Long Phi bắt đầu kể từ khi Tử Trúc dâng trà, đến giờ đã được một lúc lâu rồi.
Chàng với tay nâng chén, uống một ngụm trà, không để ý đến chuyện nước trong chén đã nguội ngắt. Chàng chăm chú nhìn Tử Trúc, Tử Trúc dường như cũng không nghĩ đến việc thay ấm trà mới cho Long Phi, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn chàng.
Tiểu lâu bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Vốn nơi này được bố trí rất tinh xảo đẹp đẽ.
Tinh xảo mà thanh nhã, thanh nhã mà tự nhiên.
Nếu như nhìn vào chỗ ở của một người có thể đánh giá tính cách của người đó, thì Tử Trúc thật là một người con gái sáng trong thuần khiết.
Trong ấn tượng của Long Phi, Tử Trúc chính là người con gái như vậy. Nhưng Tử Trúc cũng là một con người, con người thì không thể có lúc này lúc khác sao?
Một con người hoàn toàn chi phối được vận mệnh thực sự là rất hiếm. Một con người chân thật sống trong môi trường giả dối sẽ thay đổi thành con người không chân thật, có thể làm những chuyện mà ngày thường không bao giờ làm.
Chàng chia tay Tử Trúc đã ba năm.
Ba năm sau Tử Trúc có còn giống như ba năm về trước?
Long Phi cũng không thể chắc với chính mình.
Không biết tự nhiên cũng không thể khẳng định. Vì vậy trước khi gặp Tử Trúc chàng không tránh khỏi đôi chút hoài nghi. Nhưng sau khi gặp nàng, hoài nghi trong lòng chàng đã hoàn toàn tiêu tan hết.
Cảm giác mà nàng cho Long Phi vẫn giống như ba năm về trước, vẹn nguyên, trong trắng, không một chút tỳ vết.
* * * * *
Không biết đã bao lâu, Tử Trúc phá vỡ không khí tĩnh lặng, nàng mạnh dạn: “Bây giờ thiếp đã hiếu rồi!”
Long Phi nói khẽ: “Nàng đã hiểu gì?”
“Tại sao chàng lạnh nhạt với thiếp như vậy”, Tử Trúc dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Hóa ra chàng nghi ngờ thiếp đã từng làm những chuyện có lỗi”.
Long Phi vẻ khổ sở: “Ta chưa từng nghe nàng nhắc đến Tiêu Ngọc Lang người này. Tượng gỗ đó quả thực rất giống nàng, cho nên trước khi gặp được nàng khó tránh khỏi có chút hoài nghi”.
Tử Trúc nhìn chăm chăm Long Phi: “Thế bây giờ thì sao?”
Long Phi nói: “Bây giờ thì không có gì nữa rồi”.
“Tại sao?”
“Ta đối với nàng vẫn như ba năm trước, không có gì khác cả, cho nên ta cũng tin nàng, nàng tuyệt đối không lừa dối ta”.
Tử Trúc cười nhỏ: “Tâm trạng lúc này của chàng như thế nào thiếp biết rất rõ, nếu đổi thiếp là chàng, thiếp cũng tin như vậy”.
“Ây”
Tử Trúc nói: “Thiếp không lừa chàng, thiếp thực sự hoàn toàn không biết Tiêu Ngọc Lang khác những bức tượng dó”
Long Phi nói: “Anh ta rất thích nàng, đã từng nhiều lần gặp nàng, khắc tượng nàng cũng là chuyện dễ hiểu”
Tử Trúc đỏ mặt: “Cho dù là thế, người đó cũng không nên khắc tượng thiếp như vậy”.
Long Phi thở dài: “Tượng của nàng là do anh ta khắc. Anh ta thích nàng, ai mà quản được chứ?”
Tử Trúc cúi xuống: “Chàng không thể nghi ngờ thiếp đã từng đứng trước mặt anh ta...”
Long Phi lắc đầu.
Tử Trúc trầm lặng một lát, mặt nàng bỗng đỏ hồng lên: “Muốn chứng minh chuyện này thực sự không khó”.
* * * * *
Nàng đứng dậy, từ từ cởi đai áo.
Long Phi ngơ ngác: “Tử Trúc!”
