Cuối cùng Trần Hàm Nhất không thoát khỏi vận mệnh bị Bạch Dương kéo tới tham gia hoạt động ngoài trời của trường Trần Thuỵ Hàng tổ chức.
Ba người mặc đồ đồng phục do Bạch Dương đặc biệt chuẩn bị, nhìn từ xa trông giống như người một nhà.
Trong sân trường náo nhiệt, các hoạt động đều được phân chia ở những địa điểm khác nhau, sau khi dạo một vòng thật đúng là nhiều loại hoạt động đa dạng như nhảy dây, nhảy xa, ném bóng, lắc vòng, rubic, ghép hình, vấn đáp tri thức,… đủ loại hình thức hoạt động nhìn hoa cả mắt.
Bạch Dương lập tức lâm vào khó khăn, không biết chọn cái nào trước.
Bạch Dương nhìn sang hai dì cháu, “hai người muốn chọn cái nào?”
“Không muốn chọn.”
Hàm Nhất là người lười vận động, chỉ cần có thể bất động liền nhất quyết không động, hết lần này tới lần khác lại bị bắt đến đây vận động nên trong lòng còn khó chịu.
“Lát nữa rồi chọn ạ”, Trần Thuỵ Hàng nhìn xung quanh tìm kiếm hình dáng quen thuộc.
“Trần Thuỵ Hàng”.
Lúc này một giọng nói mềm mại từ phía sau truyền đến.
Ba người cùng quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp nụ cười ngọt ngào của cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên đang vẫy tay về hướng của họ, đứng cạnh là một nam một nữ, có vẻ là ba mẹ của cô bé.
Trần Thuy Hàng cười ngốc nghếch chào lại, “Vạn Giai!”
Vạn Giai lúc này đã đi tới.
“Chào chú, chào dì ạ!”
“Chào con”
Hàm Nhất cảm thấy bé gái này nhìn đáng yêu hơn nhiều so với đứa cháu nhà mình.
Hai bên bắt chuyện qua lại rồi tiện để hai đứa bé cùng tham gia hoạt động chung nên bốn người lớn chỉ có thể đi theo sau lưng chúng.
Hai đứa bé thấy hứng thú với phần thưởng tranh tài của trò ném bóng.
Nhân viên phụ trách công tác tinh mắt thấy người đến là minh tinh nên đặc biệt xin chụp ảnh lưu niệm cùng.
“Một gia đình là một đội, mỗi người quả bóng, ba người ném vào rổ được quả liền có phần thưởng”.
Nhân viên công tác nói xong, Trần Thuỵ Hàng liền cầm bóng nghiêm túc ném vào rổ, quả bóng liên tiếp chuẩn xác được quả.
“Không tệ nha, tiểu đệ”.
Bạch Dương vừa nói vừa vỗ vai Trần Thuỵ Hàng.
“Nhìn dượng này!”.
Bạch Dương tự tin cầm bóng liền bắt đầu ném, quả đều ném trúng, ném xong vẫn không quên hướng Trần Thuỵ Hàng khoe khoang.
Trần Thuỵ Hàng càng tinh quái hơn giơ thẳng ngón cái khen ngợi dượng nhỏ “Lão huynh, lợi hại!”.
Vạn Giai ở bên cạnh vỗ tay liên tục cho thần tượng.
Hàm Nhất cũng không ngờ Bạch Dương làm được, lại cùng cháu trai ở đây xưng huynh gọi đệ, nghĩ thôi liền đau đầu, Hàm Nhất quyết định mặc kệ họ, trò ném bóng này đối với cô tương đối dễ dàng, kết quả tất cả bóng đều vào, dẫn đến tiếng than sợ hãi của một nhà Vạn Giai.
Vạn Giai trước đó nhìn Hàm Nhất liền biết kĩ thuật ném bóng không thua kém Bạch Dương nhưng không ngờ tới lúc nhìn thấy lại ngầu như vậy, thật là lợi hại quá!
“Chuyện nhỏ thôi”.
Hàm Nhất cười, nhớ lại ngày đó cô chính là nhờ vào tài nghệ chơi bóng này mà thu phục được đại đồ đệ Bạch Dương.
Trần Thuỵ Hàng như ý nguyện nhận được phần thưởng, nhưng Vạn Giai lại không may mắn như vậy vì ba mẹ cô bé không quá am hiểu trò chơi này.
Ba người ném bóng vào rổ đều không quá nửa làm cô bé cực kỳ thất lạc.
Bạch Dương nhìn thấy cô bé rơi nước mắt liền chịu không được nên một lần nữa cầm bóng lên nói: “chúng ta chơi thêm lần nữa đi”
Vì quy định không bắt buộc mỗi gia đình chỉ được chơi một lần nên Hàm Nhất tự nhiên không ý kiến
“Chơi thêm lần nữa cũng không vấn đề, xem như vừa rồi chỉ mới khởi động làm nóng người”.
Có Dượng nhỏ ra sức giúp đỡ nên Trần Thuỵ Hàng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân bèn quả quyết đồng ý.
Một lát sau, khi rời khỏi địa điểm ném bóng, trong tay mỗi đứa bé đều ôm một phần quà.
Bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng tinh lực quá dồi dào, hoạt động nào cũng đều muốn tham gia, cùng với Bạch Dương nhìn cái gì cũng hiếu kỳ, vì thế giơ hai tay tán thành với ý kiến của cậu nhóc.
Hàm Nhất khổ không thể tả, không từ ngữ nào để hình dung nỗi thống khổ của cô lúc này, đúng là kêu trời không thấu, kêu đất cũng chẳng hay mà.
Chẳng còn lựa chọn nào khác là bị hai người bức bách tham gia cùng.
Nào là lắc vòng, nhảy xa, ném tạ, những thể loại vận động tiêu hao thể lực, còn có chạy cự li dài m, tóm lại chỉ cần có vận động đều không chịu bỏ qua.
Trần Hàm Nhất cảm giác lượng vận động cả một năm của mình cũng không bằng một ngày hôm nay.
Bạch Dương cùng Trần Hàm Nhất có thân phận khá đặc thù nên đi đến đâu đều sẽ trở thành tiêu điểm, hai người ngoài việc phải hoàn thành nội dung trò chơi còn phải chụp ảnh chung với người qua đường.
Không bao lâu, hình ảnh tham gia hoạt động ở trường của hai người đã truyền khắp mạng xã hội, đưa tới một đợt bạo động từ fan hâm mộ.
Con thỏ tinh: [ Oa, đây gọi là trải nghiệm trước cảm giác làm ba mẹ sao?]
Cỏ nhỏ xấu hổ: [Trời ạ, thật hâm mộ cháu trai nha]
Bạn T nào đó: [Nếu tôi có cháu trai như vậy, tôi sẽ không độc thân tới giờ]
Quân C: [Cháu trai là của tôi, không ai được tranh đoạt với tôi!]
Cô vợ nhỏ Bạch gia: [ Ông trời ơi! Giáo viên và học sình của trường này thật hạnh phúc, có thể cùng cặp đôi thầy trò chơi trò chơi, tôi cũng muốn đi nhưng chỉ có thể hy vọng thôi vì tôi chỉ có tuổi]
Hai dượng cháu tham gia hết tất cả các hạng mục một lần mà vẫn chưa thoả mãn, chỉ có Hàm Nhất cả người đều mệt mỏi đến cả đầu ngón chân cũng chẳng muốn động.
Bạch Dương và Trần Thuỵ Hàng lên kế hoạch muốn chơi lại một vài hoạt động nữa, Hàm Nhất vừa nghe liền muốn hộc máu, thấy sắp phải phơi thây ở sân trường này rồi
“Hai người có thể suy nghĩ một chút cho người lớn tuổi này được không?”
Hiển nhiên cả hai đều không để ý đến, cũng may là ông trời trợ giúp Hàm Nhất, lúc này trường học đã đến giờ đóng cửa nên cô mới miễn bị tra tấn.
Ba người cùng ngồi xe về nhà, Hàm Nhất chiếm toàn bộ hàng ghế phía sau nằm co quắp như con cá chết, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh hưng phấn của hai người ngồi trước.
Xe về đến ga ra tầng ngầm tiểu khu, Hàm Nhất còn ngủ say không có biểu hiện tỉnh lại.
Trần Thuỵ Hàng nhìn dượng nhỏ: “làm sao bây giờ ạ?”
“Cháu cầm chìa khoá xuống mở cửa trước đi”, Bạch Dương không nỡ đánh thức Hàm Nhất dậy, đành tự mình mở cửa sau ôm Hàm Nhất ra.
Trần Thuỵ Hàng nhìn dượng dự định ôm dì nhỏ lên lầu, trong nháy mắt cậu nhóc cảm thấy dượng nhỏ thật quá đàn ông, nhịn không được bèn lén chụp một tấm hình gửi cho bà nội Trần.
Vào đến nhà, Bạch Dương nhẹ nhàng đặt Hàm Nhất xuống giường, giúp cô đắp chăn rồi ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên trán cô, khoé miệng không giấu được ý cười.
Trần Thuỵ Hàng thu hết hình ảnh ấy vào trong mắt, vì dượng nhỏ cảm thấy thật không đáng, người đàn ông tốt như vậy sao lại coi trọng một người không hiểu phong tình như dì nhỏ mình chứ, quả nhiên tình yêu là thứ không nói đạo lý.
Bạch Dương kéo cậu nhóc rời khỏi phòng ngủ để Hàm Nhất có thể an tĩnh ngủ.
“Chúng ta đừng quấy rầy cô ấy, cháu muốn ăn gì để dượng đi làm, gà KFC, sườn xào chua ngọt, khoai lang sợi hay là địa tam tiên (là món xào kết hợp giữa khoai tây, cà tím, ớt chuông).
Trần Thuỵ Hàng nghe dượng liệt kê một loạt các món ăn, sau đó liền chọn vài món yêu thích.
Đáp ứng theo yêu cầu, Bạch Dương làm một bàn đồ ăn cho cậu nhóc.
Trần Thuỵ Hàng vui vẻ gặm sạch sẽ đùi gà và xương sườn.
Nhìn bàn ăn chỉ còn xót lại một đống xương.
Trần Thuỵ Hàng mới ý thức được mình mải ăn quên luôn để lại phần cho dì nhỏ liền vỗ trán:
“Dượng nhỏ, cháu quên để phần cho dì nhỏ rồi”
“Không sao đâu, đợi dì cháu tỉnh dậy dượng lại nấu cho cô ấy một phần”, giọng điệu của Bạch Dương mười phần dịu dàng, đến người ngoài cũng có thể cảm giác được.
Với anh, được nấu cơm cho cô là một việc làm hưởng thụ.
Trần Thuỵ Hàng đột nhiên muốn biết vị trí của dì nhỏ trong lòng dượng.
“Dượng nhỏ, sao dượng lại thích dì cháu, nói thật, cháu thấy trong nghề minh tinh, dì không được tính là xinh đẹp nhất, tính tình còn không tốt, khi còn bé học hành cũng rất kém, lại lười vận động, căn bản không có chỗ nào thích hợp, sao dượng lại xem trọng dì nhỉ?”
“Dượng cũng không biết, thời điểm phát hiện ra thì đã thích rồi”
“Vậy cháu nói thử xem, vì cái gì cháu thích Vạn Giai?”
Hôm nay Bạch Dương đã sớm chú ý đến tâm tư nhỏ của cậu nhóc qua từng hành động rồi.
Đột nhiên bị vạch trần bí mật làm Trần Thuỵ Hàng bất ngờ, “Sao dượng biết?”
“Cháu thể hiện rõ ràng như vậy, dượng cũng đâu bị mù mà nhìn không ra chứ”, Bạch Dương nghĩ cậu nhóc này lúc tham gia trò chơi rất chăm sóc Vạn Giai, liền biết cậu xem trọng cô nhóc nhà người ta rồi.
“Bởi vì Vạn Giai rất xinh đẹp ạ, trong lớp cháu, cậu ấy là xinh đẹp nhất, nói chuyện còn dịu dàng.” Trần Thuỵ Hàm có chút xấu hổ nói.
Bạch Dương cười lắc đầu, thật đúng là suy nghĩ của trẻ con, ai xinh đẹp liền thích người đó
“Cháu nghe câu: chưa?”
Trần Thuỳ Hàng gật đầu.
“Vì vậy dì nhỏ cháu trong mắt dượng chính là người xinh đẹp nhất”.
Bạch Dương nói lời này cũng không hề thẹn thùng mà có chút nghiêm túc.
Trần Thuỵ Hàng thay dì nhỏ cảm thấy may mắn khi có một người như vậy yêu dì, cũng thấy bất bình thay dượng vì người nào không hề hay biết dù một chút.
“Dượng nhỏ yên tâm, cháu vĩnh viễn cùng dượng đứng chung một chiến tuyến, cháu sẽ giúp đỡ dượng chinh phục được dì nhỏ”.
“Thật không nghĩ tới cháu sẽ giúp đỡ dượng nha?” Điều này Bạch Dương đúng là không nghĩ tới.
Trần Thụy Hàng: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đàn ông tốt như dượng, làm dượng út của cháu là tốt nhất, nếu để con vịt đến miệng rồi mà bay mất, vậy thì cũng quá lỗ rồi”
“Cám ơn cháu nhé, cứ như vậy bị đem so sánh với con vịt, dượng có chút lĩnh giáo cảm giác bị tổn thương của dì nhỏ cháu rồi”.
Trần Thụy Hàng liền giơ tay nhận sai: “dượng nhỏ, cháu sai rồi, cháu nhất định giúp dượng chinh phục được dì nhỏ, đây sẽ là hiệp nghị bí mật giữa hai dượng cháu chúng ta”.
“Cám ơn cháu, nhanh đi ngủ sớm một chút đi”.
Bạch Dương chơi một ngày cũng mệt mỏi.
Trần Thụy Hàng bị đuổi đi ngủ, bèn hỏi: “Dượng là muốn ôm dì nhỏ đi ngủ à?”
“Làm sao cháu biết?” Bạch Dương vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn Trần Thụy Hàng, đổi lấy chính là điệu bộ đắc ý của cậu nhóc, giống như đang nói “dượng không nói cháu cũng biết”, bộ dạng mười phần ngứa đòn nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ”.
Trần Thụy Hàng biết điểm đến là dừng không thể nhiều lời, quay người trở về phòng ngủ của mình.
Bạch Dương về phòng, nhìn Hàm Nhất vẫn nằm một tư thế bất động từ lúc mình ra ngoài đến giờ, có thể thấy hôm nay cô mệt mỏi đến mức nào, đến khí lực xoay người cũng không có, làm Bạch Dương rất đau lòng.
Bạch Dương nhẹ nhàng nằm bên cạnh, sợ đánh thức Hàm Nhất, anh vươn cánh tay, rất muốn đem cô kéo vào trong ngực mình, thế nhưng nghĩ tới hôm nay chắc cô cũng mệt muốn chết rồi, sợ ngủ không ngon, đành phải nhịn xuống nội tâm khát vọng, chuẩn bị thu cánh tay về, nhưng không ngờ Hàm Nhất đột nhiên chủ động xoay người, nằm trên cánh tay Bạch Dương, cả người như quả cầu chui vào trong ngực anh.
