*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế mà quên mất tiêu, tên gia hỏa Đan Y này lắm tiền nhiều của đến mức làm trời oán người than. Hồi nhỏ thì tặng hắn tiểu mã giá vạn lượng hoàng kim để nghịch chơi, huống hồ là danh kiếm thượng cổ.
Thần Tử Thích im lặng cất hai vạn lượng vào trong tay áo.
“Thế có thể trả một vạn lượng trước cho ta.” Đan Y nghĩ một lát, sợ sau này Thần Tử Thích ngại đến chỗ mình vay tiền, bèn vươn tay đòi ngân phiếu một vạn lượng.
“Bốp!” Thần Tử Thích đánh cái bốp vào cái tay kia, “Vừa mới bảo ta trả dần dần, loáng cái đã hối hận rồi ý hả?”
Đan Y: “…………”
Chuyện bên đất phong đã được sắp xếp tạm ổn, Thần Tử Thích bèn ở lại Quy Vân cung chuyên tâm luyện võ.
Ngày xuân của Quy Vân cung cảnh sắc hợp lòng người. Hoa thắm liễu xanh, trăm chim cất tiếng đua hót. Băng tuyết trên đỉnh núi đã tan, chảy thành dòng suối nhỏ, uốn lượn dọc theo sườn núi chảy xuống, cỏ non mơn mởn mọc khắp mọi nơi, cảnh xuân ấm áp, rực rỡ tỏa sáng.
“Sao ta cứ cảm thấy chim trên núi này khác xa bên ngoài nhỉ?” Ăn xong cơm trưa, Thần Tử Thích tản bộ với Đan Y trên hành lang, nhìn con Bạch Khổng Tước vô cùng xinh đẹp bên bờ suối, không khỏi dừng chân, dựa vào lan can ngắm nghía.
“Ừm.” Đan Y tùy ý ừ một tiếng, dừng chân theo hắn.
Con Bạch Khổng Tước kia cả người tuyết trắng, lông đuôi mọc dài xõa tung, tựa như vạt áo hoa lệ, lay động khẽ rơi xuống đất, tản ra bên luống hoa dại ở bờ suối.
Thân hình có đường cong duyên dáng, ung dung bước dọc theo dòng suối, nước suối trong vắt, phản chiếu hình bóng xinh đẹp, giống như một bức thủy mặc, đẹp đến đui mù mắt người. Bạch Khổng Tước đột nhiên giương cánh bay lên, một viên đá chợt rơi xuống dòng nước, lông đuôi rủ xuống, khiến hòn đá trụi lủi kia bỗng chốc trở thành mĩ cảnh.
Trong hoàng cung cũng nuôi Khổng Tước, Thần Tử Thích cũng từng được trông thấy, nhưng mà không có con nào đẹp bằng con này. Từ đầu đến chân, mỗi mảnh lông đều vô cùng tinh xảo.
Bên bờ suối bên kia, có vài con Khổng Tước cái có bộ lông xám xịt không có lông đuôi, si ngốc nhìn Bạch Khổng Tước như trích tiên kia. Nếu Bạch Khổng Tước nguyện ý xòe đuôi, chắc chắn mấy con Khổng Tước cái này sẽ tranh giành cơ hội sinh trứng cho nó.
Chỉ có điều, Bạch Khổng Tước chỉ ngồi xổm trên tảng đá, lạnh lùng chải chuốt bộ lông của mình, không thèm để ý đến ai.
“Hooo ——” Một tiếng chim kêu thật dài từ xa truyền đến, Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một con Lam Khổng Tước vô cùng diễm lệ, bay xuống từ bên sườn đông nam của núi đá. Lông đuôi sặc sỡ dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Đám chim Khổng Tước cái bên bờ kia nhìn thấy Lam Khổng Tước đến, chắc mẩm rốt cuộc đã tìm được chút hy vọng, vươn cái cổ dài chờ Lam Khổng Tước tìm bạn đời.