“Chàng đừng ngăn cản thiếp!” Tử Trúc lắc đầu.
Ngoại y trên mình nàng lần lượt rơi xuống.
Không có bất kỳ một động tác thừa, tất cả đều tự nhiên như thiên sinh địa tạo.
Trái tim Long Phi không làm chủ được, đập rộn lên trong lồng ngực.
Tấm thân óng ánh của Tử Trúc hiện ra trước mắt chàng.
Long Phi ngây người lặng đi.
Dung mạo mỹ nhân bằng gỗ đó thật giống với Tử Trúc nhưng thân thể thì hoàn toàn bất đồng.
Thân hình Tử Trúc nhỏ gọn, còn thân hình mỹ nhân gỗ kia lại nảy nở đẫy đà.
Không nghi ngờ gì nữa, mỹ nhân gỗ đó chỉ là do Ngọc Lang tưởng tượng ra mà điêu khắc.
Hắn ta tuy có đôi tay ma thuật, nhưng không có đôi mắt ma thuật.
Thật may mà không!
* * * * *
Óng ánh như ngọc, trắng trong như tuyết!
Tấm thân của Tử Trúc không nảy nở mà nhỏ nhắn, hấp dẫn đến mê người. Ánh mắt của Long Phi vẫn ngắm nàng không biết chán.
Tử Trúc đột nhiên chùng người xuống, tiến đến chúi vào lồng ngực Long Phi.
Long Phi không nói gì, dang tay ôm chặt lấy nàng.
Tử Trúc bỗng khóc lên, tiếng khóc thật thương tâm hờn tủi.
Long Phi vuốt mái tóc nàng, nói nhẹ: “Tử Trúc, khổ cho nàng quá!”
Tử Trúc nấc lên: “Không”.
Long Phi hối hận: “Xin lỗi lúc nãy ta đã nghi ngờ nàng”.
Tử Trúc nói: “Chuyện này thiếp không thể trách chàng được”
Im lặng một lát, Tử Trúc nhẹ hỏi: “Có phải là giống nhau không?”
Long Phi nói ngay: “Không giống!”
“Chàng từ giờ phải tin thiếp!”
“Vừa nãy chẳng phải ta đã từng nói, ta tuyệt đối tin tưởng nàng”.
Tử Trúc từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt nàng long lanh nước mắt, trong nước mắt lại lấp lánh nụ cười.
Long Phi nhẹ đưa tay gạt những giọt nước mắt trên mi nàng: “Thực ra nàng không cần làm vậy”
Tử Trúc khép mi: “Chàng cũng không được khinh rẻ thiếp đâu đấy!”
Long Phi nói: “Không thể nào, vị hôn thê cởi áo trước mặt tân lang là chuyện bình thường mà!”
Tử Trúc nũng nịu cười: “Ai là hôn thê của chàng?”
“Là nàng đó!” Long Phi cũng cười.
Ánh mắt của Long Phi nhìn xuống: “May mà ta không phải là tên háo sắc!”
Tử Trúc dùng tay che mắt Long Phi lại: “Không cho chàng nhìn nữa!”
Long Phi âu yếm: “Nàng mau mặc áo vào kéo bị cảm lạnh”
Tử Trúc liếc chàng: “Trước tiên chàng phải nhắm mắt vào đâ”
Long Phi liền nhắm mắt lại.
Nhưng khi Tử Trúc vừa buông tay thì mắt của Long Phi lại mở trừng ra.
Tử Trúc kinh ngạc.
Long Phi cười, nhặt áo lên mặc cho Tử Trúc.
Nàng xấu hổ ngả vào lồng ngực vạm vỡ của Long Phi.
Đất trời đứng lại, thời gian như ngừng trôi, thế gian như chỉ còn lại hai người.
* * * * *
Một lúc sau.
Tử Trúc ngẩng đầu lên nhìn Long Phi: “Chàng xem đây là chuyện gì?”
Long Phi hỏi lại: “Ý nàng nói chuyện nào?”
Tử Trúc rùng mình: “Thực sự là có yêu ma quỷ quái hay sao?”
Long Phi khẳng định: “Bất luận có hay không, không bao lâu nữa sẽ được làm rõ”
“Thật sao?”
Long Phi gật đầu: “Ma quỷ hay không, chỉ cần có một sự kết thì chuyện này sắp đến hồi kết thúc”.
Tử Trúc ngạc nhiên: “Tại sao chàng lại có linh cảm như vậy?”
“Có thể là do sự xuất hiện của Tiêu Nhược Ngu”, Long Phi nói.
Tử Trúc thoáng cười: “Tiểu ngốc tử đó không biết bây giờ như thế nào!”
Nàng than một tiếng rồi tiếp lời: “Nó vốn là một tên đần độn, bản tính lại rất lương thiện”.
Long Phi hỏi: “Hắn ta có biết nàng không?”
“Trước đây nó thỉnh thoảng đến đây thỉnh cầu thiếp dạy đọc sách viết chữ!”
“Thật à?”
Tử Trúc cười gượng: “Thời gian để cho nó nhận biết được một chữ phải lâu gấp trăm lần so với những đứa trẻ khác”.
Long Phi hỏi: “Hắn ta không đến đây từ bao giờ?”
Tử Trúc suy nghĩ một lát: “Sợ rằng cũng gần bốn năm rồi”
Long Phi chau mày: “Nói như vậy là đã khoảng bốn năm rồi nàng không gặp hắn ta”.
Trúc lắc đầu: “Có một lần đi bộ ở sân sau, thiếp nhìn thấy hắn ta luyện công ở nhà sát vách”
“Hắn ta có nhìn thấy nàng không?” Long Phi hỏi.
Tử Trúc gật đầu: “Có một lần hắn trèo lên tường nói chuyện với thiếp”
“Thế nàng có hỏi vì sao hắn không qua chỗ nàng không?”
“Cha hắn ta muốn hắn luyện công, không cho phép qua đây, hắn nói xong câu vội nhảy tót xuống”.
Long Phi ngạc nhiên: “Tại sao Tiêu Lập không cho phép hắn đến đây nữa vậy?”
Tử Trúc cau mày lên: “Ai mà biết, cả nhà bọn họ đều là quái nhân!”
Long Phi cười khổ: “Hà dĩ phải đến mức như vậy?”
Tử Trúc nói: “Chàng không biết ba năm nay bọn họ dường như sống cách biệt với thế giới bên ngoài, cửa nhà luôn đóng kín. Nghe nói tất cả những người bạn của ông ta đều không được lại thăm”.
Long Phi thăm dò: “Cả sư thúc cũng không ngoại lệ?”
Tử Trúc đáp lời: “Đúng vậy!”
Long Phi làm ra vẻ ngạc nhiên: “Chẳng phải trước đây họ là bạn tốt, sánh vai cùng sống chết có nhau ư?”
Tử Trúc nói “Thực sự là như vậy”
“Hay là giữa họ đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếp chưa từng nghe cha nói”.
Long Phi hỏi tiếp: “Vậy từ khi nào họ không qua lại với nhau”.
Tử Trúc nói: “Chuyện đã lâu lắm rồi! Thiếp vẫn nhớ trước kia Tiêu bá bá thường đến đây, cha thiếp cũng thường qua đó. Thế rồi bỗng nhiên chỉ có dịp lễ Tết hàng năm mới đến một lần, cũng chĩ có đặt lễ xuống nói vài câu rồi ra về. Tết cuối cùng không thấy Tiêu bá bá sang, cha thiếp có qua bên đó, người hầu nói rằng lão gia ở trong nhà nhưng không muốn tiếp khách. Mấy lần như thế, cha thiếp cũng không đến nữa”.
Long Phi: “Chuyện này thật là rất kỳ lạ, sư thúc có nói gì về chuyện này không?”
Tử Trúc nói: “Đến đến đi đi đều là câu nói đó”.
Long Phi hỏi: “Là câu nói nào?”
“Lão gia ở trong nhà, rốt cuộc là bận việc gì?”
Tử Trúc dừng lại một lúc rồi nói: “Cũng bắt đầu từ lúc này cha thiếp tỏ ra buồn bực không vui, ngày một ít nói chuyện”.
Long Phi nói: “Nói như vậy thì nguyên nhân bên trong, sư thúc trong lòng đã có tính toán?”
