Cuối cùng, mưa cũng đã tạnh.
Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường nhỏ chạy ven sau Phong Hoàng trấn.
Không phải là cỗ xa mã đã suýt va vào Long Phi trong rừng phong sao?
Quả thực vẫn là chiếc xe đó, vẫn cỗ quan tài đó!
Ngồi trước xe là mã phu áo đen, mũ rộng vành che như rèm kín mít, hai tay cầm cương lấp loáng ánh sáng xanh ma quái. Ánh sáng phản chiếu từ lớp da như vảy rắn.
Quái nhân thằn lằn!
Người này sau khi vào đến Tiêu gia trang đã không còn thấy tung tích. Bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây, lại vẫn ngồi đánh xe ngựa.
Rốt cuộc đây là ma hay là người? Giờ này hắn lại còn muốn đi đâu?
Trong cỗ quan tài có phải vẫn là bức tượng mộc mỹ nhân ấy?
* * * * *
Tiếng xe ngựa lóc cóc phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.
Cho dù vậy, không có ai bị ảnh hưởng, bởi căn bản quanh đây không có cư dân nào sinh sống.
Chỉ có một người, trong một trang viện nhỏ, nằm không xa phía trước cỗ xe.
Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ căn nhà. Đêm nào, ngôi nhà này cũng thắp đèn thâu đêm.
Đó không phải là một trang viện bình thường, chỉ có một người dám sống ở đó, cũng không thể không sống ở đó.
Bởi lão đã được cư dân trong trấn góp tiền thuê trông coi trang viện này.
Lão là Hà Tam.
Trang viện này thực sự luôn có rất nhiều người, nhưng chỉ có một người còn sống. Kỳ dư còn lại đều là các xác chết.
Người bị đâm bị chém, người chết đường chết chợ, cả những người chết bình thường muốn chuyển về quê mà chưa kịp đưa đi cũng gửi tại nơi này.
Đương nhiên bọn họ không phân biệt ngày đêm đều nằm trong quan tài. Chỉ có những người biến thành ma cà rồng đội mồ chui ra hút máu người sống là ngoại lệ.
Về việc rốt cuộc có ai biến thành ma cà rồng hay không, ngoài Hà Tam e rằng không còn ai hay biết.
Hà Tam từ trước đến giờ cũng chưa nói với ai về việc này. Cho dù là có hay không, khi không có việc, người dân Phong Hoàng trấn không ai lai vãng đến chốn này, mà vào ban đêm lại càng không.
Bởi, đây chính là một nghĩa trang.
* * * * *
Cuối cùng cỗ xe cũng dừng hẳn.
Quái nhân ngang nhiên dừng xe trước cổng nghĩa trang. Buộc dây cương xong, gã ghé vai nâng bổng cỗ quan tài lên.
Sức lực thật hiếm có trên đời! Quan tài bằng gỗ tấm, dù rỗng cũng không thể ung dung vác lên vai thong dong bước đi như vậy.
Cửa vào nghĩa trang mở rộng. Quái nhân vác cỗ quan tài đi đến tận nhà Hà Tam.
Nắp quan tài đã đóng kín mít, không biết bên trong bây giờ đựng thứ gì?
* * * * *
Xuyên qua một khoảng sân nhỏ là đến đại đường của nghĩa trang.
Trong đại đường sắp từng hàng kệ dài với lớp lớp quan tài, cái đã cũ, cái còn rất mới. Gần cửa là một chiếc bàn nhỏ, trên đặt một ngọn đèn dầu.
Ánh đèn leo lét, một khoảng âm khí khó diễn tả được thành lời bao bọc toàn bộ khu đại đường. Gió thổi hiu hiu, ánh lửa yếu ớt nhảy múa, bóng những chiếc quan tài rung rinh như lúc nào cũng chực bật nắp mở ra.
Dù là người gan to cỡ nào, khi đi vào chỗ đó, tóc tai ắt hẳn cũng sẽ dựng ngược. Quái nhân đó lại vô cùng ung dung vác cỗ quan tài đi vào chính giữa đại đường.
Dưới ánh đèn, đôi tay vảy rắn lấp lánh ánh sáng lạ thường. Quái nhân quay nửa người, đột nhiên đập mạnh vào cỗ quan tài nằm ngoài cùng bên phải hắn.
Một tiếng “bùng” vang lên, chiếc quan tài tung lên, rơi xuống đất làm chấn động cả khu đại đường. Quái nhân lập tức đặt quan tài trên vai xuống hai chiếc ghế dài vừa trống ra đó, rồi phủi tay, ngồi lên cỗ quan vừa rơi ra trên đất, điệu bộ vừa như muốn nghỉ, lại vừa như đang chờ đợi sự gì.
Ánh đèn leo lét, bóng quan tài lẫn bóng người rung rinh. Bầu không khí đã ghê rợn càng trở nên âm âm dày đặc.
* * * * *
Bên trái đại đường có một ngôi nhà nhỏ. Hà Tam chính là ở trong ngôi nhà ấy. Ngôi nhà đơn sơ, nhưng đồ dùng thường nhật lại không thiếu thứ gì.
Ngọn đèn dầu đặt trên bàn trước cửa sổ vẫn cháy, trên bàn còn có một bình rượu không. Những người làm nghề trong nghĩa trang ai cũng thường hay uống rượu. Có thể, hơi nóng của rượu xua đi được phần nào âm khí tử thi, hay làm người ta say mà quên đi những sự rùng rợn ngày ngày diễn ra trước mắt?
Đêm nay Hà Tam cũng đã uống rượu. Hai vò “Thiên Đao Tử” chưa đủ để một người hay uống rượu say gục, với Hà Tam lại càng không. Có điều, số tiền kiếm được chỉ cho phép lão mỗi hôm uống hai vò rượu, nếu uống quá đi thì ngày mai chỉ còn nước chống mắt nhìn trời. Hà Tam tuy không vợ không con nhưng còn biết tự kiềm chế mình. Vì thế hôm nay cũng như mọi hôm, lão không say, chỉ ngủ ngon lành, ngủ như một người bình thường tỉnh táo.
Tiếng va đập vang rền như động đất trong đêm vắng, e rằng không những Hà Tam mà hồn ma dưới đất cũng phải bị dựng dậy. Lão ngồi phắt lên, dụi mắt, nhìn xung quanh.
Trong phòng không có gì suy xuyển, hay sấm chớp? Không! Tiếng động hình như từ trong đại đường phát ra, hay có kẻ ăn trộm, hay hồn ma nào thoát ra làm quan tài rơi vỡ?
Vừa nghĩ đến đây, Hà Tam đã rùng mình, nhưng lão vẫn lẳng lặng xuống giường, xỏ dép đi ra cửa. Mới hay, con người ta ai cũng không tránh khỏi tính hiếu kỳ!
* * * * *
Cửa vẫn đóng chặt. Hà Tam nhìn qua khe cửa ra ngoài, không có gì cả! Lão mạnh dạn mở chột cửa, kéo cửa ra chừng ba tấc. “Kẹeet!” cánh cửa rít lên, thực ra bộ cửa này cũng quá cũ rồi. Tuy biết vậy nhưng Hà Tam vẫn không khỏi giật thót mình lên một cái.
“Ma với quỷ! Xem lão hôm nay biến các người thành muôn mảnh cho coi!”
Câu nói này, Hà Tam đã thốt lên không biết bao nhiêu lần. Có lẽ, ma quỷ trước nay nghe thấy đều sợ mà không dám hiện ra chăng?
* * * * *
Bên ngoài nghĩa trang cũng không có gì khác thường. Hà Tam lại chửi đổng vài câu, khật khù đi vào đại đường. Cuối cùng lão cũng nhìn thấy quái nhân, thấy hắn đang ngồi trên cỗ quan tài đó.
Một cơn thịnh nộ chợt trào lên trong tâm Hà Tam, lão hét lớn “Hây à!” rồi dang tay xông về phía quái nhân.
Dường như quái nhân chưa cảm thấy điều gì, vẫn ngồi im phăng phắc, lưng quay về Hà Tam. Lão rút lại thế tay, quát to: “Lão còn tưởng ma quỷ phương nào đến đây tác quái, hóa ra là tên tiểu tử nhà ngươi!”
Quái nhân đó không hề đáp lại, cũng không xê dịch lấy nửa li. Hà Tam tiếp tục quát tháo: “Người có biết bây giờ là lúc nào không? Quan tài để trên xe một đêm nữa không được hay sao mà phải mang vào trong?”
Quái nhân vẫn lặng yên, không một chút phản ứng.
Cơn thịnh nộ của Hà Tam càng tăng, lão lớn tiếng làu bàu: “Đồ chết tiệt nhà ngươi, lại còn hất cả quan tài người ta xuống đất! Ai cho người cả gan như vậy?”
