Vinh Kính cảnh giác nghe tiếng bước chân phía sau chậm rãi tới gần, bất động thanh sắc, sau khi anh và Tạ Lê Thần cùng vào WC, khép hờ cửa phía sau rồi rút sang bên, tựa ở cửa... Chỉ chốc lát sau, thấy có người nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra.
Vinh Kính túm lấy cổ tay người nọ kéo vào trong...
"A!" Chợt nghe hét thảm một tiếng, một người đàn ông bị kéo vào, nặng nề ngã ở trên mặt đất.
"Làm... Làm gì vậy?" Người nọ ngã thất điên bát đảo, ngẩng mặt kinh hãi nhìn Vinh Kính, "Đi... Đi WC cũng không được à?"
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hoảng sợ đào tẩu ...
Vinh Kính mở cửa đuổi theo, thấy có một bóng người chạy trối chết, hắn cau mày, lập tức đuổi theo.
Tạ Lê Thần có chút bất đắc dĩ, bước qua người dăng từ mặt đất hùng hùng hổ hổ đứng lên, định đuổi theo Vinh Kính, nhưng cảm giác có gió sau đầu...
Tạ Lê Thần cũng không phải vô dụng, y tuy rằng không được huấn luyện chuyên nghiệp giống Vinh Kính, thế nhưng thường ngày cũng chơi chút đánh đấm. Mặt khác, ở cùng Vinh Kính một nhà lâu, Tạ Lê Thần bất tri bất giác cũng trở nên cảnh giác.
Y thấp người cũng không quay đầu lại, khuỷu tay chọc ra sau... Chính xác đâm vào bụng người kia. Bụp một cái, người phía sau hự một tiếng, ngã quỵ. Tạ Lê Thần nhanh chóng đứng lên nhìn ra sau, chỉ thấy người nọ cầm trên tay một cái khăn tay, bị ướt.
Tạ Lê Thần cau mày, mở cửa chạy ra ngoài, là kế điệu hổ ly sơn sao?
Thế nhưng tới cửa, thấy bên cạnh cửa có người đứng... Tạ Lê Thần theo bản năng một cước đá qua, mới phát hiện là Vinh Kính.
Chân không thu kịp nữa, Vinh Kính không chút hoang mang ngăn lại, một bả kéo y sang bên người, chờ người kia mở cửa đi ra, mới đá sang, người nọ lại ngã thảm.
Nhìn khăn tay trong tay tên kia, Vinh Kính một cước giẫm trụ hắn, "Ai phái anh tới?"
Người nọ nhanh chóng ồn ào, "Cái gì a?! Mấy người có biết đạo lý không a, tôi chỉ là đi WC..."
"Ít vờ vịt đi, đi WC mà mang theo khăn tay tẩm thuốc mê a?" Vinh Kính giẫm vào ngực của hắn.
"Á..." Người nọ đau hét to một tiếng.
Tạ Lê Thần bừng tỉnh đại ngộ, nói bên tai Vinh Kính, "A... Cậu muốn hắn lộ diện nên mới cố ý làm như bị điệu hổ ly sơn!"Vinh Kính nhướn mày, không đáp Tạ Lê Thần, mà là cúi đầu cảnh cáo người nọ, "Tôi đếm đến ba, anh còn không nói, tôi sẽ xé anh ra làm 8 khúc vứt vào toilet giật nước trôi luôn!"
"Đừng..." Người nọ xương sườn dã bị Vinh Kính giẫm gãy, đang rất đau, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ nói, "Bọn tôi... Là làm thuê, đi bắt Tạ Lê Thần."
"Bắt tôi làm gì?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Đại ca bọn tôi, định đầu tư một bộ phim điện ảnh, muốn mời anh." Người nọ ai ai kêu, "Thế nhưng mức giá người đại diện của anh định ra... Rất cao a."
"Đóng phim, lại còn đại ca?" Tạ Lê Thần nhíu mày, "Đại ca anh là ai a?"
"A... Cái đó, đại ca của tôi họ Lang..."
"À." Tạ Lê Thần bỗng nghĩ ra, "Ông trùm xã hội đen kia đó hả, gần đây đúng là có nghe Văn Đức nhắc đến."
Vinh Kính gật đầu, "Báo cảnh sát đi, làm lớn lên cho lần sau chừa!"
Tạ Lê Thần gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lập tức, việc này truyền đến tai giới truyền thông, trong nháy mắt sôi sùng sục, ngày kế đó báo chí đăng tin bài này nào cũng giật gân —— nói là xã hội đen định bắt cóc Tạ Lê Thần đi diễn, may mà Tạ Lê Thần nhạy bén, thân thủ mẫn tiệp hơn nữa vệ sĩ phát hiện đúng lúc, tránh được một kiếp. Vì vậy, chúng nghệ sĩ đều lên tiếng ủng hộ, quần chúng khán giả xúc động, cảnh sát cũng tham gia điều tra, việc này trong nháy mắt gây xôn xao dư luận.
