Hôm nay Hàm Nhất phải đến công ty lên họp bàn chuẩn bị cho album mới, Bạch Dương tự mình lái xe đưa lái xe đưa cô đến đến công ty, trước khi xuống còn dặn cô: “Họp xong thì gọi anh, anh còn đến đón.”
“Vâng.” Hàm Nhất vừa định mở cửa đã bị Bạch Dương kéo lại: “Hôn cái mới cho đi, không hôn thì đừng xuống xe.”
Hàm Nhất thấy hành động ấu trĩ này của Bạch Dương mà bật cười, nhưng mà cô thích, giữ lấy mặt anh hôn “Chụt” một cái: “Được chưa?”
“Chưa đủ.” Bạch Dương đỡ gáy cô, tiến đến cho cô một nụ hôn một cái hôn nóng bỏng, giằng co khoảng một phút vẫn chưa buông, nhìn đôi môi ướt át của Hàm Nhất, đến khi màu đỏ của son môi biến mất mới vui vẻ buông tay.
“Đồ xấu tính!” Hàm Nhất thẹn thùng mắng anh.
“Con traii mà khong xấu thì làm gì có gái yêu.”
Hàm Nhất nhanh chóng chạy ra khỏi xe, Bạch Dương nhìn bóng lưng cô trên mặt vẫn nở nụ cười, cho dù qua bao nhiêu năm anh vẫn thích trêu trọc cô, thích nhìn khuôn mặt thẹn thùng, tức giận của Hàm Nhất.
Tuy Lý Hưởng thường xuyên nói cái đấy gọi là bị bắt nạt nhưng anh không cho là đúng, vợ thì tất nhiên là đề yêu thương rồi.
Bạch Dương lái xe về nhà cũ, mẹ Bạch thấy con trai trở về thì ngó đằng sau anh một cái: “Hàm Nhất đâu? Sao con dâu của mẹ lại không đến?”
“Hôm nay em ấy phải đi họp.”
Bạch Dương nói xong, mẹ Bạch thất vọng cực kỳ.
Anh cảm thấy bất đắc dĩ: “Thấy con trai về nhà mà mẹ chẳng xúc động tí nào, con còn nghi Hàm Nhất mới là con ruột của mẹ đấy.”
“Anh thì biết cái gì, tôi nhìn anh hơn hai mười năm rồi, trên người anh có chỗ nào mà tôi chưa xem qua? Tôi còn nhìn anh làm gì nữa? Tất nhiên là phải nhìn cô con dâu xinh đẹp nhà tôi rồi.” Mẹ Bạch cho rằng mình đúng, nói khí thế vô cùng.
“Vâng, con không cãi được, con đến đây có việc muốn nói với mẹ.” Bạch Dương tranh thủ chuyển qua chuyện chính.
Mẹ Bạch bất ngờ, bà chẳng hiểu gì: “Nói chuyện gì thế? Làm sao vậy?”
“Về thuốc.” Bạch Dương cũng không định vòng vo.
“Thuốc? Thuốc gì cơ?’ Mẹ Bạch bị hỏi chẳng hiểu gì.
“Thuốc Đông y.”
“Thuốc Đông y gì? Con muốn uống Đông y á?” Mẹ Bạch rất kinh ngạc, con trai nhà mình ban ngày ban mặt về nhà đòi uống thuốc, cũng chẳng biết là bị làm sao nữa.
Bạch Dương truy vấn: “Không phải mẹ mua cho con thuốc Đông y sao?”
“Nào có, mấy hôm nay mẹ có qua viện Trung y đâu, làm sao thế?”
“Thế chắc con nhầm.” Bạch Dương nhìn bộ dáng mẹ anh không giống giả vờ, nhưng vẫn thấy lạ, số thuốc kia từ đâu ra.
“Sao mấy hôm nay nhiều người uống Đông y nhỉ?”
Lời nói vô tình thốt ra từ mẹ Bạch khiến Bạch Dương hoài nghi: “Còn có ai uống thuốc nữa ạ?”
Mẹ Bạch: “Hai hôm trước, Nam Nam hỏi mẹ thuốc lúc trước mẹ mua cho con là loại gì, bạn nó cần.” e b o o k t r u y e n.
v n
Bạch Dương cảm thấy không có đơn giản như vậy đơn giản như vậy, người bạn này % phải là Hàm Nhất, cô hoảng hốt mua thuốc như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là dục cầu bất mãn, cái này là không thể, Bạch Dương vô cùng tự tin về năng lực của mình.
Nghĩ kỹ lại, hành động gần đây của Hàm Nhất đều cực kỳ bất thường, chắc chắn đang giấu anh cái gì đó, Hàm Nhất có vấn đề, Bạch Dương kết luận, càng nghĩ càng càng nghĩ càng thấy mình đúng.
Ăn cơm xong, Bạch Dương đến một cửa hàng công nghệ mua một cái camera, kết nối với điện thoại di động, chuẩn bị xem Hàm Nhất ở nhà rốt cuộc muốn làm gì.
Kết hoạch của Hàm Nhất thất bại hai lần, cô cảm thấy vô cùng nôn nóng, cứ tiếp tục như vậy thì số lần thấy bại còn gọi ra được Rồng Thần.
Hàm Nhất buồn rầu về kế hoạch tiếp theo của mình, không nghĩ được gì, cô chỉ có thể lên mạng tìm trợ giúp, tiện tay tìm chữ bao cao su, kết quả cho ra tỷ lệ tránh thai khi sử dụng áo mưa là %, nếu là biết dùng thì %, Hàm Nhất nghĩ đến kỹ thuật của Bạch Dương còn trên cả chuyên nghiệp, tự học thành tài thì chắc chắn phải đến %, nhiều làn như thế vẫn không trúng chiêu, Hàm Nhất vô cùng bực bội.
Tiện tay kéo xuống thì thấy tiêu đề 《Chồng mang bao nhưng tôi vẫn có thai.
》 Hàm Nhất không chút do dự ấn mở, trên đó viết là nữ chính và chồng bàn với nhau vài năm sau mới có con nhưng ngoài ý muốn mang thai, hóa ra là do mẹ chồng động tay động chân với bao cao su, tuy chuyện này cũng chẳng có gì để nói nhưng lại là một ngọn hải đăng dẫn đường cho Hàm Nhất.
Hàm Nhất đến cửa hàng phụ cận mua một hộp Durex và một cái kim, về đến phòng ngủ liền mở hết ra, dùng kim đã khử độc đâm vào bao.
Từng hành động của Hàm Nhất đều được Bạch Dương nhìn thấy, anh nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô qua điện thoại, đâm hết đống bao, chẳng thiếu cái nào.
Bạch Dương đoán được phần lớn nguyên nhân về hành vi kỳ quái của Hàm Nhất, cô muốn có con.
Thật ra không phải anh không muốn, thậm chí còn mong cực kỳ, chỉ là cơ thể của Hàm Nhất không cho phép, trước khi mổ, bác sĩ đã thong báo về tình trạng sức khỏe của cô tương đối yếu, không thích hợp mang thai trong vòng hai đến ba năm, một khi có thai thì phải phá, mà phá thai sẽ gây ra tổn thương lớn tới tử cung của phụ nữ, nếu vẫn cố giữ đứa bé thì miệng vết thương trên bụng sẽ nứt ra, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Dương luôn nhớ ký lời dặn của bác sĩ, không dám trái lần nào, cho dù đến bước nguy hiểm nhất anh vẫn nhớ tới vấn đề an toàn.
Trước khi phẫu thuật, anh vốn định đợi ba năm sau, xác định cơ thể Hàm Nhất khỏe mạnh mới có con.
Không nghĩ tới mình thì cẩn thận còn Hàm Nhất lại có ý khác, Bạch Dương không biết mình có phải quá gia trưởng rồi hay không, không nghĩ tới cảm xúc của Hàm Nhất mới khiến cho cô có hành động lạ như thế.
Nhưng nghĩ lại, Bạch Dương bật cười, làm như thế cũng không có gì không tốt, ít ra anh cunbgx được hưởng rất nhiều diễm phúc.
Cố gắng của Hàm Nhất vô cùng có sức hút đối với Bạch Dương, mang đén rất nhiều cảm giác mới mẻ, cực kỳ hạnh phúc vè cuộc hôn nhan này, càng khiến cho anh cảm thấy như vậy thực sự đáng giá.
Hàm Nhất vui mừng chờ Bạch Dương trở về, cảm thấy thắng hay bại sẽ quyết định qua lần hành dộng này, Bạch Dương vào nhà với hai túi đồ ăn lớn, tâm tình không tệ, chuẩn bị làm một bàn đồ ăn phong phú dành cho người vợ dã vất vả mấy ngày nay.
Hàm Nhất không yên lòng ăn cơm, trông đầu cô đều là mong chờ cho đêm hôm nay, cuối cùng buổi tối cũng đến, Bạch Dương nhìn bộ đồ ngủ mới thay của Hàm Nhất, nhịn cười không nói, chiếu đơn toàn thu(), chỉ là đến bước cuối cùng, anh không lấy Durex mà Hàm Nhất đã chuẩn bị mà lấy Jissbon từ trong túi ra: “Anh muốn đổi hãng.”
()Chiếu đơn toàn thu: đề cập đến việc nhận tất cả theo số lượng trong danh sách (Nguồn: Baidu)
Hàm Nhất trợn mắt, giật mình, sao tự nhiên thay đổi nhãn hiệu mà không báo trước, lần này của Bạch Dương khiến cho cố gắng cả trưa của cô đều trở thành công cốc, Hàm Nhất thất vọng vô cùng.
Sau đó Hàm Nhất không nói lời nào, buồn bã nghiêng người, không nhìn Bạch Dương, thất bại ba lần khiến cô tủi thân muốn khóc.
Bạch Dương nằm sau lưng Hàm Nhất ôm lấy cô: “Quay lại ngủ đi.”
“Không.”
Nghe thấy thanh âm của cô không đúng, Bạch Dương lập tức phát hiện, anh xoay người cô lại: “Làm sao thế? Khóc à?”
Hàm Nhất lại càng buồn hơn, nước mắt chảy xuống: “Không cần anh lo.”
Bạch Dương cố ý nói: “Hay là biểu hiện của anh chưa tốt?”
Hàm Nhất giận muốn đánh người, ngồi đậy cho anh một đấm.
Bạch Dương bắt lấy tay cô hôn: “Tức giận?”
“Vì sao không để em chuẩn bị mà cứ tự đi mua?” Hàm Nhất tức giận nói.
“Em cho rằng anh không biết gì sao?” Bạch Dương cười xấu xa.
“Cái gì?” Hàm Nhất chột dạ.
“Lỗ thủng trên bao là do côn trùng cắn hay sao?” Bạch Dương không chút tình vạch trần cô.
Hàm Nhất: “Sao anh biết?”
Bạch Dương lười biếng dựa vào đầu giường, ôm lấy Hàm Nhất: “Nếu muốn người khác không biết thì đừng có làm.
Em nghe câu này chưa?”
Hàm Nhất nhếch miệng bất mãn nói: “Anh đang dạy em đấy à?”
“Không phải, chỉ muốn cho em biết bây giờ không được, vẫn chưa đến lúc.” Bạch Dương xoa nắn lấy bàn tay nhỏ bé bàn tay nhỏ bé của Hàm Nhất.
“Vì sao, anh không thích trẻ con ư? Có phải anh cảm thấy hai người tốt hơn à?” Hàm Nhất không hiểu Bạch Dương đang nghĩ gì.
Bạch Dương hôn trán của Hàm Nhất một cái: “Không phải, anh thích trẻ con, nhất là con của chúng ta nhưng bây giờ không được, cơ thể của em không cho phép, bác sĩ từng nói người từng phẫu thuật khi mang thai phải cẩn thận, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho em xong mới có thể quyết định nên có con hay không.” Bạch Dương định trì hoãn mấy tháng rồi lại quyết định tiến hành sớm hơn, nhưng phải được sự cho phép của bác sĩ mới thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Hàm Nhất không nghĩ tới hóa ra Bạch Dương lại nghĩ nhiều như vậy, mình đã hieur lầm anh rồi, cô ôm chặt cổ Bạch Dương: “Xin lỗi, em sai rồi.”
“Sai thì phải làm sao?” Lời này của Bạch Dương rõ ràng là bẫy.
Hàm Nhất khẽ cắn môi: “Anh nói đi? Anh muốn gì?”
Bạch Dương cười tà mị: “Trừ sắc đẹp của phu nhân thì anh chẳng muốn gì cả.”
“Không phải em lấy thân báo đáp rồi hay sao?” Mặt Hàm Nhất đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.
“Không đủ, anh còn muốn chiêu dụ hoặc trí mạng của riêng phu nhân!”
Ngày hôm sau, Bạch Dương đưa Hàm Nhất đi bệnh viện đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ cơ thể.
“Tình trạng khôi phục của bệnh nhân rất tốt, có thể mang thai được rồi.” Lời nói của bác sĩ như liều thuốc an thần dành cho hai người.
Hai người cảm ơn bác sĩ rồi rời khỏi bệnh viện, Hàm Nhất cảm thấy mình như con chim trong lồng được thả tự do.
Bạch Dương đưa Hàm Nhất lên xe, cô hưng phấn hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu? “
“Về nhà.”
Vừa vào cửa, Bạch Dương không kiềm được ôm Hàm Nhất hôn, quần áo từ từ rơi xuống, đến phòng ngủ, trên người Bạch Dương và Hàm Nhất gần như không còn mảnh vải nào.
“Sinh cho anh một đứa đi.” Một lần nữa Bạch Dương nói ra câu này, lời khẩn cầu từ rất lâu.
Nước mắt xuất hiện trên khóe mắt Hàm Nhất, cô gật đầu: “Vâng.”
Nhận được sự cho phép, Bạch Dương bắt đầu tiến công, đột nhiên nhớ đến chỗ áo mưa mà Hàm Nhất đâm lúc trước, giờ đã có dịp dùng.
Hàm Nhất thấy Bạch Dương lấy vũ khí cô vừa chuẩn bị hôm qua, có chút thắc mắc: “Dùng nó để làm gì?”
“Không thể lãng phí.”
Vừa tỉnh lại, trời đã sãng, sau đếm hôm đó, Hàm Nhất cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm giác thể xác và tinh thần hợp nhất cực kỳ mỹ diệu.
Trong khi cô còn nằm trên giường hồi tưởng về ngyaf hôm qua thì Bạch Dương đã chuẩn bị xong hành lý cho hai người.
Hàm Nhất nhìn vali hành lý của mình được kéo ra: “Anh định đi đâu đấy?”
“Chúng ta đi nghỉ phép.”
Bạch Dương đã xin Nam Nam cho anh và Hàm Nhất nghỉ phép, những ngày này không muốn có việc, Nam Nam lại không hề để ý nói: “Yên tâm, bây giờ vợ em chẳng còn muốn làm gì đâu, cậu ấy ở nhà lâu lắm rồi.”
“Vậy thật tốt.”
Bạch Dương hoàn thành tất cả công việc, giao mấy việc vụn vặt khác cho Lý Hưởng xử lý, còn mình đưa Hàm Nhất đến biển Aegean Hi Lạp, khúc nhạc dạo hai màu xanh trắng quả thực là tiên cảnh nhân gian, chỉ cần ở chỗ này sẽ quên hết muộn phiền.
Ban ngày, hai người hưởng thụ vẻ đẹp yên binh ở nơi đây, ban đêm dành cho những cuộc tình nóng bổng.
Bạch Dương chắc chắn là người đàn ông có nghị lực nhất Hàm Nhất từng gặp, từ khi bác sĩ nói không có vấn đề, Bạch Dương thực sự nỗ lực, giống như ở Maldives hai năm trước.
Ở nơi khác nhau làm chuyện giống nhau, Hàm Nhất cảm thấy ngoài hạnh phúc còn không thể tin được.
Không chỉ Hy Lạp, hai người còn đi nhiều nơi khác nhau, ở Châu Âu hơn hai mươi ngày mới về nước.
Quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi về nước hơn một tháng, Hàm Nhất liền phát hiện mình đã có thai, nhưng khi phát hiện lại vừa giống cũng vừa không giống với Nam Nam.
Vào một lần họp gia đình, Nam Nam khi mang thai rất kén ăn, nhiều thứ không thể ăn được, Hàm Nhất cảm thấy lãng phí cho nên tự mình xử lý, một ngươi ăn hết phần ăn của hai người khiến người còn lại kinh ngạc.
“Cậu là quỷ chết đói đầu thai hay là Trư Bát Giới hóa thành? Sao ăn nhiều thế?” tính cách độc miệng của Nam Nam lộ ra, thực sự nhìn không được Hàm Nhất ăn như thế này.
“Nhưng tớ đói.” Hàm Nhất vừa ăn vừa nói.
“Tại Bạch Dương bạc đãi con phải hông?” Mẹ Bạch thở phì phì hỏi.
Bạch Dương oan uổng: “Nào có, trưa nay con nấu cho em ấy bát mì, em còn ăn hai bát với một bàn hoa quả nữa cơ.”
“Ăn nhiều như vậy sao? Còn không phải bị bệnh à? Hyperthyroidism, bố nghe nói người bị Hyperthyroidism thường ăn nhiều.” Đạo diễn Nghiêm có chút lo lắng.
Mẹ Trần không nói, chỉ đăm chiêu một lúc: “Tháng này con đã đến ngày chưa?”
Vừa hỏi xong, mọi người đều nhìn Hàm Nhất chằm chằm, cô nhớ lại hình như ‘bà dì’ vẫn chưa đến, khẩn trường đáp: “Chắc là, hình như, chắc là chưa đến.”
Vừa trả lời, biểu cảm của cả nhà đều thay đổi, Bạch Dương không nói hai lời, kéo Hàm Nhất: “Đến bệnh viện đi.”
“Con trai, chậm một chút, cả nhà chờ tin tốt từ con!” Mẹ Bạch vui đến nỗi không khép được miệng, Bạch gia cuối cùng đã có người kế nghiệp.
Hàm Nhất còn chưa ăn no đã phải mang tâm trạng thấp thỏm tới bệnh viện, Bạch Dương lập tức đi tìm bác sĩ mẹ anh quen kiểm tra kỹ càng, xét nghiệm nước tiểu xong đến xét nghiệm máu cuối cùng là siêu âm, tuy hình thức kiểm tra khác nhau nhưng kết quả cho ra đều là Hàm Nhất đã mang thai.
Hàm Nhất nhìn kết quả xét nghiệm, có chút không thể tin được, vừa nhìn đã bật khóc, mong muốn của mình cuối cùng cũng được toại nguyện, mình cuối cùng đã trờ thành một người mẹ.
Thời khắc này đã đến muộn hai năm cảm giác mất mà được này người bình thường không có cũng không thể hiểu.
Bạch Dương hiểu tâm tình của cô bởi vì giờ phút này anh cũng không thể biểu đạt thành lời, Bạch Dương ôm Hàm Nhất vẫn còn khóc nức nở vào ngực, bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng, bên tai Hàm Nhất nói: “Cảm ơn em, mẹ của con anh.”
Thời gian trôi đi, lại giống như ngày hôm qua, tiếc nuối đã lâu, món quà đến muộn, một làn nữa, tiểu thiên sứ giáng trần.
Có lẽ hạnh phúc không có xa vời như vậy, ít nhất đối với Bạch Dương và Hàm Nhất, thời khắc này đối với bọn họ chính là những giây phút đáng giá nhất.
Mệnh định tình duyên, đều đã an bài
Từ trước đến này đều chờ hạnh phúc tới.
The end
-Hoàn chính văn-