Thu sắp qua, đông gần tới, gió thổi lồng lộng. Gió không giá buốt, lại dường như mang chút hơi ấm mùa xuân.
Gió không lạnh, lòng Long Phi lại se lạnh, máu trong cơ thể chàng dường như cũng đông cả lại!
Tại sao lại là Tư Mã Nộ?
Đầu Long Phi như ù đi trong những nghi vấn trùng trùng.
Thiết Hổ nhấc tay trái Tư Mã Nộ, cuộn ống tay áo cao lên.
Mảng vảy thằn lằn chỉ dài quá cổ tay ba tấc. Thiết Hổ vừa kéo vừa bóc, chiếc găng dần dần rơi ra. Hắn sung sướng reo lên: “Là giả, là giả cả!”.
Long Phi vẫn đăm chiêu im lặng.
Găng tay giống như mặt nạ, vô cùng mềm mại tinh xảo, lại dán chặt vào da thịt, dù có nhìn gần sát mắt cũng khó mà phát hiện ra.
Thiết Hổ xem đi xem lại đôi găng, rồi lại cầm chiếc mặt nạ lên xăm soi, nâng lên đặt xuống đến mấy lần.
Một lúc lâu sau hắn mới thở dài: “Thật kỳ diệu, không biết tài nghệ đến mức nào mới làm ra được như vậy!”
Long Phi vẫn trầm ngâm im lặng. Từ đầu đến giờ chàng chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt Tư Mã Nộ, nhìn như muốn thấu tận tâm can xem hắn đang nghĩ gì, dù chàng chẳng thể biết được điều gì. Chàng cũng như hắn đều không có đôi mắt ma thuật.
Mắt Tư Mã Nộ vẫn mở trừng trừng, dường như không chút cam tâm phải chết như vậy.
Ba năm lăn lộn giang hồ, Long Phi đã không ít lần nhìn ánh mắt người chết. Tức giận phẫn nộ, van xin tuyệt vọng, cam chịu thanh thản, tất cả các trạng thái của tha nhân trước khi chết chàng đều đã thấy qua. Khuôn mặt Tư Mã Nộ trước mặt chàng kia lại có một vẻ lạ lùng khác hẳn, không đau khổ không biểu cảm, trông không khác gì một kẻ đần độn.
Con người bình thường, trước giây phút cuối cùng của chính đời mình, không ai lại vô cảm như vậy!
Hay hắn quả thực là một kế đần độn?
Người Tư Mã Nộ đờ ra như khúc gỗ, mắt mở trừng nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào cổ, mường tượng như bộ mặt Tiêu Nhược Ngu khi bị Long Phi điểm huyệt đạo trong nghĩa trang ngoài Phong Hoàng trấn.
Tiêu Nhược Ngu là một đứa trẻ thiểu năng, Tư Mã Nộ lại không hề ngu đần. Hai con người khác nhau, lại cùng một ánh mắt một khuôn mặt ngu ngơ ấy, liệu có thể cho Long Phi biết điều gì đây?
Đầu Long Phi rối tung, chàng dường như cũng trở nên đần độn như cả hai kẻ kia vậy.
Gió thu hiu hiu, vạn vật tiêu điều.
Long Phi vẫn chìm trong những suy tư không dứt.
Thiết Hổ gọi to: “Long huynh”.
Hắn ta vốn tính ăn sóng nói gió, lại bao năm quen giọng khảo tra nên tiếng gọi như vỡ cả gian thư trai. Long Phi choàng tỉnh, nói không rõ tiếng: “Việc gì thế?”
Thiết Hổ nhíu mày nhìn chàng: “Tôi đang muốn hỏi huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Long Phi thở dài, lắc đầu: “Chẳng có gì cả!”
Thiết Hổ vẫn nhìn Long Phi lạ lẫm: “Trông huynh ban nãy như vừa nhìn thấy ma vậy, làm tôi sợ khiếp vía!”
Long Phi thở dài: “Sự việc ngày càng phức tạp!”
Thiết Hổ giật mình: “Huynh biết người này?”
Long Phi gật đầu.
Thiết Hổ hỏi dồn: “Hắn là ai?”
Long Phi nói: “Tư Mã Nộ!”
“Khoái Đao Tư Mã Nộ?”
“Đúng vậy!”
“Chẳng trách một đao vung lên đã lấy thủ cấp Tiêu Nhược Ngu, lại còn đả thương được Đinh Hạc!”
Long Phi lại trầm ngâm im lặng.
Thiết Hổ gật gù: “Khoái Đao Đoạt Hồn quả nhiên danh bất hư truyền”.
Long Phi chỉ cười nhạt.
Thiết Hổ như nhớ ra chuyện gì, nhìn Long Phi: “Nghe nói hắn có hẹn huynh quyết đấu ở dốc Đoạn Trường”.
“Đúng vậy” - Long Phi hỏi lại - “Huynh cũng biết chuyện này sao?”
Thiết Hổ gật đầu: “Là bạn bè giang hồ kể lại”.
Im lặng một lát, hắn lại nói tiếp: “Thế huynh và hắn đã quyết đấu chưa vậy?”
Long Phi gật đầu: “Hôm qua!”
“Kết quả thế nào?”
“Ta thắng hắn nửa chiêu!”
“Huynh vốn hay nhường nhịn nên tôi đoán là bị hắn đánh cho chạy vắt chân lên cổ?”
“Ta đúng là chạy vắt chân lên cổ!”
“Chắc hắn không chịu nhận thua, khiến huynh hăng máu, vừa không muốn giết lại vừa không muốn làm hắn quá khó xử?”
Đầu óc Thiết Hổ cũng có lúc lanh lợi như vậy!
Thiết Hổ cười nhạt, ngay sau đó lại ngây ra nói: “Thế thì thật quái lạ!”
Long Phi cười nhạt: “Hắn chẳng có lý do gì để liên kết với sư thúc của ta, đúng không?”
Thiết Hổ nhíu mày: “Có lẽ hắn coi đây là hai việc khác nhau?”
Long Phi lắc đầu: “Huynh có thể hiểu chuyện này còn ta thì không”.
Thiết Hổ gượng cười. Giờ thì đầu hắn lại như vừa bị nhét vào mấy cân cát, các lý lẽ vừa đưa ra dường như sụp đổ cả.
Long Phi thở dài, đưa tay vuốt mắt Tư Mã Nộ, đôi mắt mở trừng cụp xuống. Chính lúc đó đầu chàng lóe lên một tia sáng, vội cúi xuống sát Tư Mã Nộ, mũi ngửi liên tục giống như loài chó săn.
Thiết Hổ lạ lẫm nhìn Long Phi: “Huynh ngửi gì thế?”
Long Phi không nói gì, mũi dí sát vào áo Tư Mã Nộ.
Mũi Thiết Hổ bất giác cũng đánh hơi theo. Hắn chỉ ngửi thấy mùi tanh của máu chứ chẳng thấy mùi gì khác.
Long Phi đảo mắt hỏi: “Huynh ngửi thấy gì?”
Thiết Hổ đáp: “Mùi máu”.
Long Phi hỏi tiếp: “Còn thấy gì nữa?”
Thiết Hổ lắc đầu: “Thế thôi, chẳng có gì nữa cả!”
Long Phi gật gù: “Ừm!”
Thiết Hổ nghi hoặc: “Chẳng lẽ huynh còn thấy mùi gì khác ngoài mùi máu?”
Long Phi lắc đầu.
Thiết Hổ nói thăm dò: “Như vậy chứng tỏ mũi tôi, mũi huynh đều ổn”.
Long Phi: “Mũi hai chúng ta đều không có vấn đề, chỉ Tư Mã Nộ là có vấn đề!”
Thiết Hổ ngơ ngác không hiểu.
Long Phi cau mặt suy tính, cuối cùng cũng nói ra một câu quyết định: “Tư Mã Nộ không giết Tiêu Nhược Ngu!”
Thiết Hổ giật bắn mình: “Chẳng lẽ hắn không phải là người áo đỏ chúng ta đuổi bắt lúc nãy sao?”
Long Phi gật đầu: “Chắc chắn vậy!”
Thiết Hổ sững người: “Chắc là vậy? Huynh dựa vào đâu mà dám khẳng định là không phải hắn?”
Long Phi từ từ đứng dậy.
Thiết Hổ cũng đứng dậy theo, chăm chăm nhìn vào mặt Long Phi.
Im lặng một lát, Long Phi lên tiếng: “Người áo đỏ đó xuất hiện thế nào?”
Thiết Hổ trả lời ngay: “Hắn trốn trong pho tượng Quan Âm, thình lình xông ra chém đầu Tiêu Nhược Ngu”.
“Huynh biết pho tượng ấy làm bằng gì chứ?”
Thiết Hổ đáp ngay không cần suy nghĩ: “Bằng gỗ Đàn hương!”
Tiêu Lập từng kể cho Thiết Hổ về quái sự xảy ra vào buổi sáng đó nên ngay khi sắp đặt xong cho Tiêu Nhược Ngu, Thiết Hổ không chỉ kiểm tra thi thể Tiêu Ngọc Lang mà còn đến trước pho tượng xem xét rất tỉ mỉ.
Nếu chỗ đó không phải là đại sảnh Tiêu gia, chưa biết chừng hắn đã dời pho tượng đi nơi khác rồi. Tiếc là Thiết Hổ đã không làm vậy, nếu không hắn đã phát hiện ra người trốn trong bức tượng. Mà cũng may cho hắn đã không làm vậy, nếu không đã trở thành người đầu tiên chết dưới lưỡi đao đó rồi.
* * * * *
“Gỗ đàn hương” - hai từ ấy khiến Thiết Hổ ngây người ra.
Long Phi nhìn hắn ta, điềm đạm: “Bây giờ thì huynh đã hiểu cả rồi chứ?”
