Bạch Dương và Hàm Nhất quyết định nói với cha mẹ Bạch , tuy có chút tiếc nuối nhưng người Bạch gia vẫn ủng hộ quyết định của cô.
Ông Dương chỉ nói một câu: “Ông vẫn còn khỏe, không cần vội.”
Gia đình tâm lý khiến cho Hàm Nhất cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô hẹn thời gian phẫu thuật sinh non, so với các cuộc phẫu thuật khác, sinh non cũng chỉ là tiểu phẫu nhưng lại khiến người ta cảm thấy đắn đo nhất, thời gian trôi qua rất nhanh, cả gia đình đều chờ bên ngoài phòng bệnh.
Hàm Nhất và bác sĩ vào phòng phẫu thuật, cô quay đầu nhìn Bạch Dương, anh mỉm cười động viên cô: “Anh chờ em.”
“Vâng.”
Cửa phòng đóng lại, so với những ca khác thì thời gian phẫu thuật sinh non rất ngắn, Bạch Dương đứng ngoài hành lang, mắt không rời cửa phòng, nước mắt cũng không nghe lời từ khóe mắt chảy xuống, cảm giác này người bình thường sao mà hiểu được, bất lực đi tiễn đứa con chưa chào đời của mình, Bạch Dương lúc trước còn kiến cường đứng trước mặt Hàm Nhất, bây giờ mới bỏ đi lớp ngụy trang, lộ ra dáng vẻ yếu đuối nhất.
Lý Hưởng nhìn thấy liền ngây dại, người ta bảo nước mắt nam nhân không dễ rơi, từ bé đến giờ, từ khi anh có ký ức, chỉ có khi làm việc, Bạch Dương mới khóc vì nghệ thuật, đây là lần đầu tiên Lý Hưởng chứng kiến Bạch Dương khóc ngoài phim trường, anh hiểu, dù sao đứa con đầu lòng của mình chưa được sinh ra mà đã rời khỏi nhân thế, nỗi buồn mất con, Bạch Dương còn trẻ mà đã phải chịu, bỏ đứa bé là quyết định của cả hai vợ chồng, từ cha mẹ biến thành đao phủ, Bạch Dương là người, có máu có thịt, sao có thể thờ ơ, không điều chỉnh được cảm xúc cũng là chuyện thường tình.
Lý Hưởng đi đến, vỗ vào vai Bạch Dương: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc càng to càng dễ chịu.”
“Con trai khóc không có tội.” Phương Nam Nam ở bên cạnh an ủi.
Bạch Dương nghe hai vợ chồng nói cũng không khóc, ngược lại còn cười, chỉ là nụ cười này vô cũng khó coi.
“Em không muốn khóc thật sao?” Nam Nam hỏi thật lòng.
Ba mươi phút trôi qua, Hàm Nhất được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, bác sĩ dặn dò Bạch Dương vài câu rồi rời đi, sau hôm đó, anh luôn ở bên Hàm Nhất, chăm sóc cho cô.
Hàm Nhất sau khi phẫu thuật cũng dần khôi phục thể lực, từ việc ăn uống đến vận động, không hút thuốc uống rượu, ba tháng sau, tình trạng sức khỏe của cô đạt tiêu chuẩn, bác sĩ thấy việc này, vô cùng tán thưởng, người có nghị lực như thế rất ít, nhanh như vậy đã đạt chỉ tiêu.
Trước khi phẫu thuật, Bạch Dương ôm chặt Hàm Nhất: “Đừng sợ, anh chờ em ra ngoài.”
“Không sợ, anh hứa chờ em rồi mà.” Hàm Nhất hôn nhẹ một cái lên má Bạch Dương.
Hàm Nhất và mẹ Trần được vào phòng giải phẫu, bên trong căn phòng lớn nhất bệnh viện có hai cái giường.
bước đầu tiên là gây tê cho Hàm Nhất, rồi sau đó là mẹ Trần.
Hai bác sĩ chính cũng rất ăn ý, một người cắt xuống một phần gan của Hàm Nhất, người kia thì lấy ra phần gan bị bệnh của mẹ Trần.
Thời gian cứ trôi đi, gan của mẹ Trần đã ghép xong, vì giảm bớt thời gian giải phẫu, giành gật lại từng giây sống còn của người bệnh từ tay tử thần, thời gian phẫu thuật càng ngắn, tổn thương trong cơ thể bệnh nhân càng nhiều.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Hàm Nhất và mẹ lần lượt được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Cuộc phẫu thuật thành công, bây giờ bệnh nhân cần được đưa đến phòng vô trùng.” Bác sĩ chính nói.
“Cảm ơn chủ nhiệm Lâm.” Bạch Dương cầm tay ông.
“Không có gì.”
Hàm Nhất tỉnh lại, tác dụng của thuốc tê vẫn chưa biến mất còn không có hoàn toàn, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, vừa mở mắt đã thấy mỗi mình Bạch Dương ở bên cạnh: “Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ vẫn chưa tỉnh, em đừng lo, bác sĩ bảo ca phẫu thuật thành công mỹ mãn, em cứ nghỉ ngơi đi.” Lời nói của Bạch Dương khiến cho cô an tâm hơn, không bao lâu, Hàm Nhất lại chìm vào giấc ngủ.
Tuổi mẹ Trần đã cao, vừa trải qua cuộc phẫu thuật như vậy khiến bà đến tối mịt mới bắt đầu tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra không thấy điều gì bắt thường, quả tạ ngàn cân trong lòng cả gia đình mới được thả ra.
Mẹ Trần cũng không bị bất cứ vấn đề gì, mà còn thích ứng cực kỳ nhanh, ngay cả bác sĩ cũng thấy bất ngờ: “Cứ theo đà này, chị có thể xuất viện sớm đấy.”
Hàm Nhất nghe bác sĩ nói như vậy thì cảm thấy hết thảy đều xứng đáng, hai mẹ con nắm tay nhau thật chặt, sống nương tựa vào nhau từ bé, bây giờ bọn họ là chỗ dựa lớn nhất của đối phương.
Tin Hàm Nhất bỏ con cứu mẹ bất ngờ được truyền ra ngoài, nhà nhà ai cũng nghe tin, ngồi chễm chệ ở vị trí hot nhất kênh giải trí, sau một ngày một đêm nhiệt độ vẫn chưa giảm.
Cỏ nhỏ ngượng ngùng: 【Đau lòng quá đi, Hàm Nhất nhà chúng ta đúng là đứa bé ngoan.
】
Thỏ tinh: 【Con có thể sinh thêm nhưng mẹ chỉ có một.
】
Rừng trắng: 【Vừa mừng vừa vui, Hàm Nhất phải dũng cảm đến cỡ nào mới dám như vậy.
】
Độc Cô tiểu thư: 【Em thành fan chị rồi, đúng là cô gái có nghị lực nhất giới giải tí.
】
Cao thủ tình trường: 【Không cuộc tình nào mà không phải trải qua sóng gió, Hàm Nhất Bạch Dương cố lên, anh chị nhất định phải nắm tay cùng nhau đi đến cuối đời.
】
Bạch Dương và Hàm Nhất nhìn thấy cư dân mạng và fan không ngừng cổ vũ bọn họ, hai người thi nhau lên Weibo đăng bài cảm ơn, còn đặc biệt chụp một bức ảnh thân mật làm quà đáp lễ.
Nhưng p Thỏ tinh hản ứng lập tức thay đổi.
Thỏ tinh: 【Sao còn bắt người ta ăn cơm chó vậy.
】
Tiểu Thảo số năm: 【 một chén không đủ, cho tôi một nồi.
】
Vợ nhỏ của Bạch gia: 【 Điên rồi điên rồi, từ khi cp độc thân về một nhà, hôm nào tui cũng + điểm tổn thương, sống đến bây giờ đúng là chẳng dễ dàng gì.
】
Dâu tây tiểu thư: 【Tui bắt đầu tin vào tình yêu rồi.
】
Mấy người đang cảm thấy thương tâm liền nhận được một chút an ủi , sự chuyển biến này tất nhiên là bắt nguồn từ bài đăng của hai người kia rồi.
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng một cái đã hai năm trôi qua, nhứng năm này, Bạch Dương và Hàm Nhất đều bận rộn cho sự nghiệp của mình, sự nghiệp diễn xuất của Bạch Dương được nâng lên một tầng cao mới, có mấy tác phẩm ưu tú, tuy không nhiều lắm nhưng đều được chọn làm tác phẩm tiêu biểu, giải thưởng hai tay ôm không hết, theo như Hàm Nhất nói, đống giải thưởng này của anh còn phải kéo cô đến ôm cùng mới hết.
Bài hát mới của Hàm Nhất được phát hành, một năm đi lưu diễn khắp cả nước, lần biểu diễn nào cũng có hàng ngàn người tham gia, độ nổi tiếng càng lúc càng tăng, còn được nhận mấy giải thưởng lớn trong ngành âm nhạc.
Fan nhao nhao trêu hai vợ chồng lấy hết giải không cho người khác nhận.
Cho dù thành công hay bận rộn với công việc cũng không khiến hai người lạnh nhạt ngược lại còn hành hạ cả đám cẩu độc thân, hết phát cẩu lương thì tú ân ái, người trong cuộc thì phủ nhận chắc nịch rằng đấy chỉ là vợ chồng bình thường ở chung thôi.
Bạch Dương trả lời phóng viên với vẻ mặt đứng đắn, nghiêm trang: “Đây là cuộc sống hằng ngày của chúng tôi thôi, chúng tôi nào có tú ân ái, mỗi người cứ làm quá lên.”
Lời thanh minh của Bạch Dương làm cộng đồng fan vô cùng bất mãn, ở tag CP độc thân liệt kê bằng chứng hai người phát cẩu lương:
Thỏ tinh: 【Tôi đầu tiên, đây là buổi live-show năm ngoái, Bạch Dương hôm nào cũng gửi tin, ngàn dặm truy thê, còn không phải phát cẩu lương thì là gì, ảnh chụp làm chứng.
】
Cỏ nhỏ ngượng ngùng: 【Tôi nữa, nghe nói khi quay phim 《Big Bang 》, Hàm Nhất còn đi thăm ban, thăm ban thì thăm ban đi, ngày nào hai vị này cũng cho đoàn làm phim ăn cơm chó, ai cũng kêu khổ.
】
Bánh quy nhỏ: 【Là ai giữa mùa đông đưa vợ đến Tam Á Hải Nam, trên bãi biển cõng người ta chạy như điên xong rồi bị fan chụp? Đúng thế, chỉ có thể là Bạch Dương và Hàm Nhất.
】
Hoa Tiên Thảo: 【Tui tự làm chứng luôn, mấy tháng trước tui vô tình gặp hai người đấy ở tiệm cơm, Bạch Dương bóc vỏ tôm cho Hàm Nhất, bóc xong còn đút tận miệng, khi ăn có cho Hàm Nhất động tay vào cái gì đâu, tại bọn họ mà bạn trai tui bị tui mắng một trận, rồi ổng không chịu được mới bắt đầu bóc vỏ tôm cho tui.
】
Tiểu bảo bối: 【Mấy hôm trước là kỷ niệm ngày cưới hai người, quán cà phê Bạch Dương mua phát cà phê miễn phí cả ngày luôn, hai người còn tự pha cà phê cho fan, ôi kẻ có tiền, phát cẩu lương kiểu này, người bình thường học không được.
】
Phương Nam Nam nhìn tin của fan, nhịn không được dùng quý danh của cô đăng bài phun tào cô ở cạnh hai người kia chịu tổn thương như thế nào, còn đăng ảnh hôn nhau: 【Mấy bác còn tính là gì, tôi với chồng làm đại diện cho hai người kia còn suốt ngày bị thồn cơm chói đây này.
】
Một câu nói của người đại diện vừa ra, fan càng không kiềm chế nổi mà bật mode phun tào, kể về tội ác không thể tha thứ mang tên tú ân ái của hai người kia.
Bạch Dương và Hàm Nhất trong tiệc liên hoan gia đình, trong nhà lúc này rất náo nhiệt, mẹ Trần nghênh đón màu xuân thứ hai, đạo diễn Nghiêm không muốn lên con thuyền tặc này của Hàm Nhất, nhớ ngày đó, cô nằm trong viện, đạo diễn Nghiêm thay mặt cho tổ tiết mục đến thăm, Hàm Nhất bảo mọi người rời đi, lại để đạo diễn Nghiêm chăm sóc cho mẹ mình, khi đó, mẹ Trần cũng không nhìn ra tâm tư con gái, thường xuyên tiếp xúc, mẹ Trần và đạo diễn Nghiêm dần thân với nhau hơn, càng về sau, hai người phát hiện mình có chung chủ đề, thường hay nói chuyện phiếm với nhau, sau đó nữa, trù nghệ của mẹ Trần chinh phục được đạo diễn Nghiêm, chứng minh cho câu “Con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày”, cứ như thế mà lên chức cha kế của Trần Hàm Nhất, Bạch Dương và Hàm Nhất đều thân thiết gọi ông là “Cha Nghiêm”
Hàm Nhất thấy Phương Nam Nam bên kia lại nhớ đến bài lên án về cô trên Weibo: “Cậu phản bội tớ, dám lên Weibo công khai phun tào cấp trên.”
Nam Nam: “Tớ chỉ cho xã hội biết kinh nghiệm của bọn họ chẳng là cái gì cả, đừng quá yếu ớt, ngoài kia còn có người thảm hơn nhiều.”
“Em thấy công việc của chị với Lý Hưởng nhàn thật nhỉ.” Bạch Dương sao có thể để người khác bắt nạt vợ mình, liền lên tiếng phản kích.
“Chú còn là người không đấy? Còn cấm cho người khác nói sự thật à.” Lý Hưởng cũng là tên cuồng vợ, sao có thể để Bạch Dương bắt nạt cô.
“Hai đứa tự xem lại bản thân xem có ấu trĩ không? Mới có tý thôi mà cãi nhau um cả lên.” Ông Dương tuy đang trách cứ nhưng lại cực kỳ hạnh phúc với khung cảnh trước mặt.
Cả gia đình vui vẻ, hòa thuận ăn cơm, cười đùa, cứ nửa tháng sẽ tụ tập một lần, ai cũng thân mật khăng khít, còn hay đi du lịch cùng nhau, ông Dương vô cùng hài lòng với cuộc sống khi về già an nhàn, hạnh phúc như vậy.
Nam Nam đang ăn đột nhiên “Ọe” một cái chạy vào nhà vệ sinh.
“Con bé này sao vậy?” Ông Dương có chút lo lắng.
Bên nữ nhà hai mặt nhìn nhau, mẹ Trần đoán: “Chắc Nam Nam lại ‘có’ nhỉ?”
Lý Hưởng cười cười, cũng không phủ nhận, cười ngây ngô, coi như là nhận rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
“”Chúc mừng chúc mừng.”
“Chuyện tốt như thế sao giờ mới nói.”
“Cạn lý cái nào, chúc mừng.”
Người trong nhà có tin mừng, Hàm Nhất tất nhiên sẽ thấy rất vui, thế nhưng cô cũng cảm thấy một chút tổn thương, sau khi đứa con đầu lòng của mình rời đi, cô và Bạch Dương vẫn dùng biện pháp tránh thai, bởi vì sau khi phẫu thuật không nên có con luôn, rồi làm mãi thành quen, Bạch Dương cũng không nhắc đến nữa, Hàm Nhất vẫn còn cảm thấy áy náy về chuyện đó, chớp mắt một cái đã qua hai năm, bọn họ vẫn hai người một nhà, tuy không có ai thúc giục nhưng Hàm Nhất vẫn cảm thấy sốt ruột.
Bạch Dương ôm cô thật chặt, giống như đã đi guốc trong bụng cô, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Đừng sốt ruột.”