Lập luận của Tiểu Ngọc khiến cho Bạch Thiếu Huy thêm chắc ý, chàng bóc vỏ sáp bên ngoài, thấy hoàn thuốc màu đen, to bằng đầu ngón tay cái, đưa lên mũi ngửi, nghe mùi nồng nồng, chẳng giống mùi độc dược.
Tuy không tinh thông y thuật, song chàng vẫn được Tiết thần y dẫn giải nhiều về các loại thuốc, chàng có thể phân biệt được bằng mũi loại thuốc nào độc, loại nào không độc.
Chàng day lại Hương Hương thốt :
- Tam muội đi lấy cho một chén nước!
Tiểu Ngọc ứng tiếng :
- Để tôi đi cho.
Nàng đi liền.
Phạm Thù hỏi :
- Đại ca quyết định cho Tiết phu nhân uống hoàn thuốc đó à?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Thuốc thì chắc là không giả, nhưng người thì chưa hẳn là thật. Bây giờ phải cho bà uống, bà nói chuyện được rồi, mình mới phân biệt được giả chân.
Tiểu Ngọc đã đem nước vào.
Bạch Thiếu Huy bước đến gần lão bà, ra dấu đại khái bảo bà uống hoàn thuốc, thì hết câm và điếc ngay.
Lão bà hiểu được liền gật đầu tiếp lấy hoàn thuốc, bỏ vào miệng rồi bưng chén nước, uống mấy hớp.
Tuy biết là không phải độc dược, tuy tin tưởng Lăng Vân Phượng không dối dạt chàng, song chàng không tin công hiệu của hoàn thuốc như ý muốn, nên đứng kế một bên, theo dõi mọi diễn tiến.
Không lâu lắm lão bà chợt a lên một tiếng, rồi đưa tay cào cào nơi yết hầu, vừa cào vừa ho vừa khạc.
Bà co càng lúc càng gấp, khom mình mà ho, ho đến chảy nước mắt.
Hương Hương lắc đầu thốt :
- Không xong! Đúng là yêu nữ lừa đại ca rồi!
Bạch Thiếu Huy thấy tình trạng của lão bà càng ho càng khó chịu trong mình lắm, chàng biến sắc cấp tốc đưa tay vỗ nhè nhẹ nơi lưng bà.
Ho khạc một lúc, bà lão đã nhổ ra một cục đàm màu xanh đen, bà thở ỳ một tiếng, ngồi thẳng lưng lại vụt thốt :
- Già... già nói chuyện được rồi!
Bà ho nhiều, khạc nhiều thinh âm của bà nghe khàn khàn.
Hương Hương cười nhẹ :
- Thuốc hay chứ!
Người do Tiểu Ngọc cứu nạn, chính nàng khẩn trương hơn ai hết, giả sử nàng cứu lầm người khác, mà không phải là Tiết phu nhân thì trách nhiệm thuộc về nàng trọn vẹn, nàng hấp tấp hỏi :
- Bà có phải là Tiết phu nhân không?
Lão bà gật đầu :
- Già là Tiết phu nhân!
Tiểu Ngọc thở phào :
- Vậy là đúng rồi!
Bạch Thiếu Huy giương tròn mắt bắn tinh quang quan sát bà lão một lúc đoạn trầm lạnh nói :
- Bà không phải là Tiết phu nhân!
Lão bà hơi bối rối :
- Già... già là Tiết phu nhân!
Lần này thì âm thinh của bà rõ ràng hơn, nghe như giọng nói của thiếu nữ, chứ chẳng phải của người già nua.
Bạch Thiếu Huy trầm gương mặt :
- Ngươi là Ngọc Mai! Ta hỏi thật phu nhân hiện giờ ở đâu?
Ngọc Mai là tỳ nữ thường kề cân bên mình Tiết phu nhân, tự nhiên Bạch Thiếu Huy nhận ra giọng nói dễ dàng, thoạt đầu chàng hơi nghi ngờ, giờ thì chàng quả quyết lắm rồi!
Lão bà bỗng khóc lên, vừa khóc vừa thốt :
- Nếu tôi nói thật họ sẽ giết tôi!