Tử Trúc chau mày: “Chàng cho rằng là nguyên nhân gì?”
Long Phi chưa kịp trả lời thì Tử Trúc lại hỏi tiếp: “Người mặc áo xanh đó, chàng nghi ngờ là cha thiếp?”
Long Phi gật đầu: “Ta quả thật có đôi chút hoài nghi”
Long Phi hỏi lại Tử Trúc: “Nàng hôm nay trở về có phát giác ra sư thúc có gì khác thường không?”
Tử Trúc nói: “Vấn đề mà chàng đưa ra khiến cho thiếp nghĩ đến một chuyện”.
Long Phi vội hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
Tử Trúc nói: “Đầu tiên là thiếp nhìn thấy Thọ bá bá mua rất nhiều rượu về, nghe ông ta kể đó là do cha thiếp kêu ông ấy mua”.
Long Phi nói: “Sư thúc bấy giờ đang ở đâu?”
Tử Trúc nói: “Khi thiếp trở về thì cha thiếp đang ở trong thư phòng, cũng không hỏi gì cả mà chỉ kêu thiếp không nên đến làm phiền”.
Tử Trúc dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Chuyện này chưa từng xảy ra, tại sao lúc đó thiếp lại không nghĩ ra nhỉ?”
Long Phi nói: “Ta biết nguyên nhân”
Tử Trúc ngạc nhiên nhìn Long Phi: “Là nguyên nhân gì vậy?”
Long Phi cười cười: “Nàng nghe nói ta trở về, đã rất nhớ đến ta nên không nghĩ ra được gì khác!”
Tử Trúc liếc chàng thật dài: “Ai mà thèm nhớ chàng chứ?”
Long Phi thay đổi sắc mặt: “Người mặc áo xanh nếu như đúng là sư thúc, quan hệ giữa sư thúc và Tiêu phu nhân Bạch Tiên Quân chỉ sợ...” Nói đến đây rồi Long Phi không thể tiếp tục được nữa.
Tử Trúc đã hiếu ra, lắc đầu: “Cha thiếp không phải loại người đó”.
Long Phi gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng chuyện kỳ lạ này có liên quan đến Tiêu phu nhân, nghĩ đi nghĩ lại không ra cách giải thích nào khác”.
Tử Trúc nhìn chàng vẻ không hài lòng: “Bà ấy mất đã ba năm rồi”
Long Phi thở dài: “Tin rằng đó là thật”
Tử Trúc lắc đầu: “Chúng ta đều không biết rõ tình tiết”
Long Phi nói: “Giữa hai nhà vốn đã không còn qua lại nữa, chuyện này không phải là rất kỳ lạ hay sao?”
Tử Trúc lắc đầu: “Thật sự không sao hiếu nổi”
Long Phi kiên quyết: “Xem ra chúng ta phải tìm sư thúc, hỏi cho thật rõ ràng”.
Tử Trúc trầm giọng: “Cha thiếp cũng nên biết chuyện này”.
Long Phi: “Nếu sư thúc nói thực, ít ra chúng ta cũng hiểu ra một chuyện”
Tử Trúc nói “Phải chăng là việc chàng tối qua đã gặp người mặc áo xanh?”
Long Phi gật đầu: “Đúng vậy”
“Đi”, Tử Trúc dắt tay Long Phi bước về phía thư phòng Đinh Hạc.
Long Phi đi theo Tử Trúc.
Bước chân Long Phi giờ thật thoải mái tự tin, trên khuôn mặt chàng tràn ngập nụ cười.
* * * * *
Hai người dắt nhau đi đến thư phòng. Chưa đến nơi, đã nghe bên trong phát ra tiếng cười kỳ lạ. Cả hai cùng nhìn về phía tiếng cười, phát hiện ra một người mặc áo đỏ.
Cửa thư phòng không đóng, người mặc áo đỏ đang đứng giữa phòng, cười lớn không dứt.
“Không tốt!”
Long Phi và Tử Trúc nghe thấy đều sợ hãi, khi hai người nhảy vào, người mặc áo đỏ đã ngã xuống đất?
Rốt cuộc người này là ai?
