Sau năm phút, trong lỗ mũi thụ nhét cục giấy, nét mặt không thay đổi đứng trước cái nồi, chờ nước sôi.
Cậu nhìn từng bọt nước bốc lên rồi lại vỡ tan, bi thương chẳng khác gì trái tim của cậu.
Tan nát cùng nhau, mang theo những giọt máu mũi chảy ào ào đáng xấu hổ kia.
Còn có lòng tự trọng đã chết của cậu.
Bỗng nhiên, âm thanh của công vang lên ở đằng sau: Biết mì để ở đâu chứ?
Thụ lắc đầu.
Công chỉ tủ trên cùng.
Thụ ngẩng đầu nhìn lên, gói mì sợi không những đặt ở trên nóc tủ cao nhất, hoàn toàn tràn đầy ác ý, mà còn được dựng thẳng đứng lên, để dựa vào tận trong cùng.
Không nhìn kỹ, đúng là sẽ không phát hiện được.
Thụ suy nghĩ một chút, trợ lý của công thật sự không biết cách làm việc, tại sao có thể để ở vị trí không tiện tay cho nam thần cơ chứ!
Vì vậy thụ hơi nhón chân, dễ như ăn cháo, lấy xuống gói mì đặt ở vị trí cực cao kia.
Xoay người nhìn, chỉ thấy sắc mặt công vô cùng sai trái, anh dựa vào cậu rất gần, tay nhấc giữa không trung, dáng vẻ chưa kịp giơ lên, nhưng lại không cách nào thả xuống.
Công: …
Thụ:????
Cậu nhìn từng bọt nước bốc lên rồi lại vỡ tan, bi thương chẳng khác gì trái tim của cậu.
Tan nát cùng nhau, mang theo những giọt máu mũi chảy ào ào đáng xấu hổ kia.
Còn có lòng tự trọng đã chết của cậu.
Bỗng nhiên, âm thanh của công vang lên ở đằng sau: Biết mì để ở đâu chứ?
Thụ lắc đầu.
Công chỉ tủ trên cùng.
Thụ ngẩng đầu nhìn lên, gói mì sợi không những đặt ở trên nóc tủ cao nhất, hoàn toàn tràn đầy ác ý, mà còn được dựng thẳng đứng lên, để dựa vào tận trong cùng.
Không nhìn kỹ, đúng là sẽ không phát hiện được.
Thụ suy nghĩ một chút, trợ lý của công thật sự không biết cách làm việc, tại sao có thể để ở vị trí không tiện tay cho nam thần cơ chứ!
Vì vậy thụ hơi nhón chân, dễ như ăn cháo, lấy xuống gói mì đặt ở vị trí cực cao kia.
Xoay người nhìn, chỉ thấy sắc mặt công vô cùng sai trái, anh dựa vào cậu rất gần, tay nhấc giữa không trung, dáng vẻ chưa kịp giơ lên, nhưng lại không cách nào thả xuống.
Công: …
Thụ:????