Tiểu Ngọc trố mắt :
- Ngươi không phải là Tiết phu nhân à?
Bạch Thiếu Huy ứng tiếng :
- Nàng là tỳ nữ của Tiết phu nhân tên gọi là Ngọc Mai!
Chàng day qua lão bà :
- Ngọc Mai chúng ta đã cứu người thoát khỏi móng vuốt của bọn chúng rồi, người còn sợ gì nữa? Phu nhân bị chúng giam nơi nào?
Ngọc Mai nhìn khắp mọi người vẫn khóc như thường :
- Tôi không biết phu nhân ở tại đâu, họ biến tôi thành con người như thế này, và buộc tôi phải nhận mình là Tiết phu nhân, nếu cãi lệnh thì chúng giết, ngoài ra tôi chẳng biết việc gì khác.
Tiểu Ngọc lộ vẻ thất vọng :
- Chúng ta phí bao nhiêu tâm lực, chung cuộc rồi chẳng khác nào dã tràng xe cát biển Đông.
Bạch Thiếu Huy không nói gì, chàng hồi ức lại những gì Lăng Vân Phượng đã nói với chàng, những gì nàng nói đều đúng cả.
Nàng bảo về đến nơi tự nhiên sẽ hiểu. Nàng có hỏi gằn chàng có chắc là Tiểu Ngọc cứu thoát được Tiết phu nhân chăng? Bây giờ chàng hiểu rồi, lão bà câm điếc chẳng phải là nghĩa mẫu của chàng.
Nàng lại cho rằng nàng đã khổ tâm biết bao!
Tại sao nàng dùng Ngọc Mai làm Tiết phu nhân? Như vậy là nàng hảo tâm sao? Như vậy nếu nàng không dùng Ngọc Mai làm Tiết phu nhân thì Tiết phu nhân bị hại sao?
Nàng đã làm vậy, rồi còn trao cho chàng hoàn thuốc giải độc thế là nghĩa gì? Giải độc cho Ngọc Mai rồi để Ngọc Mai cho chàng biết là phu nhân thất tung bí mật.
Rồi nàng lại còn hẹn chàng đêm nay canh hai gặp nhau! Nàng sẽ nói gì với chàng? Chỉ chỗ phu nhân bị giam cầm?
Biết đâu nàng không dự phòng mai phục cao thủ, chờ chàng đến là hạ lệnh bắt ngay.
Có lẽ nàng muốn vậy, chứ nếu cần tự tay nàng bắt chàng thì có khi nào nàng chèo thuyền đưa chàng sang sông.
Phạm Thù thấy chàng trầm mặc tư tưởng vội hỏi :
- Đai ca nghĩ gì thế?
Bạch Thiếu Huy nhẹ lắc đầu :
- Không có gì quan trọng. Bất quá ngu huynh tìm hiểu tại sao chúng là cho Ngọc Mai trở thành câm điếc và bắt nàng phải thừa nhận, hẳn là phải có âm mưu gì.
Tiểu Ngọc kêu lên :
- Đúng vậy hẳn là phải có một âm mưu gì, có điều mình không biết được đó thôi! Biết đâu chúng biết trước là mình sẽ đến cứu Tiết phu nhân?
Hương Hương thốt :
- Tiểu muội chỉ nghĩ là cả Lăng Vân Phượng cũng bị lừa nốt, cứ tưởng lão bà câm điếc là Tiết phu nhân!
Phạm Thù hỏi :
- Bây giờ mình làm gì đây, đại ca?
Bạch Thiếu Huy thở dài :
- Còn làm gì hơn là đưa Ngọc Mai đến một địa điểm an toàn rồi nghĩ đến một phương pháp khác cứu Tiết phu nhân?
Tiểu Ngọc gật đầu :
- Bạch thiếu hiệp nói phải đó, nơi đây là vùng phụ cận Quân Sơn, hành tung của chúng ta rất dễ bị phát giác, phải đưa Ngọc Mai đi xa mới được. Hiện tại trên Quân Sơn, chắc chắn là còn nội tuyến của chúng ta, có điều tôi không được rõ lắm, có lẽ những người đó lưu ý truy tầm tung tích của Tiết phu nhân!
