Hôm sau, quả nhiên thì có tổng quản biệt viện đến, nói rằng Thẩm Thiên Lí thỉnh mấy hoa khôi nổi danh ở Dương Châu thành tới làm khách, bảo Lộng Ngọc phân công nha hoàn hầu hạ. Còn bảo Lý Đại Hỉ đi trông gà vịt ngỗng heo gì đó, phụ trách cho chúng ăn, quét sạch chuồng gà chuồng lợn, công việc này vừa bẩn vừa mệt, bình thường đều do một số hán tử khỏe mạnh làm.
Lộng Ngọc nói một câu: “Sao có thể để Đại Hỉ ca đi làm loại việc này?” Tổng quản liền cười lạnh: “Đây là mệnh lệnh của công tử, hạ nhân chúng ta không có tư cách xen vào, hơn nữa, Lý Đại Hỉ vốn là một nông dân, để hắn làm loại việc này thì có sao? Chuồng gà của chúng ta nhất định phải được dọn sạch hơn cả nhà bọn hắn.” Nói xong nghênh ngang rời đi, Lộng Ngọc nghe gã lẩm bẩm cái gì “Cho chút thuốc nhuộm liền muốn mở cửa hàng nhuộm” với “Không biết trời cao đất rộng” vân vân.
Lý Đại Hỉ nhưng thật ra rất bình tĩnh tiếp nhận công tác mới. Hắn dọn ra khỏi căn phòng Thẩm Thiên Lí vì hắn mà tỉ mỉ lựa chọn, đi tới nơi hạ nhân trụ, bọn hạ nhân đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường khi hắn trong một đêm từ thiên nga biến thành quạ đen. Hắn không vui vẻ cởi mở, yêu ồn ào, thích đùa giỡn như lúc trước nữa, thỉnh thoảng thấy Lộng Ngọc, hắn vẫn giữ bộ dạng đạm mạc, khiến tất cả mọi người đều hoài nghi hắn có phải bị ai nhập rồi không.
Thẩm Thiên Lí gần đây tựa hồ rất vui vẻ, y mời đông đảo tuyệt sắc hoa khôi đến biệt viện cư trụ, mỗi ngày phóng đãng, uống rượu hát ca, trong biệt viện mỗi ngày đều vang lên tiếng ti trúc, tràn ngập các điệu vũ, y thường xuyên cất tiếng cười to, tiếng cười kia cao vút, truyền khắp toàn bộ biệt viện, Vì vậy mọi người trong biệt viện cũng đều vui lây, cho tới bây giờ chưa từng thấy công tử hài lòng như vậy.
Chỉ có Lộng Ngọc lo lắng đến ăn không ngon, ngủ không yên: nhờ Đại Hỉ ca, công tử khó khăn lắm mới có điểm nhân tính, bọn họ sẽ không mạc danh kỳ diệu xa nhau như thế đúng không, một ngày xa nhau, thật khó đoán trước công tử còn có thể biến thành bộ dáng gì nữa.
Đêm khuya trong hoa viên, những cánh hoa đào rơi lả tả trong ánh sáng huyền diệu của trăng, chập chờn theo gió, lãng mạn vô cùng. Nhưng mà, dù có phong tình mỹ lệ đến đâu, ngắm suốt một canh giờ cũng thấy vô vị. Thẩm Thiên Lí uống xong bình rượu cuối cùng, đánh ngáp một cái thật to.
Lưu Sương nhân cơ hội tiến lên nói: “Công tử, đã sắp canh tư, ngươi nên trở về phòng ngủ, hiện giờ vẫn chưa mãn xuân, tối trời hẳn vẫn còn hàn khí …”
Không đợi nói xong, Thẩm Thiên Lí liền cười nhạo: “Ngu ngốc, với bản lĩnh của ta mà còn sợ hàn khí sao?” Nói thì nói vậy, nhưng y cũng đứng lên: “Được rồi, các ngươi lo lắng cho ta cũng ngủ không ngon, trở về phòng thôi.”
Gian phòng đã được nha hoàn thắp đầy nến đỏ, trải sẵn tấm chăn sa tanh đỏ nhạt thêu uyên ương hí thủy, buông màn thêu hoa lan thanh nhã tinh xảo, đốt huân hương mùi thơm nhàn nhạt có tác dụng an thần. Thẩm Thiên Lí vào phòng, nhìn quanh mọi thứ được sắp đặt tinh xảo, đứng ngốc một hồi, rồi tới bên chiếc giường rộng lớn ngồi xuống. Y tỉ mỉ vuốt ve sa tanh trơn bóng, mới mấy ngày trước thôi, y và Đại Hỉ còn trùm chăn ôm nhau ngủ trên chiếc giường này, nhưng hôm nay chỉ còn lại có mình y cô đơn chiếc bóng, mà ngay cả nguyên nhân mình bị ghét y cũng không biết.
Y vừa nghĩ đến đây, bỗng dưng nổi nóng, đùng đùng đứng dậy gọi: “Người đâu?” Vừa dứt lời, Lưu Sương và Sấn Nguyệt đã có mặt, đồng thanh hỏi: “Công tử có gì phân phó?”
“Lý Đại Hỉ đang làm gì?” Thẩm Thiên Lí sắc mặt âm u hỏi. Lưu Sương và Sấn Nguyệt nhìn nhau, đều thầm nghĩ câu hỏi này thật buồn cười a, đã sắp canh tư, ngoại trừ công tử, giờ này làm gì còn ai thức, nhưng vẫn cố nén cười. Lưu Sương vội vàng khom người nói: “Hồi Đương Gia, Đại Hỉ ca chắc là đang ngủ…” Chưa dứt lời, chợt nghe Thẩm Thiên Lí cười lạnh: “Hảo, để xem hắn ngủ ngon thế nào.” Nói xong phủ thêm kiện áo choàng: “Đi, các ngươi dẫn ta đến chỗ hắn.”
Lưu Sương và Sấn Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, thầm nghĩ: rốt cuộc nhịn không nổi nữa sao, mấy ngày không gặp rồi, hôm nay chắc khỏi ngủ quá. Vì vậy vội vã dẫn Thẩm Thiên Lí tới hậu viện nơi hạ nhân trụ, chỉ vào một gian nói: “Hồi công tử, đó là gian phòng của Đại Hỉ ca…” Chưa nói xong, đã thấy công tử vọt vào nhanh như gió. Hai người nhìn nhau cười, thầm nghĩ mây đen đầy trời mấy hôm nay cuối cùng cũng đến lúc tan đi.
Lưu Sương Sấn Nguyệt nói không sai, Lý Đại Hỉ chính xác đang ngủ, công việc rất nhiều, số gà vịt heo ngỗng ở Phương Thảo Biệt Viện không ít, lại hết lần này tới lần khác tổng quản làm khó hắn, bắt hắn làm từ sáng đến tối muộn, mệt đến mức không cử động nổi luôn, hắn vốn xuất thân nông dân nên cũng không ngại, trở lại phòng ăn cơm xong là nằm vật ra ngủ liền.
Thẩm Thiên Lí vào trong, thắp nến trên bàn, liếc mắt thấy một tô to, chắc là tô cơm, bên cạnh là chén nhỏ với một ít canh rau, còn có mẩu bánh ngô bằng nửa nắm tay, chắc là buổi chiều Lý Đại Hỉ ăn còn dư. Y tức khí, cứ tưởng Đại Hỉ đã ăn quen sơn hào hải vị, ăn lại mấy thứ bình thường này nhất định không nuốt nổi. Ai biết hắn không đổi nổi bản tính nông dân, ăn loại cơm thừa canh cặn này cũng ăn được cả một tô lớn, xem ra kế hoạch dùng thức ăn bức hắn cúi đầu đã chính thức thất bại.
Nghe giường gỗ đơn sơ truyền đến tiếng ngáy nhẹ chứng tỏ Đại Hỉ đang say giấc nồng, một bụng khí nghẹn nãy giờ lại càng không chỗ phát tiết, y tới bên giường, nương theo ánh nến thấy rõ Lý Đại Hỉ chỉ mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải thô, trên bụng đắp một tấm vải mỏng vá chằng vá đụp, tứ chi duỗi thẳng ra chiều rất thoải mái, có thể phòng quá oi bức mà cổ áo mở rộng, lộ ra một mảnh da thịt màu mật co dãn, nhìn qua kẽ hở, hai nhũ hoa nho nhỏ dưới vạt áo theo nhịp hô hấp lúc ẩn lúc hiện.
Thẩm Thiên Lí không nhịn được nữa, giống như lang đói nhiều ngày chưa có gì bỏ bụng bổ nhào vào Lý Đại Hỉ, một móng vuốt vươn ra kéo áo Đại Hỉ xuống, tấm trải giường cũng bị y quăng trên mặt đất. Khi chạm đến da thịt Đại Hỉ, y hung hăng hôn lên hai phiến môi đầy đặn, thoáng chốc sự sôi sục táo bạo tiêu thất, động tác trở nên ôn nhu cùng nâng niu. Dần dần hôn xuống phía dưới, Lý Đại Hỉ bắt đầu bất an giãy dụa, nói mớ: “Quỷ a, ngươi đừng áp ta, ta ban ngày đã mệt muốn chết, ngươi để ta nghỉ ngơi một chút.” Hắn mộng du quơ tay, sau đó vì phân thân bỗng dưng bị cắn một cái mà giật mình tỉnh dậy, hai mắt mở to nhìn thấy người không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, ngốc lăng nửa ngày, hắn mới bắt đầu điên cuồng phản kháng, mắng to: “Thẩm Thiên Lí, vương bát đản, lãnh huyết hỗn đản, ngươi buông ta ra, buông ta ra.”
“Buông ngươi ra? Ân? Dựa vào cái gì? Ngươi đã quên ngươi là thiếp thị của ta sao? Tuy rằng vì ngươi đối ta vô lễ mà trừng phạt ngươi, nhưng cũng không có nghĩa ngươi từ nay về sau không cần thực hiện bổn phận nam thiếp.” Thẩm Thiên Lí vừa nói vừa cởi quần, chẳng thèm dùng thứ gì bôi trơn, hung khí nhịn vài ngày hiện đã trướng to đau nhức từ lâu liền xông thẳng vào. Lý Đại Hỉ đau đến thân thể cứng đờ, y nhất thời cảm thấy thương tiếc, nhưng vừa nghĩ tới nhất định phải nhân dịp này thể hiện uy phong với Đại Hỉ, thế là bắt đầu luật động.
Địa phương hổ thẹn bị xỏ xuyên đến nơi sâu nhất, Lý Đại Hỉ giữ biểu tình hờ hững cũng không được. Thẩm Thiên Lí chưa từng thô bạo như vậy với hắn, cho dù là đêm tân hôn, y cũng cho hắn đủ thời gian giảm bớt tâm tình khẩn trương, hơn nữa bởi vì thông đạo của Lý Đại Hỉ rất chặt, mỗi một lần làm tình Thẩm Thiên Lí đều làm tiền diễn rất kĩ, dùng dầu bôi trơn rồi mới tiến nhập, nhưng ngày hôm nay y đột nhiên đến đây, ôm một bụng oán giận, làm sao còn nhớ tới cái gì bôi trơn cơ chứ.
Vừa ôm Lý Đại Hỉ, Thẩm Thiên Lí vừa căm giận nghĩ: tất cả là tại nam nhân chết tiệt dưới thân này hại y mỗi ngày miễn cưỡng cười vui với đám nữ nhân tục tằng, đau khổ biết bao nhiêu. Y làm cho ai xem, là cho hắn xem chứ đâu, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ hắn, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ ngóng trông hắn mau mau vì ghen mà chịu thua, hai người nối lại tình xưa. Nhưng thổ bao tử không biết tốt xấu này chẳng những không thèm quan tâm hay ghen tị chuyện y tìm nữ nhân khác mà còn ăn ngon ngủ ngon, rốt cuộc hắn coi y là cái gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng tức giận không chịu nổi, những cú thúc cũng trở nên nhanh và mạnh hơn. Lý Đại Hỉ lúc đầu còn giãy dụa chửi mắng, dần dần vì đau đớn mà rên rỉ, cuối cùng thân thể giống như vùng vẫy đuối sức trong nước, động ngón tay một chút cũng không được.
Sau khi xong việc, Thẩm Thiên Lí từ trên giường ngồi dậy, nhìn một mảnh hỗn độn, trong lòng cũng có chút hối hận mình quá nóng vội, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy nhãn thần Lý Đại Hỉ tràn ngập khinh bỉ, hô hấp của y cứng lại, không thể tin được Đại Hỉ lại dùng ánh mắt này nhìn y, thế nhưng sau một khắc, y thanh thanh sở sở nghe được thanh âm hổn hển của người kia: “Phi, ngươi ngoại trừ động dục với sát nhân, còn có thể làm gì? Đồ sài lang.”
Vẻ mặt Thẩm Thiên Lí lập tức tối sầm lại, lạnh lùng trừng Lý Đại Hỉ một hồi rồi quay đầu bước đi. Cánh cửa gỗ bị y làm nơi trút giận, đóng ầm một cái thiếu điều muốn bung bản lề. Lưu Sương, Sấn Nguyệt vốn tưởng rằng lúc này đây hai người có thể trở về như xưa, ai ngờ nhìn thấy chủ tử vẻ mặt muốn giết người đi ra, sợ đến hai người bọn họ cũng không dám hỏi tiếng nào, chỉ yên lặng theo ở phía sau.
Như vậy mấy ngày, Thẩm Thiên Lí ban ngày cùng mấy hoa khôi đàm thơ tác phú, ca múa mừng cảnh thái bình, buổi tối đến phòng Lý Đại Hỉ ép buộc hắn làm tình. Y không bỏ xuống được Lý Đại Hỉ, nhưng mỗi lần đến đều tức giận đến mất lý trí, sau khi cuồng phong bạo vũ qua là phẩy tay áo bỏ đi mất dạng, về phần Lý Đại Hỉ vì sao đột nhiên biến thành như vậy, trong lúc khí nộ y cũng không màng tiếp tục truy cứu.
Hôm nay trời trong nắng ấm, Thẩm Thiên Lí trong lòng buồn chán, liền một mình dạo bước trong vườn, bất tri bất giác đi tới hậu viện, y sửng sốt một hồi, lắc đầu cương quyết ly khai, chợt nhìn thấy tại một gốc cây hoa hải đường, lộ ra một góc áo vải thô, lòng không khỏi khẽ động, lặng lẽ tiến đến gần, trốn sau giả sơn, len lén nhìn, Lý Đại Hỉ đang ngồi chồm hổm, trên người chỉ mặc một bộ xanh nhạt, trong tay một bát to, đang lùa cơm ni.
Thẩm Thiên Lí kinh ngạc nhìn Đại Hỉ ăn như lang thôn hổ yết, tự dưng cũng thấy đói bụng, y đã bao nhiêu ngày ăn uống cái gì cũng không vô, hôm nay thấy Lý Đại Hỉ ăn ngon lành như vậy, trong lòng vừa khổ sở vừa oán hận, nghĩ một hồi, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một chủ ý ác độc, vội vã rời đi, bảo Lưu Sương mau mang bữa trưa đến đình tử trong vườn cây hải đường ở hậu viện, Sấn Nguyệt, Mị Dung nhìn nhau khó hiểu, đợi cho luống cuống tay chân mang cơm nước lên xong mới minh bạch nguyên nhân, Lý Đại Hỉ đang ngồi ăn cơm ở đối diện đình tử, nguyên lai công tử muốn cố ý chọc giận hắn ni.
Lập tức một đám oanh oanh yến yến kéo nhau đến dùng cơm trưa, lãng thanh tiếu ngữ không ngừng, Lý Đại Hỉ đang ăn say sưa, nghe thanh âm bèn ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Thiên Lí liền cố ý ra vẻ phóng đãng, tả hữu đều ôm một cô, há miệng cho các nàng rót rượu và gắp thức ăn đưa đến. Nhưng mắt thì liếc nhìn chăm chú phản ứng của Lý Đại Hỉ, nhưng y thất vọng rồi, đối phương chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó như cũ cúi đầu ăn cơm, hơn nữa còn vô cùng ngon miệng.
Thẩm Thiên Lí lòng đau đớn, trong miệng toàn là vị đắng, rõ ràng tất cả đều là mỹ vị quý hiếm, nhưng sao giống như thạch tín độc dược khó nuốt, mắt thấy Lý Đại Hỉ đã ăn xong, y lại nổi nóng, lấy một cái đùi gà ném tới chỗ Đại Hỉ, cười nhạt: “Nãy giờ không phát hiện ra, hóa ra có một hạ nhân đang dùng cơm trên tảng đá đằng trước, các ngươi ai có thể ném thức ăn lên tảng đá đó, công tử ta thưởng một hạt minh châu.” Vừa dứt lời, các nữ nhân liền giống như điên rồi, thi nhau gom thức ăn trên bàn ném ra ngoài như mưa.
Lý Đại Hỉ lập tức ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nộ trừng Thẩm Thiên Lí, sau đó khom người xuống, nhặt từng miếng từng miếng thức ăn đám nữ nhân ném ra, yên lặng bỏ vào trong tô, hành động của hắn khiến các hoa khôi cười to nhạo báng, có người còn cất giọng nũng nịu: “Thẩm công tử, Biệt Viện của ngươi sao cũng có loại thổ bao tử này chứ, thức ăn bị ném xuống đất cũng muốn ăn, hay là lát nữa dùng cơm xong lấy thức ăn còn thừa thưởng cho hắn.” Vừa dứt lời, tiếng cười của các nữ nhân khác cũng vang lên phụ họa.
Thẩm Thiên Lí cũng cười, nhưng trong lòng y giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, cổ họng nghèn nghẹn, thậm chí khóe mắt cũng cay cay. Y rất muốn lao ra, ôm lấy nam nhân đang cố gắng nhặt lần lượt hết đống thức ăn trên mặt đất kia, muốn hỏi hắn rốt cuộc y đã sai ở đâu, rõ ràng Tiểu Lan đã được thả, vì sao hắn còn không chịu tha thứ cho y, vì sao thà rằng ở chỗ này hèn mọn ăn thức ăn dưới đất chứ nhất quyết không làm lành với y, lẽ nào hắn không biết, vì hắn, dù có là trăng sao trên trời y cũng có thể hái xuống cho hắn sao? Vì sao hắn phải chịu đám nữ nhân đáng ghét này cười nhạo, chỉ cần hắn nói một câu, y liền không chút do dự đuổi hết đám nữ nhân này đi a.
Ngực y kịch liệt phập phồng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay kêu răng rắc, nếu như không làm vậy, chắc chắn y sẽ lao ra ngoài ôm lấy Lý Đại Hỉ, ở trước mặt hắn rơi lệ khóc rống.
Rốt cục, Lý Đại Hỉ cũng rời đi, hai nắm tay của Thẩm Thiên Lí cũng dần dần thả lỏng, y buồn bã nhìn theo bóng dáng người kia tiêu thất, thật không ngờ dùng cách nhục nhã này để trừng phạt hắn, người bị tổn thương nhiều nhất lại là chính mình, gió xuân ấm áp giờ đây cũng tựa hồ hàn lãnh không gì sánh được, chỉ vì lòng này lạc lối và trống rỗng. Y sắc mặt âm u đứng dậy, không thèm liếc nhìn đám nữ nhân đang pha trò kia một cái, dứt khoát ly khai.
Buổi chiều ánh mặt trời nóng bỏng mà chói mắt, Thẩm Thiên Lí ngồi bên bờ ao nhỏ, hung ác trừng mặt nước, hiện tại y đều mỗi ngày ngóng chờ đêm đến, bởi vì chỉ khi trời tối, y mới có thể viện lý do trừng phạt mà giữ lấy Lý Đại Hỉ, y không muốn buộc hắn làm tình, nhưng không làm thì ngay cả cơ hội tiếp xúc người kia cũng không có, mà một khi chạm vào thân thể Đại Hỉ, dục vọng và phẫn nộ y kiềm nén cả ngày liền tuôn trào, ào ạt mạnh mẽ đến mức ngay cả bản thân y cũng khống chế không được, may mắn mấy lần hỏi tổng quản, Lý Đại Hỉ đều không bị thương tổn gì, vẫn làm việc chăm chỉ.
Trời sao còn chưa tối ni? Y thở dài đã không biết lần thứ bao nhiêu, chắc là thấy mục đích đê tiện của y nên lão Thiên cũng không thèm thông cảm. Thẩm Thiên Lí tức giận đứng lên: “Hắn là thiếp của ta, dựa vào cái gì chỉ buổi tối mới có thể đến, lúc nào ta nhớ hắn thì đến có sao, ta là phu quân hắn, ta có quyền làm như vậy.” Y một bên thì thào tự nói, một bên bước nhanh về hướng hậu viện.
Rất xa liền thấy thân ảnh quen thuộc, hắn vẫn mặc bộ quần áo vải bố hồi trưa, ngồi trước chuồng gà, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt nhìn đám gà tranh nhau mấy hạt thóc.
Thẩm Thiên Lí dừng cước bộ, nấp đằng sau một cây đại thụ, kinh ngạc nhìn Lý Đại Hỉ, đã bao nhiêu ngày không nhìn thấy nét mặt tươi cười khả ái như thế của người kia, ban đêm vô luận mình buộc hắn lăn qua lăn lại thế nào, hắn cũng không nói không cười. Thẩm Thiên Lí cảm giác tựa hồ lệ đang chảy ra khỏi khóe mắt, y nghe Lý Đại Hỉ nói chuyện với bầy gà: “Nhanh ăn đi, để một hồi mặt trời phơi khô hết thóc là không thể ăn được nữa đâu, không cho các ngươi bỏ mứa đâu nha, đây chính là ta tân tân khổ khổ kiếm được đó, nhất định phải ăn sạch cho ta vui, không được học theo tiểu vương bát đản với đám nữ nhân không ra gì kia, có được một bữa ăn no không dễ dàng a, vậy mà mấy người được nuông chiều từ bé kia lại lãng phí biết bao nhiêu, bọn họ đâu biết một bữa ăn như vậy chứa đựng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt của bao người, các ngươi không được…”
Chưa nói hết, chợt nghe phía sau một thanh âm trầm thấp vang tới: “Đúng vậy, ta không hiểu những điều này, ngươi vì sao không dạy ta? Ngươi biết rất rõ ràng chỉ cần ngươi nói, ta sẽ nghe mà.” Hắn nhìn lại, thấy Thẩm Thiên Lí ánh mắt phức tạp đứng nhìn hắn chăm chú.
Hắn hừ lạnh một tiếng đứng lên, xoay người muốn đi, thình lình cánh tay bị nắm chặt, Thẩm Thiên Lí nâng cằm hắn, buộc hắn nhìn y: “Nói a, ngươi nói chuyện với ta a, đem tất cả những điều cất giấu trong lòng ngươi nói cho ta biết. Đại Hỉ, ngươi biết ta vốn không muốn đối xử với ngươi như vậy…”
Đang nói thì Lý Đại Hỉ giãy dụa tránh đi, trong mắt mang hận ý, nhàn nhạt nói: “Ta vốn từng đối với ngươi ôm kỳ vọng, thế nhưng mấy ngày qua ta rốt cuộc minh bạch, ngươi căn bản không phải người, ngươi là loài sài lang, ta làm sao còn dám giảng đạo lý với ngươi?”
Thẩm Thiên Lí thoáng cứng ngắc, lửa giận nháy mắt bốc lên ngập trời, y nắm ngay mạch môn của Lý Đại Hỉ, hét lớn: “Ngươi thà rằng nói chuyện với mấy con gà này cũng không nguyện nói với ta, ngươi tự dưng lãnh đạm mà không nói cho ta nguyên nhân, bây giờ còn bảo ta không hiểu tiếng người, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Y đẩy Lý Đại Hỉ vào thân cây, hai tai bấu chặt thắt lưng không quá rắn chắc của người kia, không nói hai tiếng đã nhét phân thân trướng to vào trong, điên cuồng luật động, một bên gầm lớn: “Hảo, ta không phải người, là sài lang, đã như vậy, ta hà tất đối với ngươi thương tiếc, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi, Lý Đại Hỉ, chỉ là một thổ bao tử nghèo hèn, bất quá là công cụ tiết dục của ta mà thôi, đừng nghĩ mình là một đại nhân vật.”
Lộng Ngọc, Hoa Nhị và Lưu Sương, Sấn Nguyệt đều nghĩ, công tử nhất định là muốn điên rồi. Mấy ngày nay y điên cuồng dằn vặt Lý Đại Hỉ, ban ngày thì gọi kỹ nữ đến hầu hạ, bảo các nàng pha trò vui, đến tối thì nổi giận đùng đùng chạy tới phòng hạ nhân, không quá nửa đêm không thấy mặt, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Lý Đại Hỉ đã gầy đi một vòng, nhưng Thẩm Thiên Lí không chút nào quan tâm, Lộng Ngọc các nàng không rõ, lúc trước thì sủng tới trời, hôm nay tuy rằng nói thất sủng, nhưng tình cảm vẫn còn, sao có thể dằn vặt hắn nhiều như thế ni, lẽ nào công tử không nhận ra, hiện tại thân thể vốn rắn chắc của Lý Đại Hỉ thỉnh thoảng đi lảo đảo sao? Sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người.
Các nàng không tin công tử không thấy được những điều này, không lẽ y hạ quyết tâm dằn vặt con người thành thật này đến chết sao!? Lộng Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có biện pháp nào.
Một ngày nọ, sáng sớm sắc trời đã âm u, một lát sau quả nhiên mưa to trút xuống. Thẩm Thiên Lí và đám kỹ nữ ở trong đình chơi trò chơi, bắt Lý Đại Hỉ đứng ở ngoài thay các nàng hái dã quả cho các nàng ném, mãi cho đến buổi chiều, mưa mới dần dần tạnh. Sau cơn mưa, khí trời lạnh lẽo, Lý Đại Hỉ môi tím ngắt, nhưng vẫn quật cường không chịu tỏ ra yếu đuối, dáng người cao lớn thẳng tắp kiềm chế những cơn run rẩy.
Thẩm Thiên Lí ném một cây phi tiêu trúng ngay hồng tâm, đám kỹ nữ thay phiên nhau trầm trồ khen ngợi, quayđầu bốc điểm tâm ăn, ra vẻ như bây giờ mới nhìn thấy Lý Đại Hỉ toàn thân ướt sũng, y hờ hững phất tay nói: “Được rồi được rồi, làm khó ngươi dầm mưa nửa ngày, trở về đi.” Nói xong thấy hắn xoay người rời đi, trong mắt ánh lên tia phiền muộn.
Chợt nghe thấy phía sau có kỹ nữ cười nói: “Nhìn hắn cứ như con gà bị nhúng nước.” Y quay đầu lại hung ác trừng mắt, nhất thời khiến đám nữ nhân đó sợ tới mức im phăng phắc, y hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Đến tiền thính gọi tổng quản, bảo cho Lý Đại Hỉ nghỉ ngơi hai ngày, đồng thời hảo hảo theo dõi động tĩnh của hắn, nhiễm lạnh cả ngày rồi, nếu có triệu chứng bệnh gì phải báo ngay cho y.
.
Hôm sau, quả nhiên thì có tổng quản biệt viện đến, nói rằng Thẩm Thiên Lí thỉnh mấy hoa khôi nổi danh ở Dương Châu thành tới làm khách, bảo Lộng Ngọc phân công nha hoàn hầu hạ. Còn bảo Lý Đại Hỉ đi trông gà vịt ngỗng heo gì đó, phụ trách cho chúng ăn, quét sạch chuồng gà chuồng lợn, công việc này vừa bẩn vừa mệt, bình thường đều do một số hán tử khỏe mạnh làm.
Lộng Ngọc nói một câu: “Sao có thể để Đại Hỉ ca đi làm loại việc này?” Tổng quản liền cười lạnh: “Đây là mệnh lệnh của công tử, hạ nhân chúng ta không có tư cách xen vào, hơn nữa, Lý Đại Hỉ vốn là một nông dân, để hắn làm loại việc này thì có sao? Chuồng gà của chúng ta nhất định phải được dọn sạch hơn cả nhà bọn hắn.” Nói xong nghênh ngang rời đi, Lộng Ngọc nghe gã lẩm bẩm cái gì “Cho chút thuốc nhuộm liền muốn mở cửa hàng nhuộm” với “Không biết trời cao đất rộng” vân vân.
Lý Đại Hỉ nhưng thật ra rất bình tĩnh tiếp nhận công tác mới. Hắn dọn ra khỏi căn phòng Thẩm Thiên Lí vì hắn mà tỉ mỉ lựa chọn, đi tới nơi hạ nhân trụ, bọn hạ nhân đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường khi hắn trong một đêm từ thiên nga biến thành quạ đen. Hắn không vui vẻ cởi mở, yêu ồn ào, thích đùa giỡn như lúc trước nữa, thỉnh thoảng thấy Lộng Ngọc, hắn vẫn giữ bộ dạng đạm mạc, khiến tất cả mọi người đều hoài nghi hắn có phải bị ai nhập rồi không.
Thẩm Thiên Lí gần đây tựa hồ rất vui vẻ, y mời đông đảo tuyệt sắc hoa khôi đến biệt viện cư trụ, mỗi ngày phóng đãng, uống rượu hát ca, trong biệt viện mỗi ngày đều vang lên tiếng ti trúc, tràn ngập các điệu vũ, y thường xuyên cất tiếng cười to, tiếng cười kia cao vút, truyền khắp toàn bộ biệt viện, Vì vậy mọi người trong biệt viện cũng đều vui lây, cho tới bây giờ chưa từng thấy công tử hài lòng như vậy.
Chỉ có Lộng Ngọc lo lắng đến ăn không ngon, ngủ không yên: nhờ Đại Hỉ ca, công tử khó khăn lắm mới có điểm nhân tính, bọn họ sẽ không mạc danh kỳ diệu xa nhau như thế đúng không, một ngày xa nhau, thật khó đoán trước công tử còn có thể biến thành bộ dáng gì nữa.
Đêm khuya trong hoa viên, những cánh hoa đào rơi lả tả trong ánh sáng huyền diệu của trăng, chập chờn theo gió, lãng mạn vô cùng. Nhưng mà, dù có phong tình mỹ lệ đến đâu, ngắm suốt một canh giờ cũng thấy vô vị. Thẩm Thiên Lí uống xong bình rượu cuối cùng, đánh ngáp một cái thật to.
Lưu Sương nhân cơ hội tiến lên nói: “Công tử, đã sắp canh tư, ngươi nên trở về phòng ngủ, hiện giờ vẫn chưa mãn xuân, tối trời hẳn vẫn còn hàn khí …”
Không đợi nói xong, Thẩm Thiên Lí liền cười nhạo: “Ngu ngốc, với bản lĩnh của ta mà còn sợ hàn khí sao?” Nói thì nói vậy, nhưng y cũng đứng lên: “Được rồi, các ngươi lo lắng cho ta cũng ngủ không ngon, trở về phòng thôi.”
Gian phòng đã được nha hoàn thắp đầy nến đỏ, trải sẵn tấm chăn sa tanh đỏ nhạt thêu uyên ương hí thủy, buông màn thêu hoa lan thanh nhã tinh xảo, đốt huân hương mùi thơm nhàn nhạt có tác dụng an thần. Thẩm Thiên Lí vào phòng, nhìn quanh mọi thứ được sắp đặt tinh xảo, đứng ngốc một hồi, rồi tới bên chiếc giường rộng lớn ngồi xuống. Y tỉ mỉ vuốt ve sa tanh trơn bóng, mới mấy ngày trước thôi, y và Đại Hỉ còn trùm chăn ôm nhau ngủ trên chiếc giường này, nhưng hôm nay chỉ còn lại có mình y cô đơn chiếc bóng, mà ngay cả nguyên nhân mình bị ghét y cũng không biết.
Y vừa nghĩ đến đây, bỗng dưng nổi nóng, đùng đùng đứng dậy gọi: “Người đâu?” Vừa dứt lời, Lưu Sương và Sấn Nguyệt đã có mặt, đồng thanh hỏi: “Công tử có gì phân phó?”
“Lý Đại Hỉ đang làm gì?” Thẩm Thiên Lí sắc mặt âm u hỏi. Lưu Sương và Sấn Nguyệt nhìn nhau, đều thầm nghĩ câu hỏi này thật buồn cười a, đã sắp canh tư, ngoại trừ công tử, giờ này làm gì còn ai thức, nhưng vẫn cố nén cười. Lưu Sương vội vàng khom người nói: “Hồi Đương Gia, Đại Hỉ ca chắc là đang ngủ…” Chưa dứt lời, chợt nghe Thẩm Thiên Lí cười lạnh: “Hảo, để xem hắn ngủ ngon thế nào.” Nói xong phủ thêm kiện áo choàng: “Đi, các ngươi dẫn ta đến chỗ hắn.”
Lưu Sương và Sấn Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, thầm nghĩ: rốt cuộc nhịn không nổi nữa sao, mấy ngày không gặp rồi, hôm nay chắc khỏi ngủ quá. Vì vậy vội vã dẫn Thẩm Thiên Lí tới hậu viện nơi hạ nhân trụ, chỉ vào một gian nói: “Hồi công tử, đó là gian phòng của Đại Hỉ ca…” Chưa nói xong, đã thấy công tử vọt vào nhanh như gió. Hai người nhìn nhau cười, thầm nghĩ mây đen đầy trời mấy hôm nay cuối cùng cũng đến lúc tan đi.
Lưu Sương Sấn Nguyệt nói không sai, Lý Đại Hỉ chính xác đang ngủ, công việc rất nhiều, số gà vịt heo ngỗng ở Phương Thảo Biệt Viện không ít, lại hết lần này tới lần khác tổng quản làm khó hắn, bắt hắn làm từ sáng đến tối muộn, mệt đến mức không cử động nổi luôn, hắn vốn xuất thân nông dân nên cũng không ngại, trở lại phòng ăn cơm xong là nằm vật ra ngủ liền.
Thẩm Thiên Lí vào trong, thắp nến trên bàn, liếc mắt thấy một tô to, chắc là tô cơm, bên cạnh là chén nhỏ với một ít canh rau, còn có mẩu bánh ngô bằng nửa nắm tay, chắc là buổi chiều Lý Đại Hỉ ăn còn dư. Y tức khí, cứ tưởng Đại Hỉ đã ăn quen sơn hào hải vị, ăn lại mấy thứ bình thường này nhất định không nuốt nổi. Ai biết hắn không đổi nổi bản tính nông dân, ăn loại cơm thừa canh cặn này cũng ăn được cả một tô lớn, xem ra kế hoạch dùng thức ăn bức hắn cúi đầu đã chính thức thất bại.
Nghe giường gỗ đơn sơ truyền đến tiếng ngáy nhẹ chứng tỏ Đại Hỉ đang say giấc nồng, một bụng khí nghẹn nãy giờ lại càng không chỗ phát tiết, y tới bên giường, nương theo ánh nến thấy rõ Lý Đại Hỉ chỉ mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải thô, trên bụng đắp một tấm vải mỏng vá chằng vá đụp, tứ chi duỗi thẳng ra chiều rất thoải mái, có thể phòng quá oi bức mà cổ áo mở rộng, lộ ra một mảnh da thịt màu mật co dãn, nhìn qua kẽ hở, hai nhũ hoa nho nhỏ dưới vạt áo theo nhịp hô hấp lúc ẩn lúc hiện.
Thẩm Thiên Lí không nhịn được nữa, giống như lang đói nhiều ngày chưa có gì bỏ bụng bổ nhào vào Lý Đại Hỉ, một móng vuốt vươn ra kéo áo Đại Hỉ xuống, tấm trải giường cũng bị y quăng trên mặt đất. Khi chạm đến da thịt Đại Hỉ, y hung hăng hôn lên hai phiến môi đầy đặn, thoáng chốc sự sôi sục táo bạo tiêu thất, động tác trở nên ôn nhu cùng nâng niu. Dần dần hôn xuống phía dưới, Lý Đại Hỉ bắt đầu bất an giãy dụa, nói mớ: “Quỷ a, ngươi đừng áp ta, ta ban ngày đã mệt muốn chết, ngươi để ta nghỉ ngơi một chút.” Hắn mộng du quơ tay, sau đó vì phân thân bỗng dưng bị cắn một cái mà giật mình tỉnh dậy, hai mắt mở to nhìn thấy người không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, ngốc lăng nửa ngày, hắn mới bắt đầu điên cuồng phản kháng, mắng to: “Thẩm Thiên Lí, vương bát đản, lãnh huyết hỗn đản, ngươi buông ta ra, buông ta ra.”
“Buông ngươi ra? Ân? Dựa vào cái gì? Ngươi đã quên ngươi là thiếp thị của ta sao? Tuy rằng vì ngươi đối ta vô lễ mà trừng phạt ngươi, nhưng cũng không có nghĩa ngươi từ nay về sau không cần thực hiện bổn phận nam thiếp.” Thẩm Thiên Lí vừa nói vừa cởi quần, chẳng thèm dùng thứ gì bôi trơn, hung khí nhịn vài ngày hiện đã trướng to đau nhức từ lâu liền xông thẳng vào. Lý Đại Hỉ đau đến thân thể cứng đờ, y nhất thời cảm thấy thương tiếc, nhưng vừa nghĩ tới nhất định phải nhân dịp này thể hiện uy phong với Đại Hỉ, thế là bắt đầu luật động.
Địa phương hổ thẹn bị xỏ xuyên đến nơi sâu nhất, Lý Đại Hỉ giữ biểu tình hờ hững cũng không được. Thẩm Thiên Lí chưa từng thô bạo như vậy với hắn, cho dù là đêm tân hôn, y cũng cho hắn đủ thời gian giảm bớt tâm tình khẩn trương, hơn nữa bởi vì thông đạo của Lý Đại Hỉ rất chặt, mỗi một lần làm tình Thẩm Thiên Lí đều làm tiền diễn rất kĩ, dùng dầu bôi trơn rồi mới tiến nhập, nhưng ngày hôm nay y đột nhiên đến đây, ôm một bụng oán giận, làm sao còn nhớ tới cái gì bôi trơn cơ chứ.
Vừa ôm Lý Đại Hỉ, Thẩm Thiên Lí vừa căm giận nghĩ: tất cả là tại nam nhân chết tiệt dưới thân này hại y mỗi ngày miễn cưỡng cười vui với đám nữ nhân tục tằng, đau khổ biết bao nhiêu. Y làm cho ai xem, là cho hắn xem chứ đâu, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ hắn, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ ngóng trông hắn mau mau vì ghen mà chịu thua, hai người nối lại tình xưa. Nhưng thổ bao tử không biết tốt xấu này chẳng những không thèm quan tâm hay ghen tị chuyện y tìm nữ nhân khác mà còn ăn ngon ngủ ngon, rốt cuộc hắn coi y là cái gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng tức giận không chịu nổi, những cú thúc cũng trở nên nhanh và mạnh hơn. Lý Đại Hỉ lúc đầu còn giãy dụa chửi mắng, dần dần vì đau đớn mà rên rỉ, cuối cùng thân thể giống như vùng vẫy đuối sức trong nước, động ngón tay một chút cũng không được.
Sau khi xong việc, Thẩm Thiên Lí từ trên giường ngồi dậy, nhìn một mảnh hỗn độn, trong lòng cũng có chút hối hận mình quá nóng vội, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy nhãn thần Lý Đại Hỉ tràn ngập khinh bỉ, hô hấp của y cứng lại, không thể tin được Đại Hỉ lại dùng ánh mắt này nhìn y, thế nhưng sau một khắc, y thanh thanh sở sở nghe được thanh âm hổn hển của người kia: “Phi, ngươi ngoại trừ động dục với sát nhân, còn có thể làm gì? Đồ sài lang.”
Vẻ mặt Thẩm Thiên Lí lập tức tối sầm lại, lạnh lùng trừng Lý Đại Hỉ một hồi rồi quay đầu bước đi. Cánh cửa gỗ bị y làm nơi trút giận, đóng ầm một cái thiếu điều muốn bung bản lề. Lưu Sương, Sấn Nguyệt vốn tưởng rằng lúc này đây hai người có thể trở về như xưa, ai ngờ nhìn thấy chủ tử vẻ mặt muốn giết người đi ra, sợ đến hai người bọn họ cũng không dám hỏi tiếng nào, chỉ yên lặng theo ở phía sau.
Như vậy mấy ngày, Thẩm Thiên Lí ban ngày cùng mấy hoa khôi đàm thơ tác phú, ca múa mừng cảnh thái bình, buổi tối đến phòng Lý Đại Hỉ ép buộc hắn làm tình. Y không bỏ xuống được Lý Đại Hỉ, nhưng mỗi lần đến đều tức giận đến mất lý trí, sau khi cuồng phong bạo vũ qua là phẩy tay áo bỏ đi mất dạng, về phần Lý Đại Hỉ vì sao đột nhiên biến thành như vậy, trong lúc khí nộ y cũng không màng tiếp tục truy cứu.
Hôm nay trời trong nắng ấm, Thẩm Thiên Lí trong lòng buồn chán, liền một mình dạo bước trong vườn, bất tri bất giác đi tới hậu viện, y sửng sốt một hồi, lắc đầu cương quyết ly khai, chợt nhìn thấy tại một gốc cây hoa hải đường, lộ ra một góc áo vải thô, lòng không khỏi khẽ động, lặng lẽ tiến đến gần, trốn sau giả sơn, len lén nhìn, Lý Đại Hỉ đang ngồi chồm hổm, trên người chỉ mặc một bộ xanh nhạt, trong tay một bát to, đang lùa cơm ni.
Thẩm Thiên Lí kinh ngạc nhìn Đại Hỉ ăn như lang thôn hổ yết, tự dưng cũng thấy đói bụng, y đã bao nhiêu ngày ăn uống cái gì cũng không vô, hôm nay thấy Lý Đại Hỉ ăn ngon lành như vậy, trong lòng vừa khổ sở vừa oán hận, nghĩ một hồi, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một chủ ý ác độc, vội vã rời đi, bảo Lưu Sương mau mang bữa trưa đến đình tử trong vườn cây hải đường ở hậu viện, Sấn Nguyệt, Mị Dung nhìn nhau khó hiểu, đợi cho luống cuống tay chân mang cơm nước lên xong mới minh bạch nguyên nhân, Lý Đại Hỉ đang ngồi ăn cơm ở đối diện đình tử, nguyên lai công tử muốn cố ý chọc giận hắn ni.
Lập tức một đám oanh oanh yến yến kéo nhau đến dùng cơm trưa, lãng thanh tiếu ngữ không ngừng, Lý Đại Hỉ đang ăn say sưa, nghe thanh âm bèn ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Thiên Lí liền cố ý ra vẻ phóng đãng, tả hữu đều ôm một cô, há miệng cho các nàng rót rượu và gắp thức ăn đưa đến. Nhưng mắt thì liếc nhìn chăm chú phản ứng của Lý Đại Hỉ, nhưng y thất vọng rồi, đối phương chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó như cũ cúi đầu ăn cơm, hơn nữa còn vô cùng ngon miệng.
Thẩm Thiên Lí lòng đau đớn, trong miệng toàn là vị đắng, rõ ràng tất cả đều là mỹ vị quý hiếm, nhưng sao giống như thạch tín độc dược khó nuốt, mắt thấy Lý Đại Hỉ đã ăn xong, y lại nổi nóng, lấy một cái đùi gà ném tới chỗ Đại Hỉ, cười nhạt: “Nãy giờ không phát hiện ra, hóa ra có một hạ nhân đang dùng cơm trên tảng đá đằng trước, các ngươi ai có thể ném thức ăn lên tảng đá đó, công tử ta thưởng một hạt minh châu.” Vừa dứt lời, các nữ nhân liền giống như điên rồi, thi nhau gom thức ăn trên bàn ném ra ngoài như mưa.
Lý Đại Hỉ lập tức ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nộ trừng Thẩm Thiên Lí, sau đó khom người xuống, nhặt từng miếng từng miếng thức ăn đám nữ nhân ném ra, yên lặng bỏ vào trong tô, hành động của hắn khiến các hoa khôi cười to nhạo báng, có người còn cất giọng nũng nịu: “Thẩm công tử, Biệt Viện của ngươi sao cũng có loại thổ bao tử này chứ, thức ăn bị ném xuống đất cũng muốn ăn, hay là lát nữa dùng cơm xong lấy thức ăn còn thừa thưởng cho hắn.” Vừa dứt lời, tiếng cười của các nữ nhân khác cũng vang lên phụ họa.
Thẩm Thiên Lí cũng cười, nhưng trong lòng y giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, cổ họng nghèn nghẹn, thậm chí khóe mắt cũng cay cay. Y rất muốn lao ra, ôm lấy nam nhân đang cố gắng nhặt lần lượt hết đống thức ăn trên mặt đất kia, muốn hỏi hắn rốt cuộc y đã sai ở đâu, rõ ràng Tiểu Lan đã được thả, vì sao hắn còn không chịu tha thứ cho y, vì sao thà rằng ở chỗ này hèn mọn ăn thức ăn dưới đất chứ nhất quyết không làm lành với y, lẽ nào hắn không biết, vì hắn, dù có là trăng sao trên trời y cũng có thể hái xuống cho hắn sao? Vì sao hắn phải chịu đám nữ nhân đáng ghét này cười nhạo, chỉ cần hắn nói một câu, y liền không chút do dự đuổi hết đám nữ nhân này đi a.
Ngực y kịch liệt phập phồng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay kêu răng rắc, nếu như không làm vậy, chắc chắn y sẽ lao ra ngoài ôm lấy Lý Đại Hỉ, ở trước mặt hắn rơi lệ khóc rống.
Rốt cục, Lý Đại Hỉ cũng rời đi, hai nắm tay của Thẩm Thiên Lí cũng dần dần thả lỏng, y buồn bã nhìn theo bóng dáng người kia tiêu thất, thật không ngờ dùng cách nhục nhã này để trừng phạt hắn, người bị tổn thương nhiều nhất lại là chính mình, gió xuân ấm áp giờ đây cũng tựa hồ hàn lãnh không gì sánh được, chỉ vì lòng này lạc lối và trống rỗng. Y sắc mặt âm u đứng dậy, không thèm liếc nhìn đám nữ nhân đang pha trò kia một cái, dứt khoát ly khai.
Buổi chiều ánh mặt trời nóng bỏng mà chói mắt, Thẩm Thiên Lí ngồi bên bờ ao nhỏ, hung ác trừng mặt nước, hiện tại y đều mỗi ngày ngóng chờ đêm đến, bởi vì chỉ khi trời tối, y mới có thể viện lý do trừng phạt mà giữ lấy Lý Đại Hỉ, y không muốn buộc hắn làm tình, nhưng không làm thì ngay cả cơ hội tiếp xúc người kia cũng không có, mà một khi chạm vào thân thể Đại Hỉ, dục vọng và phẫn nộ y kiềm nén cả ngày liền tuôn trào, ào ạt mạnh mẽ đến mức ngay cả bản thân y cũng khống chế không được, may mắn mấy lần hỏi tổng quản, Lý Đại Hỉ đều không bị thương tổn gì, vẫn làm việc chăm chỉ.
Trời sao còn chưa tối ni? Y thở dài đã không biết lần thứ bao nhiêu, chắc là thấy mục đích đê tiện của y nên lão Thiên cũng không thèm thông cảm. Thẩm Thiên Lí tức giận đứng lên: “Hắn là thiếp của ta, dựa vào cái gì chỉ buổi tối mới có thể đến, lúc nào ta nhớ hắn thì đến có sao, ta là phu quân hắn, ta có quyền làm như vậy.” Y một bên thì thào tự nói, một bên bước nhanh về hướng hậu viện.
Rất xa liền thấy thân ảnh quen thuộc, hắn vẫn mặc bộ quần áo vải bố hồi trưa, ngồi trước chuồng gà, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt nhìn đám gà tranh nhau mấy hạt thóc.
Thẩm Thiên Lí dừng cước bộ, nấp đằng sau một cây đại thụ, kinh ngạc nhìn Lý Đại Hỉ, đã bao nhiêu ngày không nhìn thấy nét mặt tươi cười khả ái như thế của người kia, ban đêm vô luận mình buộc hắn lăn qua lăn lại thế nào, hắn cũng không nói không cười. Thẩm Thiên Lí cảm giác tựa hồ lệ đang chảy ra khỏi khóe mắt, y nghe Lý Đại Hỉ nói chuyện với bầy gà: “Nhanh ăn đi, để một hồi mặt trời phơi khô hết thóc là không thể ăn được nữa đâu, không cho các ngươi bỏ mứa đâu nha, đây chính là ta tân tân khổ khổ kiếm được đó, nhất định phải ăn sạch cho ta vui, không được học theo tiểu vương bát đản với đám nữ nhân không ra gì kia, có được một bữa ăn no không dễ dàng a, vậy mà mấy người được nuông chiều từ bé kia lại lãng phí biết bao nhiêu, bọn họ đâu biết một bữa ăn như vậy chứa đựng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt của bao người, các ngươi không được…”
Chưa nói hết, chợt nghe phía sau một thanh âm trầm thấp vang tới: “Đúng vậy, ta không hiểu những điều này, ngươi vì sao không dạy ta? Ngươi biết rất rõ ràng chỉ cần ngươi nói, ta sẽ nghe mà.” Hắn nhìn lại, thấy Thẩm Thiên Lí ánh mắt phức tạp đứng nhìn hắn chăm chú.
Hắn hừ lạnh một tiếng đứng lên, xoay người muốn đi, thình lình cánh tay bị nắm chặt, Thẩm Thiên Lí nâng cằm hắn, buộc hắn nhìn y: “Nói a, ngươi nói chuyện với ta a, đem tất cả những điều cất giấu trong lòng ngươi nói cho ta biết. Đại Hỉ, ngươi biết ta vốn không muốn đối xử với ngươi như vậy…”
Đang nói thì Lý Đại Hỉ giãy dụa tránh đi, trong mắt mang hận ý, nhàn nhạt nói: “Ta vốn từng đối với ngươi ôm kỳ vọng, thế nhưng mấy ngày qua ta rốt cuộc minh bạch, ngươi căn bản không phải người, ngươi là loài sài lang, ta làm sao còn dám giảng đạo lý với ngươi?”
Thẩm Thiên Lí thoáng cứng ngắc, lửa giận nháy mắt bốc lên ngập trời, y nắm ngay mạch môn của Lý Đại Hỉ, hét lớn: “Ngươi thà rằng nói chuyện với mấy con gà này cũng không nguyện nói với ta, ngươi tự dưng lãnh đạm mà không nói cho ta nguyên nhân, bây giờ còn bảo ta không hiểu tiếng người, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Y đẩy Lý Đại Hỉ vào thân cây, hai tai bấu chặt thắt lưng không quá rắn chắc của người kia, không nói hai tiếng đã nhét phân thân trướng to vào trong, điên cuồng luật động, một bên gầm lớn: “Hảo, ta không phải người, là sài lang, đã như vậy, ta hà tất đối với ngươi thương tiếc, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi, Lý Đại Hỉ, chỉ là một thổ bao tử nghèo hèn, bất quá là công cụ tiết dục của ta mà thôi, đừng nghĩ mình là một đại nhân vật.”
Lộng Ngọc, Hoa Nhị và Lưu Sương, Sấn Nguyệt đều nghĩ, công tử nhất định là muốn điên rồi. Mấy ngày nay y điên cuồng dằn vặt Lý Đại Hỉ, ban ngày thì gọi kỹ nữ đến hầu hạ, bảo các nàng pha trò vui, đến tối thì nổi giận đùng đùng chạy tới phòng hạ nhân, không quá nửa đêm không thấy mặt, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Lý Đại Hỉ đã gầy đi một vòng, nhưng Thẩm Thiên Lí không chút nào quan tâm, Lộng Ngọc các nàng không rõ, lúc trước thì sủng tới trời, hôm nay tuy rằng nói thất sủng, nhưng tình cảm vẫn còn, sao có thể dằn vặt hắn nhiều như thế ni, lẽ nào công tử không nhận ra, hiện tại thân thể vốn rắn chắc của Lý Đại Hỉ thỉnh thoảng đi lảo đảo sao? Sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người.
Các nàng không tin công tử không thấy được những điều này, không lẽ y hạ quyết tâm dằn vặt con người thành thật này đến chết sao!? Lộng Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có biện pháp nào.
Một ngày nọ, sáng sớm sắc trời đã âm u, một lát sau quả nhiên mưa to trút xuống. Thẩm Thiên Lí và đám kỹ nữ ở trong đình chơi trò chơi, bắt Lý Đại Hỉ đứng ở ngoài thay các nàng hái dã quả cho các nàng ném, mãi cho đến buổi chiều, mưa mới dần dần tạnh. Sau cơn mưa, khí trời lạnh lẽo, Lý Đại Hỉ môi tím ngắt, nhưng vẫn quật cường không chịu tỏ ra yếu đuối, dáng người cao lớn thẳng tắp kiềm chế những cơn run rẩy.
Thẩm Thiên Lí ném một cây phi tiêu trúng ngay hồng tâm, đám kỹ nữ thay phiên nhau trầm trồ khen ngợi, quayđầu bốc điểm tâm ăn, ra vẻ như bây giờ mới nhìn thấy Lý Đại Hỉ toàn thân ướt sũng, y hờ hững phất tay nói: “Được rồi được rồi, làm khó ngươi dầm mưa nửa ngày, trở về đi.” Nói xong thấy hắn xoay người rời đi, trong mắt ánh lên tia phiền muộn.
Chợt nghe thấy phía sau có kỹ nữ cười nói: “Nhìn hắn cứ như con gà bị nhúng nước.” Y quay đầu lại hung ác trừng mắt, nhất thời khiến đám nữ nhân đó sợ tới mức im phăng phắc, y hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Đến tiền thính gọi tổng quản, bảo cho Lý Đại Hỉ nghỉ ngơi hai ngày, đồng thời hảo hảo theo dõi động tĩnh của hắn, nhiễm lạnh cả ngày rồi, nếu có triệu chứng bệnh gì phải báo ngay cho y.
.
[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm - Chapter 11
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôm sau, quả nhiên thì có tổng quản biệt viện đến, nói rằng Thẩm Thiên Lí thỉnh mấy hoa khôi nổi danh ở Dương Châu thành tới làm khách, bảo Lộng Ngọc phân công nha hoàn hầu hạ. Còn bảo Lý Đại Hỉ đi trông gà vịt ngỗng heo gì đó, phụ trách cho chúng ăn, quét sạch chuồng gà chuồng lợn, công việc này vừa bẩn vừa mệt, bình thường đều do một số hán tử khỏe mạnh làm.
Lộng Ngọc nói một câu: “Sao có thể để Đại Hỉ ca đi làm loại việc này?” Tổng quản liền cười lạnh: “Đây là mệnh lệnh của công tử, hạ nhân chúng ta không có tư cách xen vào, hơn nữa, Lý Đại Hỉ vốn là một nông dân, để hắn làm loại việc này thì có sao? Chuồng gà của chúng ta nhất định phải được dọn sạch hơn cả nhà bọn hắn.” Nói xong nghênh ngang rời đi, Lộng Ngọc nghe gã lẩm bẩm cái gì “Cho chút thuốc nhuộm liền muốn mở cửa hàng nhuộm” với “Không biết trời cao đất rộng” vân vân.
Lý Đại Hỉ nhưng thật ra rất bình tĩnh tiếp nhận công tác mới. Hắn dọn ra khỏi căn phòng Thẩm Thiên Lí vì hắn mà tỉ mỉ lựa chọn, đi tới nơi hạ nhân trụ, bọn hạ nhân đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường khi hắn trong một đêm từ thiên nga biến thành quạ đen. Hắn không vui vẻ cởi mở, yêu ồn ào, thích đùa giỡn như lúc trước nữa, thỉnh thoảng thấy Lộng Ngọc, hắn vẫn giữ bộ dạng đạm mạc, khiến tất cả mọi người đều hoài nghi hắn có phải bị ai nhập rồi không.
Thẩm Thiên Lí gần đây tựa hồ rất vui vẻ, y mời đông đảo tuyệt sắc hoa khôi đến biệt viện cư trụ, mỗi ngày phóng đãng, uống rượu hát ca, trong biệt viện mỗi ngày đều vang lên tiếng ti trúc, tràn ngập các điệu vũ, y thường xuyên cất tiếng cười to, tiếng cười kia cao vút, truyền khắp toàn bộ biệt viện, Vì vậy mọi người trong biệt viện cũng đều vui lây, cho tới bây giờ chưa từng thấy công tử hài lòng như vậy.
Chỉ có Lộng Ngọc lo lắng đến ăn không ngon, ngủ không yên: nhờ Đại Hỉ ca, công tử khó khăn lắm mới có điểm nhân tính, bọn họ sẽ không mạc danh kỳ diệu xa nhau như thế đúng không, một ngày xa nhau, thật khó đoán trước công tử còn có thể biến thành bộ dáng gì nữa.
Đêm khuya trong hoa viên, những cánh hoa đào rơi lả tả trong ánh sáng huyền diệu của trăng, chập chờn theo gió, lãng mạn vô cùng. Nhưng mà, dù có phong tình mỹ lệ đến đâu, ngắm suốt một canh giờ cũng thấy vô vị. Thẩm Thiên Lí uống xong bình rượu cuối cùng, đánh ngáp một cái thật to.
Lưu Sương nhân cơ hội tiến lên nói: “Công tử, đã sắp canh tư, ngươi nên trở về phòng ngủ, hiện giờ vẫn chưa mãn xuân, tối trời hẳn vẫn còn hàn khí …”
Không đợi nói xong, Thẩm Thiên Lí liền cười nhạo: “Ngu ngốc, với bản lĩnh của ta mà còn sợ hàn khí sao?” Nói thì nói vậy, nhưng y cũng đứng lên: “Được rồi, các ngươi lo lắng cho ta cũng ngủ không ngon, trở về phòng thôi.”
Gian phòng đã được nha hoàn thắp đầy nến đỏ, trải sẵn tấm chăn sa tanh đỏ nhạt thêu uyên ương hí thủy, buông màn thêu hoa lan thanh nhã tinh xảo, đốt huân hương mùi thơm nhàn nhạt có tác dụng an thần. Thẩm Thiên Lí vào phòng, nhìn quanh mọi thứ được sắp đặt tinh xảo, đứng ngốc một hồi, rồi tới bên chiếc giường rộng lớn ngồi xuống. Y tỉ mỉ vuốt ve sa tanh trơn bóng, mới mấy ngày trước thôi, y và Đại Hỉ còn trùm chăn ôm nhau ngủ trên chiếc giường này, nhưng hôm nay chỉ còn lại có mình y cô đơn chiếc bóng, mà ngay cả nguyên nhân mình bị ghét y cũng không biết.
Y vừa nghĩ đến đây, bỗng dưng nổi nóng, đùng đùng đứng dậy gọi: “Người đâu?” Vừa dứt lời, Lưu Sương và Sấn Nguyệt đã có mặt, đồng thanh hỏi: “Công tử có gì phân phó?”
“Lý Đại Hỉ đang làm gì?” Thẩm Thiên Lí sắc mặt âm u hỏi. Lưu Sương và Sấn Nguyệt nhìn nhau, đều thầm nghĩ câu hỏi này thật buồn cười a, đã sắp canh tư, ngoại trừ công tử, giờ này làm gì còn ai thức, nhưng vẫn cố nén cười. Lưu Sương vội vàng khom người nói: “Hồi Đương Gia, Đại Hỉ ca chắc là đang ngủ…” Chưa dứt lời, chợt nghe Thẩm Thiên Lí cười lạnh: “Hảo, để xem hắn ngủ ngon thế nào.” Nói xong phủ thêm kiện áo choàng: “Đi, các ngươi dẫn ta đến chỗ hắn.”
Lưu Sương và Sấn Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, thầm nghĩ: rốt cuộc nhịn không nổi nữa sao, mấy ngày không gặp rồi, hôm nay chắc khỏi ngủ quá. Vì vậy vội vã dẫn Thẩm Thiên Lí tới hậu viện nơi hạ nhân trụ, chỉ vào một gian nói: “Hồi công tử, đó là gian phòng của Đại Hỉ ca…” Chưa nói xong, đã thấy công tử vọt vào nhanh như gió. Hai người nhìn nhau cười, thầm nghĩ mây đen đầy trời mấy hôm nay cuối cùng cũng đến lúc tan đi.
Lưu Sương Sấn Nguyệt nói không sai, Lý Đại Hỉ chính xác đang ngủ, công việc rất nhiều, số gà vịt heo ngỗng ở Phương Thảo Biệt Viện không ít, lại hết lần này tới lần khác tổng quản làm khó hắn, bắt hắn làm từ sáng đến tối muộn, mệt đến mức không cử động nổi luôn, hắn vốn xuất thân nông dân nên cũng không ngại, trở lại phòng ăn cơm xong là nằm vật ra ngủ liền.
Thẩm Thiên Lí vào trong, thắp nến trên bàn, liếc mắt thấy một tô to, chắc là tô cơm, bên cạnh là chén nhỏ với một ít canh rau, còn có mẩu bánh ngô bằng nửa nắm tay, chắc là buổi chiều Lý Đại Hỉ ăn còn dư. Y tức khí, cứ tưởng Đại Hỉ đã ăn quen sơn hào hải vị, ăn lại mấy thứ bình thường này nhất định không nuốt nổi. Ai biết hắn không đổi nổi bản tính nông dân, ăn loại cơm thừa canh cặn này cũng ăn được cả một tô lớn, xem ra kế hoạch dùng thức ăn bức hắn cúi đầu đã chính thức thất bại.
Nghe giường gỗ đơn sơ truyền đến tiếng ngáy nhẹ chứng tỏ Đại Hỉ đang say giấc nồng, một bụng khí nghẹn nãy giờ lại càng không chỗ phát tiết, y tới bên giường, nương theo ánh nến thấy rõ Lý Đại Hỉ chỉ mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải thô, trên bụng đắp một tấm vải mỏng vá chằng vá đụp, tứ chi duỗi thẳng ra chiều rất thoải mái, có thể phòng quá oi bức mà cổ áo mở rộng, lộ ra một mảnh da thịt màu mật co dãn, nhìn qua kẽ hở, hai nhũ hoa nho nhỏ dưới vạt áo theo nhịp hô hấp lúc ẩn lúc hiện.
Thẩm Thiên Lí không nhịn được nữa, giống như lang đói nhiều ngày chưa có gì bỏ bụng bổ nhào vào Lý Đại Hỉ, một móng vuốt vươn ra kéo áo Đại Hỉ xuống, tấm trải giường cũng bị y quăng trên mặt đất. Khi chạm đến da thịt Đại Hỉ, y hung hăng hôn lên hai phiến môi đầy đặn, thoáng chốc sự sôi sục táo bạo tiêu thất, động tác trở nên ôn nhu cùng nâng niu. Dần dần hôn xuống phía dưới, Lý Đại Hỉ bắt đầu bất an giãy dụa, nói mớ: “Quỷ a, ngươi đừng áp ta, ta ban ngày đã mệt muốn chết, ngươi để ta nghỉ ngơi một chút.” Hắn mộng du quơ tay, sau đó vì phân thân bỗng dưng bị cắn một cái mà giật mình tỉnh dậy, hai mắt mở to nhìn thấy người không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, ngốc lăng nửa ngày, hắn mới bắt đầu điên cuồng phản kháng, mắng to: “Thẩm Thiên Lí, vương bát đản, lãnh huyết hỗn đản, ngươi buông ta ra, buông ta ra.”
“Buông ngươi ra? Ân? Dựa vào cái gì? Ngươi đã quên ngươi là thiếp thị của ta sao? Tuy rằng vì ngươi đối ta vô lễ mà trừng phạt ngươi, nhưng cũng không có nghĩa ngươi từ nay về sau không cần thực hiện bổn phận nam thiếp.” Thẩm Thiên Lí vừa nói vừa cởi quần, chẳng thèm dùng thứ gì bôi trơn, hung khí nhịn vài ngày hiện đã trướng to đau nhức từ lâu liền xông thẳng vào. Lý Đại Hỉ đau đến thân thể cứng đờ, y nhất thời cảm thấy thương tiếc, nhưng vừa nghĩ tới nhất định phải nhân dịp này thể hiện uy phong với Đại Hỉ, thế là bắt đầu luật động.
Địa phương hổ thẹn bị xỏ xuyên đến nơi sâu nhất, Lý Đại Hỉ giữ biểu tình hờ hững cũng không được. Thẩm Thiên Lí chưa từng thô bạo như vậy với hắn, cho dù là đêm tân hôn, y cũng cho hắn đủ thời gian giảm bớt tâm tình khẩn trương, hơn nữa bởi vì thông đạo của Lý Đại Hỉ rất chặt, mỗi một lần làm tình Thẩm Thiên Lí đều làm tiền diễn rất kĩ, dùng dầu bôi trơn rồi mới tiến nhập, nhưng ngày hôm nay y đột nhiên đến đây, ôm một bụng oán giận, làm sao còn nhớ tới cái gì bôi trơn cơ chứ.
Vừa ôm Lý Đại Hỉ, Thẩm Thiên Lí vừa căm giận nghĩ: tất cả là tại nam nhân chết tiệt dưới thân này hại y mỗi ngày miễn cưỡng cười vui với đám nữ nhân tục tằng, đau khổ biết bao nhiêu. Y làm cho ai xem, là cho hắn xem chứ đâu, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ hắn, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ ngóng trông hắn mau mau vì ghen mà chịu thua, hai người nối lại tình xưa. Nhưng thổ bao tử không biết tốt xấu này chẳng những không thèm quan tâm hay ghen tị chuyện y tìm nữ nhân khác mà còn ăn ngon ngủ ngon, rốt cuộc hắn coi y là cái gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng tức giận không chịu nổi, những cú thúc cũng trở nên nhanh và mạnh hơn. Lý Đại Hỉ lúc đầu còn giãy dụa chửi mắng, dần dần vì đau đớn mà rên rỉ, cuối cùng thân thể giống như vùng vẫy đuối sức trong nước, động ngón tay một chút cũng không được.
Sau khi xong việc, Thẩm Thiên Lí từ trên giường ngồi dậy, nhìn một mảnh hỗn độn, trong lòng cũng có chút hối hận mình quá nóng vội, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy nhãn thần Lý Đại Hỉ tràn ngập khinh bỉ, hô hấp của y cứng lại, không thể tin được Đại Hỉ lại dùng ánh mắt này nhìn y, thế nhưng sau một khắc, y thanh thanh sở sở nghe được thanh âm hổn hển của người kia: “Phi, ngươi ngoại trừ động dục với sát nhân, còn có thể làm gì? Đồ sài lang.”
Vẻ mặt Thẩm Thiên Lí lập tức tối sầm lại, lạnh lùng trừng Lý Đại Hỉ một hồi rồi quay đầu bước đi. Cánh cửa gỗ bị y làm nơi trút giận, đóng ầm một cái thiếu điều muốn bung bản lề. Lưu Sương, Sấn Nguyệt vốn tưởng rằng lúc này đây hai người có thể trở về như xưa, ai ngờ nhìn thấy chủ tử vẻ mặt muốn giết người đi ra, sợ đến hai người bọn họ cũng không dám hỏi tiếng nào, chỉ yên lặng theo ở phía sau.
Như vậy mấy ngày, Thẩm Thiên Lí ban ngày cùng mấy hoa khôi đàm thơ tác phú, ca múa mừng cảnh thái bình, buổi tối đến phòng Lý Đại Hỉ ép buộc hắn làm tình. Y không bỏ xuống được Lý Đại Hỉ, nhưng mỗi lần đến đều tức giận đến mất lý trí, sau khi cuồng phong bạo vũ qua là phẩy tay áo bỏ đi mất dạng, về phần Lý Đại Hỉ vì sao đột nhiên biến thành như vậy, trong lúc khí nộ y cũng không màng tiếp tục truy cứu.
Hôm nay trời trong nắng ấm, Thẩm Thiên Lí trong lòng buồn chán, liền một mình dạo bước trong vườn, bất tri bất giác đi tới hậu viện, y sửng sốt một hồi, lắc đầu cương quyết ly khai, chợt nhìn thấy tại một gốc cây hoa hải đường, lộ ra một góc áo vải thô, lòng không khỏi khẽ động, lặng lẽ tiến đến gần, trốn sau giả sơn, len lén nhìn, Lý Đại Hỉ đang ngồi chồm hổm, trên người chỉ mặc một bộ xanh nhạt, trong tay một bát to, đang lùa cơm ni.
Thẩm Thiên Lí kinh ngạc nhìn Đại Hỉ ăn như lang thôn hổ yết, tự dưng cũng thấy đói bụng, y đã bao nhiêu ngày ăn uống cái gì cũng không vô, hôm nay thấy Lý Đại Hỉ ăn ngon lành như vậy, trong lòng vừa khổ sở vừa oán hận, nghĩ một hồi, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một chủ ý ác độc, vội vã rời đi, bảo Lưu Sương mau mang bữa trưa đến đình tử trong vườn cây hải đường ở hậu viện, Sấn Nguyệt, Mị Dung nhìn nhau khó hiểu, đợi cho luống cuống tay chân mang cơm nước lên xong mới minh bạch nguyên nhân, Lý Đại Hỉ đang ngồi ăn cơm ở đối diện đình tử, nguyên lai công tử muốn cố ý chọc giận hắn ni.
Lập tức một đám oanh oanh yến yến kéo nhau đến dùng cơm trưa, lãng thanh tiếu ngữ không ngừng, Lý Đại Hỉ đang ăn say sưa, nghe thanh âm bèn ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Thiên Lí liền cố ý ra vẻ phóng đãng, tả hữu đều ôm một cô, há miệng cho các nàng rót rượu và gắp thức ăn đưa đến. Nhưng mắt thì liếc nhìn chăm chú phản ứng của Lý Đại Hỉ, nhưng y thất vọng rồi, đối phương chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó như cũ cúi đầu ăn cơm, hơn nữa còn vô cùng ngon miệng.
Thẩm Thiên Lí lòng đau đớn, trong miệng toàn là vị đắng, rõ ràng tất cả đều là mỹ vị quý hiếm, nhưng sao giống như thạch tín độc dược khó nuốt, mắt thấy Lý Đại Hỉ đã ăn xong, y lại nổi nóng, lấy một cái đùi gà ném tới chỗ Đại Hỉ, cười nhạt: “Nãy giờ không phát hiện ra, hóa ra có một hạ nhân đang dùng cơm trên tảng đá đằng trước, các ngươi ai có thể ném thức ăn lên tảng đá đó, công tử ta thưởng một hạt minh châu.” Vừa dứt lời, các nữ nhân liền giống như điên rồi, thi nhau gom thức ăn trên bàn ném ra ngoài như mưa.
Lý Đại Hỉ lập tức ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nộ trừng Thẩm Thiên Lí, sau đó khom người xuống, nhặt từng miếng từng miếng thức ăn đám nữ nhân ném ra, yên lặng bỏ vào trong tô, hành động của hắn khiến các hoa khôi cười to nhạo báng, có người còn cất giọng nũng nịu: “Thẩm công tử, Biệt Viện của ngươi sao cũng có loại thổ bao tử này chứ, thức ăn bị ném xuống đất cũng muốn ăn, hay là lát nữa dùng cơm xong lấy thức ăn còn thừa thưởng cho hắn.” Vừa dứt lời, tiếng cười của các nữ nhân khác cũng vang lên phụ họa.
Thẩm Thiên Lí cũng cười, nhưng trong lòng y giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, cổ họng nghèn nghẹn, thậm chí khóe mắt cũng cay cay. Y rất muốn lao ra, ôm lấy nam nhân đang cố gắng nhặt lần lượt hết đống thức ăn trên mặt đất kia, muốn hỏi hắn rốt cuộc y đã sai ở đâu, rõ ràng Tiểu Lan đã được thả, vì sao hắn còn không chịu tha thứ cho y, vì sao thà rằng ở chỗ này hèn mọn ăn thức ăn dưới đất chứ nhất quyết không làm lành với y, lẽ nào hắn không biết, vì hắn, dù có là trăng sao trên trời y cũng có thể hái xuống cho hắn sao? Vì sao hắn phải chịu đám nữ nhân đáng ghét này cười nhạo, chỉ cần hắn nói một câu, y liền không chút do dự đuổi hết đám nữ nhân này đi a.
Ngực y kịch liệt phập phồng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay kêu răng rắc, nếu như không làm vậy, chắc chắn y sẽ lao ra ngoài ôm lấy Lý Đại Hỉ, ở trước mặt hắn rơi lệ khóc rống.
Rốt cục, Lý Đại Hỉ cũng rời đi, hai nắm tay của Thẩm Thiên Lí cũng dần dần thả lỏng, y buồn bã nhìn theo bóng dáng người kia tiêu thất, thật không ngờ dùng cách nhục nhã này để trừng phạt hắn, người bị tổn thương nhiều nhất lại là chính mình, gió xuân ấm áp giờ đây cũng tựa hồ hàn lãnh không gì sánh được, chỉ vì lòng này lạc lối và trống rỗng. Y sắc mặt âm u đứng dậy, không thèm liếc nhìn đám nữ nhân đang pha trò kia một cái, dứt khoát ly khai.
Buổi chiều ánh mặt trời nóng bỏng mà chói mắt, Thẩm Thiên Lí ngồi bên bờ ao nhỏ, hung ác trừng mặt nước, hiện tại y đều mỗi ngày ngóng chờ đêm đến, bởi vì chỉ khi trời tối, y mới có thể viện lý do trừng phạt mà giữ lấy Lý Đại Hỉ, y không muốn buộc hắn làm tình, nhưng không làm thì ngay cả cơ hội tiếp xúc người kia cũng không có, mà một khi chạm vào thân thể Đại Hỉ, dục vọng và phẫn nộ y kiềm nén cả ngày liền tuôn trào, ào ạt mạnh mẽ đến mức ngay cả bản thân y cũng khống chế không được, may mắn mấy lần hỏi tổng quản, Lý Đại Hỉ đều không bị thương tổn gì, vẫn làm việc chăm chỉ.
Trời sao còn chưa tối ni? Y thở dài đã không biết lần thứ bao nhiêu, chắc là thấy mục đích đê tiện của y nên lão Thiên cũng không thèm thông cảm. Thẩm Thiên Lí tức giận đứng lên: “Hắn là thiếp của ta, dựa vào cái gì chỉ buổi tối mới có thể đến, lúc nào ta nhớ hắn thì đến có sao, ta là phu quân hắn, ta có quyền làm như vậy.” Y một bên thì thào tự nói, một bên bước nhanh về hướng hậu viện.
Rất xa liền thấy thân ảnh quen thuộc, hắn vẫn mặc bộ quần áo vải bố hồi trưa, ngồi trước chuồng gà, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt nhìn đám gà tranh nhau mấy hạt thóc.
Thẩm Thiên Lí dừng cước bộ, nấp đằng sau một cây đại thụ, kinh ngạc nhìn Lý Đại Hỉ, đã bao nhiêu ngày không nhìn thấy nét mặt tươi cười khả ái như thế của người kia, ban đêm vô luận mình buộc hắn lăn qua lăn lại thế nào, hắn cũng không nói không cười. Thẩm Thiên Lí cảm giác tựa hồ lệ đang chảy ra khỏi khóe mắt, y nghe Lý Đại Hỉ nói chuyện với bầy gà: “Nhanh ăn đi, để một hồi mặt trời phơi khô hết thóc là không thể ăn được nữa đâu, không cho các ngươi bỏ mứa đâu nha, đây chính là ta tân tân khổ khổ kiếm được đó, nhất định phải ăn sạch cho ta vui, không được học theo tiểu vương bát đản với đám nữ nhân không ra gì kia, có được một bữa ăn no không dễ dàng a, vậy mà mấy người được nuông chiều từ bé kia lại lãng phí biết bao nhiêu, bọn họ đâu biết một bữa ăn như vậy chứa đựng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt của bao người, các ngươi không được…”
Chưa nói hết, chợt nghe phía sau một thanh âm trầm thấp vang tới: “Đúng vậy, ta không hiểu những điều này, ngươi vì sao không dạy ta? Ngươi biết rất rõ ràng chỉ cần ngươi nói, ta sẽ nghe mà.” Hắn nhìn lại, thấy Thẩm Thiên Lí ánh mắt phức tạp đứng nhìn hắn chăm chú.
Hắn hừ lạnh một tiếng đứng lên, xoay người muốn đi, thình lình cánh tay bị nắm chặt, Thẩm Thiên Lí nâng cằm hắn, buộc hắn nhìn y: “Nói a, ngươi nói chuyện với ta a, đem tất cả những điều cất giấu trong lòng ngươi nói cho ta biết. Đại Hỉ, ngươi biết ta vốn không muốn đối xử với ngươi như vậy…”
Đang nói thì Lý Đại Hỉ giãy dụa tránh đi, trong mắt mang hận ý, nhàn nhạt nói: “Ta vốn từng đối với ngươi ôm kỳ vọng, thế nhưng mấy ngày qua ta rốt cuộc minh bạch, ngươi căn bản không phải người, ngươi là loài sài lang, ta làm sao còn dám giảng đạo lý với ngươi?”
Thẩm Thiên Lí thoáng cứng ngắc, lửa giận nháy mắt bốc lên ngập trời, y nắm ngay mạch môn của Lý Đại Hỉ, hét lớn: “Ngươi thà rằng nói chuyện với mấy con gà này cũng không nguyện nói với ta, ngươi tự dưng lãnh đạm mà không nói cho ta nguyên nhân, bây giờ còn bảo ta không hiểu tiếng người, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Y đẩy Lý Đại Hỉ vào thân cây, hai tai bấu chặt thắt lưng không quá rắn chắc của người kia, không nói hai tiếng đã nhét phân thân trướng to vào trong, điên cuồng luật động, một bên gầm lớn: “Hảo, ta không phải người, là sài lang, đã như vậy, ta hà tất đối với ngươi thương tiếc, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi, Lý Đại Hỉ, chỉ là một thổ bao tử nghèo hèn, bất quá là công cụ tiết dục của ta mà thôi, đừng nghĩ mình là một đại nhân vật.”
Lộng Ngọc, Hoa Nhị và Lưu Sương, Sấn Nguyệt đều nghĩ, công tử nhất định là muốn điên rồi. Mấy ngày nay y điên cuồng dằn vặt Lý Đại Hỉ, ban ngày thì gọi kỹ nữ đến hầu hạ, bảo các nàng pha trò vui, đến tối thì nổi giận đùng đùng chạy tới phòng hạ nhân, không quá nửa đêm không thấy mặt, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Lý Đại Hỉ đã gầy đi một vòng, nhưng Thẩm Thiên Lí không chút nào quan tâm, Lộng Ngọc các nàng không rõ, lúc trước thì sủng tới trời, hôm nay tuy rằng nói thất sủng, nhưng tình cảm vẫn còn, sao có thể dằn vặt hắn nhiều như thế ni, lẽ nào công tử không nhận ra, hiện tại thân thể vốn rắn chắc của Lý Đại Hỉ thỉnh thoảng đi lảo đảo sao? Sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người.
Các nàng không tin công tử không thấy được những điều này, không lẽ y hạ quyết tâm dằn vặt con người thành thật này đến chết sao!? Lộng Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có biện pháp nào.
Một ngày nọ, sáng sớm sắc trời đã âm u, một lát sau quả nhiên mưa to trút xuống. Thẩm Thiên Lí và đám kỹ nữ ở trong đình chơi trò chơi, bắt Lý Đại Hỉ đứng ở ngoài thay các nàng hái dã quả cho các nàng ném, mãi cho đến buổi chiều, mưa mới dần dần tạnh. Sau cơn mưa, khí trời lạnh lẽo, Lý Đại Hỉ môi tím ngắt, nhưng vẫn quật cường không chịu tỏ ra yếu đuối, dáng người cao lớn thẳng tắp kiềm chế những cơn run rẩy.
Thẩm Thiên Lí ném một cây phi tiêu trúng ngay hồng tâm, đám kỹ nữ thay phiên nhau trầm trồ khen ngợi, quayđầu bốc điểm tâm ăn, ra vẻ như bây giờ mới nhìn thấy Lý Đại Hỉ toàn thân ướt sũng, y hờ hững phất tay nói: “Được rồi được rồi, làm khó ngươi dầm mưa nửa ngày, trở về đi.” Nói xong thấy hắn xoay người rời đi, trong mắt ánh lên tia phiền muộn.
Chợt nghe thấy phía sau có kỹ nữ cười nói: “Nhìn hắn cứ như con gà bị nhúng nước.” Y quay đầu lại hung ác trừng mắt, nhất thời khiến đám nữ nhân đó sợ tới mức im phăng phắc, y hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Đến tiền thính gọi tổng quản, bảo cho Lý Đại Hỉ nghỉ ngơi hai ngày, đồng thời hảo hảo theo dõi động tĩnh của hắn, nhiễm lạnh cả ngày rồi, nếu có triệu chứng bệnh gì phải báo ngay cho y.