Lam Khổng Tước thực sự nhiệt tình hơn Bạch Khổng Tước rất nhiều, đầu tiên nó nhảy đến bên bờ suối, nương theo dòng suối nhìn tư thế oai hùng của bản thân, rồi sau đó ra sức chải chuốt lông chim. Tầng tầng lớp lớp lông đuôi dày rậm, nếu xòe tung, ắt hẳn có thể trông vô cùng kiêu ngạo.
Đám Khổng Tước cái rất chờ mong, nhưng mà nữ hài tử cần phải rụt rè, đành giả bộ cao giá ngó nghiêng tứ phía.
Thần Tử Thích thích thú, bèn tựa vào ghế mỹ nhân, chuyên tâm ngắm cảnh này.
“Tháng ba, là thời điểm bách điểu tìm bạn đời.” Đan Y ngồi bên cạnh hắn, thản nhiên nói một câu.
“Suỵt ——” Thần Tủ Thích giơ ngón tay để ở bên môi, ra hiệu bảo Đan Y đừng nói, kẻo quấy nhiễu Khổng Tước.
Lam Khổng Tước cuối cùng cũng chải xong bộ lông của mình, bắt đầu tao nhã bước đi, đi tới đi lui bên bờ suối, phảng phất muốn đám chim bên kia nhìn thấy dáng người của nó. Cứ đi thế này một lát, nó đột nhiên dừng bước, đối diện với mặt suối, nháy mắt tung xòe lông đuôi.
Dáng người duyên dáng, khẽ nhảy múa giữa cảnh xuân rực rỡ, muốn con chim trong lòng mình liếc mình lấy một cái. Lông đuôi xanh đen giao nhau, tựa như một chiếc quạt khổng lồ, theo nhịp động tác của Lam Khổng Tước, ánh lên sắc màu sặc sỡ dưới ánh nắng mặt trời.
“Quéc! Quéc!” Khổng Tước cái ở phía đối diện không nhịn được kêu la.
Bạch Khổng Tước trên hòn đá thoáng nhìn con Lam Khổng Tước đang nhảy múa hăng say, lờ nó đi mà tiếp tục chải chuốt bộ lông của mình.
“A, thật quá anh tuấn, thiếp muốn sinh cho chàng một ổ trứng, không không, mười ổ trứng!”
“Lông đuôi mới đẹp làm sao, lâu lắm rồi không thấy đuôi ai đẹp nhường này!”
“A aaaaaaaaaaa!”
Bạch Khổng Tước thấy đám Khổng Tước cái kêu la quá mức ồn ào, liền chậm rãi đứng dậy, giang cánh bay về bên bãi cỏ, chuẩn bị rời đi.
Lam Khổng Tước thấy thế, lập tức nhảy đến trước mặt Bạch Khổng Tước, xòe lông đuôi khổng lồ, chặn ngang đường đi của nó.
“Ủa đang đọ sắc đó à?” Thần Tử Thích nhìn không chớp mắt, nghe nói khi hai con Khổng Tước đực tranh giành con cái, sẽ đọ xem lông ai đẹp hơn.
“Không phải……….” Đan Y mím môi.
Bạch Khổng Tước phảng phất như không để ý đến Lam Khổng Tước, đổi sang hướng khác, song lại bị chặn lại. Lam Khổng Tước cố gắng khoe ra tư thế oai hùng của mình, xòe cái đuôi nhảy quanh Bạch Khổng Tước một vòng, rồi sau đó nhảy điệu vũ tìm bạn đời.
“Quéc……” Mấy con Khổng Tước cái đối diện ngây ra.
Lam Khổng Tước ra sức nhảy múa một lúc lâu, cuối cùng nhảy mệt rồi, thấy Bạch Khổng Tước vẫn thờ ơ như trước, trông nó có vẻ hơi ủ rũ, chín cái lông trên đỉnh đầu đều rũ xuống, nom rất tủi thân.
Đúng lúc này, Bạch Khổng Tước tao nhã rũ rũ lông, chậm rãi xòe cái đuôi trắng muốt ra.
“Húuuu!” Lam Khổng Tước hưng phấn kêu một tiếng, lại xòe cái đuôi của mình ra lần nữa, nhảy đến trước mặt Bạch Khổng Tước, vươn cái đầu ra cọ nhẹ.
Cái quạt lớn, chậm rãi khép lại, che khuất tình hình bên trong. Một lát sau, hai con Khổng Tước đực thu đuôi lại, vỗ cánh bay lên trời, cùng nhảy múa quấn quýt vào nhau giữa không trung, dần dần bay xa. Để lại một đám Khổng Tước cái đang trợn mắt há mồm, đứng đực ra bên bờ suối y như gà gỗ.
“Sao, sao hai con chim đực lại…….” Thần Tử Thích chỉ vào hai con chim đã biến mất giữa biển trời mây mù, không biết nói gì cho phải.
“Hai con chim đực cũng có thể thành đôi, có gì lạ đâu.” Đan Y mặt vẫn bình tĩnh nói.
“Gì?” Thần Tử Thích chớp mắt, ngớ ra, cảm tưởng có thứ gì đó vỡ vụn……
Trong mắt Đan Y tràn ra chút ý cười, kéo hắn đi về phía rừng cây ngô đồng.
Mấy ngày rời khỏi Đan Y, võ công của Thần Tử Thích lại chẳng tiến bộ được tí ti nào. Vừa vì không được Đan Dương thần công phụ trợ nên không luyện được, mà cũng do chính hắn lười ôn tập. Sau khi trở về Quy Vân cung, Đan Y luyện võ điên cuồng, mỗi ngày đều kéo hắn vào rừng ngô đồng luyện công, muốn lười biếng cũng khó.
“Rồng Ngâm thần công luyện đến tầng thứ hai, sẽ có thể phóng thích nội lực ra ngoài, hoặc truyền nội lực cho người khác.” Đan Y bảo Thần Tử Thích sử dụng Long Ngâm thần công, thử dồn nội lực vào lòng bàn tay đánh ra.
Thần Tử Thích làm theo, vận dụng nội lực, trong gân mạch tức tốc chạy một vòng chu thiên, sau đó tụ lại trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay bắt đầu hơi nóng lên. Đan Y đứng phía sau Thần Tử Thích, ra chiêu cùng lúc với hắn. Động tác của hai người vừa vặn tương phản, lại như kết hợp ngoài ý. Tầng thứ hai của Long Ngâm thần công, có tên là Khô Mộc Long Ngâm, chú trọng sự bất biến ứng vạn biến.
“Thẳng như lá khô, bất động trong gió, hóa dương thành âm, du long xuân phong.” Trong khi thay đổi chiêu thức, Đan Y dùng giọng nói tràn ngập từ tính, chậm rãi đọc mười sáu chữ khẩu quyết của thần thứ hai.
Nội lực tụ lại trong lòng bàn tay, hai chân đứng im, lấy thế du long dời đi, phóng nội lực ra, “Soạt ——” một tiếng, đẩy một mảnh……lá cây rụng xuống.
Thần Tử Thích chẹp chẹp môi, thu khí lại, ngoái đầu hỏi Đan Y: “Hóa dương thành âm là cái gì?” Long Ngâm thần công chú trọng điều hòa âm dương, nhưng mà chiêu du long thiên nhu này chú trọng khí âm hơn một chút. Dương khí vốn đã không đủ, làm sao chuyển dương thành âm được chứ.
“Để âm ôm lấy dương, cho hai khí hòa vào nhau,” Đan Y kéo hắn khoanh hai chân, chống tay lên tay hắn, chậm rãi chuyện một chút nội lực qua, “Thử xem đi.”
Nội lực của Đan Dương thần công nóng hơn Long Ngâm thần công rất nhiều, Thần Tử Thích nhận chút nội lực ấy, lập tức cảm thấy nóng ran. Tĩnh tâm lại, thu cỗ nội lực nóng rực này vào trong gân mạch, dùng chính nội lực của mình bao vây lấy nó, âm dương giao hòa, cùng chuyển hóa lẫn nhau, một lát sau, cỗ nóng ran kia liền biến mất.
