Xán Xán đứng lên, mắt đeo hai túi to.
Mặc quần áo tử tế, lê chân ra cửa, Triệu Noãn Noãn đã đi làm, trên bàn có điểm tâm để lại.
Chỉ nhìn một cái, trong đầu Xán Xán lập tức hiện lên ánh mắt Triệu Noãn Noãn tối hôm qua, tâm lại bắt đầu loạn.
“Phiền chết được, phiền chết được…” Nàng ôm đầu, muốn đem những thứ nghĩ không ra kia từ trong óc vất qua một bên.
“Phiền cái gì?” thanh âm của Cao Vũ.
Xán Xán ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Cao Vũ một thân mặc chế phục Âu Châu vàng nhạt, mắt phượng mỉm cười, toàn thân có loại ánh sáng nói không ra lời.
Thấy Xán Xán thất thần, Cao Vũ không khỏi đắc ý, “Nhìn cái gì?”
Xán Xán từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nói chi tiết, “Ngươi… Hôm nay nhìn không giống mọi ngày…”
Nàng vừa nói, vẻ đắc ý của Cao Vũ lập tức gợi lên khóe miệng. Đó là dĩ nhiên ! Tối hôm qua hắn đã chuẩn bị đủ, chính là muốn làm cho hai mắt của nàng hôm nay có thể tỏa sáng.
Gặp nụ cười quỷ dị, Xán Xán ở một bên yếu ớt nói, “Ngươi chẳng lẽ là… Muốn đi bán mình?”
Răng rắc, đắc ý bị bể làm hai nửa.
“Tô Xán Xán, ngươi không nhớ là hôm nay muốn đi làm gì sao?”
Xán Xán vô tội nhìn hắn, “Làm gì?”
Nàng quả nhiên quên mất!
Vẻ mặt Cao Vũ bất đắc dĩ, “Ngươi hôm nay đi tham gia hội đồng học.”
“A!” Kèm theo tiếng thét chói tai, Xán Xán gấp đến độ vỗ đầu, “Xong xong, ta quên mất! Bây giờ mấy giờ rồi? Chắc không còn kịp rồi…”
Thấy nàng bộ dạng xoay vòng, Cao Vũ rốt cục hết chỗ nói.
Chuyện này cũng có thể quên mất, coi như ngươi giỏi!
Thời gian chuẩn bị sắp xếp còn lại chưa tới một giờ.
“Tô Xán Xán, nhất định là ngươi sinh năm con bò.”
Xán Xán đút một ổ bánh bao vào trong miệng, hàm hồ nói, “Thập… Sao bò?”
“Ốc sên.”
-_- [] [] []
Cứ như vậy, Xán Xán này chỉ là ốc sên ba a ba, cuối cùng bò tới nơi——tiệm cơm XX.
Tiệm cơm bố trí theo kiểu Nhật, tùy lúc cửa của hai gian có thể tách dời, không gian rất lớn, có thể đồng thời chứa mười mấy người. Hội đồng học trung học đệ nhị cấp của Xán Xán cử hành ở chỗ này.
Lúc Cao Vũ cùng Xán Xán tới, trong gian đã ngồi đầy người, cửa bị mở ra trong nháy mắt, mười mấy ánh mắt phảng phất tia sáng đèn huỳnh quang tả địa bắn thẳng tới, sau đó là tiếng bàn luận xôn xao.
Trình độ phong cách bạn đồng học Cao Vũ hôm nay có thể thấy là nổi bật.
“Xán Xán! Tới đây tới đây!”
Đang lúng túng, một người đứng lên, liều mạng hướng Xán Xán ngoắc.
Định thần nhìn lại, kẻ phất tay kia đúng là đồng học Nhan Như Ngọc kẻ bị tình yêu che mắt, bên cạnh nàng là Hồng Y thắng hỏa, cười tươi như hoa, hào phóng mà nội liễm, hoa lệ mà ưu thương, không sai! Chính là tình cảm chân thành của nàng bây giờ —— trẻ nhỏ Dương Tiếu!
