Bạch Dương chân trước trở về biệt thự, Hàm Nhất đi chân sau vào nhà, thấy Bạch Dương ngồi xụi lơ trên sô pha, ân cần hỏi: “Anh sao vậy?”
“Về đến nhà thì mất một lớp da, người hơi yếu.” Bạch Dương nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở nhà thì cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Đây!” Hàm Nhất đặt những món ăn mà cô đặc biệt mang về đến trước mặt Bạch Dương.
“Đây là cái gì?” Mùi thơm toát ra từ trong túi dụ dỗ Bạch Dương chủ động mở ra.
“Mẹ tôi đặc biệt làm nó cho anh đấy.” Hàm Nhất cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Bạch Dương nhìn những hộp cơm được đóng gói đẹp đẽ, không khỏi nuốt nước bọt, ” Dì có tâm quá, cám ơn!”
Bạch Dương đang giảm cân nhưng vẫn không chịu được sự cám dỗ của đồ ăn ngon nên không nhịn được trực tiếp ăn một miếng nhỏ, “Wow wow wow, ngon quá đi mất, đều là của tôi à?”
“Đúng đúng, không ai cướp của anh cả, tất cả đều là của anh.” Hàm Nhất một bụng vui vẻ vì mình có tầm nhìn xa, sớm đã ăn một nửa trong xe.
Bạch Dương còn không biết cái chân vịt của mình sớm đã bị Trần Hàm Nhất “tham ô” rồi, trên mặt dào dạt vẻ hạnh phúc mãn nguyện, “Qúa tuyệt, ngày mai tôi sẽ mang nó đến đoàn phim.”
“Mặc kệ anh, tôi đi tắm rồi ngủ đây.” Hàm Nhất uể oải bước vào phòng tắm.
Bạch Dương cẩn thận cất giữ khẩu phần ăn ngày mai, tâm trạng vui vẻ bước chân về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Trần Hàm Nhất mới bò ra khỏi giường, trong phòng khách có một đám người đang chờ đợi, “Tình huống gì đây? Sớm thể đã đến rồi hả?”
“Sớm? Đã gần mười một giờ đó cô ạ, tất cả chúng tôi đều đang đợi cô đấy.” Lời nói của đạo diễn Nghiêm đầy bất mãn, còn đặc biệt nhấn mạnh mấy từ cuối.
Hàm Nhất vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đạo diễn Nghiêm quyết định rút con át chủ bài của mình ra, “Trần Hàm Nhất, cho cô phút để đánh răng rửa mặt. Sau đó, cô cần chuẩn bị cơm hộp tình yêu cho Bạch Dương. Nhiệm vụ của cô hôm nay là đến thăm ban Bạch Dương.”
“Thăm ban? Cơm hộp tình yêu?” Trần Hàm Nhất cảm thấy trên người nhbị một gáo nước lạnh dội vào, trong lòng thật sự đã nguội lạnh, nhưng tim lại không cánh mà bay.
Trần Hàm Nhất bao nhiêu năm nay còn không nấu cơm cho mình, thế mà bây giờ vậy mà bắt cô nấu cơm cho Bạch Dương, trong lòng vạn phần không tình nguyện, nhưng cô ấy không thể trái lệnh được. Hàm Nhất tận dụng tất cả những nguyên liệu sẵn có ở nhà, bắt đầu chuẩn ngẫu nhiên, động tác trên tay không hề dừng lại, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, “Cơm hộp, hừ, dựa vào cái gì chứ? Anh lớn lên đẹp trai à? Anh tưởng mình là ai hả? Dựa vào đâu bắt tôi nấu cơm? Hừ!”
Sau khi Trần Hàm Nhất đóng gói cơm hộp tình yêu do chính tay mình chuẩn bị, cô một mình ngồi xe do tổ đạo diễn sắp xếp, đến trường quay của Bạch Dương.
Sự xuất hiện đột ngột của Hàm Nhất đã gây ra một làn sóng rối loạn nhỏ, một số thành viên trong đoàn bắt đầu lén lút thảo luận:
“Tại sao Trần Hàm Nhất lại đến đây? Chẳng lẽ là quay show” Chúng tôi đang yêu ” à?”
“Không biết nữa, không có nghe nói qua?”
“Tôi muốn đi xin chữ ký quá, nữ thần của tôi!”
Sau khi quay phim xong, Bạch Dương quay lại khu nghỉ ngơi, trên đường về thấy các staff từng người từng người cứ cười hiha bên tai, cảm thấy có chút kỳ quái, “Anh Hưởng, xảy ra chuyện gì thế?”
“Trần Hàm Nhất tới thăm ban!” Lý Hưởng sáng sớm đã biết tin này nhưng lại cố tình giấu diếm.
“Thăm ban? Trần Hàm Nhất? Tình hình thế nào?” Bạch Dương Nghĩa kích động đến mức bóp méo cả chai nước khoáng.
Lý Hưởng khéo léo né tránh bị nước đá tập kích, “Ây, cẩn thận một chút, kích động vậy làm gì? Cô ấy đến đưa cơm hộp tình yêu cho cậu. Đây là sắp xếp của tổ chương trình.”
Bạch Dương có một cảm giác căng thẳng không giải thích được, “Tại sao em lại không biết?”
Lý Hưởng vỗ vai Bạch Dương “Bây giờ thì biết rồi, cậu không cần căng thẳng.”
“Đừng căng thẳng, anh nói thì dễ quá ha, cơm hộp tình yêu của Trần Hàm Nhất có thể ăn không? Anh dám? Nếu không anh tới đi?” Bạch Dương chỉ nghĩ đến đây mà lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
“Người ta là chuẩn bị cho cậu sao anh không biết xấu hổ ăn chứ?” Lý Hưởng vẫn từ chối.
Trần Hàm Nhất vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm được khu nghỉ ngơi của Bạch Dương, chỉ thấy chân của Hàm Nhất mang theo gió, bước vài bước đến bên cạnh Bạch Dương, nở một nụ cười nham hiểm, quay mông ngồi thẳng vào ghế nghỉ của Bạch Dương, tay giơ lên, ” Cơm hộp của anh đây.”
Ngạo mạn! Bạch Dương ánh mắt dán vào tu hú chiếm tổ Hàm Nhất, nhưng tay anh vẫn thành thật cầm lấy cơm hộp. Bạch Dương nắm lấy ghế đẩu của Lý Hưởng ngồi xuống, đặt hộp cơm lên đùi, Bạch Dương trong lòng có chút chờ mong mà mở nắp hộp cơm lên, “Đây là hộp cơm? Cô chắc chứ?”
“Ừm, tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Hàm Nhất gật đầu một cách máy móc.
Bạch Dương nhìn hộp cơm chứa mì gói khô, gia vị trên mì vẫn chưa trộn mà dở khóc dở cười “Tôi không nên trông đợi gì mà.”
Hàm Nhất: “Không phải anh mang đồ ăn phụ mẹ tôi làm cho anh đi sao? Thử trộn vào nhau ăn đi. Tôi cũng từng ăn như thế đấy.”
Bạch Dương nửa tin nửa ngờ đi thử một chút, ăn vào ngon một cách lạ thường, hộp cơm sớm đã thấy đáy. Trong khoảng thời gian này, Hàm Nhất cuộn tròn cả người nằm trên ghế salon, ngủ mê man, tiếng ngáy nhỏ vang lên một hồi, hoàn toàn không để ý rằng dáng vẻ đáng yêu này lại rơi vào trong mắt Bạch Dương.
Bạch Dương bất giác nở nụ cười, trong nụ cười này có chút bất lực, ném áo khoác chính xác lên đầu Hàm Nhất, hài lòng nhìn xong liền đi ra ngoài tiếp tục quay phim. Lý Hưởng chứng kiến tất cả quá trình này, cảm thấy như mình đã khám phá ra một thế giới mới, nội tâm trần đầy phấn khích: Bạch Dương thế mà đắp áo cho Trần Hàm Nhất, đúng là chuyện lạ trên đời này, có cảm giác con lợn nhà mình cuối cùng cũng chịu cúi đầu ăn bắp cải. Lý Hưởng cũng báo tin vui này cho dì nhỏ của mình, ngôn từ tế nhị, không tránh khỏi có ẩn chứa cảm xúc chủ quan cá nhân, ngay khi những lời này ra khỏi miệng Lý Hưởng, liền có chút biến chất, mẹ Bạch đang chơi bà nghe vậy kích động đến mức suýt lật bàn, con trai bà ấy cuối cùng cũng có tiền đồ rồi, biết quan tâm con gái, điều này thực sự khiến người ta ngạc nhiên.
Mặt trời buổi trưa chậm rãi đổi hướng, ánh mặt trời vô tư chiếu vào trên mặt Hàm Nhất, Hàm Nhất cũng từ từ tỉnh lại, lười biếng vươn vai, nhắm mắt thích ứng với ánh mặt trời chói mắt, cô chợt nhận ra đây là trường quay, đột ngột ngồi dậy, cái đầu nhỏ hết nhìn sang trai lại nhìn phải, chắc chắn rằng không ai chú ý đến mình mới thở cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi tỉnh lại, Hàm Nhất lâm vào trầm tư, ngẩn người, Bạch Dương quay xong cảnh vừa rồi trở về khu nghỉ ngơi, “Tỉnh rồi?”
“Ừ.” Hàm Nhất còn có chút đơ, Bạch Dương cảm thấy rất mới mẻ khi nhìn Hàm Nhất như vậy. Bạch Dương đứng sang một bên nhìn Hàm Nhất đang ngẩn người không biết nhìn cái gì.
Một giọng nói ngọt ngào đã phá vỡ bức tranh yên tĩnh.
