Bạch Dương không muốn làm hỏng phong cảnh, nhưng tiếc rằng đây là phản ứng sinh lý bình thường, có muốn tránh cũng tránh không được. Trần Hàm Nhất nhìn quanh một lượt, “Ăn mì không?”
“Ăn.” Bạch Dương bây giờ không quan tâm ăn gì miễn là có thể no bụng là được.
Trần Hàm Nhất đưa Bạch Dương đến một quán mì trước đây từng đi qua, tìm chiếc ghế dựa trống bên đường ngồi xuống, “Ông chủ, cho bát mì thịt heo sợi đặc trưng.”
“Được, vui lòng đợi một chút.” Nhà hàng này hơi nhỏ, nhưng rất nổi tiếng, thực khách nối liền không dứt. Một lúc sau, mì được bưng lên, “Hai vị xin mời dùng.”
Bạch Dương trước tiên bắt đầu động đũa, đưa một ngụm mì lớn với thịt heo sợi vào miệng, mùi vị không mặn không nhạt vừa đủ, thịt sợi quyện với mì càng thêm ngon. Bạch Dương hài lòng cảm thán, trên đời này vậy mà lại có món mỳ ngon như vậy, chuyến đi này đúng là không phí công mà.
Không giống như sự gấp gáp của Bạch Dương, trước tiên Hàm Nhất hớp một ngụm nước lèo, nước lèo có công thức bí mật, mùi thơm của thịt quyện vào, uống một ngụm, vị đậm đà thấm đầy trong miệng, sau đó ăn từng miếng mì một, nhai chậm rãi thưởng thức.
Ăn xong mỳ, tính tiền hết tệ, chỉ còn lại chưa đến bảy mươi tệ, lúc này Bạch Dương mới thấy hối hận, “Chúng ta có phải là quá xa xỉ rồi không?”
“Hiện tại anh muốn thành Gia Cát Lượng à? Muộn rồi.” Hàm Nhất khinh thường nhìn anh.
“Đối mặt với cái đói, mọi thứ đều là mây trôi.” Bạch Dương định thần lại, Hàm Nhất lại trừng anh một cái.
Trần Hàm Nhất: “Hết đói rồi, bây giờ phải tìm cách kiếm tiền, nếu không hôm nay chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường mất.”
“Kiếm tiền thế nào?” lúc này Bạch Dương không có nghĩ ra cách nào để kiếm tiền.
Trần Hàm Nhất quét mắt nhìn khắp người Bạch Dương một lượt, “Sợ là phải hy sinh anh chút.”
Bạch Dương lập tức ôm lấy người mình, “Tôi không bán thân!”
“Không cần anh bán thân, anh chỉ cần bỏ chút sức là được!” Trần Hàm Nhất cười nói.
“Bỏ sức?”
Chỉ thấy ở một góc đường nọ, Trần Hàm Nhất bắt đầu hét lên: “Đại hạ giá “xoa bóp lưng của Bạch Dương! phút tệ.”
“ tệ, rẻ như vậy, cô nghĩ tôi là cái gì hả?” Bạch Dương rất không hài lòng với cái giá này, đây quả là một sự sỉ nhục với anh.
“Đắt quá, ai cho anh xoa bóp? Đã kinh doanh là phải nói đến “ hàng rẻ chất lượng cao nhé”, anh hiểu không?”, Trần Hàm Nhất không care phản đối của Bạch Dương. Sau khi hét lên, cuối cùng cũng có vị khách đầu tiên, là một cô gái trẻ, “Anh là Bạch Dương sao? Anh là fan của em ạ.”
Bạch Dương nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, cô gái lập tức đáp lại, “Em là idol của bạn, ô, không phải, em là fan của anh.” Cô ấy căng thẳng đến mức không thể nói được mạch lạc.
Trần Hàm Nhất vừa nghe thấy đây là fan Bạch Dương cái thì biết ngay đơn là xong rồi. “Vậy bạn muốn đấm bóp bao nhiêu phút, chỗ chúng tôi ít nhất là phút, phút tệ, cứ thêm phút tăng thêm tệ.”
“Chị là Cici ạ? A! Bạch Dương sẽ đấm bóp cho em sao? Vậy em muốn p!” Cô gái trực tiếp lấy ra năm mươi tệ.
Trần Hàm Nhất vừa nhìn thấy tiền cái là mắt sáng lên nhưng rất nhanh đã thu lại, “Được rồi, quý khách xin mời ngồi, Bạch kỹ sư lên.”
Bạch Dương không còn cách nào khác đành đấm lưng cho bạn fan trước mặt, nhưng trong lòng thầm mắng bản thân nghe lời quá, “Muốn mạnh nhẹ thế nào thì nói cho tôi.”
“Được.” Fan một bên tận hưởng sự phục vụ của Bạch Dương, một bên chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Bạch Dương bên này xoa bóp, bên kia Trần Hàm Nhất lại tiếp tục rao bán, “Đặc biệt, đặc biệt, chuyên gia đấm bóp Bạch sư phụ, giá rẻ chất lượng cao.”
Trần Hàm Nhất gọi một lần thì Bạch Dương mắng Trần Hàm Nhất trong lòng một lần, tiếp tục vài khách du lịch đi qua chuẩn bị sẵn sàng tận hưởng sự phục vụ chuyên nghiệp của ngôi sao Bạch Dương. Số lượng người đăng kí ngày càng tăng, do vậy Trần Hàm Nhất đã khôn ngoan chuyển sang hình thức đấu giá, tăng phí dịch vụ, cuối cùng, Bạch Dương trong hai giờ đã phục vụ mười người, kiếm được hơn tệ. Bạch Dương cầm trên tay số tiền vất vả kiếm được, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất cầm tiền, bắt đầu tìm chỗ nghỉ qua đêm, không ngừng chạy trên con phố cổ. Nhưng chạy đến vài khách sạn, tất cả đều full phòng, một phòng trống cũng không còn. Mãi cho đến khi tới một nhà trọ hẻo lánh, mới tìm thấy một phòng trống.
“Một phòng làm sao ngủ?” Bạch Dương khổ não.
Trần Hàm Nhất không chút để ý, có còn hơn không, “Có là tốt lắm rồi.”
Phòng của nhà trọ rất sạch sẽ và trang nhã, đập vào mắt đầu tiên là chiếc giường gỗ cổ kính, một bên giường dựa vào tường, xung quanh giường có những tấm màn che vải, phòng vừa hay ở sát đường phố, từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy dòng người qua lại, còn có những chiếc thuyền đang chèo trong nước.
Bạch Dương nhìn giường duy nhất bắt đầu lo lắng không biết sẽ nghỉ ngơi như thế nào, “Làm sao đây?”
“Oẳn tù tì, người thua phải ngủ trên mặt đất.” Trần Hàm Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng
“Nếu ngủ dưới đất ở đây chắc chắn sẽ bị ốm. Thế này không được.” Bạch Dương cực kỳ phản đối đề nghị không đáng tin cậy của Trần Hàm Nhất.
Hàm Nhất: “Vậy anh nói đi, phải làm sao?”
Bạch Dương gấp chăn bông thành một dải dài đặt ở giữa giường, “Mỗi người một nửa, thế
nào?”
Hàm Nhất xem qua, thấy cũng khá ok, giường cũng không nhỏ, có thể ngủ hai mỗi người một nửa. “Được, anh muốn nằm ở bên nào?”
“Bên ngoài, tôi sợ nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh.” Bạch Dương dứt khoát chọn bên ngoài.
“Ok.” Trần Hàm Nhất không quan tâm ngủ ở đâu, dù sao Hàm Nhất không có thói quen dậy giữa đêm, chất lượng giấc ngủ của cô khá tốt.
“Tắm rửa đi ngủ thôi.” Trần Hàm Nhất tùy tiện rửa mặt rồi leo lên giường, rất nhanh đã ngủ say, Bạch Dương cũng nằm xuống bên kia, hôm nay thực sự rất mệt mỏi, phục vụ người ta suốt tiếng, Bạch Dương hai tay đau đến mức không nhấc lên được, bát mì thịt heo sợi sớm cũng đã tiêu hóa hết rồi, sự mệt mỏi dâng lên mi mắt, không lâu sau đó Bạch Dương liền ngủ thiếp đi.
Vốn dĩ cứ tưởng là sẽ làm một giấc đến sáng, nhưng mọi thứ không đơn giản như tưởng tượng. Bạch Dương đột nhiên cảm thấy bụng đột nhiên bị một đòn, có hơi đau, vẫn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì thì trên mặt đã chịu một đòn thâm hiểm trở nên nóng bừng.
Bạch Dương mơ hồ mở mắt ra, thấy chân và tay của Trần Hàm Nhất đã vượt qua vách ngăn, vượt qua vĩ tuyến huyền thoại mà tấn công mình, Bạch Dương bất đắc dĩ đẩy Trần Hàm Nhất ra, chuẩn bị ngủ tiếp, không ngờ giây tiếp theo Bạch Dương lại bị đạp xuống đất, cú ngã này làm Bạch Dương hoàn toàn tỉnh táo. Anh từ dưới đất đứng dậy, thấy Trần Hàm Nhất đã chiếm hết cả giường thành hình chữ “đại”, đương sự còn ngáy một cái.
Bạch Dương thấy vậy liền tức giận, đột nhiên anh chú ý đến tấm khăn trên ghế, Bạch Dương đột nhiên nảy ra một ý tưởng, dùng khăn trói hai chân của Trần Hàm Nhất lại, trói vào cuối giường, lại dùng khăn tắm của nhà trọ trói hai tay Trần Hàm Nhất lại, đặt Trần Hàm Nhất về vị trí ban đầu, Bạch Dương hài lòng nhìn thành quả của mình, quay trở lại giường, nghĩ cuối cùng mình cũng được ngủ ngon rồi.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Hàm Nhất tỉnh lại trước, muốn đi toilet, nhưng lại phát hiện tay chân bị người trói chặt, mà không cần nghi ngờ cũng biết tất cả những điều này chắc chắn là người ở bên cạnh gây ra. Trần Hàm Nhất loay hoay hồi lâu, nhưng vẫn không thoát ra được. Hàm Nhất cuối cùng đã từ bỏ đấu tranh, bắt đầu gọi, “Bạch Dương, dậy mau, Bạch Dương, dậy lên! Bạch Dương!”
Trần Hàm Nhất hét cả nửa ngày, nhưng người bên cạnh vẫn không có phản ứng, chỉ để lại cái bóng lưng cho Trần Hàm Nhất, lúc này Bạch Dương đang cười trộm, ngay lúc Trần Hàm Nhất tỉnh lại, Bạch Dương cũng tỉnh lại, chính là muốn trả thù chuyện một cú đạp đêm qua của Trần Hàm Nhất, để Trần Hàm Nhất ăn một cú phản đòn vì vậy nên cứ mãi phớt lờ cô ấy.
Trần Hàm Nhất chú ý thấy lưng Bạch Dương khẽ nhúc nhích, liền biết tất cả điều này đều là âm mưu của Bạch Dương, ác ma trong lòng cô thức tỉnh, Trần Hàm Nhất dùng hết sức đến gần Bạch Dương, không khách khí cắn lỗ tai Bạch Dương.
“A a a a” Bạch Dương không nhịn được đau đớn liền hét lên, trực tiếp cởi trói cho Trần Hàm Nhất, để cô ngồi dậy, “Cô là chó à, sao lại cắn người ta thế hả!”
Trần Hàm Nhất không chịu thua kém, “Ai bảo anh giả vờ ngủ, nếu anh không trói tôi thì sao tôi lại cắn anh sao?”
“Cô còn biết xấu hổ mà nói à, tối hôm qua cô còn đạp tôi đấy. Nếu tôi không trói cô lại, đừng nói đến ngủ, sợ là bây giờ tôi đã một cái xác chết ở bên cạnh cô rồi.” Bạch Dương chỉ vào mặt và chân.
“Làm sao tôi biết được? Người không biết thì không có tội, anh chưa nghe nói qua à?” Kỳ thật Hàm Nhất biết bộ dáng lúc ngủ của mình rất xấu, cứ lên giường là thể nào cũng lăn vài vòng, ngày trước bị mẹ ghét bỏ nên mới phải ngủ một mình sớm như thế. Nhưng lúc này không thể là mình sai trước, chỉ có thể giả vờ như không biết.
“Đó cũng không phải lỗi của tôi, tôi chỉ là tự vệ.” Bạch Dương trên thân phận là người bị hại vẫn kiên trì không lay chuyển.
Trần Hàm Nhất vung tay lên, “Mau cởi trói cho tôi, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Tôi làm sao mà biết được, sau khi tôi cởi trói thì cô có trả thù tôi không.” Bạch Dương do dự.
Cơ thể Trần Hàm Nhất lúc này đang kháng nghị, “Tôi bảo đảm sẽ không trả thù anh, cởi trói cho tôi.”
Bạch Dương: “Cô thề đi!”
“Tôi thề, nếu tôi trả thù Bạch Dương, tôi sẽ không được chết yên ổn!”
Bạch Dương nhận được câu trả lời vừa ý mới thả Trần Hàm Nhất ra. Hàm nhất vừa được thả ra đã nhảy khỏi giường lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, “Rào~~~.” Tiếng xả nước vang lên,
Trần Hàm Nhất từ trong toilet đi ra.
Bạch Dương nhìn vào mắt Trần Hàm Nhất, cảm thấy một tia sát khí, hai tay đặt lên ngực, “Cô đã thề, trả thù tôi cô sẽ không được chết yên thân rồi.”
Hàm Nhất khịt mũi lạnh lùng cười nói: “Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.” Nói xong, Trần Hàm Nhất lao đến bên cạnh Bạch Dương, đánh anh một cách thô bạo, trút cơn tức giận buổi sáng nay.
Bạch Dương chạy quanh phòng để tránh cú đánh của Hàm Nhất, vừa trốn vừa nói: “Sau này ai mà lấy cô sẽ gặp xui xẻo!” Vừa nói ra câu này lại bị Hàm Nhất trả thù ác hơn.
Sau khi trả phòng, Trần Hàm Nhất và Bạch Dương vẫn còn hơn tệ trong tay, thấy thời gian còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, hai người quyết định dùng bữa sáng thật ngon. Hai người đến một quán ăn nhỏ, tiêu hết tiền trong tay, gọi hai bát cơm, một đĩa thịt kho tàu đặc biệt, một đĩa rau xào, một đĩa tôm rang và một bát canh đầu cá..
Món ăn vừa dọn ra, Bạch Dương cầm đũa gắp, cắn một miếng thịt kho tàu, Bạch Dương thưởng thức, sau khi ăn xong, không khỏi cảm thán: “Hương vị rất vừa miệng, thơm ngon, thịt béo nhưng không ngấy, thịt mỡ như tan trong miệng. “
Bạch Dương uống thêm một ngụm canh, “Ưm, đậm đà sảng khoái, dư vị vô tận.”
“Ăn cơm đi, anh cứ như blogger ẩm thực ý.” Trần Hàm Nhất xem màn biểu diễn của Bạch Dương.
“Cô lại không hiểu rồi. Ẩm thực Trung Quốc bác đại tinh thâm, thức ăn ở mỗi nơi đều có hương vị đặc trưng riêng. Chỉ khi nếm thử cẩn thận thì chuyến đi này mới có giá trị”, Bạch Dương ánh mắt kiên định nói.
“…” Hàm Nhất nhìn Bạch Dương trầm mặc không nói. Cả hai bất chấp hình tượng tiêu diệt hết đồ ăn, đến canh cũng không tha.
Sau khi ăn no, họ quay lại điểm đã được ê-kíp chương trình thống nhất, Bạch Dương và Trần Hàm Nhất là cặp đôi cuối cùng quay lại. Đạo diễn Nghiêm ngạc nhiên nhìn hai người mặt đầy dầu mỡ, lại ngạc nhiên vì mặt Bạch Dương cũng có vết bầm tím, rất tò mò không biết hai người này làm sao sống sót trong khoảng thời gian này.
Đạo diễn Nghiêm nhìn mọi người đã đến đầy đủ, nói: “Chào mừng mọi người trở về, mọi người chắc hẳn sẽ có một khoảng thời gian rất bất thường, sau đây chúng ta sẽ cùng nhau đến địa điểm tiếp theo để ghi hình lần cuối.”
Mọi người lên xe buýt đến một quán cà phê quen thuộc, xe dừng lại, đây là nơi Trần Hàm Nhất và Bạch Dương gặp nhau lần đầu tiên. Sáu người lần lượt vào quán cà phê và tìm một chỗ ngồi.
Đạo diễn Nghiêm: “Mọi người đều biết rằng hôm nay là buổi ghi hình cuối cùng của chúng ta, tôi cũng biết rằng các bạn đã chuẩn bị quà chia tay cho nhau. Bây giờ xin hãy gửi lời chúc phúc đến nhau.”
Mấy người lấy ra những món quà mà họ đã chuẩn bị trước đó, chỉ có Trần Hàm Nhất và Bạch Dương là hai mắt mở to nhìn nhau.
Trần Hàm Nhất: “Còn cần chuẩn bị quà à?”
“Tôi không biết, không có ai thông báo cho tôi cả.” Bạch Dương cũng rất kinh ngạc.
“Đây không phải là lẽ thường sao? Cần người nói cho các người biết sao? Làm sao người ta biết được?” Đạo diễn Nghiêm tỏ vẻ bất lực nhìn hai người bọn họ.
Trương Sơn, Dương Vũ và Nhất Hách, Văn Văn đều tặng quà và chúc phúc cho nhau, đến lượt Bạch Dương, Bạch Dương mò mẫm trong túi rất lâu nhưng không tìm được thứ gì phù hợp, đành lật ra hai đồng tệ. ” Sư phụ đừng ghét bỏ.”
Hàm Nhất nhận lấy món quà đặc biệt này, từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, đặt vào tay Bạch Dương, “Quà tặng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng. Không cần khách khí.”
Bạch Dương nhìn tờ vé số bị vò nát, dở khóc dở cười, Bạch Dương cẩn thận xem ngày tháng trên đó, “Ngày hôm kia, hết hạn rồi.”
“Không hết hạn sao tặng anh, lỡ trúng thì tôi lỗ à.” Trần Hàm Nhất trả lời như lẽ đương nhiên.
Bạch Dương: “Trần Hàm Nhất, cô keo kiệt thế!”
Lời từ tác giả:
Đạo diễn Nghiêm: “Hai người này đến đây để tấu hài.”
Tiểu Giả: “+.”
Anh Chương: “+.”
Đạo diễn Nghiêm: “Đài trưởng, không phải lỗi của tôi.”