Quái nhân vẫn ngồi như hóa đá, Hà Tam quát to: “Ngươi giả bộ câm điếc là được sao? Khôn hồn thì đặt lại mấy cỗ quan kia, mang thứ của nhà ngươi ra ngoài, bằng không...”
Cuối cùng thì gã đánh xe cũng quay người lại, khuôn mặt vẫn cúi gằm xuống. Y phục thực ra không khác so với một gã xa phu, nhưng dường như quanh người này bao bọc một luồng âm khí rờn rợn.
Phút chốc, cơn thịnh nộ của Hà Tam biến đâu mất, lão chỉ còn biết trố mắt nhìn.
Tuy thế, khi người ta bình tĩnh trở lại, tự nhiên sẽ phát giác ra rất nhiều điều mà lúc tức giận thường nhìn không ra.
Thông thường, người ta không đến đây vào giờ này, lại càng không đám ngồi trên quan tài người chết.
Quan tài cái nào cũng nặng bốn năm người khiêng, gã đánh xe này lại một lúc xê dịch ba bốn cái, công phu nội lực không nói cũng biết mạnh đến mức nào.
Nghĩa trang là nơi chôn người đã khuất, tự nhiên là phải có những phép tắc riêng. Xa phu này không chỉ đường đột xuất hiện, mà còn phạm vào rất nhiều những phép tắc không ai không biết. Hắn là ai, mà lại hoành hành ngang ngược như vậy, hoặc giả, đây là một kẻ điên?
Hà Tam nhịn không được nửa, hỏi: “Gã đánh xe nhà ngươi rốt cuộc là từ đâu đến?”
Quái nhân vẫn không nói nửa lời, lẳng lặng đứng dậy.
Bỗng nhiên, một tiếng rên vang lên trong đại đường. Tiếng rên sầu khổ thê lương, lại là tiếng một nữ nhân. Âm thanh rền rĩ như vọng đến từ bên phải, bên trái, lại như từ dưới đất âm lên.
Hà Tam giương mắt nhìn bốn xung quanh. Trong đại đường, ngoài lão và gã xa phu, không còn một ai là người sống.
Tiếng rên rỉ lại bật ra một lần nữa. Hà Tam rốt cuộc đã nghe thấy âm thanh phát ra từ phía trước. Mà phía trước lão ngoài gã xa phu chỉ có hai chiếc quan tài. Một, gã kia đang ngồi lên, và một do gã vừa đem tới, đang nằm trên hai chiếc ghế kia.
Hà Tam gai khắp trong người, lão không ghìm được cơn run, lập bập: “Trong quan tài đó là người chết hay người sống?”
Quái nhân như không để ý đến lão, quay người đặt tay lên nắp quan tài.
Hà Tam đưa mắt nhìn xuống dưới, bây giờ lão mới nhận ra hai tay người đánh xe. Đôi tay mọc đầy những vảy xanh đen, lấp lánh ma quái trong ánh đèn.
Đó mà là tay người ư?
Hà Tam chưa hết bàng hoàng, quái nhân đã mở nắp quan tài. Lại một âm thanh rền rĩ vọng ra.
Tiếng rền rĩ đúng là xuất phát từ trong quan tài, nghe thật sầu khổ thê lương. Hà Tam vốn xuất thân từ nghề khám nghiệm tử thi, từ trước tới nay cũng chưa gặp chuyện này bao giờ. Trong quan tài, rõ ràng là một người đang sống.
Lão nhích lên trước, cố nhìn vào bên trong.
* * * * *
Không phải người chết, cũng không phải người sống, nằm trong quan tài chỉ là một tượng gỗ. Một bức tượng mỹ nhân bằng gỗ.
Đó cũng chính là bức tượng Long Phi nhìn thấy trong rừng lúc chiều, được đặt trong trai phòng trước mặt Thủy Nguyệt Quan Âm, rồi lại cùng Quan Âm biến đi theo luồng khói trắng.
Hà Tam dĩ nhiên là không biết những chuyện ấy. Lão đã chuẩn bị để thấy một người sống trong quan tài, nhưng khi nhìn vào quan tài, sắc mặt lão lại càng khó coi hơn.
Cho dù đêm đen, đèn tối, mắt mũi lờ mờ, Hà Tam vẫn nhận ra đây không phải là một người thật.
Mắt, tóc, lông mày, móng tay đồng màu hoàn toàn với màu da thịt. Người thật gì mà lại như vậy?
Hà Tam bất giác tiến lên một bước, nhìn kỹ hơn, đúng đây là một bức tượng gỗ.
Tượng gỗ sao lại có thể phát ra âm thanh?
Hà Tam đang muôn vàn thắc mắc, bỗng quái nhân lên tiếng, giọng rền rĩ hỏi :
“Đây là nơi nào?”
Hà Tam buột miệng: “Nghĩa trang”
Vừa đứt lời, mặt Hà Tam bỗng tái mét lại. Lão nghe rõ âm thanh không phải phát ra từ miệng quái nhân mà là từ bên trong quan tài.
Bên trong quan tài chỉ có một bức tượng gỗ.
Tượng gỗ sao lại biết nói? Lẽ nào lại là yêu quái?
Trong nháy mắt đó, sắc mặt mỹ nhân bằng gỗ dường như cũng thay đổi, cất giọng đanh sắc: “Đừng để ta ở đây, đừng....”. Chưa dứt câu, quái nhân đã hất mạnh tay. “Ầm” một tiếng, cỗ quan tài đóng lại.
Giọng van nài rền rĩ ấy dường như còn văng vẳng đâu đây, vừa đáng sợ lại vừa sầu khổ thê lương.
Sắc mặt Hà Tam lại thay đổi một lần nữa, từ xanh lè chuyển sang trắng bệch.
Quái nhân quay lại, từ từ tiến về đằng trước. Hà Tam giật lùi từng bước lại sau.
Quái nhân bước một bước nữa đến gần hơn. Hà Tam lùi thêm hai bước, cất giọng ấp úng: “Người, người rốt cuộc là ai?” - giọng nói đã khác hẳn so với trước.
Cuối cùng thì quái nhân cũng đã lên tiếng, một tiếng “hù” quái dản. Tiếng “hu”?na ná tiếng vịt kêu, nhưng khó nghe hơn đến cả mười lần.
Hà Tam trước nay chưa từng nghe âm thanh nào đáng sợ đến như thế. Cho dù tiếp xúc hàng ngày với người chết, nhưng những cảnh ghê rợn lão từng thấy cũng là từ những người đã chết rồi.
Mà đây lại là một người đang sống!
Quái nhân không dừng bước, rõ ràng là muốn đuổi theo Hà Tam. Lão hoảng hốt lùi một bước nữa về sau, trượt chân ngã sóng soài trên mặt đất.
Hà Tam lồm cồm bò dậy, mắt vẫn không rời gã xa phu.
Từ dưới nhìn lên, cuối cùng lão cũng đã nhìn thấy khuôn mặt quái dị giấu sau chiếc nón lá, khuôn mặt lốm đốm vảy, hoàn toàn không giống mặt người.
Quái nhân toét miệng cười, khuôn mặt lại càng ngoác ra ghê rợn.
“Yêu quái!” - Hà Tam thét lên, bật dậy như lò so rồi cắm đầu bỏ chạy. Trong cơn hoảng loạn, lão đánh mất phương hướng, va mạnh đầu vào một cỗ quan tài.
Cú va đập làm Hà Tam điếng người, toàn thân tê dại. Song phút chốc lão lại rùng mình bởi một cảm giác khác xâm chiếm toàn thân, đó là khi quái nhân đã tiến lại gần giơ bàn tay vuốt lên cổ lão.
Bàn tay đầy vảy nhơm nhớp như da rắn, vuốt đến đâu để lại cảm giác dinh dính rờn rợn như một bầy rắn trườn qua. Quái nhân đưa khuôn mặt ghé sát vào Hà Tam, thè lưỡi ra liếm mạnh vào mặt lão.
Cái lưỡi đỏ hoét, vừa nhọn vừa dài, nham nháp mà lạnh ngắt. Hà Tam ú ớ một tiếng như cấm khẩu, người đờ ra, mắt trợn trừng trắng dã, ngất xỉu tại chỗ.
Một mùi hôi tanh từ hạ thể lão bốc lên. Không biết vì Hà Tam đã ngất đi hay vì cái mùi hôi tanh kia mà quái nhân dường như không còn hứng thú với lão nữa. Hắn lập tức buông tay ra.
Hà Tam ngã bẹp xuống cạnh chiếc quan tài. Mùi hôi tanh càng xông lên nồng nặc.
Quái nhân không còn để ý đến lão, kéo vành mũ trên đầu nhìn ra bên ngoài đại đường. Lần này hắn đi rất nhanh, kéo theo ra cả tiếng gió.