Bạch Thiếu Huy thốt :
- Việc đó không thể gấp được, chúng ta phải bàn luận kỹ, từ từ mà hành động.
Đêm đã xuống, một lão bà mang thức ăn vào. Tất cả cùng lại ăn, ăn xong, Tiểu Ngọc cho biết là bên cạnh có gian phòng trống dành cho Bạch Thiếu Huy, còn gian phòng này để cho Hương Hương và nàng. Riêng nàng phải lập tức đưa Ngọc Mai đi nơi khác, sau đó nàng còn đến Quân Sơn, liên lạc với bọn nội tuyến, hỏi thăm tin tức về Tiết phu nhân định mưu thiết kế với bọn đó, cứu Tiết phu nhân.
Thốt xong nàng kéo Ngọc Mai đi liền.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ là Tiểu Ngọc hẳn có thân phận khá cao trong Nam Bắc bang, tất cả những người trong bang tại Nhạc dương này đều chịu sự sai khiến của nàng.
Tiểu Ngọc đi rồi, Phạm Thù gọi Bạch Thiếu Huy đề nghị trở lại để dò la tin tức.
Nhưng vì kẹt sự ước hẹn với Lăng Vân Phượng, Bạch Thiếu Huy không thể thực hiện đề nghị của Phạm Thù, viện lẽ chính bọn nội tuyến của Nam Bắc bang còn chưa thu thập kết quả gì, thì chàng và Phạm Thù có đi cũng vô ích. Chi bằng chờ Tiểu Ngọc trở về, biết được tình hình như thế nào rồi sẽ tính tiếp.
Phạm Thù cho rằng chàng có lý.
Cả hai vãn chuyện với nhau một lúc, thì Tiểu Ngọc trở về.
Phạm Thù hỏi nhanh :
- Cô nương có tin tức gì khả quan chăng?
Tiểu Ngọc lắc đầu :
- Không khả quan nhưng kỳ quái. Cứ như sự tình đã xảy ra trong ngày hôm nay, tôi cứu Ngọc Mai cô nương, còn Bạch thiếu hiệp thì đánh trọng thương Bạch Y tứ linh và Tần đường chủ đương nhiên Cung chủ Phân cung Quân Sơn phải sai phái cao thủ đi lùng soát khắp nơi, tìm bắt lại tôi hoặc thiếu hiệp nhưng sự thật trái ngược lại, Phân cung Quân Sơn chỉ tuyên bố là Đổng Bách Xuyên cấu kết với Nam Bắc bang toan cứu thoát Tiết phu nhân nên bị xử tử, còn Tiết phu nhân lúc bị bắt trở về, lại nhảy xuống sông tự tử. Hiện tại thuộc hạ trong Phân cung đang bủa lưới khắp nơi trên sông tìm vớt xác phu nhân. Việc tranh đấu trong ngày không nghe ai đề cập đến nữa.
Phạm Thù mỉm cười :
- Lăng Vân Phương sợ Hoán Hoa phu nhân bắt tội nên dàn cảnh như vậy, để che giấu sự tình, bởi người đã chết rồi thì còn ai đối chứng, dĩ nhiên vụ án chẳng thành hình.
Tiểu Ngọc lắc đầu :
- Thoạt tiên thì tôi cũng nghĩ như vậy, song xét ra cho kỹ, thì Lăng Vân Phượng chẳng cần phải dàn cảnh. Bởi nàng là đại đệ tử, được Hoán Hoa phu nhân tin yêu vô cùng, cho dù nàng có làm nên tội to lớn đến đâu, phu nhân cũng chẳng bắt tội, do đó biết bao nhiêu cao thủ, tại sao nàng không truy tầm tôi và Bạch thiếu hiệp lại bỏ qua một cách dễ dàng chứ?
Hương Hương hỏi :
- Cô nương cho rằng Lăng Vân Phượng hành động như vậy là có mưu toan gì?
Tiểu Ngọc không đáp câu hỏi, chỉ hừ lạnh thốt :
- Lăng Vân Phượng lại còn ra lệnh cho toàn thể nhân viên trong Phân cung, ai giữ cương vị nấy, chẳng được vọng động, đó là sự thực, tôi được bọn nội tuyến báo cáo rành rẽ.
