Đại hiệp trong lòng cười meo meo nhìn giáo chủ đang làm náo động, cảm thấy vô cùng vui mừng: Tiểu huynh đệ tuy rằng luôn nói không thích tranh đấu, nhưng đối với sự nghiệp võ lâm vẫn tương đối nhiệt tâm a.
Cách đó không xa, hữu hộ pháp nhàn nhã nằm trên chạc cây kẽ hạt dưa: “Giáo chủ a, tuy rằng ngài lần này nhìn qua phi thường uy phong, bất quá này vạch trần thân phận thật đúng là —— ngài biết không? Tin tình báo ngài dâng tặng miễn phí lúc nãy nếu đem tới võ lâm đệ nhất tình báo Thái Bạch Tửu Lâu, cho dù có giảm giá chín thành cũng phải được ba trăm lượng bạc, thiệt thòi a!”
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết cho ba trăm lượng bạc là…giáo chủ đại nhân phải đọc ra được đoạn đằng sau a…
Buổi tối, trong khách điếm, giáo chủ mặt nhăn thành một đống, nói với điếm tiểu nhị đang cần cù múc nước quét rác cọ xát trong phòng mình mãi không chịu đi: “Hữu hộ pháp, ngài bận tới bận lui làm gì a?”
Điếm tiểu nhị tướng mạo hàm hậu (thật thà chất phác) nhất thời cười đến mặt mày co rút: “Giáo chủ quả nhiên mục quang như cự (kiến thức sâu rộng uyên bác), thuộc hạ dịch dung thành như vậy ngài cũng nhận ra được!”
Giáo chủ hấp hấp cái mũi (khịt mũi): “Là tà khí trên người ngươi quá nặng…”
“Dừng!!” Hữu hộ pháp cắt lời giáo chủ: “Ta nói giáo chủ a, ngài còn không chuẩn bị đem phu nhân của ngài đóng gói quay về tổng đàn? Võ lâm đại hội và các thứ khác lại không có gì chơi hay, chúng ta nên về nhà a.”
Giáo chủ nghiêng đầu: “Ta quên chưa nói… Đêm nay sẽ nói, hiện tại trời rất nóng, thỉnh đại hiệp huynh cùng ta cùng nhau về nhà nghỉ hè là được.”
“Giáo chủ đại nhân a, ngài là thật ngốc, ngốc thật, hay vẫn là thật ngốc a!” Hữu hộ pháp trợn mắt: “Ngài mời như vậy người ta sẽ không đi, chờ đến khi hắn gật đầu, còn không biết phải tới ngày tháng năm nào. Hơn nữa tả hộ pháp sẽ không đồng ý, hắn đã nói phải tới đây đánh què chân của ta, phỏng chừng lúc này cũng đã xuất môn, ngài cũng không muốn nhìn thuộc hạ lấy thân tuẫn giáo đi.”
Giáo chủ kỳ quái cúi đầu nhìn hai chân hữu hộ pháp “hoàn hảo vô khuyết”: “Lần trước tả hộ pháp không phải nói muốn đánh gãy chân ngươi sao? Không phải là vẫn còn nguyên a.”
Hữu hộ pháp cười hắc ám: “Tả hộ pháp lần trước muốn đánh gãy chính là chân thứ ba của thuộc hạ, bất quá đương nhiên tạm thời còn chưa thực hiện được. Giáo chủ khoan đã! Về vấn đề chân thứ ba rốt cuộc ở đâu ngài có thể giữ lại về nhà đi hỏi tả hộ pháp, tóm lại hiện giờ…”
Hữu hộ pháp kéo tay áo: “Để tiết kiệm thời gian, thuộc hạ thay ngài đi thỉnh vị đại hiệp kia về tổng đàn làm khách, thừa dịp tả hộ pháp đang đi tới đây liền chạy nhanh trở về, chờ hắn đến đây chúng ta cũng đã về nhà, làm cho hắn bắt hụt!!”
Bỗng nhiên, cạnh cửa vang lên một thanh âm bình tĩnh nhưng ngầm mang theo sự giận giữ: “Ngươi chuẩn bị làm cho ai bắt hụt?!”
Oa a a a a a a!!! Hữu hộ pháp cùng giáo chủ ôm nhau lui đến góc tường, trừng mắt nhìn tả hộ pháp đại nhân mới xuất hiện như quỷ mỵ ở cửa: “Tả hộ pháp ngài đã tới a ha hả ha hả a…”
Tính tình tả hộ pháp thường làm cho người ta sinh ra liên tưởng trái ngược với tướng mạo của hắn. Trên thực tế, vị hộ pháp đại nhân này diện mạo không xấu, mà ngược lại lại rất nổi bật, tâm tư cũng thật sự khốc (lạnh lùng), thật sự là làm cho người ta càng xem càng thích, nếu mang thêm một chút tươi cười, liền hoàn mỹ không sứt mẻ a~
“Hữu hộ pháp, lau sạch nước miếng của ngươi cho ta!!!”
Tả hộ pháp hắc nghiêm mặt nhìn con hồ ly đang cùng con thỏ ôm nhau run rẩy trong góc tường nhưng trên mặt một chút sợ hãi không có: “Giáo chủ, thu thập hành lý, cùng thuộc hạ quay về tổng đàn, lập tức!
“Di?!” Giáo chủ quyệt miệng: “Ta không muốn trở về… mà ta còn chưa nói lời từ biệt cùng đại hiệp huynh.”
“Muốn cũng không được!” Tả hộ pháp hừ một tiếng: “Còn nói lời từ biệt? Người này không thể cùng ngài quay về tổng đàn. Chơi mấy ngày nay cũng đủ rồi, hiện tại đi thôi.”
Hữu hộ pháp lấy giáo chủ làm bia chắn, nhô đầu ra từ sau lưng thỏ con nói: “Tả hộ pháp, chia rẽ uyên ương là không phúc hậu …”
Tay áo tả hộ pháp bay lên, chưởng phong xuất hiện, giơ tay lên, “thịch” một tiếng, trên cửa gỗ khắc hoa lưu lại một khoảng không hình bàn tay.
Hữu hộ pháp bật người ngửa đầu lên trời: “Bổn hộ pháp vừa rồi cái gì cũng chưa nói ha ha ha ha!!!”
Bỗng nhiên cửa lại có một người cả giận nói: “Yêu nhân ma giáo, buông tiểu huynh đệ!”
“Di di di?!” Giáo chủ cùng hữu hộ pháp trợn tròn mắt nhìn cửa: “Đại hiệp?!”
Tả hộ pháp đứng trước mặt giáo chủ, hữu hộ pháp đứng phía sau, một tay còn khoát lên vai giáo chủ, hai người xấu một trước một sau kẹp lấy mỹ mạo tiểu công tử, thấy thế nào đều là… Bắt cóc!
Đại hiệp trong lòng cười meo meo nhìn giáo chủ đang làm náo động, cảm thấy vô cùng vui mừng: Tiểu huynh đệ tuy rằng luôn nói không thích tranh đấu, nhưng đối với sự nghiệp võ lâm vẫn tương đối nhiệt tâm a.
Cách đó không xa, hữu hộ pháp nhàn nhã nằm trên chạc cây kẽ hạt dưa: “Giáo chủ a, tuy rằng ngài lần này nhìn qua phi thường uy phong, bất quá này vạch trần thân phận thật đúng là —— ngài biết không? Tin tình báo ngài dâng tặng miễn phí lúc nãy nếu đem tới võ lâm đệ nhất tình báo Thái Bạch Tửu Lâu, cho dù có giảm giá chín thành cũng phải được ba trăm lượng bạc, thiệt thòi a!”
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết cho ba trăm lượng bạc là…giáo chủ đại nhân phải đọc ra được đoạn đằng sau a…
Buổi tối, trong khách điếm, giáo chủ mặt nhăn thành một đống, nói với điếm tiểu nhị đang cần cù múc nước quét rác cọ xát trong phòng mình mãi không chịu đi: “Hữu hộ pháp, ngài bận tới bận lui làm gì a?”
Điếm tiểu nhị tướng mạo hàm hậu (thật thà chất phác) nhất thời cười đến mặt mày co rút: “Giáo chủ quả nhiên mục quang như cự (kiến thức sâu rộng uyên bác), thuộc hạ dịch dung thành như vậy ngài cũng nhận ra được!”
Giáo chủ hấp hấp cái mũi (khịt mũi): “Là tà khí trên người ngươi quá nặng…”
“Dừng!!” Hữu hộ pháp cắt lời giáo chủ: “Ta nói giáo chủ a, ngài còn không chuẩn bị đem phu nhân của ngài đóng gói quay về tổng đàn? Võ lâm đại hội và các thứ khác lại không có gì chơi hay, chúng ta nên về nhà a.”
Giáo chủ nghiêng đầu: “Ta quên chưa nói… Đêm nay sẽ nói, hiện tại trời rất nóng, thỉnh đại hiệp huynh cùng ta cùng nhau về nhà nghỉ hè là được.”
“Giáo chủ đại nhân a, ngài là thật ngốc, ngốc thật, hay vẫn là thật ngốc a!” Hữu hộ pháp trợn mắt: “Ngài mời như vậy người ta sẽ không đi, chờ đến khi hắn gật đầu, còn không biết phải tới ngày tháng năm nào. Hơn nữa tả hộ pháp sẽ không đồng ý, hắn đã nói phải tới đây đánh què chân của ta, phỏng chừng lúc này cũng đã xuất môn, ngài cũng không muốn nhìn thuộc hạ lấy thân tuẫn giáo đi.”
Giáo chủ kỳ quái cúi đầu nhìn hai chân hữu hộ pháp “hoàn hảo vô khuyết”: “Lần trước tả hộ pháp không phải nói muốn đánh gãy chân ngươi sao? Không phải là vẫn còn nguyên a.”
Hữu hộ pháp cười hắc ám: “Tả hộ pháp lần trước muốn đánh gãy chính là chân thứ ba của thuộc hạ, bất quá đương nhiên tạm thời còn chưa thực hiện được. Giáo chủ khoan đã! Về vấn đề chân thứ ba rốt cuộc ở đâu ngài có thể giữ lại về nhà đi hỏi tả hộ pháp, tóm lại hiện giờ…”
Hữu hộ pháp kéo tay áo: “Để tiết kiệm thời gian, thuộc hạ thay ngài đi thỉnh vị đại hiệp kia về tổng đàn làm khách, thừa dịp tả hộ pháp đang đi tới đây liền chạy nhanh trở về, chờ hắn đến đây chúng ta cũng đã về nhà, làm cho hắn bắt hụt!!”
Bỗng nhiên, cạnh cửa vang lên một thanh âm bình tĩnh nhưng ngầm mang theo sự giận giữ: “Ngươi chuẩn bị làm cho ai bắt hụt?!”
Oa a a a a a a!!! Hữu hộ pháp cùng giáo chủ ôm nhau lui đến góc tường, trừng mắt nhìn tả hộ pháp đại nhân mới xuất hiện như quỷ mỵ ở cửa: “Tả hộ pháp ngài đã tới a ha hả ha hả a…”
Tính tình tả hộ pháp thường làm cho người ta sinh ra liên tưởng trái ngược với tướng mạo của hắn. Trên thực tế, vị hộ pháp đại nhân này diện mạo không xấu, mà ngược lại lại rất nổi bật, tâm tư cũng thật sự khốc (lạnh lùng), thật sự là làm cho người ta càng xem càng thích, nếu mang thêm một chút tươi cười, liền hoàn mỹ không sứt mẻ a~
“Hữu hộ pháp, lau sạch nước miếng của ngươi cho ta!!!”
Tả hộ pháp hắc nghiêm mặt nhìn con hồ ly đang cùng con thỏ ôm nhau run rẩy trong góc tường nhưng trên mặt một chút sợ hãi không có: “Giáo chủ, thu thập hành lý, cùng thuộc hạ quay về tổng đàn, lập tức!
“Di?!” Giáo chủ quyệt miệng: “Ta không muốn trở về… mà ta còn chưa nói lời từ biệt cùng đại hiệp huynh.”
“Muốn cũng không được!” Tả hộ pháp hừ một tiếng: “Còn nói lời từ biệt? Người này không thể cùng ngài quay về tổng đàn. Chơi mấy ngày nay cũng đủ rồi, hiện tại đi thôi.”
Hữu hộ pháp lấy giáo chủ làm bia chắn, nhô đầu ra từ sau lưng thỏ con nói: “Tả hộ pháp, chia rẽ uyên ương là không phúc hậu …”
Tay áo tả hộ pháp bay lên, chưởng phong xuất hiện, giơ tay lên, “thịch” một tiếng, trên cửa gỗ khắc hoa lưu lại một khoảng không hình bàn tay.
Hữu hộ pháp bật người ngửa đầu lên trời: “Bổn hộ pháp vừa rồi cái gì cũng chưa nói ha ha ha ha!!!”
Bỗng nhiên cửa lại có một người cả giận nói: “Yêu nhân ma giáo, buông tiểu huynh đệ!”
“Di di di?!” Giáo chủ cùng hữu hộ pháp trợn tròn mắt nhìn cửa: “Đại hiệp?!”
Tả hộ pháp đứng trước mặt giáo chủ, hữu hộ pháp đứng phía sau, một tay còn khoát lên vai giáo chủ, hai người xấu một trước một sau kẹp lấy mỹ mạo tiểu công tử, thấy thế nào đều là… Bắt cóc!