Tóm lại ngoài loại phiền não do hạnh phúc không phải còn có hạnh phúc trong phiền não sao.
Tuy rằng rất nhiều người đại khái đã quên giáo chủ có khuôn mặt thiện lương tinh khiết hoàn toàn trái ngược với đại hiệp, bất quá hắn cuối cùng vẫn là một đóa Bạch Liên Hoa (hoa sen trắng) mềm mại yêu kiều(ít nhất diện mạo là như thế), cho nên, một đường này, hai người một đen một trắng đồng hành với nhau thường thường khiến cho vô số người ghé mắt.
Càng gần núi Thanh Thành tỉ lệ người ghé mắt cũng càng ngày càng cao, đại hiệp có chút chột dạ, vốn tưởng rằng dẫn nhân chú mục (làm cho mọi người chú ý) là bởi vì nguyên nhân XXOO nhưng trên thực tế… tựa hồ không phải như vậy.
Bởi vì có một ngày nọ, đại hiệp cùng giáo chủ dùng cơm ở nơi nào đó, vài vị hiệp sĩ sau khi ghé mắt nhìn một hồi, khi rời đi đã kín đáo nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay giáo chủ.
Giáo chủ “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” (không sờ được ý nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng = không hiểu gì cả), mở mảnh giấy ra đọc cùng đại hiệp, vừa đọc xong đại hiệp suýt nữa tức tới không thở được.
Trên mảnh giấy có viết: “Bạn đồng hành của công tử bộ dạng hung ác, nhất định không phải người lương thiện, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, công tử tuyệt đối không thể cùng người này đồng hành. Nếu là bị cưỡng ép hoặc có điều khó nói, nửa đêm gửi cho Vu mỗ một tin, Giang Nam tứ hiệp nhất định ra tay tương trợ.”
Đại hiệp nghiến răng cắn đũa kẽo kẹt, ai là ác nhân!!
Giáo chủ xem xong nhìn lại đại hiệp (nội tâm OS): “Kỳ thật, thư này hẳn là đưa cho đại hiệp huynh mới đúng…”
Bất quá, nói đến vấn đề chính tà bất lưỡng lập, giáo chủ sau đó mới hỏi: “Đại hiệp huynh, võ lâm đại hội đến tột cùng là đang làm gì?”
Đại hiệp chính khí nghiêm nghị hồi đáp: “Tất nhiên là phải triệu tập nhân sĩ chính đạo trong võ lâm, mọi người đồng tâm hiệp lực diệt trừ ma giáo, đập nát dã tâm xâm lấn võ lâm Trung Nguyên của yêu nhân ma giáo!”
Giáo chủ cắn ngón tay: “Ta… Ma giáo khi nào thì muốn tiến công Trung Nguyên? Ta như thế nào không biết?” (tả hộ pháp nếu ra quyết định này hẳn là sẽ nói cho ta biết nha ~)
Đại hiệp thở dài: “Tiểu huynh đệ, ngươi quá mức tinh khiết thiện lương, nếu chờ lúc ma giáo tiến công mời bàn bạc đối sách sao có thể kịp nữa? Tất nhiên phải thừa dịp mọi chuyện chưa phát sinh, vừa phòng ngừa được nguy cơ, lại vừa miễn cho sinh linh đồ thán.”
Giáo chủ cắn tay nói: “Nhưng… Chính là, ma giáo căn bản không tấn công, võ lâm lại đi đánh người ta trước, có phải rất vô lý hay không.”
Đại hiệp đập bàn đứng dậy: “Từ xưa chính tà bất lưỡng lập! Mỗi người gặp được yêu nhân ma giáo liền chém giết, sao phải nói tình nghĩa gì cùng bọn họ? Tiểu huynh đệ… Ngươi ngươi sao lại đỏ mắt, ngươi đừng sợ, ta không phải là mắng ngươi a ——”
Hắn vỗ bàn, quần chúng xung quanh có mấy vị đạo sĩ, hiệp sĩ trẻ tuổi “lang thang” liền hét lên một tiếng, rút kiếm dựng lên: “Công tử chớ sợ, nơi này đã là địa bàn Thanh Thành, ác nhân này nếu dám vô lễ với ngươi, tiểu đạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn!!”
