Trường đại học quốc tế XXX, Mỹ
Đó là một mùa xuân đẹp đẽ nhất đối với những sinh viên năm nhất. Nhưng duy nhất chỉ có một học sinh nam mang vẻ mặt u ám đến trường đón chào những năm tháng sinh viên đầy kỉ niệm đó. Anh rất cao, nhưng mang dáng vẻ đơn độc. Nhìn thấy ánh mắt hóa đá của anh, những sinh viên khác cũng chưa có cơ hội nói chuyện chứ đừng nói là kết thân
Học với anh nguyên một năm trời nhưng đừng nói người ngoài, ngay cả bạn cùng lớp cũng nói chuyện với anh chưa được quá 2 lần. Đa số là người khác nói, anh chỉ làm theo khi cần thiết. Ngay cả "Ừm" nhẹ cũng không có. Duy chỉ có lúc ra về, anh có đi chung với một cậu bạn hơi nhí nhố, nhưng tính ra rất được nhiều cô gái theo đuổi
Chỉ với người đó, anh mới có thể nói chuyện, có thể cười đùa một cách thoải mái. Cũng chính vì vậy, họ mới phát hiện, hóa ra anh là một mỹ nam. Một mỹ nam lạnh lùng chính hiệu. Vì vậy mà hầu hết những người thầm mến bạn anh đều chuyển sang mến mộ anh. Không những vậy, nghe nói thành tích của anh cực kì tốt, còn đứng đầu cả khoa nữa
Đúng vậy, người tốt mà mọi người đều nhắc tới trong truyền thuyết chính là Tạ Tử Thiên kiêu ngạo ngày nay
- Xin lỗi.....bạn học..... - một cô gái nói giọng đồng hương gọi anh. Đang đọc sách, Tử Thiên miễn cưỡng ngước mặt lên - bạn có thể..... ừm....đến phòng giáo viên một chút được không. Cô chủ nhiệm muốn gặp cậu - cô gái ngại ngùng vén tóc lên mang tai, đầu cúi thấp, giọng nhỏ đến mức giống như tiếng ruồi muỗi kêu. Đứng gần bạn học có uy lực quá lớn này, thật sự cô cũng cảm thấy áp lực vô cùng. Chỉ là những bạn học khác cứ đùn đẩy qua lại, mà cuối cùng lại đẩy cho một người vô can không học cùng lớp như cô
- Cậu là ai? - anh không vội nghe theo, hỏi một câu cộc lốc
- À, mình là....là Kì Thiên Ân, học khoa thiết kế - cô gái chớp chớp đôi mắt linh hoạt nhìn anh, tựa hồ có thể cảm thấy sự lạnh lẽo đến từ chính tâm hồn của anh
Tử Thiên không nói nhiều nữa. Anh chỉ muốn biết tên lớp để mà còn hỏi chuyện cô giáo chủ nhiệm kia. Anh đứng lên cất sách vào cặp, lạnh lùng lướt qua mặt cô. Kì Thiên Ân không biết, dường như cô đã nín thở khi anh đứng rất gần cô, mặc dù anh chẳng nhìn cô lấy một cái
Kì Thiên Ân kia không biết nghĩ cái gì liền nắm bắt được lịch ngồi thư viện của anh. Hằng ngày đúng giờ liền đến đây ngồi đối diện với anh, cứ nói những chuyện bắt anh phải trả lời. Nhưng hầu như, chỉ toàn là cô ta tự mình độc thoại. Minh Triết liếc nhìn cô gái luôn miệng liến thoáng, kiên trì một tháng này nói chuyện với bọn họ. Cùng lắm hắn cũng chỉ nói với cô vài câu an ủi mà thôi
Không những vậy, cô ta còn không biết mặt dày, kéo thêm một bạn học nào đó vào nữa, tên là Tề Văn Thoại. Cái cậu con trai tướng tá nhìn cũng được, hình như rất thân với cô ta, hơn nữa chơi chung với nhau lâu, cũng lây bệnh nói nhảm của Kì Thiên Ân nữa
Lúc trước một cái miệng anh đã cảm thấy bị quấy rầy đến muốn mắng người. Nay lại thêm một cái miệng với cường độ tương tự nữa, đúng là muốn chọc tức anh muốn phun trào núi lửa đây mà
- MẤY NGƯỜI NÓI ĐỦ CHƯA? - bọn họ đang thảo luận về chuyến cắm trại cuối tuần này, đột nhiên Tử Thiên quăng mạnh cuốn sách lên bàn thét lớn. Đến nỗi Minh Triết vô tình bị cuốn theo cuộc nói chuyện cũng im bặt
- Xin....xin lỗi, đã làm phiền cậu sao? - Thiên Ân ấp úng nheo mắt, thật sự đã chọc anh nổi giận rồi. Người chưa từng mở miệng nói chuyện với cô lần thứ 2 lại lớn tiếng như vậy
Tử Thiên hừng hừng lửa giận, xách cặp rời đi, để lại ánh mắt chết chóc lại cho cô. Tất cả phiền phức đều bắt nguồn từ cô gái không biết là nấm từ đâu mọc ra này. Gương mặt cũng có vẻ được mà sao tính tình lại như con đỉa, thích bám lấy người khác
Xem ra cô ta rất kiên trì. Bị anh mắng xối xả như vậy vẫn còn tiếp tục tới, chỉ là nói nhỏ hơn một chút. Anh cũng hết cách, cũng đã quen dần với tiếng nói ríu rít mỗi ngày bên tai. Kì Thiên Ân cố chấp muốn làm bạn với anh
Quen với cô cũng lâu, cũng biết được cô rất tích cực tham gia mấy cái hoạt động của trường, còn làm trong hội học sinh. Mà điều đó đáng lí ra anh không nên quan tâm, vấn đề ở chỗ, nếu cô đăng kí tham gia, cũng sẽ đăng kí 1 lần 4 cái tên trong nhóm
Vì vậy mà từ những người lạ, bọn họ dần quen thân với nhau. Cùng tham gia hoạt động với nhau làm anh cởi mở hơn nhiều. Hẳn là càng nói nhiều, thói quen xấu của anh cũng dần bộc lộ. Anh chuyên nhỏ nhen nói xấu người khác, hơn nữa còn là nói công khai trước mặt. Khiến có một lần bọn họ đi ăn quán, anh chê đồ ăn dở trước mặt ông chủ, cả bọn liền bị đuổi đến tận cuối con phố
Cuối năm 2, anh tỏ tình với Kì Thiên Ân. Lúc đó đương nhiên cô đồng ý, ai ai cũng hai tay ủng hộ. Mối tình của bọn họ trở nên vô cùng tốt đẹp. Hơn nữa trong trường, bọn họ còn nổi tiếng là bộ tứ. Lúc nào cũng đi với nhau, còn chơi tennis luôn rất giỏi. Khiến rất nhiều người ngưỡng mộ cùng ghen tỵ
Cứ thế anh và Kì Thiên Ân đắm chìm trong tình yêu thơ mộng thời sinh viên. Cả 2 đều rất hài lòng với cuộc sống của mình. Cả bọn cũng quyết định trở về nước sau khi tốt nghiệp. Cũng rất tốt, cùng chung tư tưởng sẽ duy trì tình bạn tốt đẹp
Đến giữa năm 3, Kì Thiên Ân có một công việc người mẫu làm thêm ổn định. Mặc dù anh nói cô không cần làm thêm nhưng cô vẫn muốn thử sức bản thân. Chỉ cần không làm tổn hại đến sức khỏe và thời gian 2 người bên nhau, anh sẽ đồng ý
Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn ổn nếu như trước khi tốt nghiệp, gia đình anh không xảy ra chuyện. Vì tình cờ mà anh biết được chú mình ở nhà đang thôn tính tập đoàn Phúc Nhật mà ba mẹ đã để lại cho anh. Tử Thiên vốn không có hứng thú với kinh doanh, hằng tháng chú cũng sẽ gửi tiền vào tài khoản cho anh xài dư dả
Nhưng thiết nghĩ, Phúc Nhật là cả ba mẹ anh đã đánh đổi cả tính mạng giao lại cho anh. Anh không thể không có trách nhiệm với nó. Vả lại, chú anh lúc trước cũng đã hứa sẽ chỉ trông nom cho đến khi anh tốt nghiệp về kế thừa, mà hiện tại ông ta đang làm gì, định lôi kéo cổ đông về phía ông ta sao?
