Phòng khách lại xuất hiện trước mặt anh. Tiếng chào của người làm càng làm anh ghét cay ghét đắng hơn. Anh từ đầu vốn đã không hiểu. Nếu cô không thích thì thôi, tại sao lại nói những lời nặng nề đến vậy? Anh chưa bao giờ xem cô là thứ đồ chơi tiêu khiển nào cả. Làm thế nào cô lại có suy nghĩ quá đáng như vậy chứ? Không tin tưởng anh sao?
- KHỐN KIẾP! - Tử Thiên chửi thề rồi đạp hết bàn ghế. Tiếng thủy tinh vỡ tan tành nghe giống như tiếng vỡ của trái tim anh vậy
Anh mệt mỏi khuỵu 2 chân xuống đất. Cô thật là quá đáng! Lúc nào anh cũng đối xử tốt với cô, vậy mà chỉ một khắc, cô đã đạp văng anh ra ngoài. Cô mới đúng là kẻ trêu đùa trái tim người khác. Anh năm lần bảy lượt cứu cô, đã hôn cô, như vậy còn chưa đủ? Nay anh lại rủ cô về chung nhà, cô lại nổi cáu lên muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh
Người làm nhìn thấy anh điên tiết lên thì không dám lại gần, mặc cho thủy tinh rơi lã chã rất nhiều mà tay anh cũng bị thương. Máu rỉ ra từ đầu ngón tay cũng không làm anh bận tâm. Anh chẳng hiểu cái gì hết. Lý do của tất cả những chuyện này. Anh cũng chẳng hề đối xử tệ với cô, mà cô cũng không hề ca thán gì anh. Sao đột nhiên lại như vậy?
Tử Thiên lững thững đứng dậy, nghiêng ngả đi lên lầu. Người làm sốt sắng lo cho anh. Làm sao đây? Hình như chảy máu rất nhiều. Vết thương nếu không sát trùng sẽ nguy hiểm lắm. Nhìn tâm trạng anh vừa về nhà đã tồi tệ, hẳn là hôm nay có chuyện rồi. Ngày nào mà chẳng có chuyện, mấy ngày trước đã ủ rũ đến không muốn về nhà ăn cơm. Cũng may có Hồ thiếu gia nhắc nhở dặn dò. Hôm qua vừa mới vui vẻ được trọn 1 ngày, hôm nay lại nổi giận. Tâm trạng cậu chủ từ khi nào lại biến đổi như thời tiết vậy?
- Xin nghỉ làm? - Tử Thiên nhíu mày hỏi lại rồi cúp máy. Cô dám nghỉ làm sao? Là muốn trốn tránh anh
Chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không nói rõ, làm sao biết trong lòng cô đang nghĩ cái quái gì chứ? Điều đó càng làm anh khó chịu hơn nữa. Chính vì thái độ cứ úp úp mở mở của cô làm anh tức điên lên. Anh hoàn toàn chưa từng có suy nghĩ muốn kết thúc mối quan hệ của hai người một cách lãng nhách như vậy. Cho nên, cho đến khi anh tắt thở, cô cũng tuyệt đối đừng có cái thái độ muốn trốn tránh anh kia
Minh Triết hôm nay đã lần thứ 2 gọi anh rồi. Có chuyện gì lại khiến anh thiếu tập trung nhiều lần trong 1 ngày đến như vậy. Hôm nay hình như Tiểu Phong nghỉ làm. Khỏi nghĩ cũng biết là có chuyện gì. Hắn lại còn chưa tính sổ với anh chuyện nhường ghế ngồi cho cô. Dù thế nào cũng phải có mức độ thôi chứ, nghe mấy trưởng phòng đồn chuyện tốt mà anh đã làm. Hầy, thật hết nói nổi cái tên quái đảng này!
Làm sao, hôm nay lại buồn phiền chuyện của cô chứ gì. Có chết hắn cũng không bao giờ làm ơn ban phước cho anh nữa đâu. Giận dỗi gì thì đi mà tự giải quyết đi nhé, hắn đây cũng chưa rảnh rỗi như vậy. Nhưng mà loại người không có kinh nghiệm trong tình trường, kiến thức xã hội lại bằng số 0 tròn trĩnh thì liệu có hiểu nổi cô không. Nói đi cũng phải nói lại, cô là người con gái đơn giản nhất mà hắn từng gặp. Như vậy cũng không phải là quá khó với anh, chỉ là không biết anh có ứng phó nổi không mà thôi
Mới có một chút mà đã trưng ra bộ mặt thảm thương như vậy. Liệu nếu sau này kết hôn rồi cãi vã nhau, anh chắc cũng sẽ đem cái Phúc Nhật này trở thành trung tâm tư vấn chuyện hôn nhân mất. Không ổn, ai chứ tên này thì hắn biết thừa, chuyện quái đản gì mà anh có thể không làm chứ
- Điện thoại cho cô ấy đi! - Tử Thiên nhíu mày nhìn hắn - khụ.....ý mình nói là tiểu Phong ấy
- Tưởng mình có IQ thấp như cậu sao? Chuyện thừa ai cũng biết - ngay cả một cái than thở cũng không có, anh lập tức sỉ nhục hắn. Thật uổng công Minh Triết rũ lòng tốt. Thật hối hận quá!
- Ừ đấy. Cứ coi thường mình đi, loại người như cậu bị gái đá đi cho chừa
"Loại người như cậu bị gái đá đi cho chừa"....câu nói của hắn cứ vang vọng trong đầu anh. Loại người như anh.....là như thế nào? Thật sự loại người như anh sẽ bị phụ nữ đá đến 2 lần hay sao? Hay thậm chí, còn đá nhanh hơn lần đầu nữa. Thật là tội nghiệp. Hẳn là thấy anh rất đáng thương rồi. Tử Thiên thở dài, ánh mắt lại chạm tới mẩu giấy dán màu hồng còn dán chặt trên đèn. Hừ, cái tờ giấy.....cũng làm anh thấy bản thân mình đáng thương nữa
Anh từ lâu đã không để ý. Trời cũng đã hết lạnh mất rồi. Nhanh như vậy, đã giữa mùa xuân rồi sao? Anh nhìn ra ngoài đường, mọi người đã không còn mặc áo khoác nữa. Quá nhiều chuyện xảy ra làm anh quên mất nhịp sống của mình. Mà hình như người làm đảo lộn cuộc sống dạo gần đây của anh là cô thì phải. Vậy mà bây giờ cô đang ở đâu vậy chứ?
- Dừng xe! - kia chẳng phải là cô gái mà anh vừa nghĩ đến hay sao? Bây giờ còn đi ngoài đường làm cái gì thế không biết. Nhìn giống như tự kỷ vậy, cũng chẳng thèm trả lời điện thoại của anh nữa. Để xem hôm nay anh phải nói cho ra nhẽ - TRIỆU HẠ PHONG!
Theo phản xạ, cô lập tức quay đầu lại. Woa, cô vừa nghĩ đến anh, anh liền xuất hiện, giống như gặp quỷ, cô lại nhanh chóng co chân bỏ chạy. Còn dám bỏ chạy? Tử Thiên đệ nhất chân dài làm sao lại không đuổi kịp cô
- Em tránh mặt tôi? - anh không ngại mà dùng lực mạnh với cô, cả người cô như con nhím đập thẳng vào người anh. Hạ Phong vội xoa xoa mũi của mình. Đau quá! Nhưng cô không dám than
- Tôi.....tôi đâu có tránh anh đâu
- Còn chối? Muốn chết hả? - Hạ Phong vội lắc lắc đầu - tại sao nghỉ làm? - thấy cô im lặng, anh lại nói tiếp - được rồi, coi như là muốn tránh mặt tôi. Vậy tại sao lại tránh mặt tôi? - cô lại im lặng - được rồi, là do chuyện tối qua. Vậy tại sao em lại nghĩ tôi coi em là đồ chơi - anh cứ giống như nhìn thấu hết tâm can của cô. Mỗi một câu hỏi, mỗi một câu trả lời đều xoáy thẳng vào vấn đề
- Thì tại.....thì tại..... - anh nheo mắt, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp - tại anh nói là không có hứng thú với tình nhân, vậy mà còn rủ tôi.....rủ tôi sang sống chung......nữa..... - Hạ Phong lí nhí trong miệng, chỉ sợ lại bị anh mắng hay nói những lời khó nghe nữa
- Em thật..... - Tử Thiên vừa nghe xong cái lí do chết tiệt của cô thì nghiến răng, không còn lời nào để mà nói nữa. Hạ Phong nhìn anh chờ đợi - THẬT NGỐC CHỊU KHÔNG NỔI - Tử Thiên thở đến muốn tăng huyết áp. Làm sao có thể tồn tại loại đầu óc kì quái đến vậy chứ? Một cộng một lại không nói bằng hai, cô chính là thể loại gì vậy?
- Hả? - lại mắng cô ngốc nữa sao? Thật là buồn đó! Tử Thiên siết chặt bả vai cô, kề sát mặt mình. Trong tình huống này....lại đi hôn cô sao?
Hạ Phong đứng trân ở đó, cả người cứng đờ. Nụ hôn của anh vẫn ngọt ngào như vậy. Dù cho tâm trạng thế nào anh cũng rất nhẹ nhàng khi hôn cô. Nhưng mà nụ hôn nhẹ nhàng đó, chính cô cũng không muốn dứt. Tại sao anh lại hôn cô? Tử Thiên vòng tay siết chặt eo cô, cơ thể 2 người dính chặt vào nhau
Hạ Phong cả người run run, nhưng không dám đẩy anh ra. Tựa hồ cô cũng rất thích nụ hôn này. Cô lười biếng để ý đến suy nghĩ của mình, mặc dù lí trí đang gào thét thế nào, chỉ là chuyện cô thích, trong phút chốc không thể nào chối bỏ
Anh dứt nụ hôn, nhìn gò má ửng hồ vì thở gấp dưới tầm mắt của mình mà động tình. Chết tiệt! Cho dù tức giận đến muốn mắng xối xả vào mặt cô, muốn dùng tất cả từ ngữ thô lỗ nhất mắng cô, nhưng tại sao lời không thể thốt ra nổi. Anh đối với cô chính là cảm giác này, nuông chiều đến không nỡ to tiếng. Cô mở mắt chăm chăm nhìn anh. Chờ đợi một câu giải thích. Hơi thở của anh phả vào mặt cô, đầy nam tính
- Anh đã nói những lời anh nói em phải nhớ kĩ kia mà. Thứ nhất, anh lớn rồi, sẽ không thích chơi đồ hàng nữa. Thứ hai, anh sẽ không bao giờ hôn người mà mình không có tình cảm. Thứ ba, cái mà.....cái không có hứng thú với tình nhân, ý nói là anh sẽ không bắt cá nhiều tay. Sao điều đơn giản vậy mà em cũng hiểu lầm là sao? - anh kiên nhẫn mà giải thích cho cô. Hạ Phong há mồm nghe anh nói một tràng thuyết giảng. Hình như là cô hiểu lầm nghĩa của từ "tình nhân". Toi rồi!
- Vậy.....a..... - Tử Thiên cụng trán của mình với cô
- Cho nên..... - tiếng nỉ non của anh làm mang tai của cô đỏ cả lên - cho nên....chúng ta qua lại đi - Giọng anh ấm quá! Lại mang hơi hướng nài nỉ. Mà cô hiện giờ, hiểu lầm được giải tỏa, chỉ là cô hiểu lầm thôi, thật là may quá! Cô mừng đến rơi nước mắt. Thật là quá may mắn mà!
- Ừm..... - được người mình thích thích lại, có gì mà không vui nữa chứ. Tử Thiên cười thành tiếng, hạnh phúc ôm cô trọn vào lòng. Tốt quá rồi! Đến cuối cùng cô cũng không làm anh thất vọng - ưm....giám đốc..... - cô ngửa mặt hỏi anh - vậy anh có tình cảm với em.....là lúc anh kể em nghe chuyện gia đình sao?
- Còn gọi anh là giám đốc nữa? - anh cốc vào đầu cô - còn có rất nhiều từ để em gọi anh mà. "Tử Thiên", "Thiên Thiên", hay "Tiểu Thiên" như em cũng được. Bằng không thì "anh yêu", hay "chồng à", đương nhiên, anh sẽ không ngại đâu
- Xì..... - cô bĩu môi, ai thèm gọi anh bằng mấy cái tên gớm chết đó chứ. Người ta nhìn vào ngại chết
- Nhưng mà nụ hôn đầu của chúng ta là lúc ở quán bar cơ
- Quán bar? Chứ không phải hôm sinh nhật anh sao? Mà hôm quán bar chúng ta có hôn nhau sao?
- Hôm sinh nhật anh có hôn em à? Anh không nhớ nữa
- Rốt cuộc chúng ta đã hôn nhau bao nhiêu lần vậy? - sao cô có cảm giác hoang mang, còn có những chuyện cô không biết nữa sao?
- KHỐN KIẾP! - Tử Thiên chửi thề rồi đạp hết bàn ghế. Tiếng thủy tinh vỡ tan tành nghe giống như tiếng vỡ của trái tim anh vậy
Anh mệt mỏi khuỵu 2 chân xuống đất. Cô thật là quá đáng! Lúc nào anh cũng đối xử tốt với cô, vậy mà chỉ một khắc, cô đã đạp văng anh ra ngoài. Cô mới đúng là kẻ trêu đùa trái tim người khác. Anh năm lần bảy lượt cứu cô, đã hôn cô, như vậy còn chưa đủ? Nay anh lại rủ cô về chung nhà, cô lại nổi cáu lên muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh
Người làm nhìn thấy anh điên tiết lên thì không dám lại gần, mặc cho thủy tinh rơi lã chã rất nhiều mà tay anh cũng bị thương. Máu rỉ ra từ đầu ngón tay cũng không làm anh bận tâm. Anh chẳng hiểu cái gì hết. Lý do của tất cả những chuyện này. Anh cũng chẳng hề đối xử tệ với cô, mà cô cũng không hề ca thán gì anh. Sao đột nhiên lại như vậy?
Tử Thiên lững thững đứng dậy, nghiêng ngả đi lên lầu. Người làm sốt sắng lo cho anh. Làm sao đây? Hình như chảy máu rất nhiều. Vết thương nếu không sát trùng sẽ nguy hiểm lắm. Nhìn tâm trạng anh vừa về nhà đã tồi tệ, hẳn là hôm nay có chuyện rồi. Ngày nào mà chẳng có chuyện, mấy ngày trước đã ủ rũ đến không muốn về nhà ăn cơm. Cũng may có Hồ thiếu gia nhắc nhở dặn dò. Hôm qua vừa mới vui vẻ được trọn 1 ngày, hôm nay lại nổi giận. Tâm trạng cậu chủ từ khi nào lại biến đổi như thời tiết vậy?
- Xin nghỉ làm? - Tử Thiên nhíu mày hỏi lại rồi cúp máy. Cô dám nghỉ làm sao? Là muốn trốn tránh anh
Chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không nói rõ, làm sao biết trong lòng cô đang nghĩ cái quái gì chứ? Điều đó càng làm anh khó chịu hơn nữa. Chính vì thái độ cứ úp úp mở mở của cô làm anh tức điên lên. Anh hoàn toàn chưa từng có suy nghĩ muốn kết thúc mối quan hệ của hai người một cách lãng nhách như vậy. Cho nên, cho đến khi anh tắt thở, cô cũng tuyệt đối đừng có cái thái độ muốn trốn tránh anh kia
Minh Triết hôm nay đã lần thứ 2 gọi anh rồi. Có chuyện gì lại khiến anh thiếu tập trung nhiều lần trong 1 ngày đến như vậy. Hôm nay hình như Tiểu Phong nghỉ làm. Khỏi nghĩ cũng biết là có chuyện gì. Hắn lại còn chưa tính sổ với anh chuyện nhường ghế ngồi cho cô. Dù thế nào cũng phải có mức độ thôi chứ, nghe mấy trưởng phòng đồn chuyện tốt mà anh đã làm. Hầy, thật hết nói nổi cái tên quái đảng này!
Làm sao, hôm nay lại buồn phiền chuyện của cô chứ gì. Có chết hắn cũng không bao giờ làm ơn ban phước cho anh nữa đâu. Giận dỗi gì thì đi mà tự giải quyết đi nhé, hắn đây cũng chưa rảnh rỗi như vậy. Nhưng mà loại người không có kinh nghiệm trong tình trường, kiến thức xã hội lại bằng số 0 tròn trĩnh thì liệu có hiểu nổi cô không. Nói đi cũng phải nói lại, cô là người con gái đơn giản nhất mà hắn từng gặp. Như vậy cũng không phải là quá khó với anh, chỉ là không biết anh có ứng phó nổi không mà thôi
Mới có một chút mà đã trưng ra bộ mặt thảm thương như vậy. Liệu nếu sau này kết hôn rồi cãi vã nhau, anh chắc cũng sẽ đem cái Phúc Nhật này trở thành trung tâm tư vấn chuyện hôn nhân mất. Không ổn, ai chứ tên này thì hắn biết thừa, chuyện quái đản gì mà anh có thể không làm chứ
- Điện thoại cho cô ấy đi! - Tử Thiên nhíu mày nhìn hắn - khụ.....ý mình nói là tiểu Phong ấy
- Tưởng mình có IQ thấp như cậu sao? Chuyện thừa ai cũng biết - ngay cả một cái than thở cũng không có, anh lập tức sỉ nhục hắn. Thật uổng công Minh Triết rũ lòng tốt. Thật hối hận quá!
- Ừ đấy. Cứ coi thường mình đi, loại người như cậu bị gái đá đi cho chừa
"Loại người như cậu bị gái đá đi cho chừa"....câu nói của hắn cứ vang vọng trong đầu anh. Loại người như anh.....là như thế nào? Thật sự loại người như anh sẽ bị phụ nữ đá đến 2 lần hay sao? Hay thậm chí, còn đá nhanh hơn lần đầu nữa. Thật là tội nghiệp. Hẳn là thấy anh rất đáng thương rồi. Tử Thiên thở dài, ánh mắt lại chạm tới mẩu giấy dán màu hồng còn dán chặt trên đèn. Hừ, cái tờ giấy.....cũng làm anh thấy bản thân mình đáng thương nữa
Anh từ lâu đã không để ý. Trời cũng đã hết lạnh mất rồi. Nhanh như vậy, đã giữa mùa xuân rồi sao? Anh nhìn ra ngoài đường, mọi người đã không còn mặc áo khoác nữa. Quá nhiều chuyện xảy ra làm anh quên mất nhịp sống của mình. Mà hình như người làm đảo lộn cuộc sống dạo gần đây của anh là cô thì phải. Vậy mà bây giờ cô đang ở đâu vậy chứ?
- Dừng xe! - kia chẳng phải là cô gái mà anh vừa nghĩ đến hay sao? Bây giờ còn đi ngoài đường làm cái gì thế không biết. Nhìn giống như tự kỷ vậy, cũng chẳng thèm trả lời điện thoại của anh nữa. Để xem hôm nay anh phải nói cho ra nhẽ - TRIỆU HẠ PHONG!
Theo phản xạ, cô lập tức quay đầu lại. Woa, cô vừa nghĩ đến anh, anh liền xuất hiện, giống như gặp quỷ, cô lại nhanh chóng co chân bỏ chạy. Còn dám bỏ chạy? Tử Thiên đệ nhất chân dài làm sao lại không đuổi kịp cô
- Em tránh mặt tôi? - anh không ngại mà dùng lực mạnh với cô, cả người cô như con nhím đập thẳng vào người anh. Hạ Phong vội xoa xoa mũi của mình. Đau quá! Nhưng cô không dám than
- Tôi.....tôi đâu có tránh anh đâu
- Còn chối? Muốn chết hả? - Hạ Phong vội lắc lắc đầu - tại sao nghỉ làm? - thấy cô im lặng, anh lại nói tiếp - được rồi, coi như là muốn tránh mặt tôi. Vậy tại sao lại tránh mặt tôi? - cô lại im lặng - được rồi, là do chuyện tối qua. Vậy tại sao em lại nghĩ tôi coi em là đồ chơi - anh cứ giống như nhìn thấu hết tâm can của cô. Mỗi một câu hỏi, mỗi một câu trả lời đều xoáy thẳng vào vấn đề
- Thì tại.....thì tại..... - anh nheo mắt, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp - tại anh nói là không có hứng thú với tình nhân, vậy mà còn rủ tôi.....rủ tôi sang sống chung......nữa..... - Hạ Phong lí nhí trong miệng, chỉ sợ lại bị anh mắng hay nói những lời khó nghe nữa
- Em thật..... - Tử Thiên vừa nghe xong cái lí do chết tiệt của cô thì nghiến răng, không còn lời nào để mà nói nữa. Hạ Phong nhìn anh chờ đợi - THẬT NGỐC CHỊU KHÔNG NỔI - Tử Thiên thở đến muốn tăng huyết áp. Làm sao có thể tồn tại loại đầu óc kì quái đến vậy chứ? Một cộng một lại không nói bằng hai, cô chính là thể loại gì vậy?
- Hả? - lại mắng cô ngốc nữa sao? Thật là buồn đó! Tử Thiên siết chặt bả vai cô, kề sát mặt mình. Trong tình huống này....lại đi hôn cô sao?
Hạ Phong đứng trân ở đó, cả người cứng đờ. Nụ hôn của anh vẫn ngọt ngào như vậy. Dù cho tâm trạng thế nào anh cũng rất nhẹ nhàng khi hôn cô. Nhưng mà nụ hôn nhẹ nhàng đó, chính cô cũng không muốn dứt. Tại sao anh lại hôn cô? Tử Thiên vòng tay siết chặt eo cô, cơ thể 2 người dính chặt vào nhau
Hạ Phong cả người run run, nhưng không dám đẩy anh ra. Tựa hồ cô cũng rất thích nụ hôn này. Cô lười biếng để ý đến suy nghĩ của mình, mặc dù lí trí đang gào thét thế nào, chỉ là chuyện cô thích, trong phút chốc không thể nào chối bỏ
Anh dứt nụ hôn, nhìn gò má ửng hồ vì thở gấp dưới tầm mắt của mình mà động tình. Chết tiệt! Cho dù tức giận đến muốn mắng xối xả vào mặt cô, muốn dùng tất cả từ ngữ thô lỗ nhất mắng cô, nhưng tại sao lời không thể thốt ra nổi. Anh đối với cô chính là cảm giác này, nuông chiều đến không nỡ to tiếng. Cô mở mắt chăm chăm nhìn anh. Chờ đợi một câu giải thích. Hơi thở của anh phả vào mặt cô, đầy nam tính
- Anh đã nói những lời anh nói em phải nhớ kĩ kia mà. Thứ nhất, anh lớn rồi, sẽ không thích chơi đồ hàng nữa. Thứ hai, anh sẽ không bao giờ hôn người mà mình không có tình cảm. Thứ ba, cái mà.....cái không có hứng thú với tình nhân, ý nói là anh sẽ không bắt cá nhiều tay. Sao điều đơn giản vậy mà em cũng hiểu lầm là sao? - anh kiên nhẫn mà giải thích cho cô. Hạ Phong há mồm nghe anh nói một tràng thuyết giảng. Hình như là cô hiểu lầm nghĩa của từ "tình nhân". Toi rồi!
- Vậy.....a..... - Tử Thiên cụng trán của mình với cô
- Cho nên..... - tiếng nỉ non của anh làm mang tai của cô đỏ cả lên - cho nên....chúng ta qua lại đi - Giọng anh ấm quá! Lại mang hơi hướng nài nỉ. Mà cô hiện giờ, hiểu lầm được giải tỏa, chỉ là cô hiểu lầm thôi, thật là may quá! Cô mừng đến rơi nước mắt. Thật là quá may mắn mà!
- Ừm..... - được người mình thích thích lại, có gì mà không vui nữa chứ. Tử Thiên cười thành tiếng, hạnh phúc ôm cô trọn vào lòng. Tốt quá rồi! Đến cuối cùng cô cũng không làm anh thất vọng - ưm....giám đốc..... - cô ngửa mặt hỏi anh - vậy anh có tình cảm với em.....là lúc anh kể em nghe chuyện gia đình sao?
- Còn gọi anh là giám đốc nữa? - anh cốc vào đầu cô - còn có rất nhiều từ để em gọi anh mà. "Tử Thiên", "Thiên Thiên", hay "Tiểu Thiên" như em cũng được. Bằng không thì "anh yêu", hay "chồng à", đương nhiên, anh sẽ không ngại đâu
- Xì..... - cô bĩu môi, ai thèm gọi anh bằng mấy cái tên gớm chết đó chứ. Người ta nhìn vào ngại chết
- Nhưng mà nụ hôn đầu của chúng ta là lúc ở quán bar cơ
- Quán bar? Chứ không phải hôm sinh nhật anh sao? Mà hôm quán bar chúng ta có hôn nhau sao?
- Hôm sinh nhật anh có hôn em à? Anh không nhớ nữa
- Rốt cuộc chúng ta đã hôn nhau bao nhiêu lần vậy? - sao cô có cảm giác hoang mang, còn có những chuyện cô không biết nữa sao?