Một đường đi, cả hai đều trầm mặc, cho đến tận khi trở về tẩm cung, trong nháy mắt đẩy cửa ra, ánh lửa màu cam từ trong phòng bừng lên, xua đi hắc ám, làm cho căn phòng trở lên thật ấm áp.
Hách Liên dừng bước, quay đầu lại nhìn Viêm Liệt vẫn đi theo phía sau một cái, rồi lại quay đầu bước nhanh vào trong phòng. Khi Viêm Liệt bước vào, đã thấy người nọ chỉ mặc một bộ lý y, đang ngồi bên giường, ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt nhìn không ra cảm xúc, làm cho Viêm Liệt thấy khó chịu, bèn tiến tới cầm chặt tay người nọ, nhẹ nhàng thở ra. Nhìn sắc mặt người nọ tựa hồ có chút mệt mỏi, tay khẽ nắm chặt. Thật lâu sau, Viêm Liệt mới khẽ hỏi:
-" Ngươi.... khổ sở sao?"Hách Liên có chút nghi hoặc, nghiêng đầu suy tư thật lâu, mới khẽ nói:
-" Đã không.."-" Cũng không có cảm giác gì nữa."- Hách Liên khẽ cười, rút tay về, nhìn ra phía ngoài nói –" Bởi vì ngay từ đầu, đã không có hi vọng."Hách Liên ngồi ở mép giường cởi hài, Viêm Liệt nhìn người nọ, giãy dụa thật lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề vẫn dây dưa trong lòng:
-" Ngươi... Hận ta sao?"Động tác trên tay Hách Liên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Liệt, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Y nhíu mày suy tư một trận, sau đó lại cúi đầu, một bên tiếp tục sửa sang y phục trên người, một bên thản nhiên nói:
-" Lúc ngươi nhốt ta, ta từng hận qua. Nhưng hiện tại, đã không có..."Hách Liên xoay người, buông rèm che, nằm xuống, đem chăn đệm thật dày gắt gao đem mình khoả thành một cái kén, toàn bộ thân thể được bọc kín kẽ. Mấy ngày nay trời càng ngày càng lạnh, Hách Liên không nhịn được khẽ run lên. Viêm Liệt cũng thuận thế xốc chăn lên, nằm xuống. Đem người kia kéo vào trong lồng ngực, trong lòng là vô tận đau đớn. Hách Liên mỏi mệt mà nhắm mắt lại, hơi ấm từ người kia toả ra, không biết từ khi nào đã quen thuộc đến thế. Nhìn người trong lòng mơ hồ đi vào giấc ngủ, Viêm Liệt trong lòng thở dài thật sâu, trong đêm, nam nhân khẽ nói:
-" Ta thế nhưng lại hi vọng ngươi hận ta"Nếu còn oán hận, ít nhất còn chứng minh trong lòng y còn có hắn.
Nếu còn oán hận, ít nhất còn để cho hắn biết hắn có thể bù đắp từ đâu.
Sợ nhất, là y không hận, cũng không cần.————- Giống như bị thứ gì đó dây dưa, muốn tỉnh dậy nhưng không được, bị vây khốn ở trong giấc mộng mông lung.
Liều mạng giãy dụa mở mắt ra, rèm che la trướng chậm rãi lay động trước mắt, lưu quang tràn ngập căn phòng. Chậm rãi mở bàn tay ra, ánh sáng len lỏi qua từng kẽ ngón tay, trên gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt được ánh nắng chiếu vào ẩn hiện như hoà vào làm một.
Hốt hoảng tìm kiếm cái gì đây?Thứ mà trong giấc mộng y dù có cố cách nào cũng không bắt được, đến tột cùng đã biến mất đi đâu....
Đây là đâu?Tầng tầng lớp lớp la trướng của nhuyễn kiệu lay động trong gió. Một vài tia nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp la trướng xa hoa, tạo thành cảnh tượng như mộng ảo.
Hách Liên vươn tay vén lên rèm che, lọt vào trong mắt là bầu trời ráng chiều nhuộm huyết sắc. Trước mặt là một ngôi chùa cổ kính uy nghi, tiếng chuông chùa cùng tiếng tụng kinh từ trong truyền tới, kì ảo linh hoạt mà hư vô khiến cho người ta thấy an tĩnh, Hách Liên đang muốn buông rèm che xuống, thì bóng lưng phía trước kiệu chợt quay đầu lại. Cặp mắt sâu thẳm khiến người khác vô pháp đoán ra tình tự lặng lặng nhìn y, ánh tà dương bao phủ, không hiểu sao lại khiến cho người ta thấy lỗi giác như nhìn thấy một đời.
-" Hách Liên"Viêm Liệt mở miệng, trong nháy mắt tiếng tụng kinh biến mất không thấy tăm hơi, Hách Liên ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của người kia.
-" Đến đây"Hách Liên im lặng nhìn bàn tay vươn đến trước mặt kia, hơi hơi nhíu mi.
Vị thái giám canh giữ ngoài kiệu thấy Thái thượng hoàng đưa tay ra, lại nhìn vị công tử đang thờ ơ trên kiệu, trong lòng một trận lo lắng. Bèn khẽ giật giật tay áo vị công tử kia, mới khiến người nọ khôi phục tinh thần, ngoan ngoãn đi về phía Viêm Liệt.
Thời điểm bàn tay người nọ vươn đến lòng bàn tay đặt giữa không trung, trong mắt Viêm Liệt hiện lên một mảnh ôn nhu, khoé miệng gợi lên một độ cong thỏa mãn. Hách Liên ngẩng đầu, nhìn Viêm Liệt một cái. Người nọ đắm mình trong ánh tà dương nhiễm huyết sắc, khoé miệng phảng phất nét cười, trong mắt lộ ra một cỗ uy nghi khiến cho người khác run rẩy, là đặc hữu của bậc đế vương lãnh khốc vô tình.
Hách Liên đột nhiên muốn chạy trốn khỏi nam nhân đang đi bên cạnh, Viêm Liệt lại nắm chặt tay y, ngoái đầu lại nhẹ nhàng cười, đem một thân lệ khí biến mất không thấy tăm hơi.
Hách Liên nhìn nam nhân đứng bên cạnh, ánh mắt hơi nheo lại:
-" Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"Bao nhiêu năm hờ hững tìm đủ mọi cách tra tấn, đến khi y thực tâm thực ý muốn buông tay thì lại tử triền lạn đả. Nói là yêu, y tin, nhưng không đến mức có thể vì y buông bỏ tất cả, bậc đế vương, đại cục vẫn là quan trọng nhất, đúng không? Vậy rốt cuộc là vì cái gì?Viêm Liệt thấp giọng cười, ấm áp hơi thở đột nhiên vờn quanh nơi khóe tai, sửng sốt trong nháy mắt, Hách Liên bèn nghe thấy thanh âm mềm nhẹ như nước chảy của người nọ:
-" Ta nghĩ muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Đây là Chiêu Lai Tự, là nơi mẫu hậu khi xưa thường hay đến, khi người mất, một phần tro cốt của người cũng được đưa đến đây. Tân hôn năm đó là ta phụ ngươi, lần này, cùng ta đến trước mặt mẫu hậu, cùng nhau lạy người một lạy được không?"Hách Liên ngạc nhiên nhìn nam nhân đang nhu tình nhìn mình, này là.... Nam nhân này là đang cầu hôn sao?..... vì thế mà nhân lúc y ngủ mới đưa y đến đây sao?———————————— Chóp mũi ẩn ẩn hương khí thanh lãnh. Đó là một loại hương vị rất quen thuộc, thời điểm nam nhân khi ôm lấy y ngủ, trên giường thường bị nhiễm thượng mùi vị thản nhiên này. Mà hiên tại hương khí ấy lại đến từ phía sau, đến từ người đang ôm chặt lấy y thế nào cũng không chịu buông.
-" Hòa Niệm đại sư" – Viêm Liệt nhíu mày nhìn vị trụ trì đang xem mạch cho Hách Liên, bất mãn mở miệng nói- " Người không phải bảo chỉ cần y đến người sẽ có cách điều trị thân thể cho y sao, đến tột cùng là như thế nào?"Hách Liên nghe thấy vậy, tròng lòng khẽ động, thì ra, mùi hương trên người người này, là do thường xuyên ghé nơi này, dần dần mà có. Phải ở đây bao lâu, mới có thể lưu lại không phai như thế.... Tầm mắt đảo qua ngón tay của vị trụ trì đang bắt mạch cho mình, sắc thái ưu sầu chợt lóe lên rồi biến mất không chút dấu vết.
