Andrew thấp đầu xuống ngắm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt kia, theo đến mái tóc đen dày của anh, lông mày, cả đến bờ môi nhàn nhạt, rồi mới thản nhiên phát biểu “Ngươi cũng biết kim cương bốn mươi triệu không tới nỗi quan trọng như thế. Lúc trước ta mạo hiểm vì kim cương bốn mươi triệu này mà chui vào nhà giam của William… Ấy là vì ngươi, ngươi làm cho ta cảm thấy đáng để mạo hiểm.”
Diệp Vũ Chân mặc dù lãnh tính, cũng không quá khắt khe mà liếc một tia ôn hòa về phía Andrew. Có điều Andrew nói xong, lại quay về kiểu xấc xược thường ngày, ngạo nghễ nói “Như này là
nguy hiểm tương đương hồi đó rồi đó. Dù sao ta cũng không biết trình độ trên giường của ta lại cao đến nhường đấy, có thể khiến cho cả William cũng phải nhung nhớ cam chịu.”
“Thế á?” Diệp Vũ Chân không chịu nổi, mở mắt ra xỉa xói “Thế nên bây giờ ngươi vẫn còn ngâm mình trong nước?”
“A, a!” Andrew phì cười “Là vì ta không nỡ bỏ ngươi.”
Diệp Vũ Chân nhắm mắt lại. Anh lấy tay ôm chặt vết thương của mình, máu tươi nhiễm đỏ những ngón tay thanh mảnh. Andrew nhìn ngón tay anh thật lâu sau, một lúc sau vỗ nhè nhẹ vào cánh tay ấy.
Mặc dù Diệp Vũ Chân chẳng định để ý đến gã đâu, nhưng thấy gã nhẫn nại như thế, nên vẫn mở mắt ra, thấp giọng vấn “Muốn gì?”
“Ta muốn biết.” Andrew vừa xoa xoa vừa nói “Phát súng vừa rồi, ngươi có tính chuẩn không, tuy không thương đến tim nhưng lại làm bị thương đến phổi rồi.”
Diệp Vũ Chân nhất thời nghẹn lời, cách một lát mới bất đắc dĩ “Không có đâu.”
Andrew bành rộng cái mồm của y, vui vẻ bảo “Giờ cứ chờ Tăng Vũ Sâm tìm người đến cứu đi
đã.”
Lúc này đây hai mắt của Diệp Vũ Chân đã hoàn toàn mở to. Hình ảnh Andrew phản chiếu trong đôi con ngươi xoe tròn của anh thoạt nhìn có vẻ lãnh khốc, hung hiểm, nhưng anh biết những phút ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra một thứ biểu cảm rất đỗi bướng bỉnh.
“Đồng hồ mà Tăng Vũ Sâm đeo trên tay, chẳng lẽ không phải là một trong số những trang bị trên biển của Interpol ư? Có bộ phận định vị kinh độ và vĩ độ đúng không? Ta đoán là do Hứa An Lâm trang bị cho.” Andrew hướng về Diệp Vũ Chân hơi hơi nheo mắt.
Diệp Vũ Chân ngửa lên nhìn không trung. Vầng mặt trời xa xa đã dần đổ về phía Tây rồi, nơi ranh giới như chỉ như tơ tận cùng của biển cả nhuộm đỏ xối xả cả một vùng.
Thật lâu sau, anh mới hờ hững bảo “Không biết chắc tỷ lệ được bao nhiêu phần trăm đâu. Nên nhớ, có thể Tăng Vũ Sâm không thoát khỏi tay William được, có thể Tăng Vũ Sâm không thể tìm nổi người thích hợp đến cứu chúng ta. Ngươi xem, trời cũng sắp tối rồi. Những người này căn bản không thể cứu chúng ta kịp nữa…”
Nói tới đây, Diệp Vũ Chân mỉm cười một chút “Có khi cái thời điểm ấy, máu của ta đã sớm hấp dẫn cá mập đến, còn ngươi thì thành bữa tối cho nó rồi.”
Andrew chỉ ừ.
Diệp Vũ Chân thấy gã bỗng dưng không lắm mồm nữa, quay mặt đi hỏi khẽ “Hối hận à?” “Hối hận?”
Andrew thoải mái mà cười “Ta chỉ là đang ngắm trời chiều thôi. Hồi bé ta vẫn thường nghĩ, sau này giàu rồi, sẽ sắm một chiếc du thuyền, rồi ôm mỹ nhân thuộc xã hội thượng lưu mà âu yếm, đi ra biển ngắm mặt trời lặn, thế thì lãng mạn biết bao, biết bao, ừm, cao quý biết bao.”
Diệp Vũ Chân lẳng lặng nghe xong mới xen mồm vào “Chỉ một mỹ nhân thôi sao, không thể nào?” Andrew tặc lưỡi “Ta đâu có nói chỉ có một.”
“Ngươi có dùng số nhiều đâu?”
“Này, ta nghe nói tiếng Trung làm gì có danh từ số nhiều.” “Nhưng mà giờ ngươi đang nói tiếng Anh cơ mà…”
Hai người chưa từng thử qua tán chuyện phiếm vô ý nghĩa như vậy. Mặt biển càng lúc càng lạnh, ngay cả Diệp Vũ Chân nằm trên ván gỗ cũng bị lạnh đến mức phải cuộn tròn cơ thể. Andrew kê sát mặt lại gần Diệp Vũ Chân, lấy tay ôm đầu anh.
Mà ngoài dự đoán, Diệp Vũ Chân thế mà cũng chẳng đẩy gã ra. Andrew run run cười “Xem ra cứu binh của Tăng Vũ Sâm sẽ không đến rồi… Tuy là ta lúc bé chỉ biết mình sẽ ôm mỹ nhân ngắm tà dương, nhưng mà không nghĩ tới hóa ra kết quả lại chẳng cùng dạng.”
“Thì là có rất nhiều người đoán đúng mở đầu, nhưng lại đoán sai kết quả.” Diệp Vũ Chân nhè nhẹ thở ra.
“Ngươi cũng vậy ư?” Andrew hỏi.
Diệp Vũ Chân rùng mình, cười yếu ớt “Ta giấu một viên đạn trong nữ thần Đất Mẹ là muốn… Một ngày nào đó, ta sẽ dùng chính viên đạn này bắn vào ngực của kẻ thù, báo thù cho cha mẹ ta. Vậy mà đã mười mấy năm qua đi, ta vẫn không có nổi dũng khí.”
“Ngươi nên kể sớm cho ta biết một chút chứ. Giết người là chuyện sở trường nhất của ta.” Andrew bật cười “Nếu biết có cái tên như vậy có thể có thể lấy lòng được ngươi, ta đã đi làm từ lâu rồi.”
“Đó là ông nội của ta.” Diệp Vũ Chân run rẩy bảo. Andrew nghẹn lời, đành phải cười gượng.
“Mẹ ta không thích cha hãm thân quá sâu vào hắc đạo. Bà vẫn kiên định đề nghị chồng có thể cùng đứa con sống quang minh chính đại. Cha đã đấu tranh giữa mẹ và ông nội trong rất nhiều năm, sau cùng cha vẫn chọn mẹ.”
“Thời điểm cha đã có thể đoàn tụ với mẹ, cũng là lúc ông nội phái người ám sát bà… Một chiếc xe, trong nháy mắt bị nổ cho tan nát… biến trắng hai bàn tay ta.”
Andrew ve vuốt mái tóc của anh, khẽ khàng “Do đó ngươi muốn giết ông nột, rồi lại không thể thực hiện, không phải vì ngươi không đủ dũng cảm… Mà là, đó là điều còn sót lại của ngươi.”
Diệp Vũ Chân không có đáp lời.
Andrew chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất sâu của anh, cách một hồi lâu, Andrew mới nhận ra rằng
Diệp Vũ Chân đang khẽ nấc.
Gã càng ôm chặt lấy Diệp Vũ Chân hơn, cười cười “Đời chính là như thế. Kể cả ngươi cất giấu một viên đạn trong chiếc bùa hộ mệnh, muốn dùng nó để báo thù, nhưng đến phút cuối… nó vẫn chỉ là một chiếc bùa hộ mệnh. Này chẳng qua là trở về nguyên trạng với ý Chúa mà thôi.”
Gã thở dài một hơi “Tiện thể kể ngươi nghe một bí mật. Đời ta, ta đã trải qua cuộc sống kiếm ăn ở thùng rác, nhưng không bị vướng bận mẹ cha. Sau đó lại có một linh mục… Ông ta cho ta ăn, đưa cho ta đọc một quyển sách nhàm chán gọi là kinh Thánh…”
Andrew liếm đôi môi khô nứt “Quyển sách đó nói với người ta rằng trên đời có Chúa, có hy vọng, có tương lai. Chỉ cần ngươi tin tưởng, một ngày nào đó, ngươi sẽ được đặt chân lên thiên đường.”
“Thật không ngờ ngươi cũng từng tín ngưỡng, mỗi tội vị linh mục ấy hiển nhiên không thay đổi được ngươi nhiều lắm.” Diệp Vũ Chân chịu đừng cơn rét luồn lỏi vào trong da thịt mình, run run cố gắng nói.
Andrew nhíu lại hàng lông mày “Ngươi nhầm rồi, ông ta hoàn toàn cải biến ta.” “Hở?”
“Linh mục cho ta ăn, dạy ta đọc Kinh Thánh, cứ thế đã qua mất hai, ba năm. Ta hay nghĩ, nếu mười hai, mười ba năm nữa cứ như vậy, dù ta không thể đảm đương nổi cái trách truyền Đạo, ít nhất cũng có thể đi sửa ống nước, làm một công nhân sửa ống.”
“Một nghề không tồi!” Diệp Vũ Chân mỉm cười.
Andrew thở phào một cái, buồn cười bảo “Giống như ngươi nói đấy. Hầu hết loài người chỉ đoán được mở đầu, nhưng đoán không ra được kết cục.”
“Có một hôm… Lúc ta đi vào nhà thờ, vô tình phát hiện linh mục hít ma túy. Ông ta như một con chó, quỳ trước mặt ma quỷ, cầu xin chúng có thể ban cho một ít thuốc phiện…”
“Ngươi thấy không, ông ta có Chúa làm chỗ dựa, thế mà vẫn quỳ gối dưới chân quỷ ma. Thế mới thấy Chúa so ra với ác quỷ có mạnh hơn gì đâu, phải không nào…”
Hai người im lặng thật lâu, Diệp Vũ Chân mới nhẹ giọng hỏi “Sau đó?”
“Sau đó… Trong một lần ông ta lại lên cơn thèm thuốc, ta vớ ngay khẩu súng lén trộm được, một đạn kết liễu ông ta.” Andrew nhấp hé miệng “Ngày ấy, mưa rơi thật to, hợp với hoàn cảnh cực kỳ.”
“Andrew…” Mãi lát sau Diệp Vũ Chân khẽ gọi. “Ừm?”
“Ngươi cũng thương ông ta lắm, phải không?”
Andrew hít hà một hơi, mới trở về dáng vẻ bình thường, cười cười “Đúng đấy, mẹ kiếp, ông ta cực giống ngươi, đều là bọn hai mặt chết tiệt.”
“Vẫn có điểm khác đấy…” Diệp Vũ Chân mỉm cười “Sau lưng ta cũng không có Chúa che chở.” “Nhưng các ngươi đều cho rằng mình có thể chiến thắng dục vọng.”
Diệp Vũ Chân nhẹ nhàng thở dài, hơi hơi khép lại hai mắt “Chúc ngủ ngon, Andrew.”
Andrew bất thình lình kéo mặt anh quay lại, quát “Ngươi mở mắt ra cho ta, không được phép ngủ.” Diệp Vũ Chân mệt mỏi mở mắt, hé ra ý cười “Ngươi vừa trách ta tơ tưởng chiến thắng được dục
vọng xong còn gì. Giờ ta tuần hoàn theo nhu cầu thôi.”
“Đừng ngủ!” Andrew dừng lại trong ánh mắt Diệp Vũ Chân, dưới ánh trời nhập nhoạng của một
ngày lụi tàn, cơ hồ rất khó thấy được vẻ mặt gã, chỉ nghe thấy tiếng gã dịu dàng “Xin ngươi, Vũ Chân, đừng bỏ ta lại. Ta thật lòng yêu ngươi.”
“Vì sao?”
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao lại yêu ta?”
Andrew cười nói “Vì ngươi ở trên giường làm cho ta không biết đến cô đơn là gì.”
Diệp Vũ Chân im một lúc, đột nhiên đấm ngay trên mặt Andrew, mắng một câu: Mẹ nhà ngươi.
Từ đằng xa, loáng thoáng trong gió có tiếng motor truyền đến. Trong đáy mắt le lói một ánh đèn lúc ẩn lúc hiện.
Andrew vui mừng quá đỗi, nói liên thanh “Vũ Chân, Vũ Chân, cứu viện tới rồi.”
Diệp Vũ Chân cố hết sức quay qua nhìn, chỉ thấy xa xa có bóng thuyền máy đang dần đến, tiếng người gọi đứt quãng phả lại liên hồi.
“Tổ trưởng, tổ trưởng, anh ở đâu?”
Andrew hơi ngạc nhiên một chút, mới bực tức lảm nhảm “Shit, ra là cái đứa ngu ngốc này. Chẳng trách tìm lâu đến thế.”
Hứa An Lâm bắt gặp Diệp Vũ Chân sắc mặt tái nhợt, trước ngực còn loang lổ máu, sợ tới mức tay chân loạn xị ngậu, có điều cũng may mắn hắn tựa hồ đã chuẩn bị chu đáo hết rồi, trên thuyền có đủ dụng cụ cấp cứu, còn có cả thức ăn.
Cố gắng xé lớp áo trước ngực Diệp Vũ Chân, liền thấy một viên đạn găm qua chiếc vòng nữ thần bằng bạc, găm vào ngực của anh. Tuy chảy máu rất nhiều rồi nhưng viên đạn mới chỉ lèn vào một phần ba da thịt. Hứa An Lâm lúc này thở phào nhẹ nhõm cực độ, trong tia mắt khinh khỉnh của Andrew mà tăng hết vận tốc chạy về bờ.
“Tổ trưởng… Anh khó tìm khủng khiếp, vừa rồi thật là làm em lo lắng gần chết.”
Trong gió phảng phất tiếng hắng giọng của Diệp Vũ Chân, Andrew càng được đà mắng tới “Tìm suốt cả ngày như vậy, đấy là còn có kinh độ và vĩ độ chuẩn xác của Tăng Vũ Sâm rồi đấy, thực là cái phế vật mẹ gì không biết.”
Hứa An Lâm nhăn lại đôi lông mày thanh tú, quay sang bảo “Sao ngươi cũng ở trên thuyền vậy? Ai cho ngươi lên? Còn nói thêm một câu nữa thì lập tức biến xuống biển cho ta!”
Andrew nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, cư nhiên không dám cãi lại. Gã tự xưng là trùm sò hắc đạo, vô lại kiêm vô sỉ, thế mà lần nào gặp tên vô năng Hứa An Lâm là y như rằng lần đó bị úp cho cả đống kinh ngạc.
Diệp Vũ Chân chỉ cười khẽ, tiếp theo tự nhiên ho sù sụ mà cười ha ha, Hứa An Lâm cũng nở nụ cười theo, Andrew đành phải gượng gạo nặn ra một nụ cười cùng cho nó có. Gió ào ạt trên biển rộng lạnh buốt vẳng tiếng cười của họ đi vang thật xa, rồi rất nhanh tiêu tán trong không trung lồng lộng.
Khi Hứa An Lâm và Tăng Vũ Sâm đáp máy bay về, Tăng Vũ Sâm ngồi ở ghế vùng và vùng vằng liên tục, mà Hứa An Lâm lại như có tâm sự khác, không để ý đến hành vi quấy rối kỳ cục của Tăng Vũ Sâm.
“An Lâm ~~~” Tăng Vũ Sâm rốt cuộc nhẫn nại không được. “Chuyện gì?”
“Cái két sắt là do cậu tráo đúng không?”
Tăng Vũ Sâm tỏ vẻ bực bội “Ngay từ đầu cậu đã đổi kim cương bốn mươi triệu thành giả, đến lúc bọn tôi tới lấy đi, thì cái két kim cương bị cướp đi đó đều là giả, đúng không? Với cả… Cậu còn giấu nó, đến tận khi Diệp Vũ Chân bảo cậu giao về cho anh ta, đúng không?”
“Ừa đúng rồi!” Hứa An Lâm gật gật đầu.
Tăng Vũ Sâm không nghĩ Hứa An Lâm lại thừa nhận thẳng tuột như thế. Y ú ớ “Cậu làm gì mà cho
tới bây giờ vẫn không nói cho tôi biết một chữ nào?”
Đôi lông mày xinh đẹp của Hứa An Lâm hơi nhíu, khó hiểu hỏi lại “Cậu có hỏi đâu, mà cái két giả vẫn ở yên chỗ Andrew còn gì.”
Tăng Vũ Sâm mở to hai mắt “Sao cậu lại tráo két sắt?” “Tổ trưởng bảo tôi tráo.”
Tăng Vũ Sâm nhìn vẻ mặt đúng tình hợp lý của Hứa An Lâm mãi, mới bất lực nói “Cậu nói cậu muốn làm nghề gì là một phần của ánh mặt trời, mà cuối cùng cậu là làm việc cho tổ chức Interpol hay là là làm việc cho Diệp Vũ Chân đây?”
Hứa An Lâm khẽ ngửa đầu suy nghĩ một chút, mới u mê hỏi lại “Có gì khác nhau sao?” Tăng Vũ Sâm lập tức vô lực mà tê liệt vật ra ghế.
Bất luận như thế nào, bọn họ lại về Nam Phi, tiếp tục làm thầy giáo. Tăng Vũ Sâm bình thường vẫn sẽ tâm tình yên vui, thỉnh thoảng nhớ tới Diệp Vũ Chân thì mới nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Có vài lúc Hứa An Lâm lại thở dài nhắc đến Diệp Vũ Chân “Không biết tổ trưởng sao rồi? Anh ấy cứ thích chuyện gì cũng giấu trong lòng như thế, không biết có chịu được không.”
Tăng Vũ Sâm nhàm chán cười nhẹ “Anh ta có kim cương bốn mươi triệu cơ mà, sao mà suy kém cho được!”
Thế là Hứa An Lâm lại bày ra cái bộ dạng sao-cậu-toàn-lấy-tâm-tiểu-nhân-ra-đọ-phúc-quân-tử- thế-nhỉ.
Buổi sáng của một ngày nào đó, bọn họ nhận được bưu kiện nước ngoài.
Khi Tăng Vũ Sâm bóc lớp vỏ bọc bên ngoài ra, bên trong lộ đến một viên kim cương màu lam, viên kim cương tinh khiết màu lam vượt quá số đo ba mươi carat, được khảm trong bạc cao cấp bằng công nghệ cao siêu kỹ lưỡng. Nếu nói đây là một vật trang sức hoa lệ sang trọng thì chẳng thà nói đây là thứ trân phẩm nghệ thuật độc nhất còn hơn.
Hứa An Lâm kêu lớn “Wa, kim cương to thế.”
Tăng Vũ Sâm cầm lấy kim cương trong tay giơ lên cao, dưới ánh nắng chói chang của vùng đất Nam Phi, ánh ngọc càng trở nên lóa mắt, đẹp đẽ tới độ khiến người ta không mở mắt nổi. Thứ ánh sáng tỏa ra ấy giống hệt một đóa hoa nở rộ.
Tăng Vũ Sâm mỉm cười nói “Nó được gọi là Hoa Hồng Lam Đam Mê, là do Diệp Vũ Chân gửi tới.”
“Tổ trưởng?” Hứa An Lâm khó hiểu hỏi “Sao anh ấy lại gửi kim cương quý như thế cho cậu?”
Tăng Vũ Sâm hé ra nụ cười nhẹ “Vì nó vốn là của mẹ tôi, là vật đính ước mà người kia tặng cho mẹ. Mẹ tôi yêu nó như tính mạng mình. Nhưng rồi về sau người kia nói chỉ cho mẹ mượn xem thôi, nên cha lấy nó từ mẹ rồi trả lại cho người kia.”
Y ngoảnh đầu cười với Hứa An Lâm “Và viên kim cương được cất trong cái két sắt đó.”
Hứa An Lâm đến gần y, nói nhỏ “Đừng nghĩ nhiều nữa, Tăng Vũ Sâm, người kia đã chết rồi, là do cả hai ta cùng giết. Tôi nghĩ tổ trưởng gửi nó đến, có lẽ để cậu giữ lại làm kỷ niệm dài lâu.”
Hai người im lặng thật lâu, Hứa An Lâm mới lại nói “Tôi đoán chừng phải chăng năm đó tổ trưởng đã có được Hoa Hồng Lam Đam Mê nên mới bảo tôi đi tráo cái két sắt?”
Tăng Vũ Sâm nhẹ nhàng ừ, một lúc sau mới nói khẽ “Diệp Vũ Chân là người khó ai có thể hiểu cho thấu.”
Hứa An Lâm ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định không phát biểu thêm ý kiến nữa.
Có điều là vài ngày sau, Tăng Vũ Sâm đem kim cương ra bán đấu giá, thật là thu được một quả lãi
to.
Hứa An Lâm nhìn đến cái mặt dào dạt đắc ý của Tăng Vũ Sâm bèn lầm bầm “Còn dám kêu tổ
trưởng khó hiểu. Tôi thấy cậu khó hiểu cũng chẳng kém đâu. Lúc trước thì lao lực còn chết hụt mấy lần, thế mà giờ không tí quý trọng nào bán phứt đi luôn.”
Tăng Vũ Sâm bật cười há há “Đúng là bởi vì cố sức rồi đến lúc xong xuôi, mới phát hiện sự quý trọng đã chôn trong lòng từ lâu rồi, cho nên còn giữ lại hình thức để làm gì. Cậu có biết một quả thu hoạch tuyệt vời như vậy, trường học của bọn mình có thể rực rỡ đến mức nào không…”
Nghe xong, Hứa An Lâm cũng phấn chấn, còn nghiêm túc bàn bạc với Tăng Vũ Sâm trước nhà, rồi cả hai cùng nhau chạy đi càng lúc càng thật xa.
Các nhánh rễ của các đại bang phái hắc đạo châu Âu cơ hồ đều bị tiêu diệt, thế cục cũng không như Diệp Vũ Chân đã dự đoán, rằng Andrew sẽ thống nhất hắc đạo, và hắc đạo sẽ phải chịu giới hạn trong khuôn khổ.
Ngược lại, thế cục lại thành ra cực kỳ hỗn loạn. Các đại bang phái bận bịu đấu đá lẫn nhau, rồi thì nội đấu. Dù cho hỗn loạn kiểu này cũng không thể lung lay được địa vị của Andrew, nhưng thuốc phiện lẫn tội ác đều giống nhau cả, vĩnh viễn không có một phút giây nào biến mất trên nhân gian.
Lúc William nhận được điện thoại của Andrew, có vẻ vui lắm. Hắn chân thành nói hắn thật mừng vì còn được gặp lại Andrew, như thể kẻ bỏ rơi lại Andrew trên biển cho cá mập xơi không phải là hắn vậy.
Bất quá Andrew tựa hồ cũng tiếp nhận thành ý, tiếp tục hợp tác cũng hắn buôn lậu kim cương, chỉ là không còn vụng trộm với nhau nữa.
Đôi khi Andrew cũng chờ mong hắc đạo châu Âu lại gây ra vụ gì, vì lúc ấy Diệp Vũ Chân sẽ xuất hiện.
Họ cứ duy trì sự thất thường này, nhưng mà như thường lệ vẫn cứ gặp nhau, tùy theo hứng mà sẽ làm tình.
Mỗi sáng Andrew tỉnh giấc, đều thấy Diệp Vũ Chân ngồi bên cửa sổ nhìn ra xa xôi. Dù cho chỉ có thể nhìn trông thấy mái tóc đen tuyền của anh, Andrew vẫn cảm thấy, một Hoàng đế hắc đạo đang nắm biết bao quyền hành thống trị, chuyện đáng giá nhất chính là có thể được nhìn thấy sĩ quan cảnh sát Diệp.
Những lính đánh thuê và nhân viên Interpol tham gia hành động ngày hôm đó đều bị nổ chết hết, tự nhiên cũng không có ai đi tố cáo Lâm Long. Diệp Vũ Chân cũng không, quy kết hết sự việc thành hành động nội đấu hắc bang.
Bởi vì họ đã tiêu diệt được số thủ lĩnh hắc bang mà xưa nay chưa từng nhiều như thế, nên với số nhân lực tổn hại cũng được coi là lấy công chuộc tội.
Nhưng Lâm Long dường như tan biến khỏi cuộc đời. Không một ai biết hắn đã đi đâu.
Song, có một ngày, Diệp Vũ Chân xem diễn ở nhà hát Her Majesty’s, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một phục vụ phòng thượng khách mặc Tây phục màu đen đi vào.
“Thưa ngài, có một quý ngài tặng cho ngài một đĩa hoa quả và một tấm thiệp. Xin chúc mừng.” Nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ báo.
Diệp Vũ Chân ý bảo cứ để đó, chờ nhân viên phục vụ lui ra rồi, anh mới mở tấm thiệp, trên đó có viết:
Ai mới là Erik? Chúng tôi đều ái mộ sự tự do không vướng bận của Christine, cho nên yêu
Christine. Không phải Christine quyết định ai là Erik, mà là Erik quyết định ai là Christine.
Nore Erik của anh.
Diệp Vũ Chân chỉ mỉm cười, đặt tấm thiệp xuống cạnh đĩa trái cây. Diễn biến vở diễn trên sân khấu đã đến hồi cao trào.
Bóng ma Erik cất cao tiếng hát:
Night time sharpens, heightens each sensation. (Trong đêm khuya, mỗi một cảm giác đều dần dần
sống lại.)
Darkness wakes and stirs imagination. (Bóng tối cũng tỉnh lại và kích thích những ảo giác.)
Silently the senses abandon their defenses. (Trong lặng câm mọi cảm quan đều buông xuống phòng bị.)
Helpless to resit the notes I write. (Không thể kháng cự được sức mê hoặc dưới ngòi bút âm nhạc của ta đâu.)
For I compose the music of the night. (Bởi vì ta viết ra những nốt nhạc thuộc về đêm tối.)
Slowly, gently, night unfunrls its splendor. (Từ từ thôi, nhẹ nhàng thôi, đêm đen sẽ phơi bày nét hoa lệ.)
Grasp it, sense it, tremulour and tender. (Nắm lấy nó đi, cảm nhận nó đi, thật nhỏ nhoi mà lại thật rung động.)
Hearing is believing, music is deceiving. (Nghe được nhạc khúc chân thật như thế, nhưng thứ âm nhạc này quá vừa thật vừa ảo làm sao.)
Hard as lightning, soft as candle light. (Mãnh liệt như chớp tia, dịu êm như ánh nến.)
Dare you trust the music of the night? (Em có dám tin vào âm nhạc của đêm tối không?)
Close your eyes for your eyes will only tell the truth. (Hãy nhắm lại đôi mắt của em, bởi vì ánh mắt em chỉ biết nói lên sự thật.)
And the truth isn’t what you want to see. (Mà sự thật cũng không phải là điều em muốn thấy.)
In the dark ít is easy to pretend. (Bóng tối sẽ ngụy trang đi nó dễ dàng thôi.)
Tăng Vũ Sâm mí mắt cũng chẳng thèm nâng, từ tốn đốt xì gà, nhưng tự dưng lại cười sặc sụa đến chảy nước mắt, nói với Andrew "Ta cũng sẽ không nổ súng. Ngài phải giữ lại cho ta một vệ sĩ để mà còn đưa ta về nhà chứ."
Hứa An Lâm tay nắm chặt súng mà không thể động đậy. Tăng Vũ Sâm nhìn đến gáy hắn đang bị kiềm giữ bởi dao, biểu hiện trên từng đường nét gương mặt giữ tĩnh như hồ nước.
Andrew mỉm cười bảo "Tăng Vũ Sâm, người Hán các người có một câu, thẳng tuột như ruột ngựa. Tóm lại bốn mươi triệu USD của Taylor đang ở đâu?"
Lòng Hứa An Lâm thoáng cả kinh. Taylor là đầu lĩnh buôn lậu lớn nhất phía Tây sa mạc Sahara, cũng là nơi phát sinh tài chính chủ nghĩa khủng bố lớn nhất toàn sa mạc. Tên đó từ xưa tới nay vẫn là công địch của các quốc gia trên thế giới, nhất là Marocco, giá ám hoa (tiền thưởng cho việc ám sát) thuộc hàng cao nhất, một triệu USD treo thưởng.
Bởi vậy Taylor bị tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, Interpol ra sức lùng bắt. Một năm trước tên đó đột nhiên mất tích một cách ly kỳ. Có rất nhiều người cho rằng Taylor chạy trốn chủ nghĩa khủng bố ẩn cư ở Bắc Âu vui chơi. Lại có lời đồn Taylor ở Tây Phi sở hữu một lượng tiền đen lên đến bốn mươi triệu. Tin tức lan ra càng làm cho người ta điên cuồng.
"Chúng ta đang tìm người hợp tác, nếu..."
"Nói cho ta biết nó đâu, ta cũng không phải là đi hưởng ứng lệnh triệu tập!" Andrew quyết đoán chặn ngang miệng lời nói còn chưa được nói xong của Tăng Vũ Sâm.
"Chúng ta không còn gì để nói nữa..." Khuôn mặt Tăng Vũ Sâm không chút biểu tình thay đổi "Ngài còn hai mươi giây."
Andrew sầm mặt nhanh chóng. Đường cong cứng rắn trên mặt gã một khi mất đi vẻ tươi cười thấp hèn, liền trở nên khiến người khác hãi sợ.
Vệ sĩ áo đen phía sau dùng súng để ở đầu Tăng Vũ Sâm, dùng thứ Hán ngữ cứng nhắc đe nạt "Ngài Andrew đang hỏi, mày trả lời!" Nhìn Tăng Vũ Sâm không hé răng, lại nhìn một chút sắc mặt Andrew, bỗng nhiên nhắm chân Tăng Vũ Sâm nổ súng!
Trong khoảnh khắc máu tươi nháy mắt từ đùi Tăng Vũ Sâm tràn ra, sắc mặt Tăng Vũ Sâm lập tức hoá thành tái nhợt, nhưng nháy mắt, vẻ thản nhiên lại được thu hồi trở lại, bình tĩnh nói ra "Mười lăm giây!"
Thần sắc Andrew lâm vào biến đổi, đồng tử vừa thu lại lui. Hứa An Lâm nhìn thấy tên vệ sĩ phía sau Tăng Vũ Sâm lại giơ súng lên, cuống cuồng hét "Tăng Vũ Sâm không biết gì sự tình của Tăng gia cả!"
Andrew quay đầu qua. Lúc ánh mắt gã dừng lại trên mặt Hứa An Lâm, Hứa An Lâm san sát cảm nhận được từ con ngươi màu ngân hôi kia áp lực trào ra không ngớt.
"Tăng... Tăng Vũ Sâm từ trước đến nay không được cha coi trọng. Công chuyện làm ăn của Tăng gia cậu ta căn bản không biết gì hết."
Andrew cười lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một cành hoa hồng màu lam "Đây là hoa hồng ngươi gửi cho ta đúng không?"
Tăng Vũ Sâm hơi hơi ho khan, cười nói "Hoá ra ngài Andrew không thích hoa hồng, lần sau ta nhất định sẽ chú ý hơn."
Andrew đi đến trước mặt Tăng Vũ Sâm, cúi đầu, khoé miệng nhướng lên ác độc "Đoá hoa hồng lam này cùng nơi Taylor mất tích để lại giống nhau như đúc... Tăng Vũ Sâm, xem bộ dạng ngươi cũng thực là mê người. Trước hết, giao Taylor cùng bốn mươi triệu USD ra đây, ta lưu lại mạng cho ngươi..." Gã nói xong, ngón tay chậm rãi vùi vào trong mớ tóc đen của Tăng Vũ Sâm, nắm chặt, bắt Tăng Vũ Sâm phải ngẩng đầu lên.