Bạch Thiếu Huy hơi nghi ngờ về hành động của Lăng Vân Phượng chàng nghĩ rằng quyết định đó phải có liên quan đến ước hẹn đêm nay, có điều cứu cánh như thế nào, chàng chưa hiểu chính xác, bởi chàng làm sao hiểu được dụng ý của nàng?
Phạm Thù lại hỏi :
- Về Tiết phu nhân cô nương có tin tức gì chăng?
Tiểu Ngọc lắc đầu :
- Chưa có tin tức gì, tôi đã dặn dò bọn nội tuyến, lưu tâm truy cứu hạ lạc của Tiết phu nhân. Chắc chắn là chúng ta không thể có tin lành sớm được.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Tuy Phân cung không sai phái cao thủ xuất ngoại công tác nhưng tại Quân Sơn, cuộc giới bị hết sức chu đáo, do đó bọn nội tuyến phải dè dặt, hạn chế mọi hoạt động, chỉ đến sáng mai tôi mới có thể liên lạc trở lại với bọn họ, còn hôm nay thì cầm như ở đó, chẳng thể nhúc nhích được rồi!
Bạch Thiếu Huy thấy đêm đã xuống sâu rồi, gọi Phạm Thù :
- Mình đi nghỉ một chút Phạm đệ, dưỡng sức để ngày mai nếu có xảy ra giao đấu, không đến nỗi thua kém người!
Cả hai bước sang gian phòng bên cạnh. Nơi đó, có mấy chiếc giường, trên vách có treo mấy bộ ngư phủ, chừng như là của mấy người ngồi vá lưới ban chiều.
Bạch Thiếu Huy biết rõ ngôi nhà này là một trạm liên lạc được ngụy trang của Nam Bắc bang, điều động mọi công tác trong phạm vi Nhạc Dương trấn.
Phạm Thù thấy Bạch Thiếu Huy có vẻ mệt nhọc, vội nói :
- Đại ca bị thương có nặng không?
Bạch Thiếu Huy vừa ngáp vừa đáp :
- Chẳng có chi đáng ngại, thương tích da thịt, chỉ trong một vài ngày là lành lẽ như thường, có điều là liên tiếp trong hai đêm qua, ngu huynh không hề chợp mắt, nên có vẻ mệt mỏi đấy thôi.
Chàng muốn cho Phạm Thù ngủ sớm nên để nguyên cả áo dài nằm xuống giường bảo :
- Ngủ đi Phạm đệ, dưỡng sức phòng những cuộc giao đấu sắp tới.
Phạm Thù cũng để nguyên áo nằm xuống, trong mấy phút sau hắn ngáy đều.
Bạch Thiếu Huy ức độ thời gian, định chừng cũng sắp sang canh hai, liền ngồi dậy len lén ra ngoài, nghe động tinh một lúc, đoạn giở thuật khinh công lướt minh đi về phía vịnh Hầu Gia.
Đến nơi hẹn chàng chẳng thấy một chiếc thuyền nào cả, nhìn quanh quẩn cũng chẳng thấy một bóng người.
Chàng nghĩ thầm có lẽ Lăng Vân Phượng cũng chưa đến.
Bỗng có một giọng nói hết sức dịu dàng êm ấm vọng đến bên tai chàng, giọng nói theo quyễn rũ lạ thường :
- Tiết thiếu hiệp đúng là người thủ tín!
Câu nói vừa dứt một bóng người từ trên tàn cây gần đó bay xuống đáp trước mặt chàng.
Dĩ nhiên bóng đó là Lăng Vân Phượng, nàng hiện ra với gương mặt xấu xí, chỉ có đôi mắt rất sáng và hàm răng trắng đều như ngọc.
Bạch Thiếu Huy vòng tay :
- Cô nương đến sớm quá!
Lăng Vân Phượng mỉm cười :
- Đã ước hẹn với thiếu hiệp tự nhiên phải đến trước chứ!
Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Cô nương ước hẹn tại hạ đến đây, chẳng hay có điều chi chỉ giáo?
