Bởi vì cái gọi là “nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng”, bởi vì cái cánh gà, Xán Xán đã đấu tranh với Cao Vũ. Nhưng mà Xán Xán nhà ta lại quên mất câu ngại ngữ “Đạo cao một thước, ma cao một trượng” cho nên khi cô đang vui vẻ ngồi chơi game trên máy tính thì….
“Bộp!” Màn hình tối sầm lại, trái tim Tô Xán Xán như bị khoét đi một ít, con Boss kia bị cô đánh cho chỉ còn mỗi lớp da. Con Boss chưa kịp đi đời nhà ma thì cô đã bị chọc giận đến đi đời nhà ma rồi. Tô Xán Xán bùng nổ con thịnh nộ, quyết định cùng cái kẻ tội đồ gây họa kia liều mạng, ngươi chết ta sống. Đúng lúc nhìn thấy Triệu Noãn Noãn cầm hai cái thanh sắt nọ trên tay, cô lại ngây ngẩn cả người.
Không sai! Triệu Noãn Noãn khuôn mặt u ám, cô ý thức được bản thân không thể nào chạy trốn khỏi móng vuốt của tên Đại ma vương giang hồ Cao Vũ kia. (AA: “Phật viết, hối hận thì đã muộn”, tại sao ngay từ đầu nàng ko đem cái tên soái siêu cấp Cao Vũ kia chém thành nhiều mảnh đi đó hả…aizz~~~ )
Triệu Noãn Noãn đem 2 thanh sắt ném về phía cô, “Em nói xem! Đây là cái gì?!”
“Thanh sắt…”
“Thanh sắt này ở đâu ra?”
“Quên….Quên mất….” Vốn còn muốn pha trò nhưng lại thấy ánh mắt Triệu Noãn Noãn trầm xuống, cô không thể làm gì hơn là nói ra mọi chuyện, “Anh đừng nóng giận như vậy….không phải là trong nội y….”
“Em còn nói mà không biết xấu hổ sao?” Triệu Noãn Noãn cao giọng, “Em là con gái, làm chuyện như vậy mà mặt không đỏ tim không nhảy, còn không biết xấu hổ nói là không phải trong nội y?” Mấu chốt của vấn đề chính là cô sao lại nhét chúng trên xe của anh hai tuần trước! Triệu Noãn Noãn nổi giận thực sự.
“Có vấn đề gì à…Dù sao cũng đâu có ai biết…”
“Anh không phải là người à?”
Xán Xán cúi đầu, “Anh không được tính là người…”
“Cái gì?”
“Không phải không phải, ý của em là anh không phải là con trai….Cũng không phải! Anh rất đặc biệt so với mấy tên con trai khác, cũng không phải…” Ngó thấy sắc mặt Triệu Noãn Noãn càng ngày càng khó coi, Xán Xán vỗ bàn một cái, “Hai chúng ta đều thích con trai, cái này chắc chắn đúng rồi nha!”
“Em!” Lúc này đến phiên Triệu Noãn Noãn điên lên, nhất thời không biết trả lời cô như thế nào.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, cắt ngang cục diện bế tắt giữa hai người.
“Em đi mở cửa!” Lúc này, Xán Xán của chúng ta lại vô cùng tích cực nha. Vội vàng chạy đi mở cửa, đang đi thì nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười liền cứng lại.
“Em họ, thấy anh em vui vậy sao?”
Cô có khóc cũng không kịp, Xán Xán khinh bỉ liếc tên tự đại kia một phát, chợt nhảy lên như bị điện giật.
“Anh, anh, anh, anh đến đây làm gì?”
Nhìn thấy một túi du lịch cực lớn phía sau Cao Vũ, một dự cảm không hay lại xông lên đầu.
“Tới ở chung với em họ a!”
“Cái gì?” Xán Xán kinh hãi.
Cao Vũ đi vào của một cách rất là không khách khí (AA: vào bao nhìu làn rồi, mặt nhẵn rồi còn đâu =,,=!), quay đầu ném cho Xán Xán một nụ cười mê người, “Em họ, phiền em mang hành lí của anh vào giùm.” Sau đó đi vào trong nhà.
“Noãn Noãn, tôi muốn ở trong phòng kia”
Triệu Noãn Noãn chỉ chỉ cái phòng còn dư , trên mặt có chút phức tạp.
“Em họ, đem hành lí vào phòng giùm anh nhá.” Dứt lời, bạn Cao Vũ liền vào phòng, nhắm hướng cái giường mà ngồi xuống, bộ dạng như đó là chuyện đương nhiên. (AA: da mặt anh so với Xán Xán nhà ta cũng không mỏng hơn nhể? =)) )
Mọi chuyện kết thúc thì Tô Xán Xán đang hóa đá kia cũng phục hồi trạng thái bình thường.
“Chuyện gì đang xảy ra a?” Cô kinh ngạc nhìn Triệu Noãn Noãn, tại sao cái tên yêu tinh tự cao tự đại này lại ở đây ở? Tại sao cô không biết gì hết vậy?
“Tiền thuê nhà của A Vũ vừa tới kỳ, không có chỗ ở, cho nên…” Triệu Noãn Noãn cũng cảm thấy việc này không hỏi ý kiến của Xán Xán là không đúng lắm.
“Cho nên anh cho anh ta ở đây?”
“Hử? Đừng có lớn tiếng vậy chớ!” Triệu Noãn Noãn trợn mắt nhìn cô.
Cô không thể làm gì khác hơn là nhỏ tiếng lại, “Cho dù anh ta không có chỗ ở, anh không không thể cho anh ta ở đây được. Nhà chúng ta đâu phải tổ chức từ thiện a…”
Bởi vì cái gọi là “nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng”, bởi vì cái cánh gà, Xán Xán đã đấu tranh với Cao Vũ. Nhưng mà Xán Xán nhà ta lại quên mất câu ngại ngữ “Đạo cao một thước, ma cao một trượng” cho nên khi cô đang vui vẻ ngồi chơi game trên máy tính thì….
“Bộp!” Màn hình tối sầm lại, trái tim Tô Xán Xán như bị khoét đi một ít, con Boss kia bị cô đánh cho chỉ còn mỗi lớp da. Con Boss chưa kịp đi đời nhà ma thì cô đã bị chọc giận đến đi đời nhà ma rồi. Tô Xán Xán bùng nổ con thịnh nộ, quyết định cùng cái kẻ tội đồ gây họa kia liều mạng, ngươi chết ta sống. Đúng lúc nhìn thấy Triệu Noãn Noãn cầm hai cái thanh sắt nọ trên tay, cô lại ngây ngẩn cả người.
Không sai! Triệu Noãn Noãn khuôn mặt u ám, cô ý thức được bản thân không thể nào chạy trốn khỏi móng vuốt của tên Đại ma vương giang hồ Cao Vũ kia. (AA: “Phật viết, hối hận thì đã muộn”, tại sao ngay từ đầu nàng ko đem cái tên soái siêu cấp Cao Vũ kia chém thành nhiều mảnh đi đó hả…aizz~~~ )
Triệu Noãn Noãn đem thanh sắt ném về phía cô, “Em nói xem! Đây là cái gì?!”
“Thanh sắt…”
“Thanh sắt này ở đâu ra?”
“Quên….Quên mất….” Vốn còn muốn pha trò nhưng lại thấy ánh mắt Triệu Noãn Noãn trầm xuống, cô không thể làm gì hơn là nói ra mọi chuyện, “Anh đừng nóng giận như vậy….không phải là trong nội y….”
“Em còn nói mà không biết xấu hổ sao?” Triệu Noãn Noãn cao giọng, “Em là con gái, làm chuyện như vậy mà mặt không đỏ tim không nhảy, còn không biết xấu hổ nói là không phải trong nội y?” Mấu chốt của vấn đề chính là cô sao lại nhét chúng trên xe của anh hai tuần trước! Triệu Noãn Noãn nổi giận thực sự.
“Có vấn đề gì à…Dù sao cũng đâu có ai biết…”
“Anh không phải là người à?”
Xán Xán cúi đầu, “Anh không được tính là người…”
“Cái gì?”
“Không phải không phải, ý của em là anh không phải là con trai….Cũng không phải! Anh rất đặc biệt so với mấy tên con trai khác, cũng không phải…” Ngó thấy sắc mặt Triệu Noãn Noãn càng ngày càng khó coi, Xán Xán vỗ bàn một cái, “Hai chúng ta đều thích con trai, cái này chắc chắn đúng rồi nha!”
“Em!” Lúc này đến phiên Triệu Noãn Noãn điên lên, nhất thời không biết trả lời cô như thế nào.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, cắt ngang cục diện bế tắt giữa hai người.
“Em đi mở cửa!” Lúc này, Xán Xán của chúng ta lại vô cùng tích cực nha. Vội vàng chạy đi mở cửa, đang đi thì nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười liền cứng lại.
“Em họ, thấy anh em vui vậy sao?”
Cô có khóc cũng không kịp, Xán Xán khinh bỉ liếc tên tự đại kia một phát, chợt nhảy lên như bị điện giật.
“Anh, anh, anh, anh đến đây làm gì?”
Nhìn thấy một túi du lịch cực lớn phía sau Cao Vũ, một dự cảm không hay lại xông lên đầu.
“Tới ở chung với em họ a!”
“Cái gì?” Xán Xán kinh hãi.
Cao Vũ đi vào của một cách rất là không khách khí (AA: vào bao nhìu làn rồi, mặt nhẵn rồi còn đâu =,,=!), quay đầu ném cho Xán Xán một nụ cười mê người, “Em họ, phiền em mang hành lí của anh vào giùm.” Sau đó đi vào trong nhà.
“Noãn Noãn, tôi muốn ở trong phòng kia”
Triệu Noãn Noãn chỉ chỉ cái phòng còn dư , trên mặt có chút phức tạp.
“Em họ, đem hành lí vào phòng giùm anh nhá.” Dứt lời, bạn Cao Vũ liền vào phòng, nhắm hướng cái giường mà ngồi xuống, bộ dạng như đó là chuyện đương nhiên. (AA: da mặt anh so với Xán Xán nhà ta cũng không mỏng hơn nhể? =)) )
Mọi chuyện kết thúc thì Tô Xán Xán đang hóa đá kia cũng phục hồi trạng thái bình thường.
“Chuyện gì đang xảy ra a?” Cô kinh ngạc nhìn Triệu Noãn Noãn, tại sao cái tên yêu tinh tự cao tự đại này lại ở đây ở? Tại sao cô không biết gì hết vậy?
“Tiền thuê nhà của A Vũ vừa tới kỳ, không có chỗ ở, cho nên…” Triệu Noãn Noãn cũng cảm thấy việc này không hỏi ý kiến của Xán Xán là không đúng lắm.
“Cho nên anh cho anh ta ở đây?”
“Hử? Đừng có lớn tiếng vậy chớ!” Triệu Noãn Noãn trợn mắt nhìn cô.
Cô không thể làm gì khác hơn là nhỏ tiếng lại, “Cho dù anh ta không có chỗ ở, anh không không thể cho anh ta ở đây được. Nhà chúng ta đâu phải tổ chức từ thiện a…”