Lúc đó, Tử Thiên vội vội vã vã nói lời tạm biệt với Kì Thiên Ân rồi trở về nước cùng Minh Triết. Mà cô ở cùng anh lâu cũng hiểu rõ tình hình gia đình của anh, cô không có nói gì nhiều, chỉ nói là đợi khi tốt nghiệp ổn định, cô cùng Văn Thoại sẽ về nước đoàn tụ cùng anh
Tử Thiên vốn an tâm ra đi, cũng chỉ có cô là lo lắng. Nay cô đã nói vậy, anh dứt khoát trở về đòi lại Phúc Nhật, nhất định sẽ không làm cô thất vọng. Sau một thời gian khoảng vài tháng, cô cũng giữ đúng lời, cùng Văn Thoại trở về
Lần này cô còn nói, cô làm việc ở đây, công ty người mẫu đó rất chiếu cố cô. Anh vì vậy cũng mừng thay, anh hiện tại đang trong tình trạng tranh chấp với chú mình. Gia đình Minh Triết rất thân với ba mẹ anh nên họ cũng ra tay giúp sức. Nhưng thực sự gừng càng già càng cay, đến nước này mà chú anh còn cố chấp muốn giữ lại vị trí vốn không thuộc về mình
Sự nghiệp của Kì Thiên Ân từ khi trở về nước đột nhiên như diều gặp gió, cô nhanh chóng nổi như cồn, ảnh cô đăng lên các tạp chí nổi tiếng. Mà anh cũng thấy có chút tự hào, cũng có chút hổ thẹn. Vốn là đàn ông con trai lại để thua thiệt bạn gái. Vì vậy mà anh quyết định sẽ cố gắng hơn nữa cho tương lai của 2 đứa
Vậy mà rốt cuộc là sao..... đùng một cái, cô ra đi không nói một tiếng nào. Tử Thiên ráo riết đi tìm cô suốt một tháng, cả cô và Văn Thoại đều biến mất như bọt biển. Trong khoảng thời gian đó, quả thực anh như một cái xác không hồn. Nhà cửa, người yêu đều mất cả. Dường như anh chìm trong tuyệt vọng
Nếu lúc đó không có Minh Triết đứng bên cạnh, giữ lại chút lí trí trong anh, anh có lẽ đã chết theo mối tình đó. Minh Triết giúp anh điều tra một số chuyện. Biết được rằng cô được một công ty bên Pháp mời kí hợp đồng, mà chuyện đáng sợ hơn là. Tất cả công việc từ trước đến nay của cô đều là do chú anh đứng đằng sau tài trợ
Ông ta lo cho cô từng bữa ăn bữa uống. Ở công ty cô được đối đãi tốt cũng là nhờ quyền lực của ông ta, sự nghiệp cũng nhờ đó mà lên. Nay còn được nước ngoài chú ý. Hẳn là rất vui đi. Đứng sau anh làm những chuyện bỉ ổi đó, từ khi nào cô lại bị danh lợi làm mờ mắt đến thế kia. Biết anh rất ghét ông ta lại còn ở sau cấu kết với ông ta
Muốn nói anh không tin cũng là chuyện không thể. Cô vì tiền mà bỏ anh đi thật xa. Bởi vì trong tay anh chẳng có gì cả, giống như lấy đá chọi với trứng, đối đầu với lão cáo già như chú anh. Vì vậy mà cô mới chọn ông ta?
Tử Thiên quật cường đến mấy cũng không chịu nổi cú sốc này. Anh như sắp muốn chết. Vì vậy mà anh càng chán ghét Kì Thiên Ân, càng chán ghét ông chú chết tiệt. Vì vậy mà trong một tháng ngắn ngủi, anh liền đạp đổ ông ta chỉ như bẻ một cái tăm. Không những vậy còn không niệm tình, đẩy ông ta vào tù tận 5 năm. Người ngoài nhìn vào đều cho rằng anh lạnh lùng vô tình, nhưng anh cũng mặc kệ
Bỏ lại cái nơi đầy những kí ức đáng ghét này lại. Anh cùng Minh Triết chuyển đến thành phố A sinh sống một thời gian cho dù đây không phải là trụ sở chính. Minh Triết cũng biết anh đã rất đau khổ rồi, hằng ngày ở đây đều nhìn thấy hình ảnh của Kì Thiên Ân, cho nên hắn cũng không có nửa lời khuyên ngăn
