“Ngươi cảm thấy thân thể như thế nào?” Long Quân Vĩ đỡ Ngưng Tuyết lên trên giường, ân cần hỏi.
“Không cần ngươi lo, ta bệnh chết là việc của ta!”
Ngưng Tuyết nửa chống thân thể, đẩy Long Quân Vĩ đứng ở mép giường ra.
“Ta chỉ quan tâm ngươi, vì sao ngươi không cảm kích một chút nào?” Mấy ngày qua, lúc nào hắn cũng ở đây sợ thân thể nàng không khỏe, nhưng Ngưng Tuyết lại lạnh lùng đối với hắn.
“Không phải ta không cảm kích, nhưng ngươi thừa dịp lúc ta ngủ say bắt nạt ta...ta hận ngươi!”
Ở trên thuyền, sau khi xảy ra chuyện kia Long Quân Vĩ cũng rất tôn trọng Ngưng Tuyết, trừ phi Ngưng Tuyết đồng ý, nếu không hắn sẽ không vượt quá khuôn phép.
Đối với chuyện kia, Long Quân Vĩ không hề thấy xấu hổ.
“Chuyện xảy ra trên thuyền lúc đó, ta không hối hận.” Dĩ nhiên, hắn còn gạt nàng một chuyện chưa nói, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết.
Hắn không sợ sử dụng thủ đoạn ti tiện, đây là việc cần thiết để giữ tiểu tiên nữ ở bên người.
“Vậy ngươi cũng đừng xuất hiện ở trước mắt ta, ta không muốn gặp lại ngươi.” Ngưng Tuyết hạ lệnh đuổi khách.
“Được rồi, nhưng ngươi phải uống hết thuốc.” Hắn cầm chén thuốc đặt lên bàn nhỏ ở cạnh giường Ngưng Tuyết.
“Ngươi vừa rời khỏi đảo, Ngưng Tuyết thân thể ngươi càng ngày càng kém, tiếp tục như vậy sao được?”
Long Quân Vĩ ân cần chăm sóc Ngưng Tuyết giúp nàng mặc bạch y, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú này, khiến trong lòng Ngưng Tuyết hiện lên một bóng người, tuấn nhan mà nàng muốn quên cũng không quên được………..
Hàn Băng...... Hắn bây giờ đang ở đâu? Có phải rất tức giận hay không? Hắn có biết nàng ở trong hoàng cung hay không?
Nhưng nàng đã bị nam nhân khác vấy bẩn, hiện tại nàng cũng không thể đối diện với hắn nữa…..
Trong lòng nàng bi thương thật sâu, trong đầu đều là cảnh tượng Long Quân Vĩ hèn hạ cưỡng bức nàng, nàng không thích cơ thể dơ bẩn này, cho nên mỗi ngày hắn đều chỉ mặc quần áo màu trắng cho nàng, mặc dù thân thể nàng dơ bẩn, nhưng ít ra y phục của nàng trong sạch, còn có…
Màu trắng là màu sắc duy nhất Hàn Băng thích mặc, nàng mặc quần áo màu trắng, để nàng có thể cảm giác nàng ở trong lòng Hàn Băng.
“Ngưng Tuyết, Ngưng Tuyết.” Long Quân Vĩ phát hiện Ngưng Tuyết thất thần, hắn đưa tay vỗ nhẹ gương mặt của nàng, dịu dàng hô.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng, người tới tuấn nhan âm trầm, sải bước vào trong phòng.
“Hàn Băng!”
Ngưng Tuyết và Long Quân Vĩ đồng thời kêu lên, một người vui mừng nhưng một người lại lo lắng. Long Quân Vĩ lo lắng Ngưng Tuyết bị Hàn Băng mang đi.
Hắn vẫn còn đến tìm đến nàng! Ngưng Tuyết vui mừng chạy về phía Hàn Băng, nhưng đi được một nửa thì cước bộ lại cứng đờ.
Không được! Nàng thế nào lại quên thân thể của mình đã bị Long Quân Vĩ vấy bẩn, nàng biết lấy thể diện gì đối mặt với Hàn Băng? Nàng không thể!
Lúc này, bởi vì Hàn Băng xông vào chỗ ở của Tam hoàng tử, nên một đám cấm vệ quân cũng nghe tiếng mà đuổi đến.
Ba người nhìn nhau, gian phòng tràn ngập không khí trầm mặc quỷ dị.
Long Quân Vĩ nặng nề nghĩ, tối nay ba người bọn họ nên đến lúc chấm dứt, nếu như Ngưng Tuyết thật sự không chọn hắn, hắn cũng sẽ không thả Ngưng Tuyết rời đi cùng Hàn Băng, hắn không làm được!
Hàn Băng mở miệng đánh vỡ trầm mặc trước: “Ta chỉ muốn hỏi một câu.” Ánh mắt lạnh lùng mang theo khí tức xơ xác, nhìn thẳng Ngưng Tuyết tiều tụy gầy gò.
Nàng mặc một thân bạch y, nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hắn biết bệnh của nàng lại tái phát.
“Ngưng Tuyết, ta muốn ngươi hãy thành thật trả lời ta.”
Lửa giận ghen tỵ đốt hắn cháy hừng hực, nhưng Hàn Băng vẫn ôm chặt một tia hi vọng. Nếu như giữa Ngưng Tuyết và Long Quân Vĩ không có gì, hắn có thể tha thứ cho nàng, dẫn nàng trở lại bên người, nhưng nếu nàng và Long Quân Vĩ có cái gì không minh bạch, đừng trách hắn vô tình, hắn muốn nàng chết!
Nhìn nét mặt lHàn Băng ạnh lùng, Ngưng Tuyết biết hắn muốn hỏi cái gì.
“Không cần hỏi......” Ngưng Tuyết hạ quyết tâm, “Ta sớm đã là người của Tam hoàng tử, giữa chúng ta không còn cái gì, hơn nữa từ đầu tới cuối đều chưa từng yêu ngươi, ta chỉ yêu Tam hoàng tử, cho nên ngươi không cần tự mình đa tình nữa!” Chính miệng nóilời trái lương tâm, nàng lại càng thêm rõ ràng trong lòng mình yêu chính là Hàn Băng, chỉ là nàng vẫn luôn không có phát giác, còn đối với ân cần của hắn có nhiều hiểu lầm.
Lòng của nàng đau quá! Nhưng tất cả đều quá muộn!
Nàng biết lấy tính cách của Hàn Băng, tuyệt không tha cho người động tới thân thể nàng, nhưng Long Quân Vĩ đường đường là Tam hoàng tử, nàng thà bị Hàn Băng hiểu lầm nàng không còn trinh tiết, cũng không muốn Hàn Băng phạm vào tội giết Hoàng tử.
“Là thế này phải không?” Hàn Băng nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngưng Tuyết. Nữ nhân không biết thẹn này, nàng lại có thể đem chân tâm của hắn chà đạp như thế, còn thích nam nhân khác!
Đáng giận!
Ánh mắt hắn kích động, đột nhiên bắn ra một chưởng, đánh tới ngực Ngưng Tuyết!
Ngưng Tuyết không tránh cũng không né, dung nhan tươi sáng cười một tiếng, vui vẻ đón lấy một chưởng trí mạng mà Hàn Băng đánh tới.
Một bên Long Quân Vĩ vẫn còn ngây ngốc trong lời thổ lộ củaNgưng Tuyết, lại coi nhẹ một chưởng của Hàn Băng đối với Ngưng Tuyết, ngay cả giúp Ngưng Tuyết ngăn cản một chưởng này cũng không kịp.
“A......” Ngưng Tuyết thê lương kêu ra tiếng.
Thân thể yếu ớt không chịu nổi một chưởng Hàn Băng đánh tới, một chưởng này Hàn Băng tuy chỉ sử dụng năm phần công lực, lại khiến Ngưng Tuyết bay về phía sau, bóng dáng trắng như tuyết đụng vào bên giường.
Ngưng Tuyết vô lực rơi trên mặt đất, nàng muốn nói cái gì nhưng còn không kịp nói, từng ngụm từng ngụm máu tươi đã không ngừng từ trong miệng nàng phun ra, nhuộm đỏ một thân y phục trắng như tuyết của nàng......
“Ngưng Tuyết!” Trái tim Long Quân Vĩ như bị vỡ ra, chạy vội tới bên cạnh Ngưng Tuyết.
Hắn luống cuống tay chân! Bởi vì nàng phun ra máu!
“Truyền ngự y! Mau truyền ngự y cho ta!” Long Quân Vĩ nóng lòng đối với vệ binh ở ngoài cửa kêu, chỉ sợ chậm trễ Ngưng Tuyết liền hết cách xoay chuyển.
Không bận tâm Hàn Băng thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, Long Quân Vĩ trước che lại huyệt đạo quan trọng toàn thân Ngưng Tuyết, lại như thế nào cũng không ngừng được máu tươi từ trong miệng nàng chảy ra….
“Đáng giận! Không cầm máu được!”
Long Quân Vĩ giận dữ, nếu như Ngưng Tuyết chết rồi, hắn muốn Hàn Băng phải chôn theo!
“Hàn Băng, hôm nay ta muốn ngươi để mạng lại nơi này!” Long Quân Vĩ muốn đứng dậy cùng Hàn Băng nhất quyết sinh tử, nhưng một cánh tay nhỏ yếu kéo nhẹ vạt áo của hắn, hắn cảm nhận được lực lôi kéo hơi yếu này, vội vàng quay đầu lại, nhìn chủ nhân bàn tay nhỏ bé này.
Ngưng Tuyết mặt trắng không còn giọt máu, hơi thở mong manh, thanh âm đứt quãngkhuyên can nói: “Không... Không cần báo thù, chưởng này... Là ta... Cam nguyện chịu... Ngươi... Không cần làm khó hắn...” Vừa nói, nàng lại nôn ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi không cần nói nữa.” Long Quân Vĩ ôm chặt Ngưng Tuyết
“Ngươi. .. Nhất định... Phải đáp ứng ta...” Nàng mệt mỏi quá... nước mắt giống như trân châu bị đứt, dọc theo khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của nàng chậm rãi chảy xuống.
Tuy rằng sinh mệnh lực của nàng dần dần xói mòn, hai mắt nàng đẫm lệ lóe sang giống như vì sao, vẫn chỉ nhìnmột người...
Người nọ mặc áo trắng, dáng người lạnh lùng vĩ ngạn như một vị thần, đứng ở trước mắt nàng lạnh lùng nhìnnàng. Cảm giác giờ phút này, giống như trở lại sáu năm trướctrong trận gió tuyết kia, hắn đột nhiênxuất hiện ở trong sinh mệnh của nàng như vậy, sau đó đem nàng rời khỏi gió tuyết lạnh lẽo...
Mạng của nàng là hắn cứu, nên lúc này nàng trả mạng lại cho hắn...
Nhưng nàng vẫn có chút không cam lòng, tầm mắt bị nước mắt làm mờ, nàng xem không rõ ràng lắm tuấn nhan của hắn...
Không được... Nàng cũng sắp chết, trước khi nàng chết, nàng phải đem bóng dáng hắn lưu ở trong lòng... Bằng không... Nàng không bao giờ gặp được hắn nữa...
Nàng muốn đưa tay lau đi nước mắt...
Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh vô lực nâng lên rồi hạ xuống, vẫn không thể nâng lên lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống kia. Nàng thật sự mệt mỏi, mí mắt như có trăm ngàn cân nặng...
Ánh mắt phiếm lệ, chậm rãi nhắm lại...
“Không! Ngươi không thể chết được!” Long Quân Vĩ thương tâm muốn chết, ôm chặt thân mình nhỏ nhắn ở trong lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn sức sống, cõi lòng hắn tan nát khi không cảm giác được dấu hiệu sinh mệnh của nàng.
Một loại tức giận điên cuồng tràn ngập trong lòng Long Quân Vĩ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hung thủ gây nên việc này.
“Hàn Băng! Là ngươi hại chết Ngưng Tuyết!” Hắn buông Ngưng Tuyết trong lòng, lớn tiếng lên án trước ánh mắt thờ ơ của Hàn Băng.
Hàn băng không nói được lời nào, ánh mắt như cũ lãnh mạc nhìn Ngưng Tuyết.
Long Quân Vĩ bị thái độ đạm mạc của Hàn Băng chọc giận.
“Ta muốn ngươi đền mạng!” Hắn tức giận đứng lên, vừa ra tay liền muốn lấy tính mạng của Hàn Băng.
Thế công sắc bén trực tiếp đánh tới đầu của Hàn Băng, Hàn Băng lại như không nhìn thấy, không tránh né cũng không phòng ngự, cứ như vậy thẳng tắp đứng im tại chỗ.
Bỗng dưng, một bóng dáng màu đen quỷ mị, cấp tốc tách đám cấm vệ quân canh giữ ở cửa ra, nhanh chóng xâm nhập phòng, giúp Hàn Băng đỡ một chưởng trí mạng này.
Long Quân Vĩ nhìn đến cái bớt hình rồng trên mặt người nọ, lập tức nhận ra người chịu một chưởng kia, đúng là nhị hoàng huynh của hắn.
“Là ngươi! Nhị hoàng huynh.” Long Quân Vĩ có chút kinh ngạc, nhị hoàng huynh mất tích đã lâu, thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện.
“Là ta, hơn nữa ta sẽ không để cho ngươi lấy mạng của hắn.” Sở Thương nói, hộ vệ bên cạnh không hề hay biết Hàn Băng đang đi về phía cửa phòng. Nơi đây không phải chỗ bọn họ có thể ở lâu, trước hết hắn phải mang Hàn Băng rời đi.
Long Quân Vĩ không có ý định tranh đấu với nhị hoàng huynh, hắn thở dài một hơi: “Thôi, ngươi dẫn hắn đi đi!”
Cấm vệ quân ngoài cửa tách ra hai bên, lưu lại một con đường, để Sở Thương mang Hàn Băng rời đi.
Hàn Băng uống say mèm, nằm úp sấp ở trong thư phòng biệt quán Hàn Tuyết, trong đầu của hắn là một mảnh hỗn độn, nhớ không nổi mình rời khỏi hoàng cung như thế nào, sau đó trở lại biệt quán Hàn Tuyết.
Khi về biệt quán hắn không ngừng uống rượu, muốn quên đi hiện thực tàn khốc.
Một cảnh tượng, hiện lên trong đầu hắn ——
“Ngươi vĩnh viễn đều là người của ta.” Hàn Băng ôm chặt Ngưng Tuyết, mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt phát ra từ trên người nàng.
“Ta có thể hỏi một vấn đề hay không?” Ngưng Tuyết sợ hãi hỏi.
“Ngươi nói.”
“Vì sao nhất định phải là ta?” Nàng tò mò hỏi.
“Chờ ngươi chính thức thành thê tử của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hàn Băng quyết định không nói cho nàng đáp án của vấn đề này bây giờ, hắn phải chờ tới đêm tân hôn rồi mới nói.
“Không...” Hàn Băng đột nhiên mãnh liệt lắc đầu, điên cuồng khàn khàn hét lên.
Ngưng Tuyết đã chết!
Edit: Cathexis (Tử Linh)
Ánh trăng sáng chiếu xuống Dạ Tịch lâu, khiến Dạ Tịch lâu như được bao phủ một màn sáng bàng bạc.
Phòng ngủ của Hàn Băng nằm ở tầng cao nhất của Dạ Tịch lâu, lúc này tất cả cửa phòng đều được đóng kín, cây nến cắm trên chân nến đặt bên cạnh giường vẫn đang tỏa sáng.
Hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt sáng rực nhìn bức tranh thiếu nữ không một mảnh vải che thân đặt ở trên giường.
Lúc này trên người Hàn Băng cũng không có một mảnh vải, thân hình hắn thon dài rắn chắc, tóc dài đen như mực buông ở sau lưng. Hắn vừa mới tắm xong, nhưng lại đang cảm thấy cực kỳ hưng phấn, hạ thể kích động ngẩng cao, chứng minh cả người hắn giờ đây đang tràn ngập ham muốn và khát khao cháy bỏng___
Nguyên nhân chính là cơ thể lõa lồ vẽ trên bức tranh.
Hắn là nam nhân bình thường, mà đã là nam nhân thì tất sẽ có nhu cầu sinh lý. Khi buôn bán ở trung nguyên, hắn không phải là không chạm vào nữ nhân, nhưng người hắn muốn hiện tại chỉ có một mình Ngưng Tuyết; vì vậy mà gần một năm qua hắn không phát tiết dục vọng trên người những nữ nhân khác.
Nửa năm trước lúc hắn trở lại đảo, vô tình thấy Ngưng Tuyết đang tắm trong một con suối bí mật ít người biết, khi đó Ngưng Tuyết không phát hiện ra hắn, bởi vậy hắn ung dung khắc họa thân thể xinh đẹp vào trong lòng rồi sau đó vẽ thân thể trắng nõn tươi đẹp này ra.
Nhìn thấy cảnh tượng như đóa sen mới nở này, Hàn Băng muốn quên cũng không quên nổi.....
Từ trong rừng hoa đào đỏ rực như lửa phát tiếng hát êm tai, tiếng ca vui tươi trong trẻo trầm bổng du dương như muốn mê hoặc lòng người, ngân vang trong rừng hoa đào. Hàn Băng lần theo giọng hát đẹp đẽ, không ngờ nó được tạo ra bởi NgưngTuyết.
Hắn tránh ở phía xa nhìn nàng, thấy nàng ngồi bên dòng suối trong vắt, khẽ ngâm nga vài câu Kinh thi, nàng rất có năng khiếu âm luật, biến bốn câu thơ thành một khúc ngạc ngắn, ngồi một mình trong dòng suối ngâm nga nhiều lần___
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.
Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa.
Em về nhà chồng, thuận hòa chồng vợ. (Bản dịch của Trần Quốc Hùng)
Nàng tuy mới mười bốn tuổi, phải nửa năm nữa mới đến cập kê, nhưng trong lòng nàng đã có tâm tình chờ gả của một thiếu nữ. Nàng cuộn ống tay áo lên, hơi cúi người, vẩy vẩy nước suối trong suốt.
Ánh mặt trời mùa hè rực rỡ. chiếu xuống bao phủ cả rừng đào, cũng bao phủ cả Ngưng Tuyết đang ngồi bên con suối.
”Nóng quá.” Trên sống mũi xinh xắn thẳng tắp của NgưngTuyết đã có chút mồ hôi lấm tấm.
”Sao ngày hôm nay lại nóng như vậy?” Dù ngồi bên suối nghịch nước, cũng không xua nổi cái cảm giác oi bức trong người.
Nàng vốc nước lên, vỗ nhẹ vào hai gò má bị mặt trời chiếu đến đỏ hồng. Nước suối mát lạnh, thoáng chốc đã xua đi cảm giác nóng bức trên mặt, nhưng chẳng được bao lâu, ánh mặt trời thiêu đốt lại làm nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy con suối này rất bí mật chắc sẽ không bị người phát hiện, vì vậy nàng bắt đầu cởi bỏ xiêm y trên người, đến khi trên người chỉ còn độc một chiếc yếm hồng nhạt và tiết khố thì mới dừng lại.
Có nên cởi hết ra không đây? Nhưng trước kia nàng chưa từng làm chuyện to gan thế này, ban ngày ban mặt mà ở trần truồng bơi lội trong suối. Nàng nghĩ ngợi một hồi, rồi kéo dây áo yếm, cởi nốt những thứ trên người; đến tận khi cả người không còn gì che đậy thì lập tức bước vào trong suối nghịch nước.
Ngưng Tuyết vui vẻ nghịch nước, không hề phát hiện ra cả người nàng đã bị Hàn Băng nhìn thấy hết, còn bị Hàn Băng vẽ ra một bức tranh khỏa thân....
Thế là, mỗi khi có nhu cầu khẩn cấp, Hàn Băng đều mở bức tranh kia ra, nhìn Ngưng Tuyết trong tranh, rồi tưởng tượng hắn và nàng đang giao hoan.
Hàn Băng nhìn Ngưng Tuyết toàn thân lõa lồ được vẽ trên bức tranh, ngón tay dài mảnh khảnh lướt chậm trên bộ ngực người trong tranh, rồi dừng lại trên nụ hoa hồng nhạt kiều diễm.
”Ngưng Tuyết.... Ta muốn ngươi....”
Hàn Băng khẽ ngâm nga, tưởng tượng ngón tay mình đang vê nắn nụ hoa xinh xắn, biến nó từ màu hồng nhạt thành màu đỏ xinh đẹp.
Tưởng tượng bên tai vang lên tiếng rên rỉ đầy hưng phấn vì bị hắn kích thích của Ngưng Tuyết. Ngón tay hắn tiếp tục di chuyển đến giữa hai chân Ngưng Tuyết, đùa giỡn nhụy hoa non mềm hết lần này đến lần khác, mật dịch chảy ra không ngừng từ trong khe huyệt của nàng, tựa như nàng đang buồn bã khóc thút thít, cầu xin hắn cho nàng nhiều hơn nữa.
Hàn Băng không kìm nổi hưng phấn, thở hổn hển, tưởng tượng ngón tay mình đang di chuyển, chầm chậm cắm vào tiểu huyệt chưa từng có người khai phá___
Đúng lúc này cửa phòng ngủ bị người mở ra, không ngờ, Ngưng Tuyết lại xông vào trong phòng, tận mắt nhìn thấy thân thể trần trụi của Hàn Băng và bức tranh vẽ nàng không một mảnh vải che thân.
”Á!” Ngưng Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Hàn Băng đang làm gì?
Nàng không nói lên lời, hai mắt mở to, đứng ngẩn ra ở cửa.
Nàng thật sự không phải cố tình xông vào!
Vừa nãy nàng đi qua cửa phòng Hàn Băng, thì chợt nghe thấy tiếng thở dốc truyền ra từ trong phòng, nàng tưởng rằng Hàn Băng có gì đó không ổn, mới đột ngột xông vào phòng hắn___
Bấy giờ, Hàn Băng vẫn còn đang ở trong cảm giác hưng phấn, lửa dục trong người vẫn chưa lui, hai mắt thâm trầm tràn ngập dục vọng nóng rực nhìn Ngưng Tuyết không hài lòng.
Không hề có ý định che giấu, thân hình rắn chắc của Hàn Băng không hề động đậy, hắn không hề làm bất cứ hành động gì để che giấu dục vọng ngẩng cao đầu giữa hai chân; nếu đã thành ra thế này, cũng nên để Ngưng Tuyết biết được những chuyện sẽ xảy ra sau này rồi.
Thật lâu sau, Ngưng Tuyết mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ta...... Xin lỗi...... Không phải cố ý...... Xông vào.”
Ngưng Tuyết vô cùng hoang mang, vừa ngượng ngùng lại vừa lúng túng, tim đập như nổi trống, sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tới lúc này nàng mới hiểu được, ánh mắt mà Hàn Băng vẫn luôn nhìn nàng, giống hệt như của tên nam nhân nàng gặp hôm nay, nóng bỏng đầy tình ý. Lẽ nào, Hàn Băng thích nàng từ lâu rồi?
Hàn Băng cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Tìm ta có việc?”
”A, là Lạc nhi___” Ngưng Tuyết ngơ ngác trả lời, chợt nghĩ đến tình thế quẫn bách hiện giờ, “Không, không, ta bây giờ không có chuyện gì hết...... Phải đi đây......” Nàng nói ngắc ngứ, vốn đang đứng ngẩn ra nháy mắt đã xoay người, muốn nhanh nhanh rời khỏi căn phòng này.
Động tác của Ngưng Tuyết mặc dù nhanh, nhưng động tác của Hàn Băng còn nhanh hơn nàng.
”Nếu đã đến, cần gì phải đi!” Hàn Băng đưa tay đóng cửa lại, kéo Ngưng Tuyết vào trong lòng.
Trời ơi! Đây là cái tình huống gì!
Hàn Băng chẳng phải là “Thúc thúc” nhận nuôi nàng sao! Hắn, hắn sao có thể trần truồng mà ôm nàng như thế? Nhưng đây không phải điều khiến nàng hoảng sợ, nàng là sợ chuyện sắp xảy ra kia.
”Ngươi không nên chống cự.” Hàn Băng kiềm chặt hai tay đang muốn giằng ra của Ngưng Tuyết.
Ngưng Tuyết bị ép đến không còn cách nào, đành phải dùng võ công học nhiều năm nay để chống lại Hàn Băng.
”Mau thả ta ra!” Ngưng Tuyết vận nội lực chống cự.
Nhưng mà, không thể ngờ được tất cả nội lực nàng phát ra như sông chảy vào biển lớn, bị thu nạp, rồi hóa giải, ngay cả cơ hội đánh trả lại Hàn Băng cũng không có.
”Chỉ có chút bản lĩnh đó đã nghĩ đánh bại ta, ngươi đúng thực là không biết tự lượng sức mình.” Hàn Băng vận công áp chế Ngưng Tuyết, “Võ công của ngươi là ta dạy, không cần uổng phí khí lực.”
”Ngươi không thể như vậy! Ngươi muốn làm gì___” Ngưng Tuyết sợ hãi nói liên thanh, không hề ngoan ngoãn để mặc Hàn Băng áp bức.
Nhìn Ngưng Tuyết đã không còn đường thoát vẫn không chịu nghe lời, Hàn Băng không hề cho nàng một cơ hội chạy trốn: “Xem ra nếu ta không làm thế này, ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.”
Trong chớp mắt, Hàn Băng đã phong bế nội lực của Ngưng Tuyết, khiến nàng không thể xuất nổi một chiêu.
Không thể nào chống lại được sự áp chế của Hàn Băng, Ngưng Tuyết lắc đầu, nước mắt rơi lã chã cầu xin: “Ta không muốn, van cầu ngươi buông tha ta.”
”Ngưng Tuyết, đây là chuyện không thể nào tránh khỏi.”
Mái tóc dài của Hàn Băng rối loạn, như mãnh thú đói khát, hắn không chút lưu tình kéo Ngưng Tuyết đến bên giường, rồi thô bạo cởi hơn phân nửa quần áo trên người nàng ra.
”Là lỗi của ngươi, chính ngươi chọn đúng lúc này mà xông vào.” Nhìn nửa người trên trắng như tuyết, hai mắt hắn thoáng chốc trở nên âm trầm, “Là ngươi tự mình tìm lấy, vốn dĩ định chờ đến khi ngươi được mười sáu tuổi, mới để ngươi biết được ta muốn ngươi thế nào, biến ngươi thành thê tử của ta...... Thế nhưng ngươi lại xông vào không đúng thời điểm, nhìn thấy tất cả mọi chuyện, vậy ta liền lập tức quyết định biến ngươi trở thành nữ nhân của ta.”
”Không, chuyện này không thể trách ta. Ta xin thề, chỉ cần bây giờ ngươi thả ra đi, ta sẽ quên hết toàn bộ chuyện đã xảy ra hôm nay.”
”Ngươi chán ghét ta đến như vậy? Cùng với ta đáng sợ đến thế thật sao?” Hàn Băng bỗng ngừng động tác, bình tĩnh nhìn Ngưng Tuyết đang vô cùng hoang mang sợ hãi.
”Chuyện này...... Ta không phải......” Ngưng Tuyết mở miệng, nhưng không biết trả lời thế nào.
Nàng không hề ghét Hàn Băng, nhưng Hàn Băng không thể làm chuyện như vậy với nàng được, sao nàng có thể để Hàn Băng đoạt đi thân thể trong sạch của mình được.
”Ta không ngại sử dụng thủ đoạn tiểu nhân để cưỡng bức ngươi.” Trong lòng Hàn Băng nảy ra một ý nghĩ. “Nếu bây giờ ngươi không ngoan ngoãn nghe lời ta, ngươi sẽ bị nhốt ở Vô Minh cư, nhưng còn tiểu tỳ nữ đáng thương của ngươi thì sợ sẽ không giữ nổi cái mạng nhỏ đâu.”
”Ngươi!” Tiểu nhân bỉ ổi!
”Ta nghĩ người thông minh như ngươi, hẳn là sẽ không muốn xem ta có thể làm ra được những chuyện gì, nếu ngươi nghe theo tất cả những gì ta nói, có lẽ ta sẽ chỉ phạt giam Lạc nhi ba ngày; sau ba ngày sẽ thả tiểu tỳ nữ kia ra.” Hàn Băng thấp giọng nói, “Nhưng nếu ba ngày này ngươi không nghe lời...... Thì phải đợi đến khi ta về đảo lần nữa, khi ấy ta sẽ xem xét có nên thả nàng ta ra hay không.”
Ngưng Tuyết nhìn Hàn Băng chằm chằm, thời thế bức bách, nàng chỉ có thể giữ tất cả những lời mắng chửi ở lại trong lòng.
Hàn Băng cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ tươi của Ngưng Tuyết, môi hăng say quấn quýt, lưỡi quyện vào nhau, dường như muốn hút hết toàn bộ ngọt ngào trong miệng nàng.
Lúc này Ngưng Tuyết không dám kháng cự, môi lại bị Hàn Băng hôn nên không thể thốt lên lời, chỉ có thể lặng lẽ chảy nước mắt, mở to mắt nhìn hành vi cầm thú Hàn Băng đang làm với mình.
Dù nước mắt có chảy nhiều hơn nữa, cũng không lay động được quyết tâm muốn chiếm lấy Ngưng Tuyết của Hàn Băng.
”Đừng khóc.”
”Ngươi đối với ta như vậy, ta sẽ hận ngươi.” Ngưng Tuyết quay mặt đi, quyết định dù đêm nay Hàn Băng có làm gì nàng thì cũng mặc kệ, biến thành người đần độn vô tri vô giác.
Hận? Hàn Băng không thích chữ này.
”Đừng nói hận, qua đêm nay, ngươi sẽ yêu cái cảm giác ta mang đến cho ngươi.”
Hàn Băng chưa bao giờ cười, giờ đây lại khác với thái độ lạnh nhạt ngày thường, cười gian.
Tiếng cười đắc ý của hắn chui vào trong tai Ngưng Tuyết khiến nàng cảm thấy chói tai, nhắm chặt mắt, quyết định không mở miệng nói gì.
”Đừng tưởng ngươi như vậy thì ta không có biện pháp.”
Hàn Băng đặt Ngưng Tuyết dưới thân, thân thể nóng rực áp xuống da thịt trắng như tuyết hơi lành lạnh của Ngưng Tuyết, tay cũng không rảnh rỗi vuốt ve thân thể Ngưng Tuyết.
”Ngươi thật đẹp, cảm giác khi chạm vào thật giống như trong tưởng tượng của ta, rất tuyệt.” Hàn Băng khẽ khen, đưa tay lên xoa hai gò má trắng nõn của Ngưng Tuyết.
Ngưng Tuyết bị Hàn Băng lột sạch chỉ còn lại yếm và tiết khố, nàng cũng cảm nhận được người Hàn Băng đang nóng như thiêu đốt, tuy là nàng bị cưỡng ép, nhưng không hiểu vì sao khi bị Hàn Băng vuốt ve thì lại cảm thấy xấu hổ thẹn thùng tim bất giác đập nhanh.
”Đêm nay ta sẽ làm cho ngươi thật sung sướng.” Hàn Băng vừa nói vừa đưa tay cởi nốt cái yếm và tiết khố còn sót lại trên người Ngưng Tuyết......