Tạ Lê Thần há miệng lớn đến mức có thể nhét hai quả trứng vào, kinh hãi nhìn Vinh Kính, "Ở nhà ma?!"
Vinh Kính gật đầu, "Ừ."
"Ờ này, Kính Kính." Tạ Lê Thần nghiêm túc nói, "Chúng ta có thể ở sang một chút... Không cần đem tiền đi mua mấy thứ buồn nôn đó, tôi sẽ mua được chỗ tốt mà."
"Giá cả là nhân tố rất nhỏ trong đó mà thôi." Vinh Kính nói, "Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì điều kiện ưu việt của chỗ đó. Ví dụ như khu vực đó vô cùng tốt, bốn phía không có vị trí bắn tỉa, mặt khác có đường thoát thân khẩn cấp, còn có bốn cửa ra vào ga ra ngầm, các góc phòng đều có thể lắp đặt máy cảm ứng hồng ngoại, phạm vi quan sát cũng vô cùng lớn. Còn nữa, chỗ đó là một nhà một tầng, tầng trệt không gian rất cao, một tầng có thể dùng như hai tầng, mặt khác giao thông xung quanh cũng rất thuận lợi..."
"Được rồi được rồi." Tạ Lê Thần nghe Vinh Kính khen cái chỗ kia lên trời, bất đắc dĩ khoát tay, hỏi, "Vậy cậu nói coi, vì sao bị gọi là nhà ma?"
"Nghe nói ma quỷ lộng hành, người chủ hộ đầu tiên bao gồm liên tục cả ba người khách vào ở, đều tự nhiên tử vong." Vinh Kính cầm tạp chí qua, "Còn nữa, có một thầy địa lý nào đó đo lường tính toán qua, nói tòa nhà này phương vị là đại hung, nơi hung hiểm như thế, có lẽ toàn quốc cũng có được mấy chỗ, không thích hợp cho người ở, để nhà không hợp hơn."
"Oa..." Tạ Lê Thần mở to hai mắt nhìn nhìn Vinh Kính, "Vậy mà cậu vẫn ở?"
Vinh Kính khoát khoát tay, "Thầy địa lý thì 9,5/10 đều gạt người, không gạt không lên TV được! Hơn nữa, nếu phong thuỷ không tốt tạo thành nhà ma, vì sao trước đó không sao?! Phải chờ người đầu tiên chết rồi, mới đại hung?"
"Điều này cũng đúng." Tạ Lê Thần nhìn lại ảnh chụp bên trong tạp chí, "Nói ngược lại, từ ảnh chụp, vẫn cảm thấy khác biệt rất lớn với và nhà ma trong truyền thuyết a!"
"Nhà ma trong truyền thuyết thì thế nào?" Vinh Kính nháy mắt mấy cái.
"À... Thì là kiểu cỏ dại dày dặc, đổ nát tử khí đằng đằng với cả âm trầm kinh khủng." Tạ Lê Thần xoa xoa cằm, "Còn đây thoạt nhìn tráng lệ xa hoa thời thượng."
"Chỗ tử khí đằng đằng âm trầm kinh khủng lắp đặt thiết bị một chút cũng có thể biến thành tráng lệ xa hoa thời thượng mà, khác gì đâu." Nói rồi, chọc chọc Tạ Lê Thần, "Dậy mau, đi xem phòng."
"Thực sự phải đi a? Tôi xem xong rồi, phòng đó không sạch sẽ, chúng ta đừng mạo hiểm nhé?" Tạ Lê Thần giơ tay xoa nhẹ đầu Vinh Kính đầu, "Tôi mấy ngày hôm trước vừa kinh hoàng, sống bình thường chút đi, chúng ta ở khu nhà cấp cao đừng ở nhà ma, ngoan a." Nói xong, buông tạp chí chuẩn bị ngủ tiếp một giấc.Vinh Kính giơ tay nhéo tai y, "Anh có dậy không?!"
"Này!" Tạ Lê Thần ôm tai trịnh trọng cảnh cáo Vinh Kính, "Tai tôi rất mẫn cảm, đừng sờ loạn! Sáng sớm khiến tôi kích động hậu quả rất nghiêm trọng đó!"
"Kích động thì mau dậy đi!" Vinh Kính đâu để ý, nhéo không ngừng, "Không sạch sẽ thì tìm người quét tước một chút không phải được rồi sao, chỗ đó trăm năm có một! Tôi sẽ mua!"
"Cậu mua?" Tạ Lê Thần nghe xong ngẩn người, nhìn Vinh Kính, "Cậu trả tiền?"
"Nhảm nhí!" Vinh Kính mở sữa uống cho bữa sáng, ăn trứng rán, "Đầu tư bất động sản khôn ngoan không tệ, thế nên tôi luôn mua một lượng bất động sản nhất định ở mấy thành phố lớn trên toàn thế giới, thành phố này tôi cũng thích, cứ đơn giản mà mua thôi, như vậy... ít nhất không cần cả ngày chịu dựng gu thẩm mỹ của anh, còn muốn tắm rửa trong phòng tắm không mành nữa!"
Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật, "Cậu mua bất động sản trên toàn cầu... Không phải đều là nhà ma đó chứ?"
Vinh Kính nheo mắt nhướn khóe miệng, "Nhà mới!"
Tạ Lê Thần nhe răng, "Cậu biến thái a, đi ở nhà ma? Buổi tối không bị tiểu quỷ quấy rầy a?"
"Cái gọi là nhà ma, đại thể chỉ hù dọa là chính mà thôi, hoặc là bởi vì nguyên lý khoa học nào đó sinh ra ảo giác, hoặc là có người cố ý đùa dai! Nói chung, cái gì cũng có, chỉ không có ma và quỷ quái!" Nói rồi, Vinh Kính nhét miếng trứng cuối cùng vào trong miệng, cầm hộp sữa ném quần áo cho Tạ Lê Thần, "Dậy mau!"
"Ai..." Tạ Lê Thần ôm gối nhìn trời —— ở nhà ma a...
Nửa giờ sau, Vinh Kính hăng hái bừng bừng đưa theo Tạ Lê Thần tâm không cam lòng không muốn rời đi, lái xe chạy tới khu dân cư chỗ nhà ma.
Vùng này, bởi vì ngôi nhà ma kia kéo giá bất động sản của toàn bộ tiểu khu xuống, Tạ Lê Thần nhìn nhà ở xung quanh kỳ thực cũng không tệ lắm, chỉ là không ai dám ở.
Đưa hai người đi xem phòng, là một nhân viên làm việc cho đại lý bất động sản, tên Tiểu Triệu, khác biệt so với những đại lý nhiệt tình giới thiệu, mồm mép thuyết phục người mua lấy phòng khác, Tiểu Triệu lại hao hết tâm tư muốn khuyên hai người nghìn vạn lần đừng mua chỗ này, mua chỗ khác tốt hơn.
"Ừm." Vinh Kính nhìn chung quanh một lần, Tạ Lê Thần cũng tỉ mỉ nghiên cứu, cảm thấy phòng này tiêu chuẩn không tệ.
"Rất tốt nhỉ?" Vinh Kính thấy thần sắc y, càng thoả mãn.
"Ờ... Nhị vị thực sự không cần suy nghĩ thêm sao? Đây là nhà ma thật đó, đã rất nhiều người chết, đừng có vào ở rồi xảy ra chuyện, trở lại trách cứ chúng tôi a! Hơn nữa, mạng người chỉ có một..."
Tạ Lê Thần nghe cậu ta vo ve vo ve, nhịn không được lườm một cái. Tiểu Triệu cũng thấy Tạ Lê Thần có chút quen mắt, bất quá đeo kính râm nhìn không rõ lắm, phỏng chừng là một thanh niên rất tuấn tú, ai cũng biết ông hoàng màn ảnh Tạ Lê Thần mà.
"Ở đây sao lại trở thành nhà ma?" Vinh Kính hỏi, "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Tôi có nghe nói đã rất nhiều người chết, là chết như thế nào, chi tiết cậu biết không?""À, là thế này!" Tiểu Triệu giảng giải cụ thể cho Tạ Lê Thần và Vinh Kính, hung án xảy ra thế nào.
Ba năm trước, nguyên chỗ này là của một phú bà độc thân. Nhà bà ta tài sản bạc triệu, chỉ tiếc hồi trung niên bị tai nạn xe cộ, liệt nửa người dưới tàn tật cả đời... Chồng bà ta cả ngày ở bên ngoài tầm hoan mua vui, để lại mình bà ta ở trong ngôi nhà vắng vẻ.
Bà ta tịch mịch không chịu nổi, mỗi ngày đều ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mà chồng bà ta, muốn lấy tiền không được, càng ngày càng kỳ cục, bắt đầu đưa tình nhân về nhà lêu lổng. Cuối cùng a, làm cho vị phú bà kia nhảy lầu tự sát.
Nói đến đây, Tiểu Triệu thấp giọng bổ sung một câu, "Đương nhiên, rất nhiều người đều nói a, chân không thể cử động làm sao có thể nhảy lầu, căn bản là chồng và tình nhân của ông ta vì đoạt gia sản, đẩy bà ta xuống phía dưới!"
Vinh Kính và Tạ Lê Thần trao đổi ánh mắt, đồng thanh hỏi, "Vậy sau đó?"
"Chậc chậc, sau đó rất kinh khủng a! Nghe nói oán phụ bị hại chết, đặc biệt là bị người đàn ông vứt bỏ a, đặc biệt dễ hóa thành lệ quỷ." Tiểu Triệu rùng mình, "Tiếp đó a, chồng bà ta chiếm lấy di sản, cả ngày tầm hoan mua vui, nhưng hai người đoán thử xem?! Nửa tháng sau, người ở phía đối diện báo cảnh sát, nói bên này đang cháy. Cảnh sát đến xem... Chồng bà ta tự thiêu!"
"Tự thiêu?" Vinh Kính nhíu mày, nghĩ có chút không thể tin được.
"Đúng là tự thiêu đó!" Tiểu Triệu nghiêm túc nói, chỉ mình ông ta tự thiêu, những thứ khác trong nhà không hề cháy, "Ai, sau đó, khu này bán cho một phú hào, thế nhưng chưa được bao lâu, phú hào làm ăn thất bại nhảy lầu, cũng từ cửa sổ đó nhảy xuống. Rồi sau lại khó khắn lắm mới bán được cho một người hoạ sĩ, hoạ sĩ kia chết càng ly kỳ a!"
"Chết như thế nào?" Tạ Lê Thần nhíu mày.
"Nuốt thuốc màu chết!"
"Thuốc màu?" Tạ Lê Thần lần đầu tiên nghe nói còn có vụ nuốt thuốc màu tự sát.
"Ừm." Vinh Kính hiểu được, "Thuốc màu vàng bên trong chứa một lượng lớn cadmium, nuốt quá lượng đúng là sẽ khiến người ta tử vong, bất quá chết kiểu này so với Vưu Nhị Tỷ nuốt vàng còn khó tin hơn, thật là không thể tưởng tượng nổi." (Vưu Nhị Tỷ là 1 nhân vật trong Hồng Lâu Mộng. Vì Phượng Tả ghen ghét và muốn loại trừ Vưu Nhị Tỷ, đã dùng rất nhiều kế hãm hại. Nhị Tỷ trúng kế, đau khổ vật vã, mở rương lấy một khối vàng nuốt vào bụng để tự tử)
Tạ Lê Thần đang tiêu hóa cảm giác quỷ dị mà mấy chữ "Vưu Nhị Tỷ nuốt vàng" từ trong miệng Vinh Kính nói ra, Tiểu Triệu kia lại bắt đầu, "Thấy chưa, người bình thường sẽ không đi làm loại chuyện này! Chỗ này hiện tại là do người nhà của vị họa sĩ đó sửa chữa qua rồi rao bán, nghe nói hoạ sĩ đó trước khi chết đã nhiều lần báo cảnh sát, nói chỗ này có vấn đề, ban đầu nói có người, sau lại nói có ma... Rồi hắn vẽ kín phòng hình con mắt, muốn bao nhiêu dọa người có bấy nhiêu!"
Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, "Cảnh sát không điều tra nguyên nhân tử vong sao?"
"Đã nói là nhà ma, cảnh sát không có việc gì cũng không chạy đến chỗ này đâu a." Tiểu Triệu nói xong, giục hai người, "Bằng không, chúng ta đừng ở chỗ này nữa, âm khí quá nặng, chúng ta đến chỗ khác xem nhé? Vùng quanh đây có rất nhiều phòng!"Vinh Kính đi tới cửa sổ, nhìn những nơi ở khác phía ngoài... Chỗ này kiến trúc so với những chỗ khác xung quanh cao hơn nhiều, bởi vậy nhìn xuống phía dưới góc độ bao quát.
Vinh Kính chỉ chỉ mấy tòa cao tầng đối diện, hỏi Tiểu Triệu "Chỗ đó cũng là khu nhà của các cậu sao?"
"Đúng, từ khi nơi này xảy ra ba vụ án mạng, nguyên khu vực này có rất nhiều nhà second-hand bán ra! Cũng may những chỗ khác chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nên có thể yên tâm mua."
Vinh Kính gật đầu, thấy Tạ Lê Thần đứng ở một bên, dựa vào cửa thủy tinh nhìn xa xa.
Chỗ này đúng thật là khá tốt, một mặt cửa sổ có thể thấy đường xá và hơn phân nửa cảnh đêm thành phố, mặt cửa sổ khác lấy ánh sáng vô cùng tốt, có thể thấy hồ nước đình viện trong tiểu khu. Mặt khác bố cục phòng, cấu tạo chỉnh thể đều khá giản lược lại không mất vẻ ưu nhã, gần như hoàn mỹ.
"Tôi thích ở đây." Tạ Lê Thần xem xét xong, cảm thấy tốt hơn cả phòng trước kia, cửa phòng số hiệu là 111, cũng là chữ số y thích.
"Vậy ở đây đi!" Vinh Kính kiểm tra thiết bị xong, phát hiện đại thể cũng không tệ lắm, chỉ cần mua sắm thêm một ít đồ điện, có thể trực tiếp vào ở.
"Thế nhưng..." Tiểu Triệu còn muốn ngăn cản, Vinh Kính đã không vui, "Cậu bán tôi mua, tất cả hậu quả tôi gánh chịu, tiền tôi thanh toán trước, cậu làm giúp tôi thủ tục sang tên, mau chóng giải quyết, chúng tôi muốn lập tức vào ở."
Tiểu Triệu cũng Không còn cách nào, tự nhủ cái nơi ma quỷ dai dẳng này, ngườit a cam tâm tình nguyện ở nhà ma tìm kích thích, một người làm công như mình có thể nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là trở lại giúp làm thủ tục.
Ra khỏi tòa nhà, Vinh Kính lượn lượn trong tiểu khu, cùng Tạ Lê Thần tìm hiểu thích ứng địa hình một chút, đều thấy khá tốt!
Ăn xong bữa trưa, hai người đến trường quay tiếp tục quay phim, ngày hôm nay là cảnh đánh nhau quan trọng nhất!
Lúc Vinh Kính và Tạ Lê Thần đến, Jeff đã hóa trang xong.
Jeff thấy Tạ Lê Thần hoá trang, đi tới nói, "Hình xăm rất thích hợp với anh."
Tạ Lê Thần quay đầu lại xem thử, Vinh Kính bên cạnh cười cười, "Thoạt nhìn giống tấm địa đồ nát bấy, còn không dễ nhìn bằng lưng trần."
Tạ Lê Thần khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý với quan điểm của Vinh Kính.
Jeff nhưng thật ra cũng không phản bác, mỉm cười, "Ừm... Tôi nghe nói Lê Thần tinh thông đấu vật?"
Tạ Lê Thần trong lòng khẽ nảy, Vinh Kính tính toán không sai a, quả nhiên Jeff này muốn thi đấu.
"Qua loa chút ít thôi." Tạ Lê Thần cười nhạt, bất quá cũng không tỏ ra yếu kém.
"Quay phim đơn thuần thì không thú vị, không bằng... Chúng ta lát nữa không dùng người thay thế, trực tiếp so chiêu thế nào?" Jeff trên mặt vẫn có nét cười như cũ.
Tạ Lê Thần mơ hồ từ trong nét cười kia nhìn ra một chút địch ý, không hiểu, Jeff nếu như biết thân phận của y rồi, hẳn tính là người cùng phe mới đúng, không hiểu vì sao... Hai người bọn họ không thù không oán, làm gì phải so đo với mình?Bất quá y đã tập luyện qua, đã có sức mạnh, gật đầu, "Ok không thành vấn đề."
Jeff tán thưởng vỗ vỗ vai y, "Nhưng mà, có chút cờ bạc vui hơn, có muốn đặt cược không?"
Tạ Lê Thần sửng sốt, tự nhủ đám Tây quả nhiên thích cược a, may là cược đánh nhau chứ không phải cược xoay ngược nước Nga a.
"Muốn cược thế nào?" Tạ Lê Thần hỏi.
Jeff thu tay, nhìn Vinh Kính, tại thấp giọng nói bên tai Tạ Lê Thần, "Đổi người hợp tác... Thế nào?"
Tạ Lê Thần sửng sốt, Vinh Kính cũng giật mình nhìn hắn.
"Cái gì?" Tạ Lê Thần nhíu mày.
"Không cần che giấu, tôi đã biết thân phận hai người." Jeff nhún nhún vai, "Mấy ngày hôm trước White Crow hợp tác với tôi đã chết, đương nhiên, kỹ thuật của người đó rất siêu đẳng, thế nên tôi mới chọn..." Vừa nói, anh mắt hắn chuyển hướng sang Vinh Kính, "White Crow giỏi nhất."
Tạ Lê Thần cũng không thoải mái... Được, dám có ý định giành thỏ nhà tao với tao, mày được lắm!
"Thế nào?" Jeff cân Tạ Lê Thần vừa nói, hai mắt lại nhìn Vinh Kính, "Black Crow tốt nhất hẳn là nên kết hợp với White Crow giỏi nhất. Đồng dạng, thân là White Crow giỏi nhất, đương nhiên cũng muốn Black Crow tốt nhất, hành động mới có thể càng tốt hơn."
"Ừm..." Vinh Kính bày bộ dáng nâng cằm tự hỏi.
Tạ Lê Thần liếc mắt trừng anh, cảm khái, thỏ không cổ vũ mình.
Vinh Kính suy nghĩ một hồi, buông tay, trên dưới quan sát Tạ Lê Thần một phen lại nhìn Jeff, gật đầu, "Đúng thế!"
Tạ Lê Thần nhụt chí, Steve nhếch khóe miệng, lại nghe Vinh Kính lạnh lẽo phun tiếp một câu, "Bất quá nếu chỉ đơn thuần luận về thực lực, tôi tương đối xem trọng Tạ Lê Thần hơn."
Tạ Lê Thần sửng sốt, vô thức nhéo mình một cái, không phải mơ chứ, thỏ Vinh Kính lần này tự nhiên không làm trái lại.
"Tự tin vậy?" Jeff giống như có chút tiếc nuối, "Kolo nói cậu là người khách quan, sẽ không xử trí theo cảm tính, xem ra ông ta sai rồi."
"Không, ông ấy không sai." Vinh Kính cười, "Tôi là thông qua phân tích khách quan cho ra kết luận."
"Sao?" Jeff ngoáy ngoáy tai, nghiêm túc lắng nghe, "Như vậy cậu làm sao dám chắc, tôi sẽ thua?"
"Bởi vì thứ anh biết, y đều biết!" Vinh Kính rất có tự tin giơ tay, vỗ vỗ vai Jeff, "Anh không thắng nổi đâu, tôi đã dạy y rồi."