Vinh Kính muốn chuẩn bị chế phục Steve không tốn sức, lại bị Tạ Lê Thần ngăn cản, "Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với hắn."
"Nếu như trên người hắn có bom thì sao?" Vinh Kính bất an, "Mặt khác, hắn làm sao biết anh ở chỗ này?"
Đang nghi hoặc, tiếng cửa thang máy mở truyền đến, Vinh Kính cau mũi, "Cái người trực ban ở dưới lầu căn bản là đồ trang trí, còn nữa, cái thứ gọi là thẻ thang máy cũng hoàn toàn không có tác dụng hạn chế gì hết!
Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính đứng lên, đi tới một góc nhìn tốt nhất trong phòng, trong tay cầm súng, đứng thẳng chờ đợi.
Không bao lâu, cửa truyền đến gõ.
An Minh Nghĩa đi qua mở cửa phòng. Sara nhanh chóng chuẩn bị phòng ngự, thế nhưng Steve đứng ở cửa, một mình một người, cũng không có vũ khí.
Steve bị chắn ở cửa vào không được, ánh mắt hắn bắt đầu dao động khắp phòng, cuối cùng hạ xuống trên người Vinh Kính, cũng hoàn toàn không nhìn Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần nhăn mặt nhíu mày -- quả nhiên là vì Vinh Kính mà tới. Đã như vậy, vì sao lại muốn nổ chết Vinh Kính? Vẫn thấy có kỳ quặc trong này.
"Steve."
Tạ Lê Thần mở miệng gọi hắn một tiếng.
Steve quay sang, nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, "Thần..."
Vinh Kính nghe xong, cảm thấy quan hệ Steve và Tạ Lê Thần năm đó hẳn là không bình thường, bởi vì lần đầu tiên anh nghe có người chỉ gọi mỗi tên Tạ Lê Thần, trong lòng kinh thường -- chua không nói nổi.
"Cậu tới làm gì?" Tạ Lê Thần hỏi, trong giọng nói hàm chứa chút đề phòng.
Steve chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Vinh Kính, "Angie... Em yêu."
Vinh Kính nổi da gà, nhíu mày, "Cậu nhận nhầm người!"
"Không có." Steve bình tĩnh lắc đầu, "Cậu không nhớ rõ mà thôi, dù sao cũng là chết đi sống lại."
Vinh Kính thở dài, người này giống như đã tương tư thành bệnh, có chút thần trí không tỉnh táo.
"Thần!" Steve hai mắt dại ra nhìn Tạ Lê Thần so với hắn càng ngây ngốc, "Cậu đang giúp tôi chăm sóc Angie, hay muốn chiếm cô ấy cho riêng mình?"Tạ Lê Thần thiếu chút nữa cắn lưỡi, y thầm nghĩ con thỏ này là của mình tôi, còn thiên sứ thì cho cậu giữ đó! Toàn bộ thỏ dễ thương trên thế gian, kiếp trước nhất định đều là thiên sứ gãy cánh... Tạ Lê Thần cũng không biết vì sao, trong đầu lại nảy ra một câu như thế, khiến chính mình 囧 tới mức sửng sốt. Đây có lẽ là một chứng bệnh mới, tên là ám ảnh cưỡng chế thỏ!
Steve từ túi trước lấy ra ảnh, ném tới trước mắt Tạ Lê Thần, "Cậu dám hạ thủ với Angie, tôi vẫn xem cậu là anh em, quả nhiên con người sẽ thay đổi mà."
Tạ Lê Thần cúi đầu nhìn ảnh chụp bên chân, đó là ảnh chụp từ trường quay hôm trước, trong ảnh, y và Vinh Kính rất thân mật tựa cùng một chỗ, y còn giơ tay ôm vai Vinh Kính.
Trên đời này, có lẽ chỉ có chụp ảnh tại trường quay mới không bị Vinh Kính phát hiện... Dù sao thì camera cũng nhiều lắm.
Trời đất chứng giám, Tạ Lê Thần tự mình biết, đây chắc chắn là do góc độ lệch lạc mới tạo thành nhầm lẫn! Bởi vì mình một khi tới gần Vinh Kính, kết cục cơ bản đều là bị đánh! Sao có thể thân mật đơn thuần như vậy được.
"Cậu ấy không phải Angela, cậu thực sự nhận nhầm người rồi, chỉ là người giống người mà thôi!" Tạ Lê Thần đứng lên, "Cậu đi đi!"
"Tôi muốn đưa cô ấy đi!" Steve nói rồi, còn định chạy đến, bị Tạ Lê Thần ngăn lại, một tay đẩy hắn ra. Tạ Lê Thần ngữ điệu băng lãnh cảnh cáo hắn, "Tôi lập lại lần nữa, quên đi! Cách cậu ấy xa một chút."
Vinh Kính sửng sốt, hắn lần đầu tiên nghe Tạ Lê Thần uy hiếp người khác.
"Cậu quả nhiên..."
"Cậu ngu ngốc rồi sao?" Tạ Lê Thần nghiêm túc, "Nam hay nữ cậu cũng không phân biệt được?"
"Tôi đã nói rồi, là linh hồn của Angie!" Steve hai mắt trợn tròn.
Thân là một bác sĩ, An Minh Nghĩa đã nhìn ra, tình hình Steve vô cùng không bình thường! Là bị bệnh sao? Hay... Bị người khác dùng thuốc khống chế?
Vinh Kính vẫn không nói, cuối cùng bỗng nhiên thấy được một ít đầu mối, đi tới kéo Tạ Lê Thần ra sau, ý bảo y đừng đấu khẩu nữa.
"Angie..." Steve muốn tới gần, Vinh Kính giơ tay, "Chậm đã."
Steve quả thực ngừng lại, Vinh Kính từ đầu cũng đã chú ý, trang phục của Steve căng phồng, hình như không bình thường, nhân tiện nói, "Trong người anh có cái gì?"
Steve đột nhiên cười, "Là thứ tốt có thể đem em về." Nói rồi, giơ tay vạch quần áo...
Thấy trước ngực hắn, được trang bị một quả bom, bên hông còn một vòng lớn thuốc nổ, nhìn khối lượng, phỏng chừng nổ bay nguyên tầng lầu cũng không thành vấn đề. Thời gian phát nổ trên đồng hồ điện tử, thời gian đếm ngược đang từ chữ số xanh lục từng giây từng giây giảm xuống, hiện tại chỉ còn --10, 9...
Vinh Kính kinh hãi rồi cấp tốc phản ứng, một cước đạp Steve ra ngoài, An Minh Nghĩa trở tay đóng cửa khóa lại.
Sara lấy từ trong ba lô ra ba vật thể hình cầu, ném cho Vinh Kính và An Minh Nghĩa mỗi người một cái, sau đó cũng tự cầm một cái, ôm lấy Bolt, chạy vội về hướng cửa sổ.Tạ Lê Thần vẫn còn đang yên lặng thầm đếm ngược, đến lúc chỉ còn 5, Vinh Kính kéo y về phía cửa sổ.
Cửa sổ đã mở, đây là nhà cao tầng, Vinh Kính một tay dùng quả cầu treo người trên vách tường, ấn một cái nút, soạt một tiếng... Kéo mở vòng, một thanh sắt dài ra, giống như có nhiều đoạn liên kết bên trong tường.
"Làm gì vậy?" Tạ Lê Thần cảm nhận được dòng khí lưu xoay chuyển.
Đếm ngược đến, "2..."
"Ôm chặt!" Vinh Kính kéo lấy Tạ Lê Thần, thả người nhảy.
Tạ Lê Thần vô cùng nghe lời, gắt gao ôm lấy!
Song song, An Minh Nghĩa và Sara cũng đều nhảy ra khỏi cửa sổ...
Mọi người cấp tốc giảm xuống...
Mới xuống dưới được hai tầng, chợt nghe phía trên một tiếng nổ truyền tới.
Tạ Lê Thần ôm Vinh Kính ngẩng đầu nhìn, thấy hỏa quang phun ra khỏi cửa sổ, nổ mạnh như thế, bọn họ hiện tại cực độ nghi ngờ hẳn là Steve bị nát thành cám luôn rồi.
"Cúi đầu!" Vinh Kính hô một tiếng, Tạ Lê Thần nhanh chóng cúi đầu... Quả nhiên, một loạt mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống, từ bọn họ bên cạnh phi Lạc Hà, mấy người trên người đều họa xuất rất nhiều cái miệng nhỏ tử.
Tạ Lê Thần cảm giác mình như đang nhảy lầu như nhau, thế nhưng tốc độ rớt xuống rõ ràng chậm lại một chút.
Mãi đến bọn họ sắp rớt xuống mặt đất, dây sắt đột nhiên ngừng lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thả tay phía trên cách không xa tầng 1, Vinh Kính buông lỏng tay... Hai người rơi xuống mặt đất. Lăn tại chỗ một vòng, cuối cùng lăn đến bãi cỏ cạnh đó mới dừng lại.
Lúc này, tiếng nổ mạnh đã khiến cho cư dân quanh đó chú ý, mọi người đều mở cửa sổ nhìn, báo cảnh sát, kéo nhau ra vây hóng.
Tạ Lê Thần kinh hồn chưa hết, nhìn giữa sợi dây sắt cứu hộ lay chuyển giữa không trung, không ngờ mình lại nhờ một thanh sắt cứu mạng, cũng may mà Vinh Kính cảnh giác nhanh nhạy.
Nhưng mà may mắn qua đi, còn lại là khó hiểu và mờ mịt.
Tạ Lê Thần lắc đầu... Steve đâu? Hắn hẳn là chết rồi a! Chết vậy thôi sao?! Hắn vì sao mang bom tìm mình, còn nữa, vì sao hắn không bình thường?
Các loại nghi hoặc dâng lên trong lòng, Tạ Lê Thần đứng ở ven đường đờ ra.
An Minh Nghĩa và Sara cũng không thụ thương, Bolt hình như sợ hãi, rên ư ử trong lòng Sara.
Sara an ủi nó, An Minh Nghĩa đã vọt tới, kéo Vinh Kính kiểm tra, "A Kính, không sao chứ?"
"Không, chỉ là tay hơi đau..."
Tạ Lê Thần lúc này mới nhớ cánh tay Vinh Kính còn đang bị thương, nhanh chóng kiểm tra... Quả nhiên, vừa rồi cánh tay Vinh Kính chỉ dùng để chịu trọng lực đều đã nhiễm đỏ máu, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Sara gọi điện thoại thông báo cho Kolo, không lâu sau, có xe đến đón, còn những chuyện khác, để cho cảnh sát kiểm chứng.Về đến nhà chính của Lê Thần dàn xếp lại, An Minh Nghĩa xử lý vết thương cho Vinh Kính. Tạ Lê Thần bám đầy bụi đất đi tắm gội sạch sẽ, đi tới ngồi trên sô pha, trầm mặc ngẫm nghĩ những chuyện trải qua lần này.
"Steve kia, hình như không bình thường." Vinh Kính thật ra tinh thần không tệ, hỏi An Minh Nghĩa, "Có thể nhìn ra nguyên nhân không ạ?"
"Khả năng hắn bị khống chế bằng thuốc cao hơn 80%!" An Minh Nghĩa trả lời đơn giản.
"Khống chế?" Tạ Lê Thần cũng ngẩng đầu lên.
"Rất nhiều độc dược thần kinh có thể khiến cho con người sinh ra ảo giác, biến thành công cụ khống chế, năm đó Asahara dùng chính là loại độc dược này để khống chế tâm thần người dân, làm cho dân chúng tôn hắn ta thành thần mà đối đãi." (Asahara: )
"Nói như vậy... Có quan hệ tới tà giáo?" Tạ Lê Thần khóe miệng co quắp.
"Không phải tà giáo, là có kẻ muốn giết cậu và Vinh Kính!" An Minh Nghĩa băng bó xong cho Vinh Kính, để lại một câu, "Tỉ mỉ suy nghĩ đầu mối đi!" Rồi cùng Sara rời đi, đến hiện trường tiếp tục điều tra đầu mối .
Mejia lưu lại nhân viên bảo vệ rỗi cũng rời đi, dặn hai người nghỉ ngơi cho tốt.
Tình hình này, làm sao có thể ngủ được?!
Vinh Kính tựa trên giường suy nghĩ.
Tạ Lê Thần lấy hoa quả tới, cho Vinh Kính ăn, hỏi, "Vết thương có đau hay không?"
Vinh Kính lần đầu nghe Tạ Lê Thần nói dịu dàng như vậy, mở to hai mắt nhìn y.
"Nghe nói hôn một cái có thể hết đau!" Tạ Lê Thần nghiêm túc nói.
Vinh Kính cũng nghiêm túc trả lời, "Tôi cũng nghe nói đánh người một trận có thể khiến mình giảm bớt thống khổ!"
Tạ Lê Thần thức thời đi sang một bên úp mặt vào tường. Vinh Kính đạp y một cước, "Này, tôi có manh mối!"
Tạ Lê Thần ngẩng đầu, nhìn Vinh Kính, "Nói ra xem nào!"
Vinh Kính vươn ba ngón tay, "Tôi phát hiện ba đầu mối quyết định!"
Bị hai chữ "quyết định" đầu độc, Tạ Lê Thần nghiêm túc lắng nghe, giúp đếm ngược, vươn một ngón tay, "Thứ nhất!"
"Kể muốn giết chúng ta! Tất nhiên là kẻ chúng ta từng đắc tội!" Vinh Kính nói, lấy máy tính bảng Mejia để lại qua, khởi động máy, hỏi Tạ Lê Thần, "Chúng ta gần đây cùng đắc tội ai?"
Tạ Lê Thần nhướn mày, "Người thứ nhất tôi nghĩ đến chính là Phùng Kiêu Viễn!"
Vinh Kính vươn ngón tay thứ hai, "Hai và ba! Trong những người chúng ta biết, có thể tiếp xúc với hỏa dược số lượng lớn, có thể tiếp xúc với Steve hoặc là biết nữ trợ lý quá cố kia thích hát đồng dao!"
Tạ Lê Thần nhíu nhíu mày, "Biết vụ đồng dao thì có Kỷ Nhu vừa ra tù. Có thể tiếp xúc hỏa dược số lượng lớn cũng không nhiều, nghi phạm liệt kê ra thì..."
"Để tôi tra một chút." Vinh Kính gõ bàn phím, rồi cùng Tạ Lê Thần chờ.
Không lâu sau, nhân viên kỹ thuật của Kolo bên gửi tới đáp án, nói là Phùng Kiêu Viễn từng huấn luyện trong một câu lạc bộ trên núi hồi ở Pháp, Steve là hội viên cao cấp của câu lạc bộ đó!Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau -- đúng rồi!
"Đi tìm hắn!" Vinh Kính xoay người định đứng lên, Tạ Lê Thần nhíu mày, "Đứng lại!"
Vinh Kính đứng lại, quay đầu lại nhìn y -- hung hãn quá!
Tạ Lê Thần chỉ chỉ giường, "Nằm xuống!"
Vinh Kính không ngờ Tạ Lê Thần tự nhiên bày tư thế ra lệnh, bất quá có thể là vì chột dạ, nên vẫn nằm xuống.
Tạ Lê Thần đắp chăn cho anh, "Ngày mai rồi tính, hôm nay cậu mệt rồi."
Vinh Kính ngẩn người, đắp kín chăn, nhìn trần nhà xuất thần.
Tạ Lê Thần vươn qua, nhìn chằm chằm Vinh Kính.
"Làm gì vậy?" Vinh Kính đảo mắt nhìn y.
Tạ Lê Thần bỗng nhiên cúi đầu, hôn một cái lên khóe mắt anh, làm Vinh Kính kinh ngạc định phi gối, lại nghe Tạ Lê Thần thấp giọng nói, "Cậu vừa rồi đã cứu tôi một mạng."
Vinh Kính sửng sốt, nhẹ nhàng ho khan một tiếng xoay mặt đi, "Lần trước anh giận dỗi cũng coi như đã cứu tôi một mạng, huề nhau!"
"Thế nên cậu cũng nên hôn tôi một cái chứ?" Tạ Lê Thần ưỡn mặt vươn qua, quả nhiên, trúng một gối từ Vinh Kính.
Nằm ngửa ra, Tạ Lê Thần vươn hai tay đặt trên gối. Một tay vươn qua đỉnh đầuVinh Kính, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà nghịch tóc anh, thấp giọng hỏi, "Cậu nghĩ, là Phùng Kiêu Viễn dùng cách này khống chế Steve và Kỷ Nhu, để cho bọn họ đến hại chết tôi sao?"
Vinh Kính trầm mặc một lúc lâu, "Anh nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ Phùng Kiêu Viễn không có được trí lực hoặc là năng lực đó!" Tạ Lê Thần lắc đầu, "Ít nhất... khống chế Steve, hắn không đủ tư cách!"
Vinh Kính trở mình lại, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của Tạ Lê Thần, người này ngũ quan cực kỳ sắc sảo, bởi vậy mặt nghiêng vô cùng hoàn mỹ. Cũng khó trách làm diễn viên đóng phim được đều người nhiều xem như vậy, đúng là dáng vẻ xuất chúng.
Nghĩ tới đây, bong bóng hồng nhạt xuất hiện bay bay, Vinh Kính nhanh chóng lắc đầu gạt hết thông tin không liên quan đến vụ án, hỏi Tạ Lê Thần, "Kẻ thù của anh nếu như đã chết, anh sẽ làm gì?"
Tạ Lê Thần nhún vai, "Vui vẻ?"
"Thế nào mới biểu đạt được vui vẻ?"
"Cười..."
"Kiểu biến thái thì sao?"
Tạ Lê Thần sửng sốt, lập tức nheo lại mắt, "A, hiểu rồi ... Cậu nói hung thủ hận tôi như vậy, hẳn là sẽ đến bệnh viện xem tận mắt tôi bị trọng thương, nói vài câu mỉa mai hoặc là rút bình dưỡng khí khiến tôi chết nhanh một chút, hoặc là trực tiếp đến trước mộ phần tôi cười to ba tiếng? Đây là một cơ hội tốt dụ rắn khỏi hang, chúng ta giả chết hoặc giả bệnh đi?"
"Giả chết thì, Siêu sao như anh chắc chắn không được!" Vinh Kính chọc chọc rồi di di trước ngực Tạ Lê Thần, "Nhưng giả bệnh, nhất định không thành vấn đề!" (chú Kính à, chú ngây thơ thật hay giả nai vậy???? Hành động ám muội đó là xao????)
Tạ Lê Thần hiểu ý cười, "Đầu tiên khiến đối phương đắc ý vênh váo sau đó lộ nguyên hình, chúng ta thừa thắng xông lên, quả nhiên là con thỏ nhan hiểm!"
Vinh Kính cười nhạt một tiếng, "Tôi không tin bọn chúng vẫn không hiện thân!"
Nói xong, thấy Tạ Lê Thần rất lưu ý nhìn ngón tay mình, Vinh Kính cũng ý thức được như vậy có vẻ không đúng, muốn thu ngón tay lại, bất quá xúc cảm trước ngực Tạ Lê Thần cũng không tệ lắm, quả nhiên đàn ông phải được thường xuyên huấn luyện mới được! Đang bình luận, lại nghe Tạ Lê Thần đột nhiên nhả ra một câu, "Kính Kính, di xuống phía dưới một chút, chỉ ở trên quá lãng phí!"
Vinh Kính hung hăng nhéo một cái ở ngực y, vỗ gối ngủ.
"Á..." Tạ Lê Thần che bộ phận bị nhéo xấu hổ trên ngực, "Con thỏ háo sắc! Tự nhiên phi lễ tôi!" Nói xong giơ tay định sờ lại, Vinh Kính trở mình, đưa lưng về phía Tạ Lê Thần, "Ngủ!"
Tạ Lê Thần cười ám muội một tiếng, giơ tay sờ sờ sau đùi Vinh Kính, "Hình dáng không tệ... Ưm."
Lập tức bị Vinh Kính giật gối, đánh bốp vào mặt.
...
Sáng sớm ngày kế, các kênh truyền thông tiết lộ tin tức kinh người, nói là nhà Tạ Lê Thần bị đánh bom, bản thân Tạ Lê Thần bị trọng thương sinh tử còn chưa biết, hiện tại công ty quản lý phong tỏa tin tức toàn diện, đang ở bệnh viện cứu chữa. Giới truyên trong nháy mắt nổ tung, các fan cũng phẫn nộ, tin tức bắt đầu quan tâm đến hoàn cảnh sống của các nghệ sĩ.
Tạ Lê Thần ngồi trên giường lớn của khách sạn ăn nho xem tin tức, "Náo động như thế a, Văn Đức tên nhóc kia chơi hơi quá lố rồi đó!"
Lúc này, điện thoại vang lên, Vinh Kính giơ tay tiếp, "Alo? Được! Lập tức đến."
Vinh Kính từ trên giường nhảy lên, với Tạ Lê Thần nói, "Mau lên! Thực sự có kẻ tự chui đầu vào lưới rồi!"
Tạ Lê Thần khóe miệng nhếch lên, "Đến lúc đó phải xem thằng nào ám sát ông đây!"
Vinh Kính muốn chuẩn bị chế phục Steve không tốn sức, lại bị Tạ Lê Thần ngăn cản, "Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với hắn."
"Nếu như trên người hắn có bom thì sao?" Vinh Kính bất an, "Mặt khác, hắn làm sao biết anh ở chỗ này?"
Đang nghi hoặc, tiếng cửa thang máy mở truyền đến, Vinh Kính cau mũi, "Cái người trực ban ở dưới lầu căn bản là đồ trang trí, còn nữa, cái thứ gọi là thẻ thang máy cũng hoàn toàn không có tác dụng hạn chế gì hết!
Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính đứng lên, đi tới một góc nhìn tốt nhất trong phòng, trong tay cầm súng, đứng thẳng chờ đợi.
Không bao lâu, cửa truyền đến gõ.
An Minh Nghĩa đi qua mở cửa phòng. Sara nhanh chóng chuẩn bị phòng ngự, thế nhưng Steve đứng ở cửa, một mình một người, cũng không có vũ khí.
Steve bị chắn ở cửa vào không được, ánh mắt hắn bắt đầu dao động khắp phòng, cuối cùng hạ xuống trên người Vinh Kính, cũng hoàn toàn không nhìn Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần nhăn mặt nhíu mày -- quả nhiên là vì Vinh Kính mà tới. Đã như vậy, vì sao lại muốn nổ chết Vinh Kính? Vẫn thấy có kỳ quặc trong này.
"Steve."
Tạ Lê Thần mở miệng gọi hắn một tiếng.
Steve quay sang, nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, "Thần..."
Vinh Kính nghe xong, cảm thấy quan hệ Steve và Tạ Lê Thần năm đó hẳn là không bình thường, bởi vì lần đầu tiên anh nghe có người chỉ gọi mỗi tên Tạ Lê Thần, trong lòng kinh thường -- chua không nói nổi.
"Cậu tới làm gì?" Tạ Lê Thần hỏi, trong giọng nói hàm chứa chút đề phòng.
Steve chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Vinh Kính, "Angie... Em yêu."
Vinh Kính nổi da gà, nhíu mày, "Cậu nhận nhầm người!"
"Không có." Steve bình tĩnh lắc đầu, "Cậu không nhớ rõ mà thôi, dù sao cũng là chết đi sống lại."
Vinh Kính thở dài, người này giống như đã tương tư thành bệnh, có chút thần trí không tỉnh táo.
"Thần!" Steve hai mắt dại ra nhìn Tạ Lê Thần so với hắn càng ngây ngốc, "Cậu đang giúp tôi chăm sóc Angie, hay muốn chiếm cô ấy cho riêng mình?"Tạ Lê Thần thiếu chút nữa cắn lưỡi, y thầm nghĩ con thỏ này là của mình tôi, còn thiên sứ thì cho cậu giữ đó! Toàn bộ thỏ dễ thương trên thế gian, kiếp trước nhất định đều là thiên sứ gãy cánh... Tạ Lê Thần cũng không biết vì sao, trong đầu lại nảy ra một câu như thế, khiến chính mình 囧 tới mức sửng sốt. Đây có lẽ là một chứng bệnh mới, tên là ám ảnh cưỡng chế thỏ!
Steve từ túi trước lấy ra ảnh, ném tới trước mắt Tạ Lê Thần, "Cậu dám hạ thủ với Angie, tôi vẫn xem cậu là anh em, quả nhiên con người sẽ thay đổi mà."
Tạ Lê Thần cúi đầu nhìn ảnh chụp bên chân, đó là ảnh chụp từ trường quay hôm trước, trong ảnh, y và Vinh Kính rất thân mật tựa cùng một chỗ, y còn giơ tay ôm vai Vinh Kính.
Trên đời này, có lẽ chỉ có chụp ảnh tại trường quay mới không bị Vinh Kính phát hiện... Dù sao thì camera cũng nhiều lắm.
Trời đất chứng giám, Tạ Lê Thần tự mình biết, đây chắc chắn là do góc độ lệch lạc mới tạo thành nhầm lẫn! Bởi vì mình một khi tới gần Vinh Kính, kết cục cơ bản đều là bị đánh! Sao có thể thân mật đơn thuần như vậy được.
"Cậu ấy không phải Angela, cậu thực sự nhận nhầm người rồi, chỉ là người giống người mà thôi!" Tạ Lê Thần đứng lên, "Cậu đi đi!"
"Tôi muốn đưa cô ấy đi!" Steve nói rồi, còn định chạy đến, bị Tạ Lê Thần ngăn lại, một tay đẩy hắn ra. Tạ Lê Thần ngữ điệu băng lãnh cảnh cáo hắn, "Tôi lập lại lần nữa, quên đi! Cách cậu ấy xa một chút."
Vinh Kính sửng sốt, hắn lần đầu tiên nghe Tạ Lê Thần uy hiếp người khác.
"Cậu quả nhiên..."
"Cậu ngu ngốc rồi sao?" Tạ Lê Thần nghiêm túc, "Nam hay nữ cậu cũng không phân biệt được?"
"Tôi đã nói rồi, là linh hồn của Angie!" Steve hai mắt trợn tròn.
Thân là một bác sĩ, An Minh Nghĩa đã nhìn ra, tình hình Steve vô cùng không bình thường! Là bị bệnh sao? Hay... Bị người khác dùng thuốc khống chế?
Vinh Kính vẫn không nói, cuối cùng bỗng nhiên thấy được một ít đầu mối, đi tới kéo Tạ Lê Thần ra sau, ý bảo y đừng đấu khẩu nữa.
"Angie..." Steve muốn tới gần, Vinh Kính giơ tay, "Chậm đã."
Steve quả thực ngừng lại, Vinh Kính từ đầu cũng đã chú ý, trang phục của Steve căng phồng, hình như không bình thường, nhân tiện nói, "Trong người anh có cái gì?"
Steve đột nhiên cười, "Là thứ tốt có thể đem em về." Nói rồi, giơ tay vạch quần áo...
Thấy trước ngực hắn, được trang bị một quả bom, bên hông còn một vòng lớn thuốc nổ, nhìn khối lượng, phỏng chừng nổ bay nguyên tầng lầu cũng không thành vấn đề. Thời gian phát nổ trên đồng hồ điện tử, thời gian đếm ngược đang từ chữ số xanh lục từng giây từng giây giảm xuống, hiện tại chỉ còn --, ...
Vinh Kính kinh hãi rồi cấp tốc phản ứng, một cước đạp Steve ra ngoài, An Minh Nghĩa trở tay đóng cửa khóa lại.
Sara lấy từ trong ba lô ra ba vật thể hình cầu, ném cho Vinh Kính và An Minh Nghĩa mỗi người một cái, sau đó cũng tự cầm một cái, ôm lấy Bolt, chạy vội về hướng cửa sổ.Tạ Lê Thần vẫn còn đang yên lặng thầm đếm ngược, đến lúc chỉ còn , Vinh Kính kéo y về phía cửa sổ.
Cửa sổ đã mở, đây là nhà cao tầng, Vinh Kính một tay dùng quả cầu treo người trên vách tường, ấn một cái nút, soạt một tiếng... Kéo mở vòng, một thanh sắt dài ra, giống như có nhiều đoạn liên kết bên trong tường.
"Làm gì vậy?" Tạ Lê Thần cảm nhận được dòng khí lưu xoay chuyển.
Đếm ngược đến, "..."
"Ôm chặt!" Vinh Kính kéo lấy Tạ Lê Thần, thả người nhảy.
Tạ Lê Thần vô cùng nghe lời, gắt gao ôm lấy!
Song song, An Minh Nghĩa và Sara cũng đều nhảy ra khỏi cửa sổ...
Mọi người cấp tốc giảm xuống...
Mới xuống dưới được hai tầng, chợt nghe phía trên một tiếng nổ truyền tới.
Tạ Lê Thần ôm Vinh Kính ngẩng đầu nhìn, thấy hỏa quang phun ra khỏi cửa sổ, nổ mạnh như thế, bọn họ hiện tại cực độ nghi ngờ hẳn là Steve bị nát thành cám luôn rồi.
"Cúi đầu!" Vinh Kính hô một tiếng, Tạ Lê Thần nhanh chóng cúi đầu... Quả nhiên, một loạt mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống, từ bọn họ bên cạnh phi Lạc Hà, mấy người trên người đều họa xuất rất nhiều cái miệng nhỏ tử.
Tạ Lê Thần cảm giác mình như đang nhảy lầu như nhau, thế nhưng tốc độ rớt xuống rõ ràng chậm lại một chút.
Mãi đến bọn họ sắp rớt xuống mặt đất, dây sắt đột nhiên ngừng lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thả tay phía trên cách không xa tầng , Vinh Kính buông lỏng tay... Hai người rơi xuống mặt đất. Lăn tại chỗ một vòng, cuối cùng lăn đến bãi cỏ cạnh đó mới dừng lại.
Lúc này, tiếng nổ mạnh đã khiến cho cư dân quanh đó chú ý, mọi người đều mở cửa sổ nhìn, báo cảnh sát, kéo nhau ra vây hóng.
Tạ Lê Thần kinh hồn chưa hết, nhìn giữa sợi dây sắt cứu hộ lay chuyển giữa không trung, không ngờ mình lại nhờ một thanh sắt cứu mạng, cũng may mà Vinh Kính cảnh giác nhanh nhạy.
Nhưng mà may mắn qua đi, còn lại là khó hiểu và mờ mịt.
Tạ Lê Thần lắc đầu... Steve đâu? Hắn hẳn là chết rồi a! Chết vậy thôi sao?! Hắn vì sao mang bom tìm mình, còn nữa, vì sao hắn không bình thường?
Các loại nghi hoặc dâng lên trong lòng, Tạ Lê Thần đứng ở ven đường đờ ra.
An Minh Nghĩa và Sara cũng không thụ thương, Bolt hình như sợ hãi, rên ư ử trong lòng Sara.
Sara an ủi nó, An Minh Nghĩa đã vọt tới, kéo Vinh Kính kiểm tra, "A Kính, không sao chứ?"
"Không, chỉ là tay hơi đau..."
Tạ Lê Thần lúc này mới nhớ cánh tay Vinh Kính còn đang bị thương, nhanh chóng kiểm tra... Quả nhiên, vừa rồi cánh tay Vinh Kính chỉ dùng để chịu trọng lực đều đã nhiễm đỏ máu, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Sara gọi điện thoại thông báo cho Kolo, không lâu sau, có xe đến đón, còn những chuyện khác, để cho cảnh sát kiểm chứng.Về đến nhà chính của Lê Thần dàn xếp lại, An Minh Nghĩa xử lý vết thương cho Vinh Kính. Tạ Lê Thần bám đầy bụi đất đi tắm gội sạch sẽ, đi tới ngồi trên sô pha, trầm mặc ngẫm nghĩ những chuyện trải qua lần này.
"Steve kia, hình như không bình thường." Vinh Kính thật ra tinh thần không tệ, hỏi An Minh Nghĩa, "Có thể nhìn ra nguyên nhân không ạ?"
"Khả năng hắn bị khống chế bằng thuốc cao hơn %!" An Minh Nghĩa trả lời đơn giản.
"Khống chế?" Tạ Lê Thần cũng ngẩng đầu lên.
"Rất nhiều độc dược thần kinh có thể khiến cho con người sinh ra ảo giác, biến thành công cụ khống chế, năm đó Asahara dùng chính là loại độc dược này để khống chế tâm thần người dân, làm cho dân chúng tôn hắn ta thành thần mà đối đãi." (Asahara: )
"Nói như vậy... Có quan hệ tới tà giáo?" Tạ Lê Thần khóe miệng co quắp.
"Không phải tà giáo, là có kẻ muốn giết cậu và Vinh Kính!" An Minh Nghĩa băng bó xong cho Vinh Kính, để lại một câu, "Tỉ mỉ suy nghĩ đầu mối đi!" Rồi cùng Sara rời đi, đến hiện trường tiếp tục điều tra đầu mối .
Mejia lưu lại nhân viên bảo vệ rỗi cũng rời đi, dặn hai người nghỉ ngơi cho tốt.
Tình hình này, làm sao có thể ngủ được?!
Vinh Kính tựa trên giường suy nghĩ.
Tạ Lê Thần lấy hoa quả tới, cho Vinh Kính ăn, hỏi, "Vết thương có đau hay không?"
Vinh Kính lần đầu nghe Tạ Lê Thần nói dịu dàng như vậy, mở to hai mắt nhìn y.
"Nghe nói hôn một cái có thể hết đau!" Tạ Lê Thần nghiêm túc nói.
Vinh Kính cũng nghiêm túc trả lời, "Tôi cũng nghe nói đánh người một trận có thể khiến mình giảm bớt thống khổ!"
Tạ Lê Thần thức thời đi sang một bên úp mặt vào tường. Vinh Kính đạp y một cước, "Này, tôi có manh mối!"
Tạ Lê Thần ngẩng đầu, nhìn Vinh Kính, "Nói ra xem nào!"
Vinh Kính vươn ba ngón tay, "Tôi phát hiện ba đầu mối quyết định!"
Bị hai chữ "quyết định" đầu độc, Tạ Lê Thần nghiêm túc lắng nghe, giúp đếm ngược, vươn một ngón tay, "Thứ nhất!"
"Kể muốn giết chúng ta! Tất nhiên là kẻ chúng ta từng đắc tội!" Vinh Kính nói, lấy máy tính bảng Mejia để lại qua, khởi động máy, hỏi Tạ Lê Thần, "Chúng ta gần đây cùng đắc tội ai?"
Tạ Lê Thần nhướn mày, "Người thứ nhất tôi nghĩ đến chính là Phùng Kiêu Viễn!"
Vinh Kính vươn ngón tay thứ hai, "Hai và ba! Trong những người chúng ta biết, có thể tiếp xúc với hỏa dược số lượng lớn, có thể tiếp xúc với Steve hoặc là biết nữ trợ lý quá cố kia thích hát đồng dao!"
Tạ Lê Thần nhíu nhíu mày, "Biết vụ đồng dao thì có Kỷ Nhu vừa ra tù. Có thể tiếp xúc hỏa dược số lượng lớn cũng không nhiều, nghi phạm liệt kê ra thì..."
"Để tôi tra một chút." Vinh Kính gõ bàn phím, rồi cùng Tạ Lê Thần chờ.
Không lâu sau, nhân viên kỹ thuật của Kolo bên gửi tới đáp án, nói là Phùng Kiêu Viễn từng huấn luyện trong một câu lạc bộ trên núi hồi ở Pháp, Steve là hội viên cao cấp của câu lạc bộ đó!Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau -- đúng rồi!
"Đi tìm hắn!" Vinh Kính xoay người định đứng lên, Tạ Lê Thần nhíu mày, "Đứng lại!"
Vinh Kính đứng lại, quay đầu lại nhìn y -- hung hãn quá!
Tạ Lê Thần chỉ chỉ giường, "Nằm xuống!"
Vinh Kính không ngờ Tạ Lê Thần tự nhiên bày tư thế ra lệnh, bất quá có thể là vì chột dạ, nên vẫn nằm xuống.
Tạ Lê Thần đắp chăn cho anh, "Ngày mai rồi tính, hôm nay cậu mệt rồi."
Vinh Kính ngẩn người, đắp kín chăn, nhìn trần nhà xuất thần.
Tạ Lê Thần vươn qua, nhìn chằm chằm Vinh Kính.
"Làm gì vậy?" Vinh Kính đảo mắt nhìn y.
Tạ Lê Thần bỗng nhiên cúi đầu, hôn một cái lên khóe mắt anh, làm Vinh Kính kinh ngạc định phi gối, lại nghe Tạ Lê Thần thấp giọng nói, "Cậu vừa rồi đã cứu tôi một mạng."
Vinh Kính sửng sốt, nhẹ nhàng ho khan một tiếng xoay mặt đi, "Lần trước anh giận dỗi cũng coi như đã cứu tôi một mạng, huề nhau!"
"Thế nên cậu cũng nên hôn tôi một cái chứ?" Tạ Lê Thần ưỡn mặt vươn qua, quả nhiên, trúng một gối từ Vinh Kính.
Nằm ngửa ra, Tạ Lê Thần vươn hai tay đặt trên gối. Một tay vươn qua đỉnh đầuVinh Kính, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà nghịch tóc anh, thấp giọng hỏi, "Cậu nghĩ, là Phùng Kiêu Viễn dùng cách này khống chế Steve và Kỷ Nhu, để cho bọn họ đến hại chết tôi sao?"
Vinh Kính trầm mặc một lúc lâu, "Anh nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ Phùng Kiêu Viễn không có được trí lực hoặc là năng lực đó!" Tạ Lê Thần lắc đầu, "Ít nhất... khống chế Steve, hắn không đủ tư cách!"
Vinh Kính trở mình lại, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của Tạ Lê Thần, người này ngũ quan cực kỳ sắc sảo, bởi vậy mặt nghiêng vô cùng hoàn mỹ. Cũng khó trách làm diễn viên đóng phim được đều người nhiều xem như vậy, đúng là dáng vẻ xuất chúng.
Nghĩ tới đây, bong bóng hồng nhạt xuất hiện bay bay, Vinh Kính nhanh chóng lắc đầu gạt hết thông tin không liên quan đến vụ án, hỏi Tạ Lê Thần, "Kẻ thù của anh nếu như đã chết, anh sẽ làm gì?"
Tạ Lê Thần nhún vai, "Vui vẻ?"
"Thế nào mới biểu đạt được vui vẻ?"
"Cười..."
"Kiểu biến thái thì sao?"
Tạ Lê Thần sửng sốt, lập tức nheo lại mắt, "A, hiểu rồi ... Cậu nói hung thủ hận tôi như vậy, hẳn là sẽ đến bệnh viện xem tận mắt tôi bị trọng thương, nói vài câu mỉa mai hoặc là rút bình dưỡng khí khiến tôi chết nhanh một chút, hoặc là trực tiếp đến trước mộ phần tôi cười to ba tiếng? Đây là một cơ hội tốt dụ rắn khỏi hang, chúng ta giả chết hoặc giả bệnh đi?"
"Giả chết thì, Siêu sao như anh chắc chắn không được!" Vinh Kính chọc chọc rồi di di trước ngực Tạ Lê Thần, "Nhưng giả bệnh, nhất định không thành vấn đề!" (chú Kính à, chú ngây thơ thật hay giả nai vậy???? Hành động ám muội đó là xao????)
Tạ Lê Thần hiểu ý cười, "Đầu tiên khiến đối phương đắc ý vênh váo sau đó lộ nguyên hình, chúng ta thừa thắng xông lên, quả nhiên là con thỏ nhan hiểm!"
Vinh Kính cười nhạt một tiếng, "Tôi không tin bọn chúng vẫn không hiện thân!"
Nói xong, thấy Tạ Lê Thần rất lưu ý nhìn ngón tay mình, Vinh Kính cũng ý thức được như vậy có vẻ không đúng, muốn thu ngón tay lại, bất quá xúc cảm trước ngực Tạ Lê Thần cũng không tệ lắm, quả nhiên đàn ông phải được thường xuyên huấn luyện mới được! Đang bình luận, lại nghe Tạ Lê Thần đột nhiên nhả ra một câu, "Kính Kính, di xuống phía dưới một chút, chỉ ở trên quá lãng phí!"
Vinh Kính hung hăng nhéo một cái ở ngực y, vỗ gối ngủ.
"Á..." Tạ Lê Thần che bộ phận bị nhéo xấu hổ trên ngực, "Con thỏ háo sắc! Tự nhiên phi lễ tôi!" Nói xong giơ tay định sờ lại, Vinh Kính trở mình, đưa lưng về phía Tạ Lê Thần, "Ngủ!"
Tạ Lê Thần cười ám muội một tiếng, giơ tay sờ sờ sau đùi Vinh Kính, "Hình dáng không tệ... Ưm."
Lập tức bị Vinh Kính giật gối, đánh bốp vào mặt.
...
Sáng sớm ngày kế, các kênh truyền thông tiết lộ tin tức kinh người, nói là nhà Tạ Lê Thần bị đánh bom, bản thân Tạ Lê Thần bị trọng thương sinh tử còn chưa biết, hiện tại công ty quản lý phong tỏa tin tức toàn diện, đang ở bệnh viện cứu chữa. Giới truyên trong nháy mắt nổ tung, các fan cũng phẫn nộ, tin tức bắt đầu quan tâm đến hoàn cảnh sống của các nghệ sĩ.
Tạ Lê Thần ngồi trên giường lớn của khách sạn ăn nho xem tin tức, "Náo động như thế a, Văn Đức tên nhóc kia chơi hơi quá lố rồi đó!"
Lúc này, điện thoại vang lên, Vinh Kính giơ tay tiếp, "Alo? Được! Lập tức đến."
Vinh Kính từ trên giường nhảy lên, với Tạ Lê Thần nói, "Mau lên! Thực sự có kẻ tự chui đầu vào lưới rồi!"
Tạ Lê Thần khóe miệng nhếch lên, "Đến lúc đó phải xem thằng nào ám sát ông đây!"