Từ khi mở quán rượu tới giờ chưa thấy ai có tửu lượng kém như nàng, mới uống vài ngụm, đã dám to tiếng chẳng có chút ý tứ nào. Chỉ bất quá không biết sẽ làm gì tiếp theo? Khó có dịp thật muốn xem thử?
Thật ra nói là nói vậy, khẳng định là mặt của nàng lại đỏ lên, mặt ngoài giả bộ rất lợi hại, thật ra thì lá gan cũng nhỏ như ai khác, chỉ là con cọp giấy thôi.
Xong để cho ta không nghĩ tới chính là, nàng cũng có thời điểm dũng cảm như vậy, chai rượu kia nếu là nện xuống thật, thì đầu nàng làm sao có thể chịu được? Thế nhưng nàng ngốc như vậy xông ra chắn trước mặt ta.
Ta thừa nhận, một khắc kia nàng rất ngốc, nhưng là ngốc thật dễ thương.
Ta nắm tay nàng rời đi, ta rất hiểu tính cách của Lạc Yên, nếu nàng nổi điên lên thì chuyện gì cũng sẽ làm, ta không thể để cho nàng vì ta mà bị thương tổn.
Tay nàng rất mềm, không chỉ là tay, cả người cũng mềm nhũn giống như cây bông. Môi của nàng cũng mềm, chỉ hơi hơi xẹt qua, lần thứ hai ta có cảm giác muốn hôn một nữ nhân.
Ta đang suy nghĩ, lần đầu tiên là lúc nào?
Đó là một ngày tuyết rơi, nhớ mang máng ngày đó nàng đi dưới bầu trời u ám, tuyết bay, bông tuyết rất lớn bay lả tả. Lời nói của nàng mơ hồ bên tai, chỉ nhớ rõ bóng lưng màu trắng càng chạy càng xa, dần dần tan vào trong tuyết, mặc kệ ta gọi tên nàng như thế nào, nàng cũng không quay đầu lại nhìn ta một cái.
Nàng nói, rất xin lỗi.
Rất xin lỗi? Ta cười khổ, nếu như tình yêu có thể sử dụng ba chữ để quên đi, thì những điều đã qua coi là cái gì?
Từ khi đó, ta không hề tin tưởng nữ nhân nữa, không hề tin tưởng cái gọi là thiên trường địa cửu nữa, bởi vì cái gọi là tình yêu kia, tồn tại trong trí nhớ chỉ là mùa đông rét lạnh ấy, cứ theo tuyết bay đi…
Khi đưa nàng về nhà, bộ dạng Triệu Noãn Noãn làm ngay cả ta cũng sợ hết hồn, điều này làm cho ta nghĩ tới ta của năm đó, chỉ vì câu nói của nàng mà chạy dưới trời tuyết đi mua canh hạt sen mà nàng thích uống nhất, nhìn nụ cười thỏa mãn của nàng, cả người cũng cảm thấy Hạnh phúc.
Xong, ta như vậy, ngay cả chính mình cũng nhớ không được.
Ta quyết định rời đi, cũng không phải bởi vì những lời đó của Triệu Noãn Noãn, chẳng qua là nếu mỗi ngày hướng về nha đầu điên cuồng kia, ta lại nghĩ tới những chuyện không muốn nghĩ tới. Người cũng đã ra đi, kỷ niệm cũng đã quên mất, mà cũng là ta một mực trốn tránh quá khứ.
Vào cái ngày ta ra đi, nàng cố ý muốn tiễn ta, một khắc trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên tò mò, có phải nàng muốn giữ ta lại hay không?
Ta hỏi nàng, không nghĩ tới nàng không hề nghĩ ngợi gì đã gật đầu, trong mắt kia chứa đầy chân thành làm cho ta có chút cảm động, đã lâu rồi chưa từng thấy qua ánh mắt thuần túy như vậy, trong trí nhớ của ta tuyết cũng như vậy, không lâu sau nàng nói với ta, nàng muốn ta đi.
Đáng chết, ta lại nghĩ tới tuyết!
Dây đeo điện thoại nha đầu kia cho ta thật xấu, ngay cả Tiểu Bạch cũng ngầm len lén cười nhiều lần, làm sao ta lại không biết? Chỉ là nhìn lâu cũng đã thấy quen mắt, có lẽ làm người nên hồ đồ một chút, mới không có nhiều thống khổ.
Bất quá bây giờ có người hẳn là còn nhức đầu hơn ta? Nha đầu kia thật sự vô cùng hồ đồ, không nói ra thì sẽ không hiểu? Chỉ bất quá tính cách Triệu Noãn Noãn cũng như vậy, nếu muốn chờ hai người đó có kết quả, sợ rằng còn phải chờ thật lâu thật lâu nữa.
Ta vốn tưởng rằng, sau khi ta rời đi quan hệ của hai người sẽ có tiến triển, không nghĩ tới ta đã nghĩ lầm, hơn nữa còn là vì ta mà mang tới phiền toái.
Lạc Thiểu Tuấn cái tên này tuy ta chưa từng nghe qua, nhưng danh tiếng Chun Yu internet ta cũng có nghe qua, thời điểm ta còn có thể chịu được Lạc Yên, nàng cũng đã từng nhắc qua, đó là sản nghiệp của bọn họ.
Biết được nàng đi làm ở Chun Yu, thời điểm biết ông chủ là Lạc Thiểu Tuấn, ta bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Ta sợ hắn sẽ làm thương tổn nàng, nha đầu này thật sự là quá yếu ớt, lần trước ta chỉ tùy tiện trêu chọc nàng vui đùa một chút, thế nhưng nàng tin là thật rời nhà trốn đi. Mà tâm tư Lạc Thiểu Tuấn này sâu xa, không phải là nàng có thể nghĩ được.
Từ khi mở quán rượu tới giờ chưa thấy ai có tửu lượng kém như nàng, mới uống vài ngụm, đã dám to tiếng chẳng có chút ý tứ nào. Chỉ bất quá không biết sẽ làm gì tiếp theo? Khó có dịp thật muốn xem thử?
Thật ra nói là nói vậy, khẳng định là mặt của nàng lại đỏ lên, mặt ngoài giả bộ rất lợi hại, thật ra thì lá gan cũng nhỏ như ai khác, chỉ là con cọp giấy thôi.
Xong để cho ta không nghĩ tới chính là, nàng cũng có thời điểm dũng cảm như vậy, chai rượu kia nếu là nện xuống thật, thì đầu nàng làm sao có thể chịu được? Thế nhưng nàng ngốc như vậy xông ra chắn trước mặt ta.
Ta thừa nhận, một khắc kia nàng rất ngốc, nhưng là ngốc thật dễ thương.
Ta nắm tay nàng rời đi, ta rất hiểu tính cách của Lạc Yên, nếu nàng nổi điên lên thì chuyện gì cũng sẽ làm, ta không thể để cho nàng vì ta mà bị thương tổn.
Tay nàng rất mềm, không chỉ là tay, cả người cũng mềm nhũn giống như cây bông. Môi của nàng cũng mềm, chỉ hơi hơi xẹt qua, lần thứ hai ta có cảm giác muốn hôn một nữ nhân.
Ta đang suy nghĩ, lần đầu tiên là lúc nào?
Đó là một ngày tuyết rơi, nhớ mang máng ngày đó nàng đi dưới bầu trời u ám, tuyết bay, bông tuyết rất lớn bay lả tả. Lời nói của nàng mơ hồ bên tai, chỉ nhớ rõ bóng lưng màu trắng càng chạy càng xa, dần dần tan vào trong tuyết, mặc kệ ta gọi tên nàng như thế nào, nàng cũng không quay đầu lại nhìn ta một cái.
Nàng nói, rất xin lỗi.
Rất xin lỗi? Ta cười khổ, nếu như tình yêu có thể sử dụng ba chữ để quên đi, thì những điều đã qua coi là cái gì?
Từ khi đó, ta không hề tin tưởng nữ nhân nữa, không hề tin tưởng cái gọi là thiên trường địa cửu nữa, bởi vì cái gọi là tình yêu kia, tồn tại trong trí nhớ chỉ là mùa đông rét lạnh ấy, cứ theo tuyết bay đi…
Khi đưa nàng về nhà, bộ dạng Triệu Noãn Noãn làm ngay cả ta cũng sợ hết hồn, điều này làm cho ta nghĩ tới ta của năm đó, chỉ vì câu nói của nàng mà chạy dưới trời tuyết đi mua canh hạt sen mà nàng thích uống nhất, nhìn nụ cười thỏa mãn của nàng, cả người cũng cảm thấy Hạnh phúc.
Xong, ta như vậy, ngay cả chính mình cũng nhớ không được.
Ta quyết định rời đi, cũng không phải bởi vì những lời đó của Triệu Noãn Noãn, chẳng qua là nếu mỗi ngày hướng về nha đầu điên cuồng kia, ta lại nghĩ tới những chuyện không muốn nghĩ tới. Người cũng đã ra đi, kỷ niệm cũng đã quên mất, mà cũng là ta một mực trốn tránh quá khứ.
Vào cái ngày ta ra đi, nàng cố ý muốn tiễn ta, một khắc trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên tò mò, có phải nàng muốn giữ ta lại hay không?
Ta hỏi nàng, không nghĩ tới nàng không hề nghĩ ngợi gì đã gật đầu, trong mắt kia chứa đầy chân thành làm cho ta có chút cảm động, đã lâu rồi chưa từng thấy qua ánh mắt thuần túy như vậy, trong trí nhớ của ta tuyết cũng như vậy, không lâu sau nàng nói với ta, nàng muốn ta đi.
Đáng chết, ta lại nghĩ tới tuyết!
Dây đeo điện thoại nha đầu kia cho ta thật xấu, ngay cả Tiểu Bạch cũng ngầm len lén cười nhiều lần, làm sao ta lại không biết? Chỉ là nhìn lâu cũng đã thấy quen mắt, có lẽ làm người nên hồ đồ một chút, mới không có nhiều thống khổ.
Bất quá bây giờ có người hẳn là còn nhức đầu hơn ta? Nha đầu kia thật sự vô cùng hồ đồ, không nói ra thì sẽ không hiểu? Chỉ bất quá tính cách Triệu Noãn Noãn cũng như vậy, nếu muốn chờ hai người đó có kết quả, sợ rằng còn phải chờ thật lâu thật lâu nữa.
Ta vốn tưởng rằng, sau khi ta rời đi quan hệ của hai người sẽ có tiến triển, không nghĩ tới ta đã nghĩ lầm, hơn nữa còn là vì ta mà mang tới phiền toái.
Lạc Thiểu Tuấn cái tên này tuy ta chưa từng nghe qua, nhưng danh tiếng Chun Yu internet ta cũng có nghe qua, thời điểm ta còn có thể chịu được Lạc Yên, nàng cũng đã từng nhắc qua, đó là sản nghiệp của bọn họ.
Biết được nàng đi làm ở Chun Yu, thời điểm biết ông chủ là Lạc Thiểu Tuấn, ta bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Ta sợ hắn sẽ làm thương tổn nàng, nha đầu này thật sự là quá yếu ớt, lần trước ta chỉ tùy tiện trêu chọc nàng vui đùa một chút, thế nhưng nàng tin là thật rời nhà trốn đi. Mà tâm tư Lạc Thiểu Tuấn này sâu xa, không phải là nàng có thể nghĩ được.