Tạ Lê Thần mấy ngày nay tránh ở nhà "cho đỡ sợ", không cần quay phim, hiệp hội điện ảnh còn cử người đến thăm hỏi y.
Vinh Kính chuyên tâm nghiên cứu một đống vũ khí mới Sara gửi tới, vừa dùng vừa ghi lại tính năng, làm báo cáo ưu khuyết điểm.
Sự tình đảo mắt đã sắp được nửa tháng, nhiệt độ truyền thông cũng giảm xuống. Sáng sớm nay, Tạ Lê Thần vẫn như mấy ngày hôm trước, ở nhà nằm sô pha đọc kịch bản bộ phim mới, vừa đọc vừa mắng sến súa.
"Phim ảnh bây giờ muốn nổi thì đều phải sến súa mà." Vinh Kính đang lắp một cái mini camera.
"Cậu nói xem cái xã hội này đã đủ sến súa rồi, sao mà ngày nào cũng có nhiểu người thích coi phim sến súa vậy chứ?"
Vinh Kính dùng máy hàn thiếc hàn hai sợi đồng vào một chỗ, thuận miệng đáp một câu, "Xem nam thanh nữ tú sến súa với nhìn mấy ông chú bà bác sến súa trong cuộc sống hiện thực là hai chuyện khác nhau."
Tạ Lê Thần văng, "Kính Kính cậu bỗng nhiên hài hước lên rồi."
Vinh Kính không ngẩng đầu, chỉ giơ tay với làm một tư thế V với y, tiếp tục dùng cái tuốc nơ vít vặn đinh ốc.
Tạ Lê Thần đọc thêm một chút, ném kịch bản nằm trên sô pha càu nhàu, "Không vui chả thú vị..."
Vinh Kính đeo kính nhìn đêm, sơn một lớp dạ quang đặc biệt cho máy nghe trộm.
Tạ Lê Thần thấy được, "Cái kính thật cool!"
Vinh Kính lại làm một thủ thế chữ V, tiếp tục sơn. (mấy cháu nó nhàn rỗi quá r ==)"Kính Kính, gần đây không có hành động sao?" Tạ Lê Thần có chút ngứa ngáy, "Không có nhiệm vụ?"
Vinh Kính lắc đầu, "Gần đây đại thể đều là nhiệm vụ cấp A với D trở lên, những vụ thích hợp để chúng ta xuất động không nhiều lắm." Vinh Kính sơn xong, lấy ống gió ra thổi cho khô.
"Nhiệm vụ cũng phân cấp sao?" Tạ Lê Thần cảm thấy hứng thú.
Vinh Kính buông ống, tháo kính, bình tĩnh ngẩng đầu, nói, "Nhiệm vụ từ Kolo dựa theo trình tự bảng chữ cái tiếng Anh từ đầu đến cuối lần lượt tăng lên, không có giới hạn bậc cao cấp, thế nhưng cho đến bây giờ nhiệm vụ cấp bậc cao nhất là cấp Q, nhiệm vụ lần trước chúng ta cướp băng từ đơn giản là cấp B."
"Cấp Q là nhiệm vụ gì?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ.
Vinh Kính nhướn mày, có chút tự hào nói, "Là hành động tôi đưa đội tinh nhuệ trong CROW lẻn vào một căn cứ khủng bố, trộm nguyên liệu hạt nhân ra, được gọi là 'Vàng Đen'. Đúng rồi, còn có một lần cấp P, một đám phần tử khủng bố trộm lấy bào tử bệnh than, cũng là do chúng tôi đối phó, tên là 'Mắt Đồng'. Về phần mấy vụ bắt cóc cấp H nhiều vô số thì càng giải quyết xong vô số kể!"
"A..." Tạ Lê Thần có chút không rõ càng nghe càng nghĩ thú vị, "Vậy vì sao cấp A và D trở lên thì chúng ta không thể làm? Cậu đi xin mấy vụ đi?"
Vinh Kính nhướn lông mày bên trái, Tạ Lê Thần khóe miệng liền giật giật —— Kính Kính lại bắt đầu múa mép khua môi rồi!
Quả nhiên, chợt nghe Vinh Kính ho khan một tiếng, nói thẳng, "Nhờ phúc cục đồ ăn là anh chứ sao, chứ anh nghĩ là vì ai nữa?! Nhiệm vụ cấp A là nhiệm vụ thu hồi đơn giản nhất, thế nhưng cần phải có kiến thức chuyên nghiệp, có người dọn dường chuyên nghiệp. Nhiệm vụ bao gồm cấp D và trên cấp D căn bản không thích hợp cho cục đồ ăn làm, thế nên tinh anh như tôi chỉ có thể ở chỗ này ngồi đợi nhiệm vụ cấp thấp B và C! Còn phải phụ trách huấn luyện anh! Anh nên vì làm tôi chậm trễ việc thực hiện nghĩa vụ sống mà nỗ lực đền đáp đi!"
...
Tạ Lê Thần nghe mà phát run, cười nói, "Kính Kính, thật oan ức nha, có muốn tôi lấy thân báo đáp không?"
Vinh Kính ném một cái lườm hoàn mỹ cho y, cúi đầu dùng thử mini camera, phát hiện có điểm mù, mở ra tiếp tục sửa.
Chính lúc này, chợt nghe mấy tiếng "tít tít tít " mơ hồ.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, lên tinh thần, nhanh chóng vọt tới bên máy tính, ấn nhận cuộc gọi video.
Quả nhiên, xuất hiện là Kolo, "Black Crow White Crow, có hành động."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần lập tức vỗ tay —— cuối cùng cũng có!
"Khụ khụ." Kolo ho khan một tiếng, lấy ra ảnh ra, là ảnh chụp qua camera an ninh, trên đó có người, "Là người này."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần cùng vặn nghiêng đầu ... Nhìn.
Kolo không hiểu, "Sao vậy?"
Hai người đồng thanh... Ngược rồi kìa ...
"Khụ khụ." Kolo nhanh chóng lật ảnh lại.Chất ảnh tuy rằng không rõ lắm, thế nhưng ó thể thấy, là một chàng trai trẻ tuổi người châu Á, đeo túi vải bạt, cúi đầu đang từ trong ngân hàng đi ra.
"Ai vậy a?" Tạ Lê Thần thấy dáng vẻ thường thường, không có đặc điểm gì, chỉ là một sinh viên bình thường.
"Cậu ta tên Lạc Thần." Kolo nói, hỏi Vinh Kính, "Từng nghe qua chưa."
"A! Siêu đạo chích Lạc Thần kia sao?" Vinh Kính cảm thấy rất hứng thú, "Thế mà cũng bị các ông chụp được hình dáng a!"
"Siêu đạo chích?" Tạ Lê Thần càng ngày càng cảm thấy hứng thú, "Hình như rất thú vị."
"Lạc Thần là tội phạm Green, cũng không nguy hại a." Vinh Kính không hiểu hỏi Kolo, "Ông muốn tôi đối phó với anh ta sao?"
"Cái gì là Green?" Tạ Lê Thần lại hỏi, Vinh Kính che miệng của y—— lát rồi hỏi, phiền muốn chết!
Kolo nhìn Tạ Lê Thần, nói, "Vinh Kính, Lê Thần tiềm lực vô hạn, trong khoảng thời gian này hia người cũng không bề bộn nhiều việc, cậu huấn luyện anh ta một chút đi."
Tạ Lê Thần gật gật đầu —— thấy chưa! Cậu chỉ biết bắt bạt tôi, chưa bao giờ huấn luyện!
Vinh Kính bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là giải thích, "Trên thế giới có rất nhiều tội phạm cấp bậc đặc biệt, trong đó Green là hoàn toàn vô hại, thậm chí còn giúp đỡ luật pháp trừng phạt tội ác, những người này chỉ cần không phải quá khác người, cơ bản không có cảnh sát làm khó bọn họ, thỉnh thoảng còn có thể hiệp trợ cảnh sát. Blue là không nắm được, những người này luôn bị giám sát, thế nhưng không áp dụng hành động. Yellow là nguy hiểm, phải giám sát chặt chẽ nhưng không phát lệnh truy nã. Orange là nguy hiểm, phải có chuyên gia mau chóng bắt được. Red là mối đe dọa chí mạng tuyệt đối, cấp bậc cao nhất, phải đối xử đặc biệt."
"A." Tạ Lê Thần phát huy tinh thần không ngại học hỏi, "Vậy còn Black và White thì sao?"
"Anh Black tôi White còn gì!" Vinh Kính liếc mắt trừng y, "Ngốc!"
Tạ Lê Thần vẻ mặt bất đắc dĩ nhún nhún vai với Kolo —— Kính Kính một chút nhẫn nại cũng không có, giống một con thỏ nhỏ nóng nảy.
Kolo cười cười, nói tiếp, "Tôi không phải muốn cậu đi bắt cậu ta, mà là... Cậu ta gần đây có thể gặp chút phiền phức."
"Phiền phức?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần cùng hỏi, "Phiền phức gì?"
"Cậu cũng biết đó, Lạc Thần thích nhất là trộm một ít tiền bẩn hay là tài sản không hợp pháp, lần này cạu ta nhắm vào một trùm buôn thuốc phiện nào đó. Vốn là không có gì, cậu ta chỉ trộm chi phiếu ngân hàng không kí tên không có bằng chứng, nhưng trùng hợp lại gặp bọn cướp ngân hàng..."
"Ha ha." Tạ Lê Thần cười, "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma a."
Vinh Kính trừng —— yên lặng mà nghe không được sao!
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Kính Kính, khiếu hài hước là ranh giới phân biệt người lớn và trẻ con của con người đó, thế nên... Mau mau lớn lên giùm cái."
Vinh Kính cắn răng, Kolo cũng cười ha ha, bên cạnh còn có tiếng cười khác truyền đến, hiển nhiên là nhân viên đang làm việc cạnh đó.Vinh Kính sắc mặt phát lạnh, khó chịu trừng Kolo, "Ông còn muốn nói không ?"
Kolo nhanh chóng thu hồi dáng tươi cười, "Được được, chỉ có thế thôi thì không nói làm gì, Lạc Thần trộm tiền, đám cướp kia lại muốn cướp một phần chứng cứ, giữa lúc náo loạn, bọn họ cầm nhầm đồ của nhau đi!"
"Chứng cứ?" Vinh Kính nhíu mày, "Chứng cứ liên lụy rất lớn sao?"
"Sổ kế toán tổ chức rửa tiền quốc tế lớn nhất và chi tiết các khách hàng."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều há to miệng —— kinh!
"Tấm ảnh này Lạc Thần gửi tới." Kolo cười, "Cậu ta đã liên hệ với chúng ta, thỉnh cầu trợ giúp, sẽ giao danh sách đó cho chúng ta! Cùng lúc này cũng có tin tức chứng tỏ, băng Spider đã nhận một đơn đặt hàng kếch xù."
"Có người thuê băng Spider giết Lạc Thần sao?"
Kolo gật đầu.
Hiếu kỳ Tạ Lê Thần tiếp tục chuỗi chất vấn bất tận của mình, "Băng Spider là cái gì?"
Vinh Kính nhẫn nại trả lời, "Một tổ chức sát thủ, vô cùng lợi hại. Xem ra có người muốn giết Lạc Thần, lấy lại tài liệu."
"Không sai." Kolo cũng lo lắng, "Thế nên lần này nhiệm vụ của hai người là, trước khi băng Spider bắt được Lạc Thần tìm được cậu ta, bảo hộ cậu ta an toàn cho tới khi lấy được danh sách!"
Tạ Lê Thần đang hưng phấn, chợt nghe Vinh Kính truy hỏi, "Kolo, đây là hành động cấp gì?"
"Cấp K."
"K..." Không đợi Vinh Kính phát biểu ý kiến, Tạ Lê Thần nhanh chóng nói với Kolo, "OK, chúng tôi đã biết..."
Kolo cười, với Vinh Kính nói, "Vinh Kính, cậu cũng biết năng lực học hỏi của Lê Thần kinh khủng cỡ nào rồi, Lạc Thần vẫn đang ở trên thuyền, ba ngày sau sẽ tới thành phố... Nhân thời cơ này, huấn luyện Lê Thần một chút đi."
Vinh Kính nhíu mày, nhiệm vụ gian khổ a, tùy tiện hành sự sợ rằng sẽ nguy hiểm tính mạng Tạ Lê Thần, Kolo có phải có chút quá mức sốt ruột khai phá tiềm lực Tạ Lê Thần không vậy?!
"Tất cả theo kế hoạch hành sự, mọi chuyện cẩn thận!" Nói xong, Kolo tắt video.
Tạ Lê Thần thấy có nhiệm vụ hưng phấn dị thường, cười tủm tỉm với Vinh Kính, "Kính Kính, chúng ta huấn luyện thế nào đây?" Nói rồi, vươn qua ôm anh từ phía sau, "Là cầm tay dạy công phu hả? Hay là... Luyện tập mấy kỹ năng khác?"
Vinh Kính quay đầu lại nhìn y một cái, không giận mà cười ngược, cười đến mức Tạ Lê Thần mồ hôi lạnh ứa ra.
Chỉ thấy Vinh Kính hơi nhướn mày, "Anhn còn cần cầm tay dạy sao? Không phải anh liếc mắt là có thể phục chế sao? Anh kém cỏi chính là thể lực!"
Tạ Lê Thần khóe miệng co quắp, thấy Vinh Kính cười đắc ý thì có dự cảm không tốt.
"Bằng không như vậy đi." Vinh Kính nheo lại mắt, "Đầu tiên hít đất 500 cái đi."
"Không phải chứ? Cậu đừng làm tôi mệt đến mức sau này bò không đứng dậy được a!" Tạ Lê Thần uy hiếp.
"Càng tốt, bớt cản trở!" Vinh Kính cầm chỉ bút lai, "Trong lúc anh hít đất, tôi sẽ viết một kế hoạch huấn luyện ma quỷ cho thể năng của anh! Mỗi ngày ngủ 5 tiếng ăn với nghỉ ngơi 2 tiếng, thời gian còn lại, một khắc cũng không ngừng huấn luyện cơ thể của anh đi nhé!""Cậu... Lấy việc công trả thù riêng!" Tạ Lê Thần hít ngược.
Vinh Kính ngẩng mặt, cười to ba tiếng, "Ha! Ha! Ha... Tả Lập Đình, thù này sớm muộn gì cũng trả thôi!"
