Sau khi Bạch Tế trở về phòng cũng không biết Hoắc Tranh ở trong sân không tiếng động ngồi thật lâu, đến nửa đêm canh ba, ánh trăng ẩn nấp giữa tầng tầng mây, cả sân viện đều tối sầm.
Bạch Tế mấy ngày không ra ngoài, canh giờ vừa đến, liền từ trên giường đứng dậy nhẹ tay nhẹ chân sửa sang quần áo, tai nghe tám hướng, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh bên ngoài.
Đêm nay trăng khuyết, mọi nơi đều tối, Hoắc Tranh đứng trong sân viện đen như mực, Bạch Tế lặng lẽ mở hé ra cánh cửa mình cố ý không cài then, thuận tay chộp lấy mồi lửa ban ngày trộm giấu lại. Ngoài phòng âm u, y rón rén nhấc chân xuyên qua đại viện, ánh trăng ẩn nấp trong tầng mây bỗng nhiên lộ ra một góc, ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng đêm đen, đồng thời cũng làm Hoắc Tranh đang ngồi trong viện nhìn đến rõ ràng.
Hoắc Tranh bỗng nhiên không hiểu được.
Ra khỏi đại viện Bạch Tế mới dám đem mồi lửa chiếu sáng, y ở ngoài trái phải nhìn xung quanh, nhân lúc ban đêm biến thân thành thỏ tai cụp lặng lẽ trốn ra.
Bạch Tế chân trước vừa rời khỏi cửa Hoắc gia, Hoắc Tranh liền nhanh chóng theo sát phía sau, nhưng con thỏ đã chạy thật nhanh, Hoắc Tranh nhìn xung quanh mình, chẳng nơi nào còn thấy bóng dáng Bạch Tế.
Người ngay dưới mí mắt bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, Hoắc Tranh siết chặt nắm tay làm vỡ lan can cạnh cửa, vụn gỗ rào rạt rơi xuống, ngón tay bị vụn gỗ đâm chảy máu cũng không để ý.
Hắn trăm triệu lần cũng không dám nghĩ tới, tẩu tử hắn, thế nhưng thừa dịp nửa đêm lén ra ngoài gặp người, nhìn bộ dáng ngựa quen đường cũ như thế, vừa thấy liền biết đã đi không ít lần rồi.
Tẩu tử ngốc, đến tột cùng là sự thật hay là vì che giấu hắn nên mới giả vờ như vậy? Hay là do hắn có mắt không tròng nhìn lầm người rồi?
Hoắc Tranh không suy nghĩ nổi nữa, thần sắc chết lặng mà đứng chờ ngoài cửa, lí trí thúc giục hắn lập tức theo sau, chỉ cần theo sau, là có thể thấy rõ ràng chân tướng sự thật, nhưng hắn vẫn không động đậy, lúc này tay chân đột nhiên chẳng còn sức lực.
Hoắc Tranh vô lực thở dài, trở về nhà chính đem đèn dầu thắp sáng. Hắn ngồi xuống không nhúc nhích, hắn đang đợi, chờ tẩu tử hắn trở về, cũng là cho đại ca hắn một lời giải thích.
Trăng non bên dòng suối, Bạch Tế ngồi xếp bằng, đem linh khí xung quanh hút vào trong phổi.
Lúc này trăng không sáng lắm, nhưng trên người Bạch Tế lại có hào quang nhàn nhạt phát tán, ánh sáng màu bạc dần dần mạnh lên, đom đóm tụ tập bay múa quanh thân mình, cạnh đồng ruộng côn trùng kêu vang liên miên không ngừng.
Bạch Tế không biết thân thể mình phát sinh biến hóa, cũng không biết bên người còn có rất nhiều rắn, trùng, chuột, kiến, lợn rừng, gà rừng lấy mình làm trung tâm tụ lại bên nhau. Cuối cùng khi một tia ánh sáng biến mất vào trong thân thể, Bạch Tế mới sâu sắc cảm giác được thân thể mình từ trong ra ngoài đều sinh ra biến đổi.
Đôi mắt so với lúc trước càng trong suốt sáng ngời, dưới bóng đêm như chứa cả trời sao, da thịt càng thêm tinh tế bóng loáng, mắt ngọc mày ngài, tóc đen nhánh như thác nước dài quá eo buông xuống đến mắt cá chân, xương cốt tựa như cành liễu, thân mình cũng cao lên chút xíu.
Bạch Tế bỗng nhiên trợn mắt, y nhìn thấy một đôi mắt heo ngăm đen trong bóng đêm nhìn mình, cả hai yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ.
“.....” Bạch Tế chuyển động tròng mắt, heo rừng cũng chuyển mắt theo, cái mũi hít hít, phát ra tiếng kêu hừ hừ ột ột...
“A!” Da đầu tê dại, Bạch Tế nhảy ra sau, làm đám chim thú phía sau y giật mình tản ra chạy trốn khắp nơi.
Y lúc này mới thấy rõ ràng xung quanh còn có rất nhiều động vật tụ tập lại đây, rậm rạp một đám, vô số đôi mắt đồng thời dừng trên người mình.
Bạch Tế “Các ngươi là...”
Nhóm động vật đối với hắn ríu rít nhao nhao một đám, Bạch Tế ngạc nhiên chính là, y thế nhưng đều nghe được rõ ràng chúng nó đang nói cái gì.
Heo rừng nói y thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm, ăn vào hẳn là hương vị thơm ngọt ngon miệng, Bạch Tế sợ hãi nó thật sự sẽ nhào lên ăn thịt mình, vội vàng giải thích, nói chính mình không ngon đâu, không thể ăn.
Gà rừng nói y lớn lên giống tiểu bạch kiểm*, nó muốn bắt Bạch Tế về cho tộc trưởng gà, đem Bạch Tế vào tộc làm rể, thành thân với gà vương của nó. Bạch Tế vội nói cho nó người thú khác biệt, ở bên nhau sẽ bị trời phạt.
*Tiểu bạch kiểm: con trai có vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt, thư sinh, trói gà không chặt, công tử bột,... <Riêng mị nghĩ Bạch Tế có vẻ giống shota, híhí>
Bên cạnh còn có một con chó hoang mắc bệnh, rùa thần y nói nếu chậm trễ trị liệu nó sẽ chết, rùa thần y tuổi thọ đã rất cao, so với các động vật khác lớn tuổi hơn rất nhiều, nó có được một thân y thuật tốt, các loài vật trong núi sinh bệnh đều đến tìm nó, lời nói của nó rất có quyền uy, các con vật khác đều phi thường kính nể nó.
Bạch Tế theo tầm mắt rùa thần y nhìn qua, quả nhiên thấy một con chó hoang gầy lộ cả xương cốt nằm trên tảng đá, ánh mắt sâu kín mà nhìn mình, rùa thần y nói nó đang mang thai, nếu nó chết, đó chính là kết cục một xác ‘hai’ mạng. Bạch Tế thiện tâm tràn lan, làm theo lời rùa thần y chỉ thị, suốt đêm lẻn vào nhà lão đại phu trong thôn, che lại lương tâm của mình trộm lấy đi mấy vị dược thảo, vò thành nước thuốc đút cho chó hoang ăn xong mới rời đi.
Vội vã suốt đêm, trời đã gần sáng.
Bạch Tế trên đường chạy về Hoắc gia gặp được thôn dân dậy sớm chăn trâu, ý thức được thời gian đã quá muộn, liền gắng sức chạy như điên. Thở phì phò mặt ửng hồng, rón ra rón rén tiến vào sân Hoắc gia, đang muốn lén về phòng, ánh mắt thoáng qua bỗng nhìn thấy được một tia ánh sáng phía nhà chính.
Trong sân yên tĩnh, nếu Hoắc Tranh chưa dậy, nếu trong phòng không có người, tại sao lại có ánh sáng. Cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, Bạch Tế ở ngoài phòng bồi hồi, y có dự cảm, Hoắc Tranh đang ở trong phòng chờ mình.
Thấp thỏm đẩy cửa ra, đối diện phía trước, chỉ thấy Hoắc Tranh ngồi trên ghế mắt không chớp mà nhìn mình, giống như đã đoán được mình sẽ đẩy cửa bước vào, ánh nến cháy đến cuối, dầu hết đèn tắt, Hoắc Tranh vẫn duy trì tư thế như vậy chờ suốt một đêm.
Hoắc Tranh trầm giọng nói ngay vào vấn đề, “Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Nội tâm Hoắc Tranh giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, “Qua suốt một đêm, ngươi đi nơi nào.”
Bạch Tế bước chân loạng choạng, đụng vào trên góc bàn.
Hoắc Tranh ngoảnh mặt làm ngơ, ngữ khí bình thản, “Đêm qua vào lúc canh ba, ngươi ra ngoài tìm ai, làm chuyện gì, vì sao đến hừng đông mới trở về?”
Hắn đứng lên đi đến trước mặt Bạch Tế, từng bước ép sát, từ trên cao mà nhìn xuống.
Người trước mắt là ‘Bạch Tích Nhi’ tẩu tử hắn, da thịt trắng tuyết, khí sắc hồng nhuận, trên mặt hai má còn chưa hết ửng đỏ, mặt mày như vẽ, môi hồng khẽ nhếch. Nhìn kỹ lại, tẩu tử hắn dường như nảy nở một chút, so với trước càng đẹp đến động lòng người, Hoắc Tranh có nghe nói qua, nữ nhân sau khi làm chuyện kia, dung mạo cũng sẽ sinh ra thay đổi, tẩu tử biến hóa như này, là do nam nhân khác cấp ‘nàng’?
Bạch Tế sợ hãi, bộ dáng Hoắc Tranh hoàn toàn thay đồi, ánh mắt như dao nhỏ mang theo một tầng hàn ý, đâm vào trên người làm y lạnh run run.
Hoắc Tranh hiểu sai phản ứng của Bạch Tế thành cam chịu, lửa giận nháy mắt tích tụ cuồn cuộn ở ngực, Hoắc Tranh cắn răng nhẫn nhịn, nhẫn đến trong lòng bùng nổ.
“Tẩu tử, nếu ngươi đã gả vào Hoắc gia, bất luận sống hay chết. Sống, là người Hoắc gia, chết, cũng là quỷ Hoắc gia, lần này niệm tình ngươi trẻ người non dạ, mong ngươi tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt, sau này...”
Hoắc Tranh trong miệng gian nan cắn ra mấy chữ, “Sau này chớ tái phạm, chuyện hôm nay ta im lặng không nhắc tới.”
Dứt lời liền đẩy Bạch Tế bước nhanh ra khỏi cửa, Bạch Tế đụng trúng góc bàn ngã trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, hai mắt ứa nước.
Lời Hoắc Tranh vừa nói y nghe được rõ ràng nhưng cái hiểu cái không, nếu gom chung lại, y chẳng hiểu hàm nghĩa trong đó là cái gì, lại càng không biết lửa giận của Hoắc Tranh từ đâu mà ra.
Bạch Tế nằm trên mặt đất, lúc này không được Hoắc Tranh đau lòng đỡ dậy nữa. Y hít hít chóp mũi đỏ bừng, cắn răng liều mạng ép nước mắt sắp trào ra nghẹn trở về, không khóc ra.
Hoắc Tranh chắc chắn đã hiểu lầm mình cái gì, y muốn đi tìm đối phương giải thích rõ ràng.
Rầm rầm rầm...
Gỗ nát đầy đất, chỉ trong chớp mắt, Hoắc Tranh đã chẻ xong một sân củi gỗ.
Bạch Tế dừng ở ngoài cửa, y vòng qua đống gỗ tới gần Hoắc Tranh, thấy hắn đổ đầy người mồ hôi, tay nâng rìu sắt, từ trên cao bổ xuống nguyên khúc gỗ tức khắc chẻ làm đôi, nền đá đều nứt ra mấy đường, có thể tưởng tượng được Hoắc Tranh dùng bao nhiêu sức lực.
Bất quá phương pháp chẻ củi này cũng giúp phát tiết hỏa khí trong lòng.
Hoắc Tranh không nói một tiếng, kiên nghị hờ hững nâng cằm, coi Bạch Tế bên cạnh thành không khí.
“Tranh Tranh...” Hoắc Tranh bày ra bộ dạng lạnh nhạt làm Bạch Tế bị dọa sợ, “Ngươi đừng nóng giận được không?”
“.....”
Bạch Tế bẹp miệng, “Tranh Tranh...”
“Tẩu tử...” một rìu quăng rầm xuống mặt đất, Hoắc Tranh trầm giọng quát “Ngươi vì sao phải làm như vậy, vì sao phải làm như vậy?!”
Hắn vô cùng đau đớn, liên tiếp bổ xuống khối gỗ.
“Đại ca tuy rằng không còn, ta cũng có thể thay hắn chiếu cố tốt ngươi, là ta đối với ngươi không tốt sao?!”
Một mảnh gỗ bay ra đập mạnh vào ván cửa, Bạch Tế sợ tới mức tay chân run run, vội vội vàng vàng trả lời: “Tranh Tranh đối với ta rất tốt.”
Loảng xoảng một tiếng, quăng rìu xuống, Hoắc Tranh quay đầu nhìn y, cái gì cũng đều không nói.
Hoắc Tranh tức giận làm Bạch Tế sợ đỏ hốc mắt, y chưa từng thấy qua Hoắc Tranh lộ ra thần sắc như vậy, trong ánh mắt che kín thất vọng cùng đau đớn.
Bạch Tế nắm ngực, đau: “Là ta không tốt, ta cam đoan với ngươi về sau sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.”
Hoắc Tranh hỏi hắn, “Tẩu tử, ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta, ngươi đi ra ngoài rốt cuộc là vì chuyện gì, vì người nào?”
Bạch Tế không dám đem chuyện mình là yêu quái nói ra nửa chữ, y nắm chặt vạt áo Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, chuyện này ta không thể nói cho ngươi.”
Thấy mặt Hoắc Tranh biến sắc, Bạch Tế vội vàng “Ta thật sự không có làm chuyện gì không tốt, thật sự, ta không có lừa ngươi!”
Hoắc Tranh hất tay Bạch Tế ra, một lát sau mới nói: “Thôi.”
“Tranh Tranh...”
“Tẩu tử, mong rằng ngươi nhớ kĩ những lời vừa rồi, chớ tái phạm.”
Bất luận sống chết, y đều là người Hoắc gia.
Hết chương 15
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bạch Tế mấy ngày không ra ngoài, canh giờ vừa đến, liền từ trên giường đứng dậy nhẹ tay nhẹ chân sửa sang quần áo, tai nghe tám hướng, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh bên ngoài.
Đêm nay trăng khuyết, mọi nơi đều tối, Hoắc Tranh đứng trong sân viện đen như mực, Bạch Tế lặng lẽ mở hé ra cánh cửa mình cố ý không cài then, thuận tay chộp lấy mồi lửa ban ngày trộm giấu lại. Ngoài phòng âm u, y rón rén nhấc chân xuyên qua đại viện, ánh trăng ẩn nấp trong tầng mây bỗng nhiên lộ ra một góc, ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng đêm đen, đồng thời cũng làm Hoắc Tranh đang ngồi trong viện nhìn đến rõ ràng.
Hoắc Tranh bỗng nhiên không hiểu được.
Ra khỏi đại viện Bạch Tế mới dám đem mồi lửa chiếu sáng, y ở ngoài trái phải nhìn xung quanh, nhân lúc ban đêm biến thân thành thỏ tai cụp lặng lẽ trốn ra.
Bạch Tế chân trước vừa rời khỏi cửa Hoắc gia, Hoắc Tranh liền nhanh chóng theo sát phía sau, nhưng con thỏ đã chạy thật nhanh, Hoắc Tranh nhìn xung quanh mình, chẳng nơi nào còn thấy bóng dáng Bạch Tế.
Người ngay dưới mí mắt bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, Hoắc Tranh siết chặt nắm tay làm vỡ lan can cạnh cửa, vụn gỗ rào rạt rơi xuống, ngón tay bị vụn gỗ đâm chảy máu cũng không để ý.
Hắn trăm triệu lần cũng không dám nghĩ tới, tẩu tử hắn, thế nhưng thừa dịp nửa đêm lén ra ngoài gặp người, nhìn bộ dáng ngựa quen đường cũ như thế, vừa thấy liền biết đã đi không ít lần rồi.
Tẩu tử ngốc, đến tột cùng là sự thật hay là vì che giấu hắn nên mới giả vờ như vậy? Hay là do hắn có mắt không tròng nhìn lầm người rồi?
Hoắc Tranh không suy nghĩ nổi nữa, thần sắc chết lặng mà đứng chờ ngoài cửa, lí trí thúc giục hắn lập tức theo sau, chỉ cần theo sau, là có thể thấy rõ ràng chân tướng sự thật, nhưng hắn vẫn không động đậy, lúc này tay chân đột nhiên chẳng còn sức lực.
Hoắc Tranh vô lực thở dài, trở về nhà chính đem đèn dầu thắp sáng. Hắn ngồi xuống không nhúc nhích, hắn đang đợi, chờ tẩu tử hắn trở về, cũng là cho đại ca hắn một lời giải thích.
Trăng non bên dòng suối, Bạch Tế ngồi xếp bằng, đem linh khí xung quanh hút vào trong phổi.
Lúc này trăng không sáng lắm, nhưng trên người Bạch Tế lại có hào quang nhàn nhạt phát tán, ánh sáng màu bạc dần dần mạnh lên, đom đóm tụ tập bay múa quanh thân mình, cạnh đồng ruộng côn trùng kêu vang liên miên không ngừng.
Bạch Tế không biết thân thể mình phát sinh biến hóa, cũng không biết bên người còn có rất nhiều rắn, trùng, chuột, kiến, lợn rừng, gà rừng lấy mình làm trung tâm tụ lại bên nhau. Cuối cùng khi một tia ánh sáng biến mất vào trong thân thể, Bạch Tế mới sâu sắc cảm giác được thân thể mình từ trong ra ngoài đều sinh ra biến đổi.
Đôi mắt so với lúc trước càng trong suốt sáng ngời, dưới bóng đêm như chứa cả trời sao, da thịt càng thêm tinh tế bóng loáng, mắt ngọc mày ngài, tóc đen nhánh như thác nước dài quá eo buông xuống đến mắt cá chân, xương cốt tựa như cành liễu, thân mình cũng cao lên chút xíu.
Bạch Tế bỗng nhiên trợn mắt, y nhìn thấy một đôi mắt heo ngăm đen trong bóng đêm nhìn mình, cả hai yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ.
“.....” Bạch Tế chuyển động tròng mắt, heo rừng cũng chuyển mắt theo, cái mũi hít hít, phát ra tiếng kêu hừ hừ ột ột...
“A!” Da đầu tê dại, Bạch Tế nhảy ra sau, làm đám chim thú phía sau y giật mình tản ra chạy trốn khắp nơi.
Y lúc này mới thấy rõ ràng xung quanh còn có rất nhiều động vật tụ tập lại đây, rậm rạp một đám, vô số đôi mắt đồng thời dừng trên người mình.
Bạch Tế “Các ngươi là...”
Nhóm động vật đối với hắn ríu rít nhao nhao một đám, Bạch Tế ngạc nhiên chính là, y thế nhưng đều nghe được rõ ràng chúng nó đang nói cái gì.
Heo rừng nói y thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm, ăn vào hẳn là hương vị thơm ngọt ngon miệng, Bạch Tế sợ hãi nó thật sự sẽ nhào lên ăn thịt mình, vội vàng giải thích, nói chính mình không ngon đâu, không thể ăn.
Gà rừng nói y lớn lên giống tiểu bạch kiểm*, nó muốn bắt Bạch Tế về cho tộc trưởng gà, đem Bạch Tế vào tộc làm rể, thành thân với gà vương của nó. Bạch Tế vội nói cho nó người thú khác biệt, ở bên nhau sẽ bị trời phạt.
*Tiểu bạch kiểm: con trai có vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt, thư sinh, trói gà không chặt, công tử bột,... <Riêng mị nghĩ Bạch Tế có vẻ giống shota, híhí>
Bên cạnh còn có một con chó hoang mắc bệnh, rùa thần y nói nếu chậm trễ trị liệu nó sẽ chết, rùa thần y tuổi thọ đã rất cao, so với các động vật khác lớn tuổi hơn rất nhiều, nó có được một thân y thuật tốt, các loài vật trong núi sinh bệnh đều đến tìm nó, lời nói của nó rất có quyền uy, các con vật khác đều phi thường kính nể nó.
Bạch Tế theo tầm mắt rùa thần y nhìn qua, quả nhiên thấy một con chó hoang gầy lộ cả xương cốt nằm trên tảng đá, ánh mắt sâu kín mà nhìn mình, rùa thần y nói nó đang mang thai, nếu nó chết, đó chính là kết cục một xác ‘hai’ mạng. Bạch Tế thiện tâm tràn lan, làm theo lời rùa thần y chỉ thị, suốt đêm lẻn vào nhà lão đại phu trong thôn, che lại lương tâm của mình trộm lấy đi mấy vị dược thảo, vò thành nước thuốc đút cho chó hoang ăn xong mới rời đi.
Vội vã suốt đêm, trời đã gần sáng.
Bạch Tế trên đường chạy về Hoắc gia gặp được thôn dân dậy sớm chăn trâu, ý thức được thời gian đã quá muộn, liền gắng sức chạy như điên. Thở phì phò mặt ửng hồng, rón ra rón rén tiến vào sân Hoắc gia, đang muốn lén về phòng, ánh mắt thoáng qua bỗng nhìn thấy được một tia ánh sáng phía nhà chính.
Trong sân yên tĩnh, nếu Hoắc Tranh chưa dậy, nếu trong phòng không có người, tại sao lại có ánh sáng. Cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, Bạch Tế ở ngoài phòng bồi hồi, y có dự cảm, Hoắc Tranh đang ở trong phòng chờ mình.
Thấp thỏm đẩy cửa ra, đối diện phía trước, chỉ thấy Hoắc Tranh ngồi trên ghế mắt không chớp mà nhìn mình, giống như đã đoán được mình sẽ đẩy cửa bước vào, ánh nến cháy đến cuối, dầu hết đèn tắt, Hoắc Tranh vẫn duy trì tư thế như vậy chờ suốt một đêm.
Hoắc Tranh trầm giọng nói ngay vào vấn đề, “Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Nội tâm Hoắc Tranh giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, “Qua suốt một đêm, ngươi đi nơi nào.”
Bạch Tế bước chân loạng choạng, đụng vào trên góc bàn.
Hoắc Tranh ngoảnh mặt làm ngơ, ngữ khí bình thản, “Đêm qua vào lúc canh ba, ngươi ra ngoài tìm ai, làm chuyện gì, vì sao đến hừng đông mới trở về?”
Hắn đứng lên đi đến trước mặt Bạch Tế, từng bước ép sát, từ trên cao mà nhìn xuống.
Người trước mắt là ‘Bạch Tích Nhi’ tẩu tử hắn, da thịt trắng tuyết, khí sắc hồng nhuận, trên mặt hai má còn chưa hết ửng đỏ, mặt mày như vẽ, môi hồng khẽ nhếch. Nhìn kỹ lại, tẩu tử hắn dường như nảy nở một chút, so với trước càng đẹp đến động lòng người, Hoắc Tranh có nghe nói qua, nữ nhân sau khi làm chuyện kia, dung mạo cũng sẽ sinh ra thay đổi, tẩu tử biến hóa như này, là do nam nhân khác cấp ‘nàng’?
Bạch Tế sợ hãi, bộ dáng Hoắc Tranh hoàn toàn thay đồi, ánh mắt như dao nhỏ mang theo một tầng hàn ý, đâm vào trên người làm y lạnh run run.
Hoắc Tranh hiểu sai phản ứng của Bạch Tế thành cam chịu, lửa giận nháy mắt tích tụ cuồn cuộn ở ngực, Hoắc Tranh cắn răng nhẫn nhịn, nhẫn đến trong lòng bùng nổ.
“Tẩu tử, nếu ngươi đã gả vào Hoắc gia, bất luận sống hay chết. Sống, là người Hoắc gia, chết, cũng là quỷ Hoắc gia, lần này niệm tình ngươi trẻ người non dạ, mong ngươi tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt, sau này...”
Hoắc Tranh trong miệng gian nan cắn ra mấy chữ, “Sau này chớ tái phạm, chuyện hôm nay ta im lặng không nhắc tới.”
Dứt lời liền đẩy Bạch Tế bước nhanh ra khỏi cửa, Bạch Tế đụng trúng góc bàn ngã trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, hai mắt ứa nước.
Lời Hoắc Tranh vừa nói y nghe được rõ ràng nhưng cái hiểu cái không, nếu gom chung lại, y chẳng hiểu hàm nghĩa trong đó là cái gì, lại càng không biết lửa giận của Hoắc Tranh từ đâu mà ra.
Bạch Tế nằm trên mặt đất, lúc này không được Hoắc Tranh đau lòng đỡ dậy nữa. Y hít hít chóp mũi đỏ bừng, cắn răng liều mạng ép nước mắt sắp trào ra nghẹn trở về, không khóc ra.
Hoắc Tranh chắc chắn đã hiểu lầm mình cái gì, y muốn đi tìm đối phương giải thích rõ ràng.
Rầm rầm rầm...
Gỗ nát đầy đất, chỉ trong chớp mắt, Hoắc Tranh đã chẻ xong một sân củi gỗ.
Bạch Tế dừng ở ngoài cửa, y vòng qua đống gỗ tới gần Hoắc Tranh, thấy hắn đổ đầy người mồ hôi, tay nâng rìu sắt, từ trên cao bổ xuống nguyên khúc gỗ tức khắc chẻ làm đôi, nền đá đều nứt ra mấy đường, có thể tưởng tượng được Hoắc Tranh dùng bao nhiêu sức lực.
Bất quá phương pháp chẻ củi này cũng giúp phát tiết hỏa khí trong lòng.
Hoắc Tranh không nói một tiếng, kiên nghị hờ hững nâng cằm, coi Bạch Tế bên cạnh thành không khí.
“Tranh Tranh...” Hoắc Tranh bày ra bộ dạng lạnh nhạt làm Bạch Tế bị dọa sợ, “Ngươi đừng nóng giận được không?”
“.....”
Bạch Tế bẹp miệng, “Tranh Tranh...”
“Tẩu tử...” một rìu quăng rầm xuống mặt đất, Hoắc Tranh trầm giọng quát “Ngươi vì sao phải làm như vậy, vì sao phải làm như vậy?!”
Hắn vô cùng đau đớn, liên tiếp bổ xuống khối gỗ.
“Đại ca tuy rằng không còn, ta cũng có thể thay hắn chiếu cố tốt ngươi, là ta đối với ngươi không tốt sao?!”
Một mảnh gỗ bay ra đập mạnh vào ván cửa, Bạch Tế sợ tới mức tay chân run run, vội vội vàng vàng trả lời: “Tranh Tranh đối với ta rất tốt.”
Loảng xoảng một tiếng, quăng rìu xuống, Hoắc Tranh quay đầu nhìn y, cái gì cũng đều không nói.
Hoắc Tranh tức giận làm Bạch Tế sợ đỏ hốc mắt, y chưa từng thấy qua Hoắc Tranh lộ ra thần sắc như vậy, trong ánh mắt che kín thất vọng cùng đau đớn.
Bạch Tế nắm ngực, đau: “Là ta không tốt, ta cam đoan với ngươi về sau sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.”
Hoắc Tranh hỏi hắn, “Tẩu tử, ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta, ngươi đi ra ngoài rốt cuộc là vì chuyện gì, vì người nào?”
Bạch Tế không dám đem chuyện mình là yêu quái nói ra nửa chữ, y nắm chặt vạt áo Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, chuyện này ta không thể nói cho ngươi.”
Thấy mặt Hoắc Tranh biến sắc, Bạch Tế vội vàng “Ta thật sự không có làm chuyện gì không tốt, thật sự, ta không có lừa ngươi!”
Hoắc Tranh hất tay Bạch Tế ra, một lát sau mới nói: “Thôi.”
“Tranh Tranh...”
“Tẩu tử, mong rằng ngươi nhớ kĩ những lời vừa rồi, chớ tái phạm.”
Bất luận sống chết, y đều là người Hoắc gia.
Hết chương 15
<Edit: Thỏ Cụp Tai>