Có phải tên mặc áo đỏ đó đã bị thương dưới kiếm Đinh Hạc?
Vừa bước vào phòng, Tử Trúc thốt lên: “Cha!”
Long Phi cũng gọi to: “Sư thúc!”
Hơi rượu nồng nặc bay tới, thư phòng đã biến thành tửu lâu, rượu chất thành đống xung quanh người áo đỏ.
Cả Long Phi, Tử Trúc đều đứng đó ngơ ngác.
Người mặc áo đỏ chẳng phải là ai khác mà chính là Đinh Hạc.
Hai người cùng nhau đỡ Đinh Hạc dậy, Đinh Hạc không có chút phản ứng nào.
Long Phi sợ Đinh Hạc đã xảy ra chuyện gì liền kiểm tra các huyệt đạo của ông ta. Tử Trúc vội vàng hỏi: “Cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Long Phi lắc đầu: “Không có gì cả, chỉ là uống rượu say ngã thôi”
Tử Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Long Phi nhìn quanh một lượt: “Sư thúc uống thật không ít!”
Tử Trúc nhăn mặt: “Cha thiếp có đôi lúc vẫn uống rượu nhưng chỉ nhâm nhi thưởng thức thôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ uống nhiều như vậy”.
Long Phi nói: “Rượu là do sư thúc dặn Thọ bá bá mua về, vậy là sư thúc đã có chủ ý muốn say!”
Tử Trúc nhìn chàng: “Tại sao vậy?”
Long Phi cười khổ: “Ta làm sao biết được?”
Tử Trúc lo lắng: “Khi không bỗng uống say mềm như vậy, nhất định là có chuyện gì rồi!”
Long Phi trấn an nàng: “Không cần lo lắng, hơi rượu tan hết ra thì sư thúc sẽ tỉnh lại thôi!”
Tử Trúc hỏi: “Chàng có cách nào làm cho cha thiếp tỉnh lại ngay không?”
Long Phi gật đầu: “Cách thì có, nhưng làm cho sư thúc tỉnh như vậy không tốt cho cơ thể, hơn nữa tỉnh lại khi chưa hết rượu như vậy rất dễ chửi bới khi gặp người khác”
Tử Trúc sốt ruột: “Vậy nên làm thế nào?”
Long Phi an ủi: “Cứ đợi cho sư thúc tự tỉnh lại thì tốt hơn”
“Phải mất bao lâu nữa?”
Long Phi thận trọng: “Khó nói lắm, cũng có thể là nửa khắc, cũng có thể là hai ba ngày”.
Tử Trúc ủ rũ, đứng ngơ ngác giữa phòng.
Long Phi nói nhỏ: “Sư thúc bây giờ thực sự rất say”.
Tử Trúc nhìn xuống chiếc áo đỏ trên người Đinh Hạc: “Cha lại mặc chiếc áo đỏ này”
Long Phi hồi hộp: “Sư thúc nhiều lần mặc áo này ư?”
Tử Trúc lắc đầu: “Không, mỗi năm chỉ mặc một lần”, nghĩ một lát rồi nói: “Chính là ngày này hàng năm”
“Hả?” Long Phi thốt lên.
Tử Trúc hỏi: “Chàng phải chăng cảm thấy kỳ lạ?”
Long Phi gật đầu.
Tử Trúc nói: “Thiếp cũng thấy rất kỳ lạ”
“Nàng chưa từng hỏi sư thúc nguyên nhân là gì sao?”
Tử Trúc lắc đầu: “Cha không cho thiếp biết”.
Long Phi cố gợi: “Nàng thử nhớ lại xem!”
Tử Trúc “a” một tiếng: “Có một lần cha buột miệng nói mặc áo đỏ để ghi nhớ một người”.
Long Phi hỏi ngay: “Là ai vậy?”
Tử Trúc nói: “Có thể là mẹ thiếp, nghe Thọ bá bá nói, khi còn sống tất cả y phục của cha thiếp đều do mẹ thiếp may”.
Long Phi im lặng trầm tư.
Tử Trúc quay sang hỏi Long Phi: “Có phải chàng nghi ngờ người mặc áo đỏ mà chàng đuổi ban nãy chính là cha thiếp?”
