Giữa lúc thời thế bình yên, lại có rất nhiều chuyện xảy ra. Ví như có một hôm anh và cô muốn cùng nhau ra ngoài ăn tối, hít thở không khí trong lành một chút, lại gặp ngay tên nào đó không đáng gặp. Tử Thiên nhìn thấy tên bạn học đại học của cô, mặt xuất hiện vài vệt đen không đáng có. Mà cô nhận ra Thiệu Vũ, lập tức biến sắc, tầm mắt cũng dời sang chỗ khác
- A, tiểu Phong - không giống như cô, hắn liền hồ hởi chạy tới. Mà gặp phải người đánh mình trước kia cũng có vài phần kiên dè
- Tiểu Phong tiểu Phong, phép lịch sự tối thiểu cậu cũng không có sao? Ăn nói đàng hoàng một chút - anh buông ánh mắt rét lạnh nhìn hắn
- Anh là ai? - hắn nhíu mày, ngoại trừ đánh hắn xong, anh cái gì cũng không nói liền kéo cô đi
- Là bạn trai, à không, hiện tại là chồng của cô ấy rồi. Có tin hay không tôi kiện cậu tội xâm phạm tình dục người khác, cái tên nhóc miệng còn hôi sữa
- Chồng? - không lẽ người đàn ông trẻ con còn hơn cái mặt lại là tổng giám đốc Phúc Nhật? Có đánh chết hắn cũng không tin - thật sao tiểu Phong? - cô không có chút biến sắc - tiểu Phong, chuyện lần trước, mình xin lỗi, lúc đó hình như đã say rồi.... - hắn vội vàng giải thích, chân nhích tới, cô lại sợ hãi mà thụt lùi
- Thấy chưa, cô ấy rõ ràng kinh tởm cậu. Được rồi, cho dù hôm đó cậu say thật, cũng đã bộc lộ thú tính. Làm ơn, đừng lượn lờ trước mặt chúng tôi nữa - hắn bĩu môi, huơ huơ tay trước tỏ vẻ chán ghét, trực tiếp đem hắn gạt sang một bên mà đưa cô đi
Buổi tối lãng mạn rốt cuộc lại bị phá hỏng bởi tên thối đần nào đó. Đúng là não ngắn, đã biết hoa có chủ còn day dưa đủ thứ, đúng là muốn ăn đòn mà. Trông mặt mũi cũng khá được đấy, ít nhất còn có tuổi trẻ. Nhưng mà anh không phải bây giờ cũng rất tốt đó sao? Minh Triết lúc nào cũng cằn nhằn anh mau mau đi xem mắt mấy vị tiểu thơ, nếu không sẽ mang tiếng ế suốt đời, đã từng tuổi này còn độc thân
Hắn thì tốt rồi, cả ngày bạn gái bạn trai, anh còn hoài nghi hắn có lái máy bay hay không? Bạn gái ở đâu ra nhiều cho hắn thế chứ? Còn huênh hoang với anh, bây giờ thì sao? Anh đã có vợ trước hắn. Điều này khiến anh lúc nào cũng cười hả hê trước mặt hắn được, còn mặt hắn thì thối giống như đống phân, tuy vậy, lượng công việc anh giao cho hắn vẫn không thể ít hơn
Không ngờ chuyện lại càng ngày càng phát sinh nhiều làm cô trở tay không kịp. Cô biết đồng nghiệp Phúc Nhật quanh năm chăm chỉ làm việc, không hề mảy may quan tâm đến chuyện đời tư của cô và tổng giám đốc trừ một vài người hóng chuyện. Nhưng bọn truyền thông thì không như vậy a. Sáng nay cô được đồng nghiệp tặng một mảng tin tức vô cùng nóng hổi. Không suy nghĩ nhiều, cô lập tức gọi điện cho anh. Chỉ nghe tiếng điện thoại thôi cô cũng run run cắn móng tay
- Khuyến mãi, ưu đãi cho khách hàng Vip? Chẳng phải cái này đã làm năm ngoái rồi sao? - anh quét mắt qua từng trưởng phòng. Như thường lệ, sau khi phát biểu kế hoạch mùa hè năm nay, lại bị anh quát mắng thậm tệ. Cho dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, bị ăn mắng vẫn là điều không thể tránh khỏi - NÃO MẤY NGƯỜI CHỈ NGHĨ ĐẾN THẾ THÔI HẢ? - đúng là làm anh muốn tức điên, năm nào cũng giống như năm nào. Rốt cuộc anh cũng không hiểu hằng tháng trả tiền lương cho họ vì cái gì
Yên lặng được một lúc, chuông điện thoại của ai không biết reo inh ỏi, đột nhiên ai cũng đều toát mồ hôi lạnh mà sờ túi quần của mình, thấy sống lưng đột nhiên cứng ngắc
- KHÔNG PHẢI TÔI NÓI HỌP THÌ PHẢI TẮT CHUÔNG ĐIỆN THOẠI SAO? - mấy cái người này, đã họp không ra thể thống gì còn muốn chọc giận anh nổi điên
- Khụ, giám đốc, là....điện thoại của anh - Minh Triết không nỡ nhìn mấy vị trưởng phòng tuổi đã lớn còn phải run rẩy trước anh, nên tốt bụng nhắc nhở trước. Anh vì vậy mà mặt biến sắc, uy nghiêm một chút cũng không giảm, anh lấy điện thoại ra nghe
- Tiểu Phong?
Bọn họ mấy chục con mắt cũng không có muốn sai lầm. Đây, đây tuyệt đối không phải tổng giám đốc nóng tính của bọn họ. Cái ánh mắt kia là gì? Có họ nhầm, là dịu dàng, là trìu mến sao? Không, nhất định là bị quỷ nhập rồi. Tổng giám đốc kia làm sao lại có ánh mắt như thiếu nữ đang yêu. Bọn họ nhất định là bị hoa mắt, hoặc là giám đốc thật sự mắc bệnh đa nhân cách
- Cái gì? Anh biết, anh biết sao còn.....Hả?.....Muốn xin về làm ảnh treo trong phòng ngủ sao?.....
Hạ Phong tức giận nhìn điện thoại. Anh nhất định là bị mất trí rồi. Anh còn trách tại sao trong số mấy bức đó cũng không có lấy một tấm xuất hiện chỗ cục hành chính, như vậy anh còn có thể đỡ tốn công giải thích rằng bọn họ đã thực sự kết hôn. Cô máu nóng dồn lên não, quyết định không bàn với anh về chuyện này nữa. Anh vậy mà còn cảm thán, góc chụp rất đẹp, lại rõ nét, không đúng, anh là nam thần, bất kể chụp ở đâu, trong tư thế nào cũng đều hoàn mỹ hơn người, chính anh đã phun ra câu đó trước mặt cô như vậy
Sao anh lại không biết tự trọng? Còn nói những lời đáng xấu hổ đó. Cô đúng là bị anh làm cho tức chết mà. Sau chuyện ầm ĩ đó, anh cũng không có nói gì thêm nữa
Tử Thiên có kể cho cô một chuyện. Anh thực hối hận vì tiễn hắn ở sân bay. Rốt cuộc, tên Tề Văn Thoại kia là một gã nhiều chuyện phiền toái. Rảnh rỗi sẽ điện thoại cho anh bất kể ngày đêm, dù đang ngủ hay đi đại tiện. Kể lể chuyện của hắn cùng Thiên Ân có chút chuyển biến tốt, anh cũng ậm ừ như không. Hắn cũng rất quan tâm cô, trách móc anh làm chồng thật vô dụng, đã không thăng chức cho cô, cũng nên sắm cho cô vài bộ quần đàng hoàng một chút. Nhìn cô cũng thật đáng thương