Thiết Hổ gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, một người trốn trong pho tượng Đàn hương lâu như vậy, cả áo và da thịt phải có mùi gỗ đàn!”
Long Phi nhìn cái xác giữa phòng: “Nhưng chúng ta lại không hề thấy mùi gỗ ấy trên người Tư Mã Nộ”.
“Không đúng, không đúng, à, phải rồi” - Thiết Hổ bỗng cười lớn - “Tôi hiểu ra rồi!”
“Huynh hiểu gì?” - Long Phi sốt ruột nhìn Thiết Hổ!
Thiết Hổ vẫn cười ha ha: “Hay lắm, hay lắm - một kế liên hoàn, Đinh Hạc ơi là Đinh Hạc, ngươi cũng thật túc trí đa mưu đấy chứ!”
Lần này đến lượt Long Phi trở nên hồ đồ.
Thiết Hổ nói như đinh đóng cột: “Kẻ giết người chính là Đinh Hạc, không phải Tư Mã Nộ!”
Long Phi nhíu mày: “Ồ!”.
Thiết Hổ thao thao: “Đinh Hạc biết tôi và huynh đều ở đó, sợ không thoát được nên đã sắp đặt trước cho Tư Mã Nộ mặc áo giống mình, thu hút sự chú ý của chúng ta để hắn ung dung tẩu thoát”.
Long Phi thở dài một hơi.
Thiết Hổ nói tiếp: “Cho đến khi hắn thấy chúng ta đều không đuổi kịp bèn đổi ý giết người diệt khẩu rồi đổ tội cho Tư Mã Nộ, ai ngờ giả mà hóa thật, sơ xẩy khiến chính mình bị một đao”.
Long Phi lắc đầu: “Huynh cứ nghĩ kỹ đi rồi cho tôi biết sau!”
Thiết Hổ ngây người giây lát.
Long Phi nói tiếp: “Thời gian không khớp là một, say rượu là hai, nếu huynh còn nghi ngờ thì hãy lại ngửi xem trên người Đinh Hạc có mùi gỗ đàn hương hay không?”
Thiết Hổ đi thật, lại ngửi rất kỹ, lúc ngửng đầu lên trông mặt hắn ta nghệch ra như kẻ thần kinh vậy.
Long Phi cười: “Thấy mùi gỗ đàn chưa?”
Thiết Hổ lắc đầu chua chát: “Tôi đã hồ đồ mất rồi!”
Long Phi nói vẻ cay đắng: “Không phải chỉ mình huynh là hồ đồ thôi đâu!”
Thiết Hổ thở dài: “Tiểu Phi, huynh vốn là người rất thông minh mà!”
Long Phi lắc đầu: “Huynh cũng vậy!”
Thiết Hổ: “Còn kém huynh một bậc”.
Long Phi ngạc nhiên: “Huynh trở nên khiêm tốn từ khi nào vậy?”
Thiết Hổ nghiêm chính: “Từ bây giờ!”
Long Phi cười: “Thôi nào, cả hai chúng ta không thể chịu bó tay, phải tìm đến cùng mới thôi”.
Thiết Hổ thở dài: “Bảy năm làm Bổ đầu, chưa bao giờ tôi gặp phải chuyện kỳ quái thế này”.
Long Phi: “Thế huynh cho rằng ta khá hơn huynh sao?”
Thiết Hổ chỉ đành thở dài.
Cái xác Tư Mã Nộ vẫn còn nằm chỗ đó.
Tư Mã Nộ tại sao lại có thể xuất hiện ở đây? Nếu không phải đồng mưu thì tại sao hắn lại mặc áo đỏ? Tại sao hắn lại mang cái mặt nạ đó, đôi găng tay đó?
Tại sao hắn lại giết Đinh Hạc, chẳng lẽ lại đúng như lời Thiết Hổ nói, trước khi bị giết chết diệt khẩu hắn đã kịp phản lại Đinh Hạc một đao? Nhất Kiếm Câu Hồn Đinh Hạc võ công vốn hơn xa Tư Mã Nộ, lại rượu say túy lúy để Tư Mã Nộ có cơ hội dùng chút hơi sức cuối cùng phản kích, kết cục là chết dưới Đoạt Mệnh Khoái Đao.
Tư Mã Nộ kêu như điên dại Đinh Hạc giết người diệt khấu, lẽ nào lại đúng là như vậy?
Đinh Hạc tại sao lại phải làm như thế?
Nếu căn cứ vào mùi gỗ đàn thì kẻ giết người không là Tư Mã Nộ cũng chẳng phải Đinh Hạc. Lẽ nào vẫn còn kẻ thứ ba?
Kẻ thứ ba này có thể là ai đây?
Chẳng lẽ có thể trốn trong tượng mà cả thân thể quần áo lại không vương mùi gỗ đàn?
Đến đây Long Phi cũng không còn dám chắc gì nữa.
Chàng đang đứng trước một nan đề!
Một nan đề không lời giải!