@#$%^&*!!!!
“Dù sao…” Đại hiệp liếc mắt nhìn qua đám đạo sĩ lang thang một cái, ấn ấn gân xanh trên trán: “Mặc kệ nói như thế nào, hắc bạch xưa nay vẫn là thế bất lưỡng lập (không đội trời chung).”
Nói cách khác, mặc kệ người khác có thể đến đánh ngươi hay không, ngươi đi đánh hắn một chút trước đã, có gì nói sau?
Thực không có đạo lý a ——
Mang tâm trạng như lão giáo chủ vào đêm trung thu ba năm trước, hiện giờ giáo chủ cũng rất chân thành cảm thán một câu tương tự.
Tuy rằng giáo chủ kiên quyết cho rằng đại hiệp phi thường không có đạo lý, bất quá thỏ giáo chủ chưa bao giờ nghĩ gì lâu, tuyệt đối không có ý tưởng đem những lời như “chính tà bất lưỡng lập” đi hỏi han đầy đủ cho nên đối với tương lai của mình cùng đại hiệp, giáo chủ vẫn cho rằng sẽ rất tươi sáng.
Thực tế mà nói, hắn căn bản là không nghĩ tới khả năng sẽ không tươi sáng, thậm chí ngay cả phương diện này giáo cũng chưa từng nghi ngờ.
Nhưng là, dọc theo đường đi, càng gặp nhiều nhân sĩ chính đạo, giáo chủ phát hiện mình có một chút, một chút, một chút …ghen tị.
Bởi vì đại hiệp tuy rằng dọc đường thường bị mọi người lấy ánh mắt xem bọn buôn người nhìn chăm chú, bất quá, hắn vẫn là cao đồ của minh chủ đại nhân, dần dần gặp được người quen, xác suất được nhiệt tình chào hỏi tự nhiên liền gia tăng.
So với giáo chủ mà nói, đây mới là người quen của đại hiệp, cùng lắm cũng chỉ cùng giáo chủ hàn huyên gật đầu cho có lệ. Mà đại hiệp cùng những người này nói chuyện rất thân thiện, khi đàm luận võ lâm bát quái (tin đồn trong võ lâm), giáo chủ bởi vì đều không hay biết, một câu cũng không chen nổi, chỉ có thể ngồi một bên giương mắt nhìn.
Nhất là một ngày nọ, bọn họ vô tình gặp một đám công tử thiếu hiệp muốn đến kết bạn, phong độ là không cần phải nói, trình độ tân trang tỉ mỉ của mỗi người tới mức làm cho người ta tưởng bọn họ không phải đi tham gia đại hội võ lâm mà là muốn đi tham gia đại hội tương thân (= tiệc làm quen, kết đôi).
Đại hiệp sau khi hàn huyên đem giáo chủ ra giới thiệu cho nhóm thiếu hiệp, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên tìm đại cho giáo chủ một cái họ. Nhóm công tử vừa nghe không phải nhân vật nổi danh liền không đem giáo chủ để vào mắt, bắt đầu khoe công trạng, cái gì mà ta đuổi bắt đạo tặc nơi nào đó, ngươi bắt hái hoa tặc làm sao, mỗi người khoác lác càng ngày càng hăng say, chỉ sợ thua kém người khác.
Giáo chủ nghe xong không nhịn được cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ các ngươi đều đã tự tay giết người sao?”
Nhóm thiếu hiệp vừa nghe xong đều cười ha ha: “Ở giang hồ đánh người giết người đâu phải đại sự gì!” Có công tử A phe phẩy chiết phiến (quạt giấy) đắc ý dào dạt hỏi giáo chủ: “Nghe ý tứ này, hay là vị thiếu hiệp này chưa từng giết người?”
Giáo chủ có chút xấu hổ, hắn ngay cả đánh người đều chưa từng, sao nói tới giết người?
Chúng thiếu hiệp càng thêm khách sáo: “Thì ra là một tên vô dụng mới ra nhập giang hồ, xem ra là tên nhát gan ngay cả kiếm cũng không dám lấy, cao đồ minh chủ lại đối với hắn ưu ái có thêm, thật sự là thanh thiên không có mắt.”
Giáo chủ cúi đầu nhỏ giọng phản bác: “… Chưa từng giết người có gì không đúng, chẳng lẽ nhất định phải như vậy mới tính là anh hùng?”
Đại hiệp tiếp lời giáo chủ: “Người đang ở giang hồ, đao kiếm dính máu là rất dễ dàng; chưa bao giờ lấy tính mạng kẻ nào mới là khó khăn nhất, lấy giết người như ma làm quang vinh, chẳng phải là cùng cấp với yêu nhân ma giáo, có gì đáng cười?”
Chúng thiếu hiệp hắc hắc hắc không nói gì, bất quá xem thần sắc hiển nhiên đều không cho là đúng.
Giáo chủ lại ủy khuất, ai nói trong giáo bọn họ đều lấy giết người làm quang vinh, ít nhất hắn sẽ không phải… Không nói đến tả hữu hộ pháp từ nhỏ bảo hộ hắn vô cùng tốt, nghĩ hắn trong giáo cao thủ nhiều như mây, nếu thực muốn giết người, chỉ cần động đậy ngón tay đều có rất nhiều giáo chúng thay hắn động thủ, nếu sự tình gì cũng cần giáo chủ tự mình đi chém giết, hữu hộ pháp thì không sao, tả hộ pháp phỏng chừng sẽ che mặt xấu hổ…
Nhóm thiếu hiệp cười nói một trận, chuyển đề tài đến việc thảo phạt ma giáo lần này, đều bắt đầu tranh nhau thổi phồng, người này muốn chém vị đà chủ này, người kia phải giết đường chủ nào đó, còn có dự định chia nhau cả tả, hữu hộ pháp, ngay cả dược sư ma giáo đều tranh nhau muốn đánh.
Khi nhóm thiếu hiệp đang mải mê nói, vung vẩy trường tiên (roi dài) trong tay, nói mình nhất định phải là đấng trượng phu, quyết thư hùng cùng ma giáo giáo chủ mặt mũi hung tợn, cầm trong tay hai thanh đại đao kia, giáo chủ nhịn không được đập bàn đứng lên, tin tức này cũng sai quá thể a, bổn tọa nào có xấu như vậy!
Giáo chủ đập bàn đã rất rất ôn nhu, mọi người chỉ bị doạ một chút, không khỏi đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Giáo chủ tức giận nói: “Các ngươi nói ma giáo ma giáo nửa ngày, căn bản không có một ai nói đúng.”
Mọi người khinh thường: “Người khác nói không đúng, chẳng lẽ ngươi có thể nói đúng?”
Giáo chủ hai tay chống nạnh: “Được, bản… Ta hỏi một vấn đề. Mỗi người đều nói ma giáo ma giáo, các ngươi có ai biết, cái gọi là ma giáo này tên chính thức là gì?”
A?! Chúng thiếu hiệp tất cả đều trợn tròn mắt: “Ma giáo… Không phải là ma giáo sao? Chẳng lẽ nó còn có tên??”
Thật cũng không thể oán chúng thiếu hiệp cô lậu quả văn, khi biết việc liền biết trong võ lâm chỉ có một cái ma giáo như vậy, nói đến ma giáo tự nhiên là chỉ ma giáo kia, tuyệt đối không sợ nói sai. Nếu hỏi nó là giáo phái gì, thực sự không ai từng chú ý, càng đừng nói đến nhớ rõ.
Mắt thấy một câu đã đánh bại mọi người, giáo chủ vô cùng sảng khoái, khí phách hiên ngang nói: “Cái gọi là ma giáo, đại danh Vô Ưu Giáo, tổng đàn trên đỉnh Tuyết Sơn Chi Phong phía tây bắc, dưới giáo chủ có tả hữu hộ pháp cùng xích (đỏ) – chanh (cam) – hoàng – lục – lam – tử (tím) thất (bảy) đường, dưới thất đường có bốn mươi sáu phân đà, trong đó Giang Bắc hai mươi bảy chỗ, Giang Nam mười chín chỗ, tổng cộng khoảng bốn vạn bảy ngàn giáo chúng, này đó đều là thường thức (kiến thức bình thường, phổ thông), ngay cả điều này còn không nhớ được, nói gì đến… đả đảo ma giáo?”
Này… Này đó là thường thức sao? Chúng thiếu hiệp không khỏi ngạc nhiên, không khỏi hai mắt kính trọng nhìn vị công tử trước mắt, cái gọi là thường thức này bọn họ một cái cũng không biết.
Kỳ thật, trí nhớ giáo chủ cũng không tốt hơn so với những người khác chút nào. Đoạn vừa nãy là phần mỗi khi phát biểu tả hộ pháp thường nói tới, kỳ thật sau đó còn một nửa, bất quá giáo chủ thường thường nghe được một nửa liền ngủ mất, cho nên…phần sau hắn chưa từng nhớ được.
Mọi người mang biểu tình khâm phục ngồi im lặng, giáo chủ nghĩ thầm: Nhìn đi, những người này bộ dạng cúi đầu, cụp tai không dám đáp lời cùng hắn bình thường thật giống nhau. Khó trách tả hộ pháp mỗi lần mắng hắn, hết lần này tới lần khác cũng không ngại phiền phức, quả nhiên là sảng khoái như vậy nga nga ——
Tóm lại ngoài loại phiền não do hạnh phúc không phải còn có hạnh phúc trong phiền não sao.
Tuy rằng rất nhiều người đại khái đã quên giáo chủ có khuôn mặt thiện lương tinh khiết hoàn toàn trái ngược với đại hiệp, bất quá hắn cuối cùng vẫn là một đóa Bạch Liên Hoa (hoa sen trắng) mềm mại yêu kiều(ít nhất diện mạo là như thế), cho nên, một đường này, hai người một đen một trắng đồng hành với nhau thường thường khiến cho vô số người ghé mắt.
Càng gần núi Thanh Thành tỉ lệ người ghé mắt cũng càng ngày càng cao, đại hiệp có chút chột dạ, vốn tưởng rằng dẫn nhân chú mục (làm cho mọi người chú ý) là bởi vì nguyên nhân XXOO nhưng trên thực tế… tựa hồ không phải như vậy.
Bởi vì có một ngày nọ, đại hiệp cùng giáo chủ dùng cơm ở nơi nào đó, vài vị hiệp sĩ sau khi ghé mắt nhìn một hồi, khi rời đi đã kín đáo nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay giáo chủ.
Giáo chủ “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” (không sờ được ý nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng = không hiểu gì cả), mở mảnh giấy ra đọc cùng đại hiệp, vừa đọc xong đại hiệp suýt nữa tức tới không thở được.
Trên mảnh giấy có viết: “Bạn đồng hành của công tử bộ dạng hung ác, nhất định không phải người lương thiện, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, công tử tuyệt đối không thể cùng người này đồng hành. Nếu là bị cưỡng ép hoặc có điều khó nói, nửa đêm gửi cho Vu mỗ một tin, Giang Nam tứ hiệp nhất định ra tay tương trợ.”
Đại hiệp nghiến răng cắn đũa kẽo kẹt, ai là ác nhân!!
Giáo chủ xem xong nhìn lại đại hiệp (nội tâm OS): “Kỳ thật, thư này hẳn là đưa cho đại hiệp huynh mới đúng…”
Bất quá, nói đến vấn đề chính tà bất lưỡng lập, giáo chủ sau đó mới hỏi: “Đại hiệp huynh, võ lâm đại hội đến tột cùng là đang làm gì?”
Đại hiệp chính khí nghiêm nghị hồi đáp: “Tất nhiên là phải triệu tập nhân sĩ chính đạo trong võ lâm, mọi người đồng tâm hiệp lực diệt trừ ma giáo, đập nát dã tâm xâm lấn võ lâm Trung Nguyên của yêu nhân ma giáo!”
Giáo chủ cắn ngón tay: “Ta… Ma giáo khi nào thì muốn tiến công Trung Nguyên? Ta như thế nào không biết?” (tả hộ pháp nếu ra quyết định này hẳn là sẽ nói cho ta biết nha ~)
Đại hiệp thở dài: “Tiểu huynh đệ, ngươi quá mức tinh khiết thiện lương, nếu chờ lúc ma giáo tiến công mời bàn bạc đối sách sao có thể kịp nữa? Tất nhiên phải thừa dịp mọi chuyện chưa phát sinh, vừa phòng ngừa được nguy cơ, lại vừa miễn cho sinh linh đồ thán.”
Giáo chủ cắn tay nói: “Nhưng… Chính là, ma giáo căn bản không tấn công, võ lâm lại đi đánh người ta trước, có phải rất vô lý hay không.”
Đại hiệp đập bàn đứng dậy: “Từ xưa chính tà bất lưỡng lập! Mỗi người gặp được yêu nhân ma giáo liền chém giết, sao phải nói tình nghĩa gì cùng bọn họ? Tiểu huynh đệ… Ngươi ngươi sao lại đỏ mắt, ngươi đừng sợ, ta không phải là mắng ngươi a ——”
Hắn vỗ bàn, quần chúng xung quanh có mấy vị đạo sĩ, hiệp sĩ trẻ tuổi “lang thang” liền hét lên một tiếng, rút kiếm dựng lên: “Công tử chớ sợ, nơi này đã là địa bàn Thanh Thành, ác nhân này nếu dám vô lễ với ngươi, tiểu đạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn!!”
@$%^&!!!!
“Dù sao…” Đại hiệp liếc mắt nhìn qua đám đạo sĩ lang thang một cái, ấn ấn gân xanh trên trán: “Mặc kệ nói như thế nào, hắc bạch xưa nay vẫn là thế bất lưỡng lập (không đội trời chung).”
Nói cách khác, mặc kệ người khác có thể đến đánh ngươi hay không, ngươi đi đánh hắn một chút trước đã, có gì nói sau?
Thực không có đạo lý a ——
Mang tâm trạng như lão giáo chủ vào đêm trung thu ba năm trước, hiện giờ giáo chủ cũng rất chân thành cảm thán một câu tương tự.
Tuy rằng giáo chủ kiên quyết cho rằng đại hiệp phi thường không có đạo lý, bất quá thỏ giáo chủ chưa bao giờ nghĩ gì lâu, tuyệt đối không có ý tưởng đem những lời như “chính tà bất lưỡng lập” đi hỏi han đầy đủ cho nên đối với tương lai của mình cùng đại hiệp, giáo chủ vẫn cho rằng sẽ rất tươi sáng.
Thực tế mà nói, hắn căn bản là không nghĩ tới khả năng sẽ không tươi sáng, thậm chí ngay cả phương diện này giáo cũng chưa từng nghi ngờ.
Nhưng là, dọc theo đường đi, càng gặp nhiều nhân sĩ chính đạo, giáo chủ phát hiện mình có một chút, một chút, một chút …ghen tị.
Bởi vì đại hiệp tuy rằng dọc đường thường bị mọi người lấy ánh mắt xem bọn buôn người nhìn chăm chú, bất quá, hắn vẫn là cao đồ của minh chủ đại nhân, dần dần gặp được người quen, xác suất được nhiệt tình chào hỏi tự nhiên liền gia tăng.
So với giáo chủ mà nói, đây mới là người quen của đại hiệp, cùng lắm cũng chỉ cùng giáo chủ hàn huyên gật đầu cho có lệ. Mà đại hiệp cùng những người này nói chuyện rất thân thiện, khi đàm luận võ lâm bát quái (tin đồn trong võ lâm), giáo chủ bởi vì đều không hay biết, một câu cũng không chen nổi, chỉ có thể ngồi một bên giương mắt nhìn.
Nhất là một ngày nọ, bọn họ vô tình gặp một đám công tử thiếu hiệp muốn đến kết bạn, phong độ là không cần phải nói, trình độ tân trang tỉ mỉ của mỗi người tới mức làm cho người ta tưởng bọn họ không phải đi tham gia đại hội võ lâm mà là muốn đi tham gia đại hội tương thân (= tiệc làm quen, kết đôi).
Đại hiệp sau khi hàn huyên đem giáo chủ ra giới thiệu cho nhóm thiếu hiệp, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên tìm đại cho giáo chủ một cái họ. Nhóm công tử vừa nghe không phải nhân vật nổi danh liền không đem giáo chủ để vào mắt, bắt đầu khoe công trạng, cái gì mà ta đuổi bắt đạo tặc nơi nào đó, ngươi bắt hái hoa tặc làm sao, mỗi người khoác lác càng ngày càng hăng say, chỉ sợ thua kém người khác.
Giáo chủ nghe xong không nhịn được cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ các ngươi đều đã tự tay giết người sao?”
Nhóm thiếu hiệp vừa nghe xong đều cười ha ha: “Ở giang hồ đánh người giết người đâu phải đại sự gì!” Có công tử A phe phẩy chiết phiến (quạt giấy) đắc ý dào dạt hỏi giáo chủ: “Nghe ý tứ này, hay là vị thiếu hiệp này chưa từng giết người?”
Giáo chủ có chút xấu hổ, hắn ngay cả đánh người đều chưa từng, sao nói tới giết người?
Chúng thiếu hiệp càng thêm khách sáo: “Thì ra là một tên vô dụng mới ra nhập giang hồ, xem ra là tên nhát gan ngay cả kiếm cũng không dám lấy, cao đồ minh chủ lại đối với hắn ưu ái có thêm, thật sự là thanh thiên không có mắt.”
Giáo chủ cúi đầu nhỏ giọng phản bác: “… Chưa từng giết người có gì không đúng, chẳng lẽ nhất định phải như vậy mới tính là anh hùng?”
Đại hiệp tiếp lời giáo chủ: “Người đang ở giang hồ, đao kiếm dính máu là rất dễ dàng; chưa bao giờ lấy tính mạng kẻ nào mới là khó khăn nhất, lấy giết người như ma làm quang vinh, chẳng phải là cùng cấp với yêu nhân ma giáo, có gì đáng cười?”
Chúng thiếu hiệp hắc hắc hắc không nói gì, bất quá xem thần sắc hiển nhiên đều không cho là đúng.
Giáo chủ lại ủy khuất, ai nói trong giáo bọn họ đều lấy giết người làm quang vinh, ít nhất hắn sẽ không phải… Không nói đến tả hữu hộ pháp từ nhỏ bảo hộ hắn vô cùng tốt, nghĩ hắn trong giáo cao thủ nhiều như mây, nếu thực muốn giết người, chỉ cần động đậy ngón tay đều có rất nhiều giáo chúng thay hắn động thủ, nếu sự tình gì cũng cần giáo chủ tự mình đi chém giết, hữu hộ pháp thì không sao, tả hộ pháp phỏng chừng sẽ che mặt xấu hổ…
Nhóm thiếu hiệp cười nói một trận, chuyển đề tài đến việc thảo phạt ma giáo lần này, đều bắt đầu tranh nhau thổi phồng, người này muốn chém vị đà chủ này, người kia phải giết đường chủ nào đó, còn có dự định chia nhau cả tả, hữu hộ pháp, ngay cả dược sư ma giáo đều tranh nhau muốn đánh.
Khi nhóm thiếu hiệp đang mải mê nói, vung vẩy trường tiên (roi dài) trong tay, nói mình nhất định phải là đấng trượng phu, quyết thư hùng cùng ma giáo giáo chủ mặt mũi hung tợn, cầm trong tay hai thanh đại đao kia, giáo chủ nhịn không được đập bàn đứng lên, tin tức này cũng sai quá thể a, bổn tọa nào có xấu như vậy!
Giáo chủ đập bàn đã rất rất ôn nhu, mọi người chỉ bị doạ một chút, không khỏi đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Giáo chủ tức giận nói: “Các ngươi nói ma giáo ma giáo nửa ngày, căn bản không có một ai nói đúng.”
Mọi người khinh thường: “Người khác nói không đúng, chẳng lẽ ngươi có thể nói đúng?”
Giáo chủ hai tay chống nạnh: “Được, bản… Ta hỏi một vấn đề. Mỗi người đều nói ma giáo ma giáo, các ngươi có ai biết, cái gọi là ma giáo này tên chính thức là gì?”
A?! Chúng thiếu hiệp tất cả đều trợn tròn mắt: “Ma giáo… Không phải là ma giáo sao? Chẳng lẽ nó còn có tên??”
Thật cũng không thể oán chúng thiếu hiệp cô lậu quả văn, khi biết việc liền biết trong võ lâm chỉ có một cái ma giáo như vậy, nói đến ma giáo tự nhiên là chỉ ma giáo kia, tuyệt đối không sợ nói sai. Nếu hỏi nó là giáo phái gì, thực sự không ai từng chú ý, càng đừng nói đến nhớ rõ.
Mắt thấy một câu đã đánh bại mọi người, giáo chủ vô cùng sảng khoái, khí phách hiên ngang nói: “Cái gọi là ma giáo, đại danh Vô Ưu Giáo, tổng đàn trên đỉnh Tuyết Sơn Chi Phong phía tây bắc, dưới giáo chủ có tả hữu hộ pháp cùng xích (đỏ) – chanh (cam) – hoàng – lục – lam – tử (tím) thất (bảy) đường, dưới thất đường có bốn mươi sáu phân đà, trong đó Giang Bắc hai mươi bảy chỗ, Giang Nam mười chín chỗ, tổng cộng khoảng bốn vạn bảy ngàn giáo chúng, này đó đều là thường thức (kiến thức bình thường, phổ thông), ngay cả điều này còn không nhớ được, nói gì đến… đả đảo ma giáo?”
Này… Này đó là thường thức sao? Chúng thiếu hiệp không khỏi ngạc nhiên, không khỏi hai mắt kính trọng nhìn vị công tử trước mắt, cái gọi là thường thức này bọn họ một cái cũng không biết.
Kỳ thật, trí nhớ giáo chủ cũng không tốt hơn so với những người khác chút nào. Đoạn vừa nãy là phần mỗi khi phát biểu tả hộ pháp thường nói tới, kỳ thật sau đó còn một nửa, bất quá giáo chủ thường thường nghe được một nửa liền ngủ mất, cho nên…phần sau hắn chưa từng nhớ được.
Mọi người mang biểu tình khâm phục ngồi im lặng, giáo chủ nghĩ thầm: Nhìn đi, những người này bộ dạng cúi đầu, cụp tai không dám đáp lời cùng hắn bình thường thật giống nhau. Khó trách tả hộ pháp mỗi lần mắng hắn, hết lần này tới lần khác cũng không ngại phiền phức, quả nhiên là sảng khoái như vậy nga nga ——