-".... " – Vị sư trụ trì chậm rì rì thu hồi tay lại, theo thói quen vừa niệm một vòng phật châu, vừa hỏi – " Thí chủ trước khi chắc cũng từng được cao nhân điều dưỡng qua thân thể?"– " Đúng vậy"Hách Liên cảm giác được bàn tay bên hông y bỗng nhiên buộc chặt làm cho bản thân không thở nổi. Không khoẻ mà giật giật thân mình mới khiến cho Viêm Liệt chậm rãi buông lỏng.
-" Công tử chắc đã từng dùng qua một số dược liệu trân quý, khả ngộ bất khả cầu?"Hách Liên trầm mặc một hồi, mới trả lời:
-" Ta từng dùng qua tuyết liên ngàn năm và huyết ngạn."– " Huyết ngạn?" – Vị sư trụ trì nhãn tình sáng lên –" Là Huyết ngạn có thể cải tử hoàn sinh, hoá bạch cốt thành ngọc diệp trong truyền thuyết?"Hách Liên gật đầu, đại sư trầm tư nói:
-" Khó trách....."-" Đại sư có thể nói rõ ràng hơn được không?" – Viêm Liệt thấy nói nửa ngày vẫn không đi vào trọng điểm –" Thân thể của y đến tột cùng là như thế nào?"-" Vị công tử này, thân thể đã đi đến giới hạn, căn cốt bị thương tổn không nhẹ, nội thương ngoại thương chồng chất, lại thêm không có điều trị tận gốc, tích tụ nguy lại thêm nguy. Thêm vào đó do trường kì dinh dưỡng bất lương, nay đã như bát nước hắt đi, khó mà hốt lại." – Đại sư nhìn sắc mặt âm trầm của Viêm Liệt, khẽ niệm phật châu, tiếp tục nói: "Giang hồ đồn rằng, Lạc Diệp cốc chủ từng có huyết ngạn, là thánh phẩm chữa thương trong truyền thuyết, có thể khiến người chết khởi tử hồi sinh, khiến xương trắng lại sinh ra da thịt. Chính là bần tăng chưa từng có phúc phận gặp được cốc chủ Lạc Diệp cốc, cũng chưa từng thấy huyết ngạn nên không rõ thật giả. Cho đến hôm nay nhìn thấy Liên công tử mới biết được là trên đời thật sự tồn tại thánh phẩm như vậy."Viêm Liệt sắc mặt dần dịu xuống, Hách Liên cúi đầu, ánh mắt có chút vi ám.– " Thí chủ xin yên tâm, thân thể vị công tử này đã không còn gì đáng ngại."Viêm Liệt thở phào một hơi, mà Hách Liên cũng nhẹ nhàng lặng lẽ thở ra một hơi.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Hách Liên nghiêng đầu ngẩn người nhìn khung cảnh bên ngoài, Viêm Liệt thì khẽ ôm người nọ, nói:
-" Nếu cả ngự y và đại sư đều nói ngươi không có việc gì thì ta cũng an tâm."– " Ngự y?" Hách Liên quay đầu nhìn về phía Viêm Liệt, nhíu mi –" Ngự y đã xem qua? Là khi nào?"– " Sáng sớm nay, khi ngươi ngủ" – Viêm Liệt cong lên khoé miệng sủng nịnh tươi cười nói.– " Vì sao không gọi ta dậy?"– " Vì nhìn ngươi ngủ rất thoải mái"– Viêm Liệt đem cằm tựa trên vai Hách Liên –" Làm cho ta không đành lòng đánh thức "Tóc cả hai dây dưa cùng một chỗ, ngữ điệu trầm thấp của người nọ mang theo hương vị ái muội, khiến cho Hách Liên lúng túng cúi đầu, trầm mặc không nói gì.– " Ngủ đi "– Viêm Liệt nói– " Ân" – Hách Liên gật đầu- " Ta trở về phòng"Hách Liên đang muốn đứng lên, chính là Viêm Liệt vẫn cứ ôm chặt, không có chút ý tứ nào muốn buông tay. Liếc mắt đầy ý hỏi nhìn nam nhân đang ngồi mặt đầy vô tội bên cạnh. Viêm Liệt cười nói:
-" Thật đáng tiếc, nơi đây sương phòng không đủ, không thể chuẩn bị phòng riêng, cùng ta ngủ, được không?"Nói rồi thuận thế ôm lấy người nọ, thổi tắt nến, căn phòng chìm vào trong bóng đêm. Trong đêm có thể thấy được bóng dáng của ai đó mơ hồ mỉm cười.