Âm phong!
Đi lướt qua bên bàn, ngọn đèn trên bàn vụt tắt. Trong nháy mắt cả khu đại đường chìm trong bóng tối.
* * * * *
Đêm càng khuya, gió càng lúc càng mạnh.
Mưa tạnh, mây đã bay đi. Không biết tự lúc nào trên bầu trời đã có một vầng trăng sáng.
Dưới ánh trăng bàng bạc, quái nhân đi ra khỏi nghĩa trang. Cỗ xe ngựa vẫn buộc trước cổng.
Quái nhân nhảy lên xe ngựa, cầm roi vút mạnh, cỗ xe lao đi.
* * * * *
Hai bên con đường nhỏ mọc đầy cây cối. Trăng soi, cây in bóng thành những hình hài khác nhau đậm nhạt trên đường.
Gió thổi, cây lá đu đưa. Bóng cây lay động tựa như bóng ma dáng quỷ.
Cỗ xe chạy trên con đường đó cũng tựa như con đường vào cõi u minh.
Càng đi về phía tây, cảnh vật càng trở nên hoang vu, con đường mỗi lúc một gập ghềng, cỗ xe đã bắt đầu chao đảo. Địa phương này, cho dù là Hà Tam lúc tỉnh táo cũng không bao giờ dám bước vào.
Bởi đây mới thực sự là thế giới của ma quỷ!
* * * * *
Cách nghĩa trang nửa dặm về phía tây là một bãi tha ma. Cỗ xe dừng tại giữa bãi. Nơi đây cỏ mọc um tùm, khắp bốn xung quanh chỉ toàn mồ mả. Có đến một nửa trong số đó là mộ không bia.
Ánh trăng chảy dài lành lạnh, cỏ dại, bia mộ vẫn còn loáng nước chưa khô. Tiếng gió xì xào xen lẫn tiếng côn trùng rả rích, thoắt có thoắt không lại càng tăng thêm vẻ âm u đáng sợ.
Bỗng “vút” một tiếng, chiếc roi ngựa trong tay quái nhân bung ra, bay xa chừng hai trượng rồi tức khắc được thu về, quấn theo một bia mộ. Tấm bia vỡ tan trong không trung gần như cùng lúc với một bóng đen từ sau bia phóng ra, mất hút vào sau một tấm bia khác bên phải.
Lại “vút” một tiếng nữa, chiếc roi ngựa lại bay ra, quấn lấy tấm bia bóng đen kia vừa nấp vào. Tấm bia chưa bật ra, bóng đen đã lao lên đứng trên đỉnh một bia mộ khác. “Xẹt” một tiếng, ánh sáng lạnh người, tay phải bóng đen đó đã nắm một thanh trường đao. Đao ảnh vút đi, “ầm”, tấm bia còn quấn trong roi đã bị chém vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Quái nhân không biết có phải ngạc nhiên vì võ công của bóng đen hay không, tay dừng lại không thu roi về, ngọn roi ngoặt ngang rồi rũ lại trên không.
Bóng đen kia cũng thủ thế, đao thu lại, đứng thẳng trên bia mộ.
Dưới ánh trăng, chuôi đao lấp lóe, phát ra một luồng tia trắng, toàn thân người đó dường như bao bọc một lớp lãnh khí kinh người.
Một con đom đóm chấp chới bay đến, mới cách bóng đen chừng ba thước đột nhiên dừng lại, quằn quại rơi xuống.
Sát khí!
Chỉ có thanh đao giết người vô số, chỉ kẻ sát nhân điên cuồng mới có thể phát ra thứ sát khí kinh người như thế.
* * * * *
Thanh trường đao dài ba thước, kiểu đao cổ xưa, sống dày mũi chắc. Chủ nhân thanh đao cũng lợi hại như đao, ánh mắt cũng sắc như thế, thậm chí còn hơn thế. Đó chính là Tư Mã Nộ, ‘Khoái Đao’ Tư Mã Nộ.
Bắt đầu từ dốc Đoạn Trường, hắn luôn lần theo vết Long Phi, chỉ chờ cơ hội là lại xông ra sống chết một phen với chàng.
Tuy Long Phi có ngựa tốt nhưng Tư Mã Nộ lại thuộc đường hơn. Hắn không đuổi theo mà đi đường tắt đứng đợi ở sát bìa rừng. Vì thế, chuyện Long Phi đụng độ quái mã phu trong rừng hắn không hề hay biết, Ban đầu trong mắt hắn, cỗ xe ngựa chẳng qua chỉ là chiếc xe chở quan tài, nhưng về sau, thấy Long Phi toàn lực đuổi theo xe ngựa đó, hắn cũng nổi tính hiếu kỳ, không chặn Long Phi lại mà lẳng lặng bám theo hòng tìm hiểu nguồn cơn.
Logn Phi một lòng một dạ đuổi theo xe, không hề phát giác ra Tư Mã Nộ.
Tư Mã Nộ đuổi theo đến tận trang viện, song không dám vào cùng một lúc với Long Phi. Phải sau khi giấu ngựa xong xuôi hắn mới dám vượt tường vào.
Tư Mã Nộ xuất thân lục lâm, lúc còn trẻ đã trộm cắp nhiều nhà. Đột nhập trang viện cũng chính là sở trường của hắn. Tuy nhiều năm không còn làm nghề này nhưng mánh khóe đào ngạch hắn vẫn nhớ như in. Hà huống giờ đây, thân thủ, kinh nghiệm của hắn còn cao hơn gấp bội.
Nơi mà hắn vào là nơi người khác dễ dàng bỏ qua. Hắn đã nấp kín trên dãy tường bao như một con thạch sùng, Thủy Nguyệt Quan Âm xuất hiện, đánh đàn, biến thành kuồng khói trắng bay đi, rồi Thiết Hổ xông vào đàm đạo với Long Phi, hắn đều nghe biết hết. Lúc Long Phi và Thiết Hổ cùng nhau vào ngôi lầu đó, hắn mới tụt khỏi tường ra ngoài.
Chính Tư Mã Nộ cũng vô cùng thắc mắc. Quái nhân, Thủy Nguyệt Quan Âm, cả bức tượng nữa rốt cuộc là đã biến đi đâu. Khi bạch y lão phụ xuất hiện, hắn chính là đang nấp sau bụi hoa bên cạnh tường, đã muốn đuổi theo hỏi bà ta mấy việc.
Chính cũng là những câu mà Long Phi và Thiết Hổ đã hỏi. Đương nhiên khi ấy Tư Mã Nộ chỉ có ý định chứ không hề đuổi theo, vì hắn biết nếu đuổi theo sẽ lập tức bị Long Phi phát giác.
Đêm trong trang viện vô cùng yên tĩnh, xung quanh cỏ dại lại mọc đầy. Với võ công của Long Phi, hắn có khéo léo thế nào cũng không khỏi sớm bị phát hiện.
Thực sự, Tư Mã Nộ không ngán sợ Long Phi. Lúc đó hắn chỉ không còn tâm trí đâu giao đấu, chỉ tò mò muốn khám phá những điều kỳ dị xảy ra trước mắt.
Sau khi Long Phi, Thiết Hổ dời đi, hắn vẫn còn nấp sau bụi hoa suy tính, vừa để chắc không còn bị một trong hai người phát giác, vừa để tính toán đường đi nước bước tiếp theo.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định đến ngôi lầu nhỏ đó xem ra sao. Đúng lúc hắn đứng dậy thì quái nhân đánh xe đó từ trong tiểu lâu lao vút ra, tay ôm một nữ nhân không mảnh vải che thân. Tư Mã Nộ đã thất kinh đến độ kêu không ra tiếng, hắn cố trấn tĩnh, bám theo gã đánh xe qua Nguyệt Động môn, ra ngoài.
Hắn vô cùng cẩn thận, luôn giữ một khoảng cách an toàn với gã đánh xe kia. Quái mã phu dường như không phát hiện ra có kẻ bám theo, ôm bức tượng gỗ mỹ nhân đi vào trong bóng tối.
Hóa ra chiếc xe ngựa đã tự dừng lại cạnh một khu rừng nhỏ cách trang viện không xa. Sau khi đặt tượng gỗ vào trong quan tài, quái mã phu cho ngựa chạy lần về phía tây.
Xe chạy không nhanh, đúng như mong muốn của Tư Mã Nộ, bởi nếu phải phi ngựa đuổi theo thì ắt là sẽ bị phát hiện ngay. Tư Mã Nộ đã theo dấu xe ngựa đến tận nghĩa trang.
Lúc Hà Tam ngất đi, Tư Mã Nộ đang trong thế “Đảo Quá Kim Câu” móc người từ trên xà ngoài nhìn vào trong đại đường qua cửa sổ. Quái nhân đánh xe đi, hắn cũng bám theo ra bãi tha ma này.