“Này, Bạch Dương, fan của tôi tặng tôi một chiếc bánh, tôi chia cho mọi người cùng ăn.” Đường Gia Giaii cầm bánh đến chô Bạch Dương.
Bạch Dương lịch sự cầm lấy chiếc bánh, nhưng hơi nhíu mày vì mùi đặc biệt từ bánh, mùi bánh từng chút một lan vào mũi Hàm Nhất, thành công đánh thức Hàm Nhất, “Sầu riêng?” Hàm Nhấtvừa ngửi thấy nó, đứng ở bên cạnh Bạch Dương, trợn tròn mắt nhìn cái bánh, Hàm Nhất liếc nhìn Bạch Dương, khát khao nhìn cái bánh trong tay Bạch Dương.
“Cảm ơn bánh của cô, nhưng tôi không ăn đồ ăn có sầu riêng.” Bạch Dương lễ phép tỏ vẻ cảm ơn.
“Tôi ăn được không?” Hàm Nhất đáng thương nhìn chiếc bánh, sau đó lại nhìn Đường Gia Giai.
“Được chứ.” Đường Gia Giai vốn dĩ chỉ muốn kéo gần khoảng cách với Bạch Dương, nhưng hiện tại cô lại lâm vào tình cảnh xấu hổ.
Hàm Nhất vui vẻ cầm lấy bánh như cầm bảo bối của mình, vừa đi vừa ăn, nếm từng chút một.
Bạch Dương vừa muốn đi theo Hàm Nhất lại bị Đường Gia Giai ngăn lại, “Bạch Dương, có thể khớp thoại với tôi một lát được không? Có một đoạn tôi vẫn hơi nghi ngờ.”
Bạch Dương: “Ồ, được rồi, ở đâu?”
“Ở khu nghỉ ngơi của anh thì sao.” Đường Gia Giaii nhìn xung quanh.
Một vài nhân viên có mặt tại đây khi nhìn thấy cảnh tượng này thầm tặc lưỡi.
“Đường Gia Giai đang muốn chọc tức chính diện hả?”
“Từ lâu tôi đã thấy cô gái nhỏ này có ý với Bạch Dương, thế mà giờ lại lộ liễu như vậy.”
“Sao nhìn Trần Hàm Nhất dường như không phản ứng gì hết thế?”
“Cô thì biết cái gì, cái này gọi là phanh tĩnh, để bên kia đoán không ra tâm tư bên mình!”
Đường Gia Giai một bên thì cùng Bạch Dương khớp thoại, một bên thì liếc nhìn Trần Hàm Nhất. Cô ta muốn biết Trần Hàm Nhất sẽ phản ứng như thế nào, muốn biết liệu hai người trong show là diễn hay thật.
Tuy nhiên, lực chú ý của Trần Hàm Nhất đã hoàn toàn đổ dồn vào chiếc bánh, căn bản không để ý đến chuyện xảy ra ở phía Bạch Dương, đối mặt với những ánh mắt xung quanh, Hàm Nhất chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao tất cả đều nhìn vào tôi? Đây nào có việc của tôi? Đạo diễn không đưa kịch bản cho tôi nha!
Trần Hàm Nhất vô tình làm rơi một miếng bánh, trùng hợp bị Bạch Dương nhìn thấy, “Trần Hàm Nhất, cẩn thận, đừng dây ra ghế của tôi.”
“Ò.” Trần Hàm Nhất không quan tâm chút nào, thuận tay nhặt vụn bánh nhét thẳng vào miệng, Bạch Dương thấy vậy thì ngây ra một cái.
“Bạch Dương, cái này.” Đường Gia Giai muốn kéo Bạch Dương lại, nhưng vô ích, Bạch Dương đã vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Hàm Nhất giúp Trần Hàm Nhất dọn dẹp phần còn lại.
Bạch Dương trách móc Hàm Nhất, “Cô không thể để ý một chút à, là con gái mà cẩu thả quá thể.”
Đường Gia Giai nhìn Bạch Dương như vậy sinh ra một cảm giác xa lạ khó tả, lúc bình thường Bạch Dương là một người hiền lành nho nhã, lịch sự với mọi người, nhưng đối với Trần Hàm Nhất lại có thái độ không giống chút nào, nhìn thì có vẻ không tốt. Nhưng chính thái độ đối lập hoàn toàn này lại mơ hồ bộc lộ ra sự khác biệt trong cách đối xử, đó là Trần Hàm Nhất khác với những người khác, điều này khiến Đường Gia Giai càng thêm bất an.
“Thấy chưa? Cách tiếp cận của Trần Hàm Nhất mới là khôn ngoan. Đây mới là chính cung. Phụ nữ phải luôn để mắt đàn ông hướng về mình, như vậy mới không cho phụ nữ khác có cơ hội lợi dụng.”
“Cao nhân!”
Hàm Nhất – người được một số nhân viên ở đây coi là thần tượng, không ngờ rằng hành động vô ý của mình lại trở thành ví dụ điển hình nhất cho việc đả kích tiểu tam.