“Thử trả lại ta đi xem nào.” Bàn tay của Đan Y vẫn không tách khỏi tay hắn, thấy Thần Tử Thích đã hóa giải xong, bèn bảo hắn truyền lại.
“Được!” Thần Tử Thích cảm thấy rất chi là thú vị, lập tức đẩy tia nội lực nhu hòa kia trở về.
“Ưm……” Đan Y nhíu mi, kêu một tiếng đau đớn, lập tức rụt tay về, ôm ngực thở dốc.
“Sao thế?” Thần Tử Thích hoảng sợ, vội vã đến đỡ y.
Đan Y hít một hơi, cười khổ nhìn hắn: “Ngươi chậm thôi, nhanh thế này là muốn làm ta bị nội thương sao?”
“Á……ta sai rồi.” Thần Tử Thích chuyển Đan Y ra đằng sau, để y tựa vào người mình, xoa ngực cho y.
Thực ra trong khoảnh khắc khi nội lực nhập thể thì y cũng có chút đau đau, bởi hai loại nội lực này vốn để hỗ trợ lẫn nhau, nên sẽ không dễ gây tổn thương đến y được, Đan Y khẽ mím môi cười, tựa vào người Thần Tử Thích, tiếp tục dạy hắn: “Ngươi thử đi, hút ít nội lực của ta ra coi.”
“Cái gì? Vẫn có thể hút nội lực của người khác á?” Thần Tử Thích rất kinh ngạc, cái thứ nội lực này ngoài việc được người khác cho, chứ nào dễ bị hút lấy chứ. Xưa nay chỉ có truyền công lực chứ không có tự hút lấy bao giờ.
“Chỉ có của ta, ngươi có thể hút,” Đan Y kéo tay hắn, đặt lên xương quai xanh của mình, bảo hắn nhìn xuống, “Nhớ chậm thôi, đừng ép khô ta.”
Thần Tử Thích nhíu mi: “Đâu phải vắt sữa, sao ép khô chứ?” Nói xong, đột nhiên lộ ra nụ cười xấu, cái tay không thành kia rời khỏi vị trí xương quai xanh, tức tốc mò vào trong vạt áo, nắm lấy hạt đậu đỏ, nhéo mạnh một cái.
“Ưm……..” Mặt Đan Y nháy mặt đỏ bừng bừng, phảng phất như bị bỏng, bật thẳng người dậy, có chút buồn bực liếc xéo Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích bị đẩy ra, lúc này hai tay chống xuống đất, cà lơ cà phất nhìn Đan Y, vô sỉ nói: “Sao ngươi giống một cô nương thế, ta sờ có một tẹo đã phản ứng mạnh vậy.”
“Hừ!” Đan Y phất tay áo, xoay người bước đi.
“Ái ái, đừng đi á,” Thần Tử Thích đứng dậy, đuổi theo Đan Y,”Ngươi coi ngươi đi, lại giận dỗi, sao mà nhỏ mọn vậy chứ.”
“…………”
“Ta sai rồi được chưa, không thì ta để ngươi sờ lại nhé?” Thần Tử Thích mặt dày mày dặn qua cọ dỗ dành, sợ lại giống ba năm trước, y tức một lần mà bỏ mặc hắn liền tù tì hai năm.
“Được.”
“Cái gì được?”
“……….”
Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Tháng ba, lại đến mùa loài chim sinh sôi nảy nở.
Thích Thích: Ngươi cũng là chim, sao không tìm bạn đời?
Chim tiểu công: Ta đang tìm bạn đời nha.
Thích Thích: *lườm* Dùng một cọng lông?
Chim tiểu công: Tuy rằng chỉ có một cọng, nhưng mà nó vừa bền vừa dài.
Thích Thích *nhổ*: Dùng kiểu gì?
Chim tiểu công: QAQ
=)))))))))))))))))) đừng có ép khô ta =))) Đm có cần phải dùng từ này không?
Hai con chim khổng tước cũng tình tứ gớm, để mặc đám chị em ngồi ngẩn ngơ như gà gỗ mới sợ. =)) đố biết hai con này là ai?
Thế mà quên mất tiêu, tên gia hỏa Đan Y này lắm tiền nhiều của đến mức làm trời oán người than. Hồi nhỏ thì tặng hắn tiểu mã giá vạn lượng hoàng kim để nghịch chơi, huống hồ là danh kiếm thượng cổ.
Thần Tử Thích im lặng cất hai vạn lượng vào trong tay áo.
“Thế có thể trả một vạn lượng trước cho ta.” Đan Y nghĩ một lát, sợ sau này Thần Tử Thích ngại đến chỗ mình vay tiền, bèn vươn tay đòi ngân phiếu một vạn lượng.
“Bốp!” Thần Tử Thích đánh cái bốp vào cái tay kia, “Vừa mới bảo ta trả dần dần, loáng cái đã hối hận rồi ý hả?”
Đan Y: “…………”
Chuyện bên đất phong đã được sắp xếp tạm ổn, Thần Tử Thích bèn ở lại Quy Vân cung chuyên tâm luyện võ.
Ngày xuân của Quy Vân cung cảnh sắc hợp lòng người. Hoa thắm liễu xanh, trăm chim cất tiếng đua hót. Băng tuyết trên đỉnh núi đã tan, chảy thành dòng suối nhỏ, uốn lượn dọc theo sườn núi chảy xuống, cỏ non mơn mởn mọc khắp mọi nơi, cảnh xuân ấm áp, rực rỡ tỏa sáng.
“Sao ta cứ cảm thấy chim trên núi này khác xa bên ngoài nhỉ?” Ăn xong cơm trưa, Thần Tử Thích tản bộ với Đan Y trên hành lang, nhìn con Bạch Khổng Tước vô cùng xinh đẹp bên bờ suối, không khỏi dừng chân, dựa vào lan can ngắm nghía.
“Ừm.” Đan Y tùy ý ừ một tiếng, dừng chân theo hắn.
Con Bạch Khổng Tước kia cả người tuyết trắng, lông đuôi mọc dài xõa tung, tựa như vạt áo hoa lệ, lay động khẽ rơi xuống đất, tản ra bên luống hoa dại ở bờ suối.
Thân hình có đường cong duyên dáng, ung dung bước dọc theo dòng suối, nước suối trong vắt, phản chiếu hình bóng xinh đẹp, giống như một bức thủy mặc, đẹp đến đui mù mắt người. Bạch Khổng Tước đột nhiên giương cánh bay lên, một viên đá chợt rơi xuống dòng nước, lông đuôi rủ xuống, khiến hòn đá trụi lủi kia bỗng chốc trở thành mĩ cảnh.
Trong hoàng cung cũng nuôi Khổng Tước, Thần Tử Thích cũng từng được trông thấy, nhưng mà không có con nào đẹp bằng con này. Từ đầu đến chân, mỗi mảnh lông đều vô cùng tinh xảo.
Bên bờ suối bên kia, có vài con Khổng Tước cái có bộ lông xám xịt không có lông đuôi, si ngốc nhìn Bạch Khổng Tước như trích tiên kia. Nếu Bạch Khổng Tước nguyện ý xòe đuôi, chắc chắn mấy con Khổng Tước cái này sẽ tranh giành cơ hội sinh trứng cho nó.
Chỉ có điều, Bạch Khổng Tước chỉ ngồi xổm trên tảng đá, lạnh lùng chải chuốt bộ lông của mình, không thèm để ý đến ai.
“Hooo ——” Một tiếng chim kêu thật dài từ xa truyền đến, Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một con Lam Khổng Tước vô cùng diễm lệ, bay xuống từ bên sườn đông nam của núi đá. Lông đuôi sặc sỡ dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Đám chim Khổng Tước cái bên bờ kia nhìn thấy Lam Khổng Tước đến, chắc mẩm rốt cuộc đã tìm được chút hy vọng, vươn cái cổ dài chờ Lam Khổng Tước tìm bạn đời.
