Phó Tranh đứng ở trong hành lang hơn một giờ, mãi đến khi hắn phỏng chừng Giản Dương đã ngủ, mới quẹt thẻ vào cửa, cố hết sức thả nhẹ bước chân, sợ làm Giản Dương giật mình tỉnh giấc.
Nhưng sự thật không như Phó Tranh nghĩ, cửa phòng ngủ của Giản Dương mở rộng, chiếc giường bằng phẳng không một bóng người, chỉ có một đống nhỏ đụng cụ vẽ và tranh phác thảo nằm tán loạn ở cuối giường.
Lòng Phó Tranh bỗng lặng đi, bước chân từ ba bước cũng rút thành hai bước chạy về phòng chính, trên đường vấp phải dép lê trên thảm té ngã, rồi lảo đảo va một phát mạnh vào góc tủ tivi. Phó Tranh không để ý tới cẳng chân sưng lên đau nhức, đỡ tường đứng vững thân thể, vội vội vàng vàng cất bước một lần nữa.
Giản Dương ngồi khoanh chân trên thảm, nhìn dáng vẻ vừa chật vật vừa hoảng hốt của Phó Tranh, nghiêng đầu, đưa tay kéo một bên tai nghe xuống, nhỏ giọng gọi hắn.
“Này… Tôi ở đây.”
Cả người Phó Tranh chững lại, đột nhiên xoay người nhìn về phía phòng khách. Giản Dương đang ôm gối dựa ngồi ở dưới cửa xổ, bộ quần áo ngủ mềm mại dưới ngọn đèn và màu trắng nhũ của thảm lông cừu hòa thành một thể. Mũ trùm của áo khoát được kéo qua đầu, khiến trông anh có vẻ uể oải.
Phó Tranh kinh ngạc đi đến, chợt cúi người ôm lấy Giản Dương, giọng nói khàn khàn:
“… Em thật sự khiến anh sợ muốn chết.”
Giản Dương không thoải mái lắm, cọ quậy cơ thể trong lòng người đàn ông. Cánh tay Phó Tranh run rẩy ôm chặt Giản Dương một lúc, rồi ngay sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh buông Giản Dương ra.
“Xin lỗi, ta thất thố — ”
Lúc Phó Tranh rút tay lại, cúc tay áo vướng vào dây tai nghe của Giản Dươn, khiến chuôi cắm tai nghe rời khỏi lỗ cắm của máy tính bảng. Giọng nói một người đàn ông khiến Phó Tranh khá quen tai bỗng phát ra từ máy tính bảng.
“Em muốn tắm trước hay ăn cơm trước? Hoặc là… ăn anh trước, hửm?” Giọng cười trầm thấp xen vào chút mờ ám phả vào mặt, ám chỉ điều gì đó đen tối: “Anh tắm xong rồi, bây giờ siêu ướt…”
Gò má Giản Dương cũng đỏ đến tận man tai giống như thanh niên trong màn hình bây giờ vậy.
Trong màn hình, thanh niên xấu hổ đẩy về trước một cái, khiến ống kính lắc lư hai lần, “Anh anh…anh này đúng là… quỷ háo sắc! Lưu manh…”
Lời còn chưa nói hết, thanh niên đã bị một nụ hôn nóng bỏng chặn miệng. Nửa sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông vừa lóe qua trong màn ảnh, đã nhanh chóng bị hoa văn trên sàn nhà thay thế.
Tiếng nước bọt của hai người chụt chụt vang lên, tiếng cười của người đàn ông cực kỳ trêu người.
“Không sai, nhưng quỷ háo sắc này… chỉ ăn một mình em.”
Giản Dương luống cuống tay chân tìm tòi ấn phím tắt nguồn máy tính, âm thanh im bặt đi, trong phòng khách bỗng rơi bầu không khí khiến người ta nghẹt thở lúng túng.
“Xin lỗi, tôi… “
“Muốn làm không?” Phó Tranh hỏi.
“… Cái gì?”