Vinh Kính cảnh giác nghe tiếng bước chân phía sau chậm rãi tới gần, bất động thanh sắc, sau khi anh và Tạ Lê Thần cùng vào WC, khép hờ cửa phía sau rồi rút sang bên, tựa ở cửa... Chỉ chốc lát sau, thấy có người nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra.
Vinh Kính túm lấy cổ tay người nọ kéo vào trong...
"A!" Chợt nghe hét thảm một tiếng, một người đàn ông bị kéo vào, nặng nề ngã ở trên mặt đất.
"Làm... Làm gì vậy?" Người nọ ngã thất điên bát đảo, ngẩng mặt kinh hãi nhìn Vinh Kính, "Đi... Đi WC cũng không được à?"
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hoảng sợ đào tẩu ...
Vinh Kính mở cửa đuổi theo, thấy có một bóng người chạy trối chết, hắn cau mày, lập tức đuổi theo.
Tạ Lê Thần có chút bất đắc dĩ, bước qua người dăng từ mặt đất hùng hùng hổ hổ đứng lên, định đuổi theo Vinh Kính, nhưng cảm giác có gió sau đầu...
Tạ Lê Thần cũng không phải vô dụng, y tuy rằng không được huấn luyện chuyên nghiệp giống Vinh Kính, thế nhưng thường ngày cũng chơi chút đánh đấm. Mặt khác, ở cùng Vinh Kính một nhà lâu, Tạ Lê Thần bất tri bất giác cũng trở nên cảnh giác.
Y thấp người cũng không quay đầu lại, khuỷu tay chọc ra sau... Chính xác đâm vào bụng người kia. Bụp một cái, người phía sau hự một tiếng, ngã quỵ. Tạ Lê Thần nhanh chóng đứng lên nhìn ra sau, chỉ thấy người nọ cầm trên tay một cái khăn tay, bị ướt.
Tạ Lê Thần cau mày, mở cửa chạy ra ngoài, là kế điệu hổ ly sơn sao?
Thế nhưng tới cửa, thấy bên cạnh cửa có người đứng... Tạ Lê Thần theo bản năng một cước đá qua, mới phát hiện là Vinh Kính.
Chân không thu kịp nữa, Vinh Kính không chút hoang mang ngăn lại, một bả kéo y sang bên người, chờ người kia mở cửa đi ra, mới đá sang, người nọ lại ngã thảm.
Nhìn khăn tay trong tay tên kia, Vinh Kính một cước giẫm trụ hắn, "Ai phái anh tới?"
Người nọ nhanh chóng ồn ào, "Cái gì a?! Mấy người có biết đạo lý không a, tôi chỉ là đi WC..."
"Ít vờ vịt đi, đi WC mà mang theo khăn tay tẩm thuốc mê a?" Vinh Kính giẫm vào ngực của hắn.
"Á..." Người nọ đau hét to một tiếng.
Tạ Lê Thần bừng tỉnh đại ngộ, nói bên tai Vinh Kính, "A... Cậu muốn hắn lộ diện nên mới cố ý làm như bị điệu hổ ly sơn!"Vinh Kính nhướn mày, không đáp Tạ Lê Thần, mà là cúi đầu cảnh cáo người nọ, "Tôi đếm đến ba, anh còn không nói, tôi sẽ xé anh ra làm khúc vứt vào toilet giật nước trôi luôn!"
"Đừng..." Người nọ xương sườn dã bị Vinh Kính giẫm gãy, đang rất đau, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ nói, "Bọn tôi... Là làm thuê, đi bắt Tạ Lê Thần."
"Bắt tôi làm gì?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Đại ca bọn tôi, định đầu tư một bộ phim điện ảnh, muốn mời anh." Người nọ ai ai kêu, "Thế nhưng mức giá người đại diện của anh định ra... Rất cao a."
"Đóng phim, lại còn đại ca?" Tạ Lê Thần nhíu mày, "Đại ca anh là ai a?"
"A... Cái đó, đại ca của tôi họ Lang..."
"À." Tạ Lê Thần bỗng nghĩ ra, "Ông trùm xã hội đen kia đó hả, gần đây đúng là có nghe Văn Đức nhắc đến."
Vinh Kính gật đầu, "Báo cảnh sát đi, làm lớn lên cho lần sau chừa!"
Tạ Lê Thần gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lập tức, việc này truyền đến tai giới truyền thông, trong nháy mắt sôi sùng sục, ngày kế đó báo chí đăng tin bài này nào cũng giật gân —— nói là xã hội đen định bắt cóc Tạ Lê Thần đi diễn, may mà Tạ Lê Thần nhạy bén, thân thủ mẫn tiệp hơn nữa vệ sĩ phát hiện đúng lúc, tránh được một kiếp. Vì vậy, chúng nghệ sĩ đều lên tiếng ủng hộ, quần chúng khán giả xúc động, cảnh sát cũng tham gia điều tra, việc này trong nháy mắt gây xôn xao dư luận.