Nói thật, có thể kiên cường giữ lại Phúc Nhật đối với anh cũng là một kì tích rồi. Tử Thiên khi không có chút tinh thần nào sẽ không chịu ăn uống, suốt ngày nằm dài trên giường, ngủ đến mức cũng muốn ngủ luôn rồi. Có một lần anh vô hồn đi ngoài đường mà bị tai nạn, cũng may là không sao. Mà Minh Triết giống như sứ giả, đến đưa anh từ cõi chết trở về
Đó là một mùa xuân đẹp đẽ nhất đối với những sinh viên năm nhất. Nhưng duy nhất chỉ có một học sinh nam mang vẻ mặt u ám đến trường đón chào những năm tháng sinh viên đầy kỉ niệm đó. Anh rất cao, nhưng mang dáng vẻ đơn độc. Nhìn thấy ánh mắt hóa đá của anh, những sinh viên khác cũng chưa có cơ hội nói chuyện chứ đừng nói là kết thân
Học với anh nguyên một năm trời nhưng đừng nói người ngoài, ngay cả bạn cùng lớp cũng nói chuyện với anh chưa được quá 2 lần. Đa số là người khác nói, anh chỉ làm theo khi cần thiết. Ngay cả "Ừm" nhẹ cũng không có. Duy chỉ có lúc ra về, anh có đi chung với một cậu bạn hơi nhí nhố, nhưng tính ra rất được nhiều cô gái theo đuổi
Chỉ với người đó, anh mới có thể nói chuyện, có thể cười đùa một cách thoải mái. Cũng chính vì vậy, họ mới phát hiện, hóa ra anh là một mỹ nam. Một mỹ nam lạnh lùng chính hiệu. Vì vậy mà hầu hết những người thầm mến bạn anh đều chuyển sang mến mộ anh. Không những vậy, nghe nói thành tích của anh cực kì tốt, còn đứng đầu cả khoa nữa
Đúng vậy, người tốt mà mọi người đều nhắc tới trong truyền thuyết chính là Tạ Tử Thiên kiêu ngạo ngày nay
- Xin lỗi.....bạn học..... - một cô gái nói giọng đồng hương gọi anh. Đang đọc sách, Tử Thiên miễn cưỡng ngước mặt lên - bạn có thể..... ừm....đến phòng giáo viên một chút được không. Cô chủ nhiệm muốn gặp cậu - cô gái ngại ngùng vén tóc lên mang tai, đầu cúi thấp, giọng nhỏ đến mức giống như tiếng ruồi muỗi kêu. Đứng gần bạn học có uy lực quá lớn này, thật sự cô cũng cảm thấy áp lực vô cùng. Chỉ là những bạn học khác cứ đùn đẩy qua lại, mà cuối cùng lại đẩy cho một người vô can không học cùng lớp như cô
- Cậu là ai? - anh không vội nghe theo, hỏi một câu cộc lốc
- À, mình là....là Kì Thiên Ân, học khoa thiết kế - cô gái chớp chớp đôi mắt linh hoạt nhìn anh, tựa hồ có thể cảm thấy sự lạnh lẽo đến từ chính tâm hồn của anh
Tử Thiên không nói nhiều nữa. Anh chỉ muốn biết tên lớp để mà còn hỏi chuyện cô giáo chủ nhiệm kia. Anh đứng lên cất sách vào cặp, lạnh lùng lướt qua mặt cô. Kì Thiên Ân không biết, dường như cô đã nín thở khi anh đứng rất gần cô, mặc dù anh chẳng nhìn cô lấy một cái
Kì Thiên Ân kia không biết nghĩ cái gì liền nắm bắt được lịch ngồi thư viện của anh. Hằng ngày đúng giờ liền đến đây ngồi đối diện với anh, cứ nói những chuyện bắt anh phải trả lời. Nhưng hầu như, chỉ toàn là cô ta tự mình độc thoại. Minh Triết liếc nhìn cô gái luôn miệng liến thoáng, kiên trì một tháng này nói chuyện với bọn họ. Cùng lắm hắn cũng chỉ nói với cô vài câu an ủi mà thôi
Không những vậy, cô ta còn không biết mặt dày, kéo thêm một bạn học nào đó vào nữa, tên là Tề Văn Thoại. Cái cậu con trai tướng tá nhìn cũng được, hình như rất thân với cô ta, hơn nữa chơi chung với nhau lâu, cũng lây bệnh nói nhảm của Kì Thiên Ân nữa
Lúc trước một cái miệng anh đã cảm thấy bị quấy rầy đến muốn mắng người. Nay lại thêm một cái miệng với cường độ tương tự nữa, đúng là muốn chọc tức anh muốn phun trào núi lửa đây mà
- MẤY NGƯỜI NÓI ĐỦ CHƯA? - bọn họ đang thảo luận về chuyến cắm trại cuối tuần này, đột nhiên Tử Thiên quăng mạnh cuốn sách lên bàn thét lớn. Đến nỗi Minh Triết vô tình bị cuốn theo cuộc nói chuyện cũng im bặt
- Xin....xin lỗi, đã làm phiền cậu sao? - Thiên Ân ấp úng nheo mắt, thật sự đã chọc anh nổi giận rồi. Người chưa từng mở miệng nói chuyện với cô lần thứ 2 lại lớn tiếng như vậy
Tử Thiên hừng hừng lửa giận, xách cặp rời đi, để lại ánh mắt chết chóc lại cho cô. Tất cả phiền phức đều bắt nguồn từ cô gái không biết là nấm từ đâu mọc ra này. Gương mặt cũng có vẻ được mà sao tính tình lại như con đỉa, thích bám lấy người khác
Xem ra cô ta rất kiên trì. Bị anh mắng xối xả như vậy vẫn còn tiếp tục tới, chỉ là nói nhỏ hơn một chút. Anh cũng hết cách, cũng đã quen dần với tiếng nói ríu rít mỗi ngày bên tai. Kì Thiên Ân cố chấp muốn làm bạn với anh
Quen với cô cũng lâu, cũng biết được cô rất tích cực tham gia mấy cái hoạt động của trường, còn làm trong hội học sinh. Mà điều đó đáng lí ra anh không nên quan tâm, vấn đề ở chỗ, nếu cô đăng kí tham gia, cũng sẽ đăng kí 1 lần 4 cái tên trong nhóm
Vì vậy mà từ những người lạ, bọn họ dần quen thân với nhau. Cùng tham gia hoạt động với nhau làm anh cởi mở hơn nhiều. Hẳn là càng nói nhiều, thói quen xấu của anh cũng dần bộc lộ. Anh chuyên nhỏ nhen nói xấu người khác, hơn nữa còn là nói công khai trước mặt. Khiến có một lần bọn họ đi ăn quán, anh chê đồ ăn dở trước mặt ông chủ, cả bọn liền bị đuổi đến tận cuối con phố
Cuối năm 2, anh tỏ tình với Kì Thiên Ân. Lúc đó đương nhiên cô đồng ý, ai ai cũng hai tay ủng hộ. Mối tình của bọn họ trở nên vô cùng tốt đẹp. Hơn nữa trong trường, bọn họ còn nổi tiếng là bộ tứ. Lúc nào cũng đi với nhau, còn chơi tennis luôn rất giỏi. Khiến rất nhiều người ngưỡng mộ cùng ghen tỵ
Cứ thế anh và Kì Thiên Ân đắm chìm trong tình yêu thơ mộng thời sinh viên. Cả 2 đều rất hài lòng với cuộc sống của mình. Cả bọn cũng quyết định trở về nước sau khi tốt nghiệp. Cũng rất tốt, cùng chung tư tưởng sẽ duy trì tình bạn tốt đẹp
Đến giữa năm 3, Kì Thiên Ân có một công việc người mẫu làm thêm ổn định. Mặc dù anh nói cô không cần làm thêm nhưng cô vẫn muốn thử sức bản thân. Chỉ cần không làm tổn hại đến sức khỏe và thời gian 2 người bên nhau, anh sẽ đồng ý
Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn ổn nếu như trước khi tốt nghiệp, gia đình anh không xảy ra chuyện. Vì tình cờ mà anh biết được chú mình ở nhà đang thôn tính tập đoàn Phúc Nhật mà ba mẹ đã để lại cho anh. Tử Thiên vốn không có hứng thú với kinh doanh, hằng tháng chú cũng sẽ gửi tiền vào tài khoản cho anh xài dư dả
Nhưng thiết nghĩ, Phúc Nhật là cả ba mẹ anh đã đánh đổi cả tính mạng giao lại cho anh. Anh không thể không có trách nhiệm với nó. Vả lại, chú anh lúc trước cũng đã hứa sẽ chỉ trông nom cho đến khi anh tốt nghiệp về kế thừa, mà hiện tại ông ta đang làm gì, định lôi kéo cổ đông về phía ông ta sao?
Lúc đó, Tử Thiên vội vội vã vã nói lời tạm biệt với Kì Thiên Ân rồi trở về nước cùng Minh Triết. Mà cô ở cùng anh lâu cũng hiểu rõ tình hình gia đình của anh, cô không có nói gì nhiều, chỉ nói là đợi khi tốt nghiệp ổn định, cô cùng Văn Thoại sẽ về nước đoàn tụ cùng anh
Tử Thiên vốn an tâm ra đi, cũng chỉ có cô là lo lắng. Nay cô đã nói vậy, anh dứt khoát trở về đòi lại Phúc Nhật, nhất định sẽ không làm cô thất vọng. Sau một thời gian khoảng vài tháng, cô cũng giữ đúng lời, cùng Văn Thoại trở về
Lần này cô còn nói, cô làm việc ở đây, công ty người mẫu đó rất chiếu cố cô. Anh vì vậy cũng mừng thay, anh hiện tại đang trong tình trạng tranh chấp với chú mình. Gia đình Minh Triết rất thân với ba mẹ anh nên họ cũng ra tay giúp sức. Nhưng thực sự gừng càng già càng cay, đến nước này mà chú anh còn cố chấp muốn giữ lại vị trí vốn không thuộc về mình
Sự nghiệp của Kì Thiên Ân từ khi trở về nước đột nhiên như diều gặp gió, cô nhanh chóng nổi như cồn, ảnh cô đăng lên các tạp chí nổi tiếng. Mà anh cũng thấy có chút tự hào, cũng có chút hổ thẹn. Vốn là đàn ông con trai lại để thua thiệt bạn gái. Vì vậy mà anh quyết định sẽ cố gắng hơn nữa cho tương lai của 2 đứa
Vậy mà rốt cuộc là sao..... đùng một cái, cô ra đi không nói một tiếng nào. Tử Thiên ráo riết đi tìm cô suốt một tháng, cả cô và Văn Thoại đều biến mất như bọt biển. Trong khoảng thời gian đó, quả thực anh như một cái xác không hồn. Nhà cửa, người yêu đều mất cả. Dường như anh chìm trong tuyệt vọng
Nếu lúc đó không có Minh Triết đứng bên cạnh, giữ lại chút lí trí trong anh, anh có lẽ đã chết theo mối tình đó. Minh Triết giúp anh điều tra một số chuyện. Biết được rằng cô được một công ty bên Pháp mời kí hợp đồng, mà chuyện đáng sợ hơn là. Tất cả công việc từ trước đến nay của cô đều là do chú anh đứng đằng sau tài trợ
Ông ta lo cho cô từng bữa ăn bữa uống. Ở công ty cô được đối đãi tốt cũng là nhờ quyền lực của ông ta, sự nghiệp cũng nhờ đó mà lên. Nay còn được nước ngoài chú ý. Hẳn là rất vui đi. Đứng sau anh làm những chuyện bỉ ổi đó, từ khi nào cô lại bị danh lợi làm mờ mắt đến thế kia. Biết anh rất ghét ông ta lại còn ở sau cấu kết với ông ta
Muốn nói anh không tin cũng là chuyện không thể. Cô vì tiền mà bỏ anh đi thật xa. Bởi vì trong tay anh chẳng có gì cả, giống như lấy đá chọi với trứng, đối đầu với lão cáo già như chú anh. Vì vậy mà cô mới chọn ông ta?
Tử Thiên quật cường đến mấy cũng không chịu nổi cú sốc này. Anh như sắp muốn chết. Vì vậy mà anh càng chán ghét Kì Thiên Ân, càng chán ghét ông chú chết tiệt. Vì vậy mà trong một tháng ngắn ngủi, anh liền đạp đổ ông ta chỉ như bẻ một cái tăm. Không những vậy còn không niệm tình, đẩy ông ta vào tù tận 5 năm. Người ngoài nhìn vào đều cho rằng anh lạnh lùng vô tình, nhưng anh cũng mặc kệ
Bỏ lại cái nơi đầy những kí ức đáng ghét này lại. Anh cùng Minh Triết chuyển đến thành phố A sinh sống một thời gian cho dù đây không phải là trụ sở chính. Minh Triết cũng biết anh đã rất đau khổ rồi, hằng ngày ở đây đều nhìn thấy hình ảnh của Kì Thiên Ân, cho nên hắn cũng không có nửa lời khuyên ngăn
Nói thật, có thể kiên cường giữ lại Phúc Nhật đối với anh cũng là một kì tích rồi. Tử Thiên khi không có chút tinh thần nào sẽ không chịu ăn uống, suốt ngày nằm dài trên giường, ngủ đến mức cũng muốn ngủ luôn rồi. Có một lần anh vô hồn đi ngoài đường mà bị tai nạn, cũng may là không sao. Mà Minh Triết giống như sứ giả, đến đưa anh từ cõi chết trở về