Hai người ngồi vào chỗ của mình.
Nhan Như Ngọc một phen kéo Xán Xán qua, giảm thấp thanh âm nói, “Ngươi không phải nói hai người các ngươi không đến sao? Tại sao lại đem hắn đến? Còn đến như vậy trễ… Nga!” Nàng bỗng nhiên lộ ra một bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Xán Xán, hai người các ngươi không chỉ có tới, hắn còn giơ đúng hay không?”
Xán Xán bị Nhan Như Ngọc nói vậy kinh hãi suy lý mặt xanh xao, “Chuyện này nói rất dài dòng, dù sao không phải là như ngươi nghĩ…”
Đang nói, bỗng nhiên vang lên một thanh âm, “Ai u! Có người tới trễ nha!”
Lời còn chưa dứt, cả người Xán Xán nổi lên một tầng da gà. Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Nhược Văn đang ngồi ở đối diện, cười như không cười nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Có đôi khi nữ nhân chấp nhất thật rất đáng sợ, tỷ như vị Giang đại tiểu thư này, Xán Xán sửng sốt không suy nghĩ cẩn thận, mình rốt cuộc đã trêu chọc gì đến nàng, hết lần này tới lần khác muốn tìm nàng gây phiền phức.
“Thật không tốt, trên đường bị kẹt xe…”
” Lúc trên đường chúng ta lái xe tới đây hoàn hảo tốt, làm sao nhanh như vậy đã kẹt xe nha? Bây giờ giao thông thật là không tốt a!”
Nói dối bị phá, Xán Xán nhất thời rất là lúng túng.
Cao Vũ ở một bên nhìn, thật là bất đắc dĩ. Nha đầu này chẳng có bản lĩnh gì cả, nàng không biết lý do đi đường kẹt xe là một lý do rất tệ sao? Còn không biết xấu hổ mà dùng!
“Giang tiểu thư chê cười, nhưng thật ra là nha đầu này buổi sáng lại ngủ nướng, không chịu dậy, chúng ta mới bị trễ.”
Buổi sáng? Lại ngủ nướng? Wow nga (⊙o⊙ )!
Mọi người lập tức lộ ra một biểu tình ngầm hiểu.
Nhan Như Ngọc ở một bên kích động vạn phần, Xán Xán các ngươi cuối cùng đã làm tới nha!
Đương nhiên là cuối cùng Xán Xán cũng hiểu được, sau đó nàng đỏ mặt, cùi chỏ hung hăng đụng Cao Vũ một chút, “Ngươi nói lung tung!”
“Có nói sạo đâu, ai kêu ngươi tối hôm qua nhất định phải mệt mỏi như vậy…”
Nguyên lai là tối hôm qua a!
Mọi người rối rít mập mờ mỉm cười.
Tà ý vô hạn, đáng tiếc không nhìn thấy.
Đồng học Nhan Như Ngọc lại càng cảm động đến rơi nước mắt, Xán Xán, cuối cùng cũng giơ!
Xán Xán đỏ mặt đến cổ cái, “Các ngươi đừng nghe hắn nói nhảm…”
Cao Vũ mặt không đỏ tim không nhảy, bình tĩnh giải thích, “Nàng tương đối xấu hổ.”
Nga!
Cho nên mọi người lần nữa lâm vào tà ý.
Hai mươi lăm năm thanh bạch của Tô Xán Xán, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Làm tất cả mọi người lâm vào trong một mảnh hương diễm mơ màng, Giang Nhược Văn một bên mặt càng ngày càng đen, rốt cục không nhịn được, “Bất kể như thế nào, đã trễ sẽ phải chịu trừng phạt!”
Lời này nói ra có chút kích động, mọi người rối rít đem chú ý hướng qua nàng.
Cao Vũ khiêu mi, “Không biết Giang tiểu thư nghĩ trừng phạt chúng ta như thế nào đây?”