Nháy mắt đã ba ngày, Thẩm Thiên Lí cảm thấy đám nữ tử này thật sự quá phiền phức, vì vậy sai người đuổi bọn họ đi, một mình y đi dạo trong vườn, chán đến chết, lại nghĩ tới Lý Đại Hỉ, gút mắc giữa y và hắn đã càng ngày thắt chặt, hầu như đã thành khối bế tắc, rối nùi, khó gỡ, nhưng thật không cam lòng khi ngay cả gút mắc này bắt đầu từ đầu y cũng không biết.
Càng nghĩ càng phiền muộn, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, tựa hồ là có người đang đốt vàng mã, y giận dữ, phiền muộn trong lòng đang cần một chỗ phát tiết, tự dưng có kẻ muốn chết dâng tới cửa, y bước nhanh qua góc tường, liền thấy ở một gốc cây đằng trước, Lý Đại Hỉ đang đốt tiền giấy.
Y sửng sốt, thầm nghĩ lẽ nào hôm nay là ngày giỗ thân nhân hắn? Vừa định tiến lên, chợt nghe Lý Đại Hỉ lẩm bẩm: “Tiểu Hà muội tử, ta không biết ngươi bộ dạng thế nào, cũng chưa từng gặp gỡ ngươi, nhưng ta biết ngươi không đáng chết, tuổi còn trẻ mà đã cô linh linh đến Hoàng Tuyền, Thanh Minh mười lăm cũng không có ai nhớ thương, ta nghe Lộng Ngọc các nàng nói ngươi mất là ngày này ba năm trước đây, nên đốt ít tiền giấy cho ngươi, cho ngươi tại thế giới bên kia có thể ăn no mặc ấm, sau khi đầu thai đừng tiếp tục làm nha hoàn cho người ta. Gặp chủ tử tốt thì không khổ, nếu chẳng may gặp người xấu, ai…”
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là giơ tay lên mặt lau, Thẩm Thiên Lí liền biết hắn là đang lau lệ. Trong nháy mắt, tất cả đều minh bạch, nguyên lai Lý Đại Hỉ bỗng nhiên biến đối thái độ là vì cái chết của nha đầu Tiểu Hà, không sai, ba năm trước đây cũng bởi vì lấy lòng Hạm Phương Tiên Tử mà y không chút do dự đánh chết nàng, lúc đó chỉ cảm thấy là đương nhiên, thật không ngờ đến hôm nay bị báo ứng, lại là bị Lý Đại Hỉ thiện lương thành thật quật cường mà y yêu thương nhất báo ứng.
Tiểu Hà đã chết, không cách nào cứu sống lại, lẽ ra Lý Đại Hỉ không nên vì một người chết mà không để ý người sống. Thẩm Thiên Lí mơ hồ đoán ra, ngày ấy hắn lạnh nhạt với mình có lẽ là tưởng cho mình một bài học, để y sau này sẽ không xem mạng người như cỏ rác, ai ngờ y đã không xoa dịu hắn, còn làm rất nhiều việc không bằng cầm thú, rốt cục khiến hắn đối với y thất vọng cực độ, chắc sẽ không bao giờ tâm sự điều gì với y nữa.
Nghĩ đến đây, không khỏi vừa xấu hổ vừa hối hận vừa đau lòng, đang muốn đi ra ngoài ôm Lý Đại Hỉ hảo hảo xin lỗi hắn, chợt nghe hắn ho nặng nề vài tiếng, sau đó thở dốc nói: “Ai, ta lúc này đây đốt giấy cho người ta, nhưng chính mình cũng sống không được bao lâu, sau này không biết có ai đốt vàng mã cho ta không ni.” Hắn một bên ném một xấp giấy vào trong đống lửa, một bên nhịn không được ho một trận dữ dội.
Thẩm Thiên Lí nghe được câu “Chính mình cũng sống không được bao lâu ” thì kinh hãi vô cùng, mau chóng vọt đến, kéo Lý Đại Hỉ nhìn kỹ, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền hầu như phát điên, sắc mặt Lý Đại Hỉ xanh lè tái nhợt, thân thể vốn gầy giờ càng trở nên teo tóp, y nắm lấy cánh tay ái nhân, vì mất bình tĩnh mà lớn tiếng: “Ngươi làm sao vậy? Nhiễm bệnh sao? Mau nói cho ta biết.” Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ liền cố gắng giãy ra khỏi tay y, lạnh nhạt nói: “Ta không sao cả, ngươi phát điên cái gì, ta không có bệnh.”
“Ngươi nói bậy, ngươi mới vừa nói cái gì sống không được bao lâu, đã cho ta không…” Thẩm Thiên Lí gấp đến độ rống to hơn, nói chưa dứt câu, bỗng nhiên thấy trên mặt đất có mấy đốm máu, y cảm thấy như đất trời sụp đổ, tay đang nắm lấy cánh tay Lý Đại Hỉ cũng nhịn không được run rẩy: “Đây là… Đây là ngươi ho ra máu?”
Y kinh hãi nhìn Lý Đại Hỉ, cùng lúc đó, một luồng nhiệt từ cơ thể Lý Đại Hỉ cách qua một lớp áo truyền đến tay y, đưa tay muốn sờ trán Lý Đại Hỉ, hắn liền tránh né, nhưng vẫn bị y bắt được, không cho Lý Đại Hỉ cơ hội mở miệng phủ nhận nữa, Thẩm Thiên Lí như muốn điên rồi, lắp bắp “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” rồi nhanh như chớp bế hắn lên.
Lý Đại Hỉ bị ôm như thế thì hoa mắt chóng mặt, hắn đã bị bệnh vài ngày, hiện giờ còn sốt cao, đâu còn có thể giãy dụa, bị Thẩm Thiên Lí bế thẳng vào phòng, nghe y hoảng loạn rống: “Lộng Ngọc, mau, mau dẫn Lão Ngũ đến đây, nhanh lên một chút, Đại Hỉ bệnh rất nặng.”
Y vừa nói vừa cẩn thận sờ sờ trán Lý Đại Hỉ, chỉ cảm thấy nóng như khi chạm tay vào chậu than kia, sợ đến tim đều tựa hồ ngừng đập, hét gọi người mang khăn bông đến lau mồ hôi cho hắn, lãnh tĩnh mấy hôm nay lúc này vô tung vô ảnh, lòng đại loạn, chỉ cảm thấy tâm đau như bị hàng vạn cây kim đâm trúng.
Hoa Nhị, Mị Dung và Lưu Sương, Sấn Nguyệt đều tới, nhìn thấy bộ dạng Lý Đại Hỉ, cũng bị dọa đến mất hồn. Chợt bên ngoài truyền tới một thanh âm miễn cưỡng: “Thế nào, lần trước vội vàng gọi ta tới, kết quả đơn giản là bị cảm lạnh một chút, lần này không phải lại là cảm lạnh chứ.”
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Vũ vẻ mặt bất mãn tiến vào, đến khi thấy bộ dạng Lý Đại Hỉ, liền trở nên nghiêm túc, nhanh chóng bắt mạch, sau đó bực bội nhìn Thẩm Thiên Lí: “Đại ca, ngươi xác định hiện tại phải cứu người này sao? Đừng để ta phí công phu thật lớn cứu hắn rồi lại bởi vì hắn đắc tội ngươi mà một chưởng tống hắn tới Tây Thiên, nếu như vậy, còn không bằng mặc hắn đi, cũng đỡ hao bao nhiêu dược liệu quý hiếm…”
Chưa nói xong đã bị Thẩm Thiên Lí nhảy dựng lên mắng: “Hỗn trướng, ai nói muốn giết hắn, ngươi mau hảo hảo trị hắn cho ta, nếu có chút nào sơ suất, ta không tha cho ngươi.”
Phượng Vũ bĩu môi: “Ngươi gấp cái gì a? Không muốn giết hắn? Không muốn giết hắn mà ngươi dằn vặt hắn thành như vậy sao? Ta cho ngươi biết, với sức khỏe hắn lúc trước, sống đến chín mươi tuổi còn ít đó, nhưng này chỉ mới có vài ngày, ngươi xem hắn thành bộ dáng gì đây? Không biết ngươi tại sao bỗng nhiên thiện tâm tìm ta, nếu trễ hai ba ngày, thì không chết cũng bị lao, sống nhiều nhất thêm một năm rưỡi cũng mất mạng.”
Nói tới nói lui, Phượng Vũ vẫn nhanh chóng viết đơn thuốc, đưa cho Lộng Ngọc: “Ngươi gọi người đến nói với tổng quản, toàn bộ thuốc đầu phải lấy loại tốt nhất, nếu dám gian dối, cẩn thận ta lột da hắn. Còn nữa, trong đây có một vị cam nam tử, phải phái người đến chỗ Giang Bách Xuyên lấy, phía sau núi nơi Lục Thủy phái của bọn họ cư ngụ có loại cam nam tử tốt nhất.”
Sau đó quay sang Hoa Nhị: “Ngươi đến phòng ta, đến cái tủ đặt ở phía nam, ngăn kéo thứ hai lấy một hạp kim châm có khắc long phượng đồ án đem đến đây cho ta.” Rồi chuyển hướng Mị Dung, đưa cho nàng một tờ giấy: “Bảo trù phòng nấu canh y theo công thức này, làm nhanh lên nhé, Đại Hỉ ca thân thể quá kém, nếu không tẩm bổ chỉ sợ không chịu đựng thêm được nữa, nhưng mà cũng phải thanh đạm một tí, không thì Đại Hỉ ca cũng không dung nạp nổi.”
Phượng Vũ oán hận nhìn Thẩm Thiên Lí: “Ta nói đại ca, ngươi không muốn hắn chết, dằn vặt ác như vậy làm gì? Nói cho ngươi biết, hắn bệnh này không phải mới ngày một ngày hai, là do hắn miệt mài quá đột, mệt nhọc triền miên, trúng mưa nhiễm lạnh, phẫn nộ ưu tư, sầu đau phiền muộn, hảo ma, cái gì hắn cũng có, bản lĩnh ngươi cũng quá lớn đi, người bình thường cùng lúc có hai bệnh đã là khó, ngươi thật ra đã dùng phương pháp gì, có thể khiến hắn thoáng cái bị cả chục bệnh.”
Thẩm Thiên Lí mặt đỏ lên, lần đầu tỏ ra yếu kém trước Ngũ đương gia, cúi đầu không nói, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đến tột cùng thế nào? Đến lúc nào mới khỏi hẳn?”. Lưu Sương và Sấn Nguyệt ở bên cạnh nhìn thoáng qua, trong lòng nghĩ: Công tử ban ngày bảo tổng quản an bài cho Đại Hỉ ca công việc vừa nhiều vừa khó, buổi tối lại bắt người ta làm chuyện kia, không quá nửa đêm không tha, biết rõ hắn yêu quý thức ăn, liền sai người lãng phí cho hắn xem, thừa dịp mưa to, để hắn đứng dầm mưa cả ngày, bởi vậy Đại Hỉ ca bị đủ chứng bệnh là phải rồi. Chỉ là lời này không dám nói ra. Phượng Vũ hừ một tiếng: “Cái gì? Ngươi bây giờ còn nghĩ đến chuyện khỏi hẳn? Nói cho ngươi biết, hắn đây là hàn khí nhập phế, ưu tư nhập tâm, suy yếu tận xương, nhặt cái mạng trở về đã quá lắm, còn muốn khỏi hẳn ni, ít nhất cũng phải theo dõi mấy tháng rồi mới tính tiếp được.” Vừa nói xong, Hoa Nhị đã mang châm đến, lúc đó Lý Đại Hỉ đã sốt đến mê man nên mới tùy ý Phượng Vũ thi châm, bằng không hắn mà thanh tỉnh thì còn lâu mới chịu phối hợp.
Châm xong, Lý Đại Hỉ cũng đang ngủ, Thẩm Thiên Lí trực bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, cũng không biết qua bao lâu, Lộng Ngọc và Hoa Nhị cẩn thận bưng chén thuốc và chén canh còn bốc khói tiến đến.
Vừa lúc Lý Đại Hỉ mở mắt ra, không đợi các nàng uy thuốc liền đối Thẩm Thiên Lí lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn làm gì? Ta hôm nay đánh không lại ngươi, ngươi mau làm xong rồi đưa ta trở về, ta còn có nhiều việc, không rảnh ni.”
Chỉ một câu nói hời hợt, lại làm cho Thẩm Thiên Lí đau đến xé lòng, y gắng gượng nở nụ cười: “Đại Hỉ, ta biết ngươi giận ta, nhưng giờ không phải là lúc để dỗi, mau uống thuốc đi.” Liền thấy Lý Đại Hỉ đưa tay về phía chén thuốc, trong lòng y khẽ động, vội vã xuất thủ, nên ngăn lại kịp ý định hất đổ chén thuốc của Đại Hỉ, y vừa sốt ruột vừa đau, vội khuyên: “Ngươi muốn phát giận thì phát trên người ta nè, chén thuốc đó đã nấu suốt hai canh giờ, để đổ thì phải mất thời gian nấu lại, ngươi không kịp uống bệnh sẽ nặng thêm, ngươi uống nhanh đi.”
Ai ngờ nghe xong Lý Đại Hỉ liền trừng mắt: “Phi! Ta uống thuốc làm gì? Ta chỉ là thổ bao tử nghèo hèn, uống không nổi chén thuốc cao quý của ngươi…” Đang nói thì lại ho một trận dữ dội, mang theo vài giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, mọi người trong phòng sợ tới mức thất thanh kêu to.
Phượng Vũ vọt vào, xem qua xong lắc đầu nói: “Hoàn hảo ho không nhiều lắm, đừng làm cho tâm tình của hắn kích động.” Nói xong nhìn Thẩm Thiên Lí: “Đại ca, hắn nếu sinh giận dữ với ngươi, ngươi liền đi ra ngoài trước, chờ hắn bình tĩnh rồi nói sau, lúc này không nên kích thích hắn.” Vừa nói vừa kéo Thẩm Thiên Lí đang lưu luyến đi ra.
Đợi Thẩm Thiên Lí đi rồi, Lý Đại Hỉ liền nằm trở lại, Lộng Ngọc khuyên hắn uống thuốc hắn cũng không chịu, chỉ la hét muốn về hậu viện làm việc. Lộng Ngọc bất đắc dĩ bảo mọi người đều ra ngoài, lúc này mới đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn chăm chú, Lý Đại Hỉ không biết vì sao, vốn là lẽ thẳng khí hùng, nhưng bị nhìn một hồi cũng chột dạ cúi đầu, lẩm bẩm: “Ngươi… Ngươi nhìn ta làm gì? Ta đâu làm gì sai.”
Vừa dứt lời, chợt nghe Lộng Ngọc trầm giọng nói: “Ngươi không làm gì sai, ngươi chỉ là đang làm chuyện điên rồ. Ngươi có biết hay không mấy ngày qua cũng bởi vì giận dỗi vô lý mà suýt nữa hại luôn tính mạng của mình…”
Không đợi nói xong, Lý Đại Hỉ liền ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Mặc kệ, cũng tốt hơn cùng tiểu lang thủ đoạn độc ác kia chết cùng một chỗ.”
Lộng Ngọc tức giận hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi chỉ lo cho bản thân, công tử sủng ngươi thái quá nên ngươi đã quên mất hơn một ngàn tính mạng ở quê nhà rồi đúng không? Ngươi có nghĩ tới nếu ngươi chết, những người còn sống phải làm sao bây giờ hay không? Hôm nay có ngươi, cứu được Tiểu Lan từ tay Hạm Phương Tiên Tử, ngày mai ngươi chết, bao nhiêu nha đầu sẽ rơi vào tay nữ nhân độc ác đó? Ngươi chỉ vì nhất thời xúc động, không để ý tính mạng cùng công tử đối nghịch, sao không ngẫm lại đạo lý nhu khắc cương?”
Lý Đại Hỉ bi phẫn nói: “Cái gì nhu khắc cương? Ta cứu được Tiểu Lan có ích lợi gì? Tiểu Hà không phải đã chết sao? Đâu có cứu được. Người chết dưới tay Thẩm Thiên Lí không biết còn bao nhiêu, Lộng Ngọc, những điều này ngươi phải rõ chứ?” Hắn rũ mắt: “Ta cứu bọn họ không được, vậy mà ngươi còn đề cao ta.”
Lộng Ngọc lắc đầu: “Ngươi là vì chuyện này mà cùng công tử đối nghịch?”
Lý Đại Hỉ gật đầu, ủy khuất nói: “Ta vốn tưởng dùng biện pháp mạnh sẽ khiến hắn hối cải, sau này không động bất động liền muốn giết người, hồi ở trên núi, lúc hắn muốn đông chết các ngươi, rõ ràng hắn đã đáp ứng ta sau này sẽ yêu quý thuộc hạ và nha hoàn, nhưng chưa được nửa năm, hắn liền quên lời hứa của mình sạch sẽ. Ta làm thế này chỉ muốn hắn nhớ kỹ lời đã hứa, ai ngờ hắn chẳng những không biết sai còn đem ta đuổi đi… Sau đó… Sau đó còn đối ta làm ra sự tình cầm thú không bằng, Lộng Ngọc, ta rốt cuộc triệt để nhận rõ bản chất của hắn, ta không bao giờ muốn cùng hắn ở cùng một chỗ nữa. Hắn nói thích ta, yêu ta đều là giả, Đại Ngưu thôn ta yêu vợ hắn hay A Ngũ thích Lan Hoa Nhi nhà ta, đó mới là thực sự thích, thực sự yêu, bọn họ sẽ không bao giờ để cho người mình thích chịu ủy khuất, còn Thẩm Thiên Lí, hắn căn bản không phải thích ta, lúc này nổi tâm thương hại cứu ta, lần tới có thể giết ta, mạng người đối với hắn đâu bằng cả con kiến.” Hắn nói xong, đôi mắt trông mong nhìn Lộng Ngọc, nghĩ thầm nha hoàn này nhất định sẽ đồng tình với mình. Thường ngày vẫn vậy.
Không ngờ Lộng Ngọc lại bật cười, lắc đầu nói: “Đại Hỉ ca, ngươi a ngươi, thật là một hài tử lương thiện, nếu như có khúc mắc trong lòng, sao không nói ra rồi cùng mọi người từ từ giải quyết? Không nên giữ trong lòng, ương bướng không chịu nghe khuyên giải rồi tự làm khổ mình như vậy.” Nói xong mang chén thuốc đến, dỗ dành: “Ngươi trước hết uống thuốc đã, xong rồi ta chậm rãi nói cho ngươi nghe.”
Nàng ôn nhu như vậy, Lý Đại Hỉ đâu thể cự tuyệt, nhăn mặt bịt mũi ực một cái hết chén thuốc, Lộng Ngọc lại mang tới chén canh nóng, vừa uy hắn vừa chân thành mở lời: “Đại Hỉ ca, những lời ngươi nói đều sai rồi. Ngươi phải biết rằng, công tử và Đại Ngưu, A Ngũ nhà ngươi không giống nhau, hai người kia với ngươi đều là nông dân, bọn họ cùng nữ nhi bọn họ yêu thương địa vị bình đẳng, bọn họ từ nhỏ đến lớn chỉ học cần lao chất phác, mục tiêu cả đời bất quá cũng là sở hữu vài mẫu đất, một ngôi nhà, để lão bà và hài tử sống thoải mái một chút. Trong lòng bọn họ, cho tới bây giờ đều không cái gì gọi là đẳng cấp chi phân, nên bọn họ hiểu được thật lòng yêu quý che chở người mình thích.”
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp: “Thế nhưng công tử cùng bọn họ bất đồng, công tử xuất thân quý tộc, cha nương mất sớm, căn cơ lại tốt, được các trưởng lão thu làm đệ tử. Chưa bảy tuổi đã được chỉ định là người chấp chưởng tiếp theo của Thanh Sơn Phái, có thể nói, hắn từ nhỏ đến lớn đều sống trong cẩm y ngọc thực, luôn cao cao tại thượng, bằng hữu của hắn, chỉ có lục đục với nhau, âm trầm lãnh khốc, âm mưu tính kế dùng mọi thủ đoạn để đoạt được địa vị càng cao càng tốt. Hắn không hề biết cuộc sống gian khổ của chúng ta, ở trong lòng hắn, hạ nhân đều là trâu ngựa heo dê, muốn ai chết thì người đó phải chết, hắn cho rằng đây là lẽ thường.”
Nàng thấy Lý Đại Hỉ muốn mở miệng phản bác, liền nhanh chóng nói tiếp: “Đại Hỉ ca, ngươi hãy nghe ta nói hết. Kì thực, lần này ngươi bỗng nhiên cải biến thái độ, ta cũng thập phần khó hiểu, hôm nay ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta không ngại cũng thành thật nói cho ngươi biết, một điểm ta cũng không ủng hộ ngươi làm vậy, thuần túy là hại người hại mình, ta nếu sớm biết thì đã can ngăn. Ngươi đừng không phục, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, Tiểu Hà đã chết cách đây ba năm, lúc đó ngươi còn chưa gặp công tử ni. Ngươi nói cũng đúng, những năm gần đây người chết dưới tay công tử nhiều vô số kể, trước khi gặp ngươi, ta xác định công tử căn bản không phải người, hắn căn bản là không có cảm tình, nói chi đến thương hại chi tâm. Thế nhưng từ khi hắn gặp ngươi, mọi chuyện không còn như trước nữa, hắn bởi vì quan tâm ngươi, thích ngươi, mà bắt đầu giống một con người, hắn có thất tình lục dục, vì một câu nói của ngươi mà không giết hơn ba mươi nha hoàn, thậm chí vì ngươi, không tiếc đắc tội Hạm Phương Tiên Tử mà đem Tiểu Lan thả, nếu là trước đây, chúng ta căn bản không dám mơ đến. Có thể thấy được trong tâm hắn chỉ có ngươi, cũng bắt đầu vì ngươi mà thay đổi. Ngươi tại sao có thể bởi vì nợ cũ trước đây mà đối hắn triệt để thất vọng ni? Mấy ngày nay hắn làm những chuyện không bằng cầm thú cũng chỉ vì muốn bức ngươi cúi đầu và nối lại tình xưa, ngươi nếu sớm nói ra, sẽ không đến nông nỗi này. Tóm lại, làm người thì phải luôn nhìn về phía trước, Tiểu Hà và mấy người kia dù sao cũng đã chết, ngươi có làm thế nào bọn họ cũng không sống lại được. Chuyện ngươi nên làm là hảo hảo cải tạo công tử, từ nay về sau triệt để ngăn chặn bi kịch tương tự Tiểu Hà xảy ra. Đại Hỉ ca, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, ta nói có đúng không?” Lý Đại Hỉ do dự: “Nghe ngươi nói tựa hồ rất có đạo lý, chỉ là ta thật sự có thể cải tạo được hắn sao? Ngươi cũng xác định hắn căn bản không phải người a.”
Vừa dứt lời, Lộng Ngọc lắc đầu cười: “Công tử cũng tạo nghiệt nhiều lắm, nên trời phái ngươi tới dạy dỗ lại hắn, ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần đối hắn hảo hảo, đừng lạnh lùng như mấy hôm nay, ta dám cam đoan, công tử nhất định sẽ sửa đổi được, ngươi khiến hắn cả Hạm Phương Tiên Tử và ngôi vị Minh Chủ Ngũ Phái cũng đều buông tha, còn có cái gì làm không được.” Lý Đại Hỉ thắc mắc: “Ta chỉ là một nông dân, còn lớn tuổi hơn hắn, lại là một nam nhân, sao ta có sức ảnh hưởng lớn đến vậy được?”
Nói xong lại thấy Lộng Ngọc lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, ta đoán ngay cả công tử cũng chưa chắc biết ni, chỉ có thể nói, do hai chữ “nhân duyên”, hai người hoàn toàn khác nhau lại ở bên nhau, bổ sung cho nhau, khiến người kia ngày càng tốt đẹp hơn, đó là sự kì diệu của định mệnh.” Nói xong gọi mọi người: “Được rồi, Đại Hỉ ca không có việc gì, mới vừa rồi Ngũ đương gia bảo buổi tối sẽ châm thêm một lần, các ngươi nhanh đi mời.”
Các nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng đi thỉnh Phượng Vũ, Mị Dung ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng buông xuống một tảng đá lớn.
Thẩm Thiên Lí và Phượng Vũ cùng nhau tới, Phượng Vũ vừa đi vừa nói: “Đại ca, ngươi nhẫn không được sao? Đại Hỉ ca khó khăn mới ổn định một chút, ngươi tiếp tục kích động hắn, làm ta không thi châm được, hậu quả khó có thể dự liệu.”
Nói xong Thẩm Thiên Lí nhẹ giọng: “Đừng nói lời vô ích, ta biết hắn bị gút mắc chỗ nào, giải khai thì tốt rồi.” Vừa nói, hai người vừa một trước một sau vào phòng.
Lý Đại Hỉ bị Lộng Ngọc khai đạo xong, tuy rằng quyết định nghe theo khuyến cáo của nàng, nhưng vừa thấy Thẩm Thiên Lí liền nhịn không được nhớ tới chuyện y đã làm với hắn mấy ngày nay, hắn giấu không được tâm sự, lòng nghĩ gì trên mặt đều viết ra.
Thẩm Thiên Lí tiến đến, cầm tay hắn thành khẩn nói: “Đại Hỉ, ta đã biết ngươi vì sao giận ta, mấy ngày nay dằn vặt ngươi, đó là lỗi của ta, là ta táng tận lương tâm, cầm thú không bằng, cầu ngươi đại nhân đại lượng, cho ta một cơ hội.” Sau đó bỗng dưng quỳ xuống, cất cao giọng: “Ta, Thẩm Thiên Lí thề với trời, từ nay về sau, tương sát khí triệt để tòng tâm trung trừ khứ, bất dĩ khốc oản trì hạ, bất tồn ngoan lạt chi tâm. Thất xích nam nhi, nhất nặc thiên kim, nhược vi thử thệ, nhân thần cộng khí.”
Mọi người ngây dại, giống như toàn thân đều bị đóng đinh vào cột cứng ngắc. Lý Đại Hỉ cũng ngây dại, nửa ngày sau mới kéo kéo tay áo Lộng Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Na… Những lời hắn mới vừa nói có nghĩa gì?”
“Rầm” một tiếng, Phượng Vũ ngã sấp xuống.
Nhưng cũng không thể trách, vụ án Đại Hỉ mất tích ở trên núi, Phượng Vũ không có ở hiện trường, bởi vậy cũng không biết đại ca đã sủng Lý Đại Hỉ tới trời. Hôm nay mắt thấy lão đại luôn luôn vô tâm vô tình xin lỗi Lý Đại Hỉ, chẳng những tự hạ thấp mình quỳ xuông, còn thề độc sẽ thay đổi bản tính, đã khiến Phượng Vũ thập phần chấn kinh rồi, vậy mà còn gặp Lý Đại Hỉ biểu hiện không giống người thường, định lực kinh người như Phượng Vũ lúc này cũng không tránh khỏi hai chân như nhũn ra, thắm thiết hôn mặt đất.
Thẩm Thiên Lí sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, lời nói thâm tình chân thành của y thế mà Lý Đại Hỉ lại nghe không hiểu, lần thứ hai xác định: người này tuyệt đối là trời phái xuống dằn vặt y.
Hắn nghe Lộng Ngọc giải thích: “Đại Hỉ ca, ý công tử là sau này sẽ không bao giờ tùy tiện giết người nữa, còn sẽ đối đãi bình đẳng với hạ nhân, nếu như vi phạm lời thề hôm nay, sẽ không chết tử tế được, bị thế nhân và cả thần tiên thóa mạ, không chốn dung thân.”
Lý Đại Hỉ kích động, nhìn thẳng Thẩm Thiên Lí, thanh âm khẽ run: “Ngươi… Ngươi thực sự sau này sẽ… không bao giờ tùy tiện giết người nữa? Nếu như Tiên Tử gì đó còn muốn ngươi giết người thì làm sao đây? Nếu như đám hồ bằng cẩu hữu kia cười nhạo khiến ngươi mất mặt thì sao?”
Thẩm Thiên Lí nghe hắn nói vậy, thật to thở phào nhẹ nhõm, nút thắt trong lòng cuối cùng cũng giải khai, ôm hắn nói: “Đại Hỉ, tình cảm của ta đối Hạm Phương Tiên Tử, ngày ấy không phải đã biểu đạt rất rõ ràng sao? Nếu ta có ý với nàng, làm sao có thể vì ngươi mà thả Tiểu Lan? Về phần Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương và Phượng Cửu Thiên, ngươi còn không biết ni, bọn họ cũng bị ngươi giáo huấn mà tỉnh ngộ, mấy người chúng ta đều rất cảm kích ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta sao có thể trở về làm hảo bằng hữu thân thiết, nhưng mà ngươi cũng không được, nghẹn khuất cái gì sao không nói cho ta, kết quả hại ta hiểu lầm ngươi, hiện tại ngươi bị dằn vặt thành như vậy, ngươi có biết tâm ta đau đến thế nào không?”
Lý Đại Hỉ bĩu môi: “Đừng nói dễ nghe, ngươi nhất không thụ thương nhị không bị bệnh, sao bằng ta đau…” Chưa dứt câu, Phượng Vũ vừa đứng lên lại ngã xuống, mà Thẩm Thiên Lí tức giận gầm nhẹ: “Là tâm đau, tâm đau, ngươi có biết hay không?” Hắn vừa định hỏi ta bệnh nặng thế này tâm còn không đau, ngươi tại sao lại đau, bất quá để Phượng Vũ không kích động mà ngã nữa, liền cố gắng nuốt xuống, nghĩ thầm hài tử này thân thể xương cốt đơn bạc, cũng không nên hù dọa người ta hoài.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc, liền kéo áo Thẩm Thiên Lí kêu lên: “Tốt, ta suýt nữa bị ngươi lừa, ngươi vừa nói sau này sẽ không giết người, hảo hảo đối đãi thuộc hạ, hừ, ngươi cho là nhiêu đó đủ rồi sao? Ta muốn ngươi phải thề sau này không được lãng phí thức ăn, còn không được động bất động… động bất động liền đối ta…” Mặt hắn bỗng nhiên đỏ: “Quên đi, chỉ cần ngươi thề không lãng phí thức ăn là được.”
“Ân, không được lại đối với ngươi động bất động liền làm gì?” Thẩm Thiên Lí “thành khẩn” hỏi: “Đại Hỉ, ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng, bằng không sau đó ta vô tình lại phạm phải, bị ngươi không minh bạch oán hận thì rất là oan uổng đúng không, nào, nói cho ta biết, không cho ta đối với ngươi động bất động liền làm gì?”
Y nói xong, Lý Đại Hỉ càng thêm xấu hổ, thẳng thắn ngẩng đầu lên, thẹn quá thành giận mắng: “Làm gì ngươi rõ nhất, đừng tưởng ta không biết, ngươi đang bẫy ta, ép ta nói ra chuyện xấu hổ này, phi, ta không bị mắc lừa đâu.”
Lời vừa dứt, các nha hoàn và Phượng Vũ cũng nhịn không được cười ha ha, Lộng Ngọc nhân tiện nói: “Chúng ta đều đi ra ngoài đi, Đại Hỉ ca cần nói chuyện riêng với công tử mà, bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, chúng ta cũng không thể không biết điều.” Người nói người cười, phút chốc các nha hoàn đều đã đi khỏi.
Lời vừa dứt, các nha hoàn và Phượng Vũ cũng nhịn không được cười ha ha, Lộng Ngọc nhân tiện nói: “Chúng ta đều đi ra ngoài đi, Đại Hỉ ca muốn nói chuyện riêng với công tử mà, bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, chúng ta cũng không thể không biết điều.” Người nói người cười, phút chốc các nha hoàn đều đã đi khỏi.
Hãn Phỉ Hệ Liệt
Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm
强扭的瓜也甜
(Cưỡng ép cũng biến thành ngọt ngào)
Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ
Thể loại: cổ trang, nhất công nhất thụ
Dịch: QT ca
Qua yêu cầu ta đã tiếp nhận làm tiếp hạ bộ Cường nữu đích qua dã điềm.
Phần thượng bộ mọi người tìm đọc ở ĐÂY nha.
♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦
THƯỢNG BỘ
Edit + beta:Yān Wēi
Văn án:
Lý Đại Hỉ —— con cháu nông gia hàm hậu chất phác, chân thực nhiệt tình —— gặp gỡ đại nhân vật địa vị tôn quý, không biết lý lẽ —— thổ phỉ Thẩm Thiên Lí.
Hắn xưa nay hiền lành, cư nhiên bị áp chế trở thành áp trại nam thiếp.
Hừ hừ, được, hắn phải làm một tiểu thiếp hung ác, không đem sơn trại tên hỗn đản này phá nát hắn không cam lòng.
Bất quá, nếu bỏ qua tên hỗn đản chết tiệt Thẩm Thiên Lí kia, bỏ qua luôn việc mỗi ngày bị đặt trên giường “làm” không ngừng nghỉ, thì nơi ở của thổ phỉ cũng thật không tồi, không chỉ áo cơm không lo, còn có nhiều vô kể món hắn thích như chân heo, chân gà cùng cá tươi ngon......
(~ ^O^ ~)
Thẩm Thiên Lí —— thân là đại đương gia danh tiếng lẫy lừng, tâm ngoan thủ lạt, phiên kiểm vô tình —— như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến chính mình lại có một ngày chịu thua một tên thổ bao tử (nhà quê aka hai lúa)
Y đối Lý Đại Hỉ mọi cách đau sủng che chở, thế nhưng tất cả đều so ra kém một mâm thịt heo mới ra lò!?
Thật sự là...... Vô cùng nhục nhã a......
Ô ô ô, chẳng lẽ là ông trời trừng phạt y sao?
Nếu không một tên thổ bao tử cứ thấy đồ ăn là hai mắt phóng lục quang như thế nào lại lọt vào mắt y chứ?
HẠ BỘ
Edit + beta: FengYan
Văn án: (Tự biên)
Cuộc sống sau hôn nhân ngọt ngào hạnh phúc đến sâu răng, Thẩm Thiên Lý chính thức thăng cấp thê nô gánh vác trọng trách vỗ béo thổ bao tử Lý Đại Hỉ.
(~ ^O^ ~)
Những tưởng những ngày tháng êm đềm vẫn tiếp diễn nhưng lòng hận thù, âm mưu, toan tính của thế gian lại kéo họ vào vòng xoáy danh vọng một lần nữa…
Liệu họ có lấy lại được hạnh phúc vốn có và nhận ra được lòng mình hay không?
Chém hơi quá tay rồi thì phải = = Thay kệ >_
Nháy mắt đã ba ngày, Thẩm Thiên Lí cảm thấy đám nữ tử này thật sự quá phiền phức, vì vậy sai người đuổi bọn họ đi, một mình y đi dạo trong vườn, chán đến chết, lại nghĩ tới Lý Đại Hỉ, gút mắc giữa y và hắn đã càng ngày thắt chặt, hầu như đã thành khối bế tắc, rối nùi, khó gỡ, nhưng thật không cam lòng khi ngay cả gút mắc này bắt đầu từ đầu y cũng không biết.
Càng nghĩ càng phiền muộn, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, tựa hồ là có người đang đốt vàng mã, y giận dữ, phiền muộn trong lòng đang cần một chỗ phát tiết, tự dưng có kẻ muốn chết dâng tới cửa, y bước nhanh qua góc tường, liền thấy ở một gốc cây đằng trước, Lý Đại Hỉ đang đốt tiền giấy.
Y sửng sốt, thầm nghĩ lẽ nào hôm nay là ngày giỗ thân nhân hắn? Vừa định tiến lên, chợt nghe Lý Đại Hỉ lẩm bẩm: “Tiểu Hà muội tử, ta không biết ngươi bộ dạng thế nào, cũng chưa từng gặp gỡ ngươi, nhưng ta biết ngươi không đáng chết, tuổi còn trẻ mà đã cô linh linh đến Hoàng Tuyền, Thanh Minh mười lăm cũng không có ai nhớ thương, ta nghe Lộng Ngọc các nàng nói ngươi mất là ngày này ba năm trước đây, nên đốt ít tiền giấy cho ngươi, cho ngươi tại thế giới bên kia có thể ăn no mặc ấm, sau khi đầu thai đừng tiếp tục làm nha hoàn cho người ta. Gặp chủ tử tốt thì không khổ, nếu chẳng may gặp người xấu, ai…”
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là giơ tay lên mặt lau, Thẩm Thiên Lí liền biết hắn là đang lau lệ. Trong nháy mắt, tất cả đều minh bạch, nguyên lai Lý Đại Hỉ bỗng nhiên biến đối thái độ là vì cái chết của nha đầu Tiểu Hà, không sai, ba năm trước đây cũng bởi vì lấy lòng Hạm Phương Tiên Tử mà y không chút do dự đánh chết nàng, lúc đó chỉ cảm thấy là đương nhiên, thật không ngờ đến hôm nay bị báo ứng, lại là bị Lý Đại Hỉ thiện lương thành thật quật cường mà y yêu thương nhất báo ứng.
Tiểu Hà đã chết, không cách nào cứu sống lại, lẽ ra Lý Đại Hỉ không nên vì một người chết mà không để ý người sống. Thẩm Thiên Lí mơ hồ đoán ra, ngày ấy hắn lạnh nhạt với mình có lẽ là tưởng cho mình một bài học, để y sau này sẽ không xem mạng người như cỏ rác, ai ngờ y đã không xoa dịu hắn, còn làm rất nhiều việc không bằng cầm thú, rốt cục khiến hắn đối với y thất vọng cực độ, chắc sẽ không bao giờ tâm sự điều gì với y nữa.
Nghĩ đến đây, không khỏi vừa xấu hổ vừa hối hận vừa đau lòng, đang muốn đi ra ngoài ôm Lý Đại Hỉ hảo hảo xin lỗi hắn, chợt nghe hắn ho nặng nề vài tiếng, sau đó thở dốc nói: “Ai, ta lúc này đây đốt giấy cho người ta, nhưng chính mình cũng sống không được bao lâu, sau này không biết có ai đốt vàng mã cho ta không ni.” Hắn một bên ném một xấp giấy vào trong đống lửa, một bên nhịn không được ho một trận dữ dội.
Thẩm Thiên Lí nghe được câu “Chính mình cũng sống không được bao lâu ” thì kinh hãi vô cùng, mau chóng vọt đến, kéo Lý Đại Hỉ nhìn kỹ, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền hầu như phát điên, sắc mặt Lý Đại Hỉ xanh lè tái nhợt, thân thể vốn gầy giờ càng trở nên teo tóp, y nắm lấy cánh tay ái nhân, vì mất bình tĩnh mà lớn tiếng: “Ngươi làm sao vậy? Nhiễm bệnh sao? Mau nói cho ta biết.” Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ liền cố gắng giãy ra khỏi tay y, lạnh nhạt nói: “Ta không sao cả, ngươi phát điên cái gì, ta không có bệnh.”
“Ngươi nói bậy, ngươi mới vừa nói cái gì sống không được bao lâu, đã cho ta không…” Thẩm Thiên Lí gấp đến độ rống to hơn, nói chưa dứt câu, bỗng nhiên thấy trên mặt đất có mấy đốm máu, y cảm thấy như đất trời sụp đổ, tay đang nắm lấy cánh tay Lý Đại Hỉ cũng nhịn không được run rẩy: “Đây là… Đây là ngươi ho ra máu?”
Y kinh hãi nhìn Lý Đại Hỉ, cùng lúc đó, một luồng nhiệt từ cơ thể Lý Đại Hỉ cách qua một lớp áo truyền đến tay y, đưa tay muốn sờ trán Lý Đại Hỉ, hắn liền tránh né, nhưng vẫn bị y bắt được, không cho Lý Đại Hỉ cơ hội mở miệng phủ nhận nữa, Thẩm Thiên Lí như muốn điên rồi, lắp bắp “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” rồi nhanh như chớp bế hắn lên.
Lý Đại Hỉ bị ôm như thế thì hoa mắt chóng mặt, hắn đã bị bệnh vài ngày, hiện giờ còn sốt cao, đâu còn có thể giãy dụa, bị Thẩm Thiên Lí bế thẳng vào phòng, nghe y hoảng loạn rống: “Lộng Ngọc, mau, mau dẫn Lão Ngũ đến đây, nhanh lên một chút, Đại Hỉ bệnh rất nặng.”
Y vừa nói vừa cẩn thận sờ sờ trán Lý Đại Hỉ, chỉ cảm thấy nóng như khi chạm tay vào chậu than kia, sợ đến tim đều tựa hồ ngừng đập, hét gọi người mang khăn bông đến lau mồ hôi cho hắn, lãnh tĩnh mấy hôm nay lúc này vô tung vô ảnh, lòng đại loạn, chỉ cảm thấy tâm đau như bị hàng vạn cây kim đâm trúng.
Hoa Nhị, Mị Dung và Lưu Sương, Sấn Nguyệt đều tới, nhìn thấy bộ dạng Lý Đại Hỉ, cũng bị dọa đến mất hồn. Chợt bên ngoài truyền tới một thanh âm miễn cưỡng: “Thế nào, lần trước vội vàng gọi ta tới, kết quả đơn giản là bị cảm lạnh một chút, lần này không phải lại là cảm lạnh chứ.”
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Vũ vẻ mặt bất mãn tiến vào, đến khi thấy bộ dạng Lý Đại Hỉ, liền trở nên nghiêm túc, nhanh chóng bắt mạch, sau đó bực bội nhìn Thẩm Thiên Lí: “Đại ca, ngươi xác định hiện tại phải cứu người này sao? Đừng để ta phí công phu thật lớn cứu hắn rồi lại bởi vì hắn đắc tội ngươi mà một chưởng tống hắn tới Tây Thiên, nếu như vậy, còn không bằng mặc hắn đi, cũng đỡ hao bao nhiêu dược liệu quý hiếm…”
Chưa nói xong đã bị Thẩm Thiên Lí nhảy dựng lên mắng: “Hỗn trướng, ai nói muốn giết hắn, ngươi mau hảo hảo trị hắn cho ta, nếu có chút nào sơ suất, ta không tha cho ngươi.”
Phượng Vũ bĩu môi: “Ngươi gấp cái gì a? Không muốn giết hắn? Không muốn giết hắn mà ngươi dằn vặt hắn thành như vậy sao? Ta cho ngươi biết, với sức khỏe hắn lúc trước, sống đến chín mươi tuổi còn ít đó, nhưng này chỉ mới có vài ngày, ngươi xem hắn thành bộ dáng gì đây? Không biết ngươi tại sao bỗng nhiên thiện tâm tìm ta, nếu trễ hai ba ngày, thì không chết cũng bị lao, sống nhiều nhất thêm một năm rưỡi cũng mất mạng.”
Nói tới nói lui, Phượng Vũ vẫn nhanh chóng viết đơn thuốc, đưa cho Lộng Ngọc: “Ngươi gọi người đến nói với tổng quản, toàn bộ thuốc đầu phải lấy loại tốt nhất, nếu dám gian dối, cẩn thận ta lột da hắn. Còn nữa, trong đây có một vị cam nam tử, phải phái người đến chỗ Giang Bách Xuyên lấy, phía sau núi nơi Lục Thủy phái của bọn họ cư ngụ có loại cam nam tử tốt nhất.”
Sau đó quay sang Hoa Nhị: “Ngươi đến phòng ta, đến cái tủ đặt ở phía nam, ngăn kéo thứ hai lấy một hạp kim châm có khắc long phượng đồ án đem đến đây cho ta.” Rồi chuyển hướng Mị Dung, đưa cho nàng một tờ giấy: “Bảo trù phòng nấu canh y theo công thức này, làm nhanh lên nhé, Đại Hỉ ca thân thể quá kém, nếu không tẩm bổ chỉ sợ không chịu đựng thêm được nữa, nhưng mà cũng phải thanh đạm một tí, không thì Đại Hỉ ca cũng không dung nạp nổi.”
Phượng Vũ oán hận nhìn Thẩm Thiên Lí: “Ta nói đại ca, ngươi không muốn hắn chết, dằn vặt ác như vậy làm gì? Nói cho ngươi biết, hắn bệnh này không phải mới ngày một ngày hai, là do hắn miệt mài quá đột, mệt nhọc triền miên, trúng mưa nhiễm lạnh, phẫn nộ ưu tư, sầu đau phiền muộn, hảo ma, cái gì hắn cũng có, bản lĩnh ngươi cũng quá lớn đi, người bình thường cùng lúc có hai bệnh đã là khó, ngươi thật ra đã dùng phương pháp gì, có thể khiến hắn thoáng cái bị cả chục bệnh.”
Thẩm Thiên Lí mặt đỏ lên, lần đầu tỏ ra yếu kém trước Ngũ đương gia, cúi đầu không nói, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đến tột cùng thế nào? Đến lúc nào mới khỏi hẳn?”. Lưu Sương và Sấn Nguyệt ở bên cạnh nhìn thoáng qua, trong lòng nghĩ: Công tử ban ngày bảo tổng quản an bài cho Đại Hỉ ca công việc vừa nhiều vừa khó, buổi tối lại bắt người ta làm chuyện kia, không quá nửa đêm không tha, biết rõ hắn yêu quý thức ăn, liền sai người lãng phí cho hắn xem, thừa dịp mưa to, để hắn đứng dầm mưa cả ngày, bởi vậy Đại Hỉ ca bị đủ chứng bệnh là phải rồi. Chỉ là lời này không dám nói ra. Phượng Vũ hừ một tiếng: “Cái gì? Ngươi bây giờ còn nghĩ đến chuyện khỏi hẳn? Nói cho ngươi biết, hắn đây là hàn khí nhập phế, ưu tư nhập tâm, suy yếu tận xương, nhặt cái mạng trở về đã quá lắm, còn muốn khỏi hẳn ni, ít nhất cũng phải theo dõi mấy tháng rồi mới tính tiếp được.” Vừa nói xong, Hoa Nhị đã mang châm đến, lúc đó Lý Đại Hỉ đã sốt đến mê man nên mới tùy ý Phượng Vũ thi châm, bằng không hắn mà thanh tỉnh thì còn lâu mới chịu phối hợp.
Châm xong, Lý Đại Hỉ cũng đang ngủ, Thẩm Thiên Lí trực bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, cũng không biết qua bao lâu, Lộng Ngọc và Hoa Nhị cẩn thận bưng chén thuốc và chén canh còn bốc khói tiến đến.
Vừa lúc Lý Đại Hỉ mở mắt ra, không đợi các nàng uy thuốc liền đối Thẩm Thiên Lí lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn làm gì? Ta hôm nay đánh không lại ngươi, ngươi mau làm xong rồi đưa ta trở về, ta còn có nhiều việc, không rảnh ni.”
Chỉ một câu nói hời hợt, lại làm cho Thẩm Thiên Lí đau đến xé lòng, y gắng gượng nở nụ cười: “Đại Hỉ, ta biết ngươi giận ta, nhưng giờ không phải là lúc để dỗi, mau uống thuốc đi.” Liền thấy Lý Đại Hỉ đưa tay về phía chén thuốc, trong lòng y khẽ động, vội vã xuất thủ, nên ngăn lại kịp ý định hất đổ chén thuốc của Đại Hỉ, y vừa sốt ruột vừa đau, vội khuyên: “Ngươi muốn phát giận thì phát trên người ta nè, chén thuốc đó đã nấu suốt hai canh giờ, để đổ thì phải mất thời gian nấu lại, ngươi không kịp uống bệnh sẽ nặng thêm, ngươi uống nhanh đi.”
Ai ngờ nghe xong Lý Đại Hỉ liền trừng mắt: “Phi! Ta uống thuốc làm gì? Ta chỉ là thổ bao tử nghèo hèn, uống không nổi chén thuốc cao quý của ngươi…” Đang nói thì lại ho một trận dữ dội, mang theo vài giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, mọi người trong phòng sợ tới mức thất thanh kêu to.
Phượng Vũ vọt vào, xem qua xong lắc đầu nói: “Hoàn hảo ho không nhiều lắm, đừng làm cho tâm tình của hắn kích động.” Nói xong nhìn Thẩm Thiên Lí: “Đại ca, hắn nếu sinh giận dữ với ngươi, ngươi liền đi ra ngoài trước, chờ hắn bình tĩnh rồi nói sau, lúc này không nên kích thích hắn.” Vừa nói vừa kéo Thẩm Thiên Lí đang lưu luyến đi ra.
Đợi Thẩm Thiên Lí đi rồi, Lý Đại Hỉ liền nằm trở lại, Lộng Ngọc khuyên hắn uống thuốc hắn cũng không chịu, chỉ la hét muốn về hậu viện làm việc. Lộng Ngọc bất đắc dĩ bảo mọi người đều ra ngoài, lúc này mới đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn chăm chú, Lý Đại Hỉ không biết vì sao, vốn là lẽ thẳng khí hùng, nhưng bị nhìn một hồi cũng chột dạ cúi đầu, lẩm bẩm: “Ngươi… Ngươi nhìn ta làm gì? Ta đâu làm gì sai.”
Vừa dứt lời, chợt nghe Lộng Ngọc trầm giọng nói: “Ngươi không làm gì sai, ngươi chỉ là đang làm chuyện điên rồ. Ngươi có biết hay không mấy ngày qua cũng bởi vì giận dỗi vô lý mà suýt nữa hại luôn tính mạng của mình…”
Không đợi nói xong, Lý Đại Hỉ liền ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Mặc kệ, cũng tốt hơn cùng tiểu lang thủ đoạn độc ác kia chết cùng một chỗ.”
Lộng Ngọc tức giận hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi chỉ lo cho bản thân, công tử sủng ngươi thái quá nên ngươi đã quên mất hơn một ngàn tính mạng ở quê nhà rồi đúng không? Ngươi có nghĩ tới nếu ngươi chết, những người còn sống phải làm sao bây giờ hay không? Hôm nay có ngươi, cứu được Tiểu Lan từ tay Hạm Phương Tiên Tử, ngày mai ngươi chết, bao nhiêu nha đầu sẽ rơi vào tay nữ nhân độc ác đó? Ngươi chỉ vì nhất thời xúc động, không để ý tính mạng cùng công tử đối nghịch, sao không ngẫm lại đạo lý nhu khắc cương?”
Lý Đại Hỉ bi phẫn nói: “Cái gì nhu khắc cương? Ta cứu được Tiểu Lan có ích lợi gì? Tiểu Hà không phải đã chết sao? Đâu có cứu được. Người chết dưới tay Thẩm Thiên Lí không biết còn bao nhiêu, Lộng Ngọc, những điều này ngươi phải rõ chứ?” Hắn rũ mắt: “Ta cứu bọn họ không được, vậy mà ngươi còn đề cao ta.”
Lộng Ngọc lắc đầu: “Ngươi là vì chuyện này mà cùng công tử đối nghịch?”
Lý Đại Hỉ gật đầu, ủy khuất nói: “Ta vốn tưởng dùng biện pháp mạnh sẽ khiến hắn hối cải, sau này không động bất động liền muốn giết người, hồi ở trên núi, lúc hắn muốn đông chết các ngươi, rõ ràng hắn đã đáp ứng ta sau này sẽ yêu quý thuộc hạ và nha hoàn, nhưng chưa được nửa năm, hắn liền quên lời hứa của mình sạch sẽ. Ta làm thế này chỉ muốn hắn nhớ kỹ lời đã hứa, ai ngờ hắn chẳng những không biết sai còn đem ta đuổi đi… Sau đó… Sau đó còn đối ta làm ra sự tình cầm thú không bằng, Lộng Ngọc, ta rốt cuộc triệt để nhận rõ bản chất của hắn, ta không bao giờ muốn cùng hắn ở cùng một chỗ nữa. Hắn nói thích ta, yêu ta đều là giả, Đại Ngưu thôn ta yêu vợ hắn hay A Ngũ thích Lan Hoa Nhi nhà ta, đó mới là thực sự thích, thực sự yêu, bọn họ sẽ không bao giờ để cho người mình thích chịu ủy khuất, còn Thẩm Thiên Lí, hắn căn bản không phải thích ta, lúc này nổi tâm thương hại cứu ta, lần tới có thể giết ta, mạng người đối với hắn đâu bằng cả con kiến.” Hắn nói xong, đôi mắt trông mong nhìn Lộng Ngọc, nghĩ thầm nha hoàn này nhất định sẽ đồng tình với mình. Thường ngày vẫn vậy.
Không ngờ Lộng Ngọc lại bật cười, lắc đầu nói: “Đại Hỉ ca, ngươi a ngươi, thật là một hài tử lương thiện, nếu như có khúc mắc trong lòng, sao không nói ra rồi cùng mọi người từ từ giải quyết? Không nên giữ trong lòng, ương bướng không chịu nghe khuyên giải rồi tự làm khổ mình như vậy.” Nói xong mang chén thuốc đến, dỗ dành: “Ngươi trước hết uống thuốc đã, xong rồi ta chậm rãi nói cho ngươi nghe.”
Nàng ôn nhu như vậy, Lý Đại Hỉ đâu thể cự tuyệt, nhăn mặt bịt mũi ực một cái hết chén thuốc, Lộng Ngọc lại mang tới chén canh nóng, vừa uy hắn vừa chân thành mở lời: “Đại Hỉ ca, những lời ngươi nói đều sai rồi. Ngươi phải biết rằng, công tử và Đại Ngưu, A Ngũ nhà ngươi không giống nhau, hai người kia với ngươi đều là nông dân, bọn họ cùng nữ nhi bọn họ yêu thương địa vị bình đẳng, bọn họ từ nhỏ đến lớn chỉ học cần lao chất phác, mục tiêu cả đời bất quá cũng là sở hữu vài mẫu đất, một ngôi nhà, để lão bà và hài tử sống thoải mái một chút. Trong lòng bọn họ, cho tới bây giờ đều không cái gì gọi là đẳng cấp chi phân, nên bọn họ hiểu được thật lòng yêu quý che chở người mình thích.”
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp: “Thế nhưng công tử cùng bọn họ bất đồng, công tử xuất thân quý tộc, cha nương mất sớm, căn cơ lại tốt, được các trưởng lão thu làm đệ tử. Chưa bảy tuổi đã được chỉ định là người chấp chưởng tiếp theo của Thanh Sơn Phái, có thể nói, hắn từ nhỏ đến lớn đều sống trong cẩm y ngọc thực, luôn cao cao tại thượng, bằng hữu của hắn, chỉ có lục đục với nhau, âm trầm lãnh khốc, âm mưu tính kế dùng mọi thủ đoạn để đoạt được địa vị càng cao càng tốt. Hắn không hề biết cuộc sống gian khổ của chúng ta, ở trong lòng hắn, hạ nhân đều là trâu ngựa heo dê, muốn ai chết thì người đó phải chết, hắn cho rằng đây là lẽ thường.”
Nàng thấy Lý Đại Hỉ muốn mở miệng phản bác, liền nhanh chóng nói tiếp: “Đại Hỉ ca, ngươi hãy nghe ta nói hết. Kì thực, lần này ngươi bỗng nhiên cải biến thái độ, ta cũng thập phần khó hiểu, hôm nay ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta không ngại cũng thành thật nói cho ngươi biết, một điểm ta cũng không ủng hộ ngươi làm vậy, thuần túy là hại người hại mình, ta nếu sớm biết thì đã can ngăn. Ngươi đừng không phục, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, Tiểu Hà đã chết cách đây ba năm, lúc đó ngươi còn chưa gặp công tử ni. Ngươi nói cũng đúng, những năm gần đây người chết dưới tay công tử nhiều vô số kể, trước khi gặp ngươi, ta xác định công tử căn bản không phải người, hắn căn bản là không có cảm tình, nói chi đến thương hại chi tâm. Thế nhưng từ khi hắn gặp ngươi, mọi chuyện không còn như trước nữa, hắn bởi vì quan tâm ngươi, thích ngươi, mà bắt đầu giống một con người, hắn có thất tình lục dục, vì một câu nói của ngươi mà không giết hơn ba mươi nha hoàn, thậm chí vì ngươi, không tiếc đắc tội Hạm Phương Tiên Tử mà đem Tiểu Lan thả, nếu là trước đây, chúng ta căn bản không dám mơ đến. Có thể thấy được trong tâm hắn chỉ có ngươi, cũng bắt đầu vì ngươi mà thay đổi. Ngươi tại sao có thể bởi vì nợ cũ trước đây mà đối hắn triệt để thất vọng ni? Mấy ngày nay hắn làm những chuyện không bằng cầm thú cũng chỉ vì muốn bức ngươi cúi đầu và nối lại tình xưa, ngươi nếu sớm nói ra, sẽ không đến nông nỗi này. Tóm lại, làm người thì phải luôn nhìn về phía trước, Tiểu Hà và mấy người kia dù sao cũng đã chết, ngươi có làm thế nào bọn họ cũng không sống lại được. Chuyện ngươi nên làm là hảo hảo cải tạo công tử, từ nay về sau triệt để ngăn chặn bi kịch tương tự Tiểu Hà xảy ra. Đại Hỉ ca, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, ta nói có đúng không?” Lý Đại Hỉ do dự: “Nghe ngươi nói tựa hồ rất có đạo lý, chỉ là ta thật sự có thể cải tạo được hắn sao? Ngươi cũng xác định hắn căn bản không phải người a.”
Vừa dứt lời, Lộng Ngọc lắc đầu cười: “Công tử cũng tạo nghiệt nhiều lắm, nên trời phái ngươi tới dạy dỗ lại hắn, ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần đối hắn hảo hảo, đừng lạnh lùng như mấy hôm nay, ta dám cam đoan, công tử nhất định sẽ sửa đổi được, ngươi khiến hắn cả Hạm Phương Tiên Tử và ngôi vị Minh Chủ Ngũ Phái cũng đều buông tha, còn có cái gì làm không được.” Lý Đại Hỉ thắc mắc: “Ta chỉ là một nông dân, còn lớn tuổi hơn hắn, lại là một nam nhân, sao ta có sức ảnh hưởng lớn đến vậy được?”
Nói xong lại thấy Lộng Ngọc lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, ta đoán ngay cả công tử cũng chưa chắc biết ni, chỉ có thể nói, do hai chữ “nhân duyên”, hai người hoàn toàn khác nhau lại ở bên nhau, bổ sung cho nhau, khiến người kia ngày càng tốt đẹp hơn, đó là sự kì diệu của định mệnh.” Nói xong gọi mọi người: “Được rồi, Đại Hỉ ca không có việc gì, mới vừa rồi Ngũ đương gia bảo buổi tối sẽ châm thêm một lần, các ngươi nhanh đi mời.”
Các nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng đi thỉnh Phượng Vũ, Mị Dung ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng buông xuống một tảng đá lớn.
Thẩm Thiên Lí và Phượng Vũ cùng nhau tới, Phượng Vũ vừa đi vừa nói: “Đại ca, ngươi nhẫn không được sao? Đại Hỉ ca khó khăn mới ổn định một chút, ngươi tiếp tục kích động hắn, làm ta không thi châm được, hậu quả khó có thể dự liệu.”
Nói xong Thẩm Thiên Lí nhẹ giọng: “Đừng nói lời vô ích, ta biết hắn bị gút mắc chỗ nào, giải khai thì tốt rồi.” Vừa nói, hai người vừa một trước một sau vào phòng.
Lý Đại Hỉ bị Lộng Ngọc khai đạo xong, tuy rằng quyết định nghe theo khuyến cáo của nàng, nhưng vừa thấy Thẩm Thiên Lí liền nhịn không được nhớ tới chuyện y đã làm với hắn mấy ngày nay, hắn giấu không được tâm sự, lòng nghĩ gì trên mặt đều viết ra.
Thẩm Thiên Lí tiến đến, cầm tay hắn thành khẩn nói: “Đại Hỉ, ta đã biết ngươi vì sao giận ta, mấy ngày nay dằn vặt ngươi, đó là lỗi của ta, là ta táng tận lương tâm, cầm thú không bằng, cầu ngươi đại nhân đại lượng, cho ta một cơ hội.” Sau đó bỗng dưng quỳ xuống, cất cao giọng: “Ta, Thẩm Thiên Lí thề với trời, từ nay về sau, tương sát khí triệt để tòng tâm trung trừ khứ, bất dĩ khốc oản trì hạ, bất tồn ngoan lạt chi tâm. Thất xích nam nhi, nhất nặc thiên kim, nhược vi thử thệ, nhân thần cộng khí.”
Mọi người ngây dại, giống như toàn thân đều bị đóng đinh vào cột cứng ngắc. Lý Đại Hỉ cũng ngây dại, nửa ngày sau mới kéo kéo tay áo Lộng Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Na… Những lời hắn mới vừa nói có nghĩa gì?”
“Rầm” một tiếng, Phượng Vũ ngã sấp xuống.
Nhưng cũng không thể trách, vụ án Đại Hỉ mất tích ở trên núi, Phượng Vũ không có ở hiện trường, bởi vậy cũng không biết đại ca đã sủng Lý Đại Hỉ tới trời. Hôm nay mắt thấy lão đại luôn luôn vô tâm vô tình xin lỗi Lý Đại Hỉ, chẳng những tự hạ thấp mình quỳ xuông, còn thề độc sẽ thay đổi bản tính, đã khiến Phượng Vũ thập phần chấn kinh rồi, vậy mà còn gặp Lý Đại Hỉ biểu hiện không giống người thường, định lực kinh người như Phượng Vũ lúc này cũng không tránh khỏi hai chân như nhũn ra, thắm thiết hôn mặt đất.
Thẩm Thiên Lí sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, lời nói thâm tình chân thành của y thế mà Lý Đại Hỉ lại nghe không hiểu, lần thứ hai xác định: người này tuyệt đối là trời phái xuống dằn vặt y.
Hắn nghe Lộng Ngọc giải thích: “Đại Hỉ ca, ý công tử là sau này sẽ không bao giờ tùy tiện giết người nữa, còn sẽ đối đãi bình đẳng với hạ nhân, nếu như vi phạm lời thề hôm nay, sẽ không chết tử tế được, bị thế nhân và cả thần tiên thóa mạ, không chốn dung thân.”
Lý Đại Hỉ kích động, nhìn thẳng Thẩm Thiên Lí, thanh âm khẽ run: “Ngươi… Ngươi thực sự sau này sẽ… không bao giờ tùy tiện giết người nữa? Nếu như Tiên Tử gì đó còn muốn ngươi giết người thì làm sao đây? Nếu như đám hồ bằng cẩu hữu kia cười nhạo khiến ngươi mất mặt thì sao?”
Thẩm Thiên Lí nghe hắn nói vậy, thật to thở phào nhẹ nhõm, nút thắt trong lòng cuối cùng cũng giải khai, ôm hắn nói: “Đại Hỉ, tình cảm của ta đối Hạm Phương Tiên Tử, ngày ấy không phải đã biểu đạt rất rõ ràng sao? Nếu ta có ý với nàng, làm sao có thể vì ngươi mà thả Tiểu Lan? Về phần Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương và Phượng Cửu Thiên, ngươi còn không biết ni, bọn họ cũng bị ngươi giáo huấn mà tỉnh ngộ, mấy người chúng ta đều rất cảm kích ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta sao có thể trở về làm hảo bằng hữu thân thiết, nhưng mà ngươi cũng không được, nghẹn khuất cái gì sao không nói cho ta, kết quả hại ta hiểu lầm ngươi, hiện tại ngươi bị dằn vặt thành như vậy, ngươi có biết tâm ta đau đến thế nào không?”
Lý Đại Hỉ bĩu môi: “Đừng nói dễ nghe, ngươi nhất không thụ thương nhị không bị bệnh, sao bằng ta đau…” Chưa dứt câu, Phượng Vũ vừa đứng lên lại ngã xuống, mà Thẩm Thiên Lí tức giận gầm nhẹ: “Là tâm đau, tâm đau, ngươi có biết hay không?” Hắn vừa định hỏi ta bệnh nặng thế này tâm còn không đau, ngươi tại sao lại đau, bất quá để Phượng Vũ không kích động mà ngã nữa, liền cố gắng nuốt xuống, nghĩ thầm hài tử này thân thể xương cốt đơn bạc, cũng không nên hù dọa người ta hoài.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc, liền kéo áo Thẩm Thiên Lí kêu lên: “Tốt, ta suýt nữa bị ngươi lừa, ngươi vừa nói sau này sẽ không giết người, hảo hảo đối đãi thuộc hạ, hừ, ngươi cho là nhiêu đó đủ rồi sao? Ta muốn ngươi phải thề sau này không được lãng phí thức ăn, còn không được động bất động… động bất động liền đối ta…” Mặt hắn bỗng nhiên đỏ: “Quên đi, chỉ cần ngươi thề không lãng phí thức ăn là được.”
“Ân, không được lại đối với ngươi động bất động liền làm gì?” Thẩm Thiên Lí “thành khẩn” hỏi: “Đại Hỉ, ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng, bằng không sau đó ta vô tình lại phạm phải, bị ngươi không minh bạch oán hận thì rất là oan uổng đúng không, nào, nói cho ta biết, không cho ta đối với ngươi động bất động liền làm gì?”
Y nói xong, Lý Đại Hỉ càng thêm xấu hổ, thẳng thắn ngẩng đầu lên, thẹn quá thành giận mắng: “Làm gì ngươi rõ nhất, đừng tưởng ta không biết, ngươi đang bẫy ta, ép ta nói ra chuyện xấu hổ này, phi, ta không bị mắc lừa đâu.”
Lời vừa dứt, các nha hoàn và Phượng Vũ cũng nhịn không được cười ha ha, Lộng Ngọc nhân tiện nói: “Chúng ta đều đi ra ngoài đi, Đại Hỉ ca cần nói chuyện riêng với công tử mà, bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, chúng ta cũng không thể không biết điều.” Người nói người cười, phút chốc các nha hoàn đều đã đi khỏi.
Lời vừa dứt, các nha hoàn và Phượng Vũ cũng nhịn không được cười ha ha, Lộng Ngọc nhân tiện nói: “Chúng ta đều đi ra ngoài đi, Đại Hỉ ca muốn nói chuyện riêng với công tử mà, bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, chúng ta cũng không thể không biết điều.” Người nói người cười, phút chốc các nha hoàn đều đã đi khỏi.
Hãn Phỉ Hệ Liệt
Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm
强扭的瓜也甜
(Cưỡng ép cũng biến thành ngọt ngào)
Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ
Thể loại: cổ trang, nhất công nhất thụ
Dịch: QT ca
Qua yêu cầu ta đã tiếp nhận làm tiếp hạ bộ Cường nữu đích qua dã điềm.
Phần thượng bộ mọi người tìm đọc ở ĐÂY nha.
THƯỢNG BỘ
Edit + beta:Yān Wēi
Văn án:
Lý Đại Hỉ —— con cháu nông gia hàm hậu chất phác, chân thực nhiệt tình —— gặp gỡ đại nhân vật địa vị tôn quý, không biết lý lẽ —— thổ phỉ Thẩm Thiên Lí.
Hắn xưa nay hiền lành, cư nhiên bị áp chế trở thành áp trại nam thiếp.
Hừ hừ, được, hắn phải làm một tiểu thiếp hung ác, không đem sơn trại tên hỗn đản này phá nát hắn không cam lòng.
Bất quá, nếu bỏ qua tên hỗn đản chết tiệt Thẩm Thiên Lí kia, bỏ qua luôn việc mỗi ngày bị đặt trên giường “làm” không ngừng nghỉ, thì nơi ở của thổ phỉ cũng thật không tồi, không chỉ áo cơm không lo, còn có nhiều vô kể món hắn thích như chân heo, chân gà cùng cá tươi ngon......
(~ ^O^ ~)
Thẩm Thiên Lí —— thân là đại đương gia danh tiếng lẫy lừng, tâm ngoan thủ lạt, phiên kiểm vô tình —— như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến chính mình lại có một ngày chịu thua một tên thổ bao tử (nhà quê aka hai lúa)
Y đối Lý Đại Hỉ mọi cách đau sủng che chở, thế nhưng tất cả đều so ra kém một mâm thịt heo mới ra lò!?
Thật sự là...... Vô cùng nhục nhã a......
Ô ô ô, chẳng lẽ là ông trời trừng phạt y sao?
Nếu không một tên thổ bao tử cứ thấy đồ ăn là hai mắt phóng lục quang như thế nào lại lọt vào mắt y chứ?
HẠ BỘ
Edit + beta: FengYan
Văn án: (Tự biên)
Cuộc sống sau hôn nhân ngọt ngào hạnh phúc đến sâu răng, Thẩm Thiên Lý chính thức thăng cấp thê nô gánh vác trọng trách vỗ béo thổ bao tử Lý Đại Hỉ.
(~ ^O^ ~)
Những tưởng những ngày tháng êm đềm vẫn tiếp diễn nhưng lòng hận thù, âm mưu, toan tính của thế gian lại kéo họ vào vòng xoáy danh vọng một lần nữa…
Liệu họ có lấy lại được hạnh phúc vốn có và nhận ra được lòng mình hay không?
Chém hơi quá tay rồi thì phải = = Thay kệ >_
[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm - Chapter 12
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nháy mắt đã ba ngày, Thẩm Thiên Lí cảm thấy đám nữ tử này thật sự quá phiền phức, vì vậy sai người đuổi bọn họ đi, một mình y đi dạo trong vườn, chán đến chết, lại nghĩ tới Lý Đại Hỉ, gút mắc giữa y và hắn đã càng ngày thắt chặt, hầu như đã thành khối bế tắc, rối nùi, khó gỡ, nhưng thật không cam lòng khi ngay cả gút mắc này bắt đầu từ đầu y cũng không biết.
Càng nghĩ càng phiền muộn, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, tựa hồ là có người đang đốt vàng mã, y giận dữ, phiền muộn trong lòng đang cần một chỗ phát tiết, tự dưng có kẻ muốn chết dâng tới cửa, y bước nhanh qua góc tường, liền thấy ở một gốc cây đằng trước, Lý Đại Hỉ đang đốt tiền giấy.
Y sửng sốt, thầm nghĩ lẽ nào hôm nay là ngày giỗ thân nhân hắn? Vừa định tiến lên, chợt nghe Lý Đại Hỉ lẩm bẩm: “Tiểu Hà muội tử, ta không biết ngươi bộ dạng thế nào, cũng chưa từng gặp gỡ ngươi, nhưng ta biết ngươi không đáng chết, tuổi còn trẻ mà đã cô linh linh đến Hoàng Tuyền, Thanh Minh mười lăm cũng không có ai nhớ thương, ta nghe Lộng Ngọc các nàng nói ngươi mất là ngày này ba năm trước đây, nên đốt ít tiền giấy cho ngươi, cho ngươi tại thế giới bên kia có thể ăn no mặc ấm, sau khi đầu thai đừng tiếp tục làm nha hoàn cho người ta. Gặp chủ tử tốt thì không khổ, nếu chẳng may gặp người xấu, ai…”
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là giơ tay lên mặt lau, Thẩm Thiên Lí liền biết hắn là đang lau lệ. Trong nháy mắt, tất cả đều minh bạch, nguyên lai Lý Đại Hỉ bỗng nhiên biến đối thái độ là vì cái chết của nha đầu Tiểu Hà, không sai, ba năm trước đây cũng bởi vì lấy lòng Hạm Phương Tiên Tử mà y không chút do dự đánh chết nàng, lúc đó chỉ cảm thấy là đương nhiên, thật không ngờ đến hôm nay bị báo ứng, lại là bị Lý Đại Hỉ thiện lương thành thật quật cường mà y yêu thương nhất báo ứng.
Tiểu Hà đã chết, không cách nào cứu sống lại, lẽ ra Lý Đại Hỉ không nên vì một người chết mà không để ý người sống. Thẩm Thiên Lí mơ hồ đoán ra, ngày ấy hắn lạnh nhạt với mình có lẽ là tưởng cho mình một bài học, để y sau này sẽ không xem mạng người như cỏ rác, ai ngờ y đã không xoa dịu hắn, còn làm rất nhiều việc không bằng cầm thú, rốt cục khiến hắn đối với y thất vọng cực độ, chắc sẽ không bao giờ tâm sự điều gì với y nữa.
Nghĩ đến đây, không khỏi vừa xấu hổ vừa hối hận vừa đau lòng, đang muốn đi ra ngoài ôm Lý Đại Hỉ hảo hảo xin lỗi hắn, chợt nghe hắn ho nặng nề vài tiếng, sau đó thở dốc nói: “Ai, ta lúc này đây đốt giấy cho người ta, nhưng chính mình cũng sống không được bao lâu, sau này không biết có ai đốt vàng mã cho ta không ni.” Hắn một bên ném một xấp giấy vào trong đống lửa, một bên nhịn không được ho một trận dữ dội.
Thẩm Thiên Lí nghe được câu “Chính mình cũng sống không được bao lâu ” thì kinh hãi vô cùng, mau chóng vọt đến, kéo Lý Đại Hỉ nhìn kỹ, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền hầu như phát điên, sắc mặt Lý Đại Hỉ xanh lè tái nhợt, thân thể vốn gầy giờ càng trở nên teo tóp, y nắm lấy cánh tay ái nhân, vì mất bình tĩnh mà lớn tiếng: “Ngươi làm sao vậy? Nhiễm bệnh sao? Mau nói cho ta biết.” Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ liền cố gắng giãy ra khỏi tay y, lạnh nhạt nói: “Ta không sao cả, ngươi phát điên cái gì, ta không có bệnh.”
“Ngươi nói bậy, ngươi mới vừa nói cái gì sống không được bao lâu, đã cho ta không…” Thẩm Thiên Lí gấp đến độ rống to hơn, nói chưa dứt câu, bỗng nhiên thấy trên mặt đất có mấy đốm máu, y cảm thấy như đất trời sụp đổ, tay đang nắm lấy cánh tay Lý Đại Hỉ cũng nhịn không được run rẩy: “Đây là… Đây là ngươi ho ra máu?”
Y kinh hãi nhìn Lý Đại Hỉ, cùng lúc đó, một luồng nhiệt từ cơ thể Lý Đại Hỉ cách qua một lớp áo truyền đến tay y, đưa tay muốn sờ trán Lý Đại Hỉ, hắn liền tránh né, nhưng vẫn bị y bắt được, không cho Lý Đại Hỉ cơ hội mở miệng phủ nhận nữa, Thẩm Thiên Lí như muốn điên rồi, lắp bắp “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” rồi nhanh như chớp bế hắn lên.
Lý Đại Hỉ bị ôm như thế thì hoa mắt chóng mặt, hắn đã bị bệnh vài ngày, hiện giờ còn sốt cao, đâu còn có thể giãy dụa, bị Thẩm Thiên Lí bế thẳng vào phòng, nghe y hoảng loạn rống: “Lộng Ngọc, mau, mau dẫn Lão Ngũ đến đây, nhanh lên một chút, Đại Hỉ bệnh rất nặng.”
Y vừa nói vừa cẩn thận sờ sờ trán Lý Đại Hỉ, chỉ cảm thấy nóng như khi chạm tay vào chậu than kia, sợ đến tim đều tựa hồ ngừng đập, hét gọi người mang khăn bông đến lau mồ hôi cho hắn, lãnh tĩnh mấy hôm nay lúc này vô tung vô ảnh, lòng đại loạn, chỉ cảm thấy tâm đau như bị hàng vạn cây kim đâm trúng.
Hoa Nhị, Mị Dung và Lưu Sương, Sấn Nguyệt đều tới, nhìn thấy bộ dạng Lý Đại Hỉ, cũng bị dọa đến mất hồn. Chợt bên ngoài truyền tới một thanh âm miễn cưỡng: “Thế nào, lần trước vội vàng gọi ta tới, kết quả đơn giản là bị cảm lạnh một chút, lần này không phải lại là cảm lạnh chứ.”
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Vũ vẻ mặt bất mãn tiến vào, đến khi thấy bộ dạng Lý Đại Hỉ, liền trở nên nghiêm túc, nhanh chóng bắt mạch, sau đó bực bội nhìn Thẩm Thiên Lí: “Đại ca, ngươi xác định hiện tại phải cứu người này sao? Đừng để ta phí công phu thật lớn cứu hắn rồi lại bởi vì hắn đắc tội ngươi mà một chưởng tống hắn tới Tây Thiên, nếu như vậy, còn không bằng mặc hắn đi, cũng đỡ hao bao nhiêu dược liệu quý hiếm…”
Chưa nói xong đã bị Thẩm Thiên Lí nhảy dựng lên mắng: “Hỗn trướng, ai nói muốn giết hắn, ngươi mau hảo hảo trị hắn cho ta, nếu có chút nào sơ suất, ta không tha cho ngươi.”
Phượng Vũ bĩu môi: “Ngươi gấp cái gì a? Không muốn giết hắn? Không muốn giết hắn mà ngươi dằn vặt hắn thành như vậy sao? Ta cho ngươi biết, với sức khỏe hắn lúc trước, sống đến chín mươi tuổi còn ít đó, nhưng này chỉ mới có vài ngày, ngươi xem hắn thành bộ dáng gì đây? Không biết ngươi tại sao bỗng nhiên thiện tâm tìm ta, nếu trễ hai ba ngày, thì không chết cũng bị lao, sống nhiều nhất thêm một năm rưỡi cũng mất mạng.”
Nói tới nói lui, Phượng Vũ vẫn nhanh chóng viết đơn thuốc, đưa cho Lộng Ngọc: “Ngươi gọi người đến nói với tổng quản, toàn bộ thuốc đầu phải lấy loại tốt nhất, nếu dám gian dối, cẩn thận ta lột da hắn. Còn nữa, trong đây có một vị cam nam tử, phải phái người đến chỗ Giang Bách Xuyên lấy, phía sau núi nơi Lục Thủy phái của bọn họ cư ngụ có loại cam nam tử tốt nhất.”
Sau đó quay sang Hoa Nhị: “Ngươi đến phòng ta, đến cái tủ đặt ở phía nam, ngăn kéo thứ hai lấy một hạp kim châm có khắc long phượng đồ án đem đến đây cho ta.” Rồi chuyển hướng Mị Dung, đưa cho nàng một tờ giấy: “Bảo trù phòng nấu canh y theo công thức này, làm nhanh lên nhé, Đại Hỉ ca thân thể quá kém, nếu không tẩm bổ chỉ sợ không chịu đựng thêm được nữa, nhưng mà cũng phải thanh đạm một tí, không thì Đại Hỉ ca cũng không dung nạp nổi.”
Phượng Vũ oán hận nhìn Thẩm Thiên Lí: “Ta nói đại ca, ngươi không muốn hắn chết, dằn vặt ác như vậy làm gì? Nói cho ngươi biết, hắn bệnh này không phải mới ngày một ngày hai, là do hắn miệt mài quá đột, mệt nhọc triền miên, trúng mưa nhiễm lạnh, phẫn nộ ưu tư, sầu đau phiền muộn, hảo ma, cái gì hắn cũng có, bản lĩnh ngươi cũng quá lớn đi, người bình thường cùng lúc có hai bệnh đã là khó, ngươi thật ra đã dùng phương pháp gì, có thể khiến hắn thoáng cái bị cả chục bệnh.”
Thẩm Thiên Lí mặt đỏ lên, lần đầu tỏ ra yếu kém trước Ngũ đương gia, cúi đầu không nói, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đến tột cùng thế nào? Đến lúc nào mới khỏi hẳn?”. Lưu Sương và Sấn Nguyệt ở bên cạnh nhìn thoáng qua, trong lòng nghĩ: Công tử ban ngày bảo tổng quản an bài cho Đại Hỉ ca công việc vừa nhiều vừa khó, buổi tối lại bắt người ta làm chuyện kia, không quá nửa đêm không tha, biết rõ hắn yêu quý thức ăn, liền sai người lãng phí cho hắn xem, thừa dịp mưa to, để hắn đứng dầm mưa cả ngày, bởi vậy Đại Hỉ ca bị đủ chứng bệnh là phải rồi. Chỉ là lời này không dám nói ra. Phượng Vũ hừ một tiếng: “Cái gì? Ngươi bây giờ còn nghĩ đến chuyện khỏi hẳn? Nói cho ngươi biết, hắn đây là hàn khí nhập phế, ưu tư nhập tâm, suy yếu tận xương, nhặt cái mạng trở về đã quá lắm, còn muốn khỏi hẳn ni, ít nhất cũng phải theo dõi mấy tháng rồi mới tính tiếp được.” Vừa nói xong, Hoa Nhị đã mang châm đến, lúc đó Lý Đại Hỉ đã sốt đến mê man nên mới tùy ý Phượng Vũ thi châm, bằng không hắn mà thanh tỉnh thì còn lâu mới chịu phối hợp.
Châm xong, Lý Đại Hỉ cũng đang ngủ, Thẩm Thiên Lí trực bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, cũng không biết qua bao lâu, Lộng Ngọc và Hoa Nhị cẩn thận bưng chén thuốc và chén canh còn bốc khói tiến đến.
Vừa lúc Lý Đại Hỉ mở mắt ra, không đợi các nàng uy thuốc liền đối Thẩm Thiên Lí lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn làm gì? Ta hôm nay đánh không lại ngươi, ngươi mau làm xong rồi đưa ta trở về, ta còn có nhiều việc, không rảnh ni.”
Chỉ một câu nói hời hợt, lại làm cho Thẩm Thiên Lí đau đến xé lòng, y gắng gượng nở nụ cười: “Đại Hỉ, ta biết ngươi giận ta, nhưng giờ không phải là lúc để dỗi, mau uống thuốc đi.” Liền thấy Lý Đại Hỉ đưa tay về phía chén thuốc, trong lòng y khẽ động, vội vã xuất thủ, nên ngăn lại kịp ý định hất đổ chén thuốc của Đại Hỉ, y vừa sốt ruột vừa đau, vội khuyên: “Ngươi muốn phát giận thì phát trên người ta nè, chén thuốc đó đã nấu suốt hai canh giờ, để đổ thì phải mất thời gian nấu lại, ngươi không kịp uống bệnh sẽ nặng thêm, ngươi uống nhanh đi.”
Ai ngờ nghe xong Lý Đại Hỉ liền trừng mắt: “Phi! Ta uống thuốc làm gì? Ta chỉ là thổ bao tử nghèo hèn, uống không nổi chén thuốc cao quý của ngươi…” Đang nói thì lại ho một trận dữ dội, mang theo vài giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, mọi người trong phòng sợ tới mức thất thanh kêu to.
Phượng Vũ vọt vào, xem qua xong lắc đầu nói: “Hoàn hảo ho không nhiều lắm, đừng làm cho tâm tình của hắn kích động.” Nói xong nhìn Thẩm Thiên Lí: “Đại ca, hắn nếu sinh giận dữ với ngươi, ngươi liền đi ra ngoài trước, chờ hắn bình tĩnh rồi nói sau, lúc này không nên kích thích hắn.” Vừa nói vừa kéo Thẩm Thiên Lí đang lưu luyến đi ra.
Đợi Thẩm Thiên Lí đi rồi, Lý Đại Hỉ liền nằm trở lại, Lộng Ngọc khuyên hắn uống thuốc hắn cũng không chịu, chỉ la hét muốn về hậu viện làm việc. Lộng Ngọc bất đắc dĩ bảo mọi người đều ra ngoài, lúc này mới đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn chăm chú, Lý Đại Hỉ không biết vì sao, vốn là lẽ thẳng khí hùng, nhưng bị nhìn một hồi cũng chột dạ cúi đầu, lẩm bẩm: “Ngươi… Ngươi nhìn ta làm gì? Ta đâu làm gì sai.”
Vừa dứt lời, chợt nghe Lộng Ngọc trầm giọng nói: “Ngươi không làm gì sai, ngươi chỉ là đang làm chuyện điên rồ. Ngươi có biết hay không mấy ngày qua cũng bởi vì giận dỗi vô lý mà suýt nữa hại luôn tính mạng của mình…”
Không đợi nói xong, Lý Đại Hỉ liền ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Mặc kệ, cũng tốt hơn cùng tiểu lang thủ đoạn độc ác kia chết cùng một chỗ.”
Lộng Ngọc tức giận hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi chỉ lo cho bản thân, công tử sủng ngươi thái quá nên ngươi đã quên mất hơn một ngàn tính mạng ở quê nhà rồi đúng không? Ngươi có nghĩ tới nếu ngươi chết, những người còn sống phải làm sao bây giờ hay không? Hôm nay có ngươi, cứu được Tiểu Lan từ tay Hạm Phương Tiên Tử, ngày mai ngươi chết, bao nhiêu nha đầu sẽ rơi vào tay nữ nhân độc ác đó? Ngươi chỉ vì nhất thời xúc động, không để ý tính mạng cùng công tử đối nghịch, sao không ngẫm lại đạo lý nhu khắc cương?”
Lý Đại Hỉ bi phẫn nói: “Cái gì nhu khắc cương? Ta cứu được Tiểu Lan có ích lợi gì? Tiểu Hà không phải đã chết sao? Đâu có cứu được. Người chết dưới tay Thẩm Thiên Lí không biết còn bao nhiêu, Lộng Ngọc, những điều này ngươi phải rõ chứ?” Hắn rũ mắt: “Ta cứu bọn họ không được, vậy mà ngươi còn đề cao ta.”
Lộng Ngọc lắc đầu: “Ngươi là vì chuyện này mà cùng công tử đối nghịch?”
Lý Đại Hỉ gật đầu, ủy khuất nói: “Ta vốn tưởng dùng biện pháp mạnh sẽ khiến hắn hối cải, sau này không động bất động liền muốn giết người, hồi ở trên núi, lúc hắn muốn đông chết các ngươi, rõ ràng hắn đã đáp ứng ta sau này sẽ yêu quý thuộc hạ và nha hoàn, nhưng chưa được nửa năm, hắn liền quên lời hứa của mình sạch sẽ. Ta làm thế này chỉ muốn hắn nhớ kỹ lời đã hứa, ai ngờ hắn chẳng những không biết sai còn đem ta đuổi đi… Sau đó… Sau đó còn đối ta làm ra sự tình cầm thú không bằng, Lộng Ngọc, ta rốt cuộc triệt để nhận rõ bản chất của hắn, ta không bao giờ muốn cùng hắn ở cùng một chỗ nữa. Hắn nói thích ta, yêu ta đều là giả, Đại Ngưu thôn ta yêu vợ hắn hay A Ngũ thích Lan Hoa Nhi nhà ta, đó mới là thực sự thích, thực sự yêu, bọn họ sẽ không bao giờ để cho người mình thích chịu ủy khuất, còn Thẩm Thiên Lí, hắn căn bản không phải thích ta, lúc này nổi tâm thương hại cứu ta, lần tới có thể giết ta, mạng người đối với hắn đâu bằng cả con kiến.” Hắn nói xong, đôi mắt trông mong nhìn Lộng Ngọc, nghĩ thầm nha hoàn này nhất định sẽ đồng tình với mình. Thường ngày vẫn vậy.
Không ngờ Lộng Ngọc lại bật cười, lắc đầu nói: “Đại Hỉ ca, ngươi a ngươi, thật là một hài tử lương thiện, nếu như có khúc mắc trong lòng, sao không nói ra rồi cùng mọi người từ từ giải quyết? Không nên giữ trong lòng, ương bướng không chịu nghe khuyên giải rồi tự làm khổ mình như vậy.” Nói xong mang chén thuốc đến, dỗ dành: “Ngươi trước hết uống thuốc đã, xong rồi ta chậm rãi nói cho ngươi nghe.”
Nàng ôn nhu như vậy, Lý Đại Hỉ đâu thể cự tuyệt, nhăn mặt bịt mũi ực một cái hết chén thuốc, Lộng Ngọc lại mang tới chén canh nóng, vừa uy hắn vừa chân thành mở lời: “Đại Hỉ ca, những lời ngươi nói đều sai rồi. Ngươi phải biết rằng, công tử và Đại Ngưu, A Ngũ nhà ngươi không giống nhau, hai người kia với ngươi đều là nông dân, bọn họ cùng nữ nhi bọn họ yêu thương địa vị bình đẳng, bọn họ từ nhỏ đến lớn chỉ học cần lao chất phác, mục tiêu cả đời bất quá cũng là sở hữu vài mẫu đất, một ngôi nhà, để lão bà và hài tử sống thoải mái một chút. Trong lòng bọn họ, cho tới bây giờ đều không cái gì gọi là đẳng cấp chi phân, nên bọn họ hiểu được thật lòng yêu quý che chở người mình thích.”
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp: “Thế nhưng công tử cùng bọn họ bất đồng, công tử xuất thân quý tộc, cha nương mất sớm, căn cơ lại tốt, được các trưởng lão thu làm đệ tử. Chưa bảy tuổi đã được chỉ định là người chấp chưởng tiếp theo của Thanh Sơn Phái, có thể nói, hắn từ nhỏ đến lớn đều sống trong cẩm y ngọc thực, luôn cao cao tại thượng, bằng hữu của hắn, chỉ có lục đục với nhau, âm trầm lãnh khốc, âm mưu tính kế dùng mọi thủ đoạn để đoạt được địa vị càng cao càng tốt. Hắn không hề biết cuộc sống gian khổ của chúng ta, ở trong lòng hắn, hạ nhân đều là trâu ngựa heo dê, muốn ai chết thì người đó phải chết, hắn cho rằng đây là lẽ thường.”
Nàng thấy Lý Đại Hỉ muốn mở miệng phản bác, liền nhanh chóng nói tiếp: “Đại Hỉ ca, ngươi hãy nghe ta nói hết. Kì thực, lần này ngươi bỗng nhiên cải biến thái độ, ta cũng thập phần khó hiểu, hôm nay ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta không ngại cũng thành thật nói cho ngươi biết, một điểm ta cũng không ủng hộ ngươi làm vậy, thuần túy là hại người hại mình, ta nếu sớm biết thì đã can ngăn. Ngươi đừng không phục, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, Tiểu Hà đã chết cách đây ba năm, lúc đó ngươi còn chưa gặp công tử ni. Ngươi nói cũng đúng, những năm gần đây người chết dưới tay công tử nhiều vô số kể, trước khi gặp ngươi, ta xác định công tử căn bản không phải người, hắn căn bản là không có cảm tình, nói chi đến thương hại chi tâm. Thế nhưng từ khi hắn gặp ngươi, mọi chuyện không còn như trước nữa, hắn bởi vì quan tâm ngươi, thích ngươi, mà bắt đầu giống một con người, hắn có thất tình lục dục, vì một câu nói của ngươi mà không giết hơn ba mươi nha hoàn, thậm chí vì ngươi, không tiếc đắc tội Hạm Phương Tiên Tử mà đem Tiểu Lan thả, nếu là trước đây, chúng ta căn bản không dám mơ đến. Có thể thấy được trong tâm hắn chỉ có ngươi, cũng bắt đầu vì ngươi mà thay đổi. Ngươi tại sao có thể bởi vì nợ cũ trước đây mà đối hắn triệt để thất vọng ni? Mấy ngày nay hắn làm những chuyện không bằng cầm thú cũng chỉ vì muốn bức ngươi cúi đầu và nối lại tình xưa, ngươi nếu sớm nói ra, sẽ không đến nông nỗi này. Tóm lại, làm người thì phải luôn nhìn về phía trước, Tiểu Hà và mấy người kia dù sao cũng đã chết, ngươi có làm thế nào bọn họ cũng không sống lại được. Chuyện ngươi nên làm là hảo hảo cải tạo công tử, từ nay về sau triệt để ngăn chặn bi kịch tương tự Tiểu Hà xảy ra. Đại Hỉ ca, ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, ta nói có đúng không?” Lý Đại Hỉ do dự: “Nghe ngươi nói tựa hồ rất có đạo lý, chỉ là ta thật sự có thể cải tạo được hắn sao? Ngươi cũng xác định hắn căn bản không phải người a.”
Vừa dứt lời, Lộng Ngọc lắc đầu cười: “Công tử cũng tạo nghiệt nhiều lắm, nên trời phái ngươi tới dạy dỗ lại hắn, ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần đối hắn hảo hảo, đừng lạnh lùng như mấy hôm nay, ta dám cam đoan, công tử nhất định sẽ sửa đổi được, ngươi khiến hắn cả Hạm Phương Tiên Tử và ngôi vị Minh Chủ Ngũ Phái cũng đều buông tha, còn có cái gì làm không được.” Lý Đại Hỉ thắc mắc: “Ta chỉ là một nông dân, còn lớn tuổi hơn hắn, lại là một nam nhân, sao ta có sức ảnh hưởng lớn đến vậy được?”
Nói xong lại thấy Lộng Ngọc lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, ta đoán ngay cả công tử cũng chưa chắc biết ni, chỉ có thể nói, do hai chữ “nhân duyên”, hai người hoàn toàn khác nhau lại ở bên nhau, bổ sung cho nhau, khiến người kia ngày càng tốt đẹp hơn, đó là sự kì diệu của định mệnh.” Nói xong gọi mọi người: “Được rồi, Đại Hỉ ca không có việc gì, mới vừa rồi Ngũ đương gia bảo buổi tối sẽ châm thêm một lần, các ngươi nhanh đi mời.”
Các nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng đi thỉnh Phượng Vũ, Mị Dung ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng buông xuống một tảng đá lớn.
Thẩm Thiên Lí và Phượng Vũ cùng nhau tới, Phượng Vũ vừa đi vừa nói: “Đại ca, ngươi nhẫn không được sao? Đại Hỉ ca khó khăn mới ổn định một chút, ngươi tiếp tục kích động hắn, làm ta không thi châm được, hậu quả khó có thể dự liệu.”
Nói xong Thẩm Thiên Lí nhẹ giọng: “Đừng nói lời vô ích, ta biết hắn bị gút mắc chỗ nào, giải khai thì tốt rồi.” Vừa nói, hai người vừa một trước một sau vào phòng.
Lý Đại Hỉ bị Lộng Ngọc khai đạo xong, tuy rằng quyết định nghe theo khuyến cáo của nàng, nhưng vừa thấy Thẩm Thiên Lí liền nhịn không được nhớ tới chuyện y đã làm với hắn mấy ngày nay, hắn giấu không được tâm sự, lòng nghĩ gì trên mặt đều viết ra.
Thẩm Thiên Lí tiến đến, cầm tay hắn thành khẩn nói: “Đại Hỉ, ta đã biết ngươi vì sao giận ta, mấy ngày nay dằn vặt ngươi, đó là lỗi của ta, là ta táng tận lương tâm, cầm thú không bằng, cầu ngươi đại nhân đại lượng, cho ta một cơ hội.” Sau đó bỗng dưng quỳ xuống, cất cao giọng: “Ta, Thẩm Thiên Lí thề với trời, từ nay về sau, tương sát khí triệt để tòng tâm trung trừ khứ, bất dĩ khốc oản trì hạ, bất tồn ngoan lạt chi tâm. Thất xích nam nhi, nhất nặc thiên kim, nhược vi thử thệ, nhân thần cộng khí.”
Mọi người ngây dại, giống như toàn thân đều bị đóng đinh vào cột cứng ngắc. Lý Đại Hỉ cũng ngây dại, nửa ngày sau mới kéo kéo tay áo Lộng Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Na… Những lời hắn mới vừa nói có nghĩa gì?”
“Rầm” một tiếng, Phượng Vũ ngã sấp xuống.
Nhưng cũng không thể trách, vụ án Đại Hỉ mất tích ở trên núi, Phượng Vũ không có ở hiện trường, bởi vậy cũng không biết đại ca đã sủng Lý Đại Hỉ tới trời. Hôm nay mắt thấy lão đại luôn luôn vô tâm vô tình xin lỗi Lý Đại Hỉ, chẳng những tự hạ thấp mình quỳ xuông, còn thề độc sẽ thay đổi bản tính, đã khiến Phượng Vũ thập phần chấn kinh rồi, vậy mà còn gặp Lý Đại Hỉ biểu hiện không giống người thường, định lực kinh người như Phượng Vũ lúc này cũng không tránh khỏi hai chân như nhũn ra, thắm thiết hôn mặt đất.
Thẩm Thiên Lí sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, lời nói thâm tình chân thành của y thế mà Lý Đại Hỉ lại nghe không hiểu, lần thứ hai xác định: người này tuyệt đối là trời phái xuống dằn vặt y.
Hắn nghe Lộng Ngọc giải thích: “Đại Hỉ ca, ý công tử là sau này sẽ không bao giờ tùy tiện giết người nữa, còn sẽ đối đãi bình đẳng với hạ nhân, nếu như vi phạm lời thề hôm nay, sẽ không chết tử tế được, bị thế nhân và cả thần tiên thóa mạ, không chốn dung thân.”
Lý Đại Hỉ kích động, nhìn thẳng Thẩm Thiên Lí, thanh âm khẽ run: “Ngươi… Ngươi thực sự sau này sẽ… không bao giờ tùy tiện giết người nữa? Nếu như Tiên Tử gì đó còn muốn ngươi giết người thì làm sao đây? Nếu như đám hồ bằng cẩu hữu kia cười nhạo khiến ngươi mất mặt thì sao?”
Thẩm Thiên Lí nghe hắn nói vậy, thật to thở phào nhẹ nhõm, nút thắt trong lòng cuối cùng cũng giải khai, ôm hắn nói: “Đại Hỉ, tình cảm của ta đối Hạm Phương Tiên Tử, ngày ấy không phải đã biểu đạt rất rõ ràng sao? Nếu ta có ý với nàng, làm sao có thể vì ngươi mà thả Tiểu Lan? Về phần Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương và Phượng Cửu Thiên, ngươi còn không biết ni, bọn họ cũng bị ngươi giáo huấn mà tỉnh ngộ, mấy người chúng ta đều rất cảm kích ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta sao có thể trở về làm hảo bằng hữu thân thiết, nhưng mà ngươi cũng không được, nghẹn khuất cái gì sao không nói cho ta, kết quả hại ta hiểu lầm ngươi, hiện tại ngươi bị dằn vặt thành như vậy, ngươi có biết tâm ta đau đến thế nào không?”
Lý Đại Hỉ bĩu môi: “Đừng nói dễ nghe, ngươi nhất không thụ thương nhị không bị bệnh, sao bằng ta đau…” Chưa dứt câu, Phượng Vũ vừa đứng lên lại ngã xuống, mà Thẩm Thiên Lí tức giận gầm nhẹ: “Là tâm đau, tâm đau, ngươi có biết hay không?” Hắn vừa định hỏi ta bệnh nặng thế này tâm còn không đau, ngươi tại sao lại đau, bất quá để Phượng Vũ không kích động mà ngã nữa, liền cố gắng nuốt xuống, nghĩ thầm hài tử này thân thể xương cốt đơn bạc, cũng không nên hù dọa người ta hoài.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc, liền kéo áo Thẩm Thiên Lí kêu lên: “Tốt, ta suýt nữa bị ngươi lừa, ngươi vừa nói sau này sẽ không giết người, hảo hảo đối đãi thuộc hạ, hừ, ngươi cho là nhiêu đó đủ rồi sao? Ta muốn ngươi phải thề sau này không được lãng phí thức ăn, còn không được động bất động… động bất động liền đối ta…” Mặt hắn bỗng nhiên đỏ: “Quên đi, chỉ cần ngươi thề không lãng phí thức ăn là được.”
“Ân, không được lại đối với ngươi động bất động liền làm gì?” Thẩm Thiên Lí “thành khẩn” hỏi: “Đại Hỉ, ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng, bằng không sau đó ta vô tình lại phạm phải, bị ngươi không minh bạch oán hận thì rất là oan uổng đúng không, nào, nói cho ta biết, không cho ta đối với ngươi động bất động liền làm gì?”
Y nói xong, Lý Đại Hỉ càng thêm xấu hổ, thẳng thắn ngẩng đầu lên, thẹn quá thành giận mắng: “Làm gì ngươi rõ nhất, đừng tưởng ta không biết, ngươi đang bẫy ta, ép ta nói ra chuyện xấu hổ này, phi, ta không bị mắc lừa đâu.”
Lời vừa dứt, các nha hoàn và Phượng Vũ cũng nhịn không được cười ha ha, Lộng Ngọc nhân tiện nói: “Chúng ta đều đi ra ngoài đi, Đại Hỉ ca cần nói chuyện riêng với công tử mà, bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, chúng ta cũng không thể không biết điều.” Người nói người cười, phút chốc các nha hoàn đều đã đi khỏi.
Lời vừa dứt, các nha hoàn và Phượng Vũ cũng nhịn không được cười ha ha, Lộng Ngọc nhân tiện nói: “Chúng ta đều đi ra ngoài đi, Đại Hỉ ca muốn nói chuyện riêng với công tử mà, bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, chúng ta cũng không thể không biết điều.” Người nói người cười, phút chốc các nha hoàn đều đã đi khỏi.
Hãn Phỉ Hệ Liệt
Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm
强扭的瓜也甜
(Cưỡng ép cũng biến thành ngọt ngào)
Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ
Thể loại: cổ trang, nhất công nhất thụ
Dịch: QT ca
Qua yêu cầu ta đã tiếp nhận làm tiếp hạ bộ Cường nữu đích qua dã điềm.
Phần thượng bộ mọi người tìm đọc ở ĐÂY nha.
♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦
THƯỢNG BỘ
Edit + beta:Yān Wēi
Văn án:
Lý Đại Hỉ —— con cháu nông gia hàm hậu chất phác, chân thực nhiệt tình —— gặp gỡ đại nhân vật địa vị tôn quý, không biết lý lẽ —— thổ phỉ Thẩm Thiên Lí.
Hắn xưa nay hiền lành, cư nhiên bị áp chế trở thành áp trại nam thiếp.
Hừ hừ, được, hắn phải làm một tiểu thiếp hung ác, không đem sơn trại tên hỗn đản này phá nát hắn không cam lòng.
Bất quá, nếu bỏ qua tên hỗn đản chết tiệt Thẩm Thiên Lí kia, bỏ qua luôn việc mỗi ngày bị đặt trên giường “làm” không ngừng nghỉ, thì nơi ở của thổ phỉ cũng thật không tồi, không chỉ áo cơm không lo, còn có nhiều vô kể món hắn thích như chân heo, chân gà cùng cá tươi ngon......
(~ ^O^ ~)
Thẩm Thiên Lí —— thân là đại đương gia danh tiếng lẫy lừng, tâm ngoan thủ lạt, phiên kiểm vô tình —— như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến chính mình lại có một ngày chịu thua một tên thổ bao tử (nhà quê aka hai lúa)
Y đối Lý Đại Hỉ mọi cách đau sủng che chở, thế nhưng tất cả đều so ra kém một mâm thịt heo mới ra lò!?
Thật sự là...... Vô cùng nhục nhã a......
Ô ô ô, chẳng lẽ là ông trời trừng phạt y sao?
Nếu không một tên thổ bao tử cứ thấy đồ ăn là hai mắt phóng lục quang như thế nào lại lọt vào mắt y chứ?
HẠ BỘ
Edit + beta: FengYan
Văn án: (Tự biên)
Cuộc sống sau hôn nhân ngọt ngào hạnh phúc đến sâu răng, Thẩm Thiên Lý chính thức thăng cấp thê nô gánh vác trọng trách vỗ béo thổ bao tử Lý Đại Hỉ.
(~ ^O^ ~)
Những tưởng những ngày tháng êm đềm vẫn tiếp diễn nhưng lòng hận thù, âm mưu, toan tính của thế gian lại kéo họ vào vòng xoáy danh vọng một lần nữa…
Liệu họ có lấy lại được hạnh phúc vốn có và nhận ra được lòng mình hay không?