Vừa nói hắn vừa dơ tay tôi lên xem xét
-anh ở đâu ra vậy
-trên đó
Hắn chỉ tay lên trời, nói với vẻ kinh tôi ra mặt
-anh điên à
Hắn ko nói gì, im lặng, và sát trùng vết thương cho tôi
-nè-tôi kều tay hắn
-gi`?
-Phong đứng thứ mấy
-vẫn như cũ
Hic hic “vẫn như cũ” nghe mà đau lòng, hắn luôn coi tôi ở một vị trí nào đó trong lòng hắn, một vị trí nào đó mà chi dù tôi có cố gắng cũng nhận cái vị trí đó, ko bao giờ thay đổi
Hắn vẫn luôn thế “lạnh lùng”
“Trích nhật kí của gió”
Chap2
-cô Liên vô đây tôi bảo-cô thư kí nhỏ nhắn bước vô với gương mặt thất thần
-dạ, chủ tích gọi em
Vứt xuống bàn tập hồ sở, vị chủ tịch ra hiệu cho cô thư kí lui ra ngoài
Tiếng điện thọat reo
-alo?
-đại ca, là em đây
-chuyện gì?
-tụi thằng Côn gây sự, tụi em ko biết giải quyết thế nào, nên
-tao nói rồi, giải tán, giải tán hết đi
Một giọng nói khác vang len trong điện thọai
-Phương, mày bình tĩnh lại đi, chuyện đã qua rồi mà
Cúp máy thật mạnh, Phương thở một cách mệt mỏi. Anh ko bao giờ muốn nhớ lại cái chuyện kinh hoàng ấy, câu chuyện của 7 năm về trước
--
Cho xe chạy vô nhà, Phương mệt lừ, lê thân mình lên phòng rồi nằm bịch xuống giường. Anh nghĩ miên man rồi thiếp dần
Reng reng
-alo?
-Phương tụi tao cần mày
-nói đi, nên nhớ đây là lần cuối
-hai pha
-ở đâu?
-chỗ cũ
Hỏi xong Phương cúp máy, anh tắm rửa sạch sẽ, khóat lên người bộ đồng thun, vô gara dắt chiếc moto yêu quý ra chỉnh một hồi rồi lên xe vút đi, anh đế hơi trễ nên, mọi người bắt đầu vô cuộc hết rồi
-em chàu đại ca
Tiếng thằng Thành vang lên
-đại ca muốn chơi luôn ván này ko
-ko
-đợi đợt sau đi
Phương ngồi lặng một hồi, suy nghĩ lung tung. Bất chợt ánh mắt của anh dừng ở phía một cô gái. Nhưng theo anh cô ta thật buồn cười.
Chiếc váy dài đụng mắt cá màu trắng có viền đắng ten, tay dài màu đen. Cô ta đội cái nón vành rộng có cái nơ to kinh khủng, hơi che khuất đôi mắt nên Phương ko thấy rõ, sống mũi cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, tay cầm theo cái xắc đen miệng liên hồi hỏi những người đi đua xe. Điểm đặc biệt là cô ta đi đôi bốt cao trông thật là lố bịch. Nhìn kĩ trên người cô ta chỉ có hai màu đen, trắng
- đại ca, đến giờ
Phương nhảy lên chiếc xe, có ai đó ngồi sau lưng Phương anh giật mình quay lại thì ra là cô gái ban nãy mà anh chú ý. Cô ta thật khácvới chiếc nón bảo hiểm trêm đầu
- cô có bị lộn xe không ?
-anh có phải là Phương ko?
-phải thì sao mà ko thì sao?
-phải thì anh cho tôi quá giang, ko thì tôi xuống, nhưng tôi biết anh là Phương
Cô gái hít thật sâu, rồi dơ tay ra hiệu
Phương sẵn sàng, chiếc xe lao như tên lửa, cô gái ôm chặt lấy Phương, cô thủ thỉ bên tai
-tôi sẽ là nữ hoàng chiến thắng của anh
-cô im cho tôi nhờ
Cô ta ko nghe anh, vẫn cứ thao thao vè đủ thứ. Làm anh nhớ đến Phong, cũng đã 7 năm rồi nhưng cô vẫn còn hiện diện trong anh rất quan trọng, anh ko hiểu nổi tại sao có thể để cho cô gái này ngồi đằng sau mà ko hề la mắng, cái vị trí đó chỉ luôn dành cho Phong mà thôi, anh cũng ko hiểu chính mình nữa
Cô ta nhảy xuống xe một cách điệu nghệ, khi gần tới đích, Phương nghĩ liên miêng mà ko ngờ rằng cô gái đó đang nhìn anh một cách khó hiểu
-bộ thik nhìn tôi lắm hả
Ko chần chừ cô ta gật đầu cái rụp, và cười. Cô ta ko biết rằng mình quá vô duyên sao
-đại ca, pha hai ở đường Lê Thánh Tông
Thành chưa kịp dứt lời, thì cô gái lạ đã lên tiếng
-cho tôi theo với
-cô ta là?
Vừa nói với Phương, anh vừa quay sang chỉ vô cô gái
-tôi là Nguyễn Nhật Phong
-ko ý tôi là cô có quan hệ gì với đại ca của tôi
-người yêu
Khuôn mặt tươi cười vì chiến thắng của Phương dần đổi sắc
-cô ta trốn viện tâm thần đó-vừa nói anh vừa khoát tay Thành ra hiệu cho anh ra xe
Phương cũng hơi bất ngờ
Hai cái tên Nguyễn Hà Phong và Nguyễn Nhật Phong, chẳng lẽ họ là chị em