Xán Xán ăn một miếng mì tôm, hít hít lỗ mũi, không nói chuyện.
Nhan Như Ngọc có chút nóng nảy, vợ chồng son gây lộn có thể ầm ĩ đến mức này sao, khó có thể chia tay rồi? Cho nên nhẹ nhàng thử dò xét nói, “Xán Xán, ngươi không phải là cùng Cao —— “
“Ngô…” Bởi vì mì tôm còn đang trong miệng, Xán Xán từ trong cổ họng phát ra thanh âm mơ hồ lên án, liên đới ánh mắt cảnh cáo —— đừng nhắc tới cái tên đó cho ta!
Nhan Như Ngọc lập tức đem lời còn lại nuốt vào, do dự một hồi lâu, vừa cảm thấy không cam lòng, “Xán Xán, ngươi giấu ở trong lòng như vậy không nói với ta, vốn không phải là biện pháp?”
Thấy Xán Xán không có phản ứng gì lớn, lại tiếp tục nói, “Như vậy đi, nếu như ngươi không muốn nói, khi ta hỏi ngươi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, có thể không?”
Xán Xán ăn miệng mì tôm, nhìn Nhan Như Ngọc, gật đầu.
“Ngươi có phải hay không cùng… Người kia cãi nhau?”
Gây lộn? Nàng cùng Cao Vũ ngay cả nói cũng không nói, hẳn là không thể coi là gây lộn được! Xán Xán lắc đầu.
“Không phải là gây lộn nga? Chẳng lẽ là… Chia tay rồi?”
Chia tay? Xán Xán tiếp tục lắc đầu.
“Không có chia tay, như vậy các ngươi hoà hảo sao?”
Làm sao có thể nga! Xán Xán lắc đầu.
“Không xong?”
“Dạ…” Coi như là không xong sao.
“Tại sao nha?” Nhan Như Ngọc quá sợ hãi! Nàng đoán quả nhiên không sai, chính là chia tay!
Vừa nhắc tới tại sao, Xán Xán lại nghĩ tới chuyện thương tâm, hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt ủy khuất.
“Hắn có phải ngoại tình hay không?”
Xán Xán lắc đầu.
“Chẳng lẽ là hắn ghét bỏ ngươi?”
Xán Xán tiếp tục lắc đầu.
“Không phải là ghét bỏ ngươi, đó là… Cha mẹ của hắn không đồng ý?”
Xán Xán vẻ mặt hắc tuyến, đây là cái loại câu hỏi gì a?
“Nga! Ta biết rồi!” Nhan Như Ngọc bỗng nhiên hô to một tiếng, thần thần bí bí nhìn Xán Xán, giảm thấp thanh âm nói, “Xán Xán, hắn không phải là… Bất lực chứ?”
“Bất lực?”
“Đúng vậy! Tựa như giống mì tôm, ba phút đồng thì mềm nhũn!”
“Phốc ——” Xán Xán một ngụm mì tôm tất cả đều phun ra ngoài, khóe miệng co giật, nôn mửa không ngừng.
Nhan Như Ngọc nhìn phản ứng Xán Xán, còn tưởng rằng nàng bị nói đến chỗ đau, nhất thời kiên định ý nghĩ của mình. Điều này cũng không trách được Xán Xán nói không nên lời, người nào nghĩ tới lớn lên đẹp trai như vậy thế nhưng lại bất lực, oan nghiệt a oan nghiệt. (chị này tư tưởng thật khủng )
Nhìn Xán Xán, Nhan Như Ngọc vẻ mặt đồng tình, vỗ đầu vỗ vai của nàng, an ủi, “Xán Xán, đừng thương tâm, ngã một lần, lần tới sẽ tìm người có thể giơ…”
Xán Xán rút ra được lợi hại.
Thấy Xán Xán thương tâm như thế, Nhan Như Ngọc nhất thời trong cơn giận dữ, một phen kéo tay Xán Xán, nghĩa phẫn điền ưng nói, “Xán Xán, đừng thương tâm! Nam nhân là cái gì? Lớn lên đẹp trai thì thế nào? Lớn lên đẹp trai thì bất lực a!” Vừa nói, dứt khoát kiên quyết nói một tiếng, “Đi! Tỷ tỷ đi cho ngươi tìm người có thể giơ !”