Lãnh Thế Thiên cùng Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành nhanh nhẹn bước lên lầu của khu biệt thự Cẩn Vân.
Căn biệt thự hoang này của một đại gia giàu có, nhưng lại bị phá sản vì cờ bạc, rượu chè đàn điếm. Chính Lãnh Thế Thiên anh 3 năm trước đã thu mua lại công ty vị đại gia này với giá rẻ mạt, đến nổi hắn uất ức mà thắt cổ chết đi, căn biệt thự của hắn cũng bỏ hoang.
Mỗi ngỏ ngách trong biệt thự Lãnh Thế Thiên đều mở kiểm tra, không bỏ sót, đến cả tầng thứ 4 cũng không thấy bóng dáng Khuynh Đề đâu, lòng Lãnh Thế Thiên đã nóng như lửa đốt.
Lãnh Thế Thiên nghiến răng, mất bình tĩnh siết chặt cây súng trong tay ''Mẹ nó!''
Crystina cô ta đã dẫn Khuynh Đề trốn đi rồi sao? Tại sao anh tìm cả ngõ ngách biệt thự này lại không thấy tăm hơi đâu. Chính là anh sai lầm, khi lại không nghĩ Crystina lại hận mình và Khuynh Đề đến như vậy, lại không ngờ cô có thể ngay chỗ của anh là cướp người.
Tần Vũ Thành cùng Nghiêm Hạo cũng thấp thỏm không yên trong lòng. Ánh mắt Tần Vũ Thành nhìn xung quanh kiểm tra, khi nhìn đến khóa xích ngay cạnh cửa sổ, anh lại cầm lên, còn hơi ấm, lại rời tầm mắt, nhíu mi tâm khi nhìn xuống nền đất có vài giọt máu chưa khô.
Tần Vũ Thành liền bước theo nhìn, nguyên đoạn đường từ căn phòng tầng 4 lên sân thượng cứ cách hai ba bước chân lại thấy một vài giọt máu nhỏ.
''Thiên, Hạo.'' Tần Vũ Thành lên tiếng, chỉ tay xuống nền đất có máu ''Máu này không giống bình thường, lại chưa khô, có lẽ mới vừa có người ở đây, lên sân thượng xem thử ra sao.''
Lãnh Thế Thiên cùng Nghiêm Hạo nghe được Tần Vũ Thành nói như vậy, hiểu ý cùng nhau một mạch chạy lên sân thượng. Tần Vũ Thành một giây sau mới định hình được, cũng gấp rút chạy theo, trong miệng không khỏi lầm bầm mắng nhỏ hai người bạn thân của mình 'không một tiếng cám ơn'.
Bước chân của Lãnh Thế Thiên càng ngày càng nặng nề, mỗi từng bước chân của anh dần dần hiện lên bóng dáng của Khuynh Đề yếu ớt đang đứng không vững, kế bên là Crystina lạnh lùng ôm siết lấy cô, Crystina trên tay còn có một con dao kề ngay cổ Khuynh Đề.
Mặt Lãnh Thế Thiên trầm xuống, bàn tay đã nắm lại thành nắm đấm, Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành bất ngờ vài giây, sau đó chuyển lại khuôn mặt u tối lạnh lẽo.
Khi ánh mắt Lãnh Thế Thiên nhìn đến dưới chân Khuynh Đề là một mảng máu, bên chân phải máu từ trên chảy xuống dưới chân làm anh cực kỳ hoảng sợ, trong phút giây đó anhhiểu đã có chuyện chẳng lành đến với người vợ nhỏ của anh.
Lãnh Thế Thiên không làm chủ được đôi chân mình, cứ thế muốn chạy đến cứu lấy Khuynh Đề, cùng lúc Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành nắm lấy tay anh lại, không nhìn anh nhưng giọng Nghiêm Hạo nói có răng đe ''Tớ biết cậu bây giờ rất tức giận, nhưng bình tĩnh lại đi, trên tay cô ta còn con dao.''
Lãnh Thế Thiên bình tĩnh trở lại, im lặng nhìn Crystina như muốn xé nát cô ra, đôi mắt dần trở nên lạnh như sắt đá, xung quanh tản ra khí thế muốn giết người. Nghiêm Hạo cùng Tần Vũ Thành cũng phải lạnh sống lưng một phen.
Crystina cô đã hết đường chạy trốn, thuộc hạ đã bị bắn giết hết, chỉ còn lại mình cô, muốn trốn thoát nhưng xung quanh khu biệt thự Cẩn Vân này, Lãnh Thế Thiên đã bao vây, cô bây giờ như con cá mắc cạn, chỉ còn lấy Khuynh Đề ra làm con tin.
''Đứng yên, nếu tới gần tôi sẽ giết cô ta.'' Crystina hét lớn, con dao trên tay càng gần vào cổ Khuynh Đề.
Còn Khuynh Đề cô đã vào trạng thái mê man, nữa hư nữa thực. Cô không biết tại sao bụng đang rất đau, cứ ầm ĩ nhói, cảm giác choáng váng, đứng không vững nữa. Thân thể cô bây giờ không còn một tí sức lực, mặc cho Crystina kề dao vào cổ.
''Thiên…'' Khuynh Đề cảm giác được Lãnh Thế Thiên đang ở gần mình, đưa bàn tay ra, như muốn Lãnh Thế Thiên cứu lấy. Đôi mắt cô bây giờ có một tầng nước mắt, giọng nói có chút mệt mỏi.
''Im miệng!.'' Crystina vung dao ngăn Khuynh Đề lại, hiện lên một đường rạch dài, máu cũng bắt đầu chảy.
''A…'' Khuynh Đề rút bàn tay lại, mi tâm nhăn lại đau đớn.
Lãnh Thế Thiên nhìn đến Khuynh Đề ôm lấy đôi tay mình, khuôn mặt trắng bệch, thì giờ đã không chịu nổi nữa, trái tim anh như bị khứa từng đoạn, rỉ máu. Không kịp cho Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành can ngăn, đôi chân dài liền chạy đến cứu lấy Khuynh Đề.
''Đừng, Thiên!'' Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành xông lên muốn ngăn Lãnh Thế Thiên lại.
Crystina vì Lãnh Thế Thiên không nghe lời mình, cứ như ác quỷ từ địa ngục xông đến, xung quanh dường như lạnh lẽo, cái lạnh của mùa đông cũng không bằng. Bàn tay cô cầm lấy con dao run rẩy, liền kề lên cổ Khuynh Đề, hét to.
''Đứng lại.''
''Anh không hiểu tôi đang nói gì sao? Tôi kêu anh đứng lại!''
''Nếu bước tới nữa, tôi sẽ cắt cổ cô ta.''
Lãnh Thế Thiên như không nghe thấy, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn Crystina, như muốn băm cô ra thành trăm mảnh. Anh bây giờ, không cần ai can ngăn nữa, lí trí anh đã mất vì Khuynh Đề cô bị thương. Đôi chân càng ngày càng tiến gần Crystina.
Cảm giác có tiếng bước chân thật gần, ngước đôi mắt mờ ảo nhìn, chỉ là một bóng dáng mờ, nhưng mùi hương riêng biệt làm cô biết được là Lãnh Thế Thiên.
''Thế Thiên…'' Khuynh Đề cố gắng nói giọng thật lớn, bàn tay cô muốn đẩy bàn tay Crystina ra chạy đến bên Lãnh Thế Thiên.
Còn Lãnh Thế Thiên vì nghe được giọng Khuynh Đề, lòng càng bức rức không yên, giọng cô có mệt mỏi, yếu ớt, dù giọng cô nói nhỏ, nhưng là tai anh rất thính nên có thể nghe được cô có bao nhiêu sự mong mỏi đối với anh.
''Mẹ nó, cô im miệng lại cho tôi.'' Crystina mất bình tĩnh khi bước chân Lãnh Thế Thiên ngày càng gần mình, bàn tay không ý thức được, liền cầm dao làm ra động tác như chuẩn bị cắt cổ Khuynh Đề.
Khuynh Đề cảm giác cổ mình bắt đầu đau đớn, mím môi, nhắm mắt lại như muốn chịu trận. Trong đầu cô liền hiện ra ranh giới sống và chết, hai bên đường đối lập, một trắng một đen, có phải biểu hiện cô đã đến lúc đi rồi không?
Nếu Khuynh Đề cô chết đi, cục cưng cô sẽ không được ra đời, cô sẽ để lại Lãnh Thế Thiên một mình. Lúc đó anh chắc chắn sẽ đau buồn phải không? Cả ba mẹ Lãnh, cả bà ngoại của cô, người bạn thân nhất của cô nữa. Ông trời cho cô mạng sống một lần nữa, bây giờ lại phải chết đi khi đã tìm được hạnh phúc sao? Kiếp trước Khuynh Đề cô, cô đơn một mình, chết đi cô sẽ không phiền hà nuối tiếc gì. Nhưng sống lại một kiếp nữa, cô đã có gia đình, có người thân yêu thương, có người đàn ông đã tưởng chừng như không với tới được nay lại có được, có cả tình yêu của anh dành cho cô, nay có cả sự kết tinh từ tình yêu của cô vàanh, cô bỏ cuộc như vậy sao? Chấp nhận sao?
Bàn tay Khuynh Đề nắm chặt, liền vung cao nắm chặt đầu dao đang cứa vào cổ mình, bóp mạnh. Bóp thật mạnh, bàn tay cô chảy đầy máu tươi của chính mình.
Đúng vậy, cô không thể chịu trận mà chết được, nếu chết cô cũng phải chiến đấu đến cùng, dù một tia sống mỏng manh cũng được. Cô muốn được sống để cùng bên Lãnh Thế Thiên đến cả đời này, muốn được mình sinh cho anh một đội bóng, muốn được nói với anh mỗi ngày rằng cô yêu anh rất nhiều, cô còn rất nhiều điều muốn làm cùng anh, cô sẽ không để mình chết dễ dàng như vậy.
Khuynh Đề dùng hết sức lực hất mạnh con dao trên tay Crystina, làm cô ta loạn choạng không đứng vững vừa kinh ngạc, không tin vào mắt mình được. Một con nhỏ yếu ớt, cộng thêm Crystina cô đã cho cô ta uống một liều thuốc phá thai cực mạnh, làm sao có thể cản con dao của cô được?
Khuynh Đề để ý lúc Crystina đang loạn choạng không để ý, liền lùi sau vài ba bước, té ngã.
Cùng lúc một bàn tay liền ôm Khuynh Đề cô vào lòng, lồng ngực vững chắc, to lớn cùng mùi hương nước hoa phái mạnh quyến rũ làm Khuynh Đề cô run rẩy, dùng sức lực cuối cùng, ôm chầm lấy thân hình đó, nước mắt tuông rơi.
''Thiên…Thiên…'' Khuynh Đề áp đầu mình vào lòng ngực Lãnh Thế Thiên run rẩy.
''Không sao, không sao rồi. Anh ở đây.'' Lãnh Thế Thiên ôm Khuynh Đề thật chặt, sợ buông tay cô lại biến mất. Chỉ mới hai ngày không gặp cô, anh cảm giác cô hốc hác đi trông thấy.
Lãnh Thế Thiên anh hận bản thân mình, đã để Khuynh Đề chịu khổ quá nhiều. Từ lúc bênanh cô chưa từng có sự yên ổn thật sự.
Ánh mắt anh nhìn đến thân người cô, đôi mắt ôn nhu dần trở nên lạnh lẽo, thân thể anhcũng trở nên vì tức giận mà run rẩy.
Trên người Khuynh Đề có những dấu vết thâm tím có, đỏ có, có vết còn chảy cả máu đã đông thành khô, những dấu vết in hằng trên da thịt trắng ngà của Khuynh Đề càng làm Lãnh Thế Thiên anh như muốn điên tiết.
Lãnh Thế Thiên nghiến răng, sự chịu đựng của anh đã đến cực hạn, cô ta còn làm gì Khuynh Đề của anh mà anh không biết nữa không? Nếu có, cô ta sẽ chết chắc với anh.
''Mẹ nó! Hai cậu bắt cô ta lại cho tôi!.''
Lãnh Thế Thiên như ra lệnh, Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành liền chạy đến bắt lấy Crystina, áp sát cô vào góc tường.
Lãnh Thế Thiên cùng Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành nhanh nhẹn bước lên lầu của khu biệt thự Cẩn Vân.
Căn biệt thự hoang này của một đại gia giàu có, nhưng lại bị phá sản vì cờ bạc, rượu chè đàn điếm. Chính Lãnh Thế Thiên anh năm trước đã thu mua lại công ty vị đại gia này với giá rẻ mạt, đến nổi hắn uất ức mà thắt cổ chết đi, căn biệt thự của hắn cũng bỏ hoang.
Mỗi ngỏ ngách trong biệt thự Lãnh Thế Thiên đều mở kiểm tra, không bỏ sót, đến cả tầng thứ cũng không thấy bóng dáng Khuynh Đề đâu, lòng Lãnh Thế Thiên đã nóng như lửa đốt.
Lãnh Thế Thiên nghiến răng, mất bình tĩnh siết chặt cây súng trong tay ''Mẹ nó!''
Crystina cô ta đã dẫn Khuynh Đề trốn đi rồi sao? Tại sao anh tìm cả ngõ ngách biệt thự này lại không thấy tăm hơi đâu. Chính là anh sai lầm, khi lại không nghĩ Crystina lại hận mình và Khuynh Đề đến như vậy, lại không ngờ cô có thể ngay chỗ của anh là cướp người.
Tần Vũ Thành cùng Nghiêm Hạo cũng thấp thỏm không yên trong lòng. Ánh mắt Tần Vũ Thành nhìn xung quanh kiểm tra, khi nhìn đến khóa xích ngay cạnh cửa sổ, anh lại cầm lên, còn hơi ấm, lại rời tầm mắt, nhíu mi tâm khi nhìn xuống nền đất có vài giọt máu chưa khô.
Tần Vũ Thành liền bước theo nhìn, nguyên đoạn đường từ căn phòng tầng lên sân thượng cứ cách hai ba bước chân lại thấy một vài giọt máu nhỏ.
''Thiên, Hạo.'' Tần Vũ Thành lên tiếng, chỉ tay xuống nền đất có máu ''Máu này không giống bình thường, lại chưa khô, có lẽ mới vừa có người ở đây, lên sân thượng xem thử ra sao.''
Lãnh Thế Thiên cùng Nghiêm Hạo nghe được Tần Vũ Thành nói như vậy, hiểu ý cùng nhau một mạch chạy lên sân thượng. Tần Vũ Thành một giây sau mới định hình được, cũng gấp rút chạy theo, trong miệng không khỏi lầm bầm mắng nhỏ hai người bạn thân của mình 'không một tiếng cám ơn'.
Bước chân của Lãnh Thế Thiên càng ngày càng nặng nề, mỗi từng bước chân của anh dần dần hiện lên bóng dáng của Khuynh Đề yếu ớt đang đứng không vững, kế bên là Crystina lạnh lùng ôm siết lấy cô, Crystina trên tay còn có một con dao kề ngay cổ Khuynh Đề.
Mặt Lãnh Thế Thiên trầm xuống, bàn tay đã nắm lại thành nắm đấm, Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành bất ngờ vài giây, sau đó chuyển lại khuôn mặt u tối lạnh lẽo.
Khi ánh mắt Lãnh Thế Thiên nhìn đến dưới chân Khuynh Đề là một mảng máu, bên chân phải máu từ trên chảy xuống dưới chân làm anh cực kỳ hoảng sợ, trong phút giây đó anhhiểu đã có chuyện chẳng lành đến với người vợ nhỏ của anh.
Lãnh Thế Thiên không làm chủ được đôi chân mình, cứ thế muốn chạy đến cứu lấy Khuynh Đề, cùng lúc Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành nắm lấy tay anh lại, không nhìn anh nhưng giọng Nghiêm Hạo nói có răng đe ''Tớ biết cậu bây giờ rất tức giận, nhưng bình tĩnh lại đi, trên tay cô ta còn con dao.''
Lãnh Thế Thiên bình tĩnh trở lại, im lặng nhìn Crystina như muốn xé nát cô ra, đôi mắt dần trở nên lạnh như sắt đá, xung quanh tản ra khí thế muốn giết người. Nghiêm Hạo cùng Tần Vũ Thành cũng phải lạnh sống lưng một phen.
Crystina cô đã hết đường chạy trốn, thuộc hạ đã bị bắn giết hết, chỉ còn lại mình cô, muốn trốn thoát nhưng xung quanh khu biệt thự Cẩn Vân này, Lãnh Thế Thiên đã bao vây, cô bây giờ như con cá mắc cạn, chỉ còn lấy Khuynh Đề ra làm con tin.
''Đứng yên, nếu tới gần tôi sẽ giết cô ta.'' Crystina hét lớn, con dao trên tay càng gần vào cổ Khuynh Đề.
Còn Khuynh Đề cô đã vào trạng thái mê man, nữa hư nữa thực. Cô không biết tại sao bụng đang rất đau, cứ ầm ĩ nhói, cảm giác choáng váng, đứng không vững nữa. Thân thể cô bây giờ không còn một tí sức lực, mặc cho Crystina kề dao vào cổ.
''Thiên…'' Khuynh Đề cảm giác được Lãnh Thế Thiên đang ở gần mình, đưa bàn tay ra, như muốn Lãnh Thế Thiên cứu lấy. Đôi mắt cô bây giờ có một tầng nước mắt, giọng nói có chút mệt mỏi.
''Im miệng!.'' Crystina vung dao ngăn Khuynh Đề lại, hiện lên một đường rạch dài, máu cũng bắt đầu chảy.
''A…'' Khuynh Đề rút bàn tay lại, mi tâm nhăn lại đau đớn.
Lãnh Thế Thiên nhìn đến Khuynh Đề ôm lấy đôi tay mình, khuôn mặt trắng bệch, thì giờ đã không chịu nổi nữa, trái tim anh như bị khứa từng đoạn, rỉ máu. Không kịp cho Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành can ngăn, đôi chân dài liền chạy đến cứu lấy Khuynh Đề.
''Đừng, Thiên!'' Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành xông lên muốn ngăn Lãnh Thế Thiên lại.
Crystina vì Lãnh Thế Thiên không nghe lời mình, cứ như ác quỷ từ địa ngục xông đến, xung quanh dường như lạnh lẽo, cái lạnh của mùa đông cũng không bằng. Bàn tay cô cầm lấy con dao run rẩy, liền kề lên cổ Khuynh Đề, hét to.
''Đứng lại.''
''Anh không hiểu tôi đang nói gì sao? Tôi kêu anh đứng lại!''
''Nếu bước tới nữa, tôi sẽ cắt cổ cô ta.''
Lãnh Thế Thiên như không nghe thấy, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn Crystina, như muốn băm cô ra thành trăm mảnh. Anh bây giờ, không cần ai can ngăn nữa, lí trí anh đã mất vì Khuynh Đề cô bị thương. Đôi chân càng ngày càng tiến gần Crystina.
Cảm giác có tiếng bước chân thật gần, ngước đôi mắt mờ ảo nhìn, chỉ là một bóng dáng mờ, nhưng mùi hương riêng biệt làm cô biết được là Lãnh Thế Thiên.
''Thế Thiên…'' Khuynh Đề cố gắng nói giọng thật lớn, bàn tay cô muốn đẩy bàn tay Crystina ra chạy đến bên Lãnh Thế Thiên.
Còn Lãnh Thế Thiên vì nghe được giọng Khuynh Đề, lòng càng bức rức không yên, giọng cô có mệt mỏi, yếu ớt, dù giọng cô nói nhỏ, nhưng là tai anh rất thính nên có thể nghe được cô có bao nhiêu sự mong mỏi đối với anh.
''Mẹ nó, cô im miệng lại cho tôi.'' Crystina mất bình tĩnh khi bước chân Lãnh Thế Thiên ngày càng gần mình, bàn tay không ý thức được, liền cầm dao làm ra động tác như chuẩn bị cắt cổ Khuynh Đề.
Khuynh Đề cảm giác cổ mình bắt đầu đau đớn, mím môi, nhắm mắt lại như muốn chịu trận. Trong đầu cô liền hiện ra ranh giới sống và chết, hai bên đường đối lập, một trắng một đen, có phải biểu hiện cô đã đến lúc đi rồi không?
Nếu Khuynh Đề cô chết đi, cục cưng cô sẽ không được ra đời, cô sẽ để lại Lãnh Thế Thiên một mình. Lúc đó anh chắc chắn sẽ đau buồn phải không? Cả ba mẹ Lãnh, cả bà ngoại của cô, người bạn thân nhất của cô nữa. Ông trời cho cô mạng sống một lần nữa, bây giờ lại phải chết đi khi đã tìm được hạnh phúc sao? Kiếp trước Khuynh Đề cô, cô đơn một mình, chết đi cô sẽ không phiền hà nuối tiếc gì. Nhưng sống lại một kiếp nữa, cô đã có gia đình, có người thân yêu thương, có người đàn ông đã tưởng chừng như không với tới được nay lại có được, có cả tình yêu của anh dành cho cô, nay có cả sự kết tinh từ tình yêu của cô vàanh, cô bỏ cuộc như vậy sao? Chấp nhận sao?
Bàn tay Khuynh Đề nắm chặt, liền vung cao nắm chặt đầu dao đang cứa vào cổ mình, bóp mạnh. Bóp thật mạnh, bàn tay cô chảy đầy máu tươi của chính mình.
Đúng vậy, cô không thể chịu trận mà chết được, nếu chết cô cũng phải chiến đấu đến cùng, dù một tia sống mỏng manh cũng được. Cô muốn được sống để cùng bên Lãnh Thế Thiên đến cả đời này, muốn được mình sinh cho anh một đội bóng, muốn được nói với anh mỗi ngày rằng cô yêu anh rất nhiều, cô còn rất nhiều điều muốn làm cùng anh, cô sẽ không để mình chết dễ dàng như vậy.
Khuynh Đề dùng hết sức lực hất mạnh con dao trên tay Crystina, làm cô ta loạn choạng không đứng vững vừa kinh ngạc, không tin vào mắt mình được. Một con nhỏ yếu ớt, cộng thêm Crystina cô đã cho cô ta uống một liều thuốc phá thai cực mạnh, làm sao có thể cản con dao của cô được?
Khuynh Đề để ý lúc Crystina đang loạn choạng không để ý, liền lùi sau vài ba bước, té ngã.
Cùng lúc một bàn tay liền ôm Khuynh Đề cô vào lòng, lồng ngực vững chắc, to lớn cùng mùi hương nước hoa phái mạnh quyến rũ làm Khuynh Đề cô run rẩy, dùng sức lực cuối cùng, ôm chầm lấy thân hình đó, nước mắt tuông rơi.
''Thiên…Thiên…'' Khuynh Đề áp đầu mình vào lòng ngực Lãnh Thế Thiên run rẩy.
''Không sao, không sao rồi. Anh ở đây.'' Lãnh Thế Thiên ôm Khuynh Đề thật chặt, sợ buông tay cô lại biến mất. Chỉ mới hai ngày không gặp cô, anh cảm giác cô hốc hác đi trông thấy.
Lãnh Thế Thiên anh hận bản thân mình, đã để Khuynh Đề chịu khổ quá nhiều. Từ lúc bênanh cô chưa từng có sự yên ổn thật sự.
Ánh mắt anh nhìn đến thân người cô, đôi mắt ôn nhu dần trở nên lạnh lẽo, thân thể anhcũng trở nên vì tức giận mà run rẩy.
Trên người Khuynh Đề có những dấu vết thâm tím có, đỏ có, có vết còn chảy cả máu đã đông thành khô, những dấu vết in hằng trên da thịt trắng ngà của Khuynh Đề càng làm Lãnh Thế Thiên anh như muốn điên tiết.
Lãnh Thế Thiên nghiến răng, sự chịu đựng của anh đã đến cực hạn, cô ta còn làm gì Khuynh Đề của anh mà anh không biết nữa không? Nếu có, cô ta sẽ chết chắc với anh.
''Mẹ nó! Hai cậu bắt cô ta lại cho tôi!.''
Lãnh Thế Thiên như ra lệnh, Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành liền chạy đến bắt lấy Crystina, áp sát cô vào góc tường.