Không hiểu tại sao, tối nào Tử Thiên cũng mò mẫm sang nhà cô ăn tối. Mặc dù cô đã nói nhà cô chẳng có gì ăn, nhưng anh nhất quyết ở lại, cũng không chịu ăn mỳ tôm, anh đưa tiền cho cô, bắt cô phải đi siêu thị mua thức ăn về dự trữ, làm Hạ Phong muốn cự tuyệt cũng khó. Muốn nói là đuổi anh ra khỏi nhà cũng không phải là chuyện không thể, nhưng cô không thể nghĩ được anh sẽ lại dùng chiêu trò gì để bắt nạt cô nữa. Ngày nào cũng phải về nhà sớm để nấu cơm, thật giống như chăm con mọn đây mà
- Tại sao? - Tử Thiên đứng chống nạnh trước cửa nhà cô, bên trong không có 1 chút ánh sáng
- À, tôi quên nói với anh, hôm nay tôi đến bệnh viện, không cần đợi đâu
- Bệnh viện? Cô bị bệnh sao? - anh nhíu mày
- Ừm, nhưng không phải bệnh cảm cúm bình thường như anh nghĩ đâu. Thôi thì cứ tóm lại, anh ra ngoài ăn nhé! Tạm biệt.....
- Alo......Alo?.... - dám cúp máy trước cả anh. Tử Thiên đút tay vào túi quần, chưa vội quay về, anh đứng tựa người vào cửa
Tối nay lạnh thật. Đã lâu rồi anh không nhớ cảm giác đứng trên cao khi trời đêm lạnh như thế nào nữa. Anh quên mất mình đã từng cô đơn như thế nào, thê thảm như thế nào. Cũng nhờ có cô. Cuộc sống thật đơn giản, thật chỉ muốn cùng 1 người ăn 2 bữa trong ngày là có thể cảm thấy vui vẻ. Vậy sao trước đây anh không gặp cô sớm hơn 1 chút
Là do anh, anh đã trốn tránh. Trốn tránh tất cả và chạy đến thành phố A, hơn nữa còn lôi kéo theo Minh Triết, ở đó trốn suốt mấy năm trời bây giờ mới trở về. Nghĩ lại, anh vẫn tự cười cho mình ngu ngốc. Nhưng mà.....cô đến bệnh viện chắc chắn là để gặp cái tên họ Thiếu gì đó. Chữa bệnh gì chứ, hắn ta chính là đang viện cớ gặp cô hàng tuần. Đến cả anh còn bị gạt qua 1 bên, thậm chí anh còn thuộc lòng lịch khám bệnh của cô nữa. Vậy mà hôm nay lại sơ suất không nhớ ra
Điện thoại lại reo, Tử Thiên thở dài thườn thượt nghe máy
- Chuyện gì?
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT!!! - Minh Triết hét lớn trong điện thoại, làm anh còn phải để ống nghe ra xa
- Hôm nay.....
- Không nhớ hả? Hôm nay là sinh nhật cậu. Nào, mau tới đây, mình chuẩn bị tiệc cho cậu vất vả lắm đấy. Không đến đừng có hối hận nha. Nếu có cô Triệu ở đó thì nhớ rủ đi luôn nha. Để mình nhắn địa chỉ cho - Minh Triết nói 1 tràng rồi cúp máy. Không lâu sau lại có tin nhắn tới
Tử Thiên cười lạnh rồi rời đi. Anh quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Nói đúng hơn, mọi năm anh đều không nhớ. Không hiểu tại sao lại buồn như vậy. Thất vọng, cũng rất uất ức. Hôm nay cô lại đi khám bệnh đến tận tối mới đi về, không thể đến tiệc cùng anh và Minh Triết. Anh thật sự chẳng có động lực để đến đó chút nào
Tiệc sinh nhật gì chứ? Giống tiệc chính trị thì hơn. Tên này chuẩn bị chu đáo từ lúc nào vậy? Hẳn là biết anh chán ghét lại còn bày trò. Minh Triết đứng ở xa vẫy tay, cười tươi rói. Đúng rồi, năm nào hắn ra cũng rất hăng hái trong vụ này. Tiếp sau hắn, cả phòng cũng vỗ tay náo nhiệt, hoan nghênh chúc mừng anh. Trong khi Tử Thiên còn bày vẻ mặt cứng nhắc, Minh Triết đã lôi anh lên sân khấu, đứng cạnh chiếc bánh sinh nhật
- Nói vài lời đi - hắn thúc tay anh. Tử Thiên nhìn xuống dưới, rồi cầm lấy mic
- Cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng sinh nhật tôi hôm nay. Mong mọi người hôm nay hãy tận hưởng hết mình! Cảm ơn - anh chẳng còn biết nói gì hơn, nhưng tiếng vỗ tay vẫn vang lên ào ào
Minh Triết lại kéo anh đến chỗ có mấy cô gái xinh đẹp muốn làm quen. Bọn họ chủ yếu muốn vây quanh anh, không muốn cái mặt tiền này cũng muốn cái gia sản kết xù của anh. Mọi người, doanh nhân, tiểu thư, đối tác, rất đông người. Rất náo nhiệt, Minh Triết cũng cười nói rất vui vẻ. Nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ thấy lạc lõng nơi này. Cảm thấy trái tim không thể lấp đầy được nữa
Mùi nước hoa từ người của những cô gái này càng làm anh đau đầu. Anh sớm rời khỏi đám đông, ngồi 1 mình bên bàn buffet, uống rượu. Những cô gái gợi chuyện với anh đều bị anh từ chối khéo nếu không muốn nói là ghét. Cả người anh bắt đầu ngà ngà say. Có chút buồn ngủ. Sao trong đây lại nhiều người quá vậy?
- Hóa ra cậu ở đây à? - 1 người đàn ông cũng trạc tuổi anh, cổ thắt 1 chiếc khăn màu tím, miệng nở nụ cười vô cùng đểu cáng. Minh Triết liếc qua lấy người nào đó, nụ cười cũng lập tức dập tắt. Nghe người gọi, Tử Thiên nghiêng nghiêng đầu nhìn hé
- Cậu.....sao lại ở đây? - nghe giọng có vẻ như là sắp say rồi
- Sinh nhật cậu mà, cho dù tôi ở bán cầu bên kia cũng phải bay về đây chứ
- Có khách không mời mà đến sao? - Minh Triết cười giả lả đi tới - ở đây không hoan nghênh cậu
- Ok ok, tôi biết mấy cậu muốn đuổi tôi đi rồi. Nhưng mà.....tôi chỉ muốn nói vài lời với Tử Thiên thôi mà..... - hắn ta cười điệu bộ rồi cúi xuống nói nhỏ với anh, chuyện mà Minh Triết không thể nghe được trong buổi tiệc ồn ào như thế này - tôi đến nói cho cậu biết, dạo này....Thiên Ân điện thoại cho tôi hơi nhiều đấy, nói cô ấy rất nhớ cậu.....
Nghe đến đó, Tử Thiên coi như hoàn toàn tỉnh rượu, anh ngồi ngẩn người ra. Hắn ta lại cười xảo quyệt, trở về tư thế đứng ban đầu. Minh Triết nhìn anh thẩn thờ rồi bắt đầu nổi cáu
- Này, cậu lại nói linh tinh gì đó?
- Không có gì.....à mà tôi nghe nói, cậu có đồ chơi mới rồi phải không Tử Thiên. Là nhân viên trong công ty, thích chơi hàng đơn giản sao? Khẩu vị đặc biệt thật đấy. Nhưng mà tôi nhắc cho cậu nhớ..... bị lừa nữa bây giờ
- Này, TỀ VĂN THOẠI, CẬU ĐỪNG CÓ QUÁ ĐÁNG. CÚT NGAY CHO TÔI! - mọi người vì tiếng hét của Minh Triết mà giật mình. Trong khi đó, Văn Thoại đã đi xa mới tiếng cười ngạo nghễ - cậu.....cậu.....
- Không sao đâu. Hắn ta chỉ dọa mình chút thôi. Cậu đi chơi chút đi - Tử Thiên vẫn cười cho qua, huơ huơ tay đuổi Minh Triết đi
Minh Triết vật vã 1 tay đỡ Tử Thiên, 1 tay đỡ người con gái người mặc thiếu vải bước ra từ phòng tiệc. Mọi người đã về hết, cớ sao lại lòi ra cô gái nhìn qua chẳng giống tiểu thư đài cát chút nào, nhìn giống gái nhảy trong quán bar thì hơn. Dù vậy, là đàn ông, Minh Triết chẳng thể để cô gái này ngoài đường mà không quan tâm. Riêng Tử Thiên thì.....rất xin lỗi, nhưng hôm nay sinh nhật anh, hắn lại chẳng thể đưa anh về nhà được. Sẵn có men rượu trong người, Minh Triết rút điện thoại ra gọi.....
Hạ Phong bịt tai, ôm gối, lăn lội với mền trên giường thế nào cũng không ngăn nổi chuông điện thoại reo liên hồi. Không phải kẻ nào lại mất nhân tính đến nỗi phá rối giấc ngủ đêm khuya của cô chứ
- Alo..... - cô nghe máy với giọng lè nhè -.....hả?.....CÁI GÌ? Khoan đã, chờ....alo.....ALO??
Hạ Phong ngồi bật dậy. Bấm số gọi lại nhưng thuê bao, cô lại gọi lại, nhưng rồi cũng thuê bao. Động tác diễn ra hơn chục lần nhưng cũng chỉ có 1 kết quả. Hạ Phong lật chăn, vội chạy đi thay đồ. Tất cả những gì cô mang theo ra khỏi nhà cũng chỉ là 1 câu nói của Minh Triết "Tử Thiên có chuyện. Cô đến địa chỉ.....". Không phải "chuyện" mà hắn nói lại giống như hôm trước chứ
1 bước thành 2 bước, Hạ Phong chuyển từ đi thành chạy, rồi chạy rất nhanh. Cô bất chấp cả thời tiết lạnh giá chạy đến khách sạn XXX. Trên người chỉ khoát chiếc áo dạ và khăn quàng cổ mỏng manh, cô bắt taxi, cả người nóng ran mang theo hơi thở gấp rút. Anh nhất định không được có chuyện, nhất định phải kiên trì ít nhất là cho đến lúc cô đến. Hạ Phong nắm chặt tay, miệng không ngừng kêu tài xế chạy nhanh đến nỗi chính cô cũng bị la rầy
Hạ Phong khẩn trương nhìn phía trước nhưng tất cả những gì cô thấy cũng chỉ là 1 mảng đen. Xe vừa dừng, cô đã vội chạy ra đến suýt nữa quên mất trả tiền. Chỗ này rộng quá, cô biết đi đâu tìm anh bây giờ? Vừa bước đi, cô vừa xoa xoa tay phì phò thở, làm ấm cơ thể 1 chút. Lùi sau vài bước, cô thấy phía trước khách sạn không có bóng người liền chạy ra phía sau
- Giám đốc! - vừa thấy anh ngồi im khô, gật gà gật gù trên bồn hoa ngoài khách sạn, cô vội vàng chạy tới - anh.....anh không sao chứ? - cô vội sờ mặt anh, mặt anh lạnh ngắt, tay anh lại càng lạnh hơn. Tử Thiên ngồi co ro chống chọi với cái lạnh. Nghe giọng nói quen thuộc, anh ngẩng mặt, đôi mắt mơ hồ buồn
- Ưm.....Hạ Phong.....?? - anh nheo mắt nhìn, giọng vô cùng dịu dàng
-..... - lần đầu tiên nghe anh gọi cô bằng tên như vậy, có chút không quen. Hạ Phong liền bị dọa cho 1 trận, nhưng ngay sau đó liền đứng dậy - để tôi đi gọi taxi, anh say rồi - cô vừa đứng dậy, liền bị anh kéo ngồi xuống lại. Thật.....người thì không tỉnh táo nhưng sao lực tay lại mạnh như vậy
- Không được.....đi
- Tại sao? - Tử Thiên đứng chống nạnh trước cửa nhà cô, bên trong không có 1 chút ánh sáng
- À, tôi quên nói với anh, hôm nay tôi đến bệnh viện, không cần đợi đâu
- Bệnh viện? Cô bị bệnh sao? - anh nhíu mày
- Ừm, nhưng không phải bệnh cảm cúm bình thường như anh nghĩ đâu. Thôi thì cứ tóm lại, anh ra ngoài ăn nhé! Tạm biệt.....
- Alo......Alo?.... - dám cúp máy trước cả anh. Tử Thiên đút tay vào túi quần, chưa vội quay về, anh đứng tựa người vào cửa
Tối nay lạnh thật. Đã lâu rồi anh không nhớ cảm giác đứng trên cao khi trời đêm lạnh như thế nào nữa. Anh quên mất mình đã từng cô đơn như thế nào, thê thảm như thế nào. Cũng nhờ có cô. Cuộc sống thật đơn giản, thật chỉ muốn cùng 1 người ăn 2 bữa trong ngày là có thể cảm thấy vui vẻ. Vậy sao trước đây anh không gặp cô sớm hơn 1 chút
Là do anh, anh đã trốn tránh. Trốn tránh tất cả và chạy đến thành phố A, hơn nữa còn lôi kéo theo Minh Triết, ở đó trốn suốt mấy năm trời bây giờ mới trở về. Nghĩ lại, anh vẫn tự cười cho mình ngu ngốc. Nhưng mà.....cô đến bệnh viện chắc chắn là để gặp cái tên họ Thiếu gì đó. Chữa bệnh gì chứ, hắn ta chính là đang viện cớ gặp cô hàng tuần. Đến cả anh còn bị gạt qua 1 bên, thậm chí anh còn thuộc lòng lịch khám bệnh của cô nữa. Vậy mà hôm nay lại sơ suất không nhớ ra
Điện thoại lại reo, Tử Thiên thở dài thườn thượt nghe máy
- Chuyện gì?
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT!!! - Minh Triết hét lớn trong điện thoại, làm anh còn phải để ống nghe ra xa
- Hôm nay.....
- Không nhớ hả? Hôm nay là sinh nhật cậu. Nào, mau tới đây, mình chuẩn bị tiệc cho cậu vất vả lắm đấy. Không đến đừng có hối hận nha. Nếu có cô Triệu ở đó thì nhớ rủ đi luôn nha. Để mình nhắn địa chỉ cho - Minh Triết nói 1 tràng rồi cúp máy. Không lâu sau lại có tin nhắn tới
Tử Thiên cười lạnh rồi rời đi. Anh quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Nói đúng hơn, mọi năm anh đều không nhớ. Không hiểu tại sao lại buồn như vậy. Thất vọng, cũng rất uất ức. Hôm nay cô lại đi khám bệnh đến tận tối mới đi về, không thể đến tiệc cùng anh và Minh Triết. Anh thật sự chẳng có động lực để đến đó chút nào
Tiệc sinh nhật gì chứ? Giống tiệc chính trị thì hơn. Tên này chuẩn bị chu đáo từ lúc nào vậy? Hẳn là biết anh chán ghét lại còn bày trò. Minh Triết đứng ở xa vẫy tay, cười tươi rói. Đúng rồi, năm nào hắn ra cũng rất hăng hái trong vụ này. Tiếp sau hắn, cả phòng cũng vỗ tay náo nhiệt, hoan nghênh chúc mừng anh. Trong khi Tử Thiên còn bày vẻ mặt cứng nhắc, Minh Triết đã lôi anh lên sân khấu, đứng cạnh chiếc bánh sinh nhật
- Nói vài lời đi - hắn thúc tay anh. Tử Thiên nhìn xuống dưới, rồi cầm lấy mic
- Cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng sinh nhật tôi hôm nay. Mong mọi người hôm nay hãy tận hưởng hết mình! Cảm ơn - anh chẳng còn biết nói gì hơn, nhưng tiếng vỗ tay vẫn vang lên ào ào
Minh Triết lại kéo anh đến chỗ có mấy cô gái xinh đẹp muốn làm quen. Bọn họ chủ yếu muốn vây quanh anh, không muốn cái mặt tiền này cũng muốn cái gia sản kết xù của anh. Mọi người, doanh nhân, tiểu thư, đối tác, rất đông người. Rất náo nhiệt, Minh Triết cũng cười nói rất vui vẻ. Nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ thấy lạc lõng nơi này. Cảm thấy trái tim không thể lấp đầy được nữa
Mùi nước hoa từ người của những cô gái này càng làm anh đau đầu. Anh sớm rời khỏi đám đông, ngồi 1 mình bên bàn buffet, uống rượu. Những cô gái gợi chuyện với anh đều bị anh từ chối khéo nếu không muốn nói là ghét. Cả người anh bắt đầu ngà ngà say. Có chút buồn ngủ. Sao trong đây lại nhiều người quá vậy?
- Hóa ra cậu ở đây à? - 1 người đàn ông cũng trạc tuổi anh, cổ thắt 1 chiếc khăn màu tím, miệng nở nụ cười vô cùng đểu cáng. Minh Triết liếc qua lấy người nào đó, nụ cười cũng lập tức dập tắt. Nghe người gọi, Tử Thiên nghiêng nghiêng đầu nhìn hé
- Cậu.....sao lại ở đây? - nghe giọng có vẻ như là sắp say rồi
- Sinh nhật cậu mà, cho dù tôi ở bán cầu bên kia cũng phải bay về đây chứ
- Có khách không mời mà đến sao? - Minh Triết cười giả lả đi tới - ở đây không hoan nghênh cậu
- Ok ok, tôi biết mấy cậu muốn đuổi tôi đi rồi. Nhưng mà.....tôi chỉ muốn nói vài lời với Tử Thiên thôi mà..... - hắn ta cười điệu bộ rồi cúi xuống nói nhỏ với anh, chuyện mà Minh Triết không thể nghe được trong buổi tiệc ồn ào như thế này - tôi đến nói cho cậu biết, dạo này....Thiên Ân điện thoại cho tôi hơi nhiều đấy, nói cô ấy rất nhớ cậu.....
Nghe đến đó, Tử Thiên coi như hoàn toàn tỉnh rượu, anh ngồi ngẩn người ra. Hắn ta lại cười xảo quyệt, trở về tư thế đứng ban đầu. Minh Triết nhìn anh thẩn thờ rồi bắt đầu nổi cáu
- Này, cậu lại nói linh tinh gì đó?
- Không có gì.....à mà tôi nghe nói, cậu có đồ chơi mới rồi phải không Tử Thiên. Là nhân viên trong công ty, thích chơi hàng đơn giản sao? Khẩu vị đặc biệt thật đấy. Nhưng mà tôi nhắc cho cậu nhớ..... bị lừa nữa bây giờ
- Này, TỀ VĂN THOẠI, CẬU ĐỪNG CÓ QUÁ ĐÁNG. CÚT NGAY CHO TÔI! - mọi người vì tiếng hét của Minh Triết mà giật mình. Trong khi đó, Văn Thoại đã đi xa mới tiếng cười ngạo nghễ - cậu.....cậu.....
- Không sao đâu. Hắn ta chỉ dọa mình chút thôi. Cậu đi chơi chút đi - Tử Thiên vẫn cười cho qua, huơ huơ tay đuổi Minh Triết đi
Minh Triết vật vã 1 tay đỡ Tử Thiên, 1 tay đỡ người con gái người mặc thiếu vải bước ra từ phòng tiệc. Mọi người đã về hết, cớ sao lại lòi ra cô gái nhìn qua chẳng giống tiểu thư đài cát chút nào, nhìn giống gái nhảy trong quán bar thì hơn. Dù vậy, là đàn ông, Minh Triết chẳng thể để cô gái này ngoài đường mà không quan tâm. Riêng Tử Thiên thì.....rất xin lỗi, nhưng hôm nay sinh nhật anh, hắn lại chẳng thể đưa anh về nhà được. Sẵn có men rượu trong người, Minh Triết rút điện thoại ra gọi.....
Hạ Phong bịt tai, ôm gối, lăn lội với mền trên giường thế nào cũng không ngăn nổi chuông điện thoại reo liên hồi. Không phải kẻ nào lại mất nhân tính đến nỗi phá rối giấc ngủ đêm khuya của cô chứ
- Alo..... - cô nghe máy với giọng lè nhè -.....hả?.....CÁI GÌ? Khoan đã, chờ....alo.....ALO??
Hạ Phong ngồi bật dậy. Bấm số gọi lại nhưng thuê bao, cô lại gọi lại, nhưng rồi cũng thuê bao. Động tác diễn ra hơn chục lần nhưng cũng chỉ có 1 kết quả. Hạ Phong lật chăn, vội chạy đi thay đồ. Tất cả những gì cô mang theo ra khỏi nhà cũng chỉ là 1 câu nói của Minh Triết "Tử Thiên có chuyện. Cô đến địa chỉ.....". Không phải "chuyện" mà hắn nói lại giống như hôm trước chứ
1 bước thành 2 bước, Hạ Phong chuyển từ đi thành chạy, rồi chạy rất nhanh. Cô bất chấp cả thời tiết lạnh giá chạy đến khách sạn XXX. Trên người chỉ khoát chiếc áo dạ và khăn quàng cổ mỏng manh, cô bắt taxi, cả người nóng ran mang theo hơi thở gấp rút. Anh nhất định không được có chuyện, nhất định phải kiên trì ít nhất là cho đến lúc cô đến. Hạ Phong nắm chặt tay, miệng không ngừng kêu tài xế chạy nhanh đến nỗi chính cô cũng bị la rầy
Hạ Phong khẩn trương nhìn phía trước nhưng tất cả những gì cô thấy cũng chỉ là 1 mảng đen. Xe vừa dừng, cô đã vội chạy ra đến suýt nữa quên mất trả tiền. Chỗ này rộng quá, cô biết đi đâu tìm anh bây giờ? Vừa bước đi, cô vừa xoa xoa tay phì phò thở, làm ấm cơ thể 1 chút. Lùi sau vài bước, cô thấy phía trước khách sạn không có bóng người liền chạy ra phía sau
- Giám đốc! - vừa thấy anh ngồi im khô, gật gà gật gù trên bồn hoa ngoài khách sạn, cô vội vàng chạy tới - anh.....anh không sao chứ? - cô vội sờ mặt anh, mặt anh lạnh ngắt, tay anh lại càng lạnh hơn. Tử Thiên ngồi co ro chống chọi với cái lạnh. Nghe giọng nói quen thuộc, anh ngẩng mặt, đôi mắt mơ hồ buồn
- Ưm.....Hạ Phong.....?? - anh nheo mắt nhìn, giọng vô cùng dịu dàng
-..... - lần đầu tiên nghe anh gọi cô bằng tên như vậy, có chút không quen. Hạ Phong liền bị dọa cho 1 trận, nhưng ngay sau đó liền đứng dậy - để tôi đi gọi taxi, anh say rồi - cô vừa đứng dậy, liền bị anh kéo ngồi xuống lại. Thật.....người thì không tỉnh táo nhưng sao lực tay lại mạnh như vậy
- Không được.....đi