Lập luận của Tiểu Ngọc khiến cho Bạch Thiếu Huy thêm chắc ý, chàng bóc vỏ sáp bên ngoài, thấy hoàn thuốc màu đen, to bằng đầu ngón tay cái, đưa lên mũi ngửi, nghe mùi nồng nồng, chẳng giống mùi độc dược.
Tuy không tinh thông y thuật, song chàng vẫn được Tiết thần y dẫn giải nhiều về các loại thuốc, chàng có thể phân biệt được bằng mũi loại thuốc nào độc, loại nào không độc.
Chàng day lại Hương Hương thốt :
- Tam muội đi lấy cho một chén nước!
Tiểu Ngọc ứng tiếng :
- Để tôi đi cho.
Nàng đi liền.
Phạm Thù hỏi :
- Đại ca quyết định cho Tiết phu nhân uống hoàn thuốc đó à?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Thuốc thì chắc là không giả, nhưng người thì chưa hẳn là thật. Bây giờ phải cho bà uống, bà nói chuyện được rồi, mình mới phân biệt được giả chân.
Tiểu Ngọc đã đem nước vào.
Bạch Thiếu Huy bước đến gần lão bà, ra dấu đại khái bảo bà uống hoàn thuốc, thì hết câm và điếc ngay.
Lão bà hiểu được liền gật đầu tiếp lấy hoàn thuốc, bỏ vào miệng rồi bưng chén nước, uống mấy hớp.
Tuy biết là không phải độc dược, tuy tin tưởng Lăng Vân Phượng không dối dạt chàng, song chàng không tin công hiệu của hoàn thuốc như ý muốn, nên đứng kế một bên, theo dõi mọi diễn tiến.
Không lâu lắm lão bà chợt a lên một tiếng, rồi đưa tay cào cào nơi yết hầu, vừa cào vừa ho vừa khạc.
Bà co càng lúc càng gấp, khom mình mà ho, ho đến chảy nước mắt.
Hương Hương lắc đầu thốt :
- Không xong! Đúng là yêu nữ lừa đại ca rồi!
Bạch Thiếu Huy thấy tình trạng của lão bà càng ho càng khó chịu trong mình lắm, chàng biến sắc cấp tốc đưa tay vỗ nhè nhẹ nơi lưng bà.
Ho khạc một lúc, bà lão đã nhổ ra một cục đàm màu xanh đen, bà thở ỳ một tiếng, ngồi thẳng lưng lại vụt thốt :
- Già... già nói chuyện được rồi!
Bà ho nhiều, khạc nhiều thinh âm của bà nghe khàn khàn.
Hương Hương cười nhẹ :
- Thuốc hay chứ!
Người do Tiểu Ngọc cứu nạn, chính nàng khẩn trương hơn ai hết, giả sử nàng cứu lầm người khác, mà không phải là Tiết phu nhân thì trách nhiệm thuộc về nàng trọn vẹn, nàng hấp tấp hỏi :
- Bà có phải là Tiết phu nhân không?
Lão bà gật đầu :
- Già là Tiết phu nhân!
Tiểu Ngọc thở phào :
- Vậy là đúng rồi!
Bạch Thiếu Huy giương tròn mắt bắn tinh quang quan sát bà lão một lúc đoạn trầm lạnh nói :
- Bà không phải là Tiết phu nhân!
Lão bà hơi bối rối :
- Già... già là Tiết phu nhân!
Lần này thì âm thinh của bà rõ ràng hơn, nghe như giọng nói của thiếu nữ, chứ chẳng phải của người già nua.
Bạch Thiếu Huy trầm gương mặt :
- Ngươi là Ngọc Mai! Ta hỏi thật phu nhân hiện giờ ở đâu?
Ngọc Mai là tỳ nữ thường kề cân bên mình Tiết phu nhân, tự nhiên Bạch Thiếu Huy nhận ra giọng nói dễ dàng, thoạt đầu chàng hơi nghi ngờ, giờ thì chàng quả quyết lắm rồi!
Lão bà bỗng khóc lên, vừa khóc vừa thốt :
- Nếu tôi nói thật họ sẽ giết tôi!
Tiểu Ngọc trố mắt :
- Ngươi không phải là Tiết phu nhân à?
Bạch Thiếu Huy ứng tiếng :
- Nàng là tỳ nữ của Tiết phu nhân tên gọi là Ngọc Mai!
Chàng day qua lão bà :
- Ngọc Mai chúng ta đã cứu người thoát khỏi móng vuốt của bọn chúng rồi, người còn sợ gì nữa? Phu nhân bị chúng giam nơi nào?
Ngọc Mai nhìn khắp mọi người vẫn khóc như thường :
- Tôi không biết phu nhân ở tại đâu, họ biến tôi thành con người như thế này, và buộc tôi phải nhận mình là Tiết phu nhân, nếu cãi lệnh thì chúng giết, ngoài ra tôi chẳng biết việc gì khác.
Tiểu Ngọc lộ vẻ thất vọng :
- Chúng ta phí bao nhiêu tâm lực, chung cuộc rồi chẳng khác nào dã tràng xe cát biển Đông.
Bạch Thiếu Huy không nói gì, chàng hồi ức lại những gì Lăng Vân Phượng đã nói với chàng, những gì nàng nói đều đúng cả.
Nàng bảo về đến nơi tự nhiên sẽ hiểu. Nàng có hỏi gằn chàng có chắc là Tiểu Ngọc cứu thoát được Tiết phu nhân chăng? Bây giờ chàng hiểu rồi, lão bà câm điếc chẳng phải là nghĩa mẫu của chàng.
Nàng lại cho rằng nàng đã khổ tâm biết bao!
Tại sao nàng dùng Ngọc Mai làm Tiết phu nhân? Như vậy là nàng hảo tâm sao? Như vậy nếu nàng không dùng Ngọc Mai làm Tiết phu nhân thì Tiết phu nhân bị hại sao?
Nàng đã làm vậy, rồi còn trao cho chàng hoàn thuốc giải độc thế là nghĩa gì? Giải độc cho Ngọc Mai rồi để Ngọc Mai cho chàng biết là phu nhân thất tung bí mật.
Rồi nàng lại còn hẹn chàng đêm nay canh hai gặp nhau! Nàng sẽ nói gì với chàng? Chỉ chỗ phu nhân bị giam cầm?
Biết đâu nàng không dự phòng mai phục cao thủ, chờ chàng đến là hạ lệnh bắt ngay.
Có lẽ nàng muốn vậy, chứ nếu cần tự tay nàng bắt chàng thì có khi nào nàng chèo thuyền đưa chàng sang sông.
Phạm Thù thấy chàng trầm mặc tư tưởng vội hỏi :
- Đai ca nghĩ gì thế?
Bạch Thiếu Huy nhẹ lắc đầu :
- Không có gì quan trọng. Bất quá ngu huynh tìm hiểu tại sao chúng là cho Ngọc Mai trở thành câm điếc và bắt nàng phải thừa nhận, hẳn là phải có âm mưu gì.
Tiểu Ngọc kêu lên :
- Đúng vậy hẳn là phải có một âm mưu gì, có điều mình không biết được đó thôi! Biết đâu chúng biết trước là mình sẽ đến cứu Tiết phu nhân?
Hương Hương thốt :
- Tiểu muội chỉ nghĩ là cả Lăng Vân Phượng cũng bị lừa nốt, cứ tưởng lão bà câm điếc là Tiết phu nhân!
Phạm Thù hỏi :
- Bây giờ mình làm gì đây, đại ca?
Bạch Thiếu Huy thở dài :
- Còn làm gì hơn là đưa Ngọc Mai đến một địa điểm an toàn rồi nghĩ đến một phương pháp khác cứu Tiết phu nhân?
Tiểu Ngọc gật đầu :
- Bạch thiếu hiệp nói phải đó, nơi đây là vùng phụ cận Quân Sơn, hành tung của chúng ta rất dễ bị phát giác, phải đưa Ngọc Mai đi xa mới được. Hiện tại trên Quân Sơn, chắc chắn là còn nội tuyến của chúng ta, có điều tôi không được rõ lắm, có lẽ những người đó lưu ý truy tầm tung tích của Tiết phu nhân!
