-NP em ko sao chứ
NP quay sang nhìn chị mình, cô cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra và nó đã hiện lên cái cảnh mà cô nghĩ nó luôn luôn là 1 giấc mơ
NP hét lên hoảng lọan
-chị, anh Phương sao rồi
Hà Phong ko nói gì, cô rõ hơn ai hết em cô rất yêu Phương nếu biết tình trạng của anh chắc nó sốc lắm, nên cô ko nói cô ko muốn đứa em cô phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa
-Phương ko sao đâu
NP hét lên
-em ko tin, em phải đi gặp anh ấy
-Nhật Phong em bình tĩnh đi
Ba cô bước tới
-con nên nghỉ ngơi đi
-tôi ghét ông
-ba biết là ba có lỗi
-ba có lỗi nếu ba biết quãng thời gian tôi sống ở đó như thế nào chắc ông ko nói thế
-em ko nên nói thế với ba
NP nhìn ra cửa sổ, cô căm ghét nơi này, đã bao lần cô vô viện vì tự tử ko thành công, cô ko muốn sống trong cái lồng kinh khủng luôn cho cô ác mộng
-ông ko biết chứ, tôi đã nhiều lần vô cái bệnh viện này ông có biết ko
Mọi người sửng sốt nhìn NP
-vì tôi tự tử ko thành công đó, ông biết ko, ông cho tôi một tuổi thơ ko mấy êm đềm như bao đứa trẻ khác nói sao tôi ko căm ghét ông
Nói xong NP đứa lên
-em định đi đâu
-em đi tìm anh Phương
-em ko được đi
-tại sao
HP ko nói gì, cô nhìn vô chồng mình từ nãy giờ chỉ đứng lặng nghe cuộc cãi vã giữa gia đinh cô
-ảnh có chuyện gì phải ko
-Phương khỏe rồi em ko phải lo
-đừng dụ tôi như con nít ba tuổi, chị nói đi ảnh sao rồi
-Phương ko bị gì hết chỉ phải nằm lại viện theo dõi thôi
-chị xạo tôi, mọi người ko nói thì tôi sẽ nhảy lầu cho coi
Nói là làm, NP chạy nhanh đến cửa sổ trước con mắt đau lòng của mọi người, HP biết em mình nói là làm nên cô bật khóc
-anh sẽ nói thay HP-chồng HP lên tiếng
-anh ta bị tàn phế và mắt có thể ko nhìn thấy được nữa
NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên