Mùa hè năm sau, đứa trẻ nhỏ của hai người chào đời. Đứa trẻ thật rất kháu khỉnh dễ thương. Là con trai, đặt lên là Tạ Tử Ngạn. Anna sinh sớm hơn cô vài tháng, hai đứa trẻ vẫn là cùng tuổi, cũng là con trai, tưởng tượng sau này hai đứa có thể làm bạn với nhau.Tạ Tử Ngạn và Hồ Huân. Hai đứa trẻ nhất định lớn lên sẽ rất xinh đẹp
Tử Thiên thật đáng ngạc nhiên, anh từ sau khi học một khóa nữ công gia chánh từ cô trong thời kì mang thai, hiện tại đã khéo léo hơn nhiều. Biết chăm sữa cho con, cũng biết thay tả nữa. Tính cách trẻ con của anh thật hợp chơi với tiểu Ngạn. Nhưng thỉnh thoảng chính anh cũng là trẻ con hơn, tiểu Ngạn chưa biết nói, anh đã giận dỗi với nó, cả ngày không chịu động vào. Đến khi con khóc cũng chỉ đi gọi cô
Hạ Phong sau khi ở cữ, máu trong cơ thể lưu thông hết, tự dưng da dẻ đẹp hẳn ra, không còn sưng vù như xưa nữa. Cô cũng kiên trì mua gói thể dục giảm cân mà anh không cho để đi tập. Anh không cho cô đi làm, cô cũng hết cách, đành đi tập thể dục thôi
Mấy tháng ở cữ nhanh chóng qua đi, Tử Thiên kia lại bộc lộ thú tính. Anh nói lúc trước vì cô có thai mà không được động vào cô, anh giống như sống không bằng chết rồi. Vậy mà bây giờ, cô lại ngăn cản anh là vì lí do gì? Cô càng ngày ở nhà, kì lạ lại càng xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, mà hơn nữa còn có chiều hướng lấy lại dáng vóc như xưa
Sau khi sinh, tuy đó là quãng thời gian vui vẻ của vợ chồng Tử Thiên nhưng với Minh Triết thì không hề dễ dàng chút nào. Cho dù mẹ hắn có mở miệng thuyết phục, cô vẫn là muốn bồng đứa bé về nhà ngoại, nếu ba mẹ muốn, sẽ thỉnh thoảng đưa về cho bà nội giữ. Minh Triết giống như bị hung hăng đánh vào đầu, không biết phải nói gì
Nhìn cô gấp gáp sắp xếp quần áo rời đi, Minh Triết mới biết, chỗ này của hắn, thật trống rỗng. Anna lạnh lùng ít nói trước mặt hắn ấy vậy mà lại làm hắn cảm thấy trống rỗng. Đứa trẻ kia từ lúc chào đời đã rất đáng yêu, hắn cũng rất thương nó, nhưng vẫn không phải là vấn đề. Đứa trẻ ở đâu, hắn đều có thể đến thăm được, nhưng cô đi đâu, hắn cần phải biết
Anna nửa chữ cũng không nói với hắn, liền bồng đứa trẻ rời đi. Hại mẹ hắn đánh hắn đến muốn bật khóc. Thân là chồng mà vợ bỏ đi cũng câm như hến, chẳng thể nói câu nào cho đàng hoàng. Mẹ hắn đánh là đúng, hắn bình thường tán gái rất giỏi, tại sao bây giờ ngay cả một chữ cũng không thể nói được cho rõ ràng
Anna mặc dù đi nhưng vẫn đến công ty làm việc như bình thường. Hằng ngày giáp mặt mà như người không quen, Minh Triết cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhiều lần cố gắng gây sự chú ý của cô, cũng không có tác dụng. Giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô nói đứa trẻ ba tuổi mới li dị, bây giờ chỉ là sống riêng một thời gian, như vậy càng tốt
Tối đó, hắn quyết định nói rõ chuyện của mình. Đợi nhân viên về hết, Tử Thiên về với vợ, hắn cũng mon men lại gần bàn làm việc của Anna, tiện thể mua chút đồ ăn hối lộ, biết là cô sẽ làm việc lâu
- Em ăn cái này đi, cho đỡ đói
- Cảm ơn - nhận lấy lòng tốt của anh, Anna lại tiếp tục làm việc, làm Minh Triết hụt hẫng vô cùng. Vốn tưởng còn được tặng cho một nụ cười
- Em mới sinh xong, đừng làm việc quá
- Phó tổng, tôi đã ở cử 3 tháng rồi, người cũng khỏe, anh không cần lo - gặp thái độ kiên quyết của mẹ chồng, cô mới chịu ngồi ở nhà ròng rã 3 tháng trời
- Phó tổng? - tại sao gọi hắn là phó tổng? Không phải lúc trước đã thống nhất gọi là Minh Triết rồi sao? Cô vậy là cũng không biết, việc cô gọi tên hắn có ý nghĩa gì. Minh Triết tức giận, kéo cô đang ngồi gõ lách tách dựng người lên, đối mặt với hắn - em gọi anh là cái gì?
- Phó.....phó tổng..... - chính Anna cũng thấy ngượng miệng, có lẽ dạo này gọi hắn bằng tên có vẻ quen thuộc. Dù sao sau này cũng còn làm việc dài dài, nên là đừng gọi như vậy thì hay hơn, cô nghĩ vậy
- Em một chút cũng không để anh vào mắt? - hắn đau lòng dò hỏi, thực sự hắn tệ đến mức đó sao? - em nói hôn nhân phải bắt nguồn từ tình yêu sao?
- Ừm - không hiểu tự nhiên hắn hỏi cái này, nhưng cô vẫn trả lời
- Vậy trong vòng 3 năm, cho đến khi Hồ Huân đủ 3 tuổi, sẽ làm em yêu anh - Anna tròn mắt nhìn Minh Triết đang vô cùng nghiêm túc. Hắn đã uống say hay là uống nhầm thuốc gì? Thấy cô còn nhìn hắn với ánh mắt khó tin, đúng, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình rất khó tin chứ không riêng gì cô - anh biết là rất khó tin, nhưng anh nghĩ.....mình có tình cảm với em
Càng về sau, âm lượng lại càng giảm. Nhưng một chữ từ miệng hắn thốt ra cô cũng không có bỏ sót. Anna miệng không mở nổi, cảm thấy tim đập khó khăn. Người chơi bời như hắn cũng có lúc nói ra câu này. Cô thậm chí còn suy nghĩ điều kiện tốt nhất dành cho hắn, vậy mà hắn liền gạt bỏ, chạy tới đây nói những câu không cần thiết với cô
Thấy Anna im lặng rất lâu. Minh Triết hồi hộp nhìn cô, ít nhất cô cũng phải cho hắn cơ hội để cố gắng chứ. Khó khăn lắm hắn mới hạ quyết tâm nói với cô. Anna cô không biết, hắn phải khổ sở đến thế nào đâu. Hắn còn tưởng là mình bị quỷ nhập, đi đến đâu cũng thấy cô đứng đó, thấy cô đang cười ẳm đứa bé trên tay. Hắn rất muốn, rất muốn bỏ tất cả đang cầm trên tay mà chạy lại cùng hai người
- Hửm? - anh rung nhẹ vai cô, nhắc nhở một chút, suy nghĩ gì cũng phải nói cho người khác biết chứ
- Tùy anh - Anna vùng ra khỏi tay anh rồi yên vị ngồi xuống làm việc. Bàn phím liên tục vang lên âm điệu lách tách như bình thường. Nhưng rốt cuộc, trên màn hình vi tính cũng chỉ hiện lên có ba chữ "Hồ Minh Triết"
Con trai 5 tuổi, thông minh sắc lẻm vô cùng. Tuy thừa hưởng tính trẻ con và năng động từ ba nhưng mỗi lúc miệng nói ra sẽ làm cho người khác cứng họng đến không nói nên lời. Dung mạo lại anh tuấn giống như Tử Thiên, đôi mắt trong veo giống như cô. Đúng là đứa trẻ hiếu động. Đồ chơi của con, Tử Thiên cũng dành, thích nhất chính là chiếc máy bay loại tốt điều khiển từ xa
Miệng nói thì chơi cùng con nhưng thực chất chỉ cầm chơi một mình, đến khi tiểu Ngạn khóc cũng không trả lại, cũng may cô đang nấu ăn nghe thấy tiếng khóc liền mắng anh một trận. Tử Thiên liếc mắt nhìn con trai, thật keo kiệt, cho mượn chút chơi cũng không cho, con gì không biết yêu thương ba mẹ. Hạ Phong sinh một đứa con, tại sao lại giống như phải giữ đến hai đứa?