Hách Liên dừng bước, quay đầu lại nhìn Viêm Liệt vẫn đi theo phía sau một cái, rồi lại quay đầu bước nhanh vào trong phòng. Khi Viêm Liệt bước vào, đã thấy người nọ chỉ mặc một bộ lý y, đang ngồi bên giường, ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt nhìn không ra cảm xúc, làm cho Viêm Liệt thấy khó chịu, bèn tiến tới cầm chặt tay người nọ, nhẹ nhàng thở ra. Nhìn sắc mặt người nọ tựa hồ có chút mệt mỏi, tay khẽ nắm chặt. Thật lâu sau, Viêm Liệt mới khẽ hỏi:
-" Ngươi.... khổ sở sao?"Hách Liên có chút nghi hoặc, nghiêng đầu suy tư thật lâu, mới khẽ nói:
-" Đã không.."-" Cũng không có cảm giác gì nữa."- Hách Liên khẽ cười, rút tay về, nhìn ra phía ngoài nói –" Bởi vì ngay từ đầu, đã không có hi vọng."Hách Liên ngồi ở mép giường cởi hài, Viêm Liệt nhìn người nọ, giãy dụa thật lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề vẫn dây dưa trong lòng:
-" Ngươi... Hận ta sao?"Động tác trên tay Hách Liên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Liệt, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Y nhíu mày suy tư một trận, sau đó lại cúi đầu, một bên tiếp tục sửa sang y phục trên người, một bên thản nhiên nói:
-" Lúc ngươi nhốt ta, ta từng hận qua. Nhưng hiện tại, đã không có..."Hách Liên xoay người, buông rèm che, nằm xuống, đem chăn đệm thật dày gắt gao đem mình khoả thành một cái kén, toàn bộ thân thể được bọc kín kẽ. Mấy ngày nay trời càng ngày càng lạnh, Hách Liên không nhịn được khẽ run lên. Viêm Liệt cũng thuận thế xốc chăn lên, nằm xuống. Đem người kia kéo vào trong lồng ngực, trong lòng là vô tận đau đớn. Hách Liên mỏi mệt mà nhắm mắt lại, hơi ấm từ người kia toả ra, không biết từ khi nào đã quen thuộc đến thế. Nhìn người trong lòng mơ hồ đi vào giấc ngủ, Viêm Liệt trong lòng thở dài thật sâu, trong đêm, nam nhân khẽ nói:
-" Ta thế nhưng lại hi vọng ngươi hận ta"Nếu còn oán hận, ít nhất còn chứng minh trong lòng y còn có hắn.
Nếu còn oán hận, ít nhất còn để cho hắn biết hắn có thể bù đắp từ đâu.
Sợ nhất, là y không hận, cũng không cần.————- Giống như bị thứ gì đó dây dưa, muốn tỉnh dậy nhưng không được, bị vây khốn ở trong giấc mộng mông lung.
Liều mạng giãy dụa mở mắt ra, rèm che la trướng chậm rãi lay động trước mắt, lưu quang tràn ngập căn phòng. Chậm rãi mở bàn tay ra, ánh sáng len lỏi qua từng kẽ ngón tay, trên gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt được ánh nắng chiếu vào ẩn hiện như hoà vào làm một.
Hốt hoảng tìm kiếm cái gì đây?Thứ mà trong giấc mộng y dù có cố cách nào cũng không bắt được, đến tột cùng đã biến mất đi đâu....
Đây là đâu?Tầng tầng lớp lớp la trướng của nhuyễn kiệu lay động trong gió. Một vài tia nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp la trướng xa hoa, tạo thành cảnh tượng như mộng ảo.
Hách Liên vươn tay vén lên rèm che, lọt vào trong mắt là bầu trời ráng chiều nhuộm huyết sắc. Trước mặt là một ngôi chùa cổ kính uy nghi, tiếng chuông chùa cùng tiếng tụng kinh từ trong truyền tới, kì ảo linh hoạt mà hư vô khiến cho người ta thấy an tĩnh, Hách Liên đang muốn buông rèm che xuống, thì bóng lưng phía trước kiệu chợt quay đầu lại. Cặp mắt sâu thẳm khiến người khác vô pháp đoán ra tình tự lặng lặng nhìn y, ánh tà dương bao phủ, không hiểu sao lại khiến cho người ta thấy lỗi giác như nhìn thấy một đời.
-" Hách Liên"Viêm Liệt mở miệng, trong nháy mắt tiếng tụng kinh biến mất không thấy tăm hơi, Hách Liên ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của người kia.
-" Đến đây"Hách Liên im lặng nhìn bàn tay vươn đến trước mặt kia, hơi hơi nhíu mi.
Vị thái giám canh giữ ngoài kiệu thấy Thái thượng hoàng đưa tay ra, lại nhìn vị công tử đang thờ ơ trên kiệu, trong lòng một trận lo lắng. Bèn khẽ giật giật tay áo vị công tử kia, mới khiến người nọ khôi phục tinh thần, ngoan ngoãn đi về phía Viêm Liệt.
Thời điểm bàn tay người nọ vươn đến lòng bàn tay đặt giữa không trung, trong mắt Viêm Liệt hiện lên một mảnh ôn nhu, khoé miệng gợi lên một độ cong thỏa mãn. Hách Liên ngẩng đầu, nhìn Viêm Liệt một cái. Người nọ đắm mình trong ánh tà dương nhiễm huyết sắc, khoé miệng phảng phất nét cười, trong mắt lộ ra một cỗ uy nghi khiến cho người khác run rẩy, là đặc hữu của bậc đế vương lãnh khốc vô tình.
Hách Liên đột nhiên muốn chạy trốn khỏi nam nhân đang đi bên cạnh, Viêm Liệt lại nắm chặt tay y, ngoái đầu lại nhẹ nhàng cười, đem một thân lệ khí biến mất không thấy tăm hơi.
Hách Liên nhìn nam nhân đứng bên cạnh, ánh mắt hơi nheo lại:
-" Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"Bao nhiêu năm hờ hững tìm đủ mọi cách tra tấn, đến khi y thực tâm thực ý muốn buông tay thì lại tử triền lạn đả. Nói là yêu, y tin, nhưng không đến mức có thể vì y buông bỏ tất cả, bậc đế vương, đại cục vẫn là quan trọng nhất, đúng không? Vậy rốt cuộc là vì cái gì?Viêm Liệt thấp giọng cười, ấm áp hơi thở đột nhiên vờn quanh nơi khóe tai, sửng sốt trong nháy mắt, Hách Liên bèn nghe thấy thanh âm mềm nhẹ như nước chảy của người nọ:
-" Ta nghĩ muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Đây là Chiêu Lai Tự, là nơi mẫu hậu khi xưa thường hay đến, khi người mất, một phần tro cốt của người cũng được đưa đến đây. Tân hôn năm đó là ta phụ ngươi, lần này, cùng ta đến trước mặt mẫu hậu, cùng nhau lạy người một lạy được không?"Hách Liên ngạc nhiên nhìn nam nhân đang nhu tình nhìn mình, này là.... Nam nhân này là đang cầu hôn sao?..... vì thế mà nhân lúc y ngủ mới đưa y đến đây sao?———————————— Chóp mũi ẩn ẩn hương khí thanh lãnh. Đó là một loại hương vị rất quen thuộc, thời điểm nam nhân khi ôm lấy y ngủ, trên giường thường bị nhiễm thượng mùi vị thản nhiên này. Mà hiên tại hương khí ấy lại đến từ phía sau, đến từ người đang ôm chặt lấy y thế nào cũng không chịu buông.
-" Hòa Niệm đại sư" – Viêm Liệt nhíu mày nhìn vị trụ trì đang xem mạch cho Hách Liên, bất mãn mở miệng nói- " Người không phải bảo chỉ cần y đến người sẽ có cách điều trị thân thể cho y sao, đến tột cùng là như thế nào?"Hách Liên nghe thấy vậy, tròng lòng khẽ động, thì ra, mùi hương trên người người này, là do thường xuyên ghé nơi này, dần dần mà có. Phải ở đây bao lâu, mới có thể lưu lại không phai như thế.... Tầm mắt đảo qua ngón tay của vị trụ trì đang bắt mạch cho mình, sắc thái ưu sầu chợt lóe lên rồi biến mất không chút dấu vết.
-".... " – Vị sư trụ trì chậm rì rì thu hồi tay lại, theo thói quen vừa niệm một vòng phật châu, vừa hỏi – " Thí chủ trước khi chắc cũng từng được cao nhân điều dưỡng qua thân thể?"– " Đúng vậy"Hách Liên cảm giác được bàn tay bên hông y bỗng nhiên buộc chặt làm cho bản thân không thở nổi. Không khoẻ mà giật giật thân mình mới khiến cho Viêm Liệt chậm rãi buông lỏng.
-" Công tử chắc đã từng dùng qua một số dược liệu trân quý, khả ngộ bất khả cầu?"Hách Liên trầm mặc một hồi, mới trả lời:
-" Ta từng dùng qua tuyết liên ngàn năm và huyết ngạn."– " Huyết ngạn?" – Vị sư trụ trì nhãn tình sáng lên –" Là Huyết ngạn có thể cải tử hoàn sinh, hoá bạch cốt thành ngọc diệp trong truyền thuyết?"Hách Liên gật đầu, đại sư trầm tư nói:
-" Khó trách....."-" Đại sư có thể nói rõ ràng hơn được không?" – Viêm Liệt thấy nói nửa ngày vẫn không đi vào trọng điểm –" Thân thể của y đến tột cùng là như thế nào?"-" Vị công tử này, thân thể đã đi đến giới hạn, căn cốt bị thương tổn không nhẹ, nội thương ngoại thương chồng chất, lại thêm không có điều trị tận gốc, tích tụ nguy lại thêm nguy. Thêm vào đó do trường kì dinh dưỡng bất lương, nay đã như bát nước hắt đi, khó mà hốt lại." – Đại sư nhìn sắc mặt âm trầm của Viêm Liệt, khẽ niệm phật châu, tiếp tục nói: "Giang hồ đồn rằng, Lạc Diệp cốc chủ từng có huyết ngạn, là thánh phẩm chữa thương trong truyền thuyết, có thể khiến người chết khởi tử hồi sinh, khiến xương trắng lại sinh ra da thịt. Chính là bần tăng chưa từng có phúc phận gặp được cốc chủ Lạc Diệp cốc, cũng chưa từng thấy huyết ngạn nên không rõ thật giả. Cho đến hôm nay nhìn thấy Liên công tử mới biết được là trên đời thật sự tồn tại thánh phẩm như vậy."Viêm Liệt sắc mặt dần dịu xuống, Hách Liên cúi đầu, ánh mắt có chút vi ám.– " Thí chủ xin yên tâm, thân thể vị công tử này đã không còn gì đáng ngại."Viêm Liệt thở phào một hơi, mà Hách Liên cũng nhẹ nhàng lặng lẽ thở ra một hơi.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Hách Liên nghiêng đầu ngẩn người nhìn khung cảnh bên ngoài, Viêm Liệt thì khẽ ôm người nọ, nói:
-" Nếu cả ngự y và đại sư đều nói ngươi không có việc gì thì ta cũng an tâm."– " Ngự y?" Hách Liên quay đầu nhìn về phía Viêm Liệt, nhíu mi –" Ngự y đã xem qua? Là khi nào?"– " Sáng sớm nay, khi ngươi ngủ" – Viêm Liệt cong lên khoé miệng sủng nịnh tươi cười nói.– " Vì sao không gọi ta dậy?"– " Vì nhìn ngươi ngủ rất thoải mái"– Viêm Liệt đem cằm tựa trên vai Hách Liên –" Làm cho ta không đành lòng đánh thức "Tóc cả hai dây dưa cùng một chỗ, ngữ điệu trầm thấp của người nọ mang theo hương vị ái muội, khiến cho Hách Liên lúng túng cúi đầu, trầm mặc không nói gì.– " Ngủ đi "– Viêm Liệt nói– " Ân" – Hách Liên gật đầu- " Ta trở về phòng"Hách Liên đang muốn đứng lên, chính là Viêm Liệt vẫn cứ ôm chặt, không có chút ý tứ nào muốn buông tay. Liếc mắt đầy ý hỏi nhìn nam nhân đang ngồi mặt đầy vô tội bên cạnh. Viêm Liệt cười nói:
-" Thật đáng tiếc, nơi đây sương phòng không đủ, không thể chuẩn bị phòng riêng, cùng ta ngủ, được không?"Nói rồi thuận thế ôm lấy người nọ, thổi tắt nến, căn phòng chìm vào trong bóng đêm. Trong đêm có thể thấy được bóng dáng của ai đó mơ hồ mỉm cười.