Đỗ Hiểu Tô cảm nhận được rằng cơ thể mình đang run lên, tuy đây là bệnh viện tư nhân nhưng nhìn qua có vẻ rất đàng hoàng. Nộp tiền xong cô lên phòng phẫu thuật trên tầng ba. Trong thang máy chỉ có mình cô, tay cô siết chặt túi xách, tấm gương trong thang máy phản chiếu những ngón tay trắng bệch của cô, chỉ thoáng qua trong giây lát mà lại dài tựa như cả đời người. Lên đến tầng ba, cô bước ra khỏi thang máy, đột nhiên nghe thấy cánh cửa phía cầu thang bộ bị mở toang và vang lên một tiếng "rầm", cô quay lại theo bản năng thì nhìn thấy người lẽ ra không thể có mặt ở đây nhất.
Sắc mặt anh thâm trầm, bước từng bước về phía cô, lồng ngực vẫn đang phập phồng vì chạy quá gấp. Cô không phản ứng gì, chỉ nhìn anh.
Anh cũng chẳng nói, chỉ nắm cánh tay cô kéo ra ngoài.
"Anh định làm gì?" Gặp lại người này, cô mới nhận ra rằng mình không muốn gặp anh, không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt giống Chấn Vinh đó, không muốn nhớ đến những gì có liên quan đến anh. Bởi chỉ cần liên quan đến anh, sẽ khiến cô cứ sai lại sai thêm, khiến cô căm hận chính bản thân mình. Cô y tá tò mò nhìn ra, thấy anh đang nắm chặt tay cô, còn cô không sao giằng ra đươc.
"Có tin không?", sắc mặt anh bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản: "Cô còn không chịu đi, tôi sẽ có cách dỡ cả chỗ này".
Trời không lạnh nhưng cô cứ run lên cầm cập, cô tin rằng anh chính là tên ác ma đáng sợ nhất dưới địa ngục, còn cô không ngại phạm phải tội tày trời, chỉ cần anh muốn. Cô tuyệt vọng lao đến đánh anh, cào mặt anh, nhưng anh không né tránh mà chỉ cố lôi cô xuống lầu. Xe của anh dừng ngay trước cổng bệnh viện, anh đẩy cô vào xe, sau đó thắt dây an toàn.
Tất cả cửa xe đều đã bị anh khóa chặt, xe chạy như bay trên đường. Thật ra cô không muốn chết, cô vẫn luôn muốn sống tiếp, nhưng anh luôn bức bách để cô phải tuyệt vọng. Trong lúc bấn loạn cô lao đến giành lấy tay lái, nhưng anh không chút nể nang liền quay người lại tát cô một cái, khiến cô ngã về phía cửa xe, anh nói chậm rãi từng chữ: "Đỗ Hiểu Tô, cô đừng bức tôi, còn bức nữa tôi sẽ giết người đấy".
Hai mắt đỏ rực, không biết làm sao anh có thể đuổi kịp đến đây. Cô biết anh không dọa, anh không phải người, mà là ma quỷ, chuyện gì cũng có thể làm được. Cái cách mà anh lái xe như không còn thiết sống nữa. Cô biết mình sẽ không thoát được, cho đến khi xe dừng trước biệt thự, anh mới xuống xe, kéo cô vào trong.
Cô vừa đá vừa cắn anh, nhưng anh vẫn dứt khoát bế bổng cô lên, vào nhà sau đó lên lầu, đến phòng ngủ mới ném cô xuống giường. Giống ném một tải gạo, hay thứ gì đó đại loại thế một cách thô lỗ không chút thương tiếc. Cô gục xuống thở hổn hển nhìn anh, anh cũng thở dốc nhìn lại cô, lồng ngực hai người đang phập phồng dữ dội. Anh đưa tay ra, giữ lấy cổ cô, giống hệt hôm đó, nghiến răng nói: "Cô muốn chết thì biến đi chỗ khác, đừng để tôi nhìn thấy!".
Tay anh nổi gân xanh, còn cô không cử động như muốn để mặc anh bóp chết mình, nhưng cuối cùng anh vẫn không dùng sức, cánh tay buông thõng, nhìn cô đăm đăm.
Miệng cô dần lộ nét cười: "Chẳng phải anh đi rồi sao? Anh nghĩ thật sự có thể giữ được tôi? Chỉ cần tôi muốn, vẫn có thể gây ra tai nạn gì đó".
Anh nghiến răng vang thành tiếng, gầm lên: "Cô dám! Cô dám!".
"À, anh đang giận vì tôi không báo cho anh biết trước?", cô chầm chậm quay mặt đi, tránh hơi thở của anh đang phá vào mặt, "Nói cũng có tác dụng gì, chẳng lẽ anh lại định nuôi đứa con riêng này?".
Anh đang đứng trên bờ vực không kiểm soát được mình, người phụ nữ này luôn có cách làm anh dấy lên ý muốn giết người: "Đừng ép tôi đánh cô".
"Lúc nãy chẳng phải anh đánh rồi sao?", cô cười, trên mặt vẫn còn sưng đỏ vì in dấu tay anh. Tim anh thắt lại như bị ai đó siết chặt, cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh đưa tay như muốm xoa mặt cô, cô tránh ra sau theo bản năng khiến tay anh dừng giữa không trung. Anh ngẩn người nhìn cô, đôi mắt đen láy như màn đêm của cô không mang chút tức giận, tựa như tim đã chết rồi.
Tiếng anh rất nhỏ: "Xin lỗi".
"Không dám nhận", cô chậm rãi ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, "Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện, để lâu sẽ phiền lắm".
Sự bình tĩnh đột ngột của cô khiến anh không biết nên làm sao, cảm giác giống như khi xuống cầu thang bước hụt một bước khiến trong lòng trống rỗng, khó khăn lắm anh mới nói tiếp được: "Chúng ta...Có thể nói chuyện không?".
"Có gì đáng nói sao", cô bình thản đáp, "Tôi biết hôm đó do anh uống say, tôi cứ xem như bị chó điên cắn thôi". Cô thậm chí còn cười với anh: "Xem anh là chó điên, đừng giận nhé".