Bạch Thiếu Huy thốt :
- Việc đó không thể gấp được, chúng ta phải bàn luận kỹ, từ từ mà hành động.
Đêm đã xuống, một lão bà mang thức ăn vào. Tất cả cùng lại ăn, ăn xong, Tiểu Ngọc cho biết là bên cạnh có gian phòng trống dành cho Bạch Thiếu Huy, còn gian phòng này để cho Hương Hương và nàng. Riêng nàng phải lập tức đưa Ngọc Mai đi nơi khác, sau đó nàng còn đến Quân Sơn, liên lạc với bọn nội tuyến, hỏi thăm tin tức về Tiết phu nhân định mưu thiết kế với bọn đó, cứu Tiết phu nhân.
Thốt xong nàng kéo Ngọc Mai đi liền.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ là Tiểu Ngọc hẳn có thân phận khá cao trong Nam Bắc bang, tất cả những người trong bang tại Nhạc dương này đều chịu sự sai khiến của nàng.
Tiểu Ngọc đi rồi, Phạm Thù gọi Bạch Thiếu Huy đề nghị trở lại để dò la tin tức.
Nhưng vì kẹt sự ước hẹn với Lăng Vân Phượng, Bạch Thiếu Huy không thể thực hiện đề nghị của Phạm Thù, viện lẽ chính bọn nội tuyến của Nam Bắc bang còn chưa thu thập kết quả gì, thì chàng và Phạm Thù có đi cũng vô ích. Chi bằng chờ Tiểu Ngọc trở về, biết được tình hình như thế nào rồi sẽ tính tiếp.
Phạm Thù cho rằng chàng có lý.
Cả hai vãn chuyện với nhau một lúc, thì Tiểu Ngọc trở về.
Phạm Thù hỏi nhanh :
- Cô nương có tin tức gì khả quan chăng?
Tiểu Ngọc lắc đầu :
- Không khả quan nhưng kỳ quái. Cứ như sự tình đã xảy ra trong ngày hôm nay, tôi cứu Ngọc Mai cô nương, còn Bạch thiếu hiệp thì đánh trọng thương Bạch Y tứ linh và Tần đường chủ đương nhiên Cung chủ Phân cung Quân Sơn phải sai phái cao thủ đi lùng soát khắp nơi, tìm bắt lại tôi hoặc thiếu hiệp nhưng sự thật trái ngược lại, Phân cung Quân Sơn chỉ tuyên bố là Đổng Bách Xuyên cấu kết với Nam Bắc bang toan cứu thoát Tiết phu nhân nên bị xử tử, còn Tiết phu nhân lúc bị bắt trở về, lại nhảy xuống sông tự tử. Hiện tại thuộc hạ trong Phân cung đang bủa lưới khắp nơi trên sông tìm vớt xác phu nhân. Việc tranh đấu trong ngày không nghe ai đề cập đến nữa.
Phạm Thù mỉm cười :
- Lăng Vân Phương sợ Hoán Hoa phu nhân bắt tội nên dàn cảnh như vậy, để che giấu sự tình, bởi người đã chết rồi thì còn ai đối chứng, dĩ nhiên vụ án chẳng thành hình.
Tiểu Ngọc lắc đầu :
- Thoạt tiên thì tôi cũng nghĩ như vậy, song xét ra cho kỹ, thì Lăng Vân Phượng chẳng cần phải dàn cảnh. Bởi nàng là đại đệ tử, được Hoán Hoa phu nhân tin yêu vô cùng, cho dù nàng có làm nên tội to lớn đến đâu, phu nhân cũng chẳng bắt tội, do đó biết bao nhiêu cao thủ, tại sao nàng không truy tầm tôi và Bạch thiếu hiệp lại bỏ qua một cách dễ dàng chứ?
Hương Hương hỏi :
- Cô nương cho rằng Lăng Vân Phượng hành động như vậy là có mưu toan gì?
Tiểu Ngọc không đáp câu hỏi, chỉ hừ lạnh thốt :
- Lăng Vân Phượng lại còn ra lệnh cho toàn thể nhân viên trong Phân cung, ai giữ cương vị nấy, chẳng được vọng động, đó là sự thực, tôi được bọn nội tuyến báo cáo rành rẽ.
Bạch Thiếu Huy hơi nghi ngờ về hành động của Lăng Vân Phượng chàng nghĩ rằng quyết định đó phải có liên quan đến ước hẹn đêm nay, có điều cứu cánh như thế nào, chàng chưa hiểu chính xác, bởi chàng làm sao hiểu được dụng ý của nàng?
Phạm Thù lại hỏi :
- Về Tiết phu nhân cô nương có tin tức gì chăng?
Tiểu Ngọc lắc đầu :
- Chưa có tin tức gì, tôi đã dặn dò bọn nội tuyến, lưu tâm truy cứu hạ lạc của Tiết phu nhân. Chắc chắn là chúng ta không thể có tin lành sớm được.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Tuy Phân cung không sai phái cao thủ xuất ngoại công tác nhưng tại Quân Sơn, cuộc giới bị hết sức chu đáo, do đó bọn nội tuyến phải dè dặt, hạn chế mọi hoạt động, chỉ đến sáng mai tôi mới có thể liên lạc trở lại với bọn họ, còn hôm nay thì cầm như ở đó, chẳng thể nhúc nhích được rồi!
Bạch Thiếu Huy thấy đêm đã xuống sâu rồi, gọi Phạm Thù :
- Mình đi nghỉ một chút Phạm đệ, dưỡng sức để ngày mai nếu có xảy ra giao đấu, không đến nỗi thua kém người!
Cả hai bước sang gian phòng bên cạnh. Nơi đó, có mấy chiếc giường, trên vách có treo mấy bộ ngư phủ, chừng như là của mấy người ngồi vá lưới ban chiều.
Bạch Thiếu Huy biết rõ ngôi nhà này là một trạm liên lạc được ngụy trang của Nam Bắc bang, điều động mọi công tác trong phạm vi Nhạc Dương trấn.
Phạm Thù thấy Bạch Thiếu Huy có vẻ mệt nhọc, vội nói :
- Đại ca bị thương có nặng không?
Bạch Thiếu Huy vừa ngáp vừa đáp :
- Chẳng có chi đáng ngại, thương tích da thịt, chỉ trong một vài ngày là lành lẽ như thường, có điều là liên tiếp trong hai đêm qua, ngu huynh không hề chợp mắt, nên có vẻ mệt mỏi đấy thôi.
Chàng muốn cho Phạm Thù ngủ sớm nên để nguyên cả áo dài nằm xuống giường bảo :
- Ngủ đi Phạm đệ, dưỡng sức phòng những cuộc giao đấu sắp tới.
Phạm Thù cũng để nguyên áo nằm xuống, trong mấy phút sau hắn ngáy đều.
Bạch Thiếu Huy ức độ thời gian, định chừng cũng sắp sang canh hai, liền ngồi dậy len lén ra ngoài, nghe động tinh một lúc, đoạn giở thuật khinh công lướt minh đi về phía vịnh Hầu Gia.
Đến nơi hẹn chàng chẳng thấy một chiếc thuyền nào cả, nhìn quanh quẩn cũng chẳng thấy một bóng người.
Chàng nghĩ thầm có lẽ Lăng Vân Phượng cũng chưa đến.
Bỗng có một giọng nói hết sức dịu dàng êm ấm vọng đến bên tai chàng, giọng nói theo quyễn rũ lạ thường :
- Tiết thiếu hiệp đúng là người thủ tín!
Câu nói vừa dứt một bóng người từ trên tàn cây gần đó bay xuống đáp trước mặt chàng.
Dĩ nhiên bóng đó là Lăng Vân Phượng, nàng hiện ra với gương mặt xấu xí, chỉ có đôi mắt rất sáng và hàm răng trắng đều như ngọc.
Bạch Thiếu Huy vòng tay :
- Cô nương đến sớm quá!
Lăng Vân Phượng mỉm cười :
- Đã ước hẹn với thiếu hiệp tự nhiên phải đến trước chứ!
Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Cô nương ước hẹn tại hạ đến đây, chẳng hay có điều chi chỉ giáo?