" Ta nghe có mùi hương tràm mới đốt. Ta nghe có tiếng mài mực chậm rãi đều đều. Ta còn nghe có tiếng cuộn tre va đập vào nhau. Ta thấy chàng dần dần mờ đi trong mộng này."
Vân Điềm thở hắt ra một hơi, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên thanh xà gỗ chắn ngang trần nhà. Đầu nàng lập tức nảy ra một ý niệm:
" Ta đang ở đâu?"
" Ngươi tỉnh rồi!"
Nàng thót tim theo bản năng ngồi bật dậy, phát hiện trước mặt có người. Nam nhân y phục xán thêu họa tiết hoa sen như nổi như chìm, vạt áo chỉnh tề phủ lên đầu gối, một tay tì lên mặt bàn, tay còn lại mài mực. Ấy chính là Đông Thiên. Vân Điềm tuy có chút bất ngờ, song vẫn bình tĩnh họ khan hai tiếng:
" Nô tì làm phiền Để Quân rồi! Xin phép cáo từ."
Vân Điềm vội xuống giường, nàng tỏ ra cung kính:
" Sau này nếu có dịp, xin được báo ân!"
Đông Thiên vẫn mài mực, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, chợt hắn ta bật cười:
" Đông Thiên ta xưa nay vốn không muốn người khác mang ơn mình. Cho nên ngươi cứ an phận mà sống!"
Vân Điềm đầu hơi cúi, gương mặt hơi e thẹn:
" Vâng!"
Rồi mau mau lui khỏi. Nhưng chân chưa kịp đặt ra ngoài cửa, Đông Thiên, hắn lại lên tiếng:
" Có điều nếu ngươi muốn báo ơn cho ta, ta cũng không ngại nhận!"
Vân Điềm chớp mắt, nàng còn tưởng tai mình bị điếc, bèn ngoái đầu lại mà rằng:
" Ta nghe nhầm ư? Chẳng phải hồi nãy, Đế Quân nói ta không cần phải báo đáp người nữa sao!"
Đông Thiên nhìn qua là biết, hắn đang trưng bộ mặt tỏ vẻ vô tội ra:
" Ta chợt nhớ ra, tiểu đồng tử theo hầu ta đang phải chịu phạt dưới phàm giới. Mà bản thân bổn tọa phải xử lí rất nhiều việc. Chi bằng, ngươi theo ta một thời gian, phụ giúp ta một số việc vặt, hẳn không phải không được! "
Ngừng một lát, thấy gương mặt cứng đơ của Vân Điềm, bèn hỏi lại:
" Ngươi nghĩ sao?"
"Thật quá đỗi ghê gớm! " Vân Điềm vừa cảm thán khen ngợi, vừa tức giận đến xì khói đầu. Nàng tuy không phục, nhưng rồi, vẫn phải miễn cưỡng, ôm bồ hòn mà gật đầu:
" Đế Quân đã ngỏ lời, nô tì không dám trái lệnh!"
Đông Thiên hài lòng mỉm cười, hắn chắp tay sau lưng nhìn Vân Điềm:
" Về phía Tây Vương Mẫu, ta sẽ xin phép cho ngươi được ở lại đây để báo ân! Ngươi yên tâm. Ta không bạc ngươi đâu!"
" Đa tạ Đế Quân đã cho nô tì một cơ hội!"
Vân Điềm chửi thầm trong lòng:" Ơn của ngươi ban cho ta lớn lắm. Hừm! Ta sẽ ghi lòng tạc dạ!"
Vân Điềm sống trong phủ Đế Quân cũng ngót nghét một tháng dời. Nàng được xếp vào ở căn phòng trống, ngay phía sau thư phòng của Đông Thiên, để tiện có việc, hắn sẽ sai bảo nàng.
Ở phủ Đông Thiên, quả thực hết sức nhàm chán. Ngày ngày, nàng chỉ việc sắp xếp sách trong thư phòng, rồi lau chùi bàn ghế, kệ tủ. Xong, lại quay trở về phòng đánh một giấc.
Được một ngày trằn trọc không ngủ được, Vân Điềm nhổm người dậy, xỏ đôi hài trắng vào, bước tới bên cửa sổ.