Lam Khổng Tước thực sự nhiệt tình hơn Bạch Khổng Tước rất nhiều, đầu tiên nó nhảy đến bên bờ suối, nương theo dòng suối nhìn tư thế oai hùng của bản thân, rồi sau đó ra sức chải chuốt lông chim. Tầng tầng lớp lớp lông đuôi dày rậm, nếu xòe tung, ắt hẳn có thể trông vô cùng kiêu ngạo.
Đám Khổng Tước cái rất chờ mong, nhưng mà nữ hài tử cần phải rụt rè, đành giả bộ cao giá ngó nghiêng tứ phía.
Thần Tử Thích thích thú, bèn tựa vào ghế mỹ nhân, chuyên tâm ngắm cảnh này.
“Tháng ba, là thời điểm bách điểu tìm bạn đời.” Đan Y ngồi bên cạnh hắn, thản nhiên nói một câu.
“Suỵt ——” Thần Tủ Thích giơ ngón tay để ở bên môi, ra hiệu bảo Đan Y đừng nói, kẻo quấy nhiễu Khổng Tước.
Lam Khổng Tước cuối cùng cũng chải xong bộ lông của mình, bắt đầu tao nhã bước đi, đi tới đi lui bên bờ suối, phảng phất muốn đám chim bên kia nhìn thấy dáng người của nó. Cứ đi thế này một lát, nó đột nhiên dừng bước, đối diện với mặt suối, nháy mắt tung xòe lông đuôi.
Dáng người duyên dáng, khẽ nhảy múa giữa cảnh xuân rực rỡ, muốn con chim trong lòng mình liếc mình lấy một cái. Lông đuôi xanh đen giao nhau, tựa như một chiếc quạt khổng lồ, theo nhịp động tác của Lam Khổng Tước, ánh lên sắc màu sặc sỡ dưới ánh nắng mặt trời.
“Quéc! Quéc!” Khổng Tước cái ở phía đối diện không nhịn được kêu la.
Bạch Khổng Tước trên hòn đá thoáng nhìn con Lam Khổng Tước đang nhảy múa hăng say, lờ nó đi mà tiếp tục chải chuốt bộ lông của mình.
“A, thật quá anh tuấn, thiếp muốn sinh cho chàng một ổ trứng, không không, mười ổ trứng!”
“Lông đuôi mới đẹp làm sao, lâu lắm rồi không thấy đuôi ai đẹp nhường này!”
“A aaaaaaaaaaa!”
Bạch Khổng Tước thấy đám Khổng Tước cái kêu la quá mức ồn ào, liền chậm rãi đứng dậy, giang cánh bay về bên bãi cỏ, chuẩn bị rời đi.
Lam Khổng Tước thấy thế, lập tức nhảy đến trước mặt Bạch Khổng Tước, xòe lông đuôi khổng lồ, chặn ngang đường đi của nó.
“Ủa đang đọ sắc đó à?” Thần Tử Thích nhìn không chớp mắt, nghe nói khi hai con Khổng Tước đực tranh giành con cái, sẽ đọ xem lông ai đẹp hơn.
“Không phải……….” Đan Y mím môi.
Bạch Khổng Tước phảng phất như không để ý đến Lam Khổng Tước, đổi sang hướng khác, song lại bị chặn lại. Lam Khổng Tước cố gắng khoe ra tư thế oai hùng của mình, xòe cái đuôi nhảy quanh Bạch Khổng Tước một vòng, rồi sau đó nhảy điệu vũ tìm bạn đời.
“Quéc……” Mấy con Khổng Tước cái đối diện ngây ra.
Lam Khổng Tước ra sức nhảy múa một lúc lâu, cuối cùng nhảy mệt rồi, thấy Bạch Khổng Tước vẫn thờ ơ như trước, trông nó có vẻ hơi ủ rũ, chín cái lông trên đỉnh đầu đều rũ xuống, nom rất tủi thân.
Đúng lúc này, Bạch Khổng Tước tao nhã rũ rũ lông, chậm rãi xòe cái đuôi trắng muốt ra.
“Húuuu!” Lam Khổng Tước hưng phấn kêu một tiếng, lại xòe cái đuôi của mình ra lần nữa, nhảy đến trước mặt Bạch Khổng Tước, vươn cái đầu ra cọ nhẹ.