Tăng Vũ Sâm phì cười, tựa hồ cảm thấy được lời nói của Andrew rất có ý tứ. Y cười nói "Ta thích đàn ông, đúng, nhưng mà khổ người của ngài to quá, ta ngán đè nặng lắm!"
Hứa An Lâm nghe xong chỉ cảm thấy máu lập tức trào ra. Hắn không biết hắn kích động vì lời nói của Tăng Vũ Sâm khiêu khích như thế, hay là cái tính thẳng thắn của y làm cho hắn phẫn nộ. Nhớ lại mười mấy năm qua, Tăng Vũ Sâm đã vô số lần cùng hắn ngủ chung thậm chí tắm chung, thiếu chút nữa mà quên mất Andrew trước mặt, chỉ muốn hung hăng đi lên cho y ăn vài chém.
Andrew còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cả không gian bị một trận súng máy bắn phá. Ba kẻ đồ đen trên boong chớp mắt bị hạ. Andrew phản ứng cực nhanh, nhảy sang, tránh thoát hàng loạt đường đạn. Gã thấy Tăng Vũ Sâm quay đầu lại như cười như không nói với gã "Ta đã nói ngài chỉ có ba phút thôi mà."
Andrew muốn mở miệng nói chuyện, nhưng phi cơ trên đầu phóng hoả lực rất mãnh liệt làm gã không thể nào nâng đầu lên được. Hình ảnh Tăng Vũ Sâm chấp chới trong quầng lửa xôn xao mà toe miệng cười "Bây giờ thì ta có tư cách nói chuyện hợp tác với ngài chưa?"
Andrew chỉ có thể giơ tay, cười nói "Ok, cùng kẻ bất cần như ngươi hợp tác đương nhiên là điều thú vị, ngươi có thể kêu chúng ngừng bắn."
Tăng Vũ Sâm mỉm cười "Ta thích ở trong lửa nói chuyện hợp tác, như vậy có chết cũng thú vị hơn!"
Rồi y quay đầu đặt điểm rơi của ánh mắt đến một nơi nào đó chăm chú, chợt a lên một tiếng và cười cười "Náo loạn quá đáng, thuỷ cảnh (cảnh sát chuyên lo những vấn đề an ninh trên sông nước) Anh quốc tới rồi, để lần sau đi!" Nói xong miễn cưỡng đứng lên, gọi Hứa An Lâm đang cứng ngắc "Vệ sĩ, mau tới đây đỡ ta nào!"
Hứa An Lâm bấy giờ mới dám phản ứng. Hắn đi qua hung hăng nện một cú lên mặt Tăng Vũ Sâm. Tăng Vũ Sâm bị đánh cho loạng choạng, ho khan, phun ra ít nước bọt bị lẫn hoà với máu, gương mặt trắng nõn hiện lên một mạt đỏ ửng, than thở "Ghét thật, cậu cũng nên tuỳ thời tuỳ chỗ mà làm nũng chứ, nhiều người thấy như vậy..."
Hứa An Lâm tức đến phát ức, chưa kịp chửi, từ không trung đã thấy một chiếc thang dây hạ xuống. Tăng Vũ Sâm leo lên, nhỏ giọng gọi "Cậu nếu không chạy đi, bị thuỷ cảnh bắt, muốn bị lưu án sao?"
Thế là Hứa An Lâm vội hốt hoảng cũng lập tức trèo lên thang dây, hai người đong đưa trên dưới giữa không trung. Andrew đột nhiên hét lớn "Làm thế nào nếu muốn liên lạc với ngươi?"
Tăng Vũ Sâm nhìn xuống dưới, hơi hơi mỉm cười, thốt ra một từ "Smonat!"
Hứa An Lâm nhìn đến người lái trực thăng là người Ấn Độ, một thân đậm đặc vị cà ri, ông ta quay lại bất mãn nói "Mất thời gian đến vậy, ảnh hưởng việc buôn bán của ta!"
Hứa An Lâm bỗng vỡ vạc. Chính là chủ quán ăn Trung Quốc ấy!
Tăng Vũ Sâm cười nói "Bác tay nghề tốt như vậy, hôm nay lại phải đến ăn không, thật là gây trở ngại quá."
Chủ quán người Ấn đắc ý nói một câu "Lại chẳng thế!"
Hứa An Lâm nhịn không được khẽ hừ một tiếng, chủ quán người Ấn trầm mặt xuống, gầm nhẹ "Nhóc, hừ cái gì?"
Tăng Vũ Sâm lại cười đỡ "Khadsa, bác đừng để ý, cậu ấy thích hừ lạnh như thế."
Hứa An Lâm tựa hồ cũng hiểu mình có điểm không phải, chần chờ một chút mới lẩm bẩm "Cám ơn bác hôm nay đã cứu chúng tôi."
"Không cần cảm tạ. Shiva [] đã bán nó cho nhà ta, nó là người nhà của ta, ta dĩ nhiên không thể để nó chết."
"Shiva?" Hứa An Lâm tò mò bật thốt lên hỏi. Shiva là vị thần sáng tạo của Ấn Độ, cũng là thần huỷ diệt. Hắn không nghĩ người Ấn Độ này cư nhiên dùng xưng hô vị thần của họ để gọi Tăng Vũ Sâm.
Khadsa nhún nhún vai nói "Con gái ta là Pavadi []. Đương nhiên chồng nó phải là Shiva." Đoạn ông quay sang hỏi Tăng Vũ Sâm "Mày chừng nào thì cưới Pavadi ?"
Hứa An Lâm há to miệng, gắt gao nhìn chằm chằm Tăng Vũ Sâm, chỉ thấy y lại bày vẻ không sao cả đáp "Cháu cũng không vội, bác vội cái gì?"
Khadsa hừ lạnh một tiếng "Người Ấn Độ chúng ta có một câu ngạn ngữ, sinh ra con gái, giống như gieo một hạt mầm trong vườn hoa, một ngày nào đó lấy chồng, ta chỉ còn lại rất ít ỏi."
"Cậu ta thích con trai mà!" Hứa An Lâm bật thốt lên.
"Ta biết!"
"Vậy mà bác còn gả con gái cho cậu ta!" Hứa An Lâm lập tức đỏ mặt.
Trực thăng đáp ở một khoảnh sân trống trải. Khadsa mặt ngăm đen rúm lại như quả mướp đắng "Nhóc cho rằng ta tình nguyện đem con gái đi gả cho một đứa con trai thích con trai?"
Trực thăng vừa dừng, liền thấy một cô gái Ấn Độ còn trẻ chạy vội lại đây. Cô thấy máu trên đùi Tăng Vũ Sâm, mắt to lập tức tràn ngập nước mắt, thật cẩn thận nâng đỡ Tăng Vũ Sâm hỏi han "Shiva, anh có khoẻ không?"
Hứa An Lâm nhịn không được bật ra tiếng cười. Pavadi quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, cỗ khí chất trên người hoàn toàn thay đổi, trở nên sắc bén hung ác, tản mác một mùi phụ nữ hắc đạo điển hình.
Đó là lần đầu tiên Hứa An Lâm gặp Pavadi. Ấn tượng đầu tiên về cô làm cho Hứa An Lâm về sau mỗi lần giao tiếp đều chú ý duy trì thận trọng.
Tăng Vũ Sâm hôn nhẹ vì lòng nhiệt tình giúp đỡ của cô, hướng chuyên phòng toà nhà mà đi đến. Hứa An Lâm do dự một chút cũng chạy theo. Pavadi mời bác sĩ đến. Vết thương của Tăng Vũ Sâm không phải quá nghiêm trọng, viên đạn chỉ làm bị thương phần da thịt ngoài cùng. Hiển nhiên Andrew cũng không phải là thật sự muốn một chân của y.
Hứa An Lâm ngồi một góc trong phòng uống trà sữa mà nhạt thếch nơi đầu lưỡi, chẳng cảm nhận được vị gì. Trước kia hắn chỉ cần tỏ vẻ mất hứng liền có thể lôi kéo được sự chú ý của Tăng Vũ Sâm ngay. Thế mà hiện tại hắn hiển nhiên rất không vui. Tăng Vũ Sâm nhìn cũng không nhìn, chẳng liếc hắn lấy một cái.
Hứa An Lâm bỗng nhiên tự thấy ngậm ngùi một loại mất mát. Hắn chưa bao giờ thử Tăng Vũ Sâm, nhưng hắn cũng không chịu nhận ra chính mình đối với Tăng Vũ Sâm hoá ra cũng có loại cảm tình như vậy, hắn thích ứng không nổi. Nên nói như thế nào? Thật giống như mình là một đứa trẻ, ôm trong tay món đồ chơi, vậy mà chớp mắt, đồ chơi đã không còn thuộc về mình.
Hắn thở dài, đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn trời. Mẹ nói bầu trời nước Anh thật xanh. Đúng vậy. Nhưng mà không cần tới năm phút liền có thể mưa ngay lập tức. Cứ mỗi lần đưa lưng về phía Tăng Vũ Sâm, hắn lại cảm giác được Tăng Vũ Sâm đang nhìn hắn, bèn không tự chủ được nở một nụ cười mỉm. Không phải bởi Tăng Vũ Sâm nhìn hắn, mà là bởi hắn lần đầu tiên ở phương diện đánh giá tình cảm thắng được y.
Hứa An Lâm luôn muốn thắng Tăng Vũ Sâm, nhất là mặt tình cảm, có lẽ bởi mẹ hắn đã thất bại, cho nên Hứa An Lâm không thể tiếp nhận được.
Khi Tăng Vũ Sâm cùng Hứa An Lâm trở lại Tăng gia, lão gia dành ngoại lệ ở trong đại sảnh chờ họ. A Quý mặt không đoán nổi tâm tình đứng phía sau.
Tăng Vũ Sâm kéo cái chân bị thương từ từ ngồi xuống sofa, nâng má nửa cười nửa không nhìn người cha của y. Hứa An Lâm cảm thấy được lão gia tựa hồ theo bản năng trước ánh mắt của y mà mập mờ tránh né.
Có thể công nhận rằng ông ta đẹp lão. Đàn ông anh tuấn cùng phụ nữ xinh đẹp theo thời gian cũng dần dần nhạt phai, khoảng không chỉ còn lưu lại mơ hồ một tầng bóng dáng. Hứa An Lâm bắt gặp hai bờ tóc mai ông ta cũng đã bạc, nghĩ thầm, giờ phút này nếu mẹ gặp lại người đàn ông này, chắc chẳng đỡ đạn cho ông ta nữa đâu.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lại dấy lên một loại đau đớn bén nhọn không tên, đồng thời có thêm cả một loại khoái ý ác độc.
"Con... Chân không sao chứ?" Lão gia ho khan một chút, hỏi.
"Không tàn phế được." Tăng Vũ Sâm cười cười.
Lão gia trầm ngâm một lát, trên mặt toát ra một thứ thân thiết "Muốn bác sĩ xem qua một tí không?"
Dù vẫn mỉm cười, thực chất Tăng Vũ Sâm đã giận đến tái mặt, không nói gì, ở hộp thuốc trên bàn rút ra một điếu, đốt, hút mấy hơi mới phun ra một ít châm chọc.
"Loại biểu tình này không hợp với ngài đâu lão gia. Nói đi, nói ngài muốn biết chuyện hoa hồng lam."
Lão gia bị thứ biểu tình này kiềm hãm, nhưng rất nhanh, nét mặt lại như thường, mỉm cười nói "Vũ Sâm à, chúng ta đều là người một nhà."
Tăng Vũ Sâm hút mạnh điếu thuốc một hơi, ho khan một chút, đem mẩu thuốc lá còn chưa hút hết hung hăng dập nát trên ghế sofa khắc hoạ thủ công kiểu Trung Quốc tinh xảo, mỉm cười lại "Không tồi, chúng ta là người một nhà."
Lão gia phất tay, tựa hồ không để ý ngữ điệu vô lễ của Tăng Vũ Sâm "Ta cũng không phải không cho con tham gia chuyện Taylor, chẳng qua các nhóm đại lão tiền đen trên thế giới đều đang truy tra tận lực, ta sợ con gặp phải chuyện không may gì. Con đã từng gặp Taylor rồi, đương nhiên có thể tham gia."
Ngón tay thon dài của Tăng Vũ Sâm gẩy gẩy hộp thuốc trong sự thờ ơ.
Hứa An Lâm nhìn bộ dáng dịu dàng thắm thiết của lão gia, nhớ tới quá khứ uy nghiêm nhuốm máu của ông ta cứ như hai người khác biệt, trong lòng không khỏi nghi ngại phải chăng ông ta dùng chính cái mặt nạ này để lừa mẹ... Còn cả mẹ của Tăng Vũ Sâm nữa.
Tăng Vũ Sâm mỉm cười liếm liếm đôi môi hơi khô nói "Nếu ngài mong muốn có thể từ ta biết thêm được nhiều tin tức, sợ rằng ngài phải thất vọng rồi. Thực tế lúc ta gặp Taylor cũng không biết hắn là ai, ta chỉ là cùng hắn ở quán bar chơi bài brit, thắng hắn được vài món đồ."
Lão gia nhịn không được bật thốt lên hỏi "Cái gì vậy?"
Tăng Vũ Sâm nâng má buồn cười đáp "Chính là cành hoa hồng màu lam đó."
Lão gia có chút không tin, Hứa An Lâm lòng cũng tràn đầy nghi ngờ. Tăng Vũ Sâm nói tiếp "Cho nên ngài vẫn là nên tin tưởng mình đi. Taylor không phải phái người tiếp cận ngài, vậy quên đi."
Y nói xong, cố hết sức đứng lên, chậm rãi đi lên tầng.
Bóng dáng y biến mất ở chỗ ngoặt tầng hai, lão gia mới thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Hứa An Lâm nói "Cậu lúc này làm được không ít, nhưng đã theo ta thì cũng phải có giá trị gì đó. Nhớ theo sát thiếu gia."
Hứa An Lâm cúi đầu vâng một tiếng. Thời điểm hắn đi lên gác, trong mắt A Quý thoáng biểu lộ một tia bất an. Hắn giả vờ không nhìn nhiều đến, trực tiếp đi vào phòng của mình.
Hứa An Lâm vừa mới mở cửa đã bị đẩy mạnh ngã lên giường. Hắn ngẩng đầu chỉ thấy Tăng Vũ Sâm lại như cười như không nhìn hắn.
Không biết liệu có phải vì chột dạ hay không, Hứa An Lâm bất an lia mắt trốn tránh ánh mắt y, động người, miệng không kiên nhẫn càu nhàu "Tránh ra, cậu biến thái quá đi!"
"Đố nhé. Có một con gấu Bắc Cực đi dọc sông Amazon. Một hôm nó được cho một cơ hội chọn lựa, A là biến thành người, B là được đến chỗ hạnh phúc. Nếu cậu là con gấu đó, sẽ chọn A hay B?"
"Đồ thần kinh, nói rồi, Amazon không có gấu Bắc Cực!"
Tăng Vũ Sâm đè nén Hứa An Lâm, mặt kê gần sát với mặt hắn. Y thở ra một luồng khí nóng hổi khiến Hứa An Lâm nảy sinh nôn nao một trận. Hứa An Lâm cố gắng nhìn thẳng vào y, chỉ nghe thấy y không ngừng hỏi "A hay B? A? B?"
Hứa An Lâm bật thốt lên hét lớn "B, B là được rồi chứ gì!"
Tăng Vũ Sâm nở nụ cười, nhẹ giọng nói "Đừng quên lựa chọn hôm nay của cậu, vĩnh viễn cũng không được quên rằng cậu đã thực sự lựa chọn như thế." Y đột nhiên hạ người đoạt lấy đôi môi hắn.
Hứa An Lâm như bị luồng điện chạy xuyên qua mà run rẩy toàn thân. Trí óc hắn vô thức hiện lên tình cảnh rất nhiều lần trước kia rồi, mỗi một lần hai người trong lúc vượt quá ranh giới tiếp xúc thân mật bình thường, là một lần trong đầu mình đầy ắp những lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc cự tuyệt, phản kích kịch liệt, mà có bao giờ làm được đâu. Và hiện tại hắn vẫn không bám lấy nổi một tia lý trí. Cả người dường như muốn oán trách nhưng đến miệng lại chỉ là những chữ linh tinh đứt quãng phát ra.
Tăng Vũ Sâm cởi quần áo của hắn, nhìn thấy trên bờ ngực trắng ngần của Hứa An Lâm là hai núm thắm đỏ, y tạp tạp miệng ca ngợi một chút, sau đó cúi đầu mút mạnh lấy một hơi, làm Hứa An Lâm miệng làu bàu rơi rớt từng chữ, lầm bầm nói chả biết là nói cái gì.
Tăng Vũ Sâm nửa ôm hắn, đưa hắn đến trước cái gương to, kéo hai tay hắn bám lên trên thành gương, khẽ thầm thì "Tự nhìn mình một tí đi."
Trong gương Hứa An Lâm thấy hình ảnh chính mình, mặt đỏ đậm, sóng mắt mê ly, mồ hôi ướt nhẹp bết chặt những sợi tóc đen trước vầng trán. Chiếc áo mở rộng quá nửa, núm đỏ kiên quyết phô ra. Xét về cả biểu cảm lẫn tư thái đều thực là một bộ dạng khát cầu mời gọi.
Hứa An Lâm còn không kịp giật mình, Tăng Vũ Sâm không biết từ khi nào đã tháo thắt lưng hắn, kéo một lúc cả quần dài cùng quần lót xả xuống dưới.
Ẩn nhẫn không kềm được dâng trào nên bùng nổ, làm cho Hứa An Lâm thẹn cực độ nhưng lại bức thiết muốn được giải thoát. Tăng Vũ Sâm cầm lấy nó, liếm vành tai Hứa An Lâm cười hỏi "Muốn tôi giúp cậu không?"
Hứa An Lâm mặt càng đỏ hơn, nói quanh co một chút, Tăng Vũ Sâm dán vào cái lỗ tai hắn dồn ép "Nói cái gì? Nghe không rõ!"
Dù tức giận không thôi nhưng Hứa An Lâm cũng chỉ có thể rất bất đắc dĩ nhỏ giọng run rẩy đáp "Có muốn."
Tăng Vũ Sâm một tay đỡ thắt lưng hắn, hai chân kẹp chặt vào mông, tay kia thì cao thấp lên xuống. Không quá lâu sau Hứa An Lâm liền chiếm được phóng thích, thứ chất lỏng màu trắng phun bám loang lổ trên mặt gương, dấy lên một thứ ý tứ hàm xúc tục tĩu không nói nên lời.
Hứa An Lâm hai chân nhũn ra, vô lực tựa vào người Tăng Vũ Sâm. Hắn cảm giác được Tăng Vũ Sâm cầm cái gì đó phía sau hông của hắn nhưng sức lực đã cạn kiệt hết cả, đến hỏi cũng lười, thẳng đến khi mặt sau một trận đâm thủng cực liệt đau nhức, hắn mới ý thức được Tăng Vũ Sâm đang làm cái gì.
Cơn khoái cảm mới nãy nhất thời bay biến, Hứa An Lâm tức khắc lấy lại khí lực. Hắn vặn vẹo thân thể, phẫn nộ quát ầm lên "Tôi ! Cậu dám xem tôi là cái bồn cầu à, tôi cắt luôn nó của cậu bây giờ!"
Tăng Vũ Sâm mặt chiếu trong gương tối sầm lại y như quả mướp đắng, liều mạng đè lại Hứa An Lâm làm cho hắn không thể cử động thêm nữa, ôn tồn thủ thỉ "Đau quá, đau quá! Thả lỏng nào, thả lỏng nào!"
Hai người một phen giãy giụa lại lăn ra trên giường. Tăng Vũ Sâm vội vàng chơi đùa vỗ về giữa hai chân Hứa An Lâm. Khí lực Hứa An Lâm vừa hồi phục nhoáng cái không biết lại bay đến tít chín tầng mây nào rồi, loạng quạng thân thể phối hợp với Tăng Vũ Sâm, vừa đau vừa khoái hoạt.
Một phen mây mưa kịch liệt qua đi, hai người sức cùng lực kiệt nằm trên giường, thở hổn hển. Tăng Vũ Sâm ngửa đầu nhìn trần nhà, tay sờ soạng tìm điếu thuốc.
Hứa An Lâm ghé vào trên giường, lòng vẫn không ngừng kinh hoàng như cũ, cách một hồi lâu mới quay đầu hỏi "Cậu thật ra chưa từng giao dịch cái gì với Taylor, vì cái gì muốn đi trêu chọc Andrew?"
Tăng Vũ Sâm quay đầu qua nhìn hắn, như cười như không nói "Bởi vì rất thú vị mà, tính ra thì cũng đâu có tồi."
Hứa An Lâm hừ lạnh một tiếng không tin.
Tăng Vũ Sâm lại nhìn trần nhà, nâng điếu thuốc hít một hơi rồi nhả ra trong không trung một làn khói loãng mờ ảo "Có muốn biết thứ đó đang ở đâu không?"
Hứa An Lâm quay qua, chỉ thấy ánh mắt Tăng Vũ Sâm trong suốt. Y thản nhiên nói "Bốn mươi triệu USD ở ngay tại Tăng gia."
Hứa An Lâm a lên một tiếng, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng rất nhanh bị cơn đau xé truyền đến lại phải nằm úp sấp trở lại. Hắn cắn răng thắc mắc "Bốn mươi triệu sao lại có thể..."
Tăng Vũ Sâm chỉ cười "Bốn mươi triệu không phải quá nhiều... It can be anywhere."
Nhãn tình sáng lên, Hứa An Lâm run giọng "Kia không phải là bốn mươi triệu USD, mà là kim cương trị giá bốn mươi triệu USD."
Tăng Vũ Sâm động đậy lông mi, nghiêng đầu nháy mắt phải với Hứa An Lâm "You got it."
Trán Hứa An Lâm nhăn tít lại.
Tăng Vũ Sâm hút thuốc, lại bắt đầu nhả khói phiêu lãng, một lúc sau mới cười "Ông già lão gia chắc là đau đầu muốn chết, nghĩ cách làm thế nào để mà đem kim cương an toàn rời đi. Andrew kia tuy không phải là phương án tốt nhất nhưng cũng đủ để ông ta hoảng." Y chợt cười vang, hít lấy không khí "Tưởng tượng bộ dạng ông già đang phải không ngừng tính toán không biết làm thế nào cho đúng, nghĩ thôi đã không nhịn được cười."
Hứa An Lâm đang trầm tư bị tiếng cười vang vang của y gây xao động, không khỏi khẽ hừ một tiếng "Vậy cậu vì cái gì không tìm thứ mạnh hơn nữa để ông ta thêm đau đầu?"
Tăng Vũ Sâm quay lại nhìn Hứa An Lâm đến si ngốc "Bởi vì gã lúc đó là phương án gần nhất, mà tôi thì không có nhiều thời gian."
Bị ánh mắt của y làm nổi một trận da gà, Hứa An Lâm không kiên nhẫn phất tay "Biến mau, biến ra ngoài mà hút, thối muốn chết."
Vẻ mặt Tăng Vũ Sâm ngập đầy cô đơn "Trên đời này mỹ nhân đều quả thực bạc tình, qua cầu ngay lập tức rút ván."
Hứa An Lâm nghe thấy, nhớ đến cơn đau ê ẩm đằng sau, khí giận trào lên, một cước đá ngay, gào to "Mau cút !" Chỉ có điều chân vừa giơ lên động đến sau mông, đau đớn khôn tả, cú đá rơi xuống người Tăng Vũ Sâm thì đã chỉ là nỗi gắng sức phù du.
Tăng Vũ Sâm ha ha cười, lại hung hăng sờ soạng Hứa An Lâm mấy phát nữa rồi mới đi ra.
A Quý đứng ở cửa, trên mặt viết đầy chữ tôi-xấu-hổ. Tăng Vũ Sâm tự hỏi không biết lão ta đã đứng bao lâu nhưng cũng chỉ cười vẻ không sao cả chào hỏi "Tìm tôi có việc gì không?"
A Quý ho khan một tiếng, thấp giọng trả lời "Lão gia tìm cậu có việc."
Tăng Vũ Sâm làm tư thế thỉnh "Vậy nhờ bác đi trước dẫn đường."
A Quý giống như biết vị thiếu gia này thích tắc quái, cũng không muốn dây dưa với y nhiều làm gì, đi ở đằng trước, một đường tiến thẳng tới hành lang, thay y mở cửa phòng đọc sách.
Căn phòng vẫn kiểu Trung Quốc cổ xưa cách điệu như cũ, đồ đạc bằng gỗ lim khắc hoa toả ra một tầng sáng bóng đến nhẵn nhụi. Đồng hồ bằng ốc sừng chuyển động theo quy luật tạo nên tiếng vang trầm khẽ. Lão gia ngồi sau bàn làm việc gỗ lim rộng lớn. Cái bàn quá to, thế nên nói ông ta ngồi chỗ kia, không bằng nói rằng ông ta đang bị vây nhốt.
"Vũ Sâm..." Lão gia rút cái tẩu trong miệng ra, mỉm cười chỉ vào cái ghế dựa đối diện "Ngồi đi!"
Tăng Vũ Sâm theo thói quen cầm đến hộp thuốc trên bàn thì bị lão gia dùng tẩu gõ vào tay, giận dữ nói "Con hút in ít thuốc thôi!"
Vừa nói ra, lão gia tựa hồ chính mình cũng tim đập hơi mạnh và loạn nhịp. Tăng Vũ Sâm lại ngoại lệ tỉnh bơ thu tay lại. Lão gia như nổi lên cảm xúc một lần nữa, ôn hoà mở miệng "Vũ Sâm, ta hy vọng con có thể giúp ta làm một chuyện."
Tăng Vũ Sâm lẳng lặng ngẩng đầu nhìn ông.
Lão gia ngữ khí tràn ngập nhẫn nhịn một chút cũng không có "Vũ Sâm, ta biết con vẫn một mực vì chuyện của mẹ con mà trách cứ ta. Kỳ thật có rất nhiều chuyện con cũng không thể biết rõ ràng. Ta để con tránh xa chuyện Tăng gia nhiều năm như vậy cũng là thuận theo ý tứ của mẹ con... Bà ấy cực kỳ không muốn con gia nhập hắc đạo."
Ông rời khỏi bàn làm việc đến trước mặt Tăng Vũ Sâm, nắm hai vai y thở dài "Có điều chuyện đến nước này, ta chỉ có thể tìm đến con trợ giúp, dù sao con cũng là con ta, đứa con duy nhất của ta."
Tăng Vũ Sâm không có hé răng nhưng lại mở hộp lấy ra một điếu thuốc, không đốt, chỉ đặt ở chóp mũi hít sâu một hơi, sau đó mới hỏi đơn giản "Ngài muốn ta giúp thế nào?"
Lực nắm trên vai Tăng Vũ Sâm gắt gao thêm một chút, ngữ khí lão gia như bị kích động "Cám ơn con!" Ngữ điệu ông ta lại trở nên nhẹ nhàng, trở về bàn làm việc, nói "Thật ra chúng ta đã thay Taylor rửa tiền trên dưới hai mươi năm rồi, lại nói tiếp... Thằng cha đó cũng là bạn bè tốt của mẹ con."
Ông tựa hồ hơi hơi thở dài, giương mắt thấy Tăng Vũ Sâm không phản ứng mới cố ý đè thấp thanh âm kể "Thực tế tin đồn bốn mươi triệu USD là giả, tin tức thật... là kim cương trị giá bốn mươi triệu USD."
"Vì sao không nhanh chóng tìm người mua?" Tăng Vũ Sâm đem điếu thuốc thả lại vào cái hộp xa hoa mạ vàng.
Lão gia cười khổ "Thứ nhất là kim cương được bảo quản quá kỹ, tìm không ra được người mua thích hợp, cũng bởi thế Taylor đưa tới đây cái két sắt mã hoá T-S Israel. Loại két sắt này trừ phi biết được mật mã của nó, đồng thời có trong tay chìa khoá đặc chế, nếu không vô luận dùng phương thức gì không đúng, nó sẽ nổ tung, làm cả người lẫn vật dập nát hết."
Lại nhìn đến gương mặt không biểu tình của Tăng Vũ Sâm mà nói tiếp "Hiện tại Taylor giao ta két sắt nhưng không để lại chìa khoá cùng mật mã, cho nên viên kim cương này thành tréo ngoe, không có lấy nửa điểm có lợi, lại còn phải lâm vào mạo hiểm phiêu lưu rất lớn."
Tăng Vũ Sâm nửa cười nửa tỉnh nói "Và như vậy thì không bằng nên trả về cho Taylor?"
Lão gia đem tẩu đặt lại trên miệng, hút một ngụm, mặt nhăn thành thứ biểu cảm giận dữ "Trước mặt là cố bởi hai mươi năm giao tình, sau lưng lại thật sự muốn đáp về cho hắn, thế nhưng mà hắn tự nhiên lại mất tích."
Cách một đoạn thời gian rất lâu, ông ta mới nói "Bất quá gần đây chúng ta bỗng nhiên thu được tin tức của hắn. Hắn phái người gửi chìa khoá cho chúng ta, ta nghĩ con nên đi lấy cái chìa khoá đi."
Hứa An Lâm ở trong phòng chợt nghe được từ đại sảnh tầng dưới truyền đến tiếng đàn dương cầm. Là 'Fantasia' của Schumann []. Hắn nhịn không được khe khẽ mỉm cười, muốn trêu Tăng Vũ Sâm dở người lại có những phút giây thả mình lãng mạn hài hoà như thế. Có điều khúc âm kia thực dịu dàng như nước, trôi chảy từng đợt thông suốt, trong vắt, cứ thế mà lãng đãng bủa vây.
Ngũ quan của Hứa An Lâm vốn là cực kỳ tiêu trí, nhất là khi hắn mỉm cười, trong mắt hiện lên một loại tinh xảo mềm mại rất đơn thuần. Hắn hít sâu một hơi, trên mặt biến mất ý cười, lấy từ dưới gối ra một khẩu súng. Là súng lục mini CZ [], sản phẩm duy nhất của công ty Tiệp Khắc Rami. Hắn cẩn thận kiểm tra ống đạn và đầu nòng, sau đó nhét vào túi, đi ra cửa.
. / .
Chú thích :
. Shiva (tiếng Phạn: शिव , Śiva, nghĩa là "điềm lành" ) là một vị thần quan trọng của Ấn Độ giáo, và một khía cạnh của Trimurti. Phái Shaiva của Ấn Độ giáo coi Shiva là vị Thượng đế tối cao. Trong phái Smarta, Shiva là một trong năm hình thức nguyên sơ của Thượng đế.
Thần Shiva thường được thờ cúng dưới hình thức Shiva linga. Trong các ảnh tượng, thần thường được thể hiện trong trạng thái thiền định sâu hoặc đang múa điệu Tandava trên Maya.
Trong một số trường phái Ấn Độ giáo khác, Brahma, Vishnu, và Shiva đại diện cho ba khía cạnh thần thánh của Ấn Độ giáo và hợp chung thành bộ tam thần Trimurti. Trong trường phái tư tưởng tôn giáo này, Brahma là đấng tạo hóa, Vishnu là đấng bảo hộ, còn Shiva là đấng hủy diệt hoặc biến đổi.
. Pavadi (tiếng Phạn: पार्वती , có ý nghĩa "Cô ấy là ngọn núi"), nữ thần tối cao nhất, là vợ của thần Shiva, là nữ thần của tình yêu trong Ấn Độ giáo, và là một trong ba nữ thần cùng với Lakshmi (vợ thần Visnu) và Sarasvati (vợ của Brahma). Nữ thần này cũng là người vợ được Shiva thương yêu nhất.
Fantasia là một tác phẩm soạn nhạc piano của ông.
Tớ thật sự k hiểu lắm về bản piano này =_= theo những gì tớ biết, có lẽ bản piano này gồm (or nhiều hơn ???), đc viết từ năm -, và đc công bố rộng rãi vào năm .
hãy tưởng tượng chàng ấy đang đàn cho bạn nghe T_T you make me smelt, Yusen a~ T_T
. Súng lục mini CZ