Phong mở cửa phòng anh, nó vẫn như tuần trước tối om, ko một ánh sáng, cô bước đến bên cửa sổ kéo kèm lên
Nghe tiếng bước chân Phương thức dậy và nói
-đừng kéo rèm
Ko có tiếng trả lời mà thay vô đó là sự im lặng, như vẫn có tiếng kéo rèm, làm Phương tức và quát
-điếc hả
Ko có gì đáp lại ngoài sự im lặng, bỗng có tiếng vang lên , nó nhẹ và trầm bổng, Phương nhận ra đó là bài hát anh rất thik
-tắt ngay đi, tôi bảo mà
Phương quơ tay lấy được cái bình hoa gần giường, như tìm được vũ khí anh ném mạnh về phía anh cho là có người đang đứng, anh chỉ nghe tiếng vỡ loảng choảng của cái bình ngoài ra là sự im lặng hòa vào tiếng nhạc
-chị Hồng đâu
Gọi 1 hồi mới thấy chị người làm lên, anh quát
-chị điếc sao mà ko nghe tôi gọi
Chị người làm khúm núm
-dạ tôi bận giặt đồ
-chị đuổi ngay người mới sáng sớm đã làm ồn phòng tôi nãy giờ nhanh lên
-thưa cậu
-nhanh lên
-dạ
Quay qua Phong, chị Hồng tỏ ánh mắt van xin, tiếng gót chân quay đi ra khỏi cửa
-cô ta đi chưa
-dạ, cô ấy vừa đi
-chị ra ngoài đi
-dạ
Chị Hồng lui ra ngòai, chỉ còn lại mình Phương ngồi trong phòng với tiếng nhạc
-chị Hồng
Chị Hồng vừa nghe đã chạy lên
-dạ cậu gọi
Chỉ về phía đang phát ra tiếng nhạc
-tắt ngay nó cho tôi
-dạ
-------------
Phương ngồi trong căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở bực tức của anh, anh ghét cái thế giới ánh sáng mà anh ko còn cơ hội được dịp nhìn thấy nữa, bây giờ đối với anh tất cả chỉ còn là một vùng toàn màu đen, đen ngòm, ko một tí ánh sáng hi vọng
Anh chợt nghĩ đến NP, ko biết giờ này cô nhóc này đang làm gì, sao ko thăm anh, hay có phải cô nhóc này cũng kinh bỉ khi anh bị như vậy
Tiếng cười khanh khách của Phương vang lên trong cái ko gian tĩnh lặng thấy sợ đó
Anh cười mà khóc, cái việc mà anh chưa bao giờ làm cả, gục đầu lên cái chân què quặt của mình anh thẫn thờ
---------------
Tiếng nhạc vang lên, vẫn bài hát đó, vẫn tiếng chân nhảy nhót quanh căn phòng anh tất cả đã quá quen thuộc, nhưng cử chỉ, những hành động cho dù anh ko nghe nhưng anh cảm nhận được.
Anh đã làm tất cả nhưng việc để đuổi cô đi nhưng vô ich cô vẫn ngày ngày đến mở nhạc đánh thức anh dậy, cắm hoa lên cái bình mà cô mua, theo lời kể của chị Hồng thì cô dã bị hố khi mua cái bình này, cô tức lắm như bà chủ ko chịu trả lại tiền cho cô
Cô hay nấu những món Phương thik, mỗi buổi chiều cô luôn dẫn anh đi dạo và luôn luôn là 1 con đường, anh biết mà con đường có mùi hoa sữa thoang thoảng
Cô luôn biết cách làm anh vui khi thổi sáo cho anh nghe mỗi lần đi dạo, chị hồng cũng nói chỉ vì muốn anh đỡ buồn và thay đổi không khí cô đã tập thổi sáo
Phong mở cửa phòng anh, nó vẫn như tuần trước tối om, ko một ánh sáng, cô bước đến bên cửa sổ kéo kèm lên
Nghe tiếng bước chân Phương thức dậy và nói
-đừng kéo rèm
Ko có tiếng trả lời mà thay vô đó là sự im lặng, như vẫn có tiếng kéo rèm, làm Phương tức và quát
-điếc hả
Ko có gì đáp lại ngoài sự im lặng, bỗng có tiếng vang lên , nó nhẹ và trầm bổng, Phương nhận ra đó là bài hát anh rất thik
-tắt ngay đi, tôi bảo mà
Phương quơ tay lấy được cái bình hoa gần giường, như tìm được vũ khí anh ném mạnh về phía anh cho là có người đang đứng, anh chỉ nghe tiếng vỡ loảng choảng của cái bình ngoài ra là sự im lặng hòa vào tiếng nhạc
-chị Hồng đâu
Gọi hồi mới thấy chị người làm lên, anh quát
-chị điếc sao mà ko nghe tôi gọi
Chị người làm khúm núm
-dạ tôi bận giặt đồ
-chị đuổi ngay người mới sáng sớm đã làm ồn phòng tôi nãy giờ nhanh lên
-thưa cậu
-nhanh lên
-dạ
Quay qua Phong, chị Hồng tỏ ánh mắt van xin, tiếng gót chân quay đi ra khỏi cửa
-cô ta đi chưa
-dạ, cô ấy vừa đi
-chị ra ngoài đi
-dạ
Chị Hồng lui ra ngòai, chỉ còn lại mình Phương ngồi trong phòng với tiếng nhạc
-chị Hồng
Chị Hồng vừa nghe đã chạy lên
-dạ cậu gọi
Chỉ về phía đang phát ra tiếng nhạc
-tắt ngay nó cho tôi
-dạ
-------------
Phương ngồi trong căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở bực tức của anh, anh ghét cái thế giới ánh sáng mà anh ko còn cơ hội được dịp nhìn thấy nữa, bây giờ đối với anh tất cả chỉ còn là một vùng toàn màu đen, đen ngòm, ko một tí ánh sáng hi vọng
Anh chợt nghĩ đến NP, ko biết giờ này cô nhóc này đang làm gì, sao ko thăm anh, hay có phải cô nhóc này cũng kinh bỉ khi anh bị như vậy
Tiếng cười khanh khách của Phương vang lên trong cái ko gian tĩnh lặng thấy sợ đó
Anh cười mà khóc, cái việc mà anh chưa bao giờ làm cả, gục đầu lên cái chân què quặt của mình anh thẫn thờ
---------------
Tiếng nhạc vang lên, vẫn bài hát đó, vẫn tiếng chân nhảy nhót quanh căn phòng anh tất cả đã quá quen thuộc, nhưng cử chỉ, những hành động cho dù anh ko nghe nhưng anh cảm nhận được.
Anh đã làm tất cả nhưng việc để đuổi cô đi nhưng vô ich cô vẫn ngày ngày đến mở nhạc đánh thức anh dậy, cắm hoa lên cái bình mà cô mua, theo lời kể của chị Hồng thì cô dã bị hố khi mua cái bình này, cô tức lắm như bà chủ ko chịu trả lại tiền cho cô
Cô hay nấu những món Phương thik, mỗi buổi chiều cô luôn dẫn anh đi dạo và luôn luôn là con đường, anh biết mà con đường có mùi hoa sữa thoang thoảng
Cô luôn biết cách làm anh vui khi thổi sáo cho anh nghe mỗi lần đi dạo, chị hồng cũng nói chỉ vì muốn anh đỡ buồn và thay đổi không khí cô đã tập thổi sáo