“Là tôi.” Hàm Nhất vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, tay chân liền mềm nhũn, run rẩy ngồi bệt xuống đất.
Bạch Dương nhìn cô như vậy, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Mẹ tôi bị tai nạn giao thông, vừa được chuyển đến viện.” Hàm Nhất hốt hoảng, nước mắt lưng tròng.
Bạch Dương ôm vai, đỡ cô dậy: “Tôi đi cùng cô.”
Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa đến nơi Hàm Nhất đã phi ngay đến quầy tư vấn: “Xin chào cô y tá, làm phiền xem hộ tôi tình trạng hiện tại của bà Trần Ngọc Phân.”
“Vui lòng chờ một chút, bà Trần hiện đang nằm ở phòng .” Y tá còn chưa dứt lời, Hàm Nhất đã vội bỏ chạy để lại Bạch Dương phía sau đang cảm ơn y tá.
Cô nhanh chóng bước vào thang máy, đi lên tầng , tìm kiếm số phòng y tá bảo.
“Mẹ!” Hàm Nhất không còn hơi sức để ý những chuyện khác.
Trời mới biết cô đã lo lắng thế nào khi nhận được cuộc gọi kia.
Lòng dạ loạn một nồi, chỉ sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện gì, thậm chí trên đường đi cô còn tưởng tượng ra vô số hình ảnh mẹ bị gãy chân gãy tay, toàn thân băng bó thành xác ướp, phải dựa vào máy thở mà duy trì sinh mệnh.
Nhưng mà tưởng tượng sẽ không bao giờ thành thật, mẹ Trần chỉ bị thương chút ít ở chân, đã được băng bó cẩn thận, đang vui vẻ cắn hạt dưa, xem TV.
Nghe thấy tiếng gào thét tê tâm phế liệt của Hàm Nhất bà mới vội quay đầu nhìn hai người đứng nghệt ở cửa.
“Ồ, đến rồi à? Mau vào ngồi đi.” Mẹ Trần nhiệt tình chào đón, hiển nhiên là đã coi bệnh viện như nhà mình.
Hàm Nhất buông túi xách, ngồi xuống bên cạnh mẹ: “Đây là tình huống gì vậy? Đang yên đang lành sao lại bị xe tông? Tài xế gây tai nạn đâu?”
“Gặp trên đường đi chợ về, xe đi rất nhanh nên va phải chân, tài xế bỏ chạy rồi.” Bà vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng kể lại, không muốn để cho hai người lo lắng.
Trên thực tế tình huống nguy hiểm hơn nhiều, nếu không phải may mắn có xe cảnh sát đi qua, e rằng chiếc xe kia sẽ đuổi theo bà Trần không buông.
“Vậy đã báo cảnh sát chưa?”
Mẹ Trần gật đầu: “Cảnh sát đưa bác vào bệnh viện mà, bọn họ đã sớm điều tra rồi.”
Hàm Nhất nhìn bàn chân đã băng bó rất tốt: “Bác sĩ nói như nào?”
“Không có vấn đề gì, chỉ hơi trầy xước, bầm tím, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Có gì con giúp mẹ làm thủ tục nhập viện và mang ít quần áo ở nhà tới là được.”
Hàm Nhất đứng dậy: “Thế giờ con đi làm thủ tục cho mẹ trước đã, rồi về nhà lấy đồ sau.
Bạch Dương, tôi giao mẹ cho anh đó.”
“Được rồi, cứ yên tâm, ở đây có tôi rồi, mau đi đi.”
Hàm Nhất vừa đóng cửa lại, mẹ Trần đã tươi cười sáp lại gần Bạch Dương: “Đừng đứng đực mãi vậy, mau ngồi xuống đây, dì có chuyện muốn nói với con.”
Bạch Dương nghe lời ngồi xuống: “Trùng hợp thật đó, con cũng có việc cần nói với dì.
Cũng không phải lần đầu gặp mặt, dì đừng khách khí như vậy.”
Mẹ Trần: “Cũng đúng, trước đó đã gặp ở nhà rồi mà.”
“Không phải, hẳn là dì phải nhớ rõ hơn con chứ?” Khoảnh khắc bước vào phòng bệnh, rốt cục anh cũng đã nhớ ra nguyên nhân của cảm giác quen thuộc đó, hóa ra trước đó hai người đã từng có duyên gặp mặt.
Mẹ Trần hoảng hốt: “Con nói lòng vòng quá, làm dì choáng váng luôn rồi.”
“Dì không cần gạt con nữa đâu.
Con vừa nhớ ra rồi, lần đầu gặp nhau dì ngất xỉu ngay tại xe bảo mẫu của con, được con tới bệnh viện.” Bạch Dương nhớ lại.
Hôm đó sau khi hoàn thành các cảnh quay, anh và Lý Hưởng chuẩn bị ra về.
Lúc ra bãi lấy xe, hai người phát hiện một người phụ nữ ngất xỉu, bèn vội vàng đưa người vào viện.
Khi đang giúp làm thủ tục nhập viện anh biết được đây là một bệnh nhân ung thư gan.
Lúc ấy anh cũng không quá để ý chỉ bảo Lý Hưởng chú ý chiếu cố nhiều hơn.
Ai ngờ duyên phận khó ngờ, anh lại tiện tay cứu được mẹ vợ tương lai.
Mẹ Trần cũng biết không giấu nổi nữa: “Không nghĩ tới con còn nhớ rõ vậy, con không nói cho Hàm Nhất biết chứ.”
“Không có đâu, Hàm Nhất chưa biết gì về bệnh tình của dì.” Lời nói của Bạch Dương khiến cho mẹ Trần an tâm hẳn.
“Vậy là tốt rồi, dì không muốn nó lại phải lo lắng.
Bạch Dương à, dù không phải người yêu nhưng thời gian này dì đành phiền con chăm sóc, chiếu cố nó nhiều hơn.”
Bạch Dương vô cùng bất đắc dĩ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao dạo này Hàm Nhất luôn gặp chuyện xui xẻo vậy? Hết bị đưa đồ uống có độc, giờ dì lại gặp tai nạn.”
“Dì cũng không rõ nữa.” Bà cũng không có cách nào xác định suy đoán của mình là đúng hay sai.
Chỉ là vụ tai nạn này quá bất thường, chắc chắn không phải ngoài ý muốn, chiếc xe kia rõ ràng là vì mạng của bà mà tới.
Nhưng từ trước đến nay bà vẫn luôn ôn hòa không kéo thù hận, hơn nữa từ lời Bạch Dương có thể thấy Hàm Nhất cũng đã bị cuốn vào chuyện này, như vậy chỉ có thể là do ba của con bé.
Hàm Nhất làm xong thủ tục trở lại phòng bệnh, thấy hai người yên lặng nhìn nhau, kì lạ hỏi: “Hai người đàm luận những gì mà trầm mặc vậy?”
Mẹ Trần quét đi nỗi lo lắng trên mặt: “Không có gì, con mau về nhà lấy cho mẹ một ít đồ vệ sinh cá nhân.”
“Con đi cùng cô ấy, dì cứ nghỉ ngơi trước, bọn con sẽ quay lại sau.” Bạch Dương kéo Hàm Nhất rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, Hàm Nhất nhanh chóng thu dọn mấy bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt mà mẹ cô thường dùng, rồi Bạch Dương rời đi.
Nhưng mà xe lại lăn bánh về biệt thự của hai người.
Hàm Nhất thắc mắc: “Không phải đi tới bệnh viện sao?”
“Về sắp xếp hành lý của cô nữa chứ, hai ngày tới thế nào cô chẳng ở viện chăm dì.” Bạch Dương suy nghĩ rất chu đáo.
Chính bản thân cô cũng không nghĩ đến việc này, may mà có Bạch Dương ở đây lo hộ: “Cảm ơn anh.”
Bạch Dương cũng đem theo đồ của mình tới bệnh viện.
Hàm Nhất vô cùng cảm động, chẳng biết nói cái gì cho phải: “Anh cũng đâu cần phải đi theo chứ.”
“Mình cô làm sao được.
Dì đang bị thương ở chân, có thêm phái mạnh thì vẫn thuận tiện hơn.
Hai chúng ta cứ cùng nhau chăm dì đi.” Lúc này, mẹ Trần đã ngủ say, hai người nhẹ nhàng đặt đồ xuống.
Bạch Dương nằm nghiêng trên sô pha còn Hàm Nhất ngủ trên giường dành cho người nhà bệnh nhân.
Sớm ban mai, từng tia nắng tinh nghịch xuyên qua cửa kính chiếu sáng căn phòng.
Mẹ Trần dậy sớm nhìn hai người say giấc, tươi cười vui vẻ mà thầm ước thời gian chậm trôi để bà có thể ngắm nhìn hình ảnh này lâu hơn một chút.
Vì vẫn còn lịch trình từ trước, Bạch Dương phải ra ngoài quay mai mới về.
