Hạ Phong nhìn vẻ mặt đắc thắng của cô ta thì càng không thể ngờ, loại người có nhan sắc tâm địa lại chênh lệch như vậy. Xem ra từ trước đến nay là cô nhìn lầm người rồi, uổng công cô còn thần tượng cô ta nữa. Hạ Phong chầm chậm bước lại gần hơn, gần hơn Kì Thiên Ân, ngước đôi mắt đỏ ngầu:
- Chính cô cũng là kẻ nói dối đấy cô Kì. Cô tưởng tôi là đồ ngốc sao? - Kì Thiên Ân vẻ mặt lập tức biến sắc, cô hừ lạnh tiến thêm một bước, Kì Thiên Ân lui lại một bước - Tử Thiên khi ngủ chỉ thốt những câu như "Laveria" hay "ba mẹ" mà thôi. Con người khi ngủ vốn chẳng thể nói một câu dài như vậy đâu, cô Kì, như vậy là phản khoa học đấy. Tử Thiên khi say rượu cũng sẽ ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cả người không còn sức lực chứ đừng nói đến chuyện vận động với cô. Hơn nữa, tư thế ngủ của anh ấy không thể nào đẹp và chỉnh chu như trong hình được, chỉ có thể là do người sắp xếp. Còn có ảnh, còn là ảnh do người ngoài chụp, có thể thấy đây chính là ý đồ ngay từ đầu của cô
Tưởng cô không biết hay sao? Cô ngủ với anh nhiều đêm, hơn nữa cũng nhiều lần nhìn anh ngủ. Cô biết hết những biểu hiện dù là nhỏ nhặt nhất. Bởi vì cô thích anh mà. Cũng chính vì chuyện đó nên cô mới dễ dàng nhận ra mánh khóe của Kì Thiên Ân. Cô không biết cô ta có ý định gì nhưng xin lỗi, đã bị bại lộ rồi
- Vậy sao em..... - Tử Thiên nhìn Kì Thiên Ân mặt cắt không còn giọt máu rồi nhìn cô. Từ đầu đến cuối là anh bị Kì Thiên Ân lừa sao? Hơn nữa, lại có ảnh, ảnh gì chứ? Ảnh cô ta đưa cho tiểu Phong sao?
- Chỉ đơn giản là.....em muốn chờ.....em chỉ muốn chờ anh thừa nhận mà thôi. Dù biết đó không phải sự thật nhưng mà, em cũng muốn anh thành thật với em lấy một lần. Nhưng anh đã không làm vậy. Mấy người.... - chỉ vào mặt anh, Anna và cả Minh Triết nữa - mấy người tưởng tôi là đồ ngốc phải không? Cho nên mới không hé răng cho tôi cái gì về Tử Thiên và Kì Thiên Ân. Là tôi, tôi đã đóng vai kẻ ngốc để những người nhiều tiền như mấy người chưa đùa. Bây giờ tôi chán lắm rồi!
Chán??!!! Cô nói chán là sao? Với lại anh chẳng phải đã nói là cô chưa bao giờ là thứ đồ chơi nào đó rồi sao? Cô đột nhiên nói những lời khó nghe như vậy, làm anh càng suy sụp hơn nữa. Anh thật là ngốc, cô vốn biết, biết hết tất cả. Biết cả những chuyện mà anh không biết, cô không ngốc, mà là anh ngốc. Anh ngốc vì đã cho rằng cô sẽ bị chuyện đó mà làm cho tổn thương
Nhưng không phải, cô rất mạnh mẽ, cô cũng có suy nghĩ riêng của mình. Là anh chưa bao giờ nghĩ cho cô, anh lúc nào cũng lo sợ, lúc nào cũng bảo vệ cô nhưng anh không biết, cô không cần bảo vệ. Cô chỉ cần anh thành thật với cô, luôn ở bên cạnh cô thôi là đủ. Hạ Phong coi như đã nói xong mọi chuyện rồi. Cô bước lui ra sau rồi quay lưng bỏ đi
- Tiểu Phong, em.....em đã hứa sẽ không bỏ rơi anh..... - anh giữ cô lại. Lời hứa đó, liệu còn tác dụng không? Cho dù không biết, nhưng anh vẫn muốn thử bằng mọi giá
- Anh cũng từng nói mình sẽ không hôn người mà mình không có tình cảm....
Cô thốt ra những lời não nề rồi buông tay anh ra. Bóng lưng cô dần khuất đi, khuất vào sau thang máy. Cô định như thế nào? Cô sẽ không nghỉ việc hay chuyển nhà đâu nhỉ? Cô sẽ không làm những việc đáng sợ như vậy đâu. Bởi vì, anh thực chất đâu có làm chuyện đó. Có điều, đó không phải điều cô mong muốn, cô muốn anh thành thật hơn nữa
Vì vậy, bây giờ anh đang rất hối hận đây. Cô bỏ đi để lại câu nói giống như muốn giết chết anh. Cô sẽ định làm gì đây? Anh hoàn toàn không biết. Tử Thiên ôm đầu mệt mỏi. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Còn nữa, anh chưa tính sổ chuyện Kì Thiên Ân này nói năng xàm bậy trước mặt cô. Anh liếc cô ta rồi đi 1 mạch vào phòng. Nếu không phải nể tình cô ta đang còn hợp đồng với công ty anh, anh đã đạp cô ta một phát xuống địa ngục rồi
Hạ Phong rửa mặt, sau đó trở về phòng, thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời đi. Cô cũng nhờ đồng nghiệp xin phép nghỉ. Trưởng phòng Trương thấy cô thất thểu, vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp nên chủ động nhắn tin cho giám đốc. Tử Thiên ngồi trên tầng 38 nhận được tin nhắn thì hiểu ý. Cô bỏ về rồi. Sau chuyện đó, có ai mà còn tâm trạng làm việc nữa hay không
Minh Triết cũng rất đau đầu vì chuyện này. Hắn sớm biết có ngày hôm nay vậy mà còn...Nhìn Tử Thiên ảo não kìa. Chính hắn cũng sốc với chuyện này không chỉ riêng mình anh. Hắn không ngờ Kì Thiên Ân lại sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy. Cô gái trong sáng hồi đại học ngày xưa xem ra đã hoàn toàn biến mất rồi. Cô ta giống như một con cáo già không thể nào tha thứ được nữa
Còn chuyện thứ 2. Hắn không ngờ cô biết tất cả. Cô đã nghi ngờ, rồi tự suy đoán. Đúng thật, cô không có ngốc, cô giả vờ ngốc thôi, hay cô không muốn mình là kẻ khôn ngoan trong mắt người khác. Dù thế nào, cô cũng đã đoán đúng mọi chuyện. Lại còn biết cả chuyện bạn gái cũ. Đúng là đáng ngạc nhiên mà. Sau này cũng phải cẩn thận với cô hơn mới được. Phụ nữ đúng là khó lường mà!
Tử Thiên co người ngồi trên ghế. Tai anh không thể nghe được bất kì âm thanh nào nữa. Cô luôn biết. Cô biết tất cả, điều đó làm anh cảm thấy mình thật hèn. Anh thua rồi. Anh thua chính bản thân mình. Anh không nên quá tự phụ. Anh cho rằng toàn bộ mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của mình, mà thực ra không phải, chưa bao giờ như vậy cả
- Cậu chủ, cậu chủ, cô chủ dọn đồ ra khỏi nhà rồi. Phải làm sao đây ạ? Cậu chủ.....cậu chủ.....cậu có nghe tôi nói không?
- Ừm, cứ để cô ấy đi đi..... - Tử Thiên nói như không, anh vất điện thoại sang một bên, nằm dài người trên ghế sofa
- Không giữ lại sao?
- Bây giờ, cô ấy đang rất tức giận. Đợi cô ấy nguôi giận rồi, mình sẽ.....sẽ đưa cô ấy về..... - lời nói anh ngắt quãng, dường như cũng rất tuyệt vọng - thật ra......mình cũng không biết nữa..... không biết.....có còn kịp nữa hay không.......
Minh Triết đứng gần, còn có thể nghe được tiếng rên của anh. Tử Thiên khóc rồi. Anh còn không biết, thì còn ai biết nữa chứ. Lúc nãy, lúc cãi nhau với Hạ Phong, anh đã không thể nói ra được lời nào cho đàng hoàng. Anh cũng rất thất vọng về bản thân chứ đừng nói là cô. Giương mắt nhìn cô khóc, nhìn cô một mình chống đỡ, nhìn cô gào thét rồi rời đi, anh không biết bản thân mình có thể làm gì ngoài im lặng
Tử Thiên khó khăn lắm mới tìm được người mình có tình cảm, vậy mà mọi chuyện đã chuyển biến xấu ngay từ những bước đầu. Nếu Hạ Phong cứ tiếp tục mất niềm tin vào anh như vậy, rất có thể 2 người sẽ chia tay mất. Tử Thiên đương nhiên là sẽ không chịu, nhưng còn cô. Anh có thể níu giữ được mối tình này hay là không? Hay sẽ bỏ cuộc?
Minh Triết cúi đầu nhìn anh. Anh sẽ làm được thôi. Bởi vì anh rất trân trọng cô. Sẽ không để mất cô lần nữa đâu. Nhưng mà, Kì Thiên Ân đột nhiên ở đâu xuất hiện gây chuyện vậy chứ? Hắn thật không để ngờ cô ta lại làm như vậy. Kì Thiên Ân bạn học ngày xưa của bọn họ đây sao? Thật không thể tin được. Nếu biết sớm hơn, hắn chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra. Chỉ là Tử Thiên kín miệng quá, không muốn làm lớn chuyện thôi. Bây giờ thì lớn chuyện thật rồi
- Chính cô cũng là kẻ nói dối đấy cô Kì. Cô tưởng tôi là đồ ngốc sao? - Kì Thiên Ân vẻ mặt lập tức biến sắc, cô hừ lạnh tiến thêm một bước, Kì Thiên Ân lui lại một bước - Tử Thiên khi ngủ chỉ thốt những câu như "Laveria" hay "ba mẹ" mà thôi. Con người khi ngủ vốn chẳng thể nói một câu dài như vậy đâu, cô Kì, như vậy là phản khoa học đấy. Tử Thiên khi say rượu cũng sẽ ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cả người không còn sức lực chứ đừng nói đến chuyện vận động với cô. Hơn nữa, tư thế ngủ của anh ấy không thể nào đẹp và chỉnh chu như trong hình được, chỉ có thể là do người sắp xếp. Còn có ảnh, còn là ảnh do người ngoài chụp, có thể thấy đây chính là ý đồ ngay từ đầu của cô
Tưởng cô không biết hay sao? Cô ngủ với anh nhiều đêm, hơn nữa cũng nhiều lần nhìn anh ngủ. Cô biết hết những biểu hiện dù là nhỏ nhặt nhất. Bởi vì cô thích anh mà. Cũng chính vì chuyện đó nên cô mới dễ dàng nhận ra mánh khóe của Kì Thiên Ân. Cô không biết cô ta có ý định gì nhưng xin lỗi, đã bị bại lộ rồi
- Vậy sao em..... - Tử Thiên nhìn Kì Thiên Ân mặt cắt không còn giọt máu rồi nhìn cô. Từ đầu đến cuối là anh bị Kì Thiên Ân lừa sao? Hơn nữa, lại có ảnh, ảnh gì chứ? Ảnh cô ta đưa cho tiểu Phong sao?
- Chỉ đơn giản là.....em muốn chờ.....em chỉ muốn chờ anh thừa nhận mà thôi. Dù biết đó không phải sự thật nhưng mà, em cũng muốn anh thành thật với em lấy một lần. Nhưng anh đã không làm vậy. Mấy người.... - chỉ vào mặt anh, Anna và cả Minh Triết nữa - mấy người tưởng tôi là đồ ngốc phải không? Cho nên mới không hé răng cho tôi cái gì về Tử Thiên và Kì Thiên Ân. Là tôi, tôi đã đóng vai kẻ ngốc để những người nhiều tiền như mấy người chưa đùa. Bây giờ tôi chán lắm rồi!
Chán??!!! Cô nói chán là sao? Với lại anh chẳng phải đã nói là cô chưa bao giờ là thứ đồ chơi nào đó rồi sao? Cô đột nhiên nói những lời khó nghe như vậy, làm anh càng suy sụp hơn nữa. Anh thật là ngốc, cô vốn biết, biết hết tất cả. Biết cả những chuyện mà anh không biết, cô không ngốc, mà là anh ngốc. Anh ngốc vì đã cho rằng cô sẽ bị chuyện đó mà làm cho tổn thương
Nhưng không phải, cô rất mạnh mẽ, cô cũng có suy nghĩ riêng của mình. Là anh chưa bao giờ nghĩ cho cô, anh lúc nào cũng lo sợ, lúc nào cũng bảo vệ cô nhưng anh không biết, cô không cần bảo vệ. Cô chỉ cần anh thành thật với cô, luôn ở bên cạnh cô thôi là đủ. Hạ Phong coi như đã nói xong mọi chuyện rồi. Cô bước lui ra sau rồi quay lưng bỏ đi
- Tiểu Phong, em.....em đã hứa sẽ không bỏ rơi anh..... - anh giữ cô lại. Lời hứa đó, liệu còn tác dụng không? Cho dù không biết, nhưng anh vẫn muốn thử bằng mọi giá
- Anh cũng từng nói mình sẽ không hôn người mà mình không có tình cảm....
Cô thốt ra những lời não nề rồi buông tay anh ra. Bóng lưng cô dần khuất đi, khuất vào sau thang máy. Cô định như thế nào? Cô sẽ không nghỉ việc hay chuyển nhà đâu nhỉ? Cô sẽ không làm những việc đáng sợ như vậy đâu. Bởi vì, anh thực chất đâu có làm chuyện đó. Có điều, đó không phải điều cô mong muốn, cô muốn anh thành thật hơn nữa
Vì vậy, bây giờ anh đang rất hối hận đây. Cô bỏ đi để lại câu nói giống như muốn giết chết anh. Cô sẽ định làm gì đây? Anh hoàn toàn không biết. Tử Thiên ôm đầu mệt mỏi. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Còn nữa, anh chưa tính sổ chuyện Kì Thiên Ân này nói năng xàm bậy trước mặt cô. Anh liếc cô ta rồi đi 1 mạch vào phòng. Nếu không phải nể tình cô ta đang còn hợp đồng với công ty anh, anh đã đạp cô ta một phát xuống địa ngục rồi
Hạ Phong rửa mặt, sau đó trở về phòng, thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời đi. Cô cũng nhờ đồng nghiệp xin phép nghỉ. Trưởng phòng Trương thấy cô thất thểu, vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp nên chủ động nhắn tin cho giám đốc. Tử Thiên ngồi trên tầng 38 nhận được tin nhắn thì hiểu ý. Cô bỏ về rồi. Sau chuyện đó, có ai mà còn tâm trạng làm việc nữa hay không
Minh Triết cũng rất đau đầu vì chuyện này. Hắn sớm biết có ngày hôm nay vậy mà còn...Nhìn Tử Thiên ảo não kìa. Chính hắn cũng sốc với chuyện này không chỉ riêng mình anh. Hắn không ngờ Kì Thiên Ân lại sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy. Cô gái trong sáng hồi đại học ngày xưa xem ra đã hoàn toàn biến mất rồi. Cô ta giống như một con cáo già không thể nào tha thứ được nữa
Còn chuyện thứ 2. Hắn không ngờ cô biết tất cả. Cô đã nghi ngờ, rồi tự suy đoán. Đúng thật, cô không có ngốc, cô giả vờ ngốc thôi, hay cô không muốn mình là kẻ khôn ngoan trong mắt người khác. Dù thế nào, cô cũng đã đoán đúng mọi chuyện. Lại còn biết cả chuyện bạn gái cũ. Đúng là đáng ngạc nhiên mà. Sau này cũng phải cẩn thận với cô hơn mới được. Phụ nữ đúng là khó lường mà!
Tử Thiên co người ngồi trên ghế. Tai anh không thể nghe được bất kì âm thanh nào nữa. Cô luôn biết. Cô biết tất cả, điều đó làm anh cảm thấy mình thật hèn. Anh thua rồi. Anh thua chính bản thân mình. Anh không nên quá tự phụ. Anh cho rằng toàn bộ mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của mình, mà thực ra không phải, chưa bao giờ như vậy cả
- Cậu chủ, cậu chủ, cô chủ dọn đồ ra khỏi nhà rồi. Phải làm sao đây ạ? Cậu chủ.....cậu chủ.....cậu có nghe tôi nói không?
- Ừm, cứ để cô ấy đi đi..... - Tử Thiên nói như không, anh vất điện thoại sang một bên, nằm dài người trên ghế sofa
- Không giữ lại sao?
- Bây giờ, cô ấy đang rất tức giận. Đợi cô ấy nguôi giận rồi, mình sẽ.....sẽ đưa cô ấy về..... - lời nói anh ngắt quãng, dường như cũng rất tuyệt vọng - thật ra......mình cũng không biết nữa..... không biết.....có còn kịp nữa hay không.......
Minh Triết đứng gần, còn có thể nghe được tiếng rên của anh. Tử Thiên khóc rồi. Anh còn không biết, thì còn ai biết nữa chứ. Lúc nãy, lúc cãi nhau với Hạ Phong, anh đã không thể nói ra được lời nào cho đàng hoàng. Anh cũng rất thất vọng về bản thân chứ đừng nói là cô. Giương mắt nhìn cô khóc, nhìn cô một mình chống đỡ, nhìn cô gào thét rồi rời đi, anh không biết bản thân mình có thể làm gì ngoài im lặng
Tử Thiên khó khăn lắm mới tìm được người mình có tình cảm, vậy mà mọi chuyện đã chuyển biến xấu ngay từ những bước đầu. Nếu Hạ Phong cứ tiếp tục mất niềm tin vào anh như vậy, rất có thể 2 người sẽ chia tay mất. Tử Thiên đương nhiên là sẽ không chịu, nhưng còn cô. Anh có thể níu giữ được mối tình này hay là không? Hay sẽ bỏ cuộc?
Minh Triết cúi đầu nhìn anh. Anh sẽ làm được thôi. Bởi vì anh rất trân trọng cô. Sẽ không để mất cô lần nữa đâu. Nhưng mà, Kì Thiên Ân đột nhiên ở đâu xuất hiện gây chuyện vậy chứ? Hắn thật không để ngờ cô ta lại làm như vậy. Kì Thiên Ân bạn học ngày xưa của bọn họ đây sao? Thật không thể tin được. Nếu biết sớm hơn, hắn chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra. Chỉ là Tử Thiên kín miệng quá, không muốn làm lớn chuyện thôi. Bây giờ thì lớn chuyện thật rồi