Anh nhìn cô mà lòng chợt nhớ đến rất nhiều chuyện. Anh nhớ đến hồi Thiệu Chấn Vinh dẫn cô về nhà, khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, lúc ấy anh đang nghĩ gì? Anh đưa cô về hết lần này đến lần khác, thật đáng thương, khi đó anh đang nghĩ gì? Khi ở trên đảo, được nhìn thấy khuôn mặt cô khi ngủ, anh đã nghĩ gì? Khi tỉnh lại trong cơn đau, anh tưởng rằng cô đã chết, anh cố mở mắt nhìn Lôi Vũ Đào, những người bên cạnh cứ đoán, đoán xem anh đang nghĩ gì, cuối cùng Lôi Vũ Đào đoán ra được, mới dẫn cô đến gặp anh. Khoảnh khắc nhìn thấy cô bình yên vô sự, thì trong đầu anh đã nghĩ gì? Không nhớ được gì. Anh bắt đầu yêu cô từ khi nào, bản thân anh không biết. Tại sao anh yêu cô, chính anh cũng không biết. Cũng như không biết vì sao hoa lại nở, không biết tại sao cầu vồng lại xuất hiện sau cơn mưa, không biết vì sao đứa bé sơ sinh lúc mới chào đời lại khóc...chờ đến khi anh biết, đã quá muộn rồi. Chỉ nhớ rằng tối hôm đó, cô khóc run lên, tất cả hạnh phúc đã bị anh tự tay trói chặt, anh hiểu rõ điều đó.
Người duy nhất tuyệt vọng ngay từ đầu, thực ra chính là anh.
Anh tưởng rằng mình sẽ còn cơ hội để bù đắp, sau khi tai nạn xảy ra, khi cô ở bên anh, khi cô bắt đầu dịu dàng cười với anh, khi cô dùng hai tay mình ôm lấy anh. Khi cô tuy cự tuyệt nhưng phản kháng. Vậy mà cô không nhắc đến, cô cố tình quên đi, cô hận anh đã cưỡng bức cô lần đó. Cũng như sau vụ tai nạn, tất cả đều chưa từng xảy ra, cũng như trước đó cô chỉ thương hại anh - cô chỉ thương hại anh.
Anh đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, dùng cạn sức lực của mình, vậy mà vẫn không giành được kết quả. Cô ở ngay trước mắt nhưng cách anh quá xa, không thể chạm được.
Anh không giận, chỉ vì cách cô kháng cự như vậy khiến anh không chịu đựng được thêm nữa.
Anh hiểu rõ, cuối cùng vẫn là con đường cùng.
Cô có vẻ mất kiên nhẫn: "Lôi tiên sinh...".
"Hiểu Tô", lần đầu tiên anh gọi tên cô, vô cùng thân thiết nhưng lại cách xa ngàn dặm. Anh hoang mang nhìn cô, nghe thấy tiếng mình thì thầm, "Có thể sinh đứa con này không?".
"Sinh ra?", cô như đang chế nhạo, "Anh vẫn còn chưa kết hôn, người như anh, nhất định sẽ lấy được một tiểu thư khuê các. Còn người như tôi, sao xứng sinh con cho anh?".
Hai chữ kết hôn như cứa mạnh vào tim anh, anh từng bất chấp cả cái chết để tranh đấu, chỉ có mình anh biết. Thực ra anh biết là không thể, nên mới nói ra trước mặt Lôi Vũ Đào. Anh mượn tay Lôi Vũ Đào giúp mình cắt đứt niềm hy vọng cuối cùng còn sót lại. Như một người mắc bệnh ung thư đã lâu, cuối cùng chỉ biết gào khóc, chỉ mong sớm được đầu thai kiếp khác. Anh từng kiên nhẫn, ngay cả khi đầu đau như sắp nứt ra anh vẫn có thể chịu đựng, nhưng không thể chịu đựng sự tuyệt vọng này, vẫn ép cô phải nói ra câu đó để anh không còn chìm đắm trong giấc mơ nữa.
Anh buông tay, nhìn cô như vừa trút được gánh nặng, cuối cùng cười: "Vậy đổi bệnh viện khác, bênh viện tư làm phẫu thuật không an toàn".
Cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên đổi ý, nhưng nét mặt anh rất bình tĩnh: "Tôi đi sắp xếp, cô yên tâm".
Trong khoảnh khắc anh rời khỏi phòng, toàn bộ sức lực của cô như bị rút cạn, nằm yên không động đậy. Gối đầu mềm mại cùng vải lụa mịn màng mang đến cảm giác dịu dàng khiên cô ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi trời tối hẳn cô mới tỉnh, mở mắt ra khá lâu vẫn không biết mình đang ở đâu. Có chiếc cửa sổ kính lớn từ trên trần xuống đến đất, trong phòng vừa tối vừa yên tĩnh, không hề có ai khác ngoài cô.
Cô dần nhớ lại chuyện vừa xảy ra, ngồi dậy tìm giày của mình. Dưới lầu vắng tanh, cửa khóa nên cô không ra ngoài được, cô đi xuyên qua phòng khách ra sân sau, nhìn thấy có người ngồi trong sân.
Màn đêm buông xuống, từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn đường của thành phố tỏa sáng từng khoảng từng khoảng rộng lớn. Anh không uống rượu nên rất tỉnh táo, cảnh giác quay đầu lại nhìn cô.
Cuối cùng anh noi: "Bệnh viện đã sắp xếp xong rồi, ngày mai tôi đưa cô đi".
Cô nói giọng như châm biếm: "Cảm ơn".
Anh không nổi giận, ngược lại bình thản: "Tôi làm sai, tôi sẽ thu dọn tàn cuộc".
Xa cách và lạ lẫm, lặp lại những phép tắc giả tạo, cô kìm nén nỗi căm hận trong lòng. Cô làm sai nhưng lại phải trả giá bằng cuộc đời mình.
Còn người đàn ông này lại dùng phương thức giống như sự khinh miệt, cứ thế đẩy cô vào đường cùng.
Nếu cho cô một con dao, có lẽ cô sẽ lao đến trước, nhưng cô vẫn bình tĩnh đứng đó. Thoảng mùi hương hoa quế ở đâu đó, phảng phất trong không trung, trôi nổi giữa màn đêm. Ở đây không nhìn thấy hoa quế, nhưng cơ hồ đang có hàng ngàn hàng vạn đóa hoa nhỏ bé màu vàng đang nở rộ. Mùi hương ngọt ngào như mật, thấm vào da thịt rồi lại như mùi máu.
Anh liên lạc với bệnh viện tư nhân, có điều là ở nước ngoài, quy mô không hề nhỏ. Tất cả các ca khám bệnh đều phải hẹn trước, nên bệnh viện dù lớn vẫn rất yên tĩnh, không có tiếng khóc ồn ào, cũng không có ai xếp hàng chen lấn. Tất cả nhân viên mang nụ cười rất chuyên nghiệp, dẫn họ vào phòng khám riêng.
Người hẹn gặp là một bác sĩ phụ sản quốc tịch Nhật Bản, nhưng có thể nói tiếng Anh lưu loát, dù khẩu âm hơi nặng một chút. Đỗ Hiểu Tô nghe được bập bõm nhưng đại khái vẫn có thể hiểu được. Thật ra cũng chỉ là hỏi ngày tháng, sau đó đi xét nghiệm máu, rồi siêu âm.
Xét nghiệm máu chỉ là để dự phòng tai nạn trong phẫu thuật. Y tá giúp cô lấy máu cũng biết nói mấy câu tiếng Trung đơn giản, có lẽ thấy cô căng thẳng, nên mỉm cười an ủi: "Phẫu thuật rất an toàn, chị dùng thuốc mê cục bộ, nửa tiếng là kết thúc".
Siêu âm xong cô ra ngoài, bước đi nhẹ nhàng để không làm ai chú ý tới mình. Lôi Vũ Tranh đang ngồi trên sofa, tay vẫn cầm túi xách của cô, hình như đang nghĩ gì đó. Cô rất ít khi nhìn anh từ góc độ này, khuôn mặt hơi cúi, nhìn không rõ thần sắc.
Anh ngẩng đầu lên, cô không kịp thu ánh mắt về nên lập tức quay mặt đi. Bác sĩ xem qua báo cáo siêu âm, sau đó chậm rãi giải thích với cô những sự cố có thể xảy ra. Giấy cam kết phẫu thuật cũng bằng tiếng Anh, cô đọc từng mục, sau đó ký tên. Bác sĩ giới thiệu với cô bác sĩ gây mê và y tá, tất cả đều là những người có kinh nghiệm và rất chuyên nghiệp. Lúc này báo cáo xét nghiệm mẫu đã có, y tá trong phòng khám đưa đến cho bác sĩ, bác sĩ xem xong đột nhiên quay sang nói một câu với Lôi Vũ Tranh.
Nói tiếng Anh rất nhanh, Đỗ Hiểu Tô không kịp nghe rõ là nói gì. Lôi Vũ Tranh thoáng giật mình, sau đó nói với cô: "Tôi nói chuyện với bác sĩ, sẽ quay lại ngay".
Bác sĩ và anh vào văn phòng, y tá ở ngoài rót nước mời cô. Trong lòng cảm thấy bất an như dự cảm được điều gì đó chẳng lành. Không ngoài dự đoán, vài phút sau Lôi Vũ Tranh đi ra khỏi phòng bác sĩ liền kéo cô ra ngoài.
Cô vùng ra theo bản năng: "Làm gì vậy?".
Giọng anh lạnh nhạt đến đáng sợ: "Về nhà".
"Tại sao?", cô ra sức giằng ra khỏi tay anh, "Tại sao không phẫu thuật?".
"Về nhà"
"Tôi không đi! Anh là đồ lừa đảo! Nói không giữ lời!" Anh ra sức kéo cô đi, phẫn nộ trước hành động này của anh, cô nắm lấy cánh cửa. Anh lại gỡ tay cô ra, cô phản kháng điên loạn, còn cố đánh cả anh. Cuối cùng cô vẫn không thắng được sức mạnh của anh. Trong lúc rối loạn cô dùng túi xách trong tay đánh vào đầu anh, túi xách bằng da, trên đó có khóa kim loại dùng để trang trí, cô lại ra tay không nhẹ. Hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng anh đưa tay ra giữ đầu, máu chảy ra từ giữa những ngón tay. Thì ra cô đã đập trúng vết thương trên đầu anh, vết sẹo bị rách, mặc dù không cảm thấy đau nhưng tầm nhìn lại bắt đầu mơ hồ. Anh vẫn cố gắng kéo Đỗ Hiểu Tô đi. Cô nhìn thấy máu thì ngơ ngác, anh cố nén cảm giác chóng mặt: "Đi với tôi".
"Tôi không đi!", cô gần như tuyệt vọng, "Anh đã hứa với tôi".
Cuối cùng tay anh cũng buông, cô nhìn thấy cơ thể anh bắt đầu lảo đảo, sau cùng ngã xuống.
Cô lặng người nhìn anh ngã trên mặt đất, không cử động.
Bác sĩ thấy vậy liền phản ứng rất nhanh, lao đến ấn mạch máu trên cổ, đếm nhịp đập, sau đó nói vài câu tiếng Nhật với y tá. Không lâu sau có nhiều người chạy vào hơn, người đi đầu rõ ràng là bác sĩ khoa ngoại, xử lý đơn giản mà rất chuyên nghiệp, rồi cùng nâng anh lên băng ca.
Sau đó là kiểm tra các mục, Đỗ Hiểu Tô nhìn người đi qua đi lại, nhìn các loại máy móc được đẩy tới đẩy lui như đèn kéo quân. Sau cùng có người kiên nhẫn hỏi cô: "Cô Lôi, Lôi tiên sinh trước đây bị ngoại thương phần đầu, có thể cho chúng tôi biết đã chữa trị ở bệnh viện nào không? Chúng tôi cần mượn báo cáo chẩn đoán và bệnh án của anh ấy".
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một người nước ngoài lớn tuổi, rất hòa nhã, thì thầm hỏi: "Anh ta sẽ chết sao?".
"Không đâu", ông an ủi, "Có lẽ là do di chứng để lại từ lần bị thương trước, nếu không có sự cố nào, anh ấy sẽ lập tức tỉnh lại", dừng một lát rồi hỏi, "Sắc mặt cô không tốt, có cần thông báo cho người nhà không? Chúng tôi có thể cho cô mượn điện thoại".
Dường như ứng nghiệm lời của bác sĩ, y tá nhanh chóng tiến lại gần nói: "Anh ấy đã tỉnh rồi".