Sự việc xảy ra, hắn cũng không làm chủ được mình nữa. Hắn không biết quái nhân, lại càng không quen Tử Trúc, song lòng hiếu kỳ của hắn e rằng không kém gì Long Phi, còn hơn cả Long Phi.
Gã đánh xe này rốt cuộc là yêu quái hay là người?
Bây giờ gã đang muốn đi đâu?
Tất cả những hành động này rốt cuộc là nhằm mục đích gì?
Tư Mã Nộ đã rất cẩn thận, không bao giờ lại gần cỗ xe, nương theo cỏ dại, bia mộ để làm nơi ẩn nấp. Tuy hắn có đôi chút hồi hộp, song hành động vẫn vô cùng chính xác, cao minh.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn bị phát hiện.
* * * * *
Nếu một lần thì có thể bảo là ngẫu nhiên, đến lần thứ hai thì không thể nói là ngẫu nhiên được nữa.
Tư Mã Nộ biết mình đã bị phát hiện. Bị phát hiện, chi bằng xuất hiện.
Một roi quấn vào tấm bia mộ, giật lên, Tư Mã Nộ cho rằng mình cũng làm được. Nhưng khiến cho tấm bia đá vỡ vụn trong không trung, hắn biết chuyện này hắn tuyệt đối vô khả.
Lúc bạt đao chém nát tấm bia thứ hai, Tư Mã Nộ đã thấy tay tê tê. Quái nhân kia chỉ bằng ngọn roi mềm có thể giật cho tấm bia đầu tiên vỡ ra năm bảy mảnh. Công lực đó không nói cũng biết đã đến mức lô hỏa thuần thanh, có thể tay không sát thương người từ xa hàng trượng.
Tư Mã Nộ nghĩ nhanh, gần đây ai có thể có được nội lực cao siêu như thế?
“Nhất Kiếm Câu Hồn” Đinh Hạc, bất đắc dĩ mới rút kiếm, đã rút kiếm thì sẽ giết người. “Tam Thương Truy Mệnh” Tiêu Lập, trong vòng tám trượng không để kẻ thù nào sống sót.
Hai người này võ công đều xuất quỷ nhập thần, nhưng cả hai chưa bao giờ nghe nói là đại cao thủ về nội gia chân lực.
Lẽ nào còn có một kẻ thứ ba?
Giang hồ ngọa hổ tàng long, điều này không phải không thể xảy ra.
Mà cũng rất có thể là ma, là ma thuật. Quái nhân kia thật sự là ma quỷ hiện hình.
Tuy Tư Mã Nộ kinh ngạc, song hắn ta không hề sợ hãi, cũng không định quay đầu lùi bước.
Dù trước mặt có là đại cao thủ hay yêu ma, hắn cũng phải đánh nhầu một phen, bởi trong người hắn đang tràn đầy phấn khích, một sự kích thích chưa từng có từ trước đến giờ.
* * * * *
Bãi tha ma lớp lớp mộ hoang. Cỏ dại mọc um tùm. Gió thổi đìu hiu.
Tư Mã Nộ lặng im thủ thế. Quái nhân không ngờ cũng đứng yên bất động. Cả hai con ngựa kéo xe cũng cúi đầu lặng im. Một sự yên tĩnh tuyệt đối trùm lên cả khu mộ địa.
Cuối cùng, Tư Mã Nộ lên tiếng: “Bằng hữu, võ công hay lắm!”
Quái nhân vẫn lặng im không chút phản ứng.
Tư Mã Nộ lại nói to hơn: “Xin cho hỏi quý tính cao danh?”
Quái nhân “Hừ” một tiếng.
Một tiếng “Hừ” đơn giản nhưng nghe sao quái đản, nửa như tiếng khạc, nửa như tiếng rền rĩ âm u. Tư Mã Nộ trong lòng ớn lạnh, phải cố trấn tĩnh cười gằn: “Bằng hữu võ công đã như vậy, hà tất phải giả ma đóng quỷ?”
Quái nhân không trả lời, hất ngược tay gỡ chiếc nón trên đầu xuống.
Mái tóc xõa xượi bung ra, khuôn mặt nhấp nhánh đầy vảy rắn, dưới ánh trăng trong càng quỷ dị bội phần.