Bầu trời về đêm trên Thiên Giới quá sức lung linh, ảo diệu. Quả đúng như lời đồn vang xa. Nhất là sương mù bao phủ quanh mặt đất, thỉnh thoảng lại quấn quýt lên nhành đào mọc rải rác trong Từ Đông Cung.
Phía xa xa, đứng trước cung của Nguyệt Nữ tiên tử, là một gác tía lầu son khá đồ sộ. Mái ngói đỏ chót, được ánh trăng rọi vào, dát vàng quá nửa. Nghe một vài tiểu đồng nói, đây chính là Ngọc Linh Đài, nơi cất giữ hồn phách của Mẹ Trời Nữ Oa, không một ai được phép đặt chân vào, không một kẻ dám bén bảng tới. Vì là nơi cao nhất trong Thiên Giới, nên Ngọc Linh Đài quanh năm chìm vào trong sương mù, cồn mây heo hút, lạnh lẽo bao phủ, bí ẩn đến là sợ. Đến Thiên Quân còn ít khi lui đến. Có thì cũng chỉ vãn cảnh, dạo qua đó.
" Tóm lại, thiên giới cảnh sắc tuy đẹp nhưng quá đỗi ảo diệu và kiêu sa. Chẳng hề mộc mạc giản dị mà chất thơ như ở Mộc Nha!"
Vân Điềm lắc đầu tặc lưỡi, đưa tách trà nóng lên môi hớp từng ngụm. Chén trà đã vơi, hơi ngủ cũng phủ đầy đôi mắt phượng, nàng ngáp một cái rồi vươn tay khép cửa lại, được lưng chừng, chợt tre động đào rung, Vân Điềm thấy có bóng người đang quay lưng về phía nàng, đứng im trên đỉnh Ngọc Linh Đài, ánh trăng càng sáng, bóng y càng đen thui, tà áo phấp phới bay, khiến y càng trở lên bí ẩn.
Lấy làm lạ, nàng bèn lén nhảy khỏi cửa, dùng thuật thời không bay tới đó. Thế nhưng, khi Vân Điềm đi tới, ngoài sương mù dày đặc cùng cồn mây heo hút thổi thì chẳng hề có bóng đen nào tồn tại. Nàng đứng trên đỉnh chóp, chỗ mà bóng đen hồi nãy đ, Vân Điềm dường như đang cảm nhận được điều kì lạ nào đó mà bản thân nàng vốn không hiểu được.
Vân Điềm thở hắt ra một hơi, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên thanh xà gỗ chắn ngang trần nhà. Đầu nàng lập tức nảy ra một ý niệm:
" Ta đang ở đâu?"
" Ngươi tỉnh rồi!"
Nàng thót tim theo bản năng ngồi bật dậy, phát hiện trước mặt có người. Nam nhân y phục xán thêu họa tiết hoa sen như nổi như chìm, vạt áo chỉnh tề phủ lên đầu gối, một tay tì lên mặt bàn, tay còn lại mài mực. Ấy chính là Đông Thiên. Vân Điềm tuy có chút bất ngờ, song vẫn bình tĩnh họ khan hai tiếng:
" Nô tì làm phiền Để Quân rồi! Xin phép cáo từ."
Vân Điềm vội xuống giường, nàng tỏ ra cung kính:
" Sau này nếu có dịp, xin được báo ân!"
Đông Thiên vẫn mài mực, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, chợt hắn ta bật cười:
" Đông Thiên ta xưa nay vốn không muốn người khác mang ơn mình. Cho nên ngươi cứ an phận mà sống!"
Vân Điềm đầu hơi cúi, gương mặt hơi e thẹn:
" Vâng!"
Rồi mau mau lui khỏi. Nhưng chân chưa kịp đặt ra ngoài cửa, Đông Thiên, hắn lại lên tiếng:
" Có điều nếu ngươi muốn báo ơn cho ta, ta cũng không ngại nhận!"
Vân Điềm chớp mắt, nàng còn tưởng tai mình bị điếc, bèn ngoái đầu lại mà rằng:
" Ta nghe nhầm ư? Chẳng phải hồi nãy, Đế Quân nói ta không cần phải báo đáp người nữa sao!"
Đông Thiên nhìn qua là biết, hắn đang trưng bộ mặt tỏ vẻ vô tội ra:
" Ta chợt nhớ ra, tiểu đồng tử theo hầu ta đang phải chịu phạt dưới phàm giới. Mà bản thân bổn tọa phải xử lí rất nhiều việc. Chi bằng, ngươi theo ta một thời gian, phụ giúp ta một số việc vặt, hẳn không phải không được! "
Ngừng một lát, thấy gương mặt cứng đơ của Vân Điềm, bèn hỏi lại:
" Ngươi nghĩ sao?"
"Thật quá đỗi ghê gớm! " Vân Điềm vừa cảm thán khen ngợi, vừa tức giận đến xì khói đầu. Nàng tuy không phục, nhưng rồi, vẫn phải miễn cưỡng, ôm bồ hòn mà gật đầu:
" Đế Quân đã ngỏ lời, nô tì không dám trái lệnh!"
Đông Thiên hài lòng mỉm cười, hắn chắp tay sau lưng nhìn Vân Điềm:
" Về phía Tây Vương Mẫu, ta sẽ xin phép cho ngươi được ở lại đây để báo ân! Ngươi yên tâm. Ta không bạc ngươi đâu!"
" Đa tạ Đế Quân đã cho nô tì một cơ hội!"
Vân Điềm chửi thầm trong lòng:" Ơn của ngươi ban cho ta lớn lắm. Hừm! Ta sẽ ghi lòng tạc dạ!"
Vân Điềm sống trong phủ Đế Quân cũng ngót nghét một tháng dời. Nàng được xếp vào ở căn phòng trống, ngay phía sau thư phòng của Đông Thiên, để tiện có việc, hắn sẽ sai bảo nàng.
Ở phủ Đông Thiên, quả thực hết sức nhàm chán. Ngày ngày, nàng chỉ việc sắp xếp sách trong thư phòng, rồi lau chùi bàn ghế, kệ tủ. Xong, lại quay trở về phòng đánh một giấc.
Được một ngày trằn trọc không ngủ được, Vân Điềm nhổm người dậy, xỏ đôi hài trắng vào, bước tới bên cửa sổ.
Bầu trời về đêm trên Thiên Giới quá sức lung linh, ảo diệu. Quả đúng như lời đồn vang xa. Nhất là sương mù bao phủ quanh mặt đất, thỉnh thoảng lại quấn quýt lên nhành đào mọc rải rác trong Từ Đông Cung.
Phía xa xa, đứng trước cung của Nguyệt Nữ tiên tử, là một gác tía lầu son khá đồ sộ. Mái ngói đỏ chót, được ánh trăng rọi vào, dát vàng quá nửa. Nghe một vài tiểu đồng nói, đây chính là Ngọc Linh Đài, nơi cất giữ hồn phách của Mẹ Trời Nữ Oa, không một ai được phép đặt chân vào, không một kẻ dám bén bảng tới. Vì là nơi cao nhất trong Thiên Giới, nên Ngọc Linh Đài quanh năm chìm vào trong sương mù, cồn mây heo hút, lạnh lẽo bao phủ, bí ẩn đến là sợ. Đến Thiên Quân còn ít khi lui đến. Có thì cũng chỉ vãn cảnh, dạo qua đó.
" Tóm lại, thiên giới cảnh sắc tuy đẹp nhưng quá đỗi ảo diệu và kiêu sa. Chẳng hề mộc mạc giản dị mà chất thơ như ở Mộc Nha!"
Vân Điềm lắc đầu tặc lưỡi, đưa tách trà nóng lên môi hớp từng ngụm. Chén trà đã vơi, hơi ngủ cũng phủ đầy đôi mắt phượng, nàng ngáp một cái rồi vươn tay khép cửa lại, được lưng chừng, chợt tre động đào rung, Vân Điềm thấy có bóng người đang quay lưng về phía nàng, đứng im trên đỉnh Ngọc Linh Đài, ánh trăng càng sáng, bóng y càng đen thui, tà áo phấp phới bay, khiến y càng trở lên bí ẩn.
Lấy làm lạ, nàng bèn lén nhảy khỏi cửa, dùng thuật thời không bay tới đó. Thế nhưng, khi Vân Điềm đi tới, ngoài sương mù dày đặc cùng cồn mây heo hút thổi thì chẳng hề có bóng đen nào tồn tại. Nàng đứng trên đỉnh chóp, chỗ mà bóng đen hồi nãy đ, Vân Điềm dường như đang cảm nhận được điều kì lạ nào đó mà bản thân nàng vốn không hiểu được.