Tạ Lê Thần mấy ngày nay tránh ở nhà "cho đỡ sợ", không cần quay phim, hiệp hội điện ảnh còn cử người đến thăm hỏi y.
Vinh Kính chuyên tâm nghiên cứu một đống vũ khí mới Sara gửi tới, vừa dùng vừa ghi lại tính năng, làm báo cáo ưu khuyết điểm.
Sự tình đảo mắt đã sắp được nửa tháng, nhiệt độ truyền thông cũng giảm xuống. Sáng sớm nay, Tạ Lê Thần vẫn như mấy ngày hôm trước, ở nhà nằm sô pha đọc kịch bản bộ phim mới, vừa đọc vừa mắng sến súa.
"Phim ảnh bây giờ muốn nổi thì đều phải sến súa mà." Vinh Kính đang lắp một cái mini camera.
"Cậu nói xem cái xã hội này đã đủ sến súa rồi, sao mà ngày nào cũng có nhiểu người thích coi phim sến súa vậy chứ?"
Vinh Kính dùng máy hàn thiếc hàn hai sợi đồng vào một chỗ, thuận miệng đáp một câu, "Xem nam thanh nữ tú sến súa với nhìn mấy ông chú bà bác sến súa trong cuộc sống hiện thực là hai chuyện khác nhau."
Tạ Lê Thần văng, "Kính Kính cậu bỗng nhiên hài hước lên rồi."
Vinh Kính không ngẩng đầu, chỉ giơ tay với làm một tư thế V với y, tiếp tục dùng cái tuốc nơ vít vặn đinh ốc.
Tạ Lê Thần đọc thêm một chút, ném kịch bản nằm trên sô pha càu nhàu, "Không vui chả thú vị..."
Vinh Kính đeo kính nhìn đêm, sơn một lớp dạ quang đặc biệt cho máy nghe trộm.
Tạ Lê Thần thấy được, "Cái kính thật cool!"
Vinh Kính lại làm một thủ thế chữ V, tiếp tục sơn. (mấy cháu nó nhàn rỗi quá r ==)"Kính Kính, gần đây không có hành động sao?" Tạ Lê Thần có chút ngứa ngáy, "Không có nhiệm vụ?"
Vinh Kính lắc đầu, "Gần đây đại thể đều là nhiệm vụ cấp A với D trở lên, những vụ thích hợp để chúng ta xuất động không nhiều lắm." Vinh Kính sơn xong, lấy ống gió ra thổi cho khô.
"Nhiệm vụ cũng phân cấp sao?" Tạ Lê Thần cảm thấy hứng thú.
Vinh Kính buông ống, tháo kính, bình tĩnh ngẩng đầu, nói, "Nhiệm vụ từ Kolo dựa theo trình tự bảng chữ cái tiếng Anh từ đầu đến cuối lần lượt tăng lên, không có giới hạn bậc cao cấp, thế nhưng cho đến bây giờ nhiệm vụ cấp bậc cao nhất là cấp Q, nhiệm vụ lần trước chúng ta cướp băng từ đơn giản là cấp B."
"Cấp Q là nhiệm vụ gì?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ.
Vinh Kính nhướn mày, có chút tự hào nói, "Là hành động tôi đưa đội tinh nhuệ trong CROW lẻn vào một căn cứ khủng bố, trộm nguyên liệu hạt nhân ra, được gọi là 'Vàng Đen'. Đúng rồi, còn có một lần cấp P, một đám phần tử khủng bố trộm lấy bào tử bệnh than, cũng là do chúng tôi đối phó, tên là 'Mắt Đồng'. Về phần mấy vụ bắt cóc cấp H nhiều vô số thì càng giải quyết xong vô số kể!"
"A..." Tạ Lê Thần có chút không rõ càng nghe càng nghĩ thú vị, "Vậy vì sao cấp A và D trở lên thì chúng ta không thể làm? Cậu đi xin mấy vụ đi?"
Vinh Kính nhướn lông mày bên trái, Tạ Lê Thần khóe miệng liền giật giật —— Kính Kính lại bắt đầu múa mép khua môi rồi!
Quả nhiên, chợt nghe Vinh Kính ho khan một tiếng, nói thẳng, "Nhờ phúc cục đồ ăn là anh chứ sao, chứ anh nghĩ là vì ai nữa?! Nhiệm vụ cấp A là nhiệm vụ thu hồi đơn giản nhất, thế nhưng cần phải có kiến thức chuyên nghiệp, có người dọn dường chuyên nghiệp. Nhiệm vụ bao gồm cấp D và trên cấp D căn bản không thích hợp cho cục đồ ăn làm, thế nên tinh anh như tôi chỉ có thể ở chỗ này ngồi đợi nhiệm vụ cấp thấp B và C! Còn phải phụ trách huấn luyện anh! Anh nên vì làm tôi chậm trễ việc thực hiện nghĩa vụ sống mà nỗ lực đền đáp đi!"
