Ngay cả chính Tô Xán Xán cũng không biết, đến tột cùng là làm sao nàng có thể chạy một hơi tới cửa cư xá được, một hơi chạy qua mấy con phố, cho đến khi phía sau không còn tiếng bước chân truy đuổi, nàng mới lấy lại tinh thần, sau đó hai chân như nhũn ra, đầu óc choáng váng.
Nàng chuyển qua một góc đường, dựa vào tường, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Hồi tưởng lại màn mới phát sinh vừa rồi, chợt cảm thấy đôi môi tê dại, đầu lưỡi còn lưu lại mùi máu tươi, cũng không biết là của hắn hay là của nàng.
Hô hấp của nàng đã loạn, tim đập loạn, suy nghĩ cũng loạn. Triệu Noãn Noãn hôn nàng thật sự là quá bất ngờ, bất ngờ đến mức nàng chưa kịp suy nghĩ, bất ngờ đến mức nàng còn chưa kịp chuẩn bị nữa chỉ biết bối rối chạy trốn.
Đây là nụ hôn đầu của nàng, nhưng duới tình huống như thế, cho một… một người không nên cho?
Trong lòng không khỏi cả kinh, lời vừa rồi của Triệu Noãn Noãn vừa vang vọng bên tai.
“Ta không thích ngươi, ta không thích ngươi, ta không thích ngươi…”
Không thích? Không thích tại sao còn hôn nàng? Chẳng lẽ nàng sai lầm rồi, thật ra thì hắn chẳng qua muốn…đùa bỡn nàng?
“Sẽ không đâu!” Thiên Sứ bên trái bỗng nhiên bay ra, “Xán Xán, nhất định là hắn đã thích ngươi nên mới hôn ngươi!”
“Ngu ngốc!” Ác ma bên phải cầm cái dĩa ăn cũng nhảy ra ngoài, “Hắn cũng nói rõ là không thích ngươi, ngươi đừng ở chỗ này nằm mơ !”
Vòng trên đầu Thiên Sứ lóe sáng lên, “Ngươi mới là ngu ngốc! Lời của nam nhân một câu cũng không thể tin ! Hành động mới biểu đạt thực tâm của họ.”
Dĩa ăn trên tay ác quỷ cũng sáng lên, “Ngươi chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ thôi sao?”
Thiên Sứ thánh khiết nhất thời đỏ mặt, “Yêu nữ! Ý nghĩ của ngươi cũng chỉ có thể xấu xa hèn hạ như vậy thôi sao?”
“Cắt! Đừng có giả bộ thuần khiết! Bây giờ chẳng còn Thánh mẫu nữa đâu!”
“Sao ngươi dám nói như vậy?” Thiên Sứ đem quần lụa mỏng màu trắng của nàng vung qua bên cạnh, đưa tay bày thế.
Ác Ma vén tay áo lên, “Tới đây! Xem kẻ nào phách lối?”
“Được rồi!” Rốt cục Xán Xán nổi giận, “Đánh cái gì? Có hiểu thế nào là hài hòa xã hội không? Thật tốn công Đảng cùng nhân dân bồi dưỡng các ngươi hai mươi mấy năm!”
Xôn xao ——
Thiên Sứ cùng Ác Ma đều biến mất.
Cuối cùng, Đảng cùng nhân dân vẫn không thể nào giải quyết được vấn đề của Xán Xán.
Đêm đã khuya, đèn nê ông đầu đường đã tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng lẳng lặng lốm đa lốm đốm.
Ở thành phố J, trong PUB nổi danh nhất “Hành lang thời gian gấp khúc”, màn đêm mới vừa kéo tới. Lúc ánh đèn lóe ra sắc thái mê huyễn vào con mắt mọi người, thực tế nơi này là chỗ tốt nhất để quên.
Một góc quầy ba, bị ánh đèn quên lãng, có một thân ảnh ngồi đó, chén thủy tinh trong tay chứa chất lỏng tiên diễm, theo lực đạo ngón tay chậm rãi đung đưa, chiết xạ mê huyễn quang.
“Lão bản, có người tìm ngươi.” Vẻ mặt người này có chút kỳ quái.
“Không gặp.”
Trả lời dứt khoát như vậy, người nọ ngẩn người, “Nhưng là…”
“Nói không gặp là không gặp?” Hôm nay tâm tình hắn không tốt, khẩu khí to hơn thường ngày.