Anh vì vậy mà cũng không để ý. Lúc trước chỉ có một lần tùy ý mua đồ cho cô. Vốn nghĩ cô mặc những đồ này cũng khá dễ thương rồi, phù hợp với tính cách đơn giản của cô, mà cô cũng không có đòi hỏi. Nhìn kĩ lại, quả thực đồ của cô đã quá cũ rồi, sợ mặc thêm nữa, người sẽ mọc nấm
Hôm nay sẽ dẫn cô đi bách hóa một chuyến. Đến nơi, Hạ Phong chau mày nhìn đám đông trước, thậm chí còn đông hơn chợ của những ngày tết nữa, kiểu này làm sao bọn họ có thể chen vào mua đồ được đây. Cô ngước mắt nhìn anh đăm chiêu suy nghĩ. Tử Thiên kéo tay cô đến một chỗ mà cô không thể nào ngờ tới
Không ngăn được cánh tay của anh. Cô đành vô lực để anh đập vào chỗ báo cháy. Tiếng còi keo inh ỏi, khách hàng trong đó cũng tự động mà rời đi trong hoảng loạn. Tiếng hét tứ phía, cô chỉ hoang mang nép sau anh, tùy ý để ý lôi lôi kéo kéo, đi ngược chiều với đám đông. Bọn họ đi ra, còn cô lại đi vào
- Em biết muốn đuổi một đàn kiến ra khỏi cục đường thì phải làm thế nào không? - vừa đi, anh vừa nghiêng đầu hỏi cô
- Không biết
- Chính là cho bọn chúng một cục đường khác - anh mỉm cười nói
Nghĩ kĩ thì, cô cũng không hiểu ẩn dụ trong lời nói này cho lắm. Nhưng đại khái chính là biện pháp đuổi người đi, đặc biệt hiệu quả với đám đông. Thật bội phục, anh vậy mà cũng nghĩ là cách này. Nhưng làm vậy không phải hơi quá đáng sao? Bách hóa không còn một bóng người, cô và anh tùy ý lựa chọn một vài bộ đồ phù hợp
Thậm chí anh còn không biết xấu hổ giúp cô chọn một vài nội y màu sắc nổi bật cùng váy ngủ ren quyến rũ. Dù sao cô cũng đâu có mặc nhiều. Anh nói, cô chỉ cần mặc những thứ này trước mặt anh là đủ. Cô thấp thoáng đỏ mặt, hung hăng đánh cho anh một cái. Anh chỉ cười khì khì rồi dắt cô đi, cuối cùng, cũng là đem hết thứ này bỏ vào cốp xe
- A, tiểu Phong - không giống như cô, hắn liền hồ hởi chạy tới. Mà gặp phải người đánh mình trước kia cũng có vài phần kiên dè
- Tiểu Phong tiểu Phong, phép lịch sự tối thiểu cậu cũng không có sao? Ăn nói đàng hoàng một chút - anh buông ánh mắt rét lạnh nhìn hắn
- Anh là ai? - hắn nhíu mày, ngoại trừ đánh hắn xong, anh cái gì cũng không nói liền kéo cô đi
- Là bạn trai, à không, hiện tại là chồng của cô ấy rồi. Có tin hay không tôi kiện cậu tội xâm phạm tình dục người khác, cái tên nhóc miệng còn hôi sữa
- Chồng? - không lẽ người đàn ông trẻ con còn hơn cái mặt lại là tổng giám đốc Phúc Nhật? Có đánh chết hắn cũng không tin - thật sao tiểu Phong? - cô không có chút biến sắc - tiểu Phong, chuyện lần trước, mình xin lỗi, lúc đó hình như đã say rồi.... - hắn vội vàng giải thích, chân nhích tới, cô lại sợ hãi mà thụt lùi
- Thấy chưa, cô ấy rõ ràng kinh tởm cậu. Được rồi, cho dù hôm đó cậu say thật, cũng đã bộc lộ thú tính. Làm ơn, đừng lượn lờ trước mặt chúng tôi nữa - hắn bĩu môi, huơ huơ tay trước tỏ vẻ chán ghét, trực tiếp đem hắn gạt sang một bên mà đưa cô đi
Buổi tối lãng mạn rốt cuộc lại bị phá hỏng bởi tên thối đần nào đó. Đúng là não ngắn, đã biết hoa có chủ còn day dưa đủ thứ, đúng là muốn ăn đòn mà. Trông mặt mũi cũng khá được đấy, ít nhất còn có tuổi trẻ. Nhưng mà anh không phải bây giờ cũng rất tốt đó sao? Minh Triết lúc nào cũng cằn nhằn anh mau mau đi xem mắt mấy vị tiểu thơ, nếu không sẽ mang tiếng ế suốt đời, đã từng tuổi này còn độc thân
Hắn thì tốt rồi, cả ngày bạn gái bạn trai, anh còn hoài nghi hắn có lái máy bay hay không? Bạn gái ở đâu ra nhiều cho hắn thế chứ? Còn huênh hoang với anh, bây giờ thì sao? Anh đã có vợ trước hắn. Điều này khiến anh lúc nào cũng cười hả hê trước mặt hắn được, còn mặt hắn thì thối giống như đống phân, tuy vậy, lượng công việc anh giao cho hắn vẫn không thể ít hơn
Không ngờ chuyện lại càng ngày càng phát sinh nhiều làm cô trở tay không kịp. Cô biết đồng nghiệp Phúc Nhật quanh năm chăm chỉ làm việc, không hề mảy may quan tâm đến chuyện đời tư của cô và tổng giám đốc trừ một vài người hóng chuyện. Nhưng bọn truyền thông thì không như vậy a. Sáng nay cô được đồng nghiệp tặng một mảng tin tức vô cùng nóng hổi. Không suy nghĩ nhiều, cô lập tức gọi điện cho anh. Chỉ nghe tiếng điện thoại thôi cô cũng run run cắn móng tay
- Khuyến mãi, ưu đãi cho khách hàng Vip? Chẳng phải cái này đã làm năm ngoái rồi sao? - anh quét mắt qua từng trưởng phòng. Như thường lệ, sau khi phát biểu kế hoạch mùa hè năm nay, lại bị anh quát mắng thậm tệ. Cho dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, bị ăn mắng vẫn là điều không thể tránh khỏi - NÃO MẤY NGƯỜI CHỈ NGHĨ ĐẾN THẾ THÔI HẢ? - đúng là làm anh muốn tức điên, năm nào cũng giống như năm nào. Rốt cuộc anh cũng không hiểu hằng tháng trả tiền lương cho họ vì cái gì
Yên lặng được một lúc, chuông điện thoại của ai không biết reo inh ỏi, đột nhiên ai cũng đều toát mồ hôi lạnh mà sờ túi quần của mình, thấy sống lưng đột nhiên cứng ngắc
- KHÔNG PHẢI TÔI NÓI HỌP THÌ PHẢI TẮT CHUÔNG ĐIỆN THOẠI SAO? - mấy cái người này, đã họp không ra thể thống gì còn muốn chọc giận anh nổi điên
- Khụ, giám đốc, là....điện thoại của anh - Minh Triết không nỡ nhìn mấy vị trưởng phòng tuổi đã lớn còn phải run rẩy trước anh, nên tốt bụng nhắc nhở trước. Anh vì vậy mà mặt biến sắc, uy nghiêm một chút cũng không giảm, anh lấy điện thoại ra nghe
- Tiểu Phong?
Bọn họ mấy chục con mắt cũng không có muốn sai lầm. Đây, đây tuyệt đối không phải tổng giám đốc nóng tính của bọn họ. Cái ánh mắt kia là gì? Có họ nhầm, là dịu dàng, là trìu mến sao? Không, nhất định là bị quỷ nhập rồi. Tổng giám đốc kia làm sao lại có ánh mắt như thiếu nữ đang yêu. Bọn họ nhất định là bị hoa mắt, hoặc là giám đốc thật sự mắc bệnh đa nhân cách
- Cái gì? Anh biết, anh biết sao còn.....Hả?.....Muốn xin về làm ảnh treo trong phòng ngủ sao?.....