Bạch Dương không khỏi cười, thuận thế ôm lấy cô, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Hàm Nhất vừa tỉnh lại phát hiện mình một lần nữa ôm Bạch Dương, cô cực kỳ xấu hổ, lặng lẽ dời đến một bên khác của giường, lại phát hiện toàn thân rã rời, nửa bước cũng khó đi.
Miệng không nhịn được phát tiếng, “A——-“
Bạch Dương nghe thấy âm thanh phát ra bên cạnh liền tỉnh: “em sao thế?”
“Không có gì, chỉ là toàn thân đau nhức, cảm giác không cử động được”.
Hàm Nhất cố gắng hoạt động nhẹ từng bộ phận trên cơ thể.
“Có thể lâu quá em không vận động, nên khi cơ thể tiếp nhận vận động quá nhiều cùng một lúc dẫn đến bị như vậy”.
Bạch Dương phân tích nguyên nhân chính xác cũng không đạt được một lời biết ơn từ Hàm Nhất mà ngược lại còn làm cô tăng thêm lửa giận,
“đây là ai ban tặng? Còn không phải hai dượng cháu xấu xa các người một hai phải lôi kéo tôi đi tham gia nhiều trò chơi vận động mạnh như vậy à, đừng nói là tôi, đổi lại người bình thường cũng không chịu đựng nổi hai người ngoài hành tinh các ngươi, A…..
Hôm nay tôi bị như thế này đều là lỗi của anh”.
Hàm Nhất chỉ dùng sức nói chuyện đều cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng.
Bạch Dương tự biết đuối lý, liền dứt khoát im lặng.
Bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng buổi sáng đi vệ sinh, liền nghe được âm thanh kì quái truyền từ phòng ngủ của dượng nhỏ và dì nhỏ, bèn nhịn đi tiểu nằm sấp trước cửa nghe lén.
Hàm Nhất kêu to: “A —— anh nhẹ xíu a, đồ xấu xa”.
“Anh đã rất nhẹ rồi”.
Âm thanh dượng nhỏ theo sau truyền ra.
“A — a — Ai da — Chậm một chút, từ từ thôi”.
Hàm Nhất liên tục van xin.
Làm chậm một chút lát nữa em sẽ không đỡ đau, cái này nhất định phải làm nhanh mới có hiệu quả, lát sau anh còn phải làm lại lần nữa”.
Bạch Dương vừa nói vừa thở dốc.
Tình huống gì đây, mới sáng sớm đã “dục cầu bất mãn” như thế? Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chưa tới giờ dượng nhỏ liền đắc thủ rồi.
Trong phòng lại truyền ra động tĩnh lớn hơn, thành âm Hàm Nhất còn xen lẫn tiếng khóc thút thít như đang xin tha, doạ bạn nhỏ Trần Thụy Hàng lập tức rời xa nơi thị phi này.
Trong phòng, Bạch Dương đang giúp Hàm Nhất xoa bóp các cơ, cánh tay cùng sau lưng, “thế nào, đỡ hơn không?”
“Không tệ, anh học tay nghề này ở đâu vậy?” Hàm Nhất không nghĩ tới Bạch Dương lại biết xoa bóp
Bạch Dương nói: “Anh đi công tác ở Thái Lan mấy lần, mỗi lần đều sẽ đi trải nghiệm các hình thức xoa bóp khác nhau nên cũng học được mấy chiêu.
“Vậy anh cũng đi xem những buổi biểu diễn của người chuyển giới sao?” Hàm Nhất nhìn qua Bạch Dương với ánh mắt chờ mong.
Khi nghe tới Thái Lan phản ứng đầu tiên của cô chính là người chuyển giới, về phần Bạch Dương nói những sự việc khác cô căn bản không nghe lọt.
“Không có!” Bạch Dương thật muốn mở đầu cô ra nhìn xem bên trong chứa những thứ linh tinh gì.
Lúc này bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng đang ngồi trên bồn cầu báo cáo tình huống công tác với tổ chức, còn liên tục nhấn mạnh buổi sáng hôm nay chính mình phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.