Trong phòng chỉ còn lại đôi mẹ con chí chóe vui đùa.
Một ngày tươi đẹp nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã chập tối, hai người mở Sầu Riêng TV lên, háo hức mong chờ vở kịch cô và Bạch Dương diễn mấy bữa trước.
TV vẫn còn đang chiếu cảnh hậu trường tổng duyệt của diễn viên.
Có thể thấy trước cổng hội trường đã vô cùng ồn ào náo nhiệt, người hâm mộ xếp hàng ngay ngắn, trong tay cầm đủ loại đồ tiếp ứng.
Chờ đợi hồi lâu, Bạch Dương cuối cùng cũng xuất hiện trong tạo hình cô bé lọ lem khiến toàn trường quay kinh ngạc.
Vở kịch vẫn giữ nguyên cốt truyện gốc nhưng lại thêm phần mới mẻ, hài hước.
Một lọ lem tinh nghịch, cá tính được Bạch Dương thể hiện vô cùng đặc sắc, nhân vật phản diện xấu xa đáng ghét của Hàm Nhất hay sự vô năng bất lực của hoàng tử Ngụy Nghiêm đem vở kịch thành công vượt quá mong đợi của khán giả.
Hơn thế nữa, nụ hôn nồng cháy hồi kết thành công làm khán giả hú hét không thôi.
Ca khúc “strong” mạnh mẽ, đầy lôi cuốn vang lên, hạ màn tiết mục.
Mà lúc này đây, trên trang chủ chính thức của Sầu Riêng TV ở weibo cũng nhanh chóng phát động give away: “Bạch Lem đã đánh rơi giày bên chân nào vậy? Mau chóng trả lời, bạn may mắn có câu trả lời chính xác nhất sẽ được nhận một bức ảnh do đích thân vị khách mời kí tên.”
Thỏ tinh: “Chân trái, chân trái, tui bóc tem nhá.
Bé Dương nhà tui mặc váy đẹp xỉu luôn.”
Cỏ nhỏ ngại ngùng: “Hàm Nhất nhà mình thật có tiềm năng làm diễn viên.”
Bảo bối đang hưng phấn: “Chắc là chân phải đó, tôi chỉ để ý đến phục trang của diễn viên thôi, quá đẹp, quá sáng tạo.”
Bé yêu: “CP độc thân nay trở thành cp mẹ con, kích thích quá đi.”
Nắng hè chói chang: “Tui muốn nhảy thuyền vô cp tà giáo Dương Nghiêm a.”
Dương Lâm: “Cộng một lầu trên, từ lúc ở trang trại đã thấy hint tung tóe rồi.”
…
Trong khi đám fan hâm mộ đang tranh cãi gay gắt cho đáp án câu hỏi thì mẹ Trần lại đang ôm bụng lăn lộn trên giường: “Hahaha, Dương Dương đẹp quá đi mất.”
“Vâng vâng vâng, Bạch đại mỹ nữ mà mẹ.” Hàm Nhất lúc này chỉ có thể ra sức nịnh nọt mẫu thân nhà mình, dù sao cô cũng không thể so đo với người bệnh.
Bạch Dương ở bên ngoài còn nhớ thương Hàm Nhất, do dự một hồi anh gửi tin nhắn hỏi thăm hai người đang làm gì, Hàm Nhất nhìn thấy thì vội trả lời: “Xem Bạch Lem đó.”
Bạch Dương thấy vậy ban đầu còn xấu hổ, ngượng ngùng nhưng sau đó lại vui vẻ tươi cười khiến Lý Hưởng đứng bên hoảng sợ.
Hôm sau, Hàm Nhất vì bận họp nên rời viện từ sớm.
Cô vừa đi, vài viên cảnh sát đã đến thăm mẹ Trần.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Vừa nói, ông vừa cởi mũ, bày tỏ sự kính trọng với bà.
Mẹ Trần cũng vội vàng ngồi thẳng dậy: “Đã lâu không gặp lão Lâm, khách khí làm gì, mau ngồi đi.”
Mấy viên cảnh sát nhanh chóng ngồi xuống, dẫn đầu là lão Lâm mở miệng: “Chị dâu, tôi cũng không vòng vo nữa.
Lần này chị xảy ra tai nạn xe hơi, trợ lý của Hàm Nhất cũng bị trúng độc.
Trùng hợp như vậy nên chúng tôi hoài nghi là do cùng một nhóm người gây ra.”
“Có liên quan đến lão Hàn đúng không?” Mẹ Trần cũng đã đoán được nguyên nhân.
Lão Lâm gật đầu: “Theo suy đoán của tôi là do Hàm Nhất tham gia “Chúng tôi đang yêu” có để lộ ảnh lão Hàn, khiến dư đảng tội phạm bị lão Hàn nằm vùng đến trả thù.”
Bà buồn bã: “Không ngờ nhiều năm vậy rồi mà chúng vẫn nhớ rõ.
Từ khi lão Hàn xảy ra chuyện, tôi đã thay tên đổi họ cho con bé và chuyển nhà, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi nguy hiểm.”
“Chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng nhanh chóng bắt được hung thủ phía sau màn, bảo vệ thật tốt hai mẹ con chị.”
“Cám ơn nhiều.” Giờ đây bà chỉ đành đặt hết hi vọng vào cảnh sát sớm ngày bắt được hung thủ.
Lão Lâm khoát tay cười nói: “Cảm ơn gì chứ, đều là việc nên làm.
Tôi và lão Hàn thân thiết nhiều năm, khi đó còn hứa hôn cho hai đứa nhỏ luôn rồi mà.
À đây là Lâm Viễn, con trai tôi, trưởng thành luôn rồi.”
Lâm Viễn cũng không nói gì, chỉ cúi đầu cười cười.
Lúc trước anh đã gặp qua cô, chỉ là không ngờ hai người còn có đoạn nhân duyên này.
Mẹ Trần cười ngượng: “Lâu vậy rồi mà anh còn nhớ chuyện này.”
“Đương nhiên rồi, mà giờ hai đứa nó cũng lớn cả rồi nhỉ?”
Bà vội cắt ngang lời ông: “Chuyện này cứ tính sau.
Lão Hàn qua đời sớm, Hàm Nhất lúc ấy còn nhỏ nên đến giờ nó vẫn chưa biết gì cả.
Tôi mong giờ cũng vậy, chứ nó cứ lo lắng, sợ hãi sống qua ngày, người làm mẹ đây không chịu nổi.”
“Tôi biết chị muốn một mình gánh vác, luôn hy vọng Nhất Tiếu vô ưu, vô tư lự mà vui vẻ lớn lên.
Tôi sẽ không để cháu nó biết.” Lão Lâm rất hiểu suy nghĩ, nỗi lòng của mẹ Trần.
(Trần Hàm Nhất trước kia tên là Hàn Nhất Tiếu)
“Cảm ơn, an toàn của tôi và Hàm Nhất giao phó cho các anh.”
“Yên tâm đi, chị cứ nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đi trước.”
Mẹ Trần vuốt ve nhẫn cưới trên tay: “Lão Hàn à, đừng trách tôi nuốt lời, tôi thật sự không muốn con nó đi theo con đường của anh, nghề cảnh sát quá nguy hiểm.”
Bạch Dương vừa trở về liền gọi cho Hàm Nhất, biết được cô đang ở công ty, anh trực tiếp đi tới đón cô vào bệnh viện.
Nhưng vừa bước vào phòng, hai người đã nhìn thấy mẹ Trần đang thu dọn hành lí.
Hàm Nhất thắc mắc: “Mẹ dọn đồ làm gì vậy?”
“Về nhà đó, mẹ định xuất viện sớm, ở đây chán quá mà.
Hơn nữa mẹ đây là đang chiếm dụng tài nguyên công cộng đó, bác sĩ cũng đã đồng ý rồi.”
Sao cô còn chưa hiểu tính tình mẹ mình: “Vết thương còn chưa lành, mẹ ở nhà một mình con không yên tâm.”
Bạch Dương ở bên đột nhiên nảy ra sáng kiến: “Tôi biết có người có thể chăm sóc dì.”
“Ai vậy?”
Hàm Nhất và mẹ nhìn nhau ngơ ngác, Lý Hưởng theo sau đón tiếp không thể không bội phục cậu em trai ngốc nhà mình.
Không ngờ nó có thể nghĩ ra việc để ba mẹ mình chiếu cố mẹ vợ tương lai.
Bố Bạch và mẹ Bạch vui vẻ nghênh đón hai người vào cửa: “Mời vào, bà thông gia!”
“Xin chào hai người, xin lỗi vì đã quấy rầy.” Mẹ Trần thật sự vô cùng khó xử thẹn thùng.
Mà mẹ Bạch từ khi nghe con trai trình bày đã nhận ra đây là cơ hội ngàn năm có một để kéo gần quan hệ hai nhà nên vui sướng giới thiệu: “Tôi Là Dương Lệ, còn đây là chồng tôi Bạch Triển Phong.”
“Xin chào!”
Mẹ Trần vội vàng đáp lại: “Tôi là Trần Ngọc Phân.”
Hàm Nhất đứng bên cạnh hoang mang cực độ: “Bọn họ là muốn làm gì vậy?”
“Không hiểu!” Bạch Dương lắc đầu.
Lý Hưởng hiểu rõ, đắc ý nói “Thông gia chính thức gặp mặt thôi mà.”
Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn thưởng thức bữa tối, Bạch Dương nhìn Lý Hưởng ngồi phía trước bàn ăn, ngứa mắt hỏi: “Anh không cần về nhà à?”
“Cậu có còn là người không? Mấy ngày nay anh chạy tới chạy lui vừa làm tài xế kiêm luôn trợ lý.
Mà giờ cả cơm cũng không cho ăn.” Lý Hưởng than thở.
Hàm Nhất chu đáo gắp một miếng sườn cho anh: “Đừng để ý anh ta, anh ăn nhiều chút.”
“Vẫn là Hàm Nhất tốt bụng.” Anh có thể nhận ra tình mẫu tử ngập tràn trong miếng sườn.
“Anh quên còn có vợ ở nhà à?”
“Vợ anh về nhà mẹ đẻ rồi, giờ anh chỉ cần cố gắng kiếm tiền bỉm sữa thôi, mà đi theo cậu thì có thịt ăn!” Lý Hưởng lắc lư cục sườn trên đũa.
Đột nhiên điện thoại của Hàm Nhất vang lên, truyền đến giọng nói xa lạ: “Là các người nợ tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua…”
“Anh là ai?” Cô bị cuộc gọi quấy nhiễu hoảng sợ.
Bạch Dương nhận lấy điện thoại từ tay cô, nghe được thanh âm kỳ quái thì trực tiếp cúp máy.
Mẹ Trần sợ khó lòng giấu nổi việc này: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Hàm Nhất rất khó coi, sắc mặt Bạch Dương cũng ngưng trọng: “Đe dọa qua điện thoại, nhưng mà giọng nói này giống như là ghi âm.”
Mẹ Bạch không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như vậy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hàm Nhất nhìn biểu cảm mẹ mình, lại liên hệ với mấy chuyện gần đây, lập tức đưa ra đáp án: “Có phải liên quan đến ba hay không?”
Mẹ Trần cúi đầu: “Xin lỗi đã không nói con biết, cảnh sát nghi ngờ là do ảnh của ba con bị lộ dẫn đến kẻ thù tìm tới cửa.
Ba con trước kia là cảnh sát nằm vùng, giúp phá thành công vài đại án, nhưng cũng vì thế mà anh dũng hy sinh.
Mà lúc đó có vài kẻ đã trốn thoát, có thể là chúng nhìn thấy ảnh ba mà đến trả thù.”
Mẹ Bạch đặc biệt thích xem phim cảnh sát bắt cướp, đối với cảnh sát cũng vô cùng sùng bái: “Cho nên ba Hàm Nhất là một anh hùng đó!”
“Đây là nguyên nhân ư?”
Ba Bạch bình tĩnh nói: “Nghe có vẻ khá nghiêm trọng.”
“Năm đó vì an toàn của con bé, tôi đã thay tên đổi họ Hàm Nhất và chuyển nhà đi, vậy mà vẫn không trốn thoát nổi.”
Bạch Dương nhìn Hàm Nhất: “Cô đã từng đổi tên ư? Tên trước đó là gì vậy?”
“Hàn Nhất Tiếu.” Đã lâu không nhắc lại, chính cô cũng sắp quên ba chữ đó.
Bạch Dương âm thầm đọc trong lòng: Hàn Nhất Tiếu, một nụ cười, nụ cười nhỏ.
Bà Bạch: “Vậy giờ phải làm sao?”
Mẹ Trần đặt hết hy vọng vào cảnh sát: “Đồng nghiệp cũ của lão Hàn sẽ bảo vệ chúng tôi.”
Mẹ Bạch vẫn lo lắng: “Đôi khi lòng người khó phòng, trên TV đều diễn vậy mà.”
“Chuyện này có chút khó giải quyết.” Ba Bạch cũng lâm vào trầm tư.
Lý Hưởng vừa ăn, vừa lơ đãng nói: “Thật ra đâu có khó giải quyết, hai người kết hôn là được mà.”