Tử Đằng trước Hoàng Nhai Điện, đang độ nở hoa vô cùng sung mãn. Từng bông hoa tim tím mọc thành chùm, trải dài hai bên cửa động, nhìn vào tựa dải lụa mềm mại, tách ra từ bộ kim sa của thiếu nữ đô thành, sáng rực một vùng Mộc Nha.
Vân Điềm cất bước, đi tới trước cửa điện, muốn vào nhưng lại thôi. Nàng cứ như vậy cho đến hết ngày, cuối cùng, đành lui về Điện Bạch Hạc. A Lộc thấy tiểu điện hạ ủ rũ trên ghế quý phi, không nén nổi tò mò, rón rén bước tới hỏi:
" Điện hạ, người có điều phiền muội chăng?"
Vân Điềm liếc mắt nhìn A Lộc, thở dài thườn thượt:
" Ta vừa từ điện Hoàng Nhai về! Ngoài Ngũ ca ra thì chẳng có ai ở đó!"
- Chết!
A Lộc réo lên một tiếng, mặt hắn thể hiện rõ sự áy náy:
" Nô tài quên không thưa với người, Hạc đế và phu nhân hôm nay bận tiếp một vị đại tiên trên Cửu Trùng Thiên nên sẽ đóng cửa Điện 7 ngày!"
Nghe vậy, tâm trạng của Vân Điền trở lên tốt hẳn. Nàng ngồi thẳng người dậy:
" Ta còn tưởng phụ thân vẫn giận ta! Thì ra là bận tiếp khách!"
" Hạc Đế nào có giận điện hạ. Người thương điện hạ còn không hết."
Vân Điềm gật gù ngầm gật đầu. Cha nàng trước nay chưa bao giờ giận nàng quá lâu. Bất lắm thì là chuyện từ trăm năm trước, cũng chỉ phạt nàng chịu hình ở U Minh phủ với lịch kiếp ở phàm giới thôi mà.
" A Lộc này! Vị đại tiên nào mà khiến phụ thân ta phải đích thân ra mặt tiếp đón?"
A Lộc gãi mớ tóc xù trên đầu một lúc, thưa:
" Tâu! Nô tài nghe Tử Đằng trước điện Hoàng Nhai bảo rằng, vị đại tiên này là một trong bát tiên trên Cửu Trùng Thiên. Tự là Đông Thiên."
" Đông Thiên?"
Vân Điềm lẩm nhẩm cái tên này trong mồm, tựa như đã nghe ở đâu đó. Nàng vắt chéo hai chân lại, tựa người lên ghế hỏi A Lộc:
" Sao ta chưa nghe Ngũ ca nhắc tới bao giờ?"
" Theo như nô tài ngóng, hình như vị đại tiên này mới từ cõi chết trở về, sau trận đại chiến với Vực Tộc!"
Trận đại chiến năm ấy với Vực tộc quả thực vô cùng tàn khốc và ác liệt. Vân Điềm còn nhớ, bước một bước, dẫm lên hai người. Thây chết la liệt trên chiến trường, có hơn một nửa bị hắc hỏa của Vực tộc thiêu rụi đến mức xương cốt cũng chẳng còn. Nhưng khi ấy, nàng chỉ thấy có 6 thượng tiên tham gia chứ đâu có thấy 8.
" Ngươi lui xuống đi!"
Vân Điềm xua xua tay ra lệnh. Hiện tại, nàng cần được yên tĩnh. Vì mỗi lần nghĩ lại năm ấy, đầu óc lại ong lên.
A Lộc rời khỏi, Vân Điềm ngả lưng xuống, một tay chống đầu, một tay để bên hông, từ từ chìm vào trong mộng.
Gian nhà tranh tĩnh lặng, chìm trong nắng trưa vàng ươm, gay gắt của mùa hè. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng sột soạt của đám chuột, bọ rúc rích chạy qua chạy lại. Cánh cửa tre lay lắt khẽ cọt kẹt mở, tiếng ve kêu râm ran ùa vào, gian nhà tối lạnh lẽo như bừng sáng lên. Tiếng bước chân nhè nhẹ, chậm rãi bước vào. Nàng thấy một thân ảnh cao ráo, mảnh khảnh tiến vào, người mang mùi hương là lạ. Y dừng lại trước mắt nàng, vạt áo màu lam khẽ lay. Y dừng lại một lúc khá lâu, dường như không phải nhìn người trước mặt y, mà y đang do dự:
" Ngạn Vũ! Ta xin lỗi, ta cần Sa Châu của nàng...để cứu Chân Đăng!"
" Đừng mà! Tử Lang, đừng...."
A....a...a...
Sau tiếng hét đau đớn thống thiết ấy, Vân Điềm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán, tay nắm chặt vạt áo lụa, người nằm co rúm trên chiếc ghế quý phi. Nàng vừa thấy đôi mắt mình bị móc ra. Nhưng người bị móc là nữ nhân tên Ngạn Vũ, chứ đâu phải nàng. Dẫu sao cũng chỉ là ác mộng,
Lư trầm vẫn chầm chậm nhả hương sen tinh khiết ra, bên ngoài cửa sổ, trời đã ráng chiều, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một cùng trời như tấm sa che mặt của kĩ nữ hoa lâu, vừa bí ẩn lại vừa quyến rũ đôi mắt người nhìn. Bên ngoài cửa sổ sổ, ao sen vốn tĩnh lặng, thì "tùm" một tiếng vang làm Vân Điềm vốn đang tương tư ác mộng, phải giật mình ngó đầu ra. Mặt nước phẳng lì xuất hiện một đợt sóng lớn, đàn cá quẫy đuôi đập nước bắn tung tóe. Đám sen hồng trong ao được một phen dúi dụi lại thành từng đám.
Vân Điềm ngửi thấy có mùi máu tanh bốc lên từ mặt nước loang lổ màu đỏ sẫm, ngay trước mắt. Nàng tức tốc lao ra khỏi động, chạy tới bờ ao, không do dự và nhảy xuống. Nước dưới đáy hầu như đục ngầu, chẳng còn trong xanh như ngày thường. Vân Điềm rẽ nước bơi về phía trước, chợt có vạt áo đen vụt qua sau lưng, nàng quay người lại ngoài đám bùn đen cùng tạp chất, chẳng còn thứ gì. Lẽ nào, nàng hoa mắt.
Vân Điềm thoáng thấy con rắn bạch đang vùi mình trong bùn, cơ thể có một màu đỏ lòm bốc lên. Nàng vội đưa tay gẩy đám rong rêu trên người ra, đưa tay nắm lấy thân rắn, đặt vào tay áo rồi ngoi lên mặt nước.
Rắn bạch bị thương không nhẹ. Dưới bụng nó có một vết rách lớn, máu tươi cứ vậy mà chảy ra. Cầm máu cho nó xong, Vân Điềm đặt nó vào chiếc khăn bông. Nàng chọc chọc người nó:
" Rắn nhỏ à! Tạm thời mi đừng xuống nước. Kẻo vết thương mưng mủ, sẽ lại rách ra."
Rắn bạch hơi nghển cổ, đôi mắt đỏ lờ đờ mở ra nhìn nàng rồi lại rúc vào khăn, lưng nó phập phồng dường như đang chìm vào giấc ngủ. Lúc này nàng mới phát hiện, đầu rắn bạch có hai cục bướu nhọn nhọn, cưng cứng. Chưa kể còn có hai cái râu như cá trê, nhìn tuy dị mà có chút gì đó đáng yêu.
" Cục bướu này chắc là do đám cá thần trong hồ gây ra hử? Bọn cá này...thật là, thấy không phải đồng loại của mình là dở trò bắt nạt!"
Dừng một lúc Vân Điềm nhấc ngón tay vuốt ve lưng rắn:
" Yên tâm! Có tỷ tỷ ở đây, đừng sợ!"
Dứt lời, nàng thoáng thấy có mùi khinh bỉ tột cùng đang bao trùm không gian trong phòng mà không rõ từ đâu.
Nàng hắt xì một cái rồi xoa xoa mũi, đứng dậy thay bộ y phục ướt nhèm trên người
Gió thoáng thổi lùa vào Điện Bạch Hạc, mang theo một luồng sáng xanh lam nhè nhẹ. Trước cửa động, một tiên nhân áo xanh phất phơ, người tỏa hương hoa lan thơm phức, khẽ khàng bước đi. A Lộc thấy người ấy bèn từ trong động chạy ra hành lễ:
" Nô tài khấu kiến Lan Nhạn Đế Quân!"
Người ấy gật đầu một cái, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo tiến vào cửa động, không quên hỏi:
" Chúa Cô nhà ngươi đâu rồi? Sao ta đến nó không ra hành lễ?"
A Lộc vừa đáp lại, nào ngờ đã có giọng nói khác chen vào:
" Thật khéo, ta đang có ý định tìm người!"
Lan Nhạn cất tiếng, âm điệu chậm rãi, có chút ẻo lả, ma quái:
" Ta từ chỗ Tây Cực Lãn Công về, hay tin ngươi vừa ngoi lên từ U Minh Phủ nên ghé xem cái khuôn mặt đẹp này còn nguyên vẹn không! "
Vân Điềm nhất thời câm lặng. Nàng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Lan Nhạn:
" Cho dù ta có bị hắc hỏa của Vực tộc thiêu rụi chỉ còn xương thì bộ xương trắng ấy vẫn là hiện thân cho nét đẹp tao nhã của Hạc tộc ta!"
Lan Nhạn giật giật khóe mắt, lông tơ dựng lên:
" Đúng vậy! Cho dù hắc hỏa thiêu rụi vẫn là bộ xương trắng của một con gia cầm tuyệt đẹp!"
Vân Điềm dẩu môi lên:
" Người đi mà nói câu đấy với cha ta. Xem ông ấy xử trí thế nào. Chứ ta non trẻ, không đấu khẩu được với người!"
" Haha! Vân Điềm, nhà ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Ta cứ ngỡ ngươi xuống đấy phải thay đổi chút gì chứ."
Vân Điềm chẳng mấy bận tâm, chỉ cười một cái đầy tự diễu:
" Chỉ là một U Minh phủ mà làm ta thay đổi được sao?"
Lan Nhạn lắc đầu đầy ngán ngẩm:
" Ngươi quá tự cao!"
Rồi ông ta phẩy tay một cái:
" Lão tiên không đấu khẩu với ngươi nữa!"
Xong thì biến mất theo vầng sáng màu lam chói lòa. Vân Điềm cười đầy nắc nẻ, quay sang mỉa mai Lan Nhạn với A Lộc:
" Lão hoa lan ấy, tính nết xưa nay chẳng chịu thay đổi. Yểu điệu thục nữ, mặt lúc nào cũng trắng bệch, còn hơn cả bạch vô thường dưới điện U Minh. Lão đi đến đâu toàn màu mè để lòe thiên hạ đến ấy. Người thì uốn éo bước đi. Trong khi trên Thiên Giới lạnh cứng lông lại, lão ta vẫn phe phẩy quạt. Ta chẳng biết lão đang quạt cái gì nữa."
A Lộc che miệng tủm tỉm cười:
" Điện hạ là đang ghen tị với vẻ đẹp kiều diễm của Lan Nhạn Đế Quân phải không?"
" Ai thèm ghen tị với cái người lưỡng tính chứ!"
Vân Điềm cất bước, đi tới trước cửa điện, muốn vào nhưng lại thôi. Nàng cứ như vậy cho đến hết ngày, cuối cùng, đành lui về Điện Bạch Hạc. A Lộc thấy tiểu điện hạ ủ rũ trên ghế quý phi, không nén nổi tò mò, rón rén bước tới hỏi:
" Điện hạ, người có điều phiền muội chăng?"
Vân Điềm liếc mắt nhìn A Lộc, thở dài thườn thượt:
" Ta vừa từ điện Hoàng Nhai về! Ngoài Ngũ ca ra thì chẳng có ai ở đó!"
- Chết!
A Lộc réo lên một tiếng, mặt hắn thể hiện rõ sự áy náy:
" Nô tài quên không thưa với người, Hạc đế và phu nhân hôm nay bận tiếp một vị đại tiên trên Cửu Trùng Thiên nên sẽ đóng cửa Điện 7 ngày!"
Nghe vậy, tâm trạng của Vân Điền trở lên tốt hẳn. Nàng ngồi thẳng người dậy:
" Ta còn tưởng phụ thân vẫn giận ta! Thì ra là bận tiếp khách!"
" Hạc Đế nào có giận điện hạ. Người thương điện hạ còn không hết."
Vân Điềm gật gù ngầm gật đầu. Cha nàng trước nay chưa bao giờ giận nàng quá lâu. Bất lắm thì là chuyện từ trăm năm trước, cũng chỉ phạt nàng chịu hình ở U Minh phủ với lịch kiếp ở phàm giới thôi mà.
" A Lộc này! Vị đại tiên nào mà khiến phụ thân ta phải đích thân ra mặt tiếp đón?"
A Lộc gãi mớ tóc xù trên đầu một lúc, thưa:
" Tâu! Nô tài nghe Tử Đằng trước điện Hoàng Nhai bảo rằng, vị đại tiên này là một trong bát tiên trên Cửu Trùng Thiên. Tự là Đông Thiên."
" Đông Thiên?"
Vân Điềm lẩm nhẩm cái tên này trong mồm, tựa như đã nghe ở đâu đó. Nàng vắt chéo hai chân lại, tựa người lên ghế hỏi A Lộc:
" Sao ta chưa nghe Ngũ ca nhắc tới bao giờ?"
" Theo như nô tài ngóng, hình như vị đại tiên này mới từ cõi chết trở về, sau trận đại chiến với Vực Tộc!"
Trận đại chiến năm ấy với Vực tộc quả thực vô cùng tàn khốc và ác liệt. Vân Điềm còn nhớ, bước một bước, dẫm lên hai người. Thây chết la liệt trên chiến trường, có hơn một nửa bị hắc hỏa của Vực tộc thiêu rụi đến mức xương cốt cũng chẳng còn. Nhưng khi ấy, nàng chỉ thấy có 6 thượng tiên tham gia chứ đâu có thấy 8.
" Ngươi lui xuống đi!"
Vân Điềm xua xua tay ra lệnh. Hiện tại, nàng cần được yên tĩnh. Vì mỗi lần nghĩ lại năm ấy, đầu óc lại ong lên.
A Lộc rời khỏi, Vân Điềm ngả lưng xuống, một tay chống đầu, một tay để bên hông, từ từ chìm vào trong mộng.
Gian nhà tranh tĩnh lặng, chìm trong nắng trưa vàng ươm, gay gắt của mùa hè. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng sột soạt của đám chuột, bọ rúc rích chạy qua chạy lại. Cánh cửa tre lay lắt khẽ cọt kẹt mở, tiếng ve kêu râm ran ùa vào, gian nhà tối lạnh lẽo như bừng sáng lên. Tiếng bước chân nhè nhẹ, chậm rãi bước vào. Nàng thấy một thân ảnh cao ráo, mảnh khảnh tiến vào, người mang mùi hương là lạ. Y dừng lại trước mắt nàng, vạt áo màu lam khẽ lay. Y dừng lại một lúc khá lâu, dường như không phải nhìn người trước mặt y, mà y đang do dự:
" Ngạn Vũ! Ta xin lỗi, ta cần Sa Châu của nàng...để cứu Chân Đăng!"
" Đừng mà! Tử Lang, đừng...."
A....a...a...
Sau tiếng hét đau đớn thống thiết ấy, Vân Điềm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán, tay nắm chặt vạt áo lụa, người nằm co rúm trên chiếc ghế quý phi. Nàng vừa thấy đôi mắt mình bị móc ra. Nhưng người bị móc là nữ nhân tên Ngạn Vũ, chứ đâu phải nàng. Dẫu sao cũng chỉ là ác mộng,
Lư trầm vẫn chầm chậm nhả hương sen tinh khiết ra, bên ngoài cửa sổ, trời đã ráng chiều, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một cùng trời như tấm sa che mặt của kĩ nữ hoa lâu, vừa bí ẩn lại vừa quyến rũ đôi mắt người nhìn. Bên ngoài cửa sổ sổ, ao sen vốn tĩnh lặng, thì "tùm" một tiếng vang làm Vân Điềm vốn đang tương tư ác mộng, phải giật mình ngó đầu ra. Mặt nước phẳng lì xuất hiện một đợt sóng lớn, đàn cá quẫy đuôi đập nước bắn tung tóe. Đám sen hồng trong ao được một phen dúi dụi lại thành từng đám.
Vân Điềm ngửi thấy có mùi máu tanh bốc lên từ mặt nước loang lổ màu đỏ sẫm, ngay trước mắt. Nàng tức tốc lao ra khỏi động, chạy tới bờ ao, không do dự và nhảy xuống. Nước dưới đáy hầu như đục ngầu, chẳng còn trong xanh như ngày thường. Vân Điềm rẽ nước bơi về phía trước, chợt có vạt áo đen vụt qua sau lưng, nàng quay người lại ngoài đám bùn đen cùng tạp chất, chẳng còn thứ gì. Lẽ nào, nàng hoa mắt.
Vân Điềm thoáng thấy con rắn bạch đang vùi mình trong bùn, cơ thể có một màu đỏ lòm bốc lên. Nàng vội đưa tay gẩy đám rong rêu trên người ra, đưa tay nắm lấy thân rắn, đặt vào tay áo rồi ngoi lên mặt nước.
Rắn bạch bị thương không nhẹ. Dưới bụng nó có một vết rách lớn, máu tươi cứ vậy mà chảy ra. Cầm máu cho nó xong, Vân Điềm đặt nó vào chiếc khăn bông. Nàng chọc chọc người nó:
" Rắn nhỏ à! Tạm thời mi đừng xuống nước. Kẻo vết thương mưng mủ, sẽ lại rách ra."
Rắn bạch hơi nghển cổ, đôi mắt đỏ lờ đờ mở ra nhìn nàng rồi lại rúc vào khăn, lưng nó phập phồng dường như đang chìm vào giấc ngủ. Lúc này nàng mới phát hiện, đầu rắn bạch có hai cục bướu nhọn nhọn, cưng cứng. Chưa kể còn có hai cái râu như cá trê, nhìn tuy dị mà có chút gì đó đáng yêu.
" Cục bướu này chắc là do đám cá thần trong hồ gây ra hử? Bọn cá này...thật là, thấy không phải đồng loại của mình là dở trò bắt nạt!"
Dừng một lúc Vân Điềm nhấc ngón tay vuốt ve lưng rắn:
" Yên tâm! Có tỷ tỷ ở đây, đừng sợ!"
Dứt lời, nàng thoáng thấy có mùi khinh bỉ tột cùng đang bao trùm không gian trong phòng mà không rõ từ đâu.
Nàng hắt xì một cái rồi xoa xoa mũi, đứng dậy thay bộ y phục ướt nhèm trên người
Gió thoáng thổi lùa vào Điện Bạch Hạc, mang theo một luồng sáng xanh lam nhè nhẹ. Trước cửa động, một tiên nhân áo xanh phất phơ, người tỏa hương hoa lan thơm phức, khẽ khàng bước đi. A Lộc thấy người ấy bèn từ trong động chạy ra hành lễ:
" Nô tài khấu kiến Lan Nhạn Đế Quân!"
Người ấy gật đầu một cái, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo tiến vào cửa động, không quên hỏi:
" Chúa Cô nhà ngươi đâu rồi? Sao ta đến nó không ra hành lễ?"
A Lộc vừa đáp lại, nào ngờ đã có giọng nói khác chen vào:
" Thật khéo, ta đang có ý định tìm người!"
Lan Nhạn cất tiếng, âm điệu chậm rãi, có chút ẻo lả, ma quái:
" Ta từ chỗ Tây Cực Lãn Công về, hay tin ngươi vừa ngoi lên từ U Minh Phủ nên ghé xem cái khuôn mặt đẹp này còn nguyên vẹn không! "
Vân Điềm nhất thời câm lặng. Nàng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Lan Nhạn:
" Cho dù ta có bị hắc hỏa của Vực tộc thiêu rụi chỉ còn xương thì bộ xương trắng ấy vẫn là hiện thân cho nét đẹp tao nhã của Hạc tộc ta!"
Lan Nhạn giật giật khóe mắt, lông tơ dựng lên:
" Đúng vậy! Cho dù hắc hỏa thiêu rụi vẫn là bộ xương trắng của một con gia cầm tuyệt đẹp!"
Vân Điềm dẩu môi lên:
" Người đi mà nói câu đấy với cha ta. Xem ông ấy xử trí thế nào. Chứ ta non trẻ, không đấu khẩu được với người!"
" Haha! Vân Điềm, nhà ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Ta cứ ngỡ ngươi xuống đấy phải thay đổi chút gì chứ."
Vân Điềm chẳng mấy bận tâm, chỉ cười một cái đầy tự diễu:
" Chỉ là một U Minh phủ mà làm ta thay đổi được sao?"
Lan Nhạn lắc đầu đầy ngán ngẩm:
" Ngươi quá tự cao!"
Rồi ông ta phẩy tay một cái:
" Lão tiên không đấu khẩu với ngươi nữa!"
Xong thì biến mất theo vầng sáng màu lam chói lòa. Vân Điềm cười đầy nắc nẻ, quay sang mỉa mai Lan Nhạn với A Lộc:
" Lão hoa lan ấy, tính nết xưa nay chẳng chịu thay đổi. Yểu điệu thục nữ, mặt lúc nào cũng trắng bệch, còn hơn cả bạch vô thường dưới điện U Minh. Lão đi đến đâu toàn màu mè để lòe thiên hạ đến ấy. Người thì uốn éo bước đi. Trong khi trên Thiên Giới lạnh cứng lông lại, lão ta vẫn phe phẩy quạt. Ta chẳng biết lão đang quạt cái gì nữa."
A Lộc che miệng tủm tỉm cười:
" Điện hạ là đang ghen tị với vẻ đẹp kiều diễm của Lan Nhạn Đế Quân phải không?"
" Ai thèm ghen tị với cái người lưỡng tính chứ!"