“Tùy em!” Triệu Noãn Noãn không nhịn được khoát tay, nổi giận dùng đùng đi về phòng mình.
——-
Sáng sớm ngày thứ hai.
Sấm dậy đất bằng, Tô Xán Xán đang gặm nhấm hồng thiêu nhục ( thịt kho tàu) trong mơ thì bị đánh thức, “Tô Xán Xán! Em ra ngoài ngay cho anh!”
Tô Xán Xán ló mặt ra khỏi cái chăn đang bị quấn lại như cái bánh chưng, vì tối qua không có mẹ quản thúc, cô đã cắm mặt vào máy tính đến 5h sáng, đến lúc này cô ngủ còn chưa được năm tiếng.
“Sặc…sao…”
Triệu Noãn Noãn xanh mặt, “Em đi ra cho anh!”
“Mới sáng sớm, muốn lấy mạng người ta a…” Tô Xán Xán quấn chăn, nhảy dựng lên rồi đi mở cửa, bộ dáng giống như Mao Mao Trùng [1] cầm đuôi bước đi. Cô nói không sai, người ngoài cửa kia thực đang chuẩn bị lấy mạng cô!
Cửa mở ra, Triệu Noãn Noãn bị bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của Tô Xán Xán tức đến hộc máu, sửng sốt một lúc, anh rống lên, “Bộ dạng em thế này là sao a? Giờ này là mấy giờ rồi, sao em vẫn còn ngủ??”
“Nha…” Tô Xán Xán thuận miệng đáp, quay đầu lại tính leo lên giường thì bị ai kia giựt chăn lại, rầm một phát, Tô Xán Xán như vừa rời khỏi vỏ bánh bao, ngồi dưới đất một lúc, đau đớn rốt cục cũng làm cô tỉnh người, vuốt vuốt cái mông bị dập, cô tàn bạo ngẩng đầu, “Triệu Noãn Noãn, sáng sớm anh đã nổi điên rồi à?”
“Anh nổi điên?” Triệu Noãn Noãn giận đến mức muốn bóp chết cô gái này, anh bây giờ hối hận muốn chết, không hiểu sao lúc đầu bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đi làm hôn thú với cô, “Em đi mà xem chuyện tốt em đã làm kia kìa!”
“Chuyện gì nữa đây…” Tô Xán Xán từ trên mặt đất bò dậy, xoa cái mông bị té đau, sờ sờ mái tóc giống cái tổ chim, bộ dạng giống như du đãng tiến vào phòng khách.
“A!” Cô giật mình một cái, chút bối rối cũng không có, ánh mắt cũng không cúi, tựa hồ như không có chuyện to tát gì xảy ra, quay mặt sang, vẻ mặt cười cười quyến rũ, “Noãn Noãn ca, lần sau em sẽ không dám nữa…”
“Lần sau? Nếu có lần sau anh liền đem em từ lầu tám mà ném xuống!” Trên bàn là một đống khoai tây chiên, socola, vỏ bánh, thậm chí là mì tôm đã ăn một nửa.
Tối hôm đó, Triệu Noãn Noãn đã bắt Tô Xán Xán phải kí hiệp định sống chung, nội dung thỏa thuận như sau:
HIỆP ĐỊNH SỐNG CHUNG
1/ Hai bên không được can dự vào cuộc sống cá nhân của nhau, không được vào phòng khi chưa được đối phương cho phép, không được tùy ý quấy nhiễu cuộc sống bình thường của đối phương.
2/ Bên B không được tiện tay ném rác lung tung trong nhà, ăn xong thì phải dọn dẹp ngay, không được cướp đoạt bất kì thức ăn nào của đối phương. (AA: một lần là quá đủ =)) )
3/ Bên B là vì danh dự nên bất đắc dĩ kết hôn, không bịa đặt sinh sự xung quanh, nói xấu vì sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự, thiệt hại đến hình tượng hai bên.
4/ Bên B trong thời gian chung sống phải làm đúng trách nhiệm, thay bên A quét dọn vệ sinh, sửa sang lại phòng ốc, giặt quần áo, quét sân, miễn là yêu cầu của bên A, không trái với luân thường đạo lí thì bên B phải tuân thủ vô điều kiện.
5/ Xét thấy bên B không có năng lực nấu ăn, bên A sẽ chịu trách nhiệm nấu ăn trong thời gian chung sống, nhưng bên B phải chịu trách nhiệm rửa bát và dọn dẹp nhà bếp. (AA: cái này cực chuẩn a :”>)
6/ Bản thỏa thuận này lập tức thi hành từ ngày lập ra, bên B không được phép có bất kì ý kiến nào.
7/ Người nào không tuân theo bản thỏa thuận này, tùy đối phương xử lí.
8/ Tất cả các quyền cuối cùng của bản thỏa thuận này thuộc về bên A, tùy bên A bổ sung hoàn thiện. [2]
Bên A: chủ nhà Triệu Noãn Noãn
Bên B: kẻ ăn nhờ ở đậu Tô Xán Xán
Triệu Noãn Noãn phóng ra tia mắt giết người, Tô Xán Xán ở bên này cúi đầu nhìn bản thảo thuận sống chung, nhục nhã ký tên mình vào, bắt đầu kiếp sống của kẻ vong quốc.
“Tùy em!” Triệu Noãn Noãn không nhịn được khoát tay, nổi giận dùng đùng đi về phòng mình.
——-
Sáng sớm ngày thứ hai.
Sấm dậy đất bằng, Tô Xán Xán đang gặm nhấm hồng thiêu nhục ( thịt kho tàu) trong mơ thì bị đánh thức, “Tô Xán Xán! Em ra ngoài ngay cho anh!”
Tô Xán Xán ló mặt ra khỏi cái chăn đang bị quấn lại như cái bánh chưng, vì tối qua không có mẹ quản thúc, cô đã cắm mặt vào máy tính đến h sáng, đến lúc này cô ngủ còn chưa được năm tiếng.
“Sặc…sao…”
Triệu Noãn Noãn xanh mặt, “Em đi ra cho anh!”
“Mới sáng sớm, muốn lấy mạng người ta a…” Tô Xán Xán quấn chăn, nhảy dựng lên rồi đi mở cửa, bộ dáng giống như Mao Mao Trùng [] cầm đuôi bước đi. Cô nói không sai, người ngoài cửa kia thực đang chuẩn bị lấy mạng cô!
Cửa mở ra, Triệu Noãn Noãn bị bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của Tô Xán Xán tức đến hộc máu, sửng sốt một lúc, anh rống lên, “Bộ dạng em thế này là sao a? Giờ này là mấy giờ rồi, sao em vẫn còn ngủ??”
“Nha…” Tô Xán Xán thuận miệng đáp, quay đầu lại tính leo lên giường thì bị ai kia giựt chăn lại, rầm một phát, Tô Xán Xán như vừa rời khỏi vỏ bánh bao, ngồi dưới đất một lúc, đau đớn rốt cục cũng làm cô tỉnh người, vuốt vuốt cái mông bị dập, cô tàn bạo ngẩng đầu, “Triệu Noãn Noãn, sáng sớm anh đã nổi điên rồi à?”
“Anh nổi điên?” Triệu Noãn Noãn giận đến mức muốn bóp chết cô gái này, anh bây giờ hối hận muốn chết, không hiểu sao lúc đầu bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đi làm hôn thú với cô, “Em đi mà xem chuyện tốt em đã làm kia kìa!”
“Chuyện gì nữa đây…” Tô Xán Xán từ trên mặt đất bò dậy, xoa cái mông bị té đau, sờ sờ mái tóc giống cái tổ chim, bộ dạng giống như du đãng tiến vào phòng khách.
“A!” Cô giật mình một cái, chút bối rối cũng không có, ánh mắt cũng không cúi, tựa hồ như không có chuyện to tát gì xảy ra, quay mặt sang, vẻ mặt cười cười quyến rũ, “Noãn Noãn ca, lần sau em sẽ không dám nữa…”
“Lần sau? Nếu có lần sau anh liền đem em từ lầu tám mà ném xuống!” Trên bàn là một đống khoai tây chiên, socola, vỏ bánh, thậm chí là mì tôm đã ăn một nửa.
Tối hôm đó, Triệu Noãn Noãn đã bắt Tô Xán Xán phải kí hiệp định sống chung, nội dung thỏa thuận như sau:
HIỆP ĐỊNH SỐNG CHUNG
/ Hai bên không được can dự vào cuộc sống cá nhân của nhau, không được vào phòng khi chưa được đối phương cho phép, không được tùy ý quấy nhiễu cuộc sống bình thường của đối phương.
/ Bên B không được tiện tay ném rác lung tung trong nhà, ăn xong thì phải dọn dẹp ngay, không được cướp đoạt bất kì thức ăn nào của đối phương. (AA: một lần là quá đủ =)) )
/ Bên B là vì danh dự nên bất đắc dĩ kết hôn, không bịa đặt sinh sự xung quanh, nói xấu vì sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự, thiệt hại đến hình tượng hai bên.
/ Bên B trong thời gian chung sống phải làm đúng trách nhiệm, thay bên A quét dọn vệ sinh, sửa sang lại phòng ốc, giặt quần áo, quét sân, miễn là yêu cầu của bên A, không trái với luân thường đạo lí thì bên B phải tuân thủ vô điều kiện.
/ Xét thấy bên B không có năng lực nấu ăn, bên A sẽ chịu trách nhiệm nấu ăn trong thời gian chung sống, nhưng bên B phải chịu trách nhiệm rửa bát và dọn dẹp nhà bếp. (AA: cái này cực chuẩn a :”>)
/ Bản thỏa thuận này lập tức thi hành từ ngày lập ra, bên B không được phép có bất kì ý kiến nào.
/ Người nào không tuân theo bản thỏa thuận này, tùy đối phương xử lí.
/ Tất cả các quyền cuối cùng của bản thỏa thuận này thuộc về bên A, tùy bên A bổ sung hoàn thiện. []
Bên A: chủ nhà Triệu Noãn Noãn
Bên B: kẻ ăn nhờ ở đậu Tô Xán Xán
Triệu Noãn Noãn phóng ra tia mắt giết người, Tô Xán Xán ở bên này cúi đầu nhìn bản thảo thuận sống chung, nhục nhã ký tên mình vào, bắt đầu kiếp sống của kẻ vong quốc.