Cái quạt lớn, chậm rãi khép lại, che khuất tình hình bên trong. Một lát sau, hai con Khổng Tước đực thu đuôi lại, vỗ cánh bay lên trời, cùng nhảy múa quấn quýt vào nhau giữa không trung, dần dần bay xa. Để lại một đám Khổng Tước cái đang trợn mắt há mồm, đứng đực ra bên bờ suối y như gà gỗ.
“Sao, sao hai con chim đực lại…….” Thần Tử Thích chỉ vào hai con chim đã biến mất giữa biển trời mây mù, không biết nói gì cho phải.
“Hai con chim đực cũng có thể thành đôi, có gì lạ đâu.” Đan Y mặt vẫn bình tĩnh nói.
“Gì?” Thần Tử Thích chớp mắt, ngớ ra, cảm tưởng có thứ gì đó vỡ vụn……
Trong mắt Đan Y tràn ra chút ý cười, kéo hắn đi về phía rừng cây ngô đồng.
Mấy ngày rời khỏi Đan Y, võ công của Thần Tử Thích lại chẳng tiến bộ được tí ti nào. Vừa vì không được Đan Dương thần công phụ trợ nên không luyện được, mà cũng do chính hắn lười ôn tập. Sau khi trở về Quy Vân cung, Đan Y luyện võ điên cuồng, mỗi ngày đều kéo hắn vào rừng ngô đồng luyện công, muốn lười biếng cũng khó.
“Rồng Ngâm thần công luyện đến tầng thứ hai, sẽ có thể phóng thích nội lực ra ngoài, hoặc truyền nội lực cho người khác.” Đan Y bảo Thần Tử Thích sử dụng Long Ngâm thần công, thử dồn nội lực vào lòng bàn tay đánh ra.
Thần Tử Thích làm theo, vận dụng nội lực, trong gân mạch tức tốc chạy một vòng chu thiên, sau đó tụ lại trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay bắt đầu hơi nóng lên. Đan Y đứng phía sau Thần Tử Thích, ra chiêu cùng lúc với hắn. Động tác của hai người vừa vặn tương phản, lại như kết hợp ngoài ý. Tầng thứ hai của Long Ngâm thần công, có tên là Khô Mộc Long Ngâm, chú trọng sự bất biến ứng vạn biến.
“Thẳng như lá khô, bất động trong gió, hóa dương thành âm, du long xuân phong.” Trong khi thay đổi chiêu thức, Đan Y dùng giọng nói tràn ngập từ tính, chậm rãi đọc mười sáu chữ khẩu quyết của thần thứ hai.
Nội lực tụ lại trong lòng bàn tay, hai chân đứng im, lấy thế du long dời đi, phóng nội lực ra, “Soạt ——” một tiếng, đẩy một mảnh……lá cây rụng xuống.
Thần Tử Thích chẹp chẹp môi, thu khí lại, ngoái đầu hỏi Đan Y: “Hóa dương thành âm là cái gì?” Long Ngâm thần công chú trọng điều hòa âm dương, nhưng mà chiêu du long thiên nhu này chú trọng khí âm hơn một chút. Dương khí vốn đã không đủ, làm sao chuyển dương thành âm được chứ.
“Để âm ôm lấy dương, cho hai khí hòa vào nhau,” Đan Y kéo hắn khoanh hai chân, chống tay lên tay hắn, chậm rãi chuyện một chút nội lực qua, “Thử xem đi.”
Nội lực của Đan Dương thần công nóng hơn Long Ngâm thần công rất nhiều, Thần Tử Thích nhận chút nội lực ấy, lập tức cảm thấy nóng ran. Tĩnh tâm lại, thu cỗ nội lực nóng rực này vào trong gân mạch, dùng chính nội lực của mình bao vây lấy nó, âm dương giao hòa, cùng chuyển hóa lẫn nhau, một lát sau, cỗ nóng ran kia liền biến mất.
“Thử trả lại ta đi xem nào.” Bàn tay của Đan Y vẫn không tách khỏi tay hắn, thấy Thần Tử Thích đã hóa giải xong, bèn bảo hắn truyền lại.
“Được!” Thần Tử Thích cảm thấy rất chi là thú vị, lập tức đẩy tia nội lực nhu hòa kia trở về.
“Ưm……” Đan Y nhíu mi, kêu một tiếng đau đớn, lập tức rụt tay về, ôm ngực thở dốc.
“Sao thế?” Thần Tử Thích hoảng sợ, vội vã đến đỡ y.
Đan Y hít một hơi, cười khổ nhìn hắn: “Ngươi chậm thôi, nhanh thế này là muốn làm ta bị nội thương sao?”
“Á……ta sai rồi.” Thần Tử Thích chuyển Đan Y ra đằng sau, để y tựa vào người mình, xoa ngực cho y.
Thực ra trong khoảnh khắc khi nội lực nhập thể thì y cũng có chút đau đau, bởi hai loại nội lực này vốn để hỗ trợ lẫn nhau, nên sẽ không dễ gây tổn thương đến y được, Đan Y khẽ mím môi cười, tựa vào người Thần Tử Thích, tiếp tục dạy hắn: “Ngươi thử đi, hút ít nội lực của ta ra coi.”
“Cái gì? Vẫn có thể hút nội lực của người khác á?” Thần Tử Thích rất kinh ngạc, cái thứ nội lực này ngoài việc được người khác cho, chứ nào dễ bị hút lấy chứ. Xưa nay chỉ có truyền công lực chứ không có tự hút lấy bao giờ.
“Chỉ có của ta, ngươi có thể hút,” Đan Y kéo tay hắn, đặt lên xương quai xanh của mình, bảo hắn nhìn xuống, “Nhớ chậm thôi, đừng ép khô ta.”
Thần Tử Thích nhíu mi: “Đâu phải vắt sữa, sao ép khô chứ?” Nói xong, đột nhiên lộ ra nụ cười xấu, cái tay không thành kia rời khỏi vị trí xương quai xanh, tức tốc mò vào trong vạt áo, nắm lấy hạt đậu đỏ, nhéo mạnh một cái.
“Ưm……..” Mặt Đan Y nháy mặt đỏ bừng bừng, phảng phất như bị bỏng, bật thẳng người dậy, có chút buồn bực liếc xéo Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích bị đẩy ra, lúc này hai tay chống xuống đất, cà lơ cà phất nhìn Đan Y, vô sỉ nói: “Sao ngươi giống một cô nương thế, ta sờ có một tẹo đã phản ứng mạnh vậy.”
“Hừ!” Đan Y phất tay áo, xoay người bước đi.
“Ái ái, đừng đi á,” Thần Tử Thích đứng dậy, đuổi theo Đan Y,”Ngươi coi ngươi đi, lại giận dỗi, sao mà nhỏ mọn vậy chứ.”
“…………”
“Ta sai rồi được chưa, không thì ta để ngươi sờ lại nhé?” Thần Tử Thích mặt dày mày dặn qua cọ dỗ dành, sợ lại giống ba năm trước, y tức một lần mà bỏ mặc hắn liền tù tì hai năm.
“Được.”
“Cái gì được?”
“……….”
Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Tháng ba, lại đến mùa loài chim sinh sôi nảy nở.
Thích Thích: Ngươi cũng là chim, sao không tìm bạn đời?
Chim tiểu công: Ta đang tìm bạn đời nha.
Thích Thích: *lườm* Dùng một cọng lông?
Chim tiểu công: Tuy rằng chỉ có một cọng, nhưng mà nó vừa bền vừa dài.
Thích Thích *nhổ*: Dùng kiểu gì?
Chim tiểu công: QAQ
=)))))))))))))))))) đừng có ép khô ta =))) Đm có cần phải dùng từ này không?
Hai con chim khổng tước cũng tình tứ gớm, để mặc đám chị em ngồi ngẩn ngơ như gà gỗ mới sợ. =)) đố biết hai con này là ai?