- Chủ công, chuyện này sao có thể, một mình ta là đủ.
Lưu Sấm cười nói: - Triều Niên không được lải nhải nữa, nếu ta không đi cùng, sao có thể yên tâm được? Ước chừng nơi này đã ngoài quản hạt của Tào Tháo, thôn trang trong núi kia cũng sẽ không có nguy hiểm gì, để cho mọi người nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày, chúng ta chờ khi trời tối khởi hành.
Lưu Sấm nếu đã quyết định thì đám người Viên Triều Niên cũng không tiện tiếp tục khuyên nữa.
Sau khi đêm xuống, Lưu Sấm lưu lại Lý Dật Phong và Sầm Bích ở trong dụ cốc nghỉ ngơi, còn hắn thì dẫn Đổng Phi, cõng Lư Dục, để Viên Triều Niên dẫn đường, đem theo mười Phi Hùng Vệ trong đêm lặng lẽ rời khỏi dụ cốc, đi thẳng đến thôn trang mà Triều Niên nói đến.
Sơn thôn trong đêm tối cực kì tĩnh lặng.
Khi đám người Lưu Sấm đi vào cửa thôn, trong thôn vang lên tiếng chó sủa.
Viên Triều Niên đã quen đường, dẫn đám người Lưu Sấm đi vào chỗ ở của thầy thuốc kia, tiến đến gõ vào cánh cửa.
Chỉ nghe trong phòng có tiếng động, kế tiếp có ngọn đèn hiu hắt, từ bên trong truyền tới một thanh âm già nua: - Đã khuya vậy rồi, ai còn đến phá vỡ giấc ngủ của ta.
- Xin hỏi có phải là Văn tiên sinh không, ở chỗ ta có một bệnh nhân, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, xin tiên sinh cứu mạng.
Viên Triều Niên vội mở miệng trả lời, chỉ trong chốc lát liền thấy cửa phòng mở ra, bên trong có một lão nhân đi ra, tuổi tác ước chừng đã trên năm mươi, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước.
Lão nhân sau khi mở cửa liền cảnh giác đánh giá đoàn người Lưu Sấm. Đặc biệt là hai người Lưu Sấm và Đổng Phi thì lão còn đánh giá đi đánh giá lại, có chút cảnh giác.
- Đêm khuya đã quấy rầy tiên sinh, thật sự là có lỗi. Nhưng vị huynh đệ này của ta bệnh tình nghiêm trọng, không thể lần nữa trì hoãn nữa, kính xin tiên sinh cứu mạng.
Lưu Sấm tiến lên một bước, khom mình thi lễ.
Lão nhân nhìn thoáng qua Lư Dục trên lưng Lưu Sấm, do dự một chút rồi hơi nghiêng mình: - Cứ vào trong nói chuyện trước đã.
Lưu Sấm nói lời cảm tạ, liền cõng Lư Dục tiến vào trong phòng.
Hắn để Triều Niên và Đổng Phi đem người canh giữ bên ngoài, sau khi cùng lão nhân đi vào trong một gian sương phòng liền đặt Lư Dục xuống giường.
Lão nhân tên là Văn Ngọc Đông, là người địa phương, tinh thông y thuật.
Lão thấy Lưu Sấm cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cũng thấy yên tâm, thắp một ngọn đèn đến thăm bệnh cho Lư Dục.
- Các ngươi là từ Ký Châu đến?
- À?
- Hậu sinh này là bị một loại côn trùng hút máu trên núi Đại Hào cắn.
Văn Ngọc Đông không chút băn khoăn, chậm rãi bắt đầu nói ra.
Hóa ra trên núi Đại Hào có một loại côn trùng chuyên hút máu. Ngày thường trốn ở nơi ẩm thấp, hút máu tươi của động vật trong núi. Bị loại sâu trùng này cắn trúng sẽ có dấu hiệu phát sốt, hôn mê. Cũng may Lưu Sấm dọc đường cũng cấp cứu hợp lý nên bệnh tình của Lư Dục mới không có chuyển biến xấu.
Văn Ngọc Đông giúp Lư Dục rửa sạch miệng vết thương bị côn trùng hút máu cắn, rồi sau đó mở ra một hộp thuốc.
Lão đánh giá Lưu Sấm một chút, đột nhiên nói: - Phỏng chừng các ngươi cũng không có cách nào sắc thuốc cho y, không bằng cứ ở chỗ này của ta nghỉ ngơi một chút, đợi sau khi ta sắc thuốc cho y xong, uống vào rồi nghỉ ngơi một đêm sẽ bắt đầu chuyển biến tốt. Tuy nhiên nếu muốn chữa khỏi, còn cần chăm sóc thích hợp, nghỉ ngơi thật tốt.
Cuối cùng, Văn Ngọc Đông còn thêm một câu: - Đừng lo lắng, thôn này rất hoang vắng, ngày thường không ai ghé đến, quan phủ lại càng không đến đây kiểm tra.
Trong lòng Lưu Sấm kinh động, lập tức cảnh giác nhìn đối phương.
- Hoàng thúc không cần khẩn trương, ta chỉ là một lão già trói gà không chặt, làm sao có thể dũng mãnh như Phi Hùng vệ?
- Lão sao lại biết lai lịch của ta?
Văn Ngọc Đông rửa tay, đứng lên nói: - Không lâu trước, nghe nói Tào Tháo chiếm Nghiệp Thành, Lưu Hoàng thúc tung tích không rõ. Nay vị bằng hữu kia của Hoàng thúc bị trùng hút máu gây thương tích... Mà theo ta được biết, loại trùng hút máu này chỉ có ở đường mòn trên núi Đại Hào mới có thể sinh tồn. Trong núi Đại Hào có vô số đường mòn, nếu không bất đắc dĩ, ai sẽ đi con đường mòn hung hiểm kia? Hơn nữa ta từng nghe người ta nói qua về hình dáng của Hoàng thúc, cho nên trước sau cộng lại, lại càng xác thực thân phận của Hoàng thúc, cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Lưu Sấm lập tức im lặng.
- Nghĩ đến những ngày vừa rồi Hoàng thúc đã chịu không ít khổ cực. Trong nhà của ta còn có chút đồ ăn, xin Hoàng thúc chớ ghét bỏ. Vị bằng hữu này sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi một chút sẽ có chuyển biến tốt. Ta ở đây sẽ sắc thêm cho y mấy thang thuốc nữa, hẳn có thể bảo vệ y bình an đến Nhạn Môn.
Văn Ngọc Đông thần sắc bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào.
Lưu Sấm ý thức được vị lão nhân trước mắt này cũng không phải người thường.
Tuy nhiên, hắn cũng không sợ thân phận của mình bị nhìn thấu, lập tức đáp ứng lời của Văn Ngọc Đông.
Văn Ngọc Đông đốt lửa, làm mấy món ăn và chút rượu, đồng thời lại săc thuôc, cho Lư Dục uống.
- Nhìn dáng vẻ của tiên sinh cũng không phải người thường, tại sao lại ẩn mình trong sơn thôn này?
Văn Ngọc Đông cười ha ha: - Hoàng thúc quá khen, ta chẳng qua chỉ là một người thường thôi, sao dám nhận sự coi trọng của Hoàng thúc? Sơn thôn này mặc dù hẻo lánh nhưng cũng có dư vị riêng biệt. Hiện nay thiên hạ đại loạn, nơi nơi chiến sự không dứt, ngược lại đâu có được sự yên bình trong thôn trang này.
Lưu Sấm vẫn muốn hỏi lại, nhưng Văn Ngọc Đông vẫn nhất quyết không chịu nói ra thân phận.
Lưu Sấm lại mời lão rời núi, lão cũng không đáp ứng.
Nhìn ra được, lão nhân kia dường như đã nhìn thấu hồng trần. Nếu đã vậy thì Lưu Sấm cũng không muốn phá hỏng cuộc sống yên bình của lão.
Đến khi trời sắp sáng, Lư Dục toàn thân đổ mồ hôi mà tỉnh lại.
Chỉ có điều thân mình vẫn có chút mỏi mệt, tứ chi vô lực.
Lưu Sấm thấy trời sắp sáng, cũng không dám lưu lại sơn thôn thêm nữa, vì thế liền cáo từ Văn Ngọc Đông.
Lúc đi vào rừng, Văn Ngọc Đông đột nhiên níu tay Lưu Sấm: - Ta có một đứa cháu, năm nay hai mươi hai tuổi, cũng có chút tài năng. Ta biết Hoàng thúc có tâm phục hưng Hán thất, liền mạo muội tiến cử với Hoàng thúc y tên là Giả Quỳ, tự Lương Đạo, là người Hà Đông. Ngày sau nếu Hoàng thúc đi qua Giáng ấp, đừng ngại mời chào. Ta ở đây có một phong thư, Hoàng thúc có thể giao cho y, y nhất định hiểu được ý tứ của ta.
Nói xong, Văn Ngọc Đông lấy ra một phong thư đưa cho Lưu Sấm.
Giả Quỳ?
Lưu Sấm khi nghe đến cái tên này thấy có chút quen tai.
Chỉ có điều trong lúc nhất thời, hắn cũng nhớ không ra Giả Quỳ này lai lịch ra sao... Tuy nhiên, hắn lại càng khẳng định Văn Ngọc Đông này không phải loại người tầm thường, vì thế nên cung kính nhận lấy bức thư, đặt vào trong túi da huơu tùy thân rồi cúi người thi lễ với Văn Ngọc Đông, rồi mới cáo từ rời đi.
- Không ngờ trong thôn nhỏ này còn có một nhân vật như vậy.
Lưu Sấm trên đường trở về dụ cốc, không kìm nổi quay sang Lư Dục bên cạnh cảm thán một câu.
Uống thuốc rồi toát mồ hôi cũng khiến Lư Dục tỉnh táo rất nhiều, y đột nhiên mở miệng nói: - Giả Quỳ, hay chính là hiếu tử Giả Lương Đạo Hà Đông?
(chưa xong còn tiếp.)
Lưu Sấm cười nói: - Triều Niên không được lải nhải nữa, nếu ta không đi cùng, sao có thể yên tâm được? Ước chừng nơi này đã ngoài quản hạt của Tào Tháo, thôn trang trong núi kia cũng sẽ không có nguy hiểm gì, để cho mọi người nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày, chúng ta chờ khi trời tối khởi hành.
Lưu Sấm nếu đã quyết định thì đám người Viên Triều Niên cũng không tiện tiếp tục khuyên nữa.
Sau khi đêm xuống, Lưu Sấm lưu lại Lý Dật Phong và Sầm Bích ở trong dụ cốc nghỉ ngơi, còn hắn thì dẫn Đổng Phi, cõng Lư Dục, để Viên Triều Niên dẫn đường, đem theo mười Phi Hùng Vệ trong đêm lặng lẽ rời khỏi dụ cốc, đi thẳng đến thôn trang mà Triều Niên nói đến.
Sơn thôn trong đêm tối cực kì tĩnh lặng.
Khi đám người Lưu Sấm đi vào cửa thôn, trong thôn vang lên tiếng chó sủa.
Viên Triều Niên đã quen đường, dẫn đám người Lưu Sấm đi vào chỗ ở của thầy thuốc kia, tiến đến gõ vào cánh cửa.
Chỉ nghe trong phòng có tiếng động, kế tiếp có ngọn đèn hiu hắt, từ bên trong truyền tới một thanh âm già nua: - Đã khuya vậy rồi, ai còn đến phá vỡ giấc ngủ của ta.
- Xin hỏi có phải là Văn tiên sinh không, ở chỗ ta có một bệnh nhân, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, xin tiên sinh cứu mạng.
Viên Triều Niên vội mở miệng trả lời, chỉ trong chốc lát liền thấy cửa phòng mở ra, bên trong có một lão nhân đi ra, tuổi tác ước chừng đã trên năm mươi, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước.
Lão nhân sau khi mở cửa liền cảnh giác đánh giá đoàn người Lưu Sấm. Đặc biệt là hai người Lưu Sấm và Đổng Phi thì lão còn đánh giá đi đánh giá lại, có chút cảnh giác.
- Đêm khuya đã quấy rầy tiên sinh, thật sự là có lỗi. Nhưng vị huynh đệ này của ta bệnh tình nghiêm trọng, không thể lần nữa trì hoãn nữa, kính xin tiên sinh cứu mạng.
Lưu Sấm tiến lên một bước, khom mình thi lễ.
Lão nhân nhìn thoáng qua Lư Dục trên lưng Lưu Sấm, do dự một chút rồi hơi nghiêng mình: - Cứ vào trong nói chuyện trước đã.
Lưu Sấm nói lời cảm tạ, liền cõng Lư Dục tiến vào trong phòng.
Hắn để Triều Niên và Đổng Phi đem người canh giữ bên ngoài, sau khi cùng lão nhân đi vào trong một gian sương phòng liền đặt Lư Dục xuống giường.
Lão nhân tên là Văn Ngọc Đông, là người địa phương, tinh thông y thuật.
Lão thấy Lưu Sấm cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cũng thấy yên tâm, thắp một ngọn đèn đến thăm bệnh cho Lư Dục.
- Các ngươi là từ Ký Châu đến?
- À?
- Hậu sinh này là bị một loại côn trùng hút máu trên núi Đại Hào cắn.
Văn Ngọc Đông không chút băn khoăn, chậm rãi bắt đầu nói ra.
Hóa ra trên núi Đại Hào có một loại côn trùng chuyên hút máu. Ngày thường trốn ở nơi ẩm thấp, hút máu tươi của động vật trong núi. Bị loại sâu trùng này cắn trúng sẽ có dấu hiệu phát sốt, hôn mê. Cũng may Lưu Sấm dọc đường cũng cấp cứu hợp lý nên bệnh tình của Lư Dục mới không có chuyển biến xấu.
Văn Ngọc Đông giúp Lư Dục rửa sạch miệng vết thương bị côn trùng hút máu cắn, rồi sau đó mở ra một hộp thuốc.
Lão đánh giá Lưu Sấm một chút, đột nhiên nói: - Phỏng chừng các ngươi cũng không có cách nào sắc thuốc cho y, không bằng cứ ở chỗ này của ta nghỉ ngơi một chút, đợi sau khi ta sắc thuốc cho y xong, uống vào rồi nghỉ ngơi một đêm sẽ bắt đầu chuyển biến tốt. Tuy nhiên nếu muốn chữa khỏi, còn cần chăm sóc thích hợp, nghỉ ngơi thật tốt.
Cuối cùng, Văn Ngọc Đông còn thêm một câu: - Đừng lo lắng, thôn này rất hoang vắng, ngày thường không ai ghé đến, quan phủ lại càng không đến đây kiểm tra.
Trong lòng Lưu Sấm kinh động, lập tức cảnh giác nhìn đối phương.
- Hoàng thúc không cần khẩn trương, ta chỉ là một lão già trói gà không chặt, làm sao có thể dũng mãnh như Phi Hùng vệ?
- Lão sao lại biết lai lịch của ta?
Văn Ngọc Đông rửa tay, đứng lên nói: - Không lâu trước, nghe nói Tào Tháo chiếm Nghiệp Thành, Lưu Hoàng thúc tung tích không rõ. Nay vị bằng hữu kia của Hoàng thúc bị trùng hút máu gây thương tích... Mà theo ta được biết, loại trùng hút máu này chỉ có ở đường mòn trên núi Đại Hào mới có thể sinh tồn. Trong núi Đại Hào có vô số đường mòn, nếu không bất đắc dĩ, ai sẽ đi con đường mòn hung hiểm kia? Hơn nữa ta từng nghe người ta nói qua về hình dáng của Hoàng thúc, cho nên trước sau cộng lại, lại càng xác thực thân phận của Hoàng thúc, cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Lưu Sấm lập tức im lặng.
- Nghĩ đến những ngày vừa rồi Hoàng thúc đã chịu không ít khổ cực. Trong nhà của ta còn có chút đồ ăn, xin Hoàng thúc chớ ghét bỏ. Vị bằng hữu này sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi một chút sẽ có chuyển biến tốt. Ta ở đây sẽ sắc thêm cho y mấy thang thuốc nữa, hẳn có thể bảo vệ y bình an đến Nhạn Môn.
Văn Ngọc Đông thần sắc bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào.
Lưu Sấm ý thức được vị lão nhân trước mắt này cũng không phải người thường.
Tuy nhiên, hắn cũng không sợ thân phận của mình bị nhìn thấu, lập tức đáp ứng lời của Văn Ngọc Đông.
Văn Ngọc Đông đốt lửa, làm mấy món ăn và chút rượu, đồng thời lại săc thuôc, cho Lư Dục uống.
- Nhìn dáng vẻ của tiên sinh cũng không phải người thường, tại sao lại ẩn mình trong sơn thôn này?
Văn Ngọc Đông cười ha ha: - Hoàng thúc quá khen, ta chẳng qua chỉ là một người thường thôi, sao dám nhận sự coi trọng của Hoàng thúc? Sơn thôn này mặc dù hẻo lánh nhưng cũng có dư vị riêng biệt. Hiện nay thiên hạ đại loạn, nơi nơi chiến sự không dứt, ngược lại đâu có được sự yên bình trong thôn trang này.
Lưu Sấm vẫn muốn hỏi lại, nhưng Văn Ngọc Đông vẫn nhất quyết không chịu nói ra thân phận.
Lưu Sấm lại mời lão rời núi, lão cũng không đáp ứng.
Nhìn ra được, lão nhân kia dường như đã nhìn thấu hồng trần. Nếu đã vậy thì Lưu Sấm cũng không muốn phá hỏng cuộc sống yên bình của lão.
Đến khi trời sắp sáng, Lư Dục toàn thân đổ mồ hôi mà tỉnh lại.
Chỉ có điều thân mình vẫn có chút mỏi mệt, tứ chi vô lực.
Lưu Sấm thấy trời sắp sáng, cũng không dám lưu lại sơn thôn thêm nữa, vì thế liền cáo từ Văn Ngọc Đông.
Lúc đi vào rừng, Văn Ngọc Đông đột nhiên níu tay Lưu Sấm: - Ta có một đứa cháu, năm nay hai mươi hai tuổi, cũng có chút tài năng. Ta biết Hoàng thúc có tâm phục hưng Hán thất, liền mạo muội tiến cử với Hoàng thúc y tên là Giả Quỳ, tự Lương Đạo, là người Hà Đông. Ngày sau nếu Hoàng thúc đi qua Giáng ấp, đừng ngại mời chào. Ta ở đây có một phong thư, Hoàng thúc có thể giao cho y, y nhất định hiểu được ý tứ của ta.
Nói xong, Văn Ngọc Đông lấy ra một phong thư đưa cho Lưu Sấm.
Giả Quỳ?
Lưu Sấm khi nghe đến cái tên này thấy có chút quen tai.
Chỉ có điều trong lúc nhất thời, hắn cũng nhớ không ra Giả Quỳ này lai lịch ra sao... Tuy nhiên, hắn lại càng khẳng định Văn Ngọc Đông này không phải loại người tầm thường, vì thế nên cung kính nhận lấy bức thư, đặt vào trong túi da huơu tùy thân rồi cúi người thi lễ với Văn Ngọc Đông, rồi mới cáo từ rời đi.
- Không ngờ trong thôn nhỏ này còn có một nhân vật như vậy.
Lưu Sấm trên đường trở về dụ cốc, không kìm nổi quay sang Lư Dục bên cạnh cảm thán một câu.
Uống thuốc rồi toát mồ hôi cũng khiến Lư Dục tỉnh táo rất nhiều, y đột nhiên mở miệng nói: - Giả Quỳ, hay chính là hiếu tử Giả Lương Đạo Hà Đông?
(chưa xong còn tiếp.)