Bạch Tế được Hoắc Tranh ôm về lều trại, mồ hôi ướt nhẹp xiêm y, dính trên da thịt, làm lộ ra mấy dấu hôn màu đỏ bên trong. Y duỗi chân, phía dưới còn chưa kịp lau khô, còn có bạch dịch dính trên ngón chân mượt mà. Hoắc Tranh nhìn nhìn, bế Bạch Tế lên đệm.
Mở ra bao hành lý, Hoắc Tranh lấy ra quần áo sạch thay cho y, lại cẩn thận lau sạch cho y. Nắm bàn chân y cảm thấy có chút lạnh, Hoắc Tranh đem chân y xoa ấm lên mới nhét vào trong chăn.
Đổi quần áo sạch cho Bạch Tế xong, Hoắc Tranh mới bắt đầu sửa sang lại chính mình, hắn một thân chật vật, quần áo đều bị nhiễm ướt.
Chân trời hiện ra ánh sáng, bầu trời xám xịt, nhè nhẹ gió lạnh thổi vào trong lều, trong gió còn có hơi nước, chỉ sợ một lát nữa sẽ có mưa.
Hoắc Tranh kéo chặt cửa lều trại, lúc tiến vào liền bị Bạch Tế lăn tới dụi vào người, hắn nghiêng người hôn môi y một cái, “Ngủ một lát đi.”
Bạch Tế mơ mơ màng màng ừm một tiếng, thể xác và tinh thần thõa mãn rồi thì mí mắt đã nhấc không nổi, mềm nhũn nằm trên người Hoắc Tranh, cọ cọ tìm một tư thế dễ chịu. Được Hoắc Tranh vỗ lưng đến thoải mái, không bao lâu sau liền ngủ.
Sáng sớm quả nhiên có mưa, nước mưa tinh mịn như dệt, phảng phất giống một tấm võng thật lớn che kín cả Lộc Sơn, trời đất nối thành một mảng mênh mông. Tuy vậy, nhóm chim thú trong núi vẫn sôi nổi, tìm chỗ tránh dưới cây cỏ.
Tiên sinh nhìn cơn mưa nồng đậm, để môn sinh đều ở trong lều trú mưa, ăn chút lương khô mang theo, đợi bớt mưa mới trở về. Có vài người nổi lên hứng thú, mở dù đi xem cảnh mưa xuân trên Lộc Sơn.
Nhân trận mưa này đến, Bạch Tế liền có thể nghỉ nhiều thêm một lát.
Giọt mưa tí tách tí tách rơi trên lều trại, giống như một nhạc khúc, Bạch Tế gối đầu lên cánh tay Hoắc Tranh, hàng mi dài an tĩnh buông xuống, gò má nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Hoắc Tranh không nỡ đánh thức y dậy, lại không chịu được Bạch Tế dụ hoặc, môi mỏng thong thả dán sát vào, dọc theo đuôi lông mày Bạch Tế hôn lên, mí mắt còn đọng lại một chút ẩm ướt, thân thân chóp mũi thanh tú của y, lại nhắm ngay đôi môi hơi hé ra ngậm lấy nhẹ cắn một ngụm.
Người thương nằm bên cạnh, có được mấy người trong lòng sẽ không loạn đâu.
Hoắc Tranh vốn chỉ muốn trộm chút đậu hũ, khắc chế rời khỏi môi Bạch Tế, thấy y bống nhiên mở mắt, ánh mắt đen bóng sũng nước, cánh môi hồng hồng hơi sưng lên. Con ngươi Hoắc Tranh tối lại, tiếp tục cúi đầu hôn Bạch Tế, để y chậm rãi cảm thụ triền miên hôn môi.
“Ư...Tranh Tranh, ưm...”
Thanh âm mềm mại làm Hoắc Tranh thiếu chút nữa không giữ được lí trí, Bạch Tế một mặt xuân sắc, có lẽ là sau đêm qua y lại nẩy nở một chút, đôi mắt trong suốt điểm ra vài phần yêu mị, khi chớp chớp còn không tự biết mình đang câu dẫn người.
Một nụ hoa ngây ngô dính lên chút huyết, dần dần trở thành một đóa hoa đỏ diễm lệ, Bạch Tế như nụ hoa nở rộ, những biến hóa này đều là do Hoắc Tranh mà ra.
“Tranh Tranh, sao ngươi không nói chuyện?”
Bạch Tế không muốn rời mà ôm chặt cổ Hoắc Tranh, bàn tay nhỏ xoa xoa lưng hắn.
Hoắc Tranh hỏi: “Thân mình còn đau không?”
“Không đau.”
Bạch Tế cong khóe miệng, y nghĩ đến chuyện đêm hôm qua ở trong rừng, như một con mèo trộm được cá, làm nũng lăn lộn trong ngực Hoắc Tranh, tóc đen dài quấn quanh đầu ngón tay hắn, cùng Hoắc Tranh đầu tóc tương kết.
“Ta rất thích cùng Tranh Tranh làm như vậy.” Bạch Tế chăm chú nhìn Hoắc Tranh, ánh mắt nóng bỏng mà ngượng ngùng, “Về sau muốn mỗi ngày đều làm, nha?”
“Cái này.....không được.” Hoắc Tranh vuốt tóc y, giọng nói khàn khàn, “Túng dục quá nhiều thân thể sẽ bị bệnh.”
“Ách...” Bạch Tế tiếc nuối, “Vậy thì lại ba ngày một lần?”
Bạch Tế đem chuyện thân mật trong phòng giắt bên miệng, thoải mái mà nghị luận khi nào tới một lần, Hoắc Tranh mặt cũng nóng lên, tất nhiên là không tiện mở miệng, chỉ nói: “Thuận theo tự nhiên là được.”
Một lúc sau bớt mưa, trong lòng Bạch Tế bỗng nhớ tới tiên lộc y cứu ngày hôm qua, y cùng Hoắc Tranh thương lượng, nghĩ muốn đi nhìn một cái xem nó còn ở chỗ cũ không.
Khu vực săn bắn không cho người tùy ý tiến vào, Hoắc Tranh đi tìm Trường Trinh tiên sinh, đem chuyện ngày hôm qua nói ra, tiên sinh biết được Bạch Tế cứu tiên lộc, vui mừng không thôi, tự mình lãnh bọn họ vào khu vực săn bắn, tìm đến chỗ bụi rậm lại không thấy bóng dáng tiên lộc, nghĩ là nó đã rời đi.
Trường Trinh tiên sinh trên đường liền hỏi Bạch Tế quá trình cứu tiên lộc hôm qua, Bạch Tế nhất nhất báo lại. Lúc trở về lều trại, tiên sinh vỗ đầu Bạch Tế kèm một câu “trẻ nhỏ dễ dạy” mới vui vẻ rời đi, gọi mọi người thu thập hành lý chuẩn bị lên đường.
Hoắc Tranh đem hành lý mang lên xe ngựa, Bạch Tế cũng muốn làm chút việc, nhưng hắn không đồng ý, chỉ cho y ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Mấy người còn lại đều vội vàng thu xếp hành lý, Phương Tử Trần vội đến quay vòng, vẻ mặt hâm mộ nhìn Bạch Tế, “Đại ca ngươi đối với ngươi đúng là thật tốt quá, một chút đều sợ ngươi mệt mỏi, không biết khi nào ta mới có đại ca tốt như vậy đây, chậc.”
Bạch Tế bớt thời giờ liếc liếc hắn, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Hoắc Tranh, “Tranh Tranh là của một mình ta, không thể cho người nào hết.”
Phương Tử Trần cười không ngừng, vỗ vỗ vai Bạch Tế, “Yên tâm, ta mới không đoạt đại ca ngươi.”
Phương Tử Trần đang nói bỗng dừng lại, đột nhiên đến gần Bạch Tế, chăm chú nhìn mặt y, ngạc nhiên nói: “Làm sao mới một đêm không thấy, ngươi hình như có chút thay đổi.”
Bạch Tế xoa gò má mình, “Thay đổi sao?”
“Ta cũng không biết nơi nào thay đổi, nhưng chính là, chính là...” Phương Tử Trần gấp đến độ vò đầu bứt tai, ngập ngừng nửa này không biết giải thích thế nào, chốc lát sau mới khó khăn nói, “Trở nên càng đẹp mắt.”
Phương Tử Trần chính là một tờ giấy trắng, chưa từng nếm qua tình yêu nam nữ, tự nhiên không thể hiểu tại sao Bạch Tế thay đổi. Hắn nhìn y đáng yêu, duỗi tay sờ lên mặt Bạch Tế, mới nhéo được một cái lên má mềm mềm, liền có một cánh tay chặn lại.
Hoắc Tranh đứng bên cạnh, ánh mắt nhàn nhạt, khiến Phương Tử Trần lông tơ đều dựng thẳng lên. Hắn rút tay về, kia sao cảm thấy cổ lạnh lạnh nhỉ.
Hắn cảm thấy đại ca Bạch Tế đối với y tình cảm cũng thật sâu đậm, người khác chạm y một chút đều không được.
Hoắc Tranh kéo Bạch Tế, “Đồ vật ta đã mang lên xe ngựa, bên ngoài vẫn còn mưa, vào trong xe ngựa cho ấm chút.”
Đoàn người lục tục lên xe ngựa xong, xa phu cao giọng hét to, đánh xe rời khỏi Lộc Sơn.
Bởi vì trời có mưa, đường đi trơn trượt nên phải đánh xe càng thêm cẩn thận, trở về tốn thêm gần nửa canh giờ, đến Hoằng Dương Quán trời cũng không còn sớm.
Phu tử kiểm tra số lượng xong mới cho bọn họ trở về, Bạch Tế lưu lại cuối cùng, khi tất cả mọi người rời đi y mới xuống xe ngựa đi tìm Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh đang cho ngựa ăn, vốn dĩ việc này giao cho quản sự phụ trách, không ngờ hôm nay quản sự trong nhà có việc gấp, Hoắc Tranh mới đáp ứng ở lại giúp quản sự cho ngựa ăn.
Hắn đem tiền công hai ngày nay đưa một nửa cho Bạch Tế, để y muốn mua gì liền mua, tiền còn lại cầm đi mua một số đồ trong nhà, “Qua hai ngày nữa ta liền đi Hưng Võ Viện, về sau kiếm nhiều tiền, cho ngươi sống thoải mái.”
Bờ vai cùng lưng hắn ướt một mảng, trên búi tóc bám chút hơi nước, mái hiên thấp bé khiến hắn hơi khom người, ánh mắt hình dáng kiên nghị, mặc dù đang cho ngựa ăn cũng cho Bạch Tế cảm giác tin cậy an ổn.
Bạch Tế bỗng nhiên nhào tới ôm phía sau Hoắc Tranh, gương mặt dán trên lưng hắn, “Tranh Tranh, về sau ta sẽ kiếm tiền.”
Hoắc Tranh xoay người cụng trán y, thân mình còn có hơi lạnh, không dám ôm y lâu, “Ngươi ở trong xe ngựa chờ ta, rất nhanh liền xong việc.”
Xe ngựa ngừng ở ngoài cửa thư quán, Bạch Tế bung dù trèo lên xe, Hoắc Tranh rất nhanh liền đi ra. Hắn nhảy lên xe ngựa, Bạch Tế lấy ra một bộ quần áo giúp Hoắc Tranh phủ thêm, sẵn tiện dựa lên người hắn làm nũng.
Lúc này bóng đêm như mực, chỉ có hai hàng đèn lồng bên đường phát ra ánh sáng nhạt.
Hoắc Tranh đột nhiên nghiêng đầu hôn hôn môi Bạch Tế, chỉ nhẹ mổ lên một cái, lại làm Phương Tử Trần đang đi tới góc đường trừng lớn đôi mắt, miệng há ra không nói được lời nào.
Phương Tử Trần kinh ngạc, Bạch Tế thế nhưng cùng đại ca y hôn môi?
Spoil chương 52: “Ta sẽ không để người khác chê cười Tranh Tranh, trong sách nói, nếu là yêu nhau thì sẽ thành thân, thành thân rồi thì không bị chê cười nữa, ta sẽ cưới Tranh Tranh.”
Hết chương 51
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Mở ra bao hành lý, Hoắc Tranh lấy ra quần áo sạch thay cho y, lại cẩn thận lau sạch cho y. Nắm bàn chân y cảm thấy có chút lạnh, Hoắc Tranh đem chân y xoa ấm lên mới nhét vào trong chăn.
Đổi quần áo sạch cho Bạch Tế xong, Hoắc Tranh mới bắt đầu sửa sang lại chính mình, hắn một thân chật vật, quần áo đều bị nhiễm ướt.
Chân trời hiện ra ánh sáng, bầu trời xám xịt, nhè nhẹ gió lạnh thổi vào trong lều, trong gió còn có hơi nước, chỉ sợ một lát nữa sẽ có mưa.
Hoắc Tranh kéo chặt cửa lều trại, lúc tiến vào liền bị Bạch Tế lăn tới dụi vào người, hắn nghiêng người hôn môi y một cái, “Ngủ một lát đi.”
Bạch Tế mơ mơ màng màng ừm một tiếng, thể xác và tinh thần thõa mãn rồi thì mí mắt đã nhấc không nổi, mềm nhũn nằm trên người Hoắc Tranh, cọ cọ tìm một tư thế dễ chịu. Được Hoắc Tranh vỗ lưng đến thoải mái, không bao lâu sau liền ngủ.
Sáng sớm quả nhiên có mưa, nước mưa tinh mịn như dệt, phảng phất giống một tấm võng thật lớn che kín cả Lộc Sơn, trời đất nối thành một mảng mênh mông. Tuy vậy, nhóm chim thú trong núi vẫn sôi nổi, tìm chỗ tránh dưới cây cỏ.
Tiên sinh nhìn cơn mưa nồng đậm, để môn sinh đều ở trong lều trú mưa, ăn chút lương khô mang theo, đợi bớt mưa mới trở về. Có vài người nổi lên hứng thú, mở dù đi xem cảnh mưa xuân trên Lộc Sơn.
Nhân trận mưa này đến, Bạch Tế liền có thể nghỉ nhiều thêm một lát.
Giọt mưa tí tách tí tách rơi trên lều trại, giống như một nhạc khúc, Bạch Tế gối đầu lên cánh tay Hoắc Tranh, hàng mi dài an tĩnh buông xuống, gò má nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Hoắc Tranh không nỡ đánh thức y dậy, lại không chịu được Bạch Tế dụ hoặc, môi mỏng thong thả dán sát vào, dọc theo đuôi lông mày Bạch Tế hôn lên, mí mắt còn đọng lại một chút ẩm ướt, thân thân chóp mũi thanh tú của y, lại nhắm ngay đôi môi hơi hé ra ngậm lấy nhẹ cắn một ngụm.
Người thương nằm bên cạnh, có được mấy người trong lòng sẽ không loạn đâu.
Hoắc Tranh vốn chỉ muốn trộm chút đậu hũ, khắc chế rời khỏi môi Bạch Tế, thấy y bống nhiên mở mắt, ánh mắt đen bóng sũng nước, cánh môi hồng hồng hơi sưng lên. Con ngươi Hoắc Tranh tối lại, tiếp tục cúi đầu hôn Bạch Tế, để y chậm rãi cảm thụ triền miên hôn môi.
“Ư...Tranh Tranh, ưm...”
Thanh âm mềm mại làm Hoắc Tranh thiếu chút nữa không giữ được lí trí, Bạch Tế một mặt xuân sắc, có lẽ là sau đêm qua y lại nẩy nở một chút, đôi mắt trong suốt điểm ra vài phần yêu mị, khi chớp chớp còn không tự biết mình đang câu dẫn người.
Một nụ hoa ngây ngô dính lên chút huyết, dần dần trở thành một đóa hoa đỏ diễm lệ, Bạch Tế như nụ hoa nở rộ, những biến hóa này đều là do Hoắc Tranh mà ra.
“Tranh Tranh, sao ngươi không nói chuyện?”
Bạch Tế không muốn rời mà ôm chặt cổ Hoắc Tranh, bàn tay nhỏ xoa xoa lưng hắn.
Hoắc Tranh hỏi: “Thân mình còn đau không?”
“Không đau.”
Bạch Tế cong khóe miệng, y nghĩ đến chuyện đêm hôm qua ở trong rừng, như một con mèo trộm được cá, làm nũng lăn lộn trong ngực Hoắc Tranh, tóc đen dài quấn quanh đầu ngón tay hắn, cùng Hoắc Tranh đầu tóc tương kết.
“Ta rất thích cùng Tranh Tranh làm như vậy.” Bạch Tế chăm chú nhìn Hoắc Tranh, ánh mắt nóng bỏng mà ngượng ngùng, “Về sau muốn mỗi ngày đều làm, nha?”
“Cái này.....không được.” Hoắc Tranh vuốt tóc y, giọng nói khàn khàn, “Túng dục quá nhiều thân thể sẽ bị bệnh.”
“Ách...” Bạch Tế tiếc nuối, “Vậy thì lại ba ngày một lần?”
Bạch Tế đem chuyện thân mật trong phòng giắt bên miệng, thoải mái mà nghị luận khi nào tới một lần, Hoắc Tranh mặt cũng nóng lên, tất nhiên là không tiện mở miệng, chỉ nói: “Thuận theo tự nhiên là được.”
Một lúc sau bớt mưa, trong lòng Bạch Tế bỗng nhớ tới tiên lộc y cứu ngày hôm qua, y cùng Hoắc Tranh thương lượng, nghĩ muốn đi nhìn một cái xem nó còn ở chỗ cũ không.
Khu vực săn bắn không cho người tùy ý tiến vào, Hoắc Tranh đi tìm Trường Trinh tiên sinh, đem chuyện ngày hôm qua nói ra, tiên sinh biết được Bạch Tế cứu tiên lộc, vui mừng không thôi, tự mình lãnh bọn họ vào khu vực săn bắn, tìm đến chỗ bụi rậm lại không thấy bóng dáng tiên lộc, nghĩ là nó đã rời đi.
Trường Trinh tiên sinh trên đường liền hỏi Bạch Tế quá trình cứu tiên lộc hôm qua, Bạch Tế nhất nhất báo lại. Lúc trở về lều trại, tiên sinh vỗ đầu Bạch Tế kèm một câu “trẻ nhỏ dễ dạy” mới vui vẻ rời đi, gọi mọi người thu thập hành lý chuẩn bị lên đường.
Hoắc Tranh đem hành lý mang lên xe ngựa, Bạch Tế cũng muốn làm chút việc, nhưng hắn không đồng ý, chỉ cho y ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Mấy người còn lại đều vội vàng thu xếp hành lý, Phương Tử Trần vội đến quay vòng, vẻ mặt hâm mộ nhìn Bạch Tế, “Đại ca ngươi đối với ngươi đúng là thật tốt quá, một chút đều sợ ngươi mệt mỏi, không biết khi nào ta mới có đại ca tốt như vậy đây, chậc.”
Bạch Tế bớt thời giờ liếc liếc hắn, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Hoắc Tranh, “Tranh Tranh là của một mình ta, không thể cho người nào hết.”
Phương Tử Trần cười không ngừng, vỗ vỗ vai Bạch Tế, “Yên tâm, ta mới không đoạt đại ca ngươi.”
Phương Tử Trần đang nói bỗng dừng lại, đột nhiên đến gần Bạch Tế, chăm chú nhìn mặt y, ngạc nhiên nói: “Làm sao mới một đêm không thấy, ngươi hình như có chút thay đổi.”
Bạch Tế xoa gò má mình, “Thay đổi sao?”
“Ta cũng không biết nơi nào thay đổi, nhưng chính là, chính là...” Phương Tử Trần gấp đến độ vò đầu bứt tai, ngập ngừng nửa này không biết giải thích thế nào, chốc lát sau mới khó khăn nói, “Trở nên càng đẹp mắt.”
Phương Tử Trần chính là một tờ giấy trắng, chưa từng nếm qua tình yêu nam nữ, tự nhiên không thể hiểu tại sao Bạch Tế thay đổi. Hắn nhìn y đáng yêu, duỗi tay sờ lên mặt Bạch Tế, mới nhéo được một cái lên má mềm mềm, liền có một cánh tay chặn lại.
Hoắc Tranh đứng bên cạnh, ánh mắt nhàn nhạt, khiến Phương Tử Trần lông tơ đều dựng thẳng lên. Hắn rút tay về, kia sao cảm thấy cổ lạnh lạnh nhỉ.
Hắn cảm thấy đại ca Bạch Tế đối với y tình cảm cũng thật sâu đậm, người khác chạm y một chút đều không được.
Hoắc Tranh kéo Bạch Tế, “Đồ vật ta đã mang lên xe ngựa, bên ngoài vẫn còn mưa, vào trong xe ngựa cho ấm chút.”
Đoàn người lục tục lên xe ngựa xong, xa phu cao giọng hét to, đánh xe rời khỏi Lộc Sơn.
Bởi vì trời có mưa, đường đi trơn trượt nên phải đánh xe càng thêm cẩn thận, trở về tốn thêm gần nửa canh giờ, đến Hoằng Dương Quán trời cũng không còn sớm.
Phu tử kiểm tra số lượng xong mới cho bọn họ trở về, Bạch Tế lưu lại cuối cùng, khi tất cả mọi người rời đi y mới xuống xe ngựa đi tìm Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh đang cho ngựa ăn, vốn dĩ việc này giao cho quản sự phụ trách, không ngờ hôm nay quản sự trong nhà có việc gấp, Hoắc Tranh mới đáp ứng ở lại giúp quản sự cho ngựa ăn.
Hắn đem tiền công hai ngày nay đưa một nửa cho Bạch Tế, để y muốn mua gì liền mua, tiền còn lại cầm đi mua một số đồ trong nhà, “Qua hai ngày nữa ta liền đi Hưng Võ Viện, về sau kiếm nhiều tiền, cho ngươi sống thoải mái.”
Bờ vai cùng lưng hắn ướt một mảng, trên búi tóc bám chút hơi nước, mái hiên thấp bé khiến hắn hơi khom người, ánh mắt hình dáng kiên nghị, mặc dù đang cho ngựa ăn cũng cho Bạch Tế cảm giác tin cậy an ổn.
Bạch Tế bỗng nhiên nhào tới ôm phía sau Hoắc Tranh, gương mặt dán trên lưng hắn, “Tranh Tranh, về sau ta sẽ kiếm tiền.”
Hoắc Tranh xoay người cụng trán y, thân mình còn có hơi lạnh, không dám ôm y lâu, “Ngươi ở trong xe ngựa chờ ta, rất nhanh liền xong việc.”
Xe ngựa ngừng ở ngoài cửa thư quán, Bạch Tế bung dù trèo lên xe, Hoắc Tranh rất nhanh liền đi ra. Hắn nhảy lên xe ngựa, Bạch Tế lấy ra một bộ quần áo giúp Hoắc Tranh phủ thêm, sẵn tiện dựa lên người hắn làm nũng.
Lúc này bóng đêm như mực, chỉ có hai hàng đèn lồng bên đường phát ra ánh sáng nhạt.
Hoắc Tranh đột nhiên nghiêng đầu hôn hôn môi Bạch Tế, chỉ nhẹ mổ lên một cái, lại làm Phương Tử Trần đang đi tới góc đường trừng lớn đôi mắt, miệng há ra không nói được lời nào.
Phương Tử Trần kinh ngạc, Bạch Tế thế nhưng cùng đại ca y hôn môi?
Spoil chương 52: “Ta sẽ không để người khác chê cười Tranh Tranh, trong sách nói, nếu là yêu nhau thì sẽ thành thân, thành thân rồi thì không bị chê cười nữa, ta sẽ cưới Tranh Tranh.”
Hết chương 51
<Edit: Thỏ Cụp Tai>