Hôm đó, đạo diễn Nghiêm sững sờ khi nhận được tin nhắn của Bạch Dương. Chính Bạch Dương đã yêu cầu buổi ghi hình tiếp theo quay trên sân bóng rổ. Một Bạch Dương chủ động như vậy có phải là Bạch Dương mà đạo diễn Nghiêm quen không? Đến đạo diễn Nghiêm còn nghi ngờ độ thật giả của tên Bạch Dương này. Đạo diễn Nghiêm trình bày lại yêu cầu của Bạch Dương với các nhân viên khác, cả đám đều sửng sốt, chẳng lẽ đây là dẫn chứng của hiện tượng nhà sư ăn chay nay lại đi ăn thịt.
Theo yêu cầu của Bạch Dương, ê-kíp chương trình đã chọn một sân bóng rổ yên tĩnh và chuẩn bị cho việc ghi hình. Lần này Bạch Dương đã dốc toàn lực, muốn rửa mối nhục và thoát khỏi cái mác chó sữa, thiết lập lại hình ảnh một người đàn ông đanh thép ngay thẳng.
Trần Hàm vừa nhìn thấy lịch trình hôm nay thì nảy sinh nghi ngờ: “Sao hôm nay lại chọn sân bóng rổ?”
Trợ lý Tiểu Giả cười nịnh nọt: “He he, là Bạch Dương chọn.”
“Bạch Dương chọn?” Trần Hàm Nhất hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, phải chăng là có chuyện gì vui vẻ, hoặc là nghĩ thông rồi.” Tiểu Giả nói xong liền chạy đi làm việc.
Nam Nam nhìn đôi mày hơi cau lại của Trần Hàm Nhất, lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ lo lắng.”
Hàm Nhất: “Cảm thấy có vấn đề. Vậy mà Bạch Dương lại chủ động chọn sân bóng rổ để ghi hình, chuyện này nhất định không đơn giản. Tớ nghĩ anh ta đang tìm cơ hội trả đũa tớ.”
“Trả đũa cậu, không phải chứ? Chúng ta cũng đâu có mạo phạm anh ta!” Nam Nam cảm thấy Trần Hàm Nhất nghĩ nhiều rồi.
Trần Hàm Nhất lắc đầu, chắc chắn rằng hành động của Bạch Dương sẽ không tốt đẹp gì: “Tớ đoán anh ta không muốn gọi tớ là chị nên chuẩn bị thách thức tớ.”
Đạo diễn Nghiêm chỉ đạo tất cả các nhân viên vào vị trí: “Tất cả vào vị trí, , , , action!”
Bạch Dương xuất hiện trước ống kính, mặc trang phục Kobe Bryant số , trên tay xoay xoay một quả bóng rổ: “Tôi muốn thách đấu với cô!”
Lời nói vừa dứt, đạo diễn Nghiêm ngay lập tức phun một ngụm nước vào màn hình, suýt làm hỏng cả thiết bị. Biên kịch, đạo diễn và phó đạo diễn ở bên cạnh đều bối rối, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết Bạch Dương muốn làm gì.
Trần Hàm Nhất đặc biệt bình tĩnh: “Thách thức tôi? Ý gì? Muốn gì nói thẳng.”
“Thi đấu. Vào lưới ba điểm. Hai phút mỗi người mười quả, đứng ở vị trí cố định mà ném bóng. Người ném trúng nhiều sẽ thắng, người thua phải đáp ứng một điều kiện của người thắng.”
Các nhân viên của tổ chương trình hoàn toàn bị khuất phục trước vẻ hào hùng của Bạch Dương. Năm nay nam thách thức nữ mới mới mẻ làm sao, hơn nữa đây còn là một cặp đôi CP màn ảnh, chuẩn bị đại chiến bóng rổ, e là động thái trước nay chưa từng có. Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Trần Hàm Nhất, cô sẽ làm thế nào để đáp trả lại một lời tuyên chiến khiêu khích như vậy?
Trần Hàm Nhất nhếch miệng cười: “Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn. Quân tử nhất ngôn.” Bạch Dương vỗ vỗ ngực.
Hàm Nhất gật đầu: “Nể anh là con trai, cứ làm như anh nói đi. Nhưng nếu anh thắng anh muốn tôi làm gì?”
Bạch Dương: “Cô phải gọi tôi bằng anh!”
Trần Hàm Nhất đã hiểu toàn bộ chiêu trò của Bạch Dương, xem ra đã đoán đúng, một câu “chị” đã khiến Bạch Dương không vui: “Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng nếu như tôi thắng, anh phải gọi tôi là sư phụ.”
Bạch Dương tất nhiên không sợ sự uy hiếp của Trần Hàm Nhất, dù sao anh cũng xuất thân từ đội bóng của trường, sở trường là bóng rổ:”Được, đập tay ăn thề!!”
Trần Hàm Nhất giơ tay đánh vào bàn tay to giơ cao của Bạch Dương: “Một lời đã định!”
Trợ lý Tiểu Giả cảm thấy như họ đã vào nhầm phim trường: “Họ đến nhầm đoàn phim sao? Đây không phải là chương trình tình cảm sao? Sao tôi cảm thấy như đang đóng phim võ thuật.”
Phó đạo diễn Chương Ca cũng cảm thấy như vậy: “Ngay từ đầu chúng ta không nên đồng ý yêu cầu của Bạch Dương, chỉ trách chúng ta quá ngây thơ.”
Đạo diễn Nghiêm, người đang ngồi trước màn hình, đã kìm lại cơn tức của mình và chấp nhận sự thật rằng “Là do tôi nghĩ quá đơn giản”.
Trận đấu bóng rổ ba điểm một chọi một sắp bắt đầu.
Bạch Dương bảo biên đạo Vương và tổ chương trình tính thời gian, người quay phim Tiểu Hắc thổi còi giao bóng. Một tiếng còi vang lên, Bạch Dương nhanh chóng di chuyển, sau đó đứng yên bắt bóng, nhanh chóng ném ra ngoài. Một tiếng “bộp” vang lên, bóng đã vào rổ. Sau đó anh chạy đến vị trí thứ hai, bắt và ném bóng, mỗi lần là một vị trí đứng chính xác, động tác được
thực hiện trong một lần. Chưa đầy hai phút, tất cả mười quả bóng đã được ném và chín quả đã vào rổ một cách chuẩn xác.
Bạch Dương cầm bóng và tự tin đi đến bên cạnh Trần Hàm Nhất: “Đến cô rồi.” Nói xong liền ném bóng cho cô.
Trần Hàm Nhất không nhanh không chậm bước đến giữa sân, khởi động cơ thể một chút: “Bắt đầu đi.” Trần Hàm Nhất cảm thấy may mắn vì hôm nay đã mặc một bộ đồ thể thao, như vậy mới đối phó được thách thức này. Trực giác trước khi đi ra ngoài thực sự là một thứ không thể giải thích được.
Một tiếng còi khác vang lên. Cú đánh của Trần Hàm Nhất bắt đầu. Dù không di chuyển nhanh như Bạch Dương nhưng Trần Hàm Nhất chọn vị trí chính xác, chuyển động mượt mà và cảm giác tay xuất sắc. Quả bóng rổ tạo một đường vòng cung trên không và ném trúng rổ một cách hoàn hảo. Vị trí nào cũng đưa bóng vào rổ rất chuẩn xác. Bạch Dương lúc đầu chỉ xem, càng về sau càng lo lắng, bởi vì Trần Hàm Nhất ghi bàn thắng dứt khoát, không hề sai sót. Bạch Dương nhìn quả bóng thứ chín rơi vào lưới một cách gọn gàng, trong lòng đầy hoảng hốt. Luc ném quả bóng cuối cùng, Trần Hàm Nhất thậm chí còn xoay người quay đầu lại, bóng đi vào rổ. Tất cả bàn thắng đều được ghi, tỷ lệ thành công % này khiến Bạch Dương và các nhân viên có mặt choáng váng.
Phó đạo diễn Chương Ca nhìn đạo diễn Nghiêm bên cạnh: “Anh Nghiêm, anh có dám tin vào những gì mắt mình thấy không?”
Đạo diễn Nghiêm: “Không dám!”
Trần Hàm Nhất cầm bóng đi tới bên cạnh Bạch Dương: “Tôi thắng rồi, gọi sư phụ!”
Bạch Dương vẫn không thể tin được mình đã thất bại: “Làm sao có thể chứ? Cô vậy mà ném vào cả mười quả.”
“Có chơi có chịu. Mặc dù tôi không thích vận động, nhưng ném bóng vào rổ lại là một trong số ít những sở thích của tôi. Tôi đã tham gia khóa huấn luyện trại hè bóng rổ của học sinh tiểu học Trung Mỹ và giành giải xuất sắc nhất. Anh không phục không được rồi.”
Bạch Dương nghe thấy danh hiệu kia thì cảm thấy đặc biệt khó chịu, cảm thấy bị lừa dối.
Trần Hàm Nhất: “Đây là trò chơi do chính anh đề xuất. Tôi không ép buộc anh. Tôi không kề dao vào cổ anh. Thua cũng không thể trách tôi được.”
Bạch Dương không muốn tin đây là sự thật.
Vẻ mặt Trần Hàm Nhất đầy đắc ý: “Gọi sư phụ!”
“Sư phụ.” Câu nói này của Bạch Dương không thật lòng chút nào.
Nhưng Trần Hàm Nhất không để bụng: “Thật ngoan, từ nay trở đi con chính là đại đệ tử của ta.”
Kế hoạch ban đầu của Bạch Dương bị phá vỡ, và bây giờ anh chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Sự xoay chuyển tình thế mà Bạch Dương muốn đã hoàn toàn bị đảo ngược. Từ em trai trở thành đệ tử, thân phận lại bị hạ xuống một bậc. Kế hoạch tỉ mỉ mà Bạch Dương gây dựng tan thành mây khói, đúng là tự lấy đá ném vào chân mình mà.
Trần Hàm Nhất lại rất vui vẻ. Tình cờ trở thành sư phụ, nhận được một đệ tử đẹp trai, thật sự là bất ngờ. Trần Hàm Nhất đoán chắc lúc này Bạch Dương hẳn đang vô cùng hối hận.
Người anh họ Lý Hưởng bất lực đứng một bên thở dài: “Kết cục như vậy còn trách được ai? Tự chuốc họa vào thân!”