Hạ Phong tức giận nhìn điện thoại. Anh nhất định là bị mất trí rồi. Anh còn trách tại sao trong số mấy bức đó cũng không có lấy một tấm xuất hiện chỗ cục hành chính, như vậy anh còn có thể đỡ tốn công giải thích rằng bọn họ đã thực sự kết hôn. Cô máu nóng dồn lên não, quyết định không bàn với anh về chuyện này nữa. Anh vậy mà còn cảm thán, góc chụp rất đẹp, lại rõ nét, không đúng, anh là nam thần, bất kể chụp ở đâu, trong tư thế nào cũng đều hoàn mỹ hơn người, chính anh đã phun ra câu đó trước mặt cô như vậy
Sao anh lại không biết tự trọng? Còn nói những lời đáng xấu hổ đó. Cô đúng là bị anh làm cho tức chết mà. Sau chuyện ầm ĩ đó, anh cũng không có nói gì thêm nữa
Tử Thiên có kể cho cô một chuyện. Anh thực hối hận vì tiễn hắn ở sân bay. Rốt cuộc, tên Tề Văn Thoại kia là một gã nhiều chuyện phiền toái. Rảnh rỗi sẽ điện thoại cho anh bất kể ngày đêm, dù đang ngủ hay đi đại tiện. Kể lể chuyện của hắn cùng Thiên Ân có chút chuyển biến tốt, anh cũng ậm ừ như không. Hắn cũng rất quan tâm cô, trách móc anh làm chồng thật vô dụng, đã không thăng chức cho cô, cũng nên sắm cho cô vài bộ quần đàng hoàng một chút. Nhìn cô cũng thật đáng thương
Anh vì vậy mà cũng không để ý. Lúc trước chỉ có một lần tùy ý mua đồ cho cô. Vốn nghĩ cô mặc những đồ này cũng khá dễ thương rồi, phù hợp với tính cách đơn giản của cô, mà cô cũng không có đòi hỏi. Nhìn kĩ lại, quả thực đồ của cô đã quá cũ rồi, sợ mặc thêm nữa, người sẽ mọc nấm
Hôm nay sẽ dẫn cô đi bách hóa một chuyến. Đến nơi, Hạ Phong chau mày nhìn đám đông trước, thậm chí còn đông hơn chợ của những ngày tết nữa, kiểu này làm sao bọn họ có thể chen vào mua đồ được đây. Cô ngước mắt nhìn anh đăm chiêu suy nghĩ. Tử Thiên kéo tay cô đến một chỗ mà cô không thể nào ngờ tới
Không ngăn được cánh tay của anh. Cô đành vô lực để anh đập vào chỗ báo cháy. Tiếng còi keo inh ỏi, khách hàng trong đó cũng tự động mà rời đi trong hoảng loạn. Tiếng hét tứ phía, cô chỉ hoang mang nép sau anh, tùy ý để ý lôi lôi kéo kéo, đi ngược chiều với đám đông. Bọn họ đi ra, còn cô lại đi vào
- Em biết muốn đuổi một đàn kiến ra khỏi cục đường thì phải làm thế nào không? - vừa đi, anh vừa nghiêng đầu hỏi cô
- Không biết
- Chính là cho bọn chúng một cục đường khác - anh mỉm cười nói
Nghĩ kĩ thì, cô cũng không hiểu ẩn dụ trong lời nói này cho lắm. Nhưng đại khái chính là biện pháp đuổi người đi, đặc biệt hiệu quả với đám đông. Thật bội phục, anh vậy mà cũng nghĩ là cách này. Nhưng làm vậy không phải hơi quá đáng sao? Bách hóa không còn một bóng người, cô và anh tùy ý lựa chọn một vài bộ đồ phù hợp
Thậm chí anh còn không biết xấu hổ giúp cô chọn một vài nội y màu sắc nổi bật cùng váy ngủ ren quyến rũ. Dù sao cô cũng đâu có mặc nhiều. Anh nói, cô chỉ cần mặc những thứ này trước mặt anh là đủ. Cô thấp thoáng đỏ mặt, hung hăng đánh cho anh một cái. Anh chỉ cười khì khì rồi dắt cô đi, cuối cùng, cũng là đem hết thứ này bỏ vào cốp xe