Tử Thiên thật đáng ngạc nhiên, anh từ sau khi học một khóa nữ công gia chánh từ cô trong thời kì mang thai, hiện tại đã khéo léo hơn nhiều. Biết chăm sữa cho con, cũng biết thay tả nữa. Tính cách trẻ con của anh thật hợp chơi với tiểu Ngạn. Nhưng thỉnh thoảng chính anh cũng là trẻ con hơn, tiểu Ngạn chưa biết nói, anh đã giận dỗi với nó, cả ngày không chịu động vào. Đến khi con khóc cũng chỉ đi gọi cô
Hạ Phong sau khi ở cữ, máu trong cơ thể lưu thông hết, tự dưng da dẻ đẹp hẳn ra, không còn sưng vù như xưa nữa. Cô cũng kiên trì mua gói thể dục giảm cân mà anh không cho để đi tập. Anh không cho cô đi làm, cô cũng hết cách, đành đi tập thể dục thôi
Mấy tháng ở cữ nhanh chóng qua đi, Tử Thiên kia lại bộc lộ thú tính. Anh nói lúc trước vì cô có thai mà không được động vào cô, anh giống như sống không bằng chết rồi. Vậy mà bây giờ, cô lại ngăn cản anh là vì lí do gì? Cô càng ngày ở nhà, kì lạ lại càng xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, mà hơn nữa còn có chiều hướng lấy lại dáng vóc như xưa
Sau khi sinh, tuy đó là quãng thời gian vui vẻ của vợ chồng Tử Thiên nhưng với Minh Triết thì không hề dễ dàng chút nào. Cho dù mẹ hắn có mở miệng thuyết phục, cô vẫn là muốn bồng đứa bé về nhà ngoại, nếu ba mẹ muốn, sẽ thỉnh thoảng đưa về cho bà nội giữ. Minh Triết giống như bị hung hăng đánh vào đầu, không biết phải nói gì
Nhìn cô gấp gáp sắp xếp quần áo rời đi, Minh Triết mới biết, chỗ này của hắn, thật trống rỗng. Anna lạnh lùng ít nói trước mặt hắn ấy vậy mà lại làm hắn cảm thấy trống rỗng. Đứa trẻ kia từ lúc chào đời đã rất đáng yêu, hắn cũng rất thương nó, nhưng vẫn không phải là vấn đề. Đứa trẻ ở đâu, hắn đều có thể đến thăm được, nhưng cô đi đâu, hắn cần phải biết
Anna nửa chữ cũng không nói với hắn, liền bồng đứa trẻ rời đi. Hại mẹ hắn đánh hắn đến muốn bật khóc. Thân là chồng mà vợ bỏ đi cũng câm như hến, chẳng thể nói câu nào cho đàng hoàng. Mẹ hắn đánh là đúng, hắn bình thường tán gái rất giỏi, tại sao bây giờ ngay cả một chữ cũng không thể nói được cho rõ ràng
Anna mặc dù đi nhưng vẫn đến công ty làm việc như bình thường. Hằng ngày giáp mặt mà như người không quen, Minh Triết cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhiều lần cố gắng gây sự chú ý của cô, cũng không có tác dụng. Giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô nói đứa trẻ ba tuổi mới li dị, bây giờ chỉ là sống riêng một thời gian, như vậy càng tốt
Tối đó, hắn quyết định nói rõ chuyện của mình. Đợi nhân viên về hết, Tử Thiên về với vợ, hắn cũng mon men lại gần bàn làm việc của Anna, tiện thể mua chút đồ ăn hối lộ, biết là cô sẽ làm việc lâu
- Em ăn cái này đi, cho đỡ đói
- Cảm ơn - nhận lấy lòng tốt của anh, Anna lại tiếp tục làm việc, làm Minh Triết hụt hẫng vô cùng. Vốn tưởng còn được tặng cho một nụ cười
- Em mới sinh xong, đừng làm việc quá
- Phó tổng, tôi đã ở cử 3 tháng rồi, người cũng khỏe, anh không cần lo - gặp thái độ kiên quyết của mẹ chồng, cô mới chịu ngồi ở nhà ròng rã 3 tháng trời
- Phó tổng? - tại sao gọi hắn là phó tổng? Không phải lúc trước đã thống nhất gọi là Minh Triết rồi sao? Cô vậy là cũng không biết, việc cô gọi tên hắn có ý nghĩa gì. Minh Triết tức giận, kéo cô đang ngồi gõ lách tách dựng người lên, đối mặt với hắn - em gọi anh là cái gì?
- Phó.....phó tổng..... - chính Anna cũng thấy ngượng miệng, có lẽ dạo này gọi hắn bằng tên có vẻ quen thuộc. Dù sao sau này cũng còn làm việc dài dài, nên là đừng gọi như vậy thì hay hơn, cô nghĩ vậy
- Em một chút cũng không để anh vào mắt? - hắn đau lòng dò hỏi, thực sự hắn tệ đến mức đó sao? - em nói hôn nhân phải bắt nguồn từ tình yêu sao?
- Ừm - không hiểu tự nhiên hắn hỏi cái này, nhưng cô vẫn trả lời
- Vậy trong vòng 3 năm, cho đến khi Hồ Huân đủ 3 tuổi, sẽ làm em yêu anh - Anna tròn mắt nhìn Minh Triết đang vô cùng nghiêm túc. Hắn đã uống say hay là uống nhầm thuốc gì? Thấy cô còn nhìn hắn với ánh mắt khó tin, đúng, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình rất khó tin chứ không riêng gì cô - anh biết là rất khó tin, nhưng anh nghĩ.....mình có tình cảm với em
Càng về sau, âm lượng lại càng giảm. Nhưng một chữ từ miệng hắn thốt ra cô cũng không có bỏ sót. Anna miệng không mở nổi, cảm thấy tim đập khó khăn. Người chơi bời như hắn cũng có lúc nói ra câu này. Cô thậm chí còn suy nghĩ điều kiện tốt nhất dành cho hắn, vậy mà hắn liền gạt bỏ, chạy tới đây nói những câu không cần thiết với cô
Thấy Anna im lặng rất lâu. Minh Triết hồi hộp nhìn cô, ít nhất cô cũng phải cho hắn cơ hội để cố gắng chứ. Khó khăn lắm hắn mới hạ quyết tâm nói với cô. Anna cô không biết, hắn phải khổ sở đến thế nào đâu. Hắn còn tưởng là mình bị quỷ nhập, đi đến đâu cũng thấy cô đứng đó, thấy cô đang cười ẳm đứa bé trên tay. Hắn rất muốn, rất muốn bỏ tất cả đang cầm trên tay mà chạy lại cùng hai người
- Hửm? - anh rung nhẹ vai cô, nhắc nhở một chút, suy nghĩ gì cũng phải nói cho người khác biết chứ
- Tùy anh - Anna vùng ra khỏi tay anh rồi yên vị ngồi xuống làm việc. Bàn phím liên tục vang lên âm điệu lách tách như bình thường. Nhưng rốt cuộc, trên màn hình vi tính cũng chỉ hiện lên có ba chữ "Hồ Minh Triết"
Con trai 5 tuổi, thông minh sắc lẻm vô cùng. Tuy thừa hưởng tính trẻ con và năng động từ ba nhưng mỗi lúc miệng nói ra sẽ làm cho người khác cứng họng đến không nói nên lời. Dung mạo lại anh tuấn giống như Tử Thiên, đôi mắt trong veo giống như cô. Đúng là đứa trẻ hiếu động. Đồ chơi của con, Tử Thiên cũng dành, thích nhất chính là chiếc máy bay loại tốt điều khiển từ xa
Miệng nói thì chơi cùng con nhưng thực chất chỉ cầm chơi một mình, đến khi tiểu Ngạn khóc cũng không trả lại, cũng may cô đang nấu ăn nghe thấy tiếng khóc liền mắng anh một trận. Tử Thiên liếc mắt nhìn con trai, thật keo kiệt, cho mượn chút chơi cũng không cho, con gì không biết yêu thương ba mẹ. Hạ Phong sinh một đứa con, tại sao lại giống như phải giữ đến hai đứa?