Long Phi cười: “Tử Trúc, nàng có cho rằng chuyện này phải chăng rất trùng hợp hay không?”
Tử Trúc chau mày: “Nhưng khuôn mặt và đôi tay của cha thiếp đâu có giống như thằn lằn?”
Long Phi nói: “Đó có thể là mặt nạ, một đôi găng tay”
Tử Trúc hoang mang: “Mặt nạ và găng tay ư? Tại sao cha thiếp phải làm vậy?”
Long Phi nói nhỏ: “Chuyện này phải hỏi sư thúc”.
Chàng dừng lại một lát rồi tiếp: “Nãy giờ chúng ta chỉ biết hoài nghi, nhân cơ hội này sao không thử kiểm tra xem tay trái sư thúc thế nào?”
Tử Trúc đáp lời: “Vâng”
Long Phi móc trong túi ra chiếc khăn trắng, trong khăn đựng ngón tay bị đứt chàng nhặt được ở dưới bức bình phong.
Liệu có phải là ngón tay của Đinh Hạc?
* * * * *
Tay trái của Đinh Hạc vẫn quấn chiếc khăn màu trắng.
Mở khăn ra, cả Long Phi lẫn Tử Trúc đều sững người.
Ngón giữa của Đinh Hạc quả nhiên bị đứt.
Long Phi lấy mẩu ngón tay trong khăn ra ướm thử, rõ ràng là vừa khít với ngón tay bị đứt, màu sắc làn da cũng hoàn toàn giống nhau.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là ngón tay của Đinh Hạc.
Tử Trúc thất thanh: “Tại sao lại như vậy?”
Long Phi than một tiếng rồi nói “Người mặc áo xanh đó chỉ sợ chính là sư thúc”.
Tử Trúc lắp bắp: “Tại sao?”
Long Phi tiếp lời: “Đợi sau khi sư thúc tỉnh dậy sẽ giải đáp những khúc mắc của chúng ta”.
Tử Trúc líu ríu làm gật đầu.
Nàng đã hoàn toàn mất đi chủ ý.
Long Phi nhìn Đinh Hạc: “Bây giờ chúng ta bỏ lại ngón tay bị đứt, sau đó đợi sư thúc tỉnh dậy”.
Long Phi lại bỏ ngón tay trái của Đinh Hạc giống như lúc ban đầu.
Tử Trúc vẫn đứng ngơ ngác ở đó.
Long Phi rất hiểu tâm trạng của Tử Trúc, chàng tiến lại dỗ dành: “Nàng yên tâm đi, sư thúc là con người hiệp nghĩa, chuyện này sớm sẽ có câu trả lời, hy vọng là không giống như những điều mà ta nghi ngờ”.
Tử Trúc than thở sà vào lòng Long Phi.
Long Phi vuốt ve đôi vai nàng, dịu dàng nói những lời động viên an ủi.
Có chàng bên cạnh, nàng đã tự tin hơn. Một lúc, Tử Trúc ngẩng đầu lên nói với Long Phi: “Bây giờ đang rảnh, chúng ta qua nhà Tiêu bá bá bên cạnh được không?”
Long Phi gật đầu: “Bây giờ họ có thể đã về”
Tử Trúc liền nói: “Không biết Nhược Ngu có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Long Phi hơi lắc đầu: “Hy vọng là không”.
Tử Trúc than thở: “Ngốc tử này thật sự rất đáng thương, nếu như hắn có bạn trong thị trấn thì đâu phải tìm đến chơi với những người chết trong nghĩa trang, chuyện này cũng không thể xảy ra với hắn”
Long Phi trầm ngâm: “Hắn ắt phải nhìn thấy gì đó, nếu không thì hắn đã không nói như vậy, quái nhân đó cũng không thể nào xuất hiện hại hắn ta”.
Long Phi dắt tay Tử Trúc bước ra khỏi thư phòng, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Tử Trúc chuyển ánh mắt nhìn sang Tiêu gia trang: “Trước tiên chúng ta qua xem sân sau nhà Tiêu bá bá, ngay sát đây thôi!”
Long Phi gật đầu: “Vậy chúng ta vượt tường qua, đỡ phải đi vòng”.
Tử Trúc cũng không có ý kiến gì khác.