...
Tạ Lê Thần nghe mà phát run, cười nói, "Kính Kính, thật oan ức nha, có muốn tôi lấy thân báo đáp không?"
Vinh Kính ném một cái lườm hoàn mỹ cho y, cúi đầu dùng thử mini camera, phát hiện có điểm mù, mở ra tiếp tục sửa.
Chính lúc này, chợt nghe mấy tiếng "tít tít tít " mơ hồ.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, lên tinh thần, nhanh chóng vọt tới bên máy tính, ấn nhận cuộc gọi video.
Quả nhiên, xuất hiện là Kolo, "Black Crow White Crow, có hành động."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần lập tức vỗ tay —— cuối cùng cũng có!
"Khụ khụ." Kolo ho khan một tiếng, lấy ra ảnh ra, là ảnh chụp qua camera an ninh, trên đó có người, "Là người này."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần cùng vặn nghiêng đầu ... Nhìn.
Kolo không hiểu, "Sao vậy?"
Hai người đồng thanh... Ngược rồi kìa ...
"Khụ khụ." Kolo nhanh chóng lật ảnh lại.Chất ảnh tuy rằng không rõ lắm, thế nhưng ó thể thấy, là một chàng trai trẻ tuổi người châu Á, đeo túi vải bạt, cúi đầu đang từ trong ngân hàng đi ra.
"Ai vậy a?" Tạ Lê Thần thấy dáng vẻ thường thường, không có đặc điểm gì, chỉ là một sinh viên bình thường.
"Cậu ta tên Lạc Thần." Kolo nói, hỏi Vinh Kính, "Từng nghe qua chưa."
"A! Siêu đạo chích Lạc Thần kia sao?" Vinh Kính cảm thấy rất hứng thú, "Thế mà cũng bị các ông chụp được hình dáng a!"
"Siêu đạo chích?" Tạ Lê Thần càng ngày càng cảm thấy hứng thú, "Hình như rất thú vị."
"Lạc Thần là tội phạm Green, cũng không nguy hại a." Vinh Kính không hiểu hỏi Kolo, "Ông muốn tôi đối phó với anh ta sao?"
"Cái gì là Green?" Tạ Lê Thần lại hỏi, Vinh Kính che miệng của y—— lát rồi hỏi, phiền muốn chết!
Kolo nhìn Tạ Lê Thần, nói, "Vinh Kính, Lê Thần tiềm lực vô hạn, trong khoảng thời gian này hia người cũng không bề bộn nhiều việc, cậu huấn luyện anh ta một chút đi."
Tạ Lê Thần gật gật đầu —— thấy chưa! Cậu chỉ biết bắt bạt tôi, chưa bao giờ huấn luyện!
Vinh Kính bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là giải thích, "Trên thế giới có rất nhiều tội phạm cấp bậc đặc biệt, trong đó Green là hoàn toàn vô hại, thậm chí còn giúp đỡ luật pháp trừng phạt tội ác, những người này chỉ cần không phải quá khác người, cơ bản không có cảnh sát làm khó bọn họ, thỉnh thoảng còn có thể hiệp trợ cảnh sát. Blue là không nắm được, những người này luôn bị giám sát, thế nhưng không áp dụng hành động. Yellow là nguy hiểm, phải giám sát chặt chẽ nhưng không phát lệnh truy nã. Orange là nguy hiểm, phải có chuyên gia mau chóng bắt được. Red là mối đe dọa chí mạng tuyệt đối, cấp bậc cao nhất, phải đối xử đặc biệt."
"A." Tạ Lê Thần phát huy tinh thần không ngại học hỏi, "Vậy còn Black và White thì sao?"
"Anh Black tôi White còn gì!" Vinh Kính liếc mắt trừng y, "Ngốc!"
Tạ Lê Thần vẻ mặt bất đắc dĩ nhún nhún vai với Kolo —— Kính Kính một chút nhẫn nại cũng không có, giống một con thỏ nhỏ nóng nảy.
Kolo cười cười, nói tiếp, "Tôi không phải muốn cậu đi bắt cậu ta, mà là... Cậu ta gần đây có thể gặp chút phiền phức."
"Phiền phức?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần cùng hỏi, "Phiền phức gì?"
"Cậu cũng biết đó, Lạc Thần thích nhất là trộm một ít tiền bẩn hay là tài sản không hợp pháp, lần này cạu ta nhắm vào một trùm buôn thuốc phiện nào đó. Vốn là không có gì, cậu ta chỉ trộm chi phiếu ngân hàng không kí tên không có bằng chứng, nhưng trùng hợp lại gặp bọn cướp ngân hàng..."
"Ha ha." Tạ Lê Thần cười, "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma a."
Vinh Kính trừng —— yên lặng mà nghe không được sao!
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Kính Kính, khiếu hài hước là ranh giới phân biệt người lớn và trẻ con của con người đó, thế nên... Mau mau lớn lên giùm cái."
Vinh Kính cắn răng, Kolo cũng cười ha ha, bên cạnh còn có tiếng cười khác truyền đến, hiển nhiên là nhân viên đang làm việc cạnh đó.Vinh Kính sắc mặt phát lạnh, khó chịu trừng Kolo, "Ông còn muốn nói không ?"
Kolo nhanh chóng thu hồi dáng tươi cười, "Được được, chỉ có thế thôi thì không nói làm gì, Lạc Thần trộm tiền, đám cướp kia lại muốn cướp một phần chứng cứ, giữa lúc náo loạn, bọn họ cầm nhầm đồ của nhau đi!"
"Chứng cứ?" Vinh Kính nhíu mày, "Chứng cứ liên lụy rất lớn sao?"
"Sổ kế toán tổ chức rửa tiền quốc tế lớn nhất và chi tiết các khách hàng."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều há to miệng —— kinh!
"Tấm ảnh này Lạc Thần gửi tới." Kolo cười, "Cậu ta đã liên hệ với chúng ta, thỉnh cầu trợ giúp, sẽ giao danh sách đó cho chúng ta! Cùng lúc này cũng có tin tức chứng tỏ, băng Spider đã nhận một đơn đặt hàng kếch xù."
"Có người thuê băng Spider giết Lạc Thần sao?"
Kolo gật đầu.
Hiếu kỳ Tạ Lê Thần tiếp tục chuỗi chất vấn bất tận của mình, "Băng Spider là cái gì?"
Vinh Kính nhẫn nại trả lời, "Một tổ chức sát thủ, vô cùng lợi hại. Xem ra có người muốn giết Lạc Thần, lấy lại tài liệu."
"Không sai." Kolo cũng lo lắng, "Thế nên lần này nhiệm vụ của hai người là, trước khi băng Spider bắt được Lạc Thần tìm được cậu ta, bảo hộ cậu ta an toàn cho tới khi lấy được danh sách!"
Tạ Lê Thần đang hưng phấn, chợt nghe Vinh Kính truy hỏi, "Kolo, đây là hành động cấp gì?"
"Cấp K."
"K..." Không đợi Vinh Kính phát biểu ý kiến, Tạ Lê Thần nhanh chóng nói với Kolo, "OK, chúng tôi đã biết..."
Kolo cười, với Vinh Kính nói, "Vinh Kính, cậu cũng biết năng lực học hỏi của Lê Thần kinh khủng cỡ nào rồi, Lạc Thần vẫn đang ở trên thuyền, ba ngày sau sẽ tới thành phố... Nhân thời cơ này, huấn luyện Lê Thần một chút đi."
Vinh Kính nhíu mày, nhiệm vụ gian khổ a, tùy tiện hành sự sợ rằng sẽ nguy hiểm tính mạng Tạ Lê Thần, Kolo có phải có chút quá mức sốt ruột khai phá tiềm lực Tạ Lê Thần không vậy?!
"Tất cả theo kế hoạch hành sự, mọi chuyện cẩn thận!" Nói xong, Kolo tắt video.
Tạ Lê Thần thấy có nhiệm vụ hưng phấn dị thường, cười tủm tỉm với Vinh Kính, "Kính Kính, chúng ta huấn luyện thế nào đây?" Nói rồi, vươn qua ôm anh từ phía sau, "Là cầm tay dạy công phu hả? Hay là... Luyện tập mấy kỹ năng khác?"
Vinh Kính quay đầu lại nhìn y một cái, không giận mà cười ngược, cười đến mức Tạ Lê Thần mồ hôi lạnh ứa ra.
Chỉ thấy Vinh Kính hơi nhướn mày, "Anhn còn cần cầm tay dạy sao? Không phải anh liếc mắt là có thể phục chế sao? Anh kém cỏi chính là thể lực!"
Tạ Lê Thần khóe miệng co quắp, thấy Vinh Kính cười đắc ý thì có dự cảm không tốt.
"Bằng không như vậy đi." Vinh Kính nheo lại mắt, "Đầu tiên hít đất cái đi."
"Không phải chứ? Cậu đừng làm tôi mệt đến mức sau này bò không đứng dậy được a!" Tạ Lê Thần uy hiếp.
"Càng tốt, bớt cản trở!" Vinh Kính cầm chỉ bút lai, "Trong lúc anh hít đất, tôi sẽ viết một kế hoạch huấn luyện ma quỷ cho thể năng của anh! Mỗi ngày ngủ tiếng ăn với nghỉ ngơi tiếng, thời gian còn lại, một khắc cũng không ngừng huấn luyện cơ thể của anh đi nhé!""Cậu... Lấy việc công trả thù riêng!" Tạ Lê Thần hít ngược.
Vinh Kính ngẩng mặt, cười to ba tiếng, "Ha! Ha! Ha... Tả Lập Đình, thù này sớm muộn gì cũng trả thôi!"