Tư Mã Nộ không ghìm được, trợn tròn cả hai mắt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt quái nhân. Dưới ánh trăng, khuôn mặt hiện ra rõ mồn một. Tư Mã Nộ đã cố trấn tĩnh nhưng một luồng hơi lạnh không biết từ đâu tới vẫn len lỏi khắp sống lưng, toàn thân hắn run lên bần bật. Từ bé đến lớn, hắn chưa bao giờ chìm trong cảm giác sợ hãi thế này.
Nơi đây vốn đã là bãi tha ma dày đặc âm khí, thêm sự xuất hiện của thân hình và khuôn mặt quái đản của gã xa phu, quang cảnh càng trở nên nguỵ dị khủng khiếp.
Không biết từ đâu, đom đóm bỗng xuất hiện ngày càng nhiều, bay lập là trên những đám cỏ dại ngả nghiêng giữa ngàn ngôi mộ. Ánh sáng đom đóm cũng như càng ngày càng xanh hơn. Rốt cuộc, lửa đom đóm hay lửa ma trơi?
Tư Mã Nộ cũng dường thấy có biến đằng sau, cảnh giác quay phắt đầu lại. Sau lưng hắn, từng đàn đom đóm lập lòe xanh lét, cỏ giữa các nấm mộ run rẩy lay động, dường như các âm hồn trong mộ đang thức giấc trườn ra.
Ngôi mộ mà hắn đứng trên dường như cũng bắt đầu chuyển động. Cỏ dưới chân Tư Mã Nộ hình như đang vươn lên quấn vào chân hắn, một bàn tay quỷ vô hình.
Đám cỏ đó không phải bây giờ mới cọ vào chân Tư Mã Nộ, song trước kia hắn không hề có cái cảm giác như vậy. Cảm giác ấy, hắn cũng mới có lần đầu tiên trong đời.
Từng sợi lông trên người Tư Mã Nộ như dựng ngược cả dậy, song hắn vẫn đứng vững vàng trên đỉnh ngôi mộ.
Bỗng nhiên quái nhân lấy mũ làm quạt, nhẹ nhàng phe phẩy. Gió quả nhiên càng lớn dần lên, cỏ trong bãi tha ma cũng như lay động càng lúc càng mạnh.
Tư Mã Nộ trong người mỗi lúc một thêm ớn lạnh, đang tính toán nên làm gì tiếp theo thì bỗng phát hiện từ chiếc xe bắt đầu nổi lên những cột khói trắng.
Lại là khói trắng!
Tư Mã Nộ vừa nghĩ đến đây, khói đã trùm kín chiếc xe ngựa. Cả quái nhân cũng bắt đầu chìm trong màn khói.
Hắn biết rằng không thể chần chừ lâu hơn được nữa, liền thét lên một tiếng, đao thân hợp nhất lao về phía gã đánh xe.
Thế đao mãnh liệt mở ra một khoảng trống trong làn khói, Tư Mã Nộ an toàn hạ thân trên đầu cỗ xe ngựa.
Trên xe không ngờ lại trống trơn, quái nhân đã không còn ở đó. Tư Mã Nộ hiểu ngay có biến, tích tắc một đao hóa thành ngàn đao. Đao ảnh xoắn xuýt vây quanh người thành một quả cầu sáng bạc.
Khói vừa giãn ra không ngờ lại càng dày đặc, dần dần bao phủ cả Tư Mã Nộ và màn đao bạc.
Khói không những phủ kín chiếc xe và Tư Mã Nộ, còn lan ra che mờ cả bãi tha ma. Phút chốc mộ địa, bia đá, cỏ cây đều chìm trong màn khói, chỉ còn những ánh lửa đom đóm lập lòe yếu ớt thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong làn khói ma mị đó, bỗng phát ra một tiếng thét xé nát tim gan, là tiếng của Tư Mã Nộ. Tiếng thét vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi, một sự sợ hãi khủng khiếp!
Chỉ duy nhất một tiếng kêu, rồi ngay lập tức bãi tha ma trở lại yên tĩnh, sự yên tĩnh chết chóc rợn người!
* * * * *
Càng về khuya gió càng thổi mạnh, cuối cùng thì khói cũng tan dần.
Trăng trên trời vẫn lành lạnh cô liêu, cỏ dại giữa những mộ bia vẫn lắt lay theo gió.
Chỉ có, khu mộ địa giờ đây không còn một bóng người.
Quái nhân không còn, cỗ xe ngựa không còn, cả Tư Mã Nộ cũng đã biến mất.
Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra?