Quá trình ghi hình đi được nửa chặng đường, quan hệ của Bạch Dương và Trần Hàm Nhất không hề có tí khởi sắc nào, điều này khiến tổ đạo diễn và fan có chút lo lắng. Đạo diễn Nghiêm một lần nữa trưng cầu ý kiến trong nhóm để thay đổi hiện trạng này và làm cho toàn bộ ekip chương trình khôn ngoan hơn, Nghiêm Phong không muốn show ăn khách nhất của đài truyền hình rơi vào tay hai kẻ xấu xa này.
Mẹ của tiểu yêu tinh: [Hãy để họ sống chung đi! 】
Phù thủy tóc trắng: [Tôi nghĩ có thể thử. Chụp và quay video trong mọi thời tiết, sống chung dưới một mái nhà thì không thể không đụng mặt nhau. 】
Đạo diễn Nghiêm: [Liệu các fan có phản đối điều này không? trước đó những người nổi tiếng tham gia chương trình ghi hình kiểu này đều bị mắng rất thảm. 】
Chủ tịch Hậu viện hội thỏ trắng nhỏ: [Yên tâm đi, thỏ con bọn họ chắc chắn sẽ không, chúng tôi cũng rất háo hức muốn xem Bạch Dương sẽ làm cái gì. 】
Chủ tịch hậu viện hội cây mắc cỡ: [Chúng tôi cũng sẽ không phản đối chuyện này. Hai người sống chung với nhau nhất định sẽ va chạm ra đủ loại tia lửa. Fan hâm mộ hẳn là tò mò muốn chết. Không ai đánh nhau đâu. Dù sao người cô đơn cũng không thể muốn chiếm là chiếm, fan đều biết rất rõ.】
Đạo diễn Nghiêm: [Làm sao tôi cứ cảm thấy mọi người đều đang đợi xem kịch nhỉ? Không ai quan tâm họ yêu nhau như thế nào sao? 】
Chủ tịch Hậu viện hội thỏ trắng nhỏ: [Thật không giấu giếm gì, hướng gió này sớm nên bắt đầu, mọi người cũng đã nhận ra thực tế rồi! Nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm, fan vẫn đang chờ xem họ có thể làm được gì nữa? 】
Đạo diễn Nghiêm: [Vậy nên làm gì đây? Có yêu cầu cụ thể nào không? 】
Phù thủy tóc trắng: [Lúc mới đầu thì đừng, cứ để bọn họ thoải mái phát huy, như vậy chúng ta mới làm chủ được thế trận. 】
Mẹ của tiểu yêu tinh: [Đúng, xem hai người bọn họ sẽ giở trò gì. 】
Sáng sớm hôm ấy, Lý Hưởng và Phương Nam Nam đồng thời nhận được thông báo từ ê-kip chương trình, họ đóng vai trò là đặc công của chương trình, lặng lẽ thu dọn hành lý của Bạch Dương và Trần Hàm Nhất.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất sáng sớm đã bị đưa đến một nơi xa lạ, một biệt thự nhỏ ở ngoại ô.
Bạch Dương: “Đạo diễn muốn ghi hình ở đây à?”
Đạo diễn Nghiêm: “Từ hôm nay trở đi, hai người sẽ sống ở đây, show sẽ quay /.”
Trần Hàm Nhất: “Đùa gì vậy? Sống chung à?”
Bạch Dương: “Điên rồi hả, chúng tôi còn chưa mang theo hành lý.”
“Đừng lo lắng.” Đạo diễn Nghiêm búng tay.
Lý Hưởng và Nam Nam đẩy vali của họ ra từ phía sau đạo diễn.
Bạch Dương thấy vậy liền nóng nảy, “Được đấy, anh họ, khuỷu tay anh ngoặc ra ngoài như thế, bộ không sợ gãy sao?”
“Phương Nam Nam, cậu có dũng khí ăn gan hùm mật gấu đúng không? Phản bội bà chủ của cậu!” Trần Hàm Nhất lúc này cũng tức giận không kém.
Lý Hưởng: “Được người khác ủy thác, tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi!”
Bạch Dương: “Lệnh của ai?”
“Mẹ cậu!”Lý Hưởng trực tiếp vứt mồi lửa lên người dì của mình để lánh nạn.
Phương Nam Nam nhìn Hàm Nhất sắp bùng nổ: “Bình tĩnh đi, không phải ý của tớ, là của dì, cậu biết không, tớ không dám không nghe lệnh của dì.”
Trần Hàm Nhất: “Cậu có thể có chút tiền đồ được không, từ nhỏ đến lớn cậu ngay cả bố mẹ cậu còn không sợ, thế mà lại nghe lời mẹ tớ, ai không biết còn tưởng là con ruột không đấy?”
“Đó là sức mạnh của thần tượng. Mẹ Trần luôn là hình mẫu trên bước đường tương lai của tớ!” Nam Nam đầy mặt ngưỡng mộ. Đặc biệt cách trị cậu mới là mục đích học tập của tớ, đương nhiên câu này chỉ có thể nghĩ trong lòng.
Đạo diễn Nghiêm: “Được rồi, hành lý ổn thỏa rồi. Từ hôm nay, tất cả phải sống chung dưới một mái nhà. Ngoại trừ công việc đột xuất, không được rời khỏi căn nhà này. Các người có thể vào rồi.”
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đẩy va li vào nhà, mở cửa ra nhìn một cái, hai người bọn họ kinh ngạc không thôi, bốn chữ: trống huơ trống hoác.
Bạch Dương: “Trống?”
Trần Hàm Nhất cũng không hiểu ý tưởng của chương trình: ” Là sao?”
Đạo diễn Nghiêm: “Nhiệm vụ đầu tiên khi dọn đến, hãy tự mình sắp xếp chỗ ở. Tất cả đồ đạc, vật dụng đều do các người tự mua.”
Mỗi khi nghe đến chuyện tiền bạc Trần Hàm Nhất lại trở nên căng thẳng, “Tự mình chi trả?”
“Đúng vậy.” Đạo diễn gật đầu.
Trần Hàm Nhất: “Vậy phải mua bao nhiêu? Hết bao nhiêu tiền?”
“Tôi phát hiện ra cô keo kiệt thật sự luôn đấy! Không nghĩ nổi trước đây cô làm sao mà mời người ta ăn cơm? Làm sao có thể mua túi?” Bạch Dương nghi vấn hỏi.
Trần Hàm Nhất: “Thế thì không giống nhau. Lần đó là do tôi đã khiến mọi người cùng chịu khổ. Mua túi là vì tôi thích, tôi mua để dùng. Tiêu tiền có căn cứ và hợp lý. Lần này giống vậy sao? Không phải tôi muốn sống ở đây. Tại sao lại phải bỏ tiền ra mua đồ? Mà một tháng sau, những thứ này sẽ không dùng đến nữa. Quá lãng phí đúng không? Không biết lãng phí là vi phạm nguyên tắc làm người của tôi sao?”
Đạo diễn Nghiêm từ lâu đã cân nhắc đến mối quan tâm của Trần Hàm Nhất, nói: “Các người không phải lo, có thể lấy đi những thứ mà các người đã mua sau khi chương trình đóng máy. Nếu không muốn mang đi, chúng tôi sẽ quyên nó cho học sinh nghèo ở vùng núi.”
Bạch Dương: “Được đấy, vậy mua cái gì cần dùng đi.”
Trần Hàm Nhất cũng không còn lý do gì để phản đối.
“Các người chuẩn bị đi mua đồ đi, nếu không đêm nay không có chỗ ngủ đâu.” Đạo diễn Nghiêm ân cần nhắc nhở.
Bạch Dương: “Đi đâu vậy? Trước tiên phải mua giường với bàn đã.”
“IKEA, giá cả đồ đạc ở đó cũng khá hợp lý.” Trần Hàm Nhất thực sự không biết còn nơi nào để đi nữa.
Bạch Dương: “Đạo diễn, cho mượn một chiếc xe lớn, chúng tôi cần chở đồ đạc.”
Bạch Dương lái một chiếc xe thùng đến IKEA để chọn đồ nội thất với Trần Hàm Nhất.
Sau khi Bạch Dương và Trần Hàm Nhất rời đi, Lý Hưởng cảm thấy giống như vừa mới ném rác ra khỏi cửa, sảng khoái cả người: “Aizzz sướng!”
Nam Nam: “Ừ, quá đã!”
Lý Tương: “Có muốn đi ăn một bữa chúc mừng không?”
“Được thôi.” Nam Nam gật đầu.
Lý Hưởng và Nam Nam dự định ăn một bữa lẩu để chào mừng ngày tốt lành như hôm nay, sự phấn khích và hào hứng của họ không thoát khỏi con mắt của Đạo diễn Nghiêm. Trong lòng Đạo diễn Nghiêm lúc này đã có sẵn một kế hoạch quay, hiệu quả chắc chắn rất đặc sắc.
Khi vừa bước vào IKEA, Bạch Dương dường như đã khám phá ra một thế giới mới, “Wow, thật tuyệt! Vừa có đồ ăn vừa có chỗ chơi, còn có bao nhiêu là thứ để mua.”
Trần Hàm Nhất: “Anh chưa đến đây bao giờ à?”
Bạch Dương: “Đúng, đây là lần đầu tiên.”
Hàm Nhất thở dài: “Đi thôi.”
Danh sách những thứ cần mua được liệt kê trước khi ra ngoài: giường ngủ, bốn bộ chăn ga gối đệm, tủ quần áo, bàn ăn, sofa, xoong nồi, tất cả đều được thêm vào giỏ hàng.
Trong suốt hành trình Bạch Dương luôn theo sát Trần Hàm Nhất. Hình thức mua sắm của Trần Hàm Nhất là những vật dụng gia đình điển hình, chọn hàng đẹp giá rẻ. Giá trị đồng tiền bỏ ra đến từng xu đều dựa trên nguyên tắc tiêu tiền của Trần Hàm Nhất. Ngay cả những nhân viên đi theo cũng ngưỡng mộ Trần Hàm Nhất từ tận đáy lòng, thật sự hiếm có một nữ minh tinh nào lại chăm chỉ lo toan chuyện gia đình như vậy.