Giản Dương sửng sốt, khó nén ngạc nhiên, trừng mắt nhìn người đàn ông quỳ một chân trên đất ở trước mặt mình.
Môi Phó Tranh run lên, ngửa đầu nhìn Giản Dương, sâu trong tròng mắt là một mảnh đen vắng lặng. Hắn lặp lại lần nữa: “Muốn làm không?… Em sẽ thích, Giản Dương.”
Trên mặt Phó Tranh vẫn giữ nét bình tĩnh ôn hòa như lúc sáng, nhưng vào đúng lúc này, Giản Dương có một cảm giác kỳ lạ rằng người đàn ông này dường như sắp bật khóc.
Bởi vì đau khổ, hoặc bởi vì…yêu?
Giản Dương không hiểu.
Anh chỉ thuận theo trái tim mình, đưa tay ra, sờ sờ khóe mắt đỏ lên của Phó Tranh.
“Phó Tranh, anh đừng khóc.”
Đến khi thốt ra câu nói này, Giản Dương mới ý thức được, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay gọi cả tên của người đàn ông này ra.
Phó Tranh giơ tay lên, đặt lên bàn tay ở trên lưng mình của Giản Dương, từ từ nắm chặt, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Giản Dương một cái, ánh mắt chưa từng dời khỏi gương mặt Giản Dương: “Em có ghét như vậy không?”
Giản Dương trầm mặc vài giây, lắc đầu: “Không ghét.”
Một giây sau khi anh trả lời, môi Phó Tranh chạm vào lòng bàn tay anh trượt đi, cuối cùng hôn lên cổ tay Giản Dương.
Giản Dương rụt tay lại.
“Em có ghét như vậy không?”
“… Không ghét” Giản Dương trở tay, nắm chặt bàn tay Phó Tranh: “Nhưng tôi không muốn như vậy.”
Biểu cảm trên mặt Phó Tranh cứng lại.
Hắn há miệng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không phát ra được âm thanh nào, nhưng vẫn cố chấp siết chặt tay Giản Dương không chịu buông ra, khòm lưng, cúi đầu dụi trán lên mu bàn tay Giản Dương.
Một lúc lâu, mới vang lên giọng nói khàn khàn của hắn.
“… Xin lỗi… Giản Dương, xin lỗi.”
Ở góc độ Phó Tranh không nhìn thấy, ánh mắt Giản Dương phức tạp không sao nói được. Từ khi Giản Dương bắt đầu biết chuyện đến nay đã không có người nhà, mà người đàn ông này hầu như cho anh tất cả những gì anh từng mơ ước… trong video ngắn ngũi, Phó Tranh đã từng là bạn, người yêu, chồng, người nhà.
Chỉ có điều, giờ đây, Giản Dương đơn phương quên hết những khoảnh khắc ấy.
Trên thực tế, đối với những khác lạ của bản thân, Giản Dương cũng không phải không biết gì cả. Lúc rời giường, ký ức đứt gãy, chẳng biết lúc nào mang đồng hồ thông minh phòng lạc đường trên tay, Phó Vân đút cho anh uống thuốc… Vô số đoạn ngắn, từng cái xác minh suy đoán của anh.
Giản Dương hoàn toàn không dự định truy tìm nguyên nhân của những nghi vấn này. Đối với Giản Dương mà nói, chỉ cần trong tay còn có bút vẽ, thế giới của anh cũng đã đủ hoàn chỉnh. Về phần thời gian anh vượt qua cuối cùng là hôm qua hay ngày mai, tất cả đều không quan trọng lắm.
Thế nhưng, vào giờ phút này, nhìn vào người đàn ông đang cố hết sức kìm nén tình cảm của bản thân, trái tim Giản Dương như bị gõ một cái, làm nổi lên một gợn sóng nhỏ bé.
Anh cảm thấy một loại cảm giác mới mẻ không giống bình thường. Cái cảm giác này khiến Giản Dương cảm thấy thời gian của bản đang đang dịch chuyển trở về trước.
… rõ ràng, sống động.
Anh ngồi thẳng người, chuyển gối dựa trong lòng ra sau lưng mình, lắc chân đá đá vào đầu gối Phó Tranh.
“Anh lên.”
——
“… A… Ha…”
Phó Tranh tách hai chân ra, dạng chân hai bên người Giản Dương, cơ bắp trên đùi dãn ra đường viền đẹp đẽ, tráng kiện. Những giợt mồ hôi trên Thái dương chảy xuống vận động lên xuống chập trùng kịch liệt, trượt một đường dọc theo cơ ngực cơ bụng, cuối cùng đi vào trong bụi cỏ.
Khung cửa không rộng lắm, nên Phó Tranh chỉ có thể lót chân chống đỡ cơ thể, đồng thời còn phải cẩn thận không đè lên Giản Dương. Hắn vẫn giữ tư thế ngồi chồm hổm trên không, quá trình phun ra nuốt vào vì ổ bụng áp lực tăng lớn mà càng thêm khó khăn.
Giản Dương đánh giá khuôn mặt không rõ ràng dưới ánh đèn mờ nhạt của Phó Tranh, từng trận cảm giác tê dại khiến người ta sung sướng theo tiết tấu nhu hòa như làn sóng bao vây lấy suy nghĩ của anh. Ở cạnh hai người, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, xa xa là tháp chuông của quảng trường cũ được ánh đèn tô điểm sáng tỏa, đám người tụ tập ở dưới trông có vẻ xa xôi mà mơ hồ.
Giản Dương nghĩ, những người này nhất định đều tràn đầy chờ mong vào tương lai, mới có thể cùng đứng trong cái lạnh buốt giá của mùa đông, chờ một giây đếm ngược của năm mới.
Không giống như anh.
Hắn thoải mái hé mắt, một tay khoác lên trên trán, bất thình lình thân thể run nhẹ, rút lui eo về sau, thế là nơi liên tiếp giữa hai người lập tức phát ra một tiếng “Ba “, cùng lúc đó là tiếng thở dốc dồn dập của Phó Tranh.
“… Em đang nghĩ… ưm… Cái gì?”
Phó Tranh cong thân lên, chất lỏng trắng đục chảy xuống dọc theo bắp đùi của hắn, nhỏ ở trên bụng Giản Dương.
Giản Dương nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng gì, Phó Tranh đã quỳ gối lên, một tay mò lấy phía sau mình, đỡ lấy dương v*t Giản Dương, nhún eo từng chút từng chút, lại nuốt trọn dương v*t Giản Dương vào trong một lần nữa. Hắn nhìn chằm chằm Giản Dương, chờ đến khi nét mặt Giản Dương giãn ra, mới tiếp tục động tác lên xuống một lần nữa một cách thoải mái.
Theo động tác của Phó Tranh, mũi Giản Dương thỉnh thoảng thở ra tiếng hừ nhẹ, khiến Phó Tranh càng thêm hưng phấn mà tăng nhanh tần suất, phía sau ra sức nhúc nhích phun ra nuốt vào.
“Chờ, chờ một chút!”
Một tầng tiếp rồi lại một tầng cảm giác run rẩy xa lạ nối nhau mà đến khiến Giản Dương đỏ bừng lỗ tai, kinh hoảng nắm lấy cánh tay của Phó Tranh.
“Anh… Chậm một chút…”
Phó Tranh chưa hết thòm thèm hơi co lại phía sau, dựa theo yêu cầu của Giản Dương mà chậm lại. Hắn vừa xoay tròn mông, vừa giang hai cánh tay ôm lấy Giản Dương vào lòng một lần nữa, thở ra hơi thở nóng rực vào tai Giản Dương: “… Yêu em.”
Tốc độ giảm đột ngột lại tăng cảm giác mệt mỏi ngoài dự đoán của Giản Dương. Mỗi một lần Phó Tranh nghiền nát đều vừa đúng, khiến Giản Dương tê cả da đầu, muốn truy đuổi thứ khoái cảm này, lại hoảng sợ cảm giác hoàn toàn mất khống chế.
Dường như loáng thoáng có một “chính mình” khác hoàn toàn kéo ra cảnh tượng dâm mị trước mặt, ghé vào lỗ tai anh nói thầm…
Nếu có một ngày, khi mày mất đi năng lực suy nghĩ, vậy mày và con rối có cái gì nhau đâu?
Phó Tranh hôn lên trán Giản Dương một cái, một tay đưa từ dưới lên, sờ vào lưng anh, vuốt ve động viên Giản Dương đang chảy một tầng mồ hôi mỏng phía sau lưng: “Đừng sợ.”
“… Em không có.”
Bị chọc thủng tâm tư, Giản Dương đỏ cả mắt, như trả thù, anh đột nhiên phát lực đỉnh eo lên trên. Phó Tranh rên lên một tiếng mất cân bằng, hụt chân, cả người hầu như trực tiếp ngã ngồi ở trên người Giản Dương.
“Ha a — “
Khoái cảm đột nhiên nguyên cả cây đi vào khiến Giản Dương phát ra một tiếng thở khẽ nơi cổ họng, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị Phó Tranh nắm lấy vai, giữ tư thế này mà động tác trở nên kịch liệt.
Giản Dương không kịp nuốt trở về, tiếng thở dốc và rên rỉ đã thốt ra miệng.
“… Ha a… Anh, anh chậm một chút… Ư… Không muốn… Ô… Dừng…”
Nhưng mà lần này, cho dù Giản Dương luôn mãi yêu cầu chậm lại, Phó Tranh cũng không ngừng lại, trái lại càng thêm dùng sức xoắn chặt lấy Giản Dương, cơ vòng liều mạng bao bọc mấp mấy.
Khi cảm giác vui thích này lặp đi lặp lại, tích lũy đến đỉnh, Giản Dương rốt cục run run một hồi, bụng dưới co rúm trong chốc lát, khóe mắt nhiễm phải một mảnh ửng đỏ. Ánh mắt anh mờ mịt nhìn Phó Tranh, đến nửa ngày cũng không hề nhúc nhích.
Phó Tranh lấy tay sờ sờ mái tóc ướt nhẹp của Giản Dương, nhẹ nhàng áp đầu Giản Dương vào lồng ngực của mình.
“Giản Dương, em đừng sợ.”
Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Giản Dương một cái,vờ như không nhận ra mấy giọt nước mắt đang rơi lên ngực mình, như ôm vào lồng ngực một tảng băng sắc bén.
“Cho dù em quên hết mọi thứ, anh cũng sẽ giúp em nhớ lại. Vĩnh viễn yêu em, bên cạnh em.”
… cho dù giây phút cuối cùng, cũng ở bên cạnh em.
Giản Dương từ trong lồng ngực Phó Tranh ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ chót, nhìn kỹ giống như nhìn mọi chi tiết trên vẻ mặt Phó Tranh, cong cong môi cố gắng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Cho dù ngày mai em vẫn tiếp tục không quen biết anh?”
“Không sao” Phó Tranh hôn lên mắt anh một cái: “Ngày mai anh vẫn yêu em như thế.”
Boong… Boong… Boong… Boong…
Đồng hồ treo trường trên vách tường ở phòng khách và đồng hồ của tháp chuông ngoài cửa sổ đồng thời vang lên tiếng chuông điểm mười hai giờ của năm mới.
Giản Dương vùi trong lòng Phó Tranh, trong lúc mông lung buồn ngủ, cảm thấy đám người hoan hô trên quảng trường thật ra cách anh rất gần. Thậm chí khiến anh không nhịn được cũng nảy lên một chút hi vọng về năm mới.
Anh ngáp nhỏ một cái, nắm lấy tay Phó Tranh: “Năm mới vui vẻ, Phó Tranh.”
“Năm mới vui vẻ. Anh yêu em.”
— ngủ ngon.
Lời editer: Theo mình tìm hiểu thì bệnh này, người bệnh sẽ dần mất đi khả năng kiểm soát thần kinh, các hoạt động sinh hoạt hằng ngày và cuối cũng là tử vong. Không phải chỉ người già mới mắc bệnh này, ca bệnh trẻ nhất là 28 tuổi, và tác giả lấy cảm hứng từ điều này viết thành truyện. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện.
Nhưng sự thật không như Phó Tranh nghĩ, cửa phòng ngủ của Giản Dương mở rộng, chiếc giường bằng phẳng không một bóng người, chỉ có một đống nhỏ đụng cụ vẽ và tranh phác thảo nằm tán loạn ở cuối giường.
Lòng Phó Tranh bỗng lặng đi, bước chân từ ba bước cũng rút thành hai bước chạy về phòng chính, trên đường vấp phải dép lê trên thảm té ngã, rồi lảo đảo va một phát mạnh vào góc tủ tivi. Phó Tranh không để ý tới cẳng chân sưng lên đau nhức, đỡ tường đứng vững thân thể, vội vội vàng vàng cất bước một lần nữa.
Giản Dương ngồi khoanh chân trên thảm, nhìn dáng vẻ vừa chật vật vừa hoảng hốt của Phó Tranh, nghiêng đầu, đưa tay kéo một bên tai nghe xuống, nhỏ giọng gọi hắn.
“Này… Tôi ở đây.”
Cả người Phó Tranh chững lại, đột nhiên xoay người nhìn về phía phòng khách. Giản Dương đang ôm gối dựa ngồi ở dưới cửa xổ, bộ quần áo ngủ mềm mại dưới ngọn đèn và màu trắng nhũ của thảm lông cừu hòa thành một thể. Mũ trùm của áo khoát được kéo qua đầu, khiến trông anh có vẻ uể oải.
Phó Tranh kinh ngạc đi đến, chợt cúi người ôm lấy Giản Dương, giọng nói khàn khàn:
“… Em thật sự khiến anh sợ muốn chết.”
Giản Dương không thoải mái lắm, cọ quậy cơ thể trong lòng người đàn ông. Cánh tay Phó Tranh run rẩy ôm chặt Giản Dương một lúc, rồi ngay sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh buông Giản Dương ra.
“Xin lỗi, ta thất thố — ”
Lúc Phó Tranh rút tay lại, cúc tay áo vướng vào dây tai nghe của Giản Dươn, khiến chuôi cắm tai nghe rời khỏi lỗ cắm của máy tính bảng. Giọng nói một người đàn ông khiến Phó Tranh khá quen tai bỗng phát ra từ máy tính bảng.
“Em muốn tắm trước hay ăn cơm trước? Hoặc là… ăn anh trước, hửm?” Giọng cười trầm thấp xen vào chút mờ ám phả vào mặt, ám chỉ điều gì đó đen tối: “Anh tắm xong rồi, bây giờ siêu ướt…”
Gò má Giản Dương cũng đỏ đến tận man tai giống như thanh niên trong màn hình bây giờ vậy.
Trong màn hình, thanh niên xấu hổ đẩy về trước một cái, khiến ống kính lắc lư hai lần, “Anh anh…anh này đúng là… quỷ háo sắc! Lưu manh…”
Lời còn chưa nói hết, thanh niên đã bị một nụ hôn nóng bỏng chặn miệng. Nửa sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông vừa lóe qua trong màn ảnh, đã nhanh chóng bị hoa văn trên sàn nhà thay thế.
Tiếng nước bọt của hai người chụt chụt vang lên, tiếng cười của người đàn ông cực kỳ trêu người.
“Không sai, nhưng quỷ háo sắc này… chỉ ăn một mình em.”
Giản Dương luống cuống tay chân tìm tòi ấn phím tắt nguồn máy tính, âm thanh im bặt đi, trong phòng khách bỗng rơi bầu không khí khiến người ta nghẹt thở lúng túng.
“Xin lỗi, tôi… “
“Muốn làm không?” Phó Tranh hỏi.
“… Cái gì?”
Giản Dương sửng sốt, khó nén ngạc nhiên, trừng mắt nhìn người đàn ông quỳ một chân trên đất ở trước mặt mình.
Môi Phó Tranh run lên, ngửa đầu nhìn Giản Dương, sâu trong tròng mắt là một mảnh đen vắng lặng. Hắn lặp lại lần nữa: “Muốn làm không?… Em sẽ thích, Giản Dương.”
Trên mặt Phó Tranh vẫn giữ nét bình tĩnh ôn hòa như lúc sáng, nhưng vào đúng lúc này, Giản Dương có một cảm giác kỳ lạ rằng người đàn ông này dường như sắp bật khóc.
Bởi vì đau khổ, hoặc bởi vì…yêu?
Giản Dương không hiểu.
Anh chỉ thuận theo trái tim mình, đưa tay ra, sờ sờ khóe mắt đỏ lên của Phó Tranh.
“Phó Tranh, anh đừng khóc.”
Đến khi thốt ra câu nói này, Giản Dương mới ý thức được, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay gọi cả tên của người đàn ông này ra.
Phó Tranh giơ tay lên, đặt lên bàn tay ở trên lưng mình của Giản Dương, từ từ nắm chặt, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Giản Dương một cái, ánh mắt chưa từng dời khỏi gương mặt Giản Dương: “Em có ghét như vậy không?”
Giản Dương trầm mặc vài giây, lắc đầu: “Không ghét.”
Một giây sau khi anh trả lời, môi Phó Tranh chạm vào lòng bàn tay anh trượt đi, cuối cùng hôn lên cổ tay Giản Dương.
Giản Dương rụt tay lại.
“Em có ghét như vậy không?”
“… Không ghét” Giản Dương trở tay, nắm chặt bàn tay Phó Tranh: “Nhưng tôi không muốn như vậy.”
Biểu cảm trên mặt Phó Tranh cứng lại.
Hắn há miệng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không phát ra được âm thanh nào, nhưng vẫn cố chấp siết chặt tay Giản Dương không chịu buông ra, khòm lưng, cúi đầu dụi trán lên mu bàn tay Giản Dương.
Một lúc lâu, mới vang lên giọng nói khàn khàn của hắn.
“… Xin lỗi… Giản Dương, xin lỗi.”
Ở góc độ Phó Tranh không nhìn thấy, ánh mắt Giản Dương phức tạp không sao nói được. Từ khi Giản Dương bắt đầu biết chuyện đến nay đã không có người nhà, mà người đàn ông này hầu như cho anh tất cả những gì anh từng mơ ước… trong video ngắn ngũi, Phó Tranh đã từng là bạn, người yêu, chồng, người nhà.
Chỉ có điều, giờ đây, Giản Dương đơn phương quên hết những khoảnh khắc ấy.
Trên thực tế, đối với những khác lạ của bản thân, Giản Dương cũng không phải không biết gì cả. Lúc rời giường, ký ức đứt gãy, chẳng biết lúc nào mang đồng hồ thông minh phòng lạc đường trên tay, Phó Vân đút cho anh uống thuốc… Vô số đoạn ngắn, từng cái xác minh suy đoán của anh.
Giản Dương hoàn toàn không dự định truy tìm nguyên nhân của những nghi vấn này. Đối với Giản Dương mà nói, chỉ cần trong tay còn có bút vẽ, thế giới của anh cũng đã đủ hoàn chỉnh. Về phần thời gian anh vượt qua cuối cùng là hôm qua hay ngày mai, tất cả đều không quan trọng lắm.
Thế nhưng, vào giờ phút này, nhìn vào người đàn ông đang cố hết sức kìm nén tình cảm của bản thân, trái tim Giản Dương như bị gõ một cái, làm nổi lên một gợn sóng nhỏ bé.
Anh cảm thấy một loại cảm giác mới mẻ không giống bình thường. Cái cảm giác này khiến Giản Dương cảm thấy thời gian của bản đang đang dịch chuyển trở về trước.
… rõ ràng, sống động.
Anh ngồi thẳng người, chuyển gối dựa trong lòng ra sau lưng mình, lắc chân đá đá vào đầu gối Phó Tranh.
“Anh lên.”
——
“… A… Ha…”
Phó Tranh tách hai chân ra, dạng chân hai bên người Giản Dương, cơ bắp trên đùi dãn ra đường viền đẹp đẽ, tráng kiện. Những giợt mồ hôi trên Thái dương chảy xuống vận động lên xuống chập trùng kịch liệt, trượt một đường dọc theo cơ ngực cơ bụng, cuối cùng đi vào trong bụi cỏ.
Khung cửa không rộng lắm, nên Phó Tranh chỉ có thể lót chân chống đỡ cơ thể, đồng thời còn phải cẩn thận không đè lên Giản Dương. Hắn vẫn giữ tư thế ngồi chồm hổm trên không, quá trình phun ra nuốt vào vì ổ bụng áp lực tăng lớn mà càng thêm khó khăn.
Giản Dương đánh giá khuôn mặt không rõ ràng dưới ánh đèn mờ nhạt của Phó Tranh, từng trận cảm giác tê dại khiến người ta sung sướng theo tiết tấu nhu hòa như làn sóng bao vây lấy suy nghĩ của anh. Ở cạnh hai người, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, xa xa là tháp chuông của quảng trường cũ được ánh đèn tô điểm sáng tỏa, đám người tụ tập ở dưới trông có vẻ xa xôi mà mơ hồ.
Giản Dương nghĩ, những người này nhất định đều tràn đầy chờ mong vào tương lai, mới có thể cùng đứng trong cái lạnh buốt giá của mùa đông, chờ một giây đếm ngược của năm mới.
Không giống như anh.
Hắn thoải mái hé mắt, một tay khoác lên trên trán, bất thình lình thân thể run nhẹ, rút lui eo về sau, thế là nơi liên tiếp giữa hai người lập tức phát ra một tiếng “Ba “, cùng lúc đó là tiếng thở dốc dồn dập của Phó Tranh.
“… Em đang nghĩ… ưm… Cái gì?”
Phó Tranh cong thân lên, chất lỏng trắng đục chảy xuống dọc theo bắp đùi của hắn, nhỏ ở trên bụng Giản Dương.
Giản Dương nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng gì, Phó Tranh đã quỳ gối lên, một tay mò lấy phía sau mình, đỡ lấy dương v*t Giản Dương, nhún eo từng chút từng chút, lại nuốt trọn dương v*t Giản Dương vào trong một lần nữa. Hắn nhìn chằm chằm Giản Dương, chờ đến khi nét mặt Giản Dương giãn ra, mới tiếp tục động tác lên xuống một lần nữa một cách thoải mái.
Theo động tác của Phó Tranh, mũi Giản Dương thỉnh thoảng thở ra tiếng hừ nhẹ, khiến Phó Tranh càng thêm hưng phấn mà tăng nhanh tần suất, phía sau ra sức nhúc nhích phun ra nuốt vào.
“Chờ, chờ một chút!”
Một tầng tiếp rồi lại một tầng cảm giác run rẩy xa lạ nối nhau mà đến khiến Giản Dương đỏ bừng lỗ tai, kinh hoảng nắm lấy cánh tay của Phó Tranh.
“Anh… Chậm một chút…”
Phó Tranh chưa hết thòm thèm hơi co lại phía sau, dựa theo yêu cầu của Giản Dương mà chậm lại. Hắn vừa xoay tròn mông, vừa giang hai cánh tay ôm lấy Giản Dương vào lòng một lần nữa, thở ra hơi thở nóng rực vào tai Giản Dương: “… Yêu em.”
Tốc độ giảm đột ngột lại tăng cảm giác mệt mỏi ngoài dự đoán của Giản Dương. Mỗi một lần Phó Tranh nghiền nát đều vừa đúng, khiến Giản Dương tê cả da đầu, muốn truy đuổi thứ khoái cảm này, lại hoảng sợ cảm giác hoàn toàn mất khống chế.
Dường như loáng thoáng có một “chính mình” khác hoàn toàn kéo ra cảnh tượng dâm mị trước mặt, ghé vào lỗ tai anh nói thầm…
Nếu có một ngày, khi mày mất đi năng lực suy nghĩ, vậy mày và con rối có cái gì nhau đâu?
Phó Tranh hôn lên trán Giản Dương một cái, một tay đưa từ dưới lên, sờ vào lưng anh, vuốt ve động viên Giản Dương đang chảy một tầng mồ hôi mỏng phía sau lưng: “Đừng sợ.”
“… Em không có.”
Bị chọc thủng tâm tư, Giản Dương đỏ cả mắt, như trả thù, anh đột nhiên phát lực đỉnh eo lên trên. Phó Tranh rên lên một tiếng mất cân bằng, hụt chân, cả người hầu như trực tiếp ngã ngồi ở trên người Giản Dương.
“Ha a — “
Khoái cảm đột nhiên nguyên cả cây đi vào khiến Giản Dương phát ra một tiếng thở khẽ nơi cổ họng, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị Phó Tranh nắm lấy vai, giữ tư thế này mà động tác trở nên kịch liệt.
Giản Dương không kịp nuốt trở về, tiếng thở dốc và rên rỉ đã thốt ra miệng.
“… Ha a… Anh, anh chậm một chút… Ư… Không muốn… Ô… Dừng…”
Nhưng mà lần này, cho dù Giản Dương luôn mãi yêu cầu chậm lại, Phó Tranh cũng không ngừng lại, trái lại càng thêm dùng sức xoắn chặt lấy Giản Dương, cơ vòng liều mạng bao bọc mấp mấy.
Khi cảm giác vui thích này lặp đi lặp lại, tích lũy đến đỉnh, Giản Dương rốt cục run run một hồi, bụng dưới co rúm trong chốc lát, khóe mắt nhiễm phải một mảnh ửng đỏ. Ánh mắt anh mờ mịt nhìn Phó Tranh, đến nửa ngày cũng không hề nhúc nhích.
Phó Tranh lấy tay sờ sờ mái tóc ướt nhẹp của Giản Dương, nhẹ nhàng áp đầu Giản Dương vào lồng ngực của mình.
“Giản Dương, em đừng sợ.”
Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Giản Dương một cái,vờ như không nhận ra mấy giọt nước mắt đang rơi lên ngực mình, như ôm vào lồng ngực một tảng băng sắc bén.
“Cho dù em quên hết mọi thứ, anh cũng sẽ giúp em nhớ lại. Vĩnh viễn yêu em, bên cạnh em.”
… cho dù giây phút cuối cùng, cũng ở bên cạnh em.
Giản Dương từ trong lồng ngực Phó Tranh ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ chót, nhìn kỹ giống như nhìn mọi chi tiết trên vẻ mặt Phó Tranh, cong cong môi cố gắng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Cho dù ngày mai em vẫn tiếp tục không quen biết anh?”
“Không sao” Phó Tranh hôn lên mắt anh một cái: “Ngày mai anh vẫn yêu em như thế.”
Boong… Boong… Boong… Boong…
Đồng hồ treo trường trên vách tường ở phòng khách và đồng hồ của tháp chuông ngoài cửa sổ đồng thời vang lên tiếng chuông điểm mười hai giờ của năm mới.
Giản Dương vùi trong lòng Phó Tranh, trong lúc mông lung buồn ngủ, cảm thấy đám người hoan hô trên quảng trường thật ra cách anh rất gần. Thậm chí khiến anh không nhịn được cũng nảy lên một chút hi vọng về năm mới.
Anh ngáp nhỏ một cái, nắm lấy tay Phó Tranh: “Năm mới vui vẻ, Phó Tranh.”
“Năm mới vui vẻ. Anh yêu em.”
— ngủ ngon.
Lời editer: Theo mình tìm hiểu thì bệnh này, người bệnh sẽ dần mất đi khả năng kiểm soát thần kinh, các hoạt động sinh hoạt hằng ngày và cuối cũng là tử vong. Không phải chỉ người già mới mắc bệnh này, ca bệnh trẻ nhất là 28 tuổi, và tác giả lấy cảm hứng từ điều này viết thành truyện. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện.