*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau trời còn chưa sáng Bạch Tế đã mở to đôi mắt ướt át đen nhánh thức dậy.
Trong phòng còn lưu lại một tia lửa nhỏ, u ám nhìn không rõ.
Đêm qua lại có mưa, nước tích táp rơi từ mái cửa sổ xuống, y ngưng thần lắng nghe, con ngươi mông lung dần dần khôi phục thanh thấu.
Hơi nghiên đầu qua, y đang gối lên một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, Hoắc Tranh một tay để dưới cổ Bạch Tế, tay kia vòng ra sau vững vàng ôm lấy eo y, mặc dù đang ngủ cũng muốn đem người bảo hộ cẩn thận.
Bạch Tế nhìn chằm chằm mặt Hoắc Tranh, y lén hôn nhẹ một cái trên đôi môi mỏng, đầu lưỡi liếm cánh môi hắn một vòng, Hoắc Tranh bỗng siết chặt cánh tay sau lưng y, giọng nói khàn khàn, "Sao hôm nay lại thức sớm, hửm?"
Nhiệt độ cơ thể hai người ấm áp vô cùng, Bạch Tế ghé vào trước ngực Hoắc Tranh, nheo mắt lại đợi đối phương hôn trả lại một cái mới thỏa mãn cười.
Hoắc Tranh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vỗ vỗ sau lưng Bạch Tế, "Lát nữa liền thức dậy, ngươi còn phải đến thư quán học chữ."
Nói xong ôm chặt y, "Thời tiết lạnh, sẽ có chút vất vả."
Bạch Tế cọ đầu vào bả vai hắn, y ở trong thôn đã quen, sau khi vào thành phải đi học, thật làm y chưa thích ứng kịp đâu.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bạch Tế, Hoắc Tranh hôn hôn y an ủi, "Ta đưa ngươi đi."
Bạch Tế ôm chặt hắn, có chút thẹn thùng nhẹ nhàn động động thân thể.
Lúc là con thỏ chỉ có thể cọ sàn nhà, hiện tại có Hoắc Tranh bên cạnh, Bạch Tế khó nhịn vặn vẹo eo, đuôi lông mày hồng nhuận, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ mềm nhẹ.
Hoắc Tranh lập tức rõ ràng, thiếu niên dễ xúc động là bình thường, hắn ôm Bạch Tế "chăm sóc" cẩn thận, để y thoải mái rồi còn lấy quần bông sạch sẽ cho y thay, địa phương của mình bị Bạch Tế trêu chọc lại bỏ mặc.
"Tranh Tranh."
Bạch Tế nhìn đến rõ ràng, hai mắt không chớp nhìn chổ phồng lên kia, y giống như hiến thân một lần nữa ôm chặt Hoắc Tranh, yết hầu phát ra thanh âm thoải mái, "Ngươi cũng cọ cọ ta."
Hoắc Tranh xoa xoa eo y rồi buông tay, "Ngoan, ngươi nhanh thay quần áo."
Dứt lời, hắn đẩy cửa ra ngoài, tìm chổ xử lí phản ứng trên người.
Bạch Tế ôm quần áo Hoắc Tranh lấy giúp ngơ ngác ngồi ở đầu giường, y cầm quần bông mặc vào, trên mặt phảng phất vẫn còn nóng ấm.
Hành động của Hoắc Tranh làm y khó hiểu, chuyện đó thật thoải mái, rõ ràng Hoắc Tranh lúc trước cũng đã ôm mình làm, vì sao hôm nay lại tránh đi?
Trong lòng Bạch Tế, thích chính là thích, không cần phải khắc chế cái gì.
Hắc Trân Châu trong nhà chỉ biết vùi đầu ăn, khi Bạch Tế và Hoắc Tranh ra ngoài chỉ có Lan bà bồi nó chơi đùa, Lan bà đối đãi với nó thực tốt, không chỉ cho nó ăn thịt, trời giá rét bà còn may áo vải bố cho nó mặc.
Hắc Trân Châu mặc áo nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu khí thế, lúc Bạch Tế dắt nó ra cửa, mấy người xung quanh nhìn thấy cười nói: "Đầu năm nay thế nhưng có người còn cho chó mặc quần áo!"
Sáng sớm, Hoắc Tranh đánh xe ngựa tới phố hẻm, đến Hoằng Dương Quáng thả Bạch Tế xuống. Hắn chỉnh sửa mũ lông trên đầu y, đem tất cả giấy bút bỏ vào túi vải nhỏ.
Bạch Tế xách theo túi vải, "Tranh Tranh, ta đi vào nha."
Hắc Trân Châu ngồi xổm trên xe ngựa kêu vài tiếng, một người một cún nhìn theo Bạch Tế bước vào học đường rồi mới rời đi.
Hoắc Tranh vẫn chưa đánh xe đi xa, Bạch Tế ngày đầu tiên đến học đường làm hắn trước sau đều không yên lòng, liền tìm quán mì nhỏ gần đó, gọi một chén mì, cùng Hắc Trân Châu ngồi đợi.
Bạch Tế đến muộn, y quải túi nhỏ đứng ngoài cửa học đường, bọn môn sinh đang niệm thư sôi nổi quay lại nhìn y chăm chú.
Trường Trinh tiên sinh để y đi vào, Bạch Tế thấp thỏm, vô số ánh mắt dừng trên người y, Hoắc Tranh không có bên cạnh y đành phải trốn ra sau lưng tiên sinh, làm bọn môn sinh đều cười vang.
Trường Trinh tiên sinh nghiêm mặt một chút, "Cười cái gì."
Tiếng cười im bặt, Trường Trinh tiên sinh lại nói: "Vị này chính là học sinh mới tới, Bạch Tế, về sau các ngươi sẽ là đồng môn."
Tiên sinh chỉ một chổ phía trước, bên cạnh là thư sinh ngày hôm qua đã tiếp đãi bọn họ Phương Tử Trần, Bạch Tế ôm chặt túi vải nhỏ của mình đi qua ngồi xuống.
Môn sinh trong lớp toàn mặc nho phục* thuần trắng, Bạch Tế lại một thân áo bông xanh ngọc, đầu đội mũ nhung trắng, ngồi giữa đám người trông có vẻ không thích hợp.
Trường Trinh tiên sinh tiếp tục giảng bài, Bạch Tế đứng ngồi không yên, sau lưng luôn có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm y.
Phương Tử Trần mở sách ra nhích lại ngồi gần Bạch Tế một chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn chưa có nhận sách vậy xem chung với ta đi."
Bạch Tế dốt đặc cán mai lắc đầu, "Ta xem không hiểu."
Nhưng Phương Tử Trần tới gần đã làm y yên tâm hơn chút.
Bạch Tế đối Phương Tử Trần nhe răng cười, "Cảm ơn ngươi a."
Phương Tử Trần biểu tình hơi ngưng trệ, "Khách khí, khách khí."
Lả tả mưa phùn dần to lên, phố hẻm mờ mịt.
Hoắc Tranh duy trì một tư thế ngồi thật lâu, mặt bàn đã lạnh, Hắc Trân Châu mặc áo khoác nhỏ dựa vào ghế, mí mắt gục xuống, buồn ngủ.
Đang lúc rãnh rỗi, lão chủ quán không có việc gì làm, đơn giản bưng trà bánh đến ngồi đối diện Hoắc Tranh, vừa uống vừa cùng hắn tán gẫu, hỏi hắn có phải hay không đang đợi người.
Hắc Trân Châu ngửi được mùi thơm lập tức đứng dậy, đôi mắt nhìn chăm chăm đồ ăn, chủ quán phốc cái cười to, "Chó nhà ngươi thật thú vị, còn mặc quần áo."
Chủ quán cho Hắc Trân Châu chút đồ ăn, hắn lải nhải một lúc lâu, mặc cho Hoắc Tranh trầm mặc, hắn vẫn không tức giận. Có khách đến, chỉ cần không gây chuyện, bọn họ đều tươi cười đón tiếp, người làm buôn bán đều hiểu hòa khí sinh tài.
Hoắc Tranh cũng không phải cố tình hờ hững, hồn hắn như bay đi đâu mất, trong lòng là đang nhớ Bạch Tế. Không biết y có nghe hiểu lời phu tử dạy không, có bị người khác ức hiếp không, trong lớp nhiều người như vậy, y có phải đang sợ hãi?
Hoắc Tranh nghĩ đến quá nhiều.
Trong lớp học Bạch Tế che mũi liên tục hắt xì ba cái, vừa ngẩn đầu, thấy phu tử cùng tất cả mọi người đều nhìn y.
Phu tử đang giản về thơ ca Chiến quốc, y nhìn Bạch Tế ăn mặc không giống môn sinh, hỏi: "Mới vừa rồi ta ngâm thơ ngươi nghe xong có cảm tưởng gì?"
Bạch Tế ngây thơ lắc đầu, lắp bắp, "Ta, ta không biết."
Lại là một trận cười vang, Bạch Tế đỏ mặt, phu tử lắc đầu cho y ngồi xuống, tận tình khuyên bảo, "Phải chuyên chú nghe giảng bài."
Lớp học Trường Trinh tiên sinh kết thúc, còn phải đến học đường khác, qua giờ Dậu mới có thể rút ra nửa canh giờ dạy thú ngữ. Bạch Tế liền lưu lại cùng môn sinh khác nghe giảng bài, thật vất vả chờ đến tan học, sau khi phu tử rời đi, bọn môn sinh tụ lại một chổ, đối y khe khẽ nói nhỏ, nói y là ai mang vào đây.
Hoằng Dương Quán không phải ai cũng có thể vào học, có người thiên phú học tài mới đến, không có tài năng thì phải có gia cảnh, mà Bạch Tế nhìn thế nào cũng đều không phải, một bộ dáng ngơ ngơ ngốc ngốc, phu tử hỏi một câu y đã hết ba câu không biết, quần áo cũng không phải quý giá, nhưng thái độ Trường Trinh tiên sinh đối với y rất tốt, cũng vì vậy bọn môn sinh trong lòng nghi ngờ nhưng không dám nói thẳng.
Phương Tử Trần nhìn ra Bạch Tế sợ hãi, quan tâm nói: "Ngươi đừng sợ, bọ họ cùng lắm nói sau lưng ngươi thôi, mới không dám làm gì ngươi."
Thư quán quy củ nghiêm khắc, bất luận con cháu nhà giàu hay hài tử nhà nông, đều không được ồn ào gây chuyện, nếu có người vi phạm quy củ đều sẽ bị đuổi ra khỏi thư quán, Trường Trinh tiên sinh là phu tử nơi này cũng là quán trưởng.
Quan hệ trong đó Bạch Tế nửa biết nửa không. Cơm trưa có thể lưu lại dùng trong quán, y vốn muốn trở về ăn cơm với Hoắc Tranh, nhưng trời mưa không ngớt, Phương Tử Trần nhiệt tình lôi kéo y đến nhà bếp nếm thử tay nghề sư phó, y thoát không được cũng chỉ có thể ở lại.
Sau giờ Ngọ lớp học kết thúc sớm, Bạch Tế xách theo túi vải rời đi, Trường Trinh tiên sinh đột nhiên đứng ở một đầu hành lang khác gọi y lại.
"Tiên sinh."
Bạch Tế chạy chậm qua tới, mấy môn sinh đều đã về hết, thư quán náo nhiệt hơn nửa ngày giờ một mảnh trống vắng, y cùng tiên sinh đi đến thư phòng, trên đường đi còn không ngừng nhìn xung quanh.
Bước vào thư phòng, một thân ảnh cao lớn đứng trước kệ sách đưa lưng về phía y, Bạch Tế kinh ngạc kêu "Tranh Tranh!"
Hắc Trân Châu nhảy vào lòng y lắc lắc cái đuôi, Trường Trinh tiên sinh bảo hai người ngồi xuống, từ kệ sách lấy ra mấy quyển sách dày nặng, phủi phủi bụi, trước mặt bọn họ mở ra một quyển.
"Đây là thú ngữ mấy năm nay lão phu ghi lại được."
Bạch Tế nghiêm túc nhìn xem: "Ta xem không hiểu."
Trường Trinh tiên sinh liền cười mấy tiếng, "Không sao, từ hôm nay trở đi mỗi ngày ngươi đến thư phòng, ta dạy ngươi nửa canh giờ, mấy quyển sách này ngươi mang về cẩn thận xem, học nhiều biết nhiều. Như vậy, chúng ta liền bắt đầu học đi."
Tiên sinh dạy học hài hước nho nhã, Bạch Tế quả nhiên có thiên phú, rất nhiều câu chữ chỉ cần lặp lại hai lần y liền nhớ, còn có thể tự tìm hiểu mấy chữ kì quái, nghiền ngẫm suy nghĩ.
Lá trúc dưới hiên đung đưa, qua giờ Dậu, Trường Trinh tiên sinh kết thúc giờ học của Bạch Tế, hai người đều có chút tiếc nuối.
Hoắc Tranh đứng dậy đối tiên sinh chắp tay thi lễ, trên đường dắt Bạch Tế trở về, y cứ ôm khư khư sách trong tay, đắc ý đọc mấy từ kì quái, không chú ý vấp phải bậc cửa, suýt nữa ngã nhào.
Hoắc Tranh lấy đi quyển sách đem người ôm vào thùng xe, xách Hắc Trân Châu lên nhét vào lồng ngực Bạch Tế, "Sắc trời quá mờ để ban ngày hẵn xem."
Xe ngựa ngang qua chợ, Hoắc Tranh mua thêm mấy ngọn nến để ban đêm thắp nhiều chút, lại mua không ít than sưởi ấm. Thời tiết càng rét lạnh, Lan bà tuổi cao, việc mua đồ vật này nọ Hoắc Tranh sẽ không để bà làm.
Trở lại đại viện, Lan bà đang đem đồ ăn được hâm nóng ra, thấy hai người vào nhà, nhìn đến Bạch Tế xách túi vải nhỏ, tay cầm quyển sách một bộ dáng thư sinh văn nhã, cười đến mắt híp lại.
Trong phòng có đốt than, độ ấm tăng lên, không giống như bên ngoài rét lạnh. Bạch Tế tắm xong khoác áo ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, trong tay cầm quyển sách chữ có chữ không mà đọc. Đợi Hoắc Tranh cũng tắm gội xong trở về phòng, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, y vội cất sách, đem Hắc Trân Châu đang ngủ say sang một bên, lặng lẽ mang giày mở cửa đi ra ngoài.
Cốc cốc cốc...
Bạch Tế chờ bên ngoài, Hoắc Tranh mở cửa, dường như đã quen với việc ban đêm Bạch Tế đều tới phòng hắn, bình tĩnh đem người ôm vào, đóng cửa.
Bạch Tế quen thói nhào lên giường, Hoắc Tranh kéo y ra, đem chăn ủ ấm mới cho y vào, ngầm đồng ý việc ngủ chung.
Sau khi Bạch Tế nằm xuống, Hoắc Tranh nghiêng người ôm eo y, nhè nhẹ vỗ, "Hôm nay có mệt không?"
"Hông mệt." Bạch Tế thích Hoắc Tranh thân mật chạm vào y, thân mình kề sát đối phương, cười tủm tỉm dụi dụi chổ nóng ấm.
Hoắc Tranh đem y kéo ra, cảm nhận được y nổi lên phản ứng, nhíu mày, "Tiểu Bạch, việc này phải khắc chế, ngươi còn nhỏ làm nhiều thân mình sẽ hư."
"Chính là, chính là..." Bạch Tế vặn vẹo, bị Hoắc Tranh ôm lại.
"Tiểu Bạch, ta không phải không muốn làm, nhưng ngươi phải vì thân mình suy nghĩ, nhịn một chút, chúng ta ba ngày làm một lần, tiết chế một chút."
Bạch Tế xoay người dụi dụi đối phương, tuy rằng y có chút xút động nhưng cũng không phải không thể nhịn.
"Được rồi."
Hoắc Tranh hôn hôn trán y, nửa người trên ôm chặt y, chân lại để cách xa chút, miễn cho Bạch Tế xúc động.
Hết chương 38
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
- -----
*Nho phục
Hôm sau trời còn chưa sáng Bạch Tế đã mở to đôi mắt ướt át đen nhánh thức dậy.
Trong phòng còn lưu lại một tia lửa nhỏ, u ám nhìn không rõ.
Đêm qua lại có mưa, nước tích táp rơi từ mái cửa sổ xuống, y ngưng thần lắng nghe, con ngươi mông lung dần dần khôi phục thanh thấu.
Hơi nghiên đầu qua, y đang gối lên một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, Hoắc Tranh một tay để dưới cổ Bạch Tế, tay kia vòng ra sau vững vàng ôm lấy eo y, mặc dù đang ngủ cũng muốn đem người bảo hộ cẩn thận.
Bạch Tế nhìn chằm chằm mặt Hoắc Tranh, y lén hôn nhẹ một cái trên đôi môi mỏng, đầu lưỡi liếm cánh môi hắn một vòng, Hoắc Tranh bỗng siết chặt cánh tay sau lưng y, giọng nói khàn khàn, "Sao hôm nay lại thức sớm, hửm?"
Nhiệt độ cơ thể hai người ấm áp vô cùng, Bạch Tế ghé vào trước ngực Hoắc Tranh, nheo mắt lại đợi đối phương hôn trả lại một cái mới thỏa mãn cười.
Hoắc Tranh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vỗ vỗ sau lưng Bạch Tế, "Lát nữa liền thức dậy, ngươi còn phải đến thư quán học chữ."
Nói xong ôm chặt y, "Thời tiết lạnh, sẽ có chút vất vả."
Bạch Tế cọ đầu vào bả vai hắn, y ở trong thôn đã quen, sau khi vào thành phải đi học, thật làm y chưa thích ứng kịp đâu.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bạch Tế, Hoắc Tranh hôn hôn y an ủi, "Ta đưa ngươi đi."
Bạch Tế ôm chặt hắn, có chút thẹn thùng nhẹ nhàn động động thân thể.
Lúc là con thỏ chỉ có thể cọ sàn nhà, hiện tại có Hoắc Tranh bên cạnh, Bạch Tế khó nhịn vặn vẹo eo, đuôi lông mày hồng nhuận, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ mềm nhẹ.
Hoắc Tranh lập tức rõ ràng, thiếu niên dễ xúc động là bình thường, hắn ôm Bạch Tế "chăm sóc" cẩn thận, để y thoải mái rồi còn lấy quần bông sạch sẽ cho y thay, địa phương của mình bị Bạch Tế trêu chọc lại bỏ mặc.
"Tranh Tranh."
Bạch Tế nhìn đến rõ ràng, hai mắt không chớp nhìn chổ phồng lên kia, y giống như hiến thân một lần nữa ôm chặt Hoắc Tranh, yết hầu phát ra thanh âm thoải mái, "Ngươi cũng cọ cọ ta."
Hoắc Tranh xoa xoa eo y rồi buông tay, "Ngoan, ngươi nhanh thay quần áo."
Dứt lời, hắn đẩy cửa ra ngoài, tìm chổ xử lí phản ứng trên người.
Bạch Tế ôm quần áo Hoắc Tranh lấy giúp ngơ ngác ngồi ở đầu giường, y cầm quần bông mặc vào, trên mặt phảng phất vẫn còn nóng ấm.
Hành động của Hoắc Tranh làm y khó hiểu, chuyện đó thật thoải mái, rõ ràng Hoắc Tranh lúc trước cũng đã ôm mình làm, vì sao hôm nay lại tránh đi?
Trong lòng Bạch Tế, thích chính là thích, không cần phải khắc chế cái gì.
Hắc Trân Châu trong nhà chỉ biết vùi đầu ăn, khi Bạch Tế và Hoắc Tranh ra ngoài chỉ có Lan bà bồi nó chơi đùa, Lan bà đối đãi với nó thực tốt, không chỉ cho nó ăn thịt, trời giá rét bà còn may áo vải bố cho nó mặc.
Hắc Trân Châu mặc áo nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu khí thế, lúc Bạch Tế dắt nó ra cửa, mấy người xung quanh nhìn thấy cười nói: "Đầu năm nay thế nhưng có người còn cho chó mặc quần áo!"
Sáng sớm, Hoắc Tranh đánh xe ngựa tới phố hẻm, đến Hoằng Dương Quáng thả Bạch Tế xuống. Hắn chỉnh sửa mũ lông trên đầu y, đem tất cả giấy bút bỏ vào túi vải nhỏ.
Bạch Tế xách theo túi vải, "Tranh Tranh, ta đi vào nha."
Hắc Trân Châu ngồi xổm trên xe ngựa kêu vài tiếng, một người một cún nhìn theo Bạch Tế bước vào học đường rồi mới rời đi.
Hoắc Tranh vẫn chưa đánh xe đi xa, Bạch Tế ngày đầu tiên đến học đường làm hắn trước sau đều không yên lòng, liền tìm quán mì nhỏ gần đó, gọi một chén mì, cùng Hắc Trân Châu ngồi đợi.
Bạch Tế đến muộn, y quải túi nhỏ đứng ngoài cửa học đường, bọn môn sinh đang niệm thư sôi nổi quay lại nhìn y chăm chú.
Trường Trinh tiên sinh để y đi vào, Bạch Tế thấp thỏm, vô số ánh mắt dừng trên người y, Hoắc Tranh không có bên cạnh y đành phải trốn ra sau lưng tiên sinh, làm bọn môn sinh đều cười vang.
Trường Trinh tiên sinh nghiêm mặt một chút, "Cười cái gì."
Tiếng cười im bặt, Trường Trinh tiên sinh lại nói: "Vị này chính là học sinh mới tới, Bạch Tế, về sau các ngươi sẽ là đồng môn."
Tiên sinh chỉ một chổ phía trước, bên cạnh là thư sinh ngày hôm qua đã tiếp đãi bọn họ Phương Tử Trần, Bạch Tế ôm chặt túi vải nhỏ của mình đi qua ngồi xuống.
Môn sinh trong lớp toàn mặc nho phục* thuần trắng, Bạch Tế lại một thân áo bông xanh ngọc, đầu đội mũ nhung trắng, ngồi giữa đám người trông có vẻ không thích hợp.
Trường Trinh tiên sinh tiếp tục giảng bài, Bạch Tế đứng ngồi không yên, sau lưng luôn có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm y.
Phương Tử Trần mở sách ra nhích lại ngồi gần Bạch Tế một chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn chưa có nhận sách vậy xem chung với ta đi."
Bạch Tế dốt đặc cán mai lắc đầu, "Ta xem không hiểu."
Nhưng Phương Tử Trần tới gần đã làm y yên tâm hơn chút.
Bạch Tế đối Phương Tử Trần nhe răng cười, "Cảm ơn ngươi a."
Phương Tử Trần biểu tình hơi ngưng trệ, "Khách khí, khách khí."
Lả tả mưa phùn dần to lên, phố hẻm mờ mịt.
Hoắc Tranh duy trì một tư thế ngồi thật lâu, mặt bàn đã lạnh, Hắc Trân Châu mặc áo khoác nhỏ dựa vào ghế, mí mắt gục xuống, buồn ngủ.
Đang lúc rãnh rỗi, lão chủ quán không có việc gì làm, đơn giản bưng trà bánh đến ngồi đối diện Hoắc Tranh, vừa uống vừa cùng hắn tán gẫu, hỏi hắn có phải hay không đang đợi người.
Hắc Trân Châu ngửi được mùi thơm lập tức đứng dậy, đôi mắt nhìn chăm chăm đồ ăn, chủ quán phốc cái cười to, "Chó nhà ngươi thật thú vị, còn mặc quần áo."
Chủ quán cho Hắc Trân Châu chút đồ ăn, hắn lải nhải một lúc lâu, mặc cho Hoắc Tranh trầm mặc, hắn vẫn không tức giận. Có khách đến, chỉ cần không gây chuyện, bọn họ đều tươi cười đón tiếp, người làm buôn bán đều hiểu hòa khí sinh tài.
Hoắc Tranh cũng không phải cố tình hờ hững, hồn hắn như bay đi đâu mất, trong lòng là đang nhớ Bạch Tế. Không biết y có nghe hiểu lời phu tử dạy không, có bị người khác ức hiếp không, trong lớp nhiều người như vậy, y có phải đang sợ hãi?
Hoắc Tranh nghĩ đến quá nhiều.
Trong lớp học Bạch Tế che mũi liên tục hắt xì ba cái, vừa ngẩn đầu, thấy phu tử cùng tất cả mọi người đều nhìn y.
Phu tử đang giản về thơ ca Chiến quốc, y nhìn Bạch Tế ăn mặc không giống môn sinh, hỏi: "Mới vừa rồi ta ngâm thơ ngươi nghe xong có cảm tưởng gì?"
Bạch Tế ngây thơ lắc đầu, lắp bắp, "Ta, ta không biết."
Lại là một trận cười vang, Bạch Tế đỏ mặt, phu tử lắc đầu cho y ngồi xuống, tận tình khuyên bảo, "Phải chuyên chú nghe giảng bài."
Lớp học Trường Trinh tiên sinh kết thúc, còn phải đến học đường khác, qua giờ Dậu mới có thể rút ra nửa canh giờ dạy thú ngữ. Bạch Tế liền lưu lại cùng môn sinh khác nghe giảng bài, thật vất vả chờ đến tan học, sau khi phu tử rời đi, bọn môn sinh tụ lại một chổ, đối y khe khẽ nói nhỏ, nói y là ai mang vào đây.
Hoằng Dương Quán không phải ai cũng có thể vào học, có người thiên phú học tài mới đến, không có tài năng thì phải có gia cảnh, mà Bạch Tế nhìn thế nào cũng đều không phải, một bộ dáng ngơ ngơ ngốc ngốc, phu tử hỏi một câu y đã hết ba câu không biết, quần áo cũng không phải quý giá, nhưng thái độ Trường Trinh tiên sinh đối với y rất tốt, cũng vì vậy bọn môn sinh trong lòng nghi ngờ nhưng không dám nói thẳng.
Phương Tử Trần nhìn ra Bạch Tế sợ hãi, quan tâm nói: "Ngươi đừng sợ, bọ họ cùng lắm nói sau lưng ngươi thôi, mới không dám làm gì ngươi."
Thư quán quy củ nghiêm khắc, bất luận con cháu nhà giàu hay hài tử nhà nông, đều không được ồn ào gây chuyện, nếu có người vi phạm quy củ đều sẽ bị đuổi ra khỏi thư quán, Trường Trinh tiên sinh là phu tử nơi này cũng là quán trưởng.
Quan hệ trong đó Bạch Tế nửa biết nửa không. Cơm trưa có thể lưu lại dùng trong quán, y vốn muốn trở về ăn cơm với Hoắc Tranh, nhưng trời mưa không ngớt, Phương Tử Trần nhiệt tình lôi kéo y đến nhà bếp nếm thử tay nghề sư phó, y thoát không được cũng chỉ có thể ở lại.
Sau giờ Ngọ lớp học kết thúc sớm, Bạch Tế xách theo túi vải rời đi, Trường Trinh tiên sinh đột nhiên đứng ở một đầu hành lang khác gọi y lại.
"Tiên sinh."
Bạch Tế chạy chậm qua tới, mấy môn sinh đều đã về hết, thư quán náo nhiệt hơn nửa ngày giờ một mảnh trống vắng, y cùng tiên sinh đi đến thư phòng, trên đường đi còn không ngừng nhìn xung quanh.
Bước vào thư phòng, một thân ảnh cao lớn đứng trước kệ sách đưa lưng về phía y, Bạch Tế kinh ngạc kêu "Tranh Tranh!"
Hắc Trân Châu nhảy vào lòng y lắc lắc cái đuôi, Trường Trinh tiên sinh bảo hai người ngồi xuống, từ kệ sách lấy ra mấy quyển sách dày nặng, phủi phủi bụi, trước mặt bọn họ mở ra một quyển.
"Đây là thú ngữ mấy năm nay lão phu ghi lại được."
Bạch Tế nghiêm túc nhìn xem: "Ta xem không hiểu."
Trường Trinh tiên sinh liền cười mấy tiếng, "Không sao, từ hôm nay trở đi mỗi ngày ngươi đến thư phòng, ta dạy ngươi nửa canh giờ, mấy quyển sách này ngươi mang về cẩn thận xem, học nhiều biết nhiều. Như vậy, chúng ta liền bắt đầu học đi."
Tiên sinh dạy học hài hước nho nhã, Bạch Tế quả nhiên có thiên phú, rất nhiều câu chữ chỉ cần lặp lại hai lần y liền nhớ, còn có thể tự tìm hiểu mấy chữ kì quái, nghiền ngẫm suy nghĩ.
Lá trúc dưới hiên đung đưa, qua giờ Dậu, Trường Trinh tiên sinh kết thúc giờ học của Bạch Tế, hai người đều có chút tiếc nuối.
Hoắc Tranh đứng dậy đối tiên sinh chắp tay thi lễ, trên đường dắt Bạch Tế trở về, y cứ ôm khư khư sách trong tay, đắc ý đọc mấy từ kì quái, không chú ý vấp phải bậc cửa, suýt nữa ngã nhào.
Hoắc Tranh lấy đi quyển sách đem người ôm vào thùng xe, xách Hắc Trân Châu lên nhét vào lồng ngực Bạch Tế, "Sắc trời quá mờ để ban ngày hẵn xem."
Xe ngựa ngang qua chợ, Hoắc Tranh mua thêm mấy ngọn nến để ban đêm thắp nhiều chút, lại mua không ít than sưởi ấm. Thời tiết càng rét lạnh, Lan bà tuổi cao, việc mua đồ vật này nọ Hoắc Tranh sẽ không để bà làm.
Trở lại đại viện, Lan bà đang đem đồ ăn được hâm nóng ra, thấy hai người vào nhà, nhìn đến Bạch Tế xách túi vải nhỏ, tay cầm quyển sách một bộ dáng thư sinh văn nhã, cười đến mắt híp lại.
Trong phòng có đốt than, độ ấm tăng lên, không giống như bên ngoài rét lạnh. Bạch Tế tắm xong khoác áo ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, trong tay cầm quyển sách chữ có chữ không mà đọc. Đợi Hoắc Tranh cũng tắm gội xong trở về phòng, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, y vội cất sách, đem Hắc Trân Châu đang ngủ say sang một bên, lặng lẽ mang giày mở cửa đi ra ngoài.
Cốc cốc cốc...
Bạch Tế chờ bên ngoài, Hoắc Tranh mở cửa, dường như đã quen với việc ban đêm Bạch Tế đều tới phòng hắn, bình tĩnh đem người ôm vào, đóng cửa.
Bạch Tế quen thói nhào lên giường, Hoắc Tranh kéo y ra, đem chăn ủ ấm mới cho y vào, ngầm đồng ý việc ngủ chung.
Sau khi Bạch Tế nằm xuống, Hoắc Tranh nghiêng người ôm eo y, nhè nhẹ vỗ, "Hôm nay có mệt không?"
"Hông mệt." Bạch Tế thích Hoắc Tranh thân mật chạm vào y, thân mình kề sát đối phương, cười tủm tỉm dụi dụi chổ nóng ấm.
Hoắc Tranh đem y kéo ra, cảm nhận được y nổi lên phản ứng, nhíu mày, "Tiểu Bạch, việc này phải khắc chế, ngươi còn nhỏ làm nhiều thân mình sẽ hư."
"Chính là, chính là..." Bạch Tế vặn vẹo, bị Hoắc Tranh ôm lại.
"Tiểu Bạch, ta không phải không muốn làm, nhưng ngươi phải vì thân mình suy nghĩ, nhịn một chút, chúng ta ba ngày làm một lần, tiết chế một chút."
Bạch Tế xoay người dụi dụi đối phương, tuy rằng y có chút xút động nhưng cũng không phải không thể nhịn.
"Được rồi."
Hoắc Tranh hôn hôn trán y, nửa người trên ôm chặt y, chân lại để cách xa chút, miễn cho Bạch Tế xúc động.
Hết chương 38
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
- -----
*Nho phục