Anh vẫn phải đeo ống dưỡng khí, cho nên nhìn khí sắc có vẻ rất tệ. Bác sĩ nói để anh ở lại theo dõi vài giờ, nên không thể đi ngay được.
Cô hỏi: "Tại sao lại nuốt lời?".
Anh rất mệt, nhưng vẫn trả lời cô: "Tôi muốn suy nghĩ lại".
"Đây là việc của tôi, tôi tự biết làm thế nào. "
Anh không để ý đến cô, chỉ nói: "Cô mang nhóm máu RH-".
"Tôi biết."
"Bác sĩ nói, nếu bỏ đứa trẻ này, sau này nếu có thai nữa hai mẹ con sẽ không hợp nhóm máu, tỷ lệ đứa bé mới sinh bị bệnh huyết tán rất cao, cũng có thể sẽ không còn cơ hội sinh con nữa."
Cô không biểu hiện gì: "Tôi biết, sau này tôi cũng không định sinh con".
Những lời bình lặng như nước đó lại như con dao đâm thẳng vào anh. Trong đời anh chưa bao giờ có giọng điệu thảm hại đến thế: "Sau này cô cũng sẽ...".
"Sau này tôi sẽ không kết hôn, cũng không sinh con", cô yên lặng nhìn anh, "Cả đời tôi, sẽ thế này".
"Tôi đưa cô ra nước ngoài, Wellesley, Mount Holyoke, Columbia University...Tùy cô chọn, sau đó sinh đứa con này..."
Cô để lộ nét cười: "Lôi tiên sinh, những lời này anh đã từng nói với tôi rồi, anh không nhớ sao?".
Lúc đó là vì Triệu Chấn Vinh, ở trong văn phòng anh, anh từng hỏi cô có chịu rời bỏ Triệu Chấn Vinh không? Để đổi lại, anh có thể cho cô ra nước ngoài học.
Khi đó anh và cô, vẫn chưa đến mức nhìn nhau mà căm hận như hôm nay. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi nhưng lại mệt mỏi như đã qua nửa đời người, không còn sức lực để chống chọi.
"Tôi không ra nước ngoài", cô nói, "Cũng không sinh đứa con này".
"Tôi cho cô tiền, cô ra giá đi".
Nhớ đến nỗi nhục nhã của hai ngàn tệ trước đó, cô liền nổi giận: "Tiền? Lôi tiên sinh, vậy anh cho rằng việc này đáng bao nhiêu tiền? Dù anh mang hết núi vàng núi bạc trên đời này đến trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhìn đến, tôi sẽ không sinh đứa con này, bởi vì nó là đồ nghiệp chủng không hơn không kém!".
Những lời khó nghe đó, rõ ràng là anh không vui nhưng lại không chút biểu cảm: "Chỉ cần cô dám hại nó, tôi sẽ cho cha mẹ cô cùng chết theo".
Giọng nói của anh không mang cảm xúc: "Tôi đưa cô ra nước ngoài, cô sinh con xong, nếu không muốn nuôi thì giao cho tôi. Từ đó về sau cô không cần nhìn đến, xem như chưa từng sinh ra nó. Còn nếu cô đồng ý nuôi, mỗi tháng tôi sẽ gửi cho cô và con sinh hoạt phí, bảo đảm cuộc sống của hai mẹ con. Nếu tôi nuôi đứa bé, tôi sẽ không cho nó biết mẹ nó là ai, còn nếu cô giữ nó, cô cũng có quyền không cho nó biết, cha nó là ai".
"Anh dừng có mơ! Tôi sẽ không sinh con cho anh."
Sau phút im lặng ngắn ngủi, anh nói: "Cô nói với nó cha nó chết lâu rồi, nó chỉ có mình cô, tôi đảm bảo sẽ không đến thăm nó".
Cô bật cười như châm biếm: "Tại sao anh nhất định phải giữ đứa con riêng này? Tại sao?".
"Bởi vì tôi muốn", anh kiên quyết, "Cô từng nói, tôi có tiền, tôi có địa vị, cái gì tôi cũng có, cho nên thứ tôi muốn tôi nhất định sẽ đạt được. Tôi muốn đứa con này, cho nên cô nhất định phải sinh nó ra. Nếu cô muốn thử, tôi có thể không từ thủ đoạn, đến lúc đó cô và những người xung quanh cô, đều sẽ chết thảm".
Cô không kìm được: "Lôi Vũ Tranh, sẽ có ngày tôi giết anh!".
"Chờ khi cô có khả năng đó rồi nói."
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương như muốn đẩy người kia vào chỗ chết, hơi thở càng trở nên nặng nề.
Anh đột nhiên ngửa đầu ra sau dựa vào đầu giường, nói: "Nếu cô chịu ra nước ngoài sinh đứa bé, tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa, vĩnh viễn".
Hai chữ "vĩnh viễn" làm cô động lòng, vốn dĩ đã là đường cùng, không còn thấy ánh sáng mặt trời. Cô vốn tưởng rằng tương lai sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh nhưng trong lời hứa của anh có một tia hy vọng. Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh, nhưng vẫn nói: "Tôi sẽ không tin anh".
Anh nói: "Đứa bé có thể mang họ Thiệu".
Cô hiểu ý anh, nhìn anh kinh ngạc.
Anh nói tiếp: "Chỉ cần cô muốn, tôi có thể trở thành bác của nó, cũng có thể làm người xa lạ. Tôi từng nói, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền cô nữa, vĩnh viễn không bao giờ".
Cô có chút mềm lòng, nhưng vẫn cố chấp: "Tôi sẽ không tin anh nữa".
"Cô nói sẽ không yêu ai nữa, cũng sẽ không kết hôn, nếu có con có lẽ sẽ tốt hơn", anh chậm rãi nói, "Cô sẽ quên tôi rất nhanh, sau này tôi cũng sẽ kết hôn, chuyện này sẽ không ai biết đến, đứa trẻ cũng sẽ không bao giờ biết đến. Nó có thể sinh ra ở nước ngoài, cô có thể sống những tháng ngày yên bình với nó, sẽ không có ai đến làm phiền hai người", anh gần như kiệt sức, "Nếu cô đồng ý, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi".
Đỗ Hiểu Tô bán tín bán nghi: “Sao cậu biết?”.
“Tớ là tín đồ của thời trang mà”, Trâu Tư Kỳ nói vẻ điềm nhiên như không, “Có ai giống cậu đâu, cả ngày chạy theo ngôi sao mà lại chỉ biết có Armani []”.
Đỗ Hiểu Tô nói: “Haizzz, người giàu có nhiều mà, có thể kể đến là Lý Gia Thành, độc quyền là độc quyền, trang nhất là trang nhất”, sau đó hung hăng trừng mắt với Trâu Tư Kỳ, “Nếu lỡ đúng là tớ không lấy được tiền thưởng, đều trách cái miệng quạ đen của cậu”.
Không ngờ Trâu Tư Kỳ đoán đúng, hình vừa nộp lên thì được Lão Mạc gọi lên văn phòng, nói: “Hiểu Tô à, cô vất vả rồi, có điều hình này không thể công bố, cũng không cần theo Hứa Ưu nữa, cô nghỉ được rồi”.
Đỗ Hiểu Tô hỏi: “Chủ xe là ai? Nhanh như vậy đã tìm ra rồi sao?”.
Lão Mạc lắc đầu: “Không cần tìm nữa, làm nghề như chúng ta cần phải to gan nhưng kỹ tính. Khi cô vào nghề chẳng phải tôi đã dạy rồi sao, chúng ta có “bốn thứ không chụp”, trong đó có một quy tắc là không chụp biển xe độc, cô quên hết rồi à?”.
Đỗ Hiểu Tô không nghĩ tới điểm này, nhìn lại hình một lúc lâu cũng không nhận ra điểm kỳ lạ nào: “FE… cũng không phải là bảng số ngon, bắt đầu bằng F, phần số cũng không nhỏ”.
Lão Mạc chậm rãi nói: “Học nhiều thêm một chút đi, đừng có xem thường biển số xe, nói không chừng còn khó chơi hơn cả A”.
Tuy không lấy được tiền thưởng, Đỗ Hiểu Tô cũng chẳng buồn lâu, nếu không phải có lần Thiệu Chấn Vinh hỏi cô, cô cũng quên việc đó lâu rồi.
Hiếm có buổi chiều Chủ nhật mà cả hai người đều rảnh, cùng trốn trong căn nhà nhỏ của cô. Tuy nhà nhỏ là thế nhưng cũng có hệ thống sưởi ấm. Đỗ Hiểu Tô thuê nó cũng chính là vì điểm này, vì cô là người phương bắc, quen việc có máy sưởi vào mùa đông. Trong phòng ấm áp, còn cô nằm trên tấm thảm dài mềm mại, dùng máy tính xem hoạt hình, thỉnh thoảng lại phá lên cười vài tiếng. Thiệu Chấn Vinh ngồi cạnh dùng máy tính của anh tìm tư liệu học thuật, không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng anh chợt phát hiện không còn nghe thấy tiếng cười của cô, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, quay lại nhìn, thì ra cô đã nằm đó ngủ say chẳng biết từ khi nào. Chiếc gối hình con heo bị ép dưới cánh tay, hở chiếc mũi hồng hồng vừa đúng kề vào trán cô, trông rất buồn cười.
Ánh tà dương mùa đông chiếu qua tấm rèm cửa trắng tinh, lưu lại vệt sáng mờ nhạt, cũng như thời gian đang rón rén bước qua. Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng, khóe miệng còn sót vệt nước bọt ánh lên. Anh thầm nghĩ, tướng ngủ thật xấu, thật giống ỉn con mà cô đang ôm. Nhưng có nơi nào đó trong tim đang rung động, như miếng bọt biển khô đột nhiên được thấm đầy nước, trở nên mềm mịn đến khó tin.
Anh vào phòng ngủ tìm một tấm mền, nhẹ nhàng đắp lên cho cô. Cô không hề bị giật mình, vẫn tiếp tục ngủ say, tóc vương trên trán hơi rối, giống một đứa trẻ. Anh cúi người xuống hôn lên đó, hơi thở tinh khiết mà ấm áp của cô còn vương mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm. Anh ngồi bên cạnh cô thật lâu, nhớ đến rất nhiều chuyện, lại như không nghĩ gì, cuối cùng đứng dậy quay lại với công việc tìm tư liệu của mình. Ngón tay lướt trên bàn phím, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, vì trong phòng chỉ có tiếng thở của cô, nhẹ nhàng đều đặn, tĩnh lặng và bình an.
Có lẽ đây chính là hạnh phúc.
Thời học đại học, anh có một người bạn gái, thật ra lúc ấy cả hai đều còn quá trẻ, không hiểu chuyện nên ai cũng muốn bảo vệ sự tự tôn và kiêu ngạo của bản thân, không ngừng cãi nhau, hết lần này đến lần khác chia tay, cuối cùng lại hết lần này đến lần khác làm hòa. Khi ấy cố ý làm tổn thương lẫn nhau, trong đáy mắt kiêu ngạo ẩn hiện nước mắt long lanh của thời đó, cho đến cuối cùng, anh cũng hiểu đó không phải là tình yêu, sau đó họ mới chính thức chia tay.
Thì ra tình yêu chỉ đơn giản thế này, bình dị thế này. Chỉ là muốn cô ấy ngủ bên cạnh mình, cả cuộc đời chẳng phải lo nghĩ gì.
Cô ngủ đến tối mới tỉnh, ngồi dậy dụi dụi mắt, câu nói đầu tiên là: “A, trời tối rồi”.
Anh chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng màu cam chiếu ấm áp, máy tính của anh đang ở chế độ màn hình chờ, một hàng chữ lớn đang chuyển động đập thẳng vào mắt – “Thiệu Chấn Vinh thích Đỗ ỉn con” – cô nhìn thấy suýt nữa nhảy bật dậy, bởi lúc đầu khi cô cài đặt cho anh là “Thiệu Chấn Vinh thích Đỗ Hiểu Tô”, nào ngờ anh dám đổi lại. Cô hét lên một tiếng rồi nhảy bổ sang, anh không cho sửa, hai người tranh giành nhau. Cả hai cười đùa rồi lăn ra trên thảm, kết quả cô vẫn giành được máy, lập tức sửa ngay. Ngón tay dài mảnh của cô gõ trên bàn phím đen của máy tính, đầu ngón tay tròn tròn mềm mại, khiến anh chỉ muốn nắm lấy. Tóc cô hơi rối, xõa xuống vai, mặt hơi ngẩng lên, đôi mắt sáng như kim cương, tỏa ra ánh sáng đẹp nhất trên đời này. Anh ôm chặt rồi hôn cô.
Nụ hôn của anh mang theo mùi hương hạnh nhân, cô kêu lên một tiếng, ấp úng hỏi: “Anh ăn vụng hạnh nhân của em hả?”.
Anh khẽ dời môi đi: “Sao lại là ăn vụng, của em là của anh”.
Trong tủ lạnh của cô chứa đầy đồ ăn vặt, còn cô lại ăn không ngừng, có gì ăn nấy, thế nhưng chẳng thấy mập ra tẹo nào. Chỉ đơn giản là vì bận rộn, cả ngày ở bên ngoài chạy đông chạy tây, cho dù có ăn nhiều hơn nữa cũng chẳng thể béo được.
Cô hỏi: “Đói chưa? Muốn ăn gì không, em nấu cho anh”.
Anh hình như vô cùng kinh ngạc: “Em cũng biết nấu?”.
“Đương nhiên rồi”, cô dương dương tự đắc, “Phụ nữ hiện đại, có ai không giỏi việc nước đảm việc nhà?”.
Sự thật chứng minh cô chỉ đang nói khoác, chỉ nấu món cơm chiên thôi mà đã làm loạn cả phòng bếp, không những làm cháy đen một cái nồi mà suýt nữa còn làm đổ trứng. Cuối cùng anh đầu hàng: “Đưa tạp dề cho anh, em ra ngoài”.
Lần này đến lượt cô kinh ngạc: “Anh biết nấu ăn?”.
“Đương nhiên rồi”, anh bình thản, “Đàn ông hiện đại, có ai không giỏi việc nước đảm việc nhà?”.
Thật nhỏ mọn, lấy lời cô nói ra đối phó cô. Cô bị anh đuổi ra phòng khách, trong lòng nghĩ vẩn vơ rồi ngồi chơi Pokemon, cuối cùng vẫn không yên tâm, chạy vào nhà bếp xem thử, oa!
Thật ngạc nhiên!
Thực ra nguyên liệu có thể nấu được trong tủ lạnh không nhiều, ngoài đồ ăn vặt và thức ăn nhanh ra, còn lại chỉ có mấy quả trứng gà và hai quả dưa leo mà cô định dùng làm mặt nạ dưỡng da. Thế mà anh lại có thể nấu được hai món mặn một món canh.
Cô tò mò hỏi: “Canh rong biển nấu trứng… anh lấy rong biển ở đâu ra?”.
Anh không buồn ngẩng đầu lên đáp: “Anh lấy một gói rong biển ăn liền của em”.
Oa, như vậy cũng được sao?
Thức ăn được dọn lên, trông rất đẹp mắt, nên cô thuận tay dùng điện thoại chụp lại. Thiệu Chấn Vinh đứng bên cạnh làm đầu bếp, thật ra trên tạp dề còn in hình một con gấu, hiếm khi anh có được vẻ đáng yêu thế này. Anh vừa tháo tạp dề vừa cười: “Không được! Xóa tấm này đi”.
“Không mà, đợi khi nào in ra làm thành album, nhất định sẽ thú vị lắm đây.”
Anh và cô cùng nhau xem hình, cô mở từng tấm từng tấm ra, đột nhiên mở đến hình của Hứa Ưu chụp được hôm ở sân bay, Thiệu Chấn Vinh ngạc nhiên hỏi: “Đây là ai?”.
“Không biết, Lão Mạc không cho đăng, cũng không biết lai lịch thế nào. Haizzz, tiếc thay tiền thưởng của em.”
“Anh hỏi người phụ nữa đó kìa.”
“Hứa Ưu mà anh cũng không biết? Là người diễn trong phim Hạnh phúc đã qua đó mà.” Thật ra anh rất hiếm khi xem phim, cũng chưa từng quan tâm đến tin tức trong giới giải trí, nhưng cô đột nhiên thấy ghen tức, “Anh hỏi cô ta làm gì? Thấy cô ta rất đẹp sao?”.
Anh rất nghiêm túc nghĩ một hồi: “Ừ… đẹp hơn em nhiều”.
Cô liến thoắng đáp lại một câu: “Đương nhiên rồi, anh chàng đi cùng cô ấy cũng đẹp trai hơn anh nhiều”.
Anh có vẻ tổn thương: “Thật sao?”.
Đỗ Hiểu Tô cười vui vẻ, đưa tay nhéo mặt anh: “Có điều nể anh giỏi việc nước đảm việc nhà, cho anh thêm điểm!”.
Tay nghề của anh thật sự không có gì để chê, cũng có thể do cô đói rồi, nhưng mấy món đơn giản này lại làm cô tươi như hoa, vô cùng thỏa mãn buông đũa xuống: “Thiệu Chấn Vinh, em lấy anh được không?”.
Anh nhìn cô.
Cô hỏi: “Có được không?”.
Anh hỏi: “Tại sao?”.
“Ui da, anh tài giỏi tuấn tú, học trường danh tiếng, đi du học về, lại đang làm việc trong bệnh viện nhất nhì cả nước, là một ngôi sao đang lên của khoa ngoại thần kinh… lại còn biết nấu ăn…”, cô lắc lắc tay anh, “Không được, em nhất định phải ra tay trước, nếu để anh bị người khác cướp mất em nhất định sẽ hối hận cả đời… em lấy anh có được không? Được không?”.
“Được.”
Lần này đến lượt cô ngẩn người, một lát sau mới hỏi lại: “A, anh đồng ý rồi? Tại sao chứ?”.
Khóe miệng anh khẽ nhếch: “Anh tài giỏi tuấn tú, học trường danh tiếng, đi du học về, lại đang làm việc trong bệnh viện nhất thứ nhì cả nước, là một ngôi sao đang lên của khoa ngoại thần kinh… lại còn biết nấu ăn… người như anh đồng ý lấy em, em lại còn hỏi tại sao?”, anh làm vẻ mặt khoa trương, “Anh đau lòng quá…”.
Cô bật cười, ngẩng mặt lên vừa đúng để anh chạm được đến môi mình, mềm mại thơm mát, khiến lòng người say đắm.
Bọn họ ăn xong thì cùng đi xem phim, đúng vào ngày rạp đang chiếu Hương sắc tình yêu. Bộ phim ngọt ngào lãng mạn, những bữa ăn thịnh soạn đẹp mắt lại càng hấp dẫn. Tuy Đỗ Hiểu Tô vừa ăn cơm không lâu nhưng vẫn thấy không đủ, đành ngồi cắn bắp rang bơ. Nhưng bắp rang bơ là thứ càng ăn càng đói. Lát sau, Thiệu Chấn Vinh thấp giọng nói với cô: “Anh ra ngoài một lát”.
Cô nghĩ anh ra nhà vệ sinh, không ngờ một lát sau quay lại, mang theo một cái hộp giấy giống như ảo thuật, trong bóng tối cô ngửi thấy mùi thơm nức mũi, là món bạch tuộc nướng mà cô thích ăn nhất, tươi ngon nóng giòn, càng ăn càng thấy thơm. Đỗ Hiểu Tô sợ làm phiền đến người ngồi cạnh, hạ giọng nói: “Này, sao anh biết em đói?”.
“Anh nghe thấy tiếng em nuốt nước bọt.”
Rõ thế sao? Cô liếc anh một cái, không cần biết trong rạp chiếu phim tối đen anh có nhìn thấy không, có điều bạch tuộc nướng trong tay âm ấm cũng khiến lòng cô thấy vui vẻ bình yên. Cô ăn gần hết, chỉ còn lại một con dành cho anh. Anh không quen ăn đồ bên ngoài, nhưng cô đưa đến tận miệng, anh do dự một lát vẫn ăn hết. Đỗ Hiểu Tô thấy rất vui, cô thích phá các thói quen của anh, có cảm giác vui khi trêu chọc người khác. Níu tay anh ngồi xem nhân vật trong phim đang cất giọng hát giữa nhà bếp, tình yêu của hai người thật đẹp, cũng giống chiếc bánh Tiramisu mềm mịn ngọt ngào đến bất ngờ.
Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, cô lấy ra nhìn, là Lão Tôn.
Cô chỉ mới vừa thấp giọng “A lô” một tiếng, Lão Tôn ở đầu dây bên kia đã nói liến thoắng: “Hiểu Tô! Vợ tôi sắp sinh! Tôi phải đến bệnh viện ngay, cô có thể thay tôi trông chừng Tiêu Chương tối nay được không? Làm ơn! Làm ơn đi!”.
Thiệu Chấn Vinh hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô nói cho anh biết: “Đồng nghiệp em có việc gấp, nhờ em đi làm thay anh ta”.
Anh đáp: “Vậy anh đưa em đi.”
Không kịp xem hết phim, cô thấy rất bực. Cảnh đêm ngoài cửa xe đang là lúc phồn hoa đô hội đến lóa mắt, đèn neon sáng rực, đèn xe nối đuôi nhau thành một con sông dài, lặng lẽ mà uyển chuyển chảy đi. Trên đường gặp phải đèn đỏ, xe hết dừng lại chạy, hết chạy lại dừng, thật ra Thiệu Chấn Vinh khi lái xe luôn chú tâm, cô thường đoán già đoán non rằng khi anh đứng bên bàn mổ, có phải cũng biểu cảm như thế này. Dáng vẻ anh nghiêm túc như vậy trông rất đẹp, chân mày khẽ nhíu, ánh mắt tập trung, như đang dùng tất cả tinh thần.
Thế nhưng cô vẫn thấy có lỗi: “Cùng đi xem phim cũng không được”.
Đèn đỏ, xe chầm chậm dừng lại, anh nói: “Thật ra anh chỉ muốn em ngồi cạnh, có xem phim hay không cũng không quan trọng”.
Cô cảm thấy trái tim mình thật ấm áp như có thứ gì đó vừa chạm vào, bất giác mỉm cười: “Ôi, Thiệu Chấn Vinh, tự nhiên em muốn hôn anh một cái”.
Anh có vẻ giật mình, quay đầu lại nhìn cô, không biết vì sao cả vành tai đều đỏ rực. Cô thấy anh đỏ mặt thật đáng yêu, thế là níu lấy cổ áo anh, nghiêng người sang hôn.
Khí nóng từ máy điều hòa phả lên mặt, khiến vài sợi tóc mai của cô vương trên má anh, Thiệu Chấn Vinh cảm thấy không thể thở được nữa, khuôn mặt cô cũng rất nóng. Cuối cùng anh buông cô ra, nói: “Sau này chỉ anh được hôn em, em không được hôn anh”.
“Tại sao chứ?”
“Không được là không được!”, anh chưa từng tỏ vẻ hung hăng thế này, “Không có tại sao gì cả”.
Lão Tôn nhìn thấy cô như nhìn thấy vị cứu tinh: “Ôi chao, Hiểu Tô, cảm ơn nhiều! A, bác sĩ Thiệu, anh cũng đến à? Thật ngại quá, ngại quá”, anh ta liên tục xin lỗi, Đỗ Hiểu Tô chỉ nói, “Anh mau đến bệnh viện đi, chị nhà và cháu nhỏ quan trọng hơn!”.
Lão Tôn đón taxi đi. Ở đây cấm đậu xe, Thiệu Chấn Vinh lái xe xuống tầng hầm của một khách sạn để gửi, sau đó quay lại với cô. Cơn gió đêm đầu đông mang theo cái lạnh thấu xương, anh thấy mũi cô đỏ lên, bất giác hỏi: “Lạnh không?”, cô thành thật đáp, “Có chút chút”.
Anh nắm tay cô, sau đó cho vào túi áo mình sưởi ấm. Bàn tay anh to, lòng bàn tay rất ấm, ngón tay từng chút lấy lại nhiệt độ ban đầu, tim cô cũng cảm nhận được sự ấm áp đó. Vì tay cô đang ở trong túi áo anh nên khoảng cách giữa hai người rất gần, anh gần như đang ôm cô trong lòng, khách sạn to lớn sau lưng, cùng đủ loại ánh đèn, đan xen nhau tạo thành một đường viền trong suốt tuyệt đẹp. Hai người im lặng đứng đó, ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc rọi vào mắt cô, lấp lánh như kim cương. Cô ngẩng đầu, nhìn anh.
Anh nói: “Hiểu Tô, trước đây anh không biết, em làm nghề này lại khổ đến vậy”.
“Có khổ cũng có vui”, cô đáp, “Thật ra em cảm thấy rất xứng đáng – bởi vì nếu không làm nghề này, em sẽ không gặp gỡ và quen biết anh”.
Nhắc đến đây anh lại nhớ món nợ cũ: “Còn nói nữa! Một cô gái trèo cao như vậy, nếu cái ống nước đó gãy thì sao?”.
“Sao lại gãy được? Ống nước đó làm bằng nhựa PVC nhập khẩu, theo đúng quy định, độ dày thành ống có thể đạt đến , centimet trở lên, cho nên có thể chịu được trọng lượng sáu mươi lăm kilogram, em nặng không đến năm mươi mốt kilogram, hơn nữa chỗ em đứng là góc có tăng sức chịu lực, cho nên nó chắc chắn không thể gãy.”
Thiệu Chấn Vinh thấy hơi ngạc nhiên: “Sao em lại biết những điều này?”.
Đỗ Hiểu Tô tỏ ra vô cùng đắc ý, giống như một đứa học sinh ngoan vừa được thầy giáo khen thưởng: “Em tốt nghiệp khoa Kiến trúc Đại học T, ngành em học chính là những thứ này”.
Thiệu Chấn Vinh có vẻ bất ngờ, bởi ngành Kiến trúc của Đại học T là ngành nổi tiếng nhất trường, gần như là đứng đầu toàn quốc, ngang hàng với khoa Kiến trúc của Đại học Thanh Hoa. Anh hỏi: “Vậy sau đó tại sao em lại đi làm phóng viên giải trí?”.
Cô đáp: “Vì trước kia non nớt, khi còn đi học cũng từng yêu, kết quả bị tổn thương. Sau đó đổi việc, làm lại từ đầu. Vốn dĩ em làm bên mảng tài chính, sau đó phát hiện làm phóng viên giải trí thích hợp hơn, vừa có đàn ông, vừa có chuyện nhảm để nói, tốt biết bao”.
Anh thở dài, kéo cô lại gần mình hơn. Trên người anh phảng phất cảm giác trong lành, còn có thêm mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, cô vẫn rất thích cảm giác này, cho nên tham lam hít một hơi dài, sau đó mới nói: “Anh về trước đi, em vẫn còn mấy giờ nữa mới xong việc”.
Anh nói: “Anh đi với em”.
Cô đáp: “Không cần đâu, sáng mai anh còn phải đi làm”.
Giọng nói của anh rất trầm, vang lên ngay trên đầu cô, lại tựa như một cơn chấn động: “Hiểu Tô, có lẽ anh rất ích kỷ, nếu có thể, em hãy đổi một công việc khác được không?”.
Cô trầm mặc hồi lâu, anh lo cô giận: “Hiểu Tô…”.
Đỗ Hiểu Tô phì cười: “Anh ghen à?”.
Anh rất thành thật gật đầu: “Anh đang ghen”.
Anh quả thật đang ghen, bởi không biết người đàn ông kia thế nào, lại có thể khiến cô bỏ hết mọi thứ, trốn tránh quá khứ.
Nhưng cô có thể thoải mái nhắc đến việc đó trước mặt anh, chứng minh rằng cô đã không còn quan tâm nữa.
Quả nhiên, Đỗ Hiểu Tô tươi cười nói: “Được, vậy em sẽ đổi việc”.
Trâu Tư Kỳ nghe nói cô có ý định đổi việc, vô cùng tò mò: “Sức mạnh của tình yêu quả là lớn, có người nào đó không thèm vì sự nghiệp giải trí của toàn dân toàn quốc mà phấn đấu cả đời nữa kìa”.
Khi cô xin nghỉ việc, Lão Mạc rất nuối tiếc, bởi Đỗ Hiểu Tô lúc nào cũng nghiêm túc chăm chỉ, hơn nữa lại là người trước đây anh dẫn dắt. Có điều Lão Mạc rất vui vẻ nói: “Có thời gian thì ghé thăm mọi người”.
Đỗ Hiểu Tô cũng không nỡ đi, sau đó chào tạm biệt đồng nghiệp cũ. Tuy đã gửi lên mạng mấy bản lý lịch, gần như là ném đá xuống biển. Hiện giờ tìm việc khó khăn, bằng cấp của cô lại chỉ là đại học, khó khăn lắm mới có một công ty gọi đi phỏng vấn, người phỏng vấn hỏi: “Cô Đỗ, tuy cô tốt nghiệp ngành có liên quan nhưng lại chỉ có chưa đến một năm kinh nghiệm trong ngành, tại sao lại từ bỏ công việc đến hai năm?”.
Cô thành thật trả lời: “Tôi muốn thử thách một công việc mới”.
Thấy vẻ mặt của người phỏng vấn liền biết là không còn hy vọng nữa, nhưng người phỏng vấn vẫn rất lịch sự nói với cô: “Cảm ơn cô đã đến phỏng vấn, xin hãy đợi thông báo của chúng tôi”.
Thế rồi không còn tin tức gì nữa.
Gặp khó khăn nhiều rồi, cô dứt khoát đổi hướng, chuyển sang ngành quảng cáo hoặc văn phòng. Nhờ vào kinh nghiệm làm phóng viên của cô nên cũng có vài công ty thấy hứng thú, nhưng thật ra cô cũng chỉ là một phóng viên bình thường, đi phỏng vấn rồi vẫn là không được nhận. Ấy vậy mà cô cũng không sốt ruột, Thiệu Chấn Vinh lại càng bình thản, anh nói: “Kết hôn đi, anh nuôi em”.
Cô thấy hình như đã mắc bẫy của anh: “Kết hôn thì kết hôn, tại sao lại phải để anh nuôi?”.
Anh đáp: “Anh nuôi em trở nên trắng trẻo mập mạp. Như vậy em sẽ không chạy được”.
Cô không khỏi tỏ vẻ dương dương tự đắc: “Thì ra anh cảm thấy không an toàn”.
Anh vuốt vuốt mũi cười: “Dù sao thì cũng là do em cầu hôn trước, cả đời này anh sẽ ghi nhớ”.
Cô xấu hổ chuyển sang tức giận: “Bác sĩ Thiệu, anh phiền quá đi, đợi em tìm được một công việc nở mày nở mặt, lập tức có mới nới cũ, ly hôn với anh”.