Bạch Dương thì trái ngược hoàn toàn: “Hai cái này có gì khác nhau, tại sao lại chọn nó?”
“Đây là hàng giảm giá. Mua hai cái rẻ hơn mấy trăm so với cái mà anh chọn. Mấy trăm ấy có thể mua tất cả đồ dùng nhà bếp đấy.” Trần Hàm Nhất nghiêm túc giải thích.
Bạch Dương: “Ồ.”
Hàm Nhất cẩn thận lựa chọn đồ dùng cần thiết rồi mua hết, khi đến quầy thu ngân, Bạch Dương liếc nhìn Trần Hàm Nhất: “Tôi thanh toán trước, lúc về cô trả lại tôi là được.”
“OK.” Trần Hàm Nhất cho rằng đề xuất này rất hợp lý. Nhân viên quay hình chỉ có thể bất lực lắc đầu, thật sự là vô phương cứu chữa..
Lần này sau hơn hai tiếng đồng hồ mua sắm, Bạch Dương và Trần Hàm Nhất cuối cùng cũng trở về nhà cùng với một đống đồ đạc.
Sau khi trở về, nhiệm vụ liền bắt đầu ngay lập tức, nhưng nhiệm vụ này do tự mình chuốc lấy, không thể trách ai. Đồ đạc mà Trần Hàm Nhất chọn đều là đồ lắp ráp, phải tự mình làm.
Hàm Nhất vừa chỉ đạo Bạch Dương vừa đảm nhiệm trách nhiệm lắp ráp. Dưới sự chỉ huy của Trần Hàm Nhất, gia cụ (dụng cụ gia đình) từng cái từng cái mà thành hình. Trong cách hợp tác này, vai trò lại được thay đổi một lần nữa. Bạch Dương cúi đầu hơn nửa giờ rồi, mồ hôi đầy đầu, thân trên ướt đẫm mồ hôi. Tình trạng của Trần Hàm Nhất cũng không khác là bao, nhưng cô vẫn cố định tầm mắt vào mấy món phụ kiện rải rác.
Sau khi làm việc chăm chỉ, Bạch Dương cảm thấy rất có thành tựu, nhưng vẫn tồn tại một thắc mắc: “Trước đây cô đã biết lắp ráp rồi à? Sao lại thành thạo như vậy?”
Trần Hàm Nhất: “Đồ đạc trong nhà đều do tôi và trợ lý của tôi lắp đặt. Lắp nhiều thì quen thôi.”
Bạch Dương giơ ngón tay cái lên: “Giỏi đấy, tôi luôn mua những sản phẩm làm sẵn, tiết kiệm công sức và thời gian.”
Trần Hàm Nhất không nể mặt nói: “Không có tiền!”
Bạch Dương cũng không có ý đáp trả, “Tiếp theo làm gì?”
“Tôi gọi đồ ăn. Ăn xong, buổi chiều anh dọn dẹp phòng bếp và thu xếp đồ đạc, tôi dọn dẹp nhà vệ sinh.” Hàm Nhất chủ động muốn dọn dẹp nhà vệ sinh phòng khi Bạch Dương không muốn.
Bạch Dương vui vẻ nói: “Được, được rồi! phòng bếp giao cho tôi! Không ngờ cô vậy mà đòi dọn dẹp toilet đấy.”
“Ừ, tôi bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhà vệ sinh, người khác dọn dẹp nó tôi không an tâm.” Cái bệnh này của Trần Hàm Nhất được phát hiện từ thời đại học. Dù cô sống ở đâu, việc dọn dẹp nhà vệ sinh đã trở thành điều bắt buộc phải làm.
Bạch Dương cả buổi chiều mệt bở hơi tai, mệt đến mức không muốn cử động ngón chân. Mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ thì cũng đến giờ ăn tối. Anh muốn đi vệ sinh, nhưng Trần Hàm Nhất vẫn chưa ra nên không thể đi.
Bạch Dương: “Này, Trần Hàm Nhất, cô ngã vào toilet sao? Ra ngoài mau, tôi muốn đi toilet!”
Trần Hàm Nhất đội mũ tắm trên đầu, đeo khẩu trang y tế, mặc áo mưa dùng một lần, một tay đeo găng tay nhựa, một tay cầm cọ toilet. Cô vũ trang đầy đủ bước ra khỏi nhà vệ sinh: “Xong rồi.”
Bạch Dương bị Trần Hàm Nhất làm cho kinh ngạc, bước vào toilet liền cảm thấy bị ánh phản chiếu của gạch làm mờ mắt, quá sạch sẽ, sạch đến mức không nỡ dùng.
“Cẩn thận cho tôi! Nếu nó mà b ắn ra ngoài, tôi sẽ nhét anh vào, rồi chải lại cho anh đấy biết chưa.” Trần Hàm Nhất cảnh cáo Bạch Dương bằng giọng ra lệnh.
Bạch Dương tự hào nói: “Đừng lo lắng, tôi không bao giờ phạm lỗi đâu.”