Sau đó người nọ le lưỡi rời đi, đi tới gần người mặc bạch y cách đó không xa lặng lẽ nói, “Tiểu Bạch, nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua, đưa tiền!”
Mặt Tiểu Bạch đen lên đem tiền kín đáo đưa cho hắn, vừa nghĩ vừa không phục, “Lão bản nói gì? Sao ta lại thua?”
“Lão bản nói không gặp sao có thể giả được?”
“Ngươi có nói cho lão bản biết là ai tới tìm hắn không?”
“Ngươi ngu ngốc a! Nếu lão bản biết là cái nữ nhân lần trước kia đến tìm hắn, tính tình hắn còn có thể có tốt như vậy sao? Chúng ta đã sớm bị đuổi việc rồi!” Người nọ khinh bỉ nhìn Tiểu Bạch một cái.
“Ngươi ăn quịt! Ta đánh cuộc nếu lão bản biết đó là nàng, tuyệt đối sẽ ra gặp nàng!”
“Ngươi cho rằng lão bản ngu giống ngươi a? Nếu bạn gái của ngươi biết ngươi bất lực, ngươi có dám gặp nàng không?”
Nói hết lời này, hai người cũng sửng sốt. Sau đó thổi phù một tiếng, đồng thời phun.
Bất lực?
Bất lực!
“Ha ha ha ha ha…”
“Các ngươi cười cái gì?”
Xa xa đã nhìn thấy hai nam bồi bàn ngồi bên quầy rượu giao đầu tiếp nhĩ, vẻ mặt quái dị, còn không ngừng hướng mình mà nhìn, Cao Vũ đoán ra trong lòng hai người này có quỷ.
“Lão bản? !” Hai người cười phá bụng, nụ cười nhất thời cứng lại ở trên mặt, “Không có, không có gì… Chúng ta không có cười ngươi… Ai u!” Tiểu Bạch còn chưa nói xong, đã bị người bên cạnh hung hăng đụng một cái.
Cao Vũ nhíu mày, “Là sao? Nói ra ta nghe một chút, nếu chuyện buồn cười thật ta sẽ tăng lương cho.”
Hai tiểu bồi bàn cùng sốc, yếu ớt nói, “Lão bản, nếu như nghe xong mà khóc thì sẽ trừ tiền lương sao?”
Ngay cả chính Tô Xán Xán cũng không biết, đến tột cùng là làm sao nàng có thể chạy một hơi tới cửa cư xá được, một hơi chạy qua mấy con phố, cho đến khi phía sau không còn tiếng bước chân truy đuổi, nàng mới lấy lại tinh thần, sau đó hai chân như nhũn ra, đầu óc choáng váng.
Nàng chuyển qua một góc đường, dựa vào tường, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Hồi tưởng lại màn mới phát sinh vừa rồi, chợt cảm thấy đôi môi tê dại, đầu lưỡi còn lưu lại mùi máu tươi, cũng không biết là của hắn hay là của nàng.
Hô hấp của nàng đã loạn, tim đập loạn, suy nghĩ cũng loạn. Triệu Noãn Noãn hôn nàng thật sự là quá bất ngờ, bất ngờ đến mức nàng chưa kịp suy nghĩ, bất ngờ đến mức nàng còn chưa kịp chuẩn bị nữa chỉ biết bối rối chạy trốn.
Đây là nụ hôn đầu của nàng, nhưng duới tình huống như thế, cho một… một người không nên cho?
Trong lòng không khỏi cả kinh, lời vừa rồi của Triệu Noãn Noãn vừa vang vọng bên tai.
“Ta không thích ngươi, ta không thích ngươi, ta không thích ngươi…”
Không thích? Không thích tại sao còn hôn nàng? Chẳng lẽ nàng sai lầm rồi, thật ra thì hắn chẳng qua muốn…đùa bỡn nàng?
“Sẽ không đâu!” Thiên Sứ bên trái bỗng nhiên bay ra, “Xán Xán, nhất định là hắn đã thích ngươi nên mới hôn ngươi!”
“Ngu ngốc!” Ác ma bên phải cầm cái dĩa ăn cũng nhảy ra ngoài, “Hắn cũng nói rõ là không thích ngươi, ngươi đừng ở chỗ này nằm mơ !”
Vòng trên đầu Thiên Sứ lóe sáng lên, “Ngươi mới là ngu ngốc! Lời của nam nhân một câu cũng không thể tin ! Hành động mới biểu đạt thực tâm của họ.”
Dĩa ăn trên tay ác quỷ cũng sáng lên, “Ngươi chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ thôi sao?”
Thiên Sứ thánh khiết nhất thời đỏ mặt, “Yêu nữ! Ý nghĩ của ngươi cũng chỉ có thể xấu xa hèn hạ như vậy thôi sao?”
“Cắt! Đừng có giả bộ thuần khiết! Bây giờ chẳng còn Thánh mẫu nữa đâu!”
“Sao ngươi dám nói như vậy?” Thiên Sứ đem quần lụa mỏng màu trắng của nàng vung qua bên cạnh, đưa tay bày thế.
Ác Ma vén tay áo lên, “Tới đây! Xem kẻ nào phách lối?”
“Được rồi!” Rốt cục Xán Xán nổi giận, “Đánh cái gì? Có hiểu thế nào là hài hòa xã hội không? Thật tốn công Đảng cùng nhân dân bồi dưỡng các ngươi hai mươi mấy năm!”
Xôn xao ——
Thiên Sứ cùng Ác Ma đều biến mất.
Cuối cùng, Đảng cùng nhân dân vẫn không thể nào giải quyết được vấn đề của Xán Xán.
Đêm đã khuya, đèn nê ông đầu đường đã tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng lẳng lặng lốm đa lốm đốm.
Ở thành phố J, trong PUB nổi danh nhất “Hành lang thời gian gấp khúc”, màn đêm mới vừa kéo tới. Lúc ánh đèn lóe ra sắc thái mê huyễn vào con mắt mọi người, thực tế nơi này là chỗ tốt nhất để quên.
Một góc quầy ba, bị ánh đèn quên lãng, có một thân ảnh ngồi đó, chén thủy tinh trong tay chứa chất lỏng tiên diễm, theo lực đạo ngón tay chậm rãi đung đưa, chiết xạ mê huyễn quang.
“Lão bản, có người tìm ngươi.” Vẻ mặt người này có chút kỳ quái.
“Không gặp.”
Trả lời dứt khoát như vậy, người nọ ngẩn người, “Nhưng là…”
“Nói không gặp là không gặp?” Hôm nay tâm tình hắn không tốt, khẩu khí to hơn thường ngày.
Sau đó người nọ le lưỡi rời đi, đi tới gần người mặc bạch y cách đó không xa lặng lẽ nói, “Tiểu Bạch, nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua, đưa tiền!”
Mặt Tiểu Bạch đen lên đem tiền kín đáo đưa cho hắn, vừa nghĩ vừa không phục, “Lão bản nói gì? Sao ta lại thua?”
“Lão bản nói không gặp sao có thể giả được?”
“Ngươi có nói cho lão bản biết là ai tới tìm hắn không?”
“Ngươi ngu ngốc a! Nếu lão bản biết là cái nữ nhân lần trước kia đến tìm hắn, tính tình hắn còn có thể có tốt như vậy sao? Chúng ta đã sớm bị đuổi việc rồi!” Người nọ khinh bỉ nhìn Tiểu Bạch một cái.
“Ngươi ăn quịt! Ta đánh cuộc nếu lão bản biết đó là nàng, tuyệt đối sẽ ra gặp nàng!”
“Ngươi cho rằng lão bản ngu giống ngươi a? Nếu bạn gái của ngươi biết ngươi bất lực, ngươi có dám gặp nàng không?”
Nói hết lời này, hai người cũng sửng sốt. Sau đó thổi phù một tiếng, đồng thời phun.
Bất lực?
Bất lực!
“Ha ha ha ha ha…”
“Các ngươi cười cái gì?”
Xa xa đã nhìn thấy hai nam bồi bàn ngồi bên quầy rượu giao đầu tiếp nhĩ, vẻ mặt quái dị, còn không ngừng hướng mình mà nhìn, Cao Vũ đoán ra trong lòng hai người này có quỷ.
“Lão bản? !” Hai người cười phá bụng, nụ cười nhất thời cứng lại ở trên mặt, “Không có, không có gì… Chúng ta không có cười ngươi… Ai u!” Tiểu Bạch còn chưa nói xong, đã bị người bên cạnh hung hăng đụng một cái.
Cao Vũ nhíu mày, “Là sao? Nói ra ta nghe một chút, nếu chuyện buồn cười thật ta sẽ tăng lương cho.”
Hai tiểu bồi bàn cùng sốc, yếu ớt nói, “Lão bản, nếu như nghe xong mà khóc thì sẽ trừ tiền lương sao?”