Trong văn phòng tổng giám đốc của Lãnh Thế Thiên, một màng im lặng đến rợn người.
Ước chừng hơn 5 phút bất động, Lãnh Thế Thiên như người cõi mộng tỉnh giấc, hốt hoảng đẩy Crystina còn ôm lấyanhra.
Lãnh Thế Thiên đứng trước Khuynh Đề, muốn nắm đôi tay cô giải thích, vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng, Khuynh Đề đã giơ tay lên ngănanhnói.
Đôi mắt Khuynh Đề vẫn nhìn chằm chằm vào Crystina nước mắt ngấn dài vẫn còn trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Quả đúng lời đồn không sai, Crystina rất đẹp, nét đẹp có thể làm say mê biết bao nhiêu đàn ông, mà giờ đây khi khóc càng đẹp đến nao lòng. Khuynh Đề hít một hơi mạnh, lướt ngang qua Lãnh Thế Thiên bước đến bên Crystina, giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra muốn một lời chào.
Lãnh Thế Thiên ngớ người ba giây, Khuynh Đề cô muốn làm gì? Trong lònganhđang nóng như lửa đốt, không phải vì sự hiểu lầm này mà Khuynh Đề cô sẽ xảy ra xích mích với Crystina đó chứ?
''Chào Crystina tiểu thư. TôilàKhuynh Đề, vợ của Lãnh Thế Thiên đây.'' Khuynh Đề nhấn mạnh từ vợ của Lãnh Thế Thiên.
Đôi môi Khuynh Đề mỉm cười nhìn Crystina, nhưng trong lòng đã giá buốt thành băng.
Crystina kinh ngạc nhìn Khuynh Đề, không thể tin được Khuynh Đề cô ta nhìn đến một màng giữa cô và Lãnh Thế Thiên lại có thể bình tĩnh như vậy, còn đến muốn bắt tay chào hỏi cô.
Khá lắm, Crystina cô hôm nay gặp được đúng đối thủ của mình rồi. Không biết Khuynh Đề cô ta đã làm những điều gì để có được Lãnh Thế Thiên, nhưng hôm nay cô đến đâylàđể dành lại những gì đáng ralàdành cho cô.
Crystina hất mặt, nước mắt trên khuôn mặt cô đã khô, đôi mắt xinh đẹp còn một tí ướt nhưng đầy vẻ khinh thường nhìn Khuynh Đề.
''Chào cô!'' Crystina khoanh tay, toát ra đầy vẻ kiêu ngạo thường ngày, không để ý đến bàn tay Khuynh Đề vẫn đưa tay giữa không trung.
Khuynh Đề trong lòng đã khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười gượng, rút bàn tay về.
''Khá xin lỗi, tôi biết Crystina tiểu thưlàbạn bè của chồng tôi, nhưng từ lúc hôn lễ đến bây giờ khá bận rộn, nên hiện tại mới ra mắt chào hỏi, mong Crystina tiểu thư lượng thứ.''
''Không sao, không đáng để Khuynh Đề cô quan tâm.'' Muốn đấu với Crystina cô ư? Còn non tay lắm Khuynh Đề à.
Xung quanh như chỉ còn lại mình Crystina cô và Khuynh Đề,haingười không ai muốn thua ai, hiện tại đây chỉ cònlàcuộc chiến của phụ nữ.
Crystina cô vì lòng tự trọng cao ngạo của mình, còn Khuynh Đề vì tình yêu của cô dành cho Lãnh Thế Thiên.
''Còn gì không? Tôi biết cô rất còn nhiều lời nói cùng tôi mà, đúng không Khuynh Đề tiểu thư?'' Crystina giả vờ thờ ơ, nhưng đôi mắt đang nhìn Khuynh Đề đầy thách thức.
Trên thương trường, Crystina cô không phảilàkẻ để người khác dễ bắt nạt. Ba năm đi theo ba mình không phảilàthời gian ít, mà giờ đây côlàtổng giám đốc công ty Gold River, công ty dầu khí lớn nhất nhì ở New York. Những năm theo ba mình, cô đã học được cách thờ ơ lạnh lùng trước những lời nói đâm chọt của người khác, chỉ vì côlànữ nhi, nghĩ sẽ không gánh nổi công ty lớn này. Càng tổn thương cô, cô càng cười khinh miệt, cố gắng để có thể được người khác nhìn nhận.
Crystina cô càng chai sạn với lời dèm pha bằng cách đã làm được nên thành tựu ngày hôm nay, cô muốn cho mọi người hiểu rõ, cô không phảilàbình hoa di động, cô có thực lực, cô đủ để gánh vác tất cả những gì ba cô đã làm được. Và chỉ có Lãnh Thế Thiênanh, mới xứng với người như cô, đủ tư cách làm chồng của cô. Cô thật sự rất muốn độc chiếm lấyanh.
''Sao? Không nói gì sao? A, chuyện lúc nãy cô nghĩ sao cũng được, nhưng chỉ có người trong cuộclàtôi và Thế Thiên mới hiểu thôi…'' Crystina cười nữa miệng, giọng nói có chút ám muội.
''Crystina, em im đi!'' Lãnh Thế Thiên nãy giờ im lặng cũng phải vì câu nói không rõ ràng của Crystina mà tức giận lên tiếng.
Lãnh Thế Thiên quay sang nhìn Khuynh Đề, nắm lấyhaitay cô, giọng có chút hốt hoảng ''Không phải như Crystina nói. Khuynh Đề, phải tinanh.''
''Em nói đúng mà, lúc nãy chúng ta còn ôm nhau, chỉ vì cô ta mà phải dừng lại.'' Crystina phản bác, cô muốn Khuynh Đề phải hiểu lầm và càng muốn Khuynh Đề chia tay Lãnh Thế Thiên.
''Crystina, em cút ngay ra khỏi đây choanh!'' Lãnh Thế Thiên cực kỳ tức giận, bàn tayanhđã nắm lại thành nắm đấm, hét lớn.
''Em sẽ không đi! Người đi chínhlàcô ta.'' Crystina cãi lại, ngón tay chỉ về Khuynh Đề lên tiếng.
Khuynh Đề cô mím môi, cô nên tinanhhay phải tin những gì Crystina nói? Nếu nói lòng cô lúc này đang có chút đau đớn, có phân vân thì chính xáclàvậy.
Đầu Khynh Đề cô lẫn quẩn hình ảnh Crystina ôm chặt lấy Lãnh Thế Thiênanh, nước mắt ràng rụa. Cô như chết đứng vào lúc đó, tâm nhói lên một cái đau điếng, tổn thương cực kỳ. Người đàn ông cô yêu thương đang được ôm lấy mà không phảilàcô, từ lúc hôn lễ đến bây giờ, cô vẫn nơm nớp lo sợanhsẽ rời xa cô, vì chỉ vỏn vẹnhaitháng quen biết và kết hôn, nó quá ngắn để cô có thể tin tuyệt đối,anhyêu côlàthật.
Nhưng tình yêu của Khuynh Đề cô dành cho Lãnh Thế Thiênanhlàsâu đậm, nó ngày một lớn dần, cô đã từng tin tưởng, mình có thể sẽ hạnh phúc, nhưng trên đường đi tìm hạnh phúc luôn có những cản trở, và bây giờ nó đã xuất hiện và làm cô đang bối rối.
Thật lâu sau, Khuynh Đề thở mạnh một cái, muốn tin thần đang rối ren ổn định lại. Đúng, dù có đúng hay sai, nhưng cũng phải có vài chuyện cần làm rõ, chỉlàvài câu nói cô không thể không tin chồng mình được. Cô biết Crystina yêu Lãnh Thế Thiên chồng cô rất nhiều năm, có lẽ cô ấy đang muốn chia rẽ mình và chồng mình, vì mình đã có được Lãnh Thế Thiên.
Khuynh Đề đang nhìn Lãnh Thế Thiên và Crystina đang giằng co, cuối cùng ổn định tin thần kéo tay Lãnh Thế Thiên về bên mình, nắm chặt cánh tayanhkhông buông.
''Dù cho cô có nói hươu nói vượn gì đi chăng nữa, tôi cũng không muốn nghe.''
''Lãnh Thế Thiênlàchồng tôi,làngười chồng luật pháp được công nhận, và tôi, Khuynh Đề, chínhlàvợ củaanhấy.''
''Tôi mặc kệ, giữa cô vàanhấy đã từng trải qua chuyện gì ở New York, ngay cả hiện tại bây giờ, tôi cũng mặc kệ, không quan tâm.''
''Bởi vì sau này, cuộc đờianhấy chỉ-sẽ-có-duy-nhất mình tôilàvợ, tôi sẽ sống cùnganhấy đến hết cuộc đời này, cô đừng hòng xen vào cuộc sống của vợ chồng tôi. Cho nên, Crystina tiểu thư, tôi hy vọng cô sẽ hiểu những gì tôi nói nãy giờ.''
''Điều tôi muốn nói, tôi đã nói xong rồi, cám ơn cô lắng nghe.''
Khuynh Đề nắm lấy bàn tay Lãnh Thế Thiên, nhét chiếc camen cơm buổi trưa cô cố gắng công sức làm vào bàn tayanh.
''Em nấu đồ ăn trưa choanh,anhcố gắng ăn hết nhé. Em không làm phiềnhaingười nữa, em về nhà trước đây, tối gặp mặt.'' Khuynh Đề nhón chân lên hôn vào má Lãnh Thế Thiên trong sự ngỡ ngàng của cả ba người trong phòng còn lại, rồi bước ra khỏi cánh cửa.
Lãnh Thế Thiên, Crystina và cả trợ lý Vinh kinh ngạc nhìn bóng lưng Khuynh Đề cô, cả ba người nhìn nhau rồi lại nhìn chiếc camen trong tay Lãnh Thế Thiên.
Lãnh Thế Thiên giựt mình khi nhìn thấy bóng dáng Khuynh Đề khuất sau cánh cửa mới nhận thức được những chuyện khi nãy giờ xảy ra. Cô nói duy nhất đời này chỉ cóanhđúng không? Cả sự tin tưởng của cô đối vớianhlàthật? Cô còn tuyên thềanhchỉlàcủa mình cô nữa, timanhnhư đập chậm một nhịp, trên khuôn mặtanhhiện lên nét hạnh phúc sáng ngờ,liền nắm chặt camen cơm muốn bước ra khỏi phòng, cùng lúc có bàn tay nắm lấy cổ tayanhkhông choanhbước đi.
''Crystina?'' Lãnh Thế Thiên cụt hứng, nhíu mi xoay nhìn lại người đang nắm lấy tayanh.
''Em còn chưa nói xong,anhkhông được đi!'' Crystina cô cũng bất ngờ vì Khuynh Đề dám lớn tiếng với cô như vậy, nhưng càng làm cô bất chấp muốn có Lãnh Thế Thiên.
''Crystina, chúng ta không có gì để nói cả.'' Lãnh Thế Thiên hất tay Crystina ra khỏi mình.
Crystina cảm giác hụt hẫn đầy trong lòng, bất lực hét lớn ''Lãnh Thế Thiên,anhkhông được đi. Nếuanhbước đi, chúng ta sẽ từ bạn trở thành thù!''
Bước được ba bước, Lãnh Thế Thiên bỗng dừng lại, nhưng không xoay lại nhìn Crystina, vẫn ung dung cười khinh cái thách thức từ cô.
''Vì Khuynh Đề, Lãnh Thế Thiênanhcũng không cần bạn!''
''À, trợ lý Vinh, tiễn khách cho tôi.'' Lãnh Thế Thiên kiên định nói lớn như cho Crystina nghe thấy. Nói xong, liền chạy đuổi theo Khuynh Đề.
Crystina run rẩy, nhìn bóng dáng Lãnh Thế Thiên biến mất sau cánh cửa. Cả căn phòng im lặng, những từ Lãnh Thế Thiên nói vẫn ong ong trong đầu cô, làm cô vừa đau đớn tâm can vừa bất lực thật sự.
''Tiểu thư Crystina… mời cô… ra khỏi phòng của giám đốc.'' Trợ lý Vinh ho nhẹ vài tiếng, bối rối, đưa tay mời Crystina bước đi.
Trợ lý Vinh trải qua một màng sống động như phim tình tay ba trong TV hay chiếu làmanhbất ngờ này sang kinh ngạc khác. Cả Khuynh Đề cô gáianhchỉ gặp được một lần khi hôn lễ diễn ra làmanhcàng kinh ngạc không thôi, cô gái e lệ thẹn thùnganhgặp đã đáp trả Crystina-cô thiên kim tiểu thư kiêu ngạo có tiếng phải há hốc mồm, thật làmanhphải bái phục. Cả tình cảm của Lãnh tổng dành cho Khuynh Đề cũng làmanhcảm động, không hổ danhlàthần tượng trong lòng Phan Triết Vinhanh.
''Tự tôi đi được, không cầnanhphải đuổi.'' Crystina bước đi, hất cằm kiêu ngạo lấy lại chút tự tôn trong lòng.
Cô sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, Lãnh Thế Thiênanhmuốn đấu với cô, cô sẽ làmanhphải quỳ trước mặt mình xin lỗi. Dù có tán gia bại sản, cũng phải để cho Khuynh Đề ả ta và Lãnh Thế Thiênanhkhông bao giờ có thể được gần nhau nữa.
Tiếng cười của Crystina cất lên, âm trầm lạnh lẽo, nhưng trái tim cô lúc này nó đã đau đến chết cả tâm can. Trợ lý Vinh nghe được, cũng phải rợn sống lưng một cái.
Trong văn phòng tổng giám đốc của Lãnh Thế Thiên, một màng im lặng đến rợn người.
Ước chừng hơn phút bất động, Lãnh Thế Thiên như người cõi mộng tỉnh giấc, hốt hoảng đẩy Crystina còn ôm lấyanhra.
Lãnh Thế Thiên đứng trước Khuynh Đề, muốn nắm đôi tay cô giải thích, vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng, Khuynh Đề đã giơ tay lên ngănanhnói.
Đôi mắt Khuynh Đề vẫn nhìn chằm chằm vào Crystina nước mắt ngấn dài vẫn còn trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Quả đúng lời đồn không sai, Crystina rất đẹp, nét đẹp có thể làm say mê biết bao nhiêu đàn ông, mà giờ đây khi khóc càng đẹp đến nao lòng. Khuynh Đề hít một hơi mạnh, lướt ngang qua Lãnh Thế Thiên bước đến bên Crystina, giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra muốn một lời chào.
Lãnh Thế Thiên ngớ người ba giây, Khuynh Đề cô muốn làm gì? Trong lònganhđang nóng như lửa đốt, không phải vì sự hiểu lầm này mà Khuynh Đề cô sẽ xảy ra xích mích với Crystina đó chứ?
''Chào Crystina tiểu thư. TôilàKhuynh Đề, vợ của Lãnh Thế Thiên đây.'' Khuynh Đề nhấn mạnh từ vợ của Lãnh Thế Thiên.
Đôi môi Khuynh Đề mỉm cười nhìn Crystina, nhưng trong lòng đã giá buốt thành băng.
Crystina kinh ngạc nhìn Khuynh Đề, không thể tin được Khuynh Đề cô ta nhìn đến một màng giữa cô và Lãnh Thế Thiên lại có thể bình tĩnh như vậy, còn đến muốn bắt tay chào hỏi cô.
Khá lắm, Crystina cô hôm nay gặp được đúng đối thủ của mình rồi. Không biết Khuynh Đề cô ta đã làm những điều gì để có được Lãnh Thế Thiên, nhưng hôm nay cô đến đâylàđể dành lại những gì đáng ralàdành cho cô.
Crystina hất mặt, nước mắt trên khuôn mặt cô đã khô, đôi mắt xinh đẹp còn một tí ướt nhưng đầy vẻ khinh thường nhìn Khuynh Đề.
''Chào cô!'' Crystina khoanh tay, toát ra đầy vẻ kiêu ngạo thường ngày, không để ý đến bàn tay Khuynh Đề vẫn đưa tay giữa không trung.
Khuynh Đề trong lòng đã khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười gượng, rút bàn tay về.
''Khá xin lỗi, tôi biết Crystina tiểu thưlàbạn bè của chồng tôi, nhưng từ lúc hôn lễ đến bây giờ khá bận rộn, nên hiện tại mới ra mắt chào hỏi, mong Crystina tiểu thư lượng thứ.''
''Không sao, không đáng để Khuynh Đề cô quan tâm.'' Muốn đấu với Crystina cô ư? Còn non tay lắm Khuynh Đề à.
Xung quanh như chỉ còn lại mình Crystina cô và Khuynh Đề,haingười không ai muốn thua ai, hiện tại đây chỉ cònlàcuộc chiến của phụ nữ.
Crystina cô vì lòng tự trọng cao ngạo của mình, còn Khuynh Đề vì tình yêu của cô dành cho Lãnh Thế Thiên.
''Còn gì không? Tôi biết cô rất còn nhiều lời nói cùng tôi mà, đúng không Khuynh Đề tiểu thư?'' Crystina giả vờ thờ ơ, nhưng đôi mắt đang nhìn Khuynh Đề đầy thách thức.
Trên thương trường, Crystina cô không phảilàkẻ để người khác dễ bắt nạt. Ba năm đi theo ba mình không phảilàthời gian ít, mà giờ đây côlàtổng giám đốc công ty Gold River, công ty dầu khí lớn nhất nhì ở New York. Những năm theo ba mình, cô đã học được cách thờ ơ lạnh lùng trước những lời nói đâm chọt của người khác, chỉ vì côlànữ nhi, nghĩ sẽ không gánh nổi công ty lớn này. Càng tổn thương cô, cô càng cười khinh miệt, cố gắng để có thể được người khác nhìn nhận.
Crystina cô càng chai sạn với lời dèm pha bằng cách đã làm được nên thành tựu ngày hôm nay, cô muốn cho mọi người hiểu rõ, cô không phảilàbình hoa di động, cô có thực lực, cô đủ để gánh vác tất cả những gì ba cô đã làm được. Và chỉ có Lãnh Thế Thiênanh, mới xứng với người như cô, đủ tư cách làm chồng của cô. Cô thật sự rất muốn độc chiếm lấyanh.
''Sao? Không nói gì sao? A, chuyện lúc nãy cô nghĩ sao cũng được, nhưng chỉ có người trong cuộclàtôi và Thế Thiên mới hiểu thôi…'' Crystina cười nữa miệng, giọng nói có chút ám muội.
''Crystina, em im đi!'' Lãnh Thế Thiên nãy giờ im lặng cũng phải vì câu nói không rõ ràng của Crystina mà tức giận lên tiếng.
Lãnh Thế Thiên quay sang nhìn Khuynh Đề, nắm lấyhaitay cô, giọng có chút hốt hoảng ''Không phải như Crystina nói. Khuynh Đề, phải tinanh.''
''Em nói đúng mà, lúc nãy chúng ta còn ôm nhau, chỉ vì cô ta mà phải dừng lại.'' Crystina phản bác, cô muốn Khuynh Đề phải hiểu lầm và càng muốn Khuynh Đề chia tay Lãnh Thế Thiên.
''Crystina, em cút ngay ra khỏi đây choanh!'' Lãnh Thế Thiên cực kỳ tức giận, bàn tayanhđã nắm lại thành nắm đấm, hét lớn.
''Em sẽ không đi! Người đi chínhlàcô ta.'' Crystina cãi lại, ngón tay chỉ về Khuynh Đề lên tiếng.
Khuynh Đề cô mím môi, cô nên tinanhhay phải tin những gì Crystina nói? Nếu nói lòng cô lúc này đang có chút đau đớn, có phân vân thì chính xáclàvậy.
Đầu Khynh Đề cô lẫn quẩn hình ảnh Crystina ôm chặt lấy Lãnh Thế Thiênanh, nước mắt ràng rụa. Cô như chết đứng vào lúc đó, tâm nhói lên một cái đau điếng, tổn thương cực kỳ. Người đàn ông cô yêu thương đang được ôm lấy mà không phảilàcô, từ lúc hôn lễ đến bây giờ, cô vẫn nơm nớp lo sợanhsẽ rời xa cô, vì chỉ vỏn vẹnhaitháng quen biết và kết hôn, nó quá ngắn để cô có thể tin tuyệt đối,anhyêu côlàthật.
Nhưng tình yêu của Khuynh Đề cô dành cho Lãnh Thế Thiênanhlàsâu đậm, nó ngày một lớn dần, cô đã từng tin tưởng, mình có thể sẽ hạnh phúc, nhưng trên đường đi tìm hạnh phúc luôn có những cản trở, và bây giờ nó đã xuất hiện và làm cô đang bối rối.
Thật lâu sau, Khuynh Đề thở mạnh một cái, muốn tin thần đang rối ren ổn định lại. Đúng, dù có đúng hay sai, nhưng cũng phải có vài chuyện cần làm rõ, chỉlàvài câu nói cô không thể không tin chồng mình được. Cô biết Crystina yêu Lãnh Thế Thiên chồng cô rất nhiều năm, có lẽ cô ấy đang muốn chia rẽ mình và chồng mình, vì mình đã có được Lãnh Thế Thiên.
Khuynh Đề đang nhìn Lãnh Thế Thiên và Crystina đang giằng co, cuối cùng ổn định tin thần kéo tay Lãnh Thế Thiên về bên mình, nắm chặt cánh tayanhkhông buông.
''Dù cho cô có nói hươu nói vượn gì đi chăng nữa, tôi cũng không muốn nghe.''
''Lãnh Thế Thiênlàchồng tôi,làngười chồng luật pháp được công nhận, và tôi, Khuynh Đề, chínhlàvợ củaanhấy.''
''Tôi mặc kệ, giữa cô vàanhấy đã từng trải qua chuyện gì ở New York, ngay cả hiện tại bây giờ, tôi cũng mặc kệ, không quan tâm.''
''Bởi vì sau này, cuộc đờianhấy chỉ-sẽ-có-duy-nhất mình tôilàvợ, tôi sẽ sống cùnganhấy đến hết cuộc đời này, cô đừng hòng xen vào cuộc sống của vợ chồng tôi. Cho nên, Crystina tiểu thư, tôi hy vọng cô sẽ hiểu những gì tôi nói nãy giờ.''
''Điều tôi muốn nói, tôi đã nói xong rồi, cám ơn cô lắng nghe.''
Khuynh Đề nắm lấy bàn tay Lãnh Thế Thiên, nhét chiếc camen cơm buổi trưa cô cố gắng công sức làm vào bàn tayanh.
''Em nấu đồ ăn trưa choanh,anhcố gắng ăn hết nhé. Em không làm phiềnhaingười nữa, em về nhà trước đây, tối gặp mặt.'' Khuynh Đề nhón chân lên hôn vào má Lãnh Thế Thiên trong sự ngỡ ngàng của cả ba người trong phòng còn lại, rồi bước ra khỏi cánh cửa.
Lãnh Thế Thiên, Crystina và cả trợ lý Vinh kinh ngạc nhìn bóng lưng Khuynh Đề cô, cả ba người nhìn nhau rồi lại nhìn chiếc camen trong tay Lãnh Thế Thiên.
Lãnh Thế Thiên giựt mình khi nhìn thấy bóng dáng Khuynh Đề khuất sau cánh cửa mới nhận thức được những chuyện khi nãy giờ xảy ra. Cô nói duy nhất đời này chỉ cóanhđúng không? Cả sự tin tưởng của cô đối vớianhlàthật? Cô còn tuyên thềanhchỉlàcủa mình cô nữa, timanhnhư đập chậm một nhịp, trên khuôn mặtanhhiện lên nét hạnh phúc sáng ngờ,liền nắm chặt camen cơm muốn bước ra khỏi phòng, cùng lúc có bàn tay nắm lấy cổ tayanhkhông choanhbước đi.
''Crystina?'' Lãnh Thế Thiên cụt hứng, nhíu mi xoay nhìn lại người đang nắm lấy tayanh.
''Em còn chưa nói xong,anhkhông được đi!'' Crystina cô cũng bất ngờ vì Khuynh Đề dám lớn tiếng với cô như vậy, nhưng càng làm cô bất chấp muốn có Lãnh Thế Thiên.
''Crystina, chúng ta không có gì để nói cả.'' Lãnh Thế Thiên hất tay Crystina ra khỏi mình.
Crystina cảm giác hụt hẫn đầy trong lòng, bất lực hét lớn ''Lãnh Thế Thiên,anhkhông được đi. Nếuanhbước đi, chúng ta sẽ từ bạn trở thành thù!''
Bước được ba bước, Lãnh Thế Thiên bỗng dừng lại, nhưng không xoay lại nhìn Crystina, vẫn ung dung cười khinh cái thách thức từ cô.
''Vì Khuynh Đề, Lãnh Thế Thiênanhcũng không cần bạn!''
''À, trợ lý Vinh, tiễn khách cho tôi.'' Lãnh Thế Thiên kiên định nói lớn như cho Crystina nghe thấy. Nói xong, liền chạy đuổi theo Khuynh Đề.
Crystina run rẩy, nhìn bóng dáng Lãnh Thế Thiên biến mất sau cánh cửa. Cả căn phòng im lặng, những từ Lãnh Thế Thiên nói vẫn ong ong trong đầu cô, làm cô vừa đau đớn tâm can vừa bất lực thật sự.
''Tiểu thư Crystina… mời cô… ra khỏi phòng của giám đốc.'' Trợ lý Vinh ho nhẹ vài tiếng, bối rối, đưa tay mời Crystina bước đi.
Trợ lý Vinh trải qua một màng sống động như phim tình tay ba trong TV hay chiếu làmanhbất ngờ này sang kinh ngạc khác. Cả Khuynh Đề cô gáianhchỉ gặp được một lần khi hôn lễ diễn ra làmanhcàng kinh ngạc không thôi, cô gái e lệ thẹn thùnganhgặp đã đáp trả Crystina-cô thiên kim tiểu thư kiêu ngạo có tiếng phải há hốc mồm, thật làmanhphải bái phục. Cả tình cảm của Lãnh tổng dành cho Khuynh Đề cũng làmanhcảm động, không hổ danhlàthần tượng trong lòng Phan Triết Vinhanh.
''Tự tôi đi được, không cầnanhphải đuổi.'' Crystina bước đi, hất cằm kiêu ngạo lấy lại chút tự tôn trong lòng.
Cô sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, Lãnh Thế Thiênanhmuốn đấu với cô, cô sẽ làmanhphải quỳ trước mặt mình xin lỗi. Dù có tán gia bại sản, cũng phải để cho Khuynh Đề ả ta và Lãnh Thế Thiênanhkhông bao giờ có thể được gần nhau nữa.
Tiếng cười của Crystina cất lên, âm trầm lạnh lẽo, nhưng trái tim cô lúc này nó đã đau đến chết cả tâm can. Trợ lý Vinh nghe được, cũng phải rợn sống lưng một cái.