Cô sốt một tuần ko dứt, vết thương lại nhiễm trùng. Lúc đầu cô chẳng quan tâm, nhất định đi làm, cuối cùng sốt cao đến mức cả người đờ đẫn, tay gần như không thể cử động, lúc đó mới đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn vết thương đã nhiễm trùng thì đề nghị cô chuyển lên bệnh viện lớn hơn, nhưng cô sợ, mãi đến khi đau không chịu được nữa mới đi. May mắn thay đó không phải là bệnh viện nơi anh làm việc, cách bệnh viện đến nửa thành phố.
Nhưng cô vẫn sợ, sợ đến mức chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng là người phát run, cô sợ đến mức nước mắt có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Phải lấy hết mủ của vết thương ra ngoài, thịt rữa cũng phải cắt bỏ.
Y tá xử lý vết thương cho cô thấy lạ liền hỏi: “Sao cô để đến tình trạng này mới đi bệnh viện, nếu cô không đến thì cánh tay này cũng chẳng giữ được đâu", sau đó lại nói, "Đừng cử động, đau một chút, cũng chịu khó chút xíu là được".
Chịu đựng, cô cố chịu đựng, đau quá, thì ra là đau như vậy. Cơn đau rõ ràng như cảm nhận được vết dao đang lướt qua vết thương, cơn đau rõ ràng như cảm nhận được da thịt đang bị cắt rời, nhưng cô không rơi lệ, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, cô thẫn thờ. Phải mất bao lâu, phải mất bao lâu mới kết thúc, phải mất bao lâu mới hết đau?
Mỗi ngày truyền đến ba bốn túi nước, cơn sốt dần hạ, tay cô vẫn không thể cử động, ngày ngày thay thuốc chẳng khác nào bị tra tấn, nhưng cô thà chịu cơn đau tàn khốc sau khi cắt bỏ một thứ nào của mình, còn hơn là nỗi đau trong tim.
Hằng đêm, khi cô ngủ, cảm giác dường như điện thoại đang reo vang, cô nhấc máy, nghe thấy giọng nói quen thuộc chỉ gọi một tiếng: “Hiểu Tô ". Cô tưởng rằng đúng là có ai đó gọi mình nhưng kết quả lại là mơ, vì sau đó điện thoại lập tức bị ngắt. Lắng nghe âm thanh ngắn ngủi và vội vàng đó, thầm nghĩ thì ra là mơ.
Cô nằm xuống ngủ tiếp, cánh tay vẫn đau nhức từng hồi, đau đến mức không tài nào chịu được nữa, cô đành phải ngồi dậy tìm thuốc giảm đau. Uống một viên vẫn đau, uống hai viên vẫn đau, cô đổ hết thuốc ra lòng bàn tay, một vốc thuốc, nếu uống tất cả, liệu có hết đau?
Cô cho hết thuốc vào miệng, chỉ cần ngửa cổ nuốt xuống, có lẽ mãi mãi không bao giờ đau nữa.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cất hết thuốc trên tay đi, thuốc rơi trên sàn như những hạt đậu, "Tách tách". Cổ đổ người xuống, tay vẫn đau, đau đến mức muốn khóc. Cô chợt gọi ba tiếng: “Thiệu Chấn Vinh".
Trong bóng tối tĩnh lặng không có ai đáp lại.
Nỗi đau đớn lên đến cùng cực, cô cuộn tròn người lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Gặp lại Đỗ Hiểu Tô, Lâm Hướng Viễn thấy rất bất ngờ.
Cô dường như đã biến thành một người khác, lần trước gặp cô, cô vẫn phấn chấn, long lanh như hạt minh châu khiến người ta không thể dời mắt, còn lần này gặp, dường như ánh sáng của hạt minh châu đã biến mất, không còn tỏa ra tia sáng long lanh như ngày hôm đó. Tuy vẫn rất tập trung trong cuộc họp, nhưng thỉnh thoảng trong một khoảnh khắc, có thể nhìn thấy hàng lông mày dài và dày của cô che đi đôi mắt, như phủ lên cái bóng dưới mặt hồ sâu, phản chiếu sắc mây trời, nhưng ẩn chứa nỗi hoang mang bất lực.
Họp xong, xuống đến bãi đậu xe, Đỗ Hiểu Tô mới phát hiện mình bỏ quên tài liệu trong phòng. Ninh Duy Thành không nói gì, nhưng cô thấy rất áy náy, gần đây tinh thần cô không ổn định, quên trước quên sau. Cô nhỏ giọng nói với Ninh Duy Thành: “Giám đốc Ninh, hay là mọi người đi trước, tôi lấy tài liệu rồi tự mình bắt xe về ".
Cô bước vào thang máy lên lầu, đẩy cửa vào phòng họp, sau đó thoáng sững người.
Phòng không mở đèn, trong bóng tối chỉ thấy một điểm sáng màu đỏ, có thể nhìn thấy một bóng người ẩn hiện đang ngồi đó hút thuốc. Cô bước vào, lúc ấy không thể nhìn ra được đó là ai, thế nên cô có phần do dự, muốn đi ra trước.
"Hiểu Tô", người đó đột nhiên gọi tên cô.
Cố ý thả lỏng đáp lại: “Thì ra là Lâm tổng đang ở đây - tôi để quên đồ".
"Anh biết", giọng anh rất bình tĩnh: “Công tắc ở trên tường, sau lưng em".
Cô đưa tay sờ thử, quả nhiên là vậy, rồi ấn xuống, ánh đèn như sao sáng khắp trời lập tức bật sáng. Cô không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, bất giác đưa tay che mắt.
Đến khi bỏ tay xuống, Lâm Hướng Viễn đã đứng cạnh bàn, đưa tài liệu cho cô. Thân hình anh vẫn cao lớn, cái bóng khổng lồ che đi ánh sáng bên trái, cô cẩn thận nói: “Cảm ơn".
"Hiểu Tô, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy".
Cô bỗng trầm mặc một lúc, sau cùng nói: “Được, Lâm tổng".
Anh đột nhiên cười: “Hiểu Tô, anh mời em một bữa cơm nhé".
Cô đáp: “Cảm ơn Lâm tổng, nhưng tôi đã có hẹn với bạn rồi, lần sau vậy ".
Cuối cùng anh thở dài như đang kìm nén điều gì đó, nhưng vẫn hỏi: “Hiểu Tô, em gặp chuyện gì sao? Anh có thể giúp được không?".
Cô khẽ lắc đầu, không ai có thể giúp cô, chẳng qua cô tự làm tự chịu mà thôi.
Anh cười như tự giễu mình: “Anh thật là...thật là không biết tự lượng sức mình. Em đừng hiểu lầm, anh thấy hôm nay tinh thần em không được tốt, cho nên đứng trên cương vị bạn bè, muốn biết có phải em đang gặp khó khăn hay không?".
Sắc mặt cô tái trắng, không muốn nói tiếp.
Im lặng một lúc, anh lại nói: “Hiểu Tô, xin lỗi ".
Sắc mặt Đỗ Hiểu Tô rất bình tĩnh, giọng nói cũng vậy: “Anh không làm gì có lỗi với tôi".
"Hiểu Tô, gia đình em khá giả, cho nên em mãi mãi không hiểu phấn đấu là thế nào, bởi ngay từ khi sinh ra em đã không cần phải cố gắng. Anh biết em coi thường anh, khinh bỉ anh, nhưng em vẫn chưa từng trải qua những gì anh đã trải qua", anh vẫn mang nụ cười tự giễu, "Trước đây em từng hỏi anh, tại sao học tiến sĩ, bây giờ anh có thể trả lời em, là vì anh tự ti. Đúng vậy, anh tự ti, chỉ có học vấn mới có thể giúp anh có được sự tôn trọng của người khác, chỉ có học vấn mới cho anh cảm giác tự tin. Không ngờ phải không? Một lý do đáng buồn cười".
"Em biết anh sinh ra ở vùng mỏ, cha anh qua đời từ sớm. Anh không nói với em rằng, mẹ anh không có công việc chính thức, chỉ dựa vào chút tiền trợ cấp và làm thuê, anh mới có thể đi học. Anh không bao giờ quên được, vì không có tiền nên anh chỉ có thể mở mắt nhìn bệnh của mẹ từ viêm gan siêu vi thành xơ gan, bệnh của bà chính là vì nghèo mà không chữa được. Anh không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khổ như vậy nữa. Trường cấp ba của bọn anh rất nổi tiếng, mỗi năm có rất nhiều học sinh đậu vào Thanh Hoa. Em biết vì sao không? Vì nghèo, không còn đường lui, chỉ có thể ra sức học. Thi đậu đại học nổi tiếng, thoát thai hoàn cốt, làm lại cuộc đời".
"Nhưng em có biết điều đó khó khăn thế nào không, anh phải nỗ lực gấp ba bốn lần người khác mới có thể giành học bổng, nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn trắng tay, không người thân, không quan hệ, không chỗ dựa. Hiểu Tô, anh không thể quên được tình cảnh khổ sở ngày ấy khi đi xin việc. Em nói, em muốn đến Bắc Kinh, muốn ở bên anh, căn bản là em chưa hề nghĩ đến vấn đề tìm việc, bởi em có sẵn bạn bè của bố em giúp em sắp đặt mọi thứ hoàn hảo. Nếu vì vậy mà em khinh thường anh, trong lòng anh có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn, nhưng em lại không như vậy, em hoàn toàn không có cách nghĩ đó, ngược lại em còn giúp anh tìm việc làm".
"Khoảng thời gian đó, anh cảm thấy rất xấu hổ trước mặt em. Anh cố gắng bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng được cái gì? Không bằng một cú điện thoại của bố em, không bằng đám bạn học của anh quen biết ông chú này, ông bác kia. Anh không có gì cả, thậm chí anh còn phải nhờ em giúp anh. Anh còn phải nuôi mẹ, để bà sống quãng đời cuối cùng bình yên. Anh là hy vọng sống duy nhất của bà, là niềm kiêu hãnh duy nhất! Khi ở trường, em luôn cảm thấy tủi thân, cảm thấy khó hiểu vì anh không chịu dẫn em về nhà. Không phải vì anh không muốn, mà anh không thể để em đối diện với mẹ anh. Anh học đến tiến sĩ, trong nhà quả thật không còn gì, một căn nhà như vậy...".
"Anh đứng trước mặt em ưu tú là vậy, kiêu ngạo là vậy, em luôn cho anh là niềm kiêu hãnh của mình, em luôn cho rằng anh là người tài giỏi nhất trên đời. Em không biết anh phải cố gắng bao nhiêu để có thể đứng bên cạnh em, còn em chỉ thảnh thơi nhàn nhã mà vẫn có được nhiều thứ hơn anh, em đẹp đến vậy, tốt đến vậy, lại ngây thơ đến mức anh cảm thấy tự ti. Anh ở bên em, quá vất vả, muốn bảo vệ sự tốt đẹp đó, quá mệt mỏi. Cho nên cuối cùng anh không thể chịu đựng thêm, không thể kiên trì thêm nữa...".
Anh dừng một lát như đang cười, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, mang theo niềm thương cảm khó diễn tả thành lời: “Hiểu Tô, bây giờ dù có nói gì anh cũng không thể bù đắp được cho em, nhưng nói ra những điều này với em, anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều".
Những lời anh nói giống như cơn mưa, cứ ào ào trút xuống không ngừng, khiến cô cảm thấy hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt. Ánh đèn trong phòng họp như vỡ vụn chiếu trên người anh, bộ âu phục được cắt may khéo léo, làm tôn lên vẻ ngoài điển trai. Vô cùng quen thuộc, lại quá đỗi lạ lẫm. Quả thực cô chưa từng nghĩ đến việc anh từng trải qua những áp lực đó. Những gì xảy ra trong quá khứ, cô vẫn đang nỗ lực quên đi, không ngờ nó lại chợt ùa về, hủy hoại tất cả những thứ của ngày hôm nay. Còn cô chỉ có thể im lặng mãi mãi, như muốn tất cả quá khứ chìm trong câm lặng.
Cuối cùng cô nói: “Quá khứ đã qua rồi, không còn quan trọng nữa".
Anh nói: “Hiểu Tô, mong em tha thứ".
Cô vẫn lặng lẽ: “Anh không làm sai gì cả, cũng không cần tôi tha thứ", sau cùng hỏi: “Tôi có thể đi chưa?".
"Anh đưa em về".
"Không cần". Cô đẩy cửa phòng họp, ngoài hành lang có gió lướt qua, khiến cô càng thêm lạnh.
Trên đường về nhà, Đỗ Hiểu Tô cố gắng lấy lại tinh thần nhìn ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. Thành phố nhộn nhịp, xe giăng mắc cửi, phồn hoa như thể mọi việc chưa từng xảy ra. Giống một giấc mộng, nếu như có thể tỉnh lại thì tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng cô mãi mãi không thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này.
Về đến nhà lại phát hiện túi xách bị mất, không biết là rơi trên xe điện ngầm hay trên taxi.
Quá mệt mỏi, cô không muốn nghĩ nữa.
Cô dựa lưng vào cửa, từ từ ngồi xuống, tay ôm lấy đầu gối giống như một đứa trẻ, như vậy là an toàn nhất, là tốt nhất, nếu có thể không cần suy nghĩ bất cứ điều gì thì tốt biết bao.
Chìa khóa, ví tiền, còn cả điện thoại nằm trong túi xách.
Cô không vào nhà được, nhưng chẳng sao, dù gì cô cũng không muốn vào.
Thế giới này đã có một phần đã vĩnh viễn chết đi, không thể nào hồi sinh. Cô vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nếu có thể, cô cũng muốn cứ thế này mà chết đi, không muốn sống nữa.
Cô từng tưởng mình đã thực sự quên đi khá khứ đầy xấu xa đó. Chỉ bởi sự ngu muội và hẹp hòi của tuổi trẻ, chỉ vì sự bồng bột khi thất tình mà buông thả, sau đêm đó hoảng hốt phát hiện ra mình đang nằm bên một người đàn ông xa lạ, giữa lúc hoảng loạn cô buộc mình phải quên đi. Quên tất cả, quên đi mãi mãi, vĩnh viễn cả đời này ko nhớ lại, giống như cầm một cây kéo, cắt bỏ phần rối ở giữa, không để lại bất cứ dấu vết nào. Ngay cả cô cũng tự giác xóa sạch phần kí ức đó, không còn chút gì. Nhưng cuối cùng, bởi cô đã phạm phải tội tày trời, nên bây giờ phải nhận báo ứng. Cô tưởng đó chỉ là một lần lạc lối, được giáo dục hai mươi năm, cô chưa từng làm một chuyện to gan đến vậy, chỉ là uống say ko thể kiềm chế được mình, không ngờ hôm nay đã có báo ứng, thì ra đây chính là báo ứng. Cô sai rồi, sai nghiêm trọng, cô không thể nghĩ đến, không thể ngờ, người đàn ông đó lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa, hơn nữa còn là anh hai của Thiệu Chấn Vinh. Đây chính là báo ứng, chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim đã đau thắt, như thể cô đã chìm xuống địa ngục, chịu đựng hình phạt tàn khốc, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Tối hôm đó, đã rất muộn rồi cô mới nhớ phải gọi điện cho Trâu Tư Kỳ, vì chía khóa dự phòng của cô để ở chỗ Trâu Tư Kỳ. Cô lại đợi rất lâu, cuối cùng mới thấy thang máy dừng lại, tiếng bước chân vọng đến, có người đi về phía cô, nhưng người mang chìa khóa đến không phải Trâu Tư Kỳ, cũng không phải hàng xóm, mà là Thiệu Chấn Vinh.
Cô yếu ớt mệt mỏi ngồi trước cửa, khi nhìn thấy anh, cả người cô thoáng sững sờ, cô muốn bỏ chạy, nhưng phía sau lại là cánh cửa bị khóa chặt, không có đường lui.
Anh nhìn cô bình thản, trong tay anh là túi xách của cô. Cô hoang mang nhìn anh, anh đưa túi xách cho cô, thấp giọng nói: “Em bỏ quên trên taxi, tài xế mở danh bạ điện thoại, sau đó gọi điện cho anh".
Cô không dám nói chuyện, không dám cử động giống như một con cá mắc cạn, chỉ sợ khẽ vẫy đuôi sẽ đánh động người khác, sẽ không còn lối thoát.
"Hiểu Tô", cuối cùng anh cất tiếng gọi tên cô, dường như cái tên này mang theo đau đớn, giọng anh rất nhẹ, vẫn dịu dàng như ngày nào, anh nói: “Em tự chăm sóc mình cẩn thận, đừng quên trước quên sau thế này nữa ".
Cô không cử động, anh giơ túi xách lên trước mặt cô rất lâu, cô vẫn không cử động, cũng không đưa tay nhận lấy.
Sau cùng anh đành đặt túi xách xuống đất rồi quay người rời đi.
Mãi đến lúc cửa thang máy khép lại, một tiếng "tinh" vang lên, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
Khi ấy cô không quan tâm gì nữa, chỉ biết lao đến trước thang máy, con số đang thay đổi, đang giảm dần. Trái tim đang đập trong tuyệt vọng, cô ra sức ấn nút, không được, anh đã đi rồi, không được. Cô vẫn cố gắng nhấn nút, đau xót nhìn những con số giảm dần, anh thật sự đã đi rồi. Cô quay người chạy xuống cầu thang thoát hiểm, từng tầng từng tầng, đen tối, không có đèn, không có người, vô số những bậc thang không bao giờ hết, chuyển hướng, đi về phía dưới.... cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình, theo sau là tiếng tim đập gấp gáp, "thình thịch thình thịch" như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thật gấp, thật nhanh, ngay cả thở cũng khó khăn, chỉ là, không kịp, biết rõ là không kịp...
Cô chạy thẳng xuống lầu, đẩy cửa thoát hiểm vang lên một tiếng "rầm", cánh cửa bật lại đập vào chân khiến cô lảo đảo, nhưng cô vẫn đứng vững, bởi vì không thể ngã, cô không còn thời gian nữa.
Đại sảnh trước mặt trống rỗng, sàn nhà lát đá hoa cương phản chiếu ánh đèn sáng lạnh, bên ngoài có tiếng động, có lẽ là mưa.
Cô không do dự, cứ thế lao thẳng ra ngoài, vội vã chạy xuống bậc thềm, vừa đúng lúc nhìn thấy đèn đuôi xe của anh, màu đỏ như một đôi mắt, đang chảy máu đang rơi lệ, quay đầu đi xa khuất dần phía bên kia đường.
Trời đang mưa, những hạt mưa thấm ướt tóc, cô không khóc, rõ ràng biết rằng anh thật sự đã đi rồi.
Anh thật sự đi rồi.
Cô đứng đó, ngây dại, câm lặng. Biết rõ đó là địa ngục nhưng vẫn muốn trầm mình vào đó, đôi mắt tuyệt vọng, vô hồn trông về phía xa xăm vô định.
Khi vừa vào nghề, Đỗ Hiểu Tô nghe Lão Mạc nói: “Nghề của chúng ta phải dậy sớm hơn Châu Ba Bì [], ngủ muộn hơn tiểu thư, ăn uống kém hơn heo, làm việc nhiều hơn lừa. Thời gian ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà, hai mắt thâm quầng đến gấu trúc cũng chẳng bằng, đầu tóc rối tung đến tổ quạ cũng kém xa, cư xử phải tốt hơn Tôn Tử [], nhìn bề ngoài cũng không thua kém ai, thật ra tiền lương lại chẳng bằng dân công”.
Lúc ấy, Đỗ Hiểu Tô nghe xong chỉ phì cười, nhưng đến giờ nếu có người kể lại câu chuyện cười vốn đã trở thành cuộc sống hằng ngày, cô cũng không thể cười nổi nữa. Vừa hoàn thành xong chuyên mục về một game show truyền hình trong bốn ngày, cô thậm chí còn không đủ sức tự pha cho mình một bát mì ăn liền. Đỗ Hiểu Tô vừa về đến nhà, tắm nước nóng xong, ra ngoài mở máy sấy tóc thì phát hiện nó không chạy, xem ra hỏng rồi. Cô cũng chẳng có hứng thú nghiên cứu xem vì sao máy sấy lại đình công, cũng không màng đến mái tóc còn đang ướt, liền đổ người ngay xuống giường.
Đỗ Hiểu Tô ngủ rất say, không rõ chuông điện thoại reo đến lần thứ bao nhiêu mới đủ sức đánh thức cô dậy, tay cầm điện thoại lên mà đầu vẫn còn lơ tơ mơ. Không ngờ lại là Lão Mạc, hình như đang giận bốc hỏa, ông hét lên trong điện thoại: “Cô đang ở đâu? Để đối thủ lấy được tin nóng hổi rồi, cô có biết không?”.
Cô ngẩn người một lúc mới phản ứng lại: “Mạc Phó, tôi bị điều đến mục Văn nghệ rồi”.
Lão Mạc nói rành mạch từng câu từng chữ: “Tôi biết cô bị điều đến mục Văn nghệ, đây chính là tin hàng đầu trong làng giải trí, Nhan Tịnh Tịnh bị tai nạn giao thông”.
Đầu Đỗ Hiểu Tô như bị búa bổ, lập tức bật dậy, vừa thay quần áo vừa giữ điện thoại tiếp tục truy hỏi: “Là Nhan Tịnh Tịnh hiện đang nổi như cồn sao?”.
Lão Mạc bực mình đáp lại: “Còn có Nhan Tịnh Tịnh thứ hai sao?”.
Đỗ Hiểu Tô vốn rất sợ đến bệnh viện, nhất là vào buổi tối. Phòng cấp cứu sáng trưng đang rất hỗn loạn, cô đành miễn cưỡng ép mình chạy vào trong thì phát hiện mười mấy đồng nghiệp đã có mặt ở đó chờ lấy tin, bao gồm cả phóng viên văn nghệ Lão Tất của tòa soạn đối thủ Tân Báo. Phóng viên văn nghệ Lão Tất không hề giống với người dẫn chương trình Lão Tất của Đài truyền hình trung ương, Lão Tất này có một khuôn mặt vừa tròn vừa mập, khi cười còn có cả lúm đồng tiền, ngay lúc này anh ta đang cười với Đỗ Hiểu Tô, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, cười đến mức lửa giận âm ỉ trong lòng Đỗ Hiểu Tô muốn bùng lên lập tức.
“Lão Tất”, cô tươi cười có vẻ còn giả tạo hơn Lão Tất, “Lần này các anh bắt tin thật nhanh”.
“Không dám, không dám.” Lão Tất cười không thua kém một pho tượng Phật Di Lặc, nhưng giọng điệu vẫn rất khiêm tốn, “Do may mắn thôi, vừa đúng lúc xe tôi ở ngay sau xe Nhan Tịnh Tịnh, ai ngờ sẽ chụp được cảnh tai nạn, tôi còn gọi cho xe cấp cứu đến nữa mà. Lần này đúng là quá may mắn, ai biết được tin độc quyền lại từ trên trời rơi xuống. Ha ha, ha ha…”.
Kể lại vụ tai nạn mà không mang chút thông cảm nào, lại còn vui mừng đến thế này, vậy là Đỗ Hiểu Tô quay sang hỏi đồng nghiệp khác: “Cô ấy thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?”.
“Không biết, vào phòng phẫu thuật đến giờ vẫn chưa ra.”
Nhóm phóng viên chờ đợi trong căng thẳng, có người liên tục gọi điện về tòa soạn, có người ôm máy quay phim đi qua đi lại, lúc này có không ít các phóng viên khác nhận được tin cũng lập tức chạy đến, gia nhập vào nhóm người đang chờ đợi. Đỗ Hiểu Tô lại tranh thủ thời gian ngồi trên ghế dài ngủ gật, vừa thiếp đi một lát thì người quản lý của Nhan Tịnh Tịnh là Triệu Thạch đã đến, khung cảnh tức khắc trở nên hỗn loạn, ánh đèn flash liên tục chớp nháy, phía bệnh viện cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm, bắt đầu đuổi hết mọi người đi: “Mời tất cả ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi”.
Lão Tất nở nụ cười cầu hòa: “Cô y tá à, chúng tôi không phải đến phỏng vấn, chúng tôi đến là để khám bệnh”. Vừa nói vừa giơ số thứ tự trong tay lên.
Y tá của khu cấp cứu không chút biểu cảm: “Anh là bệnh nhân? Vậy thì tốt, đi theo tôi”.
“Để làm gì?”, lần này đến lượt Lão Tất phát hoảng.
“Khám bệnh chứ làm gì”, y tá lạnh lùng nói, “Tôi chỉ cần nhìn là biết anh có bệnh”.
Mọi người bật cười, cuối cùng cả nhóm phóng viên đều bị đuổi thẳng ra khỏi khu cấp cứu. Bên ngoài gió thổi ào ào, Đỗ Hiểu Tô vừa lạnh vừa đói, bao tử đang kêu gào, quả thật không thể chịu được nữa mới ra khỏi bệnh viện tìm một quán ăn nhỏ. Lúc này đã là mười một giờ đêm, nhưng trong quán vẫn còn đông khách, chủ quán lại làm chậm chạp, khiến Đỗ Hiểu Tô đợi rất lâu mới nhận được bát mì của mình. Hơi nóng bốc lên phả vào mặt, mùi thơm ngào ngạt, nếm thử một miếng, ngon! Cô ăn nhanh đến mức lưỡi suýt trôi cả vào bụng.
Thì ra có thứ mì ngon thế này, hay là vì đói, cô vừa ăn vừa thổi, không sợ bỏng.
Ăn được một nửa thì chuông điện thoại reo, cô bắt máy, quả nhiên là Lão Mạc: “Thế nào rồi, có lấy được thông tin giá trị nào chưa?”.
“Chưa”, cô vừa ăn mì vừa lúng búng đáp, “Người ta còn đang trong phòng phẫu thuật”.
“Còn Triệu Thạch thì sao, anh ta nói thế nào?”
“Bị cả nhóm người bao vây, anh ta không nói gì, bệnh viện cho người đuổi chúng tôi ra ngoài rồi.”
Lão Mạc tức sùi bọt mép: “Anh ta không chịu nói thì cô không biết nghĩ cách gì sao, mỹ nhân kế đó, chẳng lẽ tôi còn phải dạy cô?”.
Đỗ Hiểu Tô chỉ quan tâm ăn mì, nói dứt khoát: “Được, để lần sau tôi sẽ hy sinh sắc đẹp của mình”.
Lão Mạc không làm gì được, gác điện thoại đánh “Cạch” một tiếng.
Đỗ Hiểu Tô tiện tay ném điện thoại lên bàn, tiếp tục cắm đầu vào bát mì. Từ góc này chỉ có thể thấy được chiếc áo len xanh thẫm của thực khách ngồi đối diện, màu xanh thẫm đó cũng tựa như màn đêm, cô rất thích màu này, vậy nên len lén nhìn sang bên ấy thông qua khe hở giữa những sợi mì, thấy chiếc cổ phía trên cổ áo len, ngẩng cao thêm chút nữa, nhìn thấy cằm và cả khóe miệng đang khẽ nhếch lên, có vẻ đang cười.
Cũng đúng, nửa đêm nửa hôm lại nói sẽ hy sinh sắc đẹp, người khác không hiểu lầm cũng lạ.
Cô không có thời gian quan tâm người khác nghĩ thế nào, cúi mặt xuống, tiếp tục chăm chú húp nước canh. Vừa thơm vừa ngon, chắc chắn là nước gà hầm, món mì ngon thế này, tiếc là vừa ăn đã hết.
Vừa bước ra khỏi quán, đột nhiên có người gọi cô: “Đợi một lát”.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, phát âm rất chuẩn, hẳn phải là người phương Bắc. Đỗ Hiểu Tô quay đầu, nhận ra chiếc áo màu xanh thẫm, dưới ánh đèn đường mờ mờ lại càng giống sắc màu của biển sâu, chính là người ngồi đối diện cô lúc nãy, anh ta đưa tay ra, là điện thoại của cô.
Đáng chết! Trí nhớ của mình!
Cô vội cảm ơn, anh ta nói: “Không có gì”.
Đúng lúc đó có một chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn pha lóe lên trong chớp mắt, chiếu sáng khuôn mặt anh ta, ý, đúng là lông mày lưỡi mác mắt tựa ngôi sao, vô cùng đẹp trai.
Đỗ Hiểu Tô luôn có cảm tình với những người đẹp trai. Bạn thân của cô là Trâu Tư Kỳ từng hỏi vì sao cô đổi nghề làm phóng viên văn nghệ, cô nhướn mày tự đắc nói rằng: “Bởi vì cả ngày có thể nhìn thấy minh tinh, còn có thể danh chính ngôn thuận đến yêu cầu phỏng vấn, chụp hình, như vậy không tốt sao!”.
Trâu Tư Kỳ tỏ vẻ khinh thường: “Háo sắc!”.
Nhưng thực tế Trâu Tư Kỳ còn háo sắc hơn cô.
Ở lại bệnh viện đến quá nửa đêm, quay về tòa soạn vừa ngáp vừa viết bài, chỉ biết nhờ đến cà phê để lên dây cót tinh thần, dù có háo sắc hơn nữa cũng không còn sức. Lão Mạc lại cứ như đòi mạng: “Chiều lại đến bệnh viện, nhất định phải chụp được hình của Nhan Tịnh Tịnh”.
Đỗ Hiểu Tô phản đối: “Bệnh viện làm việc rất nghiêm túc, sao tôi chụp hình được”.
Lão Mạc không để ý: “Cô tự nghĩ cách đi”.
“Ặc”, đúng là tư bản bóc lột.
Mắng là một chuyện, nghĩ cách lại là chuyện khác. Không có tin độc quyền tức là không có tiền thưởng, không có tiền thưởng cũng có nghĩa là không có tiền thuê nhà, tiền điện nước, một ngày ba bữa, nghỉ phép du lịch, đi spa suối nước nóng…
Trâu Tư Kỳ nói rất đúng, thứ báu vật khó tích trữ nhất trên đời này chính là tiền.
Phía bệnh viện quả nhiên là giữ kín thông tin, bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả ở quầy lễ tân cũng không tìm ra số phòng của Nhan Tịnh Tịnh, còn các y tá thì vô cùng cảnh giác: “Chỗ này là bệnh viện, các bệnh nhân đều không muốn bị làm phiền”.
Nhưng còn lòng hiếu kỳ của công chúng, quyền được biết tình hình thực tế, cả tiền thưởng của cô thì sao?
Nhan Tịnh Tịnh hiện đang nổi như cồn bị tai nạn giao thông nhập viện là tin trang nhất của mọi tờ báo, Lão Tất có được tấm ảnh độc quyền là điều không thể chối cãi, nghe nói tấm ảnh hiện trường vụ tai nạn đăng trên trang nhất Tân Báo khiến không ít người hâm mộ Nhan Tịnh Tịnh bật khóc, số lượng tiêu thụ tăng vọt trong tích tắc.
Khi nào cô có được tin độc quyền thế này mới mong phát tài.
Ở bệnh viện cả buổi chiều vẫn không tìm được thông tin gì, vừa đúng lúc cô định về nhà thì nhìn thấy Lão Tất.
Anh ta vẫy tay gọi cô một cách mờ ám.
Không biết anh ta định làm gì, khi Đỗ Hiểu Tô bước đến gần thì anh ta liền kéo cô vào một góc, cười gian xảo nói: “Hiểu Tô, chúng ta hợp tác được không?”.
Gọi thân mật thế, Đỗ Hiểu Tô khắp người nổi da gà. Lão Tất nói tiếp: “Tôi biết Nhan Tịnh Tịnh đang ở phòng nào, hơn nữa còn có cách để cô vào trong, nhưng sau khi chụp được hình, chúng ta mỗi người một tấm”.
Đỗ Hiểu Tô cảnh giác: “Tại sao anh không tự mình đi?”.
Lão Tất không nhịn được bắt đầu than thở: “Tôi cũng muốn chứ, nhưng tôi là đàn ông”, vừa nói vừa mở túi xách, lấy ra một bộ đồng phục y tá.
Đỗ Hiểu Tô cảm thấy rất buồn cười, vào phòng vệ sinh thay đồng phục y tá, sau đó đội mũ, cuối cùng là đeo khẩu trang, thử nhìn vào gương, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài, trong lòng thầm phục Lão Tất có thể nghĩ ra cách này.
Bệnh viện rất lớn, y tá đi qua đi lại rất đông nhưng không ai chú ý đến cô, vì thế cô nhanh chóng đến được khu cấp cứu ở tầng hai. Lão Tất nói, sau khi cấp cứu xong Nhan Tịnh Tịnh vẫn ở phòng chăm sóc đặc biệt chứ không được đưa đến phòng bệnh bình thường.
Kết quả là đừng nói đến phòng chăm sóc đặc biệt, mà ngay từ ngoài hành lang đã có người của công ty giải trí túc trực giống hệt hai tòa tháp, trừng mắt nhìn từng cử động của các nhân viên y tế đi ngang qua. Nhìn dáng vẻ của hai người đó rõ ràng là một người gác ngàn người khó qua, đừng nói đến chụp hình, e rằng cả một con ruồi cũng không lọt qua được.
Đúng là “ma cao một thước đạo cao một trượng”, Đỗ Hiểu Tô cam chịu lê bước ra ngoài dù vô cùng nuối tiếc, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, rút bản phác thảo của Lão Tất ra nghiên cứu hồi lâu – đúng là một bản vẽ nguệch ngoạc trên một tờ giấy nhăn nheo rộng khoảng một bàn tay là chi chít các đường bút chì, ngoằn ngoèo như giun, địa điểm được chú thích bằng nét chữ xấu hoắc, khiến Đỗ Hiểu Tô tụt hết cả cảm hứng, nhưng dù là bản vẽ như vậy cô cũng có thể cố mà hiểu được.
Vì lối thoát hiểm dẫn đúng đến phòng bên cạnh phòng bệnh của Nhan Tịnh Tịnh.
Sau khi cô đi ra từ lối thoát hiểm, liền cảm thấy vận may đang đến, lớp kính ngăn phòng chăm sóc đặc biệt đối diện với cầu thang thoát hiểm. Cô trèo lên cầu thang, rút máy ảnh ra, đáng tiếc góc độ này không ổn, vả lại vì không dám mang theo ống kính góc rộng có kích thước quá lớn vào trong, chỉ dựa vào tiêu cự bình thường trên thân máy thì không thể chụp được.
Đúng là uổng công, cô không cam lòng, nhìn thấy ống nước dài trên tường, đột nhiên nảy ra một ý định.
Dưới ánh mặt trời, ống nước không quá lạnh, nhưng hơi trơn, có lẽ vì tay cô ra nhiều mồ hôi. Một chân đặt lên phần khớp cố định trên ống nước, một tay giữ chặt ống, cố giữ tư thế khó khăn này – cuối cùng cũng có thể đưa một tay ra để nâng máy ảnh lên.
Góc độ quả nhiên rất được, Đỗ Hiểu Tô kiên nhẫn ngắm chuẩn, hình ảnh mờ nhạt trong ống kính cuối cùng cũng đã trở nên rõ ràng. Cô đột ngột hít một hơi thật sâu, thấy một đôi mắt sâu thăm thẳm, mày lưỡi mác nhướn lên nghiêm khắc, tuy chỉ thấy nửa khuôn mặt lộ ra ngoài khẩu trang, nhưng gương mặt đó quả thật tuấn tú đến khó tin, anh ta mặc áo blouse trắng yên lặng đứng đó, cao và gầy, nhưng lại cho cô cảm giác xuất chúng. Ánh nắng mùa thu xuyên qua lớp kính trong suốt, vầng sáng vàng tựa như những con bướm, đáp xuống mái tóc đen ánh của anh ta. Khoảnh khắc đó Đỗ Hiểu Tô chợt thấy hoảng hốt, cơ hồ như bị ánh nắng chói lòa làm cho hoa mắt, quên cả ấn nút chụp. Anh ta chỉ đứng đó nhìn cô đang cố hướng ống kính xuyên qua lớp kính, còn cô nghe thấy tiếng tim mình đập “thình thịch, thình thịch, thình thịch…” càng lúc càng lớn. Đúng lúc ấy cô nhận ra anh ta chính là người mặc áo len xanh thẫm cô đã gặp ở quán mì đêm qua, tai cô bắt đầu ù đi như thể huyết quản trong cơ thể không chịu đựng nổi áp lực, dần dần nở rộng.
Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, tựa như sau đó cả thế kỷ cô mới bình tâm lại. Còn anh ta đang bước từng bước dài đến bên cửa kính, cô vội nâng máy chụp ấn nút lung tung, sau đó nhanh chóng quay trở lại cầu thang thoát hiểm, nhưng vẫn chậm chân hơn, anh ta nhanh chóng xuất hiện ở cầu thang đúng lúc cô vừa đặt chân trở lại.
Đỗ Hiểu Tô không còn cách nào khác, chỉ đành mỉm cười.
Anh ta có vẻ rất tức giận: “Cô đang làm gì thế hả?”.
Mắt Đỗ Hiểu Tô chạm vào bảng tên trên ngực áo anh – Khoa ngoại thần kinh, Thiệu Chấn Vinh.
Khoa ngoại thần kinh? Đó là bác sĩ làm về cái gì? Chẳng lẽ chữa bệnh cho người bị thần kinh? Trong lúc cấp bách cô vẫn không quên cười tươi rồi nói loạn xạ: “Bác sĩ Thiệu, tôi yêu thầm anh từ lâu rồi, cho nên mới lén chụp vài tấm, anh không để bụng chứ?”.
“Cô là người của khoa nào?” Anh tháo khẩu trang ra, để lộ cả khuôn mặt, đúng là người mặc áo len xanh thẫm đã trả lại điện thoại cho cô hôm qua. Chỉ là anh không nhận ra cô, khóe miệng hơi cụp xuống, giọng nói vô cùng nghiêm khắc: “Cô dám trèo lên ống thoát nước, một việc làm nguy hiểm như vậy, nếu lỡ rơi xuống dưới sẽ có hậu quả gì, cô biết không?”.
Cô tò mò có vẻ không sợ chết: “Ngã xuống rồi sẽ có hậu quả gì?”.
“Nếu may mắn, có thể chỉ bị thương phần mềm cho đến gãy xương, nếu không may, ngã xuống từ độ cao thế này là đủ làm xuất huyết nội tạng, gãy cột sống, tàn phế hoặc thậm chí thành người thực vật”, anh vẫn giữ nguyên sự nghiêm khắc, “Đây không phải trò trẻ con! Còn nữa, tại sao không đeo bảng tên? Y tá trưởng của cô là ai? Rốt cuộc cô ở khoa nào?”.
Cô ú ớ không đáp được lời nào, tròn mắt nhìn anh. Cơn gió lướt qua hai người mang theo cảm giác trong lành mát lạnh đặc biệt của mùa thu thổi qua vạt áo trắng của anh, khiến cô chợt nhớ đến hình ảnh đôi cánh bồ câu trên bầu trời trong xanh, rồi anh đột nhiên đưa tay ra.
Ngón tay anh hơi lạnh, còn cô như bị trúng tà, đứng yên bất động, ngơ ngẩn để mặc anh tháo khẩu trang của mình xuống. Anh thoáng sững người một lát, sau vài giây mới nói: “Là cô?”.
Không ngờ anh vẫn nhận ra cô, có vẻ nghi ngờ: “Thật ra cô là ai?”.
Đúng là một lời khó nói hết, vậy nên cô nói thật một cách thoải mái: “Phóng viên giải trí, hay còn gọi là Paparazzi []”.
Không biết vì sao, cô linh cảm anh sẽ không gọi bảo vệ đến đuổi cô ra ngoài. Quả nhiên, anh chỉ khẽ chau mày: “Phóng viên giải trí?”.
“Người trong phòng bệnh có phải là Nhan Tịnh Tịnh không?”, bản năng nghề nghiệp của cô nhanh chóng khôi phục, “Tình trạng cô ấy thế nào? Anh là bác sĩ điều trị của cô ấy phải không? Cuộc phẫu thuật hôm qua có thành công không? Có để lại di chứng gì không? Tình hình cụ thể thế nào, còn phương án điều trị sau này thì sao, có thể nói rõ một chút không?”.
“Tôi sẽ không nói với cô.”
“Bác sĩ Thiệu, tôi mời anh ăn cơm nhé”, cô cười nịnh, “Tiết lộ một chút đi mà, được không?”.
Mắt anh thoáng tức giận, nhưng có lẽ vì giỏi kiềm chế mà không để lộ ra ngoài: “Rất xin lỗi, tôi không thể tiết lộ tình hình của bệnh nhân. Cô giả mạo y tá bệnh viện vào đây chụp lén là vô cùng thiếu đạo đức, hơn nữa hành động của cô vừa rồi rất nguy hiểm. Mời cô lập tức rời khỏi bệnh viện, nếu không tôi sẽ báo cho bảo vệ”.
Cuối cùng vẫn bị đuổi ra.
Lão Tất đón cô ở phía đầu đường cách đó khá xa, bộ dạng cô vô cùng ủ rũ: “Chưa kịp chụp gì đã bị phát hiện rồi”.
Lão Tất bán tín bán nghi hỏi lại: “Cô không phải là định giấu một mình chứ? Cô đừng có vô lương tâm, gạt tôi ra để chiếm tin độc quyền đó nhé”.
Đỗ Hiểu Tô bừng bừng nộ khí: “Đồ tiểu nhân!”.
Thật ra cũng không phải là không chụp được gì, trong lúc hoảng loạn giữa không trung, cô ấn nút lung tung nên chụp lại không ít hình của Thiệu Chấn Vinh.
Đỗ Hiểu Tô dùng phần mềm chuyên dụng mở số hình chụp lên xem, người đàn ông đó quả thật rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm như biển cả, trong ánh nắng mùa thu trong lành, cả thân người cao lớn hiên ngang.
Bởi vì quá đẹp trai và quá thu hút, cô thuận tay chọn một tấm làm hình nền, kết quả có một lần bị Trâu Tư Kỳ nhìn thấy, lập tức kêu lên: “Đây là ai? Là người mới sao? Mặc áo bác sĩ trông thật đẹp! Có lưu lại đại chỉ liên lạc không? Đã ký hợp đồng chưa? Có hứng thú làm đại diện cho công ty tớ không?”.
“Không! Không! Không!” Đỗ Hiểu Tô lấy tay đẩy cô ấy, “Tránh ra, tớ còn phải làm việc!”.
Trâu Tư Kỳ níu lấy màn hình máy tính nhất định không chịu buông: “Copy một tấm cho tớ, nếu không có chết tớ cũng không tránh”.
Đỗ Hiểu Tô không chịu, cô muốn giữ lại cho riêng mình.
Trâu Tư Kỳ quát: “Trọng sắc khi bạn, vô lương tâm”.
Đỗ Hiểu Tô quát ngược lại: “Cậu thì có lương tâm hơn tớ à, cậu có lương tâm nên mới gạt tớ, để tớ đi coi mặt thay cậu!”.
Vừa nhắc đến chuyện đó, Trâu Tư Kỳ lập tức xuống nước, tươi cười nói: “Ha ha… Hiểu Tô… chúng ta chẳng phải là bạn sao? Bạn bè là để bán rẻ nhau mà. Hơn nữa người ta cũng lý lịch trong sạch, bề ngoài trông cũng rất được, nói thế nào cậu cũng không chịu thiệt đúng không? À, đúng rồi, sau đó người kia còn hỏi tớ số điện thoại của cậu nữa kìa”.
Ánh mắt Đỗ Hiểu Tô sắc như dao phóng qua: “Cậu cho anh ta rồi?”.
“Không, không!”, Trâu Tư Kỳ lập tức thề thốt, “Tớ thật sự không cho, tớ dám cho sao? Nếu tớ cho rồi cậu không lột da tớ mới lạ”.
“Xem như cậu biết điều.”
“Hiểu Tô…”
“Sao?”
“Hiểu Tô à, nếu gặp được người hợp với mình cũng nên suy nghĩ một chút”, Trâu Tư Kỳ nói nghiêm túc, “Tuổi còn trẻ không yêu thì thật lãng phí”.
“Sao cậu lại nói như mẹ cậu vậy, chẳng phải cậu ghét nhất việc đi coi mặt sao? Mẹ cậu giúp cậu sắp xếp một buổi gặp mặt, cậu còn gạt tớ đi thay, điều mình không muốn thì đừng ép người khác, sao tự nhiên lại có hứng thú làm bà mối vậy?”
“Hiểu Tô”, Trâu Tư Kỳ ngập ngừng một lát, thấy hay là nói với cô ấy, “Lần trước tớ đi Bắc